52.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-/-
- Ê...ê.
Cậu hai đẩy đẩy tay Engfa.

Trong khi cô uống ly rượu xong thì ngồi thẫn thờ.
- Hả...dạ..

- Nhìn kìa, cô ca sĩ kia xinh quá đa.
Cậu hai chỉ tay lên chỗ nữ ca sĩ trên sân khấu.

- Ờ ờ...xinh thật.
Engfa giờ mới quay lên nhìn, có vẻ cô cũng không nhớ rằng lần trước đã từng gặp qua cô ca sĩ này rồi.

- Ủa mà cô ta tên gì nhỉ?
Cô hỏi tiếp.

- Ca sĩ Ngọc Bảo, chất giọng vàng mê đắm lòng người của phòng trà Thiên Hương này.
Cậu hai nhếch môi cười đáp.

- Ồ tên đẹp quá đa, Ngọc Bảo!!
Engfa đưa tay lên vuốt cằm nhìn chằm chằm lên sân khấu.

- Ủa rồi nào chuẩn bị công việc đa?

- Nhanh thôi, sớm mơi em đi sắp xếp rồi báo lại cho anh.
Cô rót thêm một ly rượu nữa uống.

- Ừa ừa. Nhưng làm việc với quan Pháp...sao tao thấy tao đi theo mày giống bù nhìn quá đa? Tao có biết gì đâu?
Cậu hai gãi đầu lo lắng.

- Không biết thì học. Anh đâu cần lo, có em mà.
Engfa cười nói chắc chắn.

- Ờ vậy cũng được.

- Mà anh hai này...

- Hả?

- Anh không định...tìm gặp mẹ anh sao đa? Em có kêu người đi tìm rồi, chắc sẽ có tin tức sớm thôi.
Engfa vỗ vai cậu hai.

Cậu hai nghe thế chợt buồn.
- Haizz...tao...mặt mũi đâu mà gặp mẹ mình nữa đa.

- Được mà, bà ấy chắc cũng trọng tuổi rồi đa. Anh phải gặp chứ?
Cô đồng cảm nói.

- Ừm, cám ơn mày.

- Thôi đừng buồn nữa. Uống đi.
Cô nâng ly lên đưa cho cậu hai.

Cậu hai cầm lấy.

- Ủa bộ nay anh không đi kiếm vài cô chơi à?

- Ấy...từ từ...uống thêm chút đã. Ủa vậy mày sao?

- Hổng lẽ em đi theo anh. Đương nhiên em quay về khách sạn rồi. Anh muốn đi đâu đi nhưng nhớ đừng về trễ quá là được.

- Ừ vậy cũng được.





---
Một lát sau....

- Tao đi chỗ khác chơi, mày về khách sạn cẩn thận.
Cậu hai cùng Engfa ra khỏi phòng trà nói.

- Anh đi đi, nhớ đừng uống say quá. Em không biết tìm anh chỗ nào đâu đa.

- Ừa tao biết rồi, đi nha!! Cậu hai nói rồi lên xe rời đi.

Engfa giơ tay lên tạm biệt nhưng rồi cô không đi về khách sạn mà lại quay vào phòng trà uống rượu một mình. Cô muốn yên tĩnh một lát.
- Haizzz...không biết ở dưới, Chalotte giờ sao rồi..



-/-
- Mợ cả, giờ trời tối rồi. Mợ ngồi đây hồi cảm lạnh đó đa, sao mợ không về phòng nghỉ ngơi đi?
Thằng Ân thấy nàng ngồi trên nhà trên như trông ngóng ai về.

- Thì tôi ngồi chơi ấy mà. Anh sao chưa ngủ đi đa? Cả ngày hôm nay cứ thấy lâu lâu anh lại đi theo tôi. Bộ...anh làm theo lời ai hả?
Charlotte thấy lạ thì hỏi.

- Nè, mợ mặc áo ấm vào đi. Tối lạnh lắm đa.
Thằng Ân đưa chiếc áo khoác cho nàng.

- Cám ơn anh. Mà... Engfa có nói đi khi nào về không?

- Chuyện này sao con biết được đa, cô ba...muốn về chừng nào về. Con không biết đâu mợ.

- Ờ vậy thôi, anh đi đi.
Charlotte gật gù.




-/-
Engfa ngồi uống một hồi đã say khướt, cô loạng choạng đứng lên rời khỏi. Vừa đi ra khỏi phòng trà thì cô đứng không vững, may nhờ có một bàn tay đỡ lấy. Cô quay qua. Bây giờ trời cũng đã tối mịt.

- Cô có sao không? Có vẻ uống say lắm rồi đó!!

- Cô là...cô ca sĩ Ngọc Bảo?
Engfa nheo mắt nhìn, tuy có hơi không rõ nhưng vẫn thấy được.

- Đúng rồi. Còn cô là cô ba con ông Hội đồng Waraha đúng không?
Cô ta có vẻ khá hiểu biết về Engfa.

Cô đứng thẳng đậy, trấn tĩnh đầu óc lại.
- Ủa sao cô biết tôi?

- À, cô còn nhớ lần trước khi cô đến đây. Cô đã vào trong cánh gà với tôi không? Lúc đó còn có một cô gái khác nữa.
Ngọc Bảo khơi gợi lại cho cô.

Engfa im lìm một hồi thì nhớ ra đáp.
- Tôi nhớ ra rồi. Ra là cô. Thất lễ quá, tôi có tật hay quên. Mong cô thông cảm.

- Không sao đâu.
Ngọc Bảo mỉm cười, cô quả thật có gương mặt xinh đẹp kiều diễm vô cùng, cười lên thôi đã khiến người khác xiêu lòng.

- Nhưng sao cô biết tôi con nhà ông Hội đồng Waraha?

- Nhà Hội đồng Waraha giàu có vậy...chịu khó hỏi người này người kia chút là biết ngay ấy mà.
Engfa khó hiểu tại sao Ngọc Bảo lại tìm hiểu về mình làm gì.

- À ra vậy, giờ cô hát xong rồi đó đa?

- Ừm đúng rồi, giờ tôi về.

- Giờ tôi cũng rảnh. Tôi mời cô đi ăn tối có được không?
Engfa lịch sự hỏi.
Sự lịch thiệp này thường bắt gặp ở một quý ông hơn. Nhưng lại bắt gặp nó ở Engfa, khiến cho Ngọc Bảo có cái nhìn khác về cô.

- Ôi trời, thế thì quý quá.
Ngọc Bảo mỉm cười đồng ý.

- Nhưng mà...cô đi được không đó? Có vẻ cô uống hơi nhiều đó.
Ngọc Bảo vẫn còn đỡ tay cô.

- À được mà, không sao. Tửu lượng tôi không thấp thế đâu.

- Cần tôi đỡ cô không?
Ngọc Bảo vẫn còn lo lắng đưa tay ra.

- Không cần, không cần. Tôi tự đi được, ai mà để cô đỡ như vậy chứ.
Cô lấy tay mình ra cười nói
Cả hai người cùng nhau rời đi.




---
Tới một nhà hàng...

Engfa kéo ghế ra cho Ngọc Bảo, cô ngồi xuống đối diện.

- Ngại quá...người tôi toàn mùi rượu thế này!!
Cô gãi đầu cười ngại.

- Không sao đâu mà. Mà sao...cô uống nhiều vậy chứ? Bộ có chuyện gì buồn đa?

- Có gì đâu, cô đừng quan tâm. Cô ăn gì gọi đi.
Engfa hào phóng nói
Phục vụ cũng cùng lúc đi ra.





---
Trời đã quá khuya...

Cậu hai có hơi say xỉn trở về khách sạn. Đang định mở cửa phòng mình ra thì nhớ lại Engfa không biết có về chưa nên ghé sang phòng cô xem.

- Engfa à...mày về chưa đấy...bộ ngủ rồi sao đa?
Cậu hai đứng ở ngoài phòng gõ cửa
Nhưng chẳng có ai hồi âm.

Cậu gọi lại.
- Engfa....mày ngủ say dữ vậy hả? Về chưa đó? Trả lời tao coi đa.

Căn phòng chẳng phát ra tiếng nói gì. Cậu cả thấy lạ nên mở cửa vào trong. Nhưng cuối cùng chẳng có Engfa ở trong phòng.

- Ủa con nhỏ này...giờ tối rồi mà còn chưa về đa? Đi đâu rồi trời?
Cậu hai quay trở ra nhanh chóng đi tìm cô.










---------------------------------------------------------
-/-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro