Chương 56: Cô ấy không đáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Du rời đi, cuộc sống mỗi ngày của Sa Hạ vẫn đúng quy luật như trước, chỉ là bên cạnh lại thiếu một người, nên tất cả thoạt nhìn đều khác với bình thường.

Giờ tan tầm, Sa Hạ nhận được điện thoại Trịnh Nghiên, nghe nàng rủ mình đi dạo phố ăn cơm, nàng nghĩ, vui mừng khi có người cùng nàng gϊếŧ thời gian rảnh sau khi tan tầm, nên rất sảng khoái nhận lời liền.

Hẹn nhau đi vào mấy shop hai người thường đi, nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy hai người liền lập tức chạy ra đón, nhiệt tình dẫn hai người đi xem thời trang thu đông mới.

Sa Hạ lựa quần áo, nàng lấy một bộ trên giá xuống ngắm nghía đủ thứ, đột nhiên nhớ đến gì đó, quay đầu hỏi Trịnh Nghiên: “Đúng rồi, mấy túi quần áo lần trước mình để trên xe bồ đâu?”

“À.” Trịnh Nghiên cúi đầu rũ cái áy xuống, nghe Sa Hạ hỏi, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Tặng rồi.”

“Tặng rồi?” Sa Hạ nhíu mày, ánh mắt thiếu chút nữa soi thủng hai lỗ trên người Trịnh Nghiên.

Đáng tiếc Trịnh Nghiên tuyệt không để ý, chậm rãi nói: “Mình thấy quần áo đó cũng đâu phải phong cách của bồ, về sau không thấy bồ nhắc tới, nên mình đã giúp bồ xử lý nó.”

“Bồ muốn thuận nước đẩy thuyền mình không ngại, vậy hóa đơn đó không phải bồ cũng nên thay mình ký?”

Lấy ra một bộ quần áo, Trịnh Nghiên đi đến ướm thử trước gương, nghe Sa Hạ nói, nàng khẽ ‘hừ’ một tiếng: “Nghe xem, lời này thật vô lương tâm, lúc bồ thương tâm mất mát mình hết sức tận tâm ở bên cạnh bồ, giờ bồ ôm được mỹ nhân về, bắt đầu tính toán với mình sao?”

Trịnh Nghiên nói vậy, ngược lại là Sa Hạ không đúng. Vốn chỉ là vô tâm hỏi, nếu Trịnh Nghiên đã tặng người ta, Sa Hạ cũng không truy cứu nữa.

“Nói đi, hôm nay sao bồ rảnh rỗi hẹn mình?” Sa Hạ không chọn được món nào mình thích, nên nàng đơn giản ngồi xuống sô pha, ‘chậc chậc’ đánh giá, nói: “Tỉnh Đào vậy mà không quấn lấy bồ, thật sự kì quái.”

Sa Hạ ngữ khí là chế nhạo, nàng nói xong, thấy Trịnh Nghiên từ phòng thử đồ đi ra, biểu tình trên mặt thật bình tĩnh, nhìn không ra có gì thay đổi.

“Bồ cũng không phải không biết em ấy.” Trịnh Nghiên đi đến quầy thanh toán, đưa lưng về phía Sa Hạ, ném cho nàng một bóng dáng thon thả. “Em ấy, mỗi ngày cứ ở bên mình làm sao cũng không đi, còn không chìu hư em ấy sao.”

Sa Hạ trầm mặc, nàng chống cằm quan sát Trịnh Nghiên từ phía sau, tựa hồ chỉ là từ bóng dáng cũng có thể đoán được lòng nàng, Sa Hạ thở dài, đi tới, đứng bên người Trịnh Nghiên, “Lúc trước mình đã nói với bồ rồi, em ấy ở nước ngoài có ông ngoại che chở, trong nước thì có ba mẹ mình nuông chìu, tính tình sắp vô pháp vô thiên rồi. Em ấy căn bản không hiểu thế nào là yêu, cũng không biết quý trọng, bồ nói xem có đáng hay không.”

Nhiều năm nay, Trịnh Nghiên đâu phải không có lựa chọn, cũng đâu phải chưa từng có người khác, nhưng mặc kệ có bao nhiêu người, cuối cùng đến khi Bình Tỉnh Đào trở về thì những người đó đều không bệnh mà biến mất. Cho dù Tỉnh Đào cũng quậy phá tới cỡ nào, nhưng vai trò đặc biệt của nàng mà cuối cùng kẻ đứng bên người Du Trịnh Nghiên không còn một ai ở lại.

Cho đến cuối của cuối cùng, Trịnh Nghiên bắt đầu độc thân thở lại, ngày bình yên lại về, chính là Bình Tỉnh Đào vẫn là Bình Tỉnh Đào, sẽ không vì điều đó mà hiểu được quyết định của Du Trịnh Nghiên.

Bình Tỉnh Đào chính là người ích kỷ vậy đó, nàng bất chấp hủy hết khả năng có thể làm cho Du Trịnh Nghiên hạnh phúc, nhưng nàng cũng không cho Trịnh Nghiên cảm nhận được hạnh phúc. Nàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nàng biết Trịnh Nghiên luôn ở đây, nên nàng không cần kiêng nể, tùy hứng mà làm.

“Những điều bồ nói mình đều biết.” Trịnh Nghiên bình thản đến cực điểm, nàng cười cười với Sa Hạ, “Nhưng bồ cũng biết, em ấy có bản lĩnh khuấy đảo cuộc sống của mình đến long trời lở đất, mặc kệ ai ở bên mình, giữa chúng mình luôn xuất hiện bóng dáng của em ấy.”

“Em ấy không đáng.” Đi ra khu thương mại, Sa Hạ thở dài, nói nhiều cũng vô nghĩa, đây là chuyện giữa Trịnh Nghiên và Tỉnh Đào, người ngoài cuộc như nàng không thích hợp chen sâu vào.

Trịnh Nghiên bất đắc dĩ cười cười, nàng vừa định nói chuyện, di động đột nhiên vang lên. Giơ di động hướng Sa Hạ ý bảo có điện thoại, sau Trịnh Nghiên xoay người sang chỗ khác nghe điện thoại.

Sa Hạ thay Trịnh Nghiên cầm mấy túi quần áo, đứng tại chỗ yên lặng chờ Trịnh Nghiên nghe điện thoại xong, nàng nghe điện thoại không lâu, nhưng sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Trịnh Nghiên nhìn có chút lo lắng, nàng cầm lấy túi quần áo trong tay Sa Hạ, ngẩng đầu nói: “Công ty có chút việc, tối nay mình không thể ăn cơm với bồ.”

“À…” Sa Hạ vừa ứng thanh, Trịnh Nghiên liền xoay người đi về phía bãi đỗ xe.

Nhìn bóng dáng Trịnh Nghiên bước nhanh rời đi, Sa Hạ càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ, nàng yên lặng ở suy xét trong lòng một hồi, chân bước đi theo sau Trịnh Nghiên.

Đi vào bãi xe tăm tối, nghe tiếng mở khóa xe vang lên, Sa Hạ đã tìm thấy xe Trịnh Nghiên.

Trịnh Nghiên vừa lên xe, đột nhiên thấy cửa ghế phụ bị mở ra, sau đó Sa Hạ khom người ngồi vào.

“Mình thật sự có việc gấp, không thể đưa bồ về.” Trịnh Nghiên bất đắc dĩ nói.

“Không quan hệ, dù sao tối nay mình cũng không có việc gì làm, lâu rồi không đến sở luật sư sự vụ của bồ chào hỏi đồng nghiệp bồ, vừa lúc này theo bồ đi luôn.” Sa Hạ căn bản không có ý định rời đi, nàng thắt dây an toàn, biểu tình dường như cảm thấy không có gì không ổn.

“Sa Hạ…” Trịnh Nghiên vuốt trán, nghiêng đầu nhìn Sa Hạ.

“Lái xe đi.” Sa Hạ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thái độ miễn thương lượng.

Thở dài, Trịnh Nghiên biết Sa Hạ nếu đã ngồi lên thì vô luận thế nào cũng không dễ dàng xuống xe. Nàng cũng không kiên trì nữa, quay đầu xe lái ra khỏi bãi đỗ.

Trong ấn tượng của Sa Hạ, tuy rằng mọi ngày Trịnh Nghiên rất tùy tính, nhưng trong công việc nàng luôn sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy, nếu không xác định được công tác hôm nay đã sắp xếp đâu đó xong hết, Trịnh Nghiên tuyệt đối không có khả năng hẹn nàng đi dạo phố. Nên khi xe dừng ngay trước quán bar ‘black kite’, Sa Hạ biết những gì mình suy đoán đều đúng hết.

Ngừng xe, Sa Hạ là người đầu tiên mở cửa xuống xe, Trịnh Nghiên ngồi trong xe gọi nàng một tiếng, nàng không thèm để ý, vòng qua xe Trịnh Nghiên đi thẳng vào quán bar.

Quán bar vốn trang hoàng lúc này thành ra một đống lộn xộn, bàn ghế cùng mãnh vỡ mấy chai rượu nằm ngổng ngang, mùi rượu nồng nặc xộc vô mũi Sa Hạ, nàng khẽ nhíu mày. Bên góc quầy bar vài tên con trai bị thương ngã ngồi rải rác trên nền đất, hiển nhiên ở đây vừa mới xảy ra đánh nhau xong.

“Sa Hạ?” Một thanh âm theo trong bóng đêm vang lên, thử hỏi, thẳng đến khi bước lại gần Sa Hạ, mới dừng bước. “Sao bồ đến đây?”

“Mình cùng Trịnh Nghiên vừa lúc đi cùng nhau.” Nói ngắn gọn, Sa Hạ nhìn người phụ nữ trước mặt, hỏi: “Kim Đa Hân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Người được gọi là Kim Đa Hân nghe vậy, chỉ yên lặng lắc đầu, sau đó hướng về góc tường tăm tối dẫu môi. Sa Hạ nhìn theo hướng Đa Hân chỉ, thấy ngay Bình Tỉnh Đào trên mặt lộ ra ý cười giảo hoạt như mọi ngày, nàng lười biếng nằm tựa bên tường, không nói câu nào nhìn về phía mọi người bên này.

Cho dù đoán được bảy tám phần, nhưng vừa nhìn thấy Bình Tỉnh Đào, Sa Hạ vẫn không nhịn được sa sầm nét mặt.

“Đám nhóc này hình như tranh nhau mời mọc Tỉnh Đào, sau đó không biết thế nào nổi hứng lên đùa giỡn.” Đa Hân nói xong, vừa lúc thấy Trịnh Nghiên ngoài cửa đi vào. “Trịnh Nghiên.”

Sa Hạ không có nói, nhưng chỉ nhìn sắc mặt của nàng cũng đủ biết tâm trạng nàng không vui đến cỡ nào, nàng đi đến chỗ một tên nhóc đang dựa vào quầy bar trông sắc mặt có vẻ như còn tỉnh, đơn giản nhìn qua vết thường trên người cậu ta, sau đó bình thản lấy danh thiếp trong túi xách ra đưa cậu ta. “Đây là danh thiếp của tôi, mang theo mấy anh em mấy người đi bệnh viện kiểm tra đi, chi phí điều trị tôi sẽ chịu.”

Tên nhóc nhìn vẻ mặt đầy khí thế dọa người của Sa Hạ, vẻ mặt lạnh như băng làm cậu ta muốn nghẹn. Bất luận thế nào, đây cũng là người phụ nữ rất đẹp, nhưng khí thể của nàng đủ làm người ta chết khiếp.

“Bình Tỉnh Đào cô ta…” Tên nhóc chỉ vào tên đầu sỏ kẻ đầu sỏ trong bên trong quán bar, hiển nhiên là nghẹn khuất trong lòng, nói chuyện không nén được cơn giận. “Cô ta khinh người quá đáng, mấy người tưởng vậy là có thể bảo chúng tôi đi?”

“Nếu đối với phương án giải quyết của cô ấy các người không hài lòng, thì có thể đến tìm tôi.” Trịnh Nghiên lúc này đã đi đến, lấy danh thiếp của mình ra, đưa cho tên nhóc này, cười rất bình thản. “Tôi nhất định sẽ lấy lại công đạo cho các người.”

Tên nhóc này cũng không ngốc, vừa nhìn là biết, nếu lại dây dưa nữa, chỉ sợ không vét được lợi lộc gì, nên hắn phất phất tay, mấy tên đàn em liền theo hắn rời quán bar.

Mấy tên gây rối đi rồi, Đa Hân lúc này mới kêu nhân viên lên dọn dẹp.

“Đa Hân, ngại quá, Tỉnh Đào lại gây phiền phức cho bồ.” Người mở miệng giải thích là Trịnh Nghiên, Sa Hạ thủy chung vẫn giữ im lặng.

“Coi bồ nói kìa.” Đa Hân vừa dọn dẹp, vừa phất phất tay. Nàng cùng Sa Hạ và Trịnh Nghiên là bạn học trung học, sau khi tốt nghiệp đại học, Sa Hạ cùng Trịnh Nghiên mở quán bar này, vừa lúc Đa Hân lại tìm không được việc làm ưng ý, nên cho nàng chiếm một phần cổ phần quán bar, vào làm lão bản quản lý quán bar. Vì vậy mà mỗi lần Tỉnh Đào về nước đều đến đây quậy phá, quậy vài lần cũng có ngày xảy ra chuyện, Đa Hân đã thấy từ sớm nhưng không thể trách.

Sa Hạ yên lặng đứng ở tại chỗ nhìn bọn họ luống cuống tay chân dọn dẹp, không định tiến lên phụ giúp, nhưng cũng không định rời đi.

Thẳng đến khi Tỉnh Đào đứng lên muốn bỏ đi, nàng mới hạ giọng gọi: “Đứng lại.”

Không khí lập tức lạnh ngắt, ở đây ai cũng biết quan hệ giữa Sa Hạ và Tỉnh Đào không tốt, hơn nữa mấy năm nay Sa Hạ luôn đi giải quyết rắc rối Tỉnh Đào gây ra, mỗi lần đều im lặng, nhưng tính tình Sa Hạ ai mà không rõ, trước mắt đây không chừng sẽ bạo phát.

“Gây chuyện bỏ đi, Bình Tỉnh Đào em không chịu trách nhiệm một chút sao?” Sa Hạ nói không lớn, nhưng người nghe được bất giác hít thở càng lúc càng nhẹ.

Tỉnh Đào yên lặng bĩu môi, không chút sợ hãi Sa Hạ, mất hứng nói: “Là bọn hắn không đúng, không liên quan gì đến em.” Nói xong, Tỉnh Đào quay đầu muốn đi.

Sa Hạ nắm áo Tỉnh Đào, kéo nàng di ra cửa: “Em ra đây cho tôi.”

“Sa Hạ…” Trịnh Nghiên thấy Sa Hạ thật sự nổi giận, tiến lên trước muôn khuyên nàng bình tĩnh một chút.

Sa Hạ luôn không có ấn tượng tốt với Tỉnh Đào, tình cảm chị em cũng không tốt, tuy vậy, nhưng mỗi lần Tỉnh Đào gây chuyện, Sa Hạ dù không vui cũng phải ra mặt thay nàng giải quyết. Có lẽ người khác nhìn không thấy, nhưng Sa Hạ thật ra vẫn bảo hộ Tỉnh Đào, chính vì vậy, mỗi lần Tỉnh Đào gây họa, Sa Hạ đều rất tức giận.

“Chuyện của mình cùng em gái, mọi người đừng xen vào!” Sa Hạ nói xong, cầm túi xách nhét vào trong lòng Trịnh Nghiên, không tha bất luận kẻ nào muốn cản nàng kéo Tỉnh Đào ra khỏi quán bar.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro