Chương 16: Đi mua hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- --

Kỳ Duyên thất thần dùng xong bữa ăn, sau đó tắm rửa qua một chút rồi lại leo lên giường nằm. Trong lúc nàng đang tự hồi tưởng về một ngày của bản thân thì chuông điện thoại vang lên.

Là một cuộc gọi của dì Trương.

Nàng nhướng mày, mặt vô tình chấp nhận cuộc gọi, "Dì Trương à, có chuyện gì không?"

"Nguyễn tiểu thư, chuyện là, tôi... con gái của tôi bị bệnh..." Dì Trương nói đến đây bỗng nhỏ giọng khóc thút thít, nghẹn ngào một chút mới tiếp tục, "Tôi muốn xin nghỉ mấy ngày để chăm sóc cho con bé, ngài xem..."

"Ừm, được." Kỳ Duyên không nghĩ ngợi nhiều mà đáp ứng ngay.

"Cảm ơn Nguyễn tiểu thư." Dì Trương như thể nhận được đại xá mà vui vẻ khom lưng với điện thoại. Tất nhiên Kỳ Duyên cũng không thấy được hành động của bà, nàng lưu loát cúp máy rồi lại tiếp tục chìm vào thế giới nội tâm của bản thân.

Dì Trương không có ở đây, vậy là trong nhà chỉ có mỗi nữ thần và nàng.

Nghĩ đến đó, Kỳ Duyên không nhịn được mà trở nên hưng phấn, hai tay nàng nắm lại đặt trước ngực, miệng kêu ngao ngao lăn qua lộn lại.

Thế nhưng, nét tươi cười trên mặt nàng lại nhanh chóng biến mất. Bây giờ nữ thần tránh nàng còn không kịp, nếu như cô ấy biết được mình phải ở một mình với nàng một khoảng thời gian thì có lẽ cô ấy sẽ sợ hãi chăng?

Kỳ Duyên buồn bực chép miệng, nàng mặc thêm một cái áo rồi đi ra ngoài. Dù sao cũng phải nói cho nữ thần một tiếng để cô ấy còn chuẩn bị tâm lý nữa.

Nàng cẩn thận gõ cửa phòng Minh Triệu, đợi một hồi rồi mới mở lời: "Chị Triệu ơi, mấy ngày nay nhà dì Trương có việc nên không tới được. Với lại ngày mai em định ra ngoài mua vài cái cây, chị có muốn đi cùng không?"

Minh Triệu vừa nghe thấy tiếng gõ cửa đã khẩn trương rụt thân mình lại, nhưng sau khi nghe xong lời của Kỳ Duyên thì mới chớp chớp mắt, nhỏ giọng lên tiếng.

Tuy vậy, vì giọng của cô quá nhỏ vậy nên không thể truyền đến bên ngoài. Kỳ Duyên hỏi xong cũng quay trở lại phòng, cũng không biết Minh Triệu đang chần chừ đến bên cửa.

Ngày hôm sau, chỉ mới sáng sớm Kỳ Duyên đã rời giường ra ngoài tập thể dục. Hiện tại thân thể này quá yếu ớt nên nàng cần phải tăng cường rèn luyện thể chất, với lại nàng cũng sẽ luyện lại Tae Kwon Do, ít nhất vẫn cần để có thể phòng thân.

Kỳ Duyên tập luyện hơn một giờ thì mới trở về nhà. Nàng vừa mở cửa thì đã thấy Minh Triệu mang một bộ váy đen liền áo ngồi ở phòng khách, hình như cô đang định ra khỏi nhà.

"Chị Triệu định đi đâu vậy ạ?" Kỳ Duyên cười hỏi.

Mồ hôi trên mặt cùng với bộ đồ thể thao trên người Kỳ Duyên khiến dáng vẻ nàng bây giờ tràn đầy nhựa sống.

Đôi mắt Minh Triệu chợt lóe lên, ngón tay nhéo lấy cái túi, nhỏ giọng đáp, "Ra ngoài mua cây."

"A, trùng hợp quá, em cũng đang tính đi mua..." Nói đến đây, Kỳ Duyên bỗng trợn mắt nhìn Minh Triệu hai giây rồi mới vội vàng nói, "Đợi em năm phút, em đi tắm cái đã."

Kỳ Duyên chưa dứt lời đã chạy vọt khỏi tầm mắt của Minh Triệu.

Minh Triệu dời mắt đến ánh mặt trời ở ngoài cửa, nhẹ nhàng nở một nụ cười. Đã thật lâu rồi cô chưa tiếp xúc với tinh thần phấn chấn đầy sức sống này, vậy nên dáng vẻ của người kia như thể đem lại cho cô thật nhiều hy vọng.

Kỳ Duyên nói năm phút liền đúng năm phút, lúc ra ngoài nàng còn mặc bộ đồ tây trang. Thực ra nàng cũng không tính mang bộ này đâu, nhưng tủ quần áo của Kỳ Thư trừ bỏ váy dạ hội ra đều là tây trang cả. Bộ đồ thể thao buổi sáng nàng cũng phải vất vả tìm thật lâu mới tìm được ở dưới đáy tủ.

"Chúng ta đi thôi." Kỳ Duyên hào hứng nói.

Minh Triệu liếc sang Kỳ Duyên một chút, cúi đầu nhỏ giọng hỏi, "Em không trang điểm sao?"

Kỳ Duyên sửng sốt, thần sắc trở nên nghiêm túc, "Vậy chờ em năm phút nữa."

Nói xong lại chạy tọt vào phòng, dáng vẻ hấp tấp khác hẳn trước kia.

Minh Triệu suy tư nhìn bóng dáng trẻ tuổi vừa khuất, qua một hồi lâu trên mặt lại xuất hiện một nụ cười.

Lần này hơn mười phút Kỳ Duyên mới ra ngoài, lớp trang điểm của nàng cũng tương đối đơn giản, phù hợp với xu hướng thường ngày, nhìn thập phần tươi mới. Đặc biệt còn có hai cuộn tóc nhỏ trên đầu, khiến nàng càng thêm đầy sức sống hơn.

Minh Triệu vô thức so sánh với phong cách trang điểm lãnh diễm khác một trời một vực trước đây, cô yên lặng theo sau Kỳ Duyên ra khỏi nhà.

Sau khi tiến vào thang máy, Kỳ Duyên tự giác đước trước cửa, chủ động giữ khoảng cách rất xa với Minh Triệu.

Minh Triệu dán chặt mắt vào hai cuộn tóc nhỏ trên đầu Kỳ Duyên, nếu như thắt thêm hai dải lụa hồng thì càng giống sắp ăn tết hơn. Cộng thêm lớp trang điểm đáng yêu, làm khuôn mặt lãnh đạm như thân thiện hơn nhiều.

Cũng làm giảm sự sợ hãi trong lòng cô.

Lần này Minh Triệu vẫn là người lái xe, bởi vì Kỳ Duyên căn bản không lái, mà thậm chí Kỳ Thư có lái xe hay không nàng cũng không biết.

Hai người lái xe vào một trung tâm thương mại tương đối nổi tiếng, không khí náo nhiệt ở đây khiến Kỳ Duyên hồi hộp, nếu không phải do nàng khắc chế thì có lẽ nàng đã hô to vài tiếng rồi.

"Chị Triệu, chúng ta lên lầu 3 xem nha." Kỳ Duyên bước lên thang cuốn, con ngươi sáng ngời nhìn xung quanh. Còn Minh Triệu theo sau một đoạn, cô ôm tay dựa vào bên cạnh thang cuốn.

Một nơi náo nhiệt như thế này, đối với người ở mãi trong một chỗ chật hẹp như cô mà nói, có chút không thích ứng được.

Nhưng cô cũng có khát vọng được đến những nơi như thế.

"Chị Triệu, em ở đây này." Kỳ Duyên đứng trong đám người, nàng vẫy vẫy gọi Minh Triệu đang ở cách đó không xa, nụ cười xán lạn trên mặt dường như xua tan hết mọi sự u ám.

Tâm Minh Triệu khẽ rung rinh, cô tránh né những người lạ, sau đó chậm rãi đến gần Kỳ Duyên.

Khi hai người đứng đối mặt với nhau, Kỳ Duyên đột nhiên nắm lấy tay Minh Triệu, cười nói, "Ở đây có rất nhiều người, chúng ta nắm tay nhau sẽ tránh bị lạc."

Thân thể Minh Triệu cứng đờ, hai tròng mắt mở to nhìn nàng, trong mắt toát ra sự sợ hãi. Tất nhiên Kỳ Duyên chú ý đến điều này. Dù đôi tay kia đã trở nên lạnh lẽo vô cùng, nàng vẫn dịu dàng nắm lấy.

"Không sao đâu, ở đây có nhiều người, rất an toàn." Kỳ Duyên ôn hòa thủ thỉ.

Minh Triệu theo bản năng lắc đầu, cô muốn rút tay lại, nhưng đôi tay run lên không hề có chút sức lực nào.

Dòng người ồn ào xung quanh như mờ nhạt đi, chỉ còn gương mặt mà nàng sợ hãi đang dần dần đến gần cô.

Như thể sắp nuốt chửng lấy cô vậy.

Nhìn thấy mặt Minh Triệu ngày càng trắng bệnh, Kỳ Duyên có chút đau lòng nhưng nàng vẫn không buông tay. Nàng muốn kéo nữ thần ra khỏi nỗi sợ dù chỉ một chút.

Kỳ Duyên càng hạ quyết tâm, nàng dẫn Minh Triệu đến một dãy ghế nghỉ chân mà ngồi xuống. Nàng chọn một vị trí sao cho Minh Triệu đưa lưng về phía nàng, nếu cô không thấy nàng thì hẳn nỗi sợ trong lòng sẽ ít đi một chút.

Đại não Minh Triệu trống rỗng, hai tròng mắt của nàng trống rỗng nhìn chằm chằm ở phía trước. Lúc này, cô thậm chí không biết mình ở đâu, đang làm gì. Mà tất cả cảm giác của cô đều tập trung vào bàn tay đang nắm lấy tay người kia.

Cô rất sợ giây tiếp theo mình sẽ bị đôi tay kia đẩy ngã trên mặt đất, sẽ bị đôi tay này hành hạ một trận.

Minh Triệu run run, cô sợ hãi nhắm mắt chờ cơn ác mộng đến gần.

"Chị gái ơi chị có ăn kem không ạ? Cửa hàng của chúng em đang có hoạt động mua một tặng một ạ."

"Được, tôi lấy một phần nhé."

Xung quanh đều là tiếng cười nói của mọi người, hoàn toàn không có âm thanh tức giận mắng mỏ của người kia.

Minh Triệu chậm rãi mở to mắt, kinh ngạc nhìn bốn phía.

Nơi đây không phải căn phòng chật hẹp lạnh băng kia, cũng không có chuyện người kia sẽ thuận tay lấy bất cứ thứ gì đánh cô.

Nơi này, thực an toàn.

Minh Triệu lặng lẽ hít thơ sâu, cô quay đầu nhìn về cái người đang chán nản ghé vào lan can, hai chỏm tóc tròn tròn lúc ẩn lúc hiện theo động tác của nàng.

Có chút nghịch ngợm đáng yêu.

Tầm mắt Minh Triệu lại xuống thấp, là hai bàn tay đang nắm chặt của hai người.

Minh Triệu hơi dãy dụa muốn rút tay về. Nhưng cô vừa cử động thì Kỳ Duyên lại nắm chặt tay.

Lòng bàn tay của hai người chậm rãi rỉ mồ hôi, cảm giác nóng rực theo lòng bàn tay truyền đến, khiến bàn tay lạnh băng của Minh Triệu giống như ấm áp trở lại, cô cảm nhận được một tầng mồ hôi mỏng hiếm thấy trên tay mình.

Kỳ Duyên nhếch miệng khi thấy Minh Triệu không còn dãy dụa nữa, nàng quay đầu cười với cô, "Chị Triệu, chúng ta đi mua cây thôi."

Nàng tự giác không đề cập đến chuyện vừa rồi.

Trong lòng Minh Triệu như được bao bọc bởi một dòng nước ấm áp, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Tùy ý để cho Kỳ Duyên nắm tay.

Kỳ Duyên cũng không vội vã đi mua đồ ngay mà đem Minh Triệu đi dạo một vòng nói, "Chị Triệu có muốn ăn kem không ạ?"

Minh Triệu lắc đầu.

"Nhưng mà mua một tặng một ấy, một mình em thì ăn không hết đâu, lãng phí lắm." Kỳ Duyên đáng thương nài nỉ, vẻ mặt rất muốn ăn, sau đó lại hâm mộ nhìn kem trong tay người khác.

Nội tâm Minh Triệu bắt đầu dao động khi đối mặt với ánh mắt thỉnh cầu của nàng, cô không tự giác mà nắm chặt tay.

Kỳ Duyên cảm nhận được sự biến hóa của cô nên càng lấn tới làm nũng, bắt đầu ra vẻ bi sầu, "Trong khoảng thời gian này em luôn phải ở bệnh viện, riết rồi trong miệng toàn là vị khó chịu. Nếu được ăn kem thì em sẽ cảm nhận được vị ngọt, trong miệng cũng sẽ không khó chịu nữa."

Hương vị ngọt ngào sao?

Trong nháy mắt Minh Triệu chợt hoảng hốt, đã bao lâu rồi từ lần cuối cô được cảm nhận vị ngọt.

"Vậy... Em mua đi." Minh Triệu nhỏ giọng nói, trong mắt hiện lên một tia mong đợi.

"Cảm ơn Chị Triệu." Kỳ Duyên vui vẻ nhảy lên.

Giọng của nàng quá lớn nên thu hút không ít ánh mắt của người qua đường, thấy vậy nàng bèn ngượng ngùng lè lưỡi.

Đáng yêu.

Nhưng không giống với động tác mà người kia sẽ làm.

Minh Triệu nhìn vào sườn mặt của Kỳ Duyên, nhưng khi nàng vừa quay sang thì cô đã cúi đầu.

"Chị Triệu thích ăn vị nào ạ?" Kỳ Duyên cười hỏi, đôi mắt mang theo ánh sáng.

"Cái nào cũng được hết." Minh Triệu nhỏ giọng trả lời, cô ôm chặt cánh tay của mình.

Xung quanh có rất nhiều khiến cô có hơi lo lắng.

"Vậy hai phần chocolate đi ạ." Kỳ Duyên vui vẻ nói với nhân viên, sau khi thanh toán lại quay đầu nhìn Minh Triệu.

Ở đây thực ra không có nhiều người lắm, sau lưng các nàng cũng chỉ có vài người. Họ cũng có ý thức giữ khoảng cách nhất định, không hề có hiện tượng chen chúc, thế nhưng Minh Triệu vẫn ôm cánh tay, như thể đang muốn thu mình lại để không ai có thể thấy cô nữa.

Kỳ Duyên lặng lẽ nắm lấy tay cô, khi Minh Triệu vừa ngẩng đầu thì nàng nghiêng đầu cười, "Chị Triệu, đừng lo lắng, ở đây rất náo nhiệt, rất an toàn."

Đây cũng không phải lần đầu tiên mà nàng nói những lời này.

Ánh mắt Minh Triệu lóe lên, nhưng lại tiếp tục cúi đầu.

Kỳ Duyên cũng không miễn cưỡng.

Có thể nắm tay nữ thần đã là một bước tiến rất lớn rồi, nhưng chuyện khác cứ từ từ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro