Chương 3: "Ngày thứ 2 của chuyến đi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Buổi sáng ngày thứ 2 của chuyến đi dã ngoại. Sau khi ăn sáng và mặc quần áo, chúng tôi đang thư giãn trong phòng của mình trong khi đợi xe buýt dẫn đến khu trượt tuyết.

Watanabe và tôi tình cờ bật TV lên. Trên màn hình, mọi người đang đọc bản tóm tắt tin tức sáng nay.

Một lúc sau, bầu không khí đã thay đổi khi chương trình chuyển sang phần đặc biệt dành cho mèo con. Ryuuen đang ngồi thư giãn trên ghế sô pha và Kitou đang xem qua một chồng tạp chí có sẵn trong ryokan. Có vẻ là tạp chí thời trang.

"Cậu ta cứ chăm chú đọc đống đó trông đáng sợ thật... Cứ như đang đọc về bách khoa toàn thư chuyên về giết người vậy".

Watanabe thì thầm điều này vào tai tôi. Chắc cậu ấy nghĩ rằng sẽ không ai nghe thấy, nhưng đôi mắt sắc bén của Kitou ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Watanabe. Có lẽ bị sợ hãi nên cậu ta lập tức quay mặt đi chổ khác ngay lập tức.

"Đúng là đáng sợ quá đi mất!"

Cậu ta vừa nó vừa lay vai tôi, nhưng mà lúc này tôi muốn tập trung vào đám mèo trên TV.

"Này, Kitou. Mày vẫn còn còn ấm ức về trận chiến hôm qua đúng chứ? Hôm nay chúng ta sẽ có một trận đấu khác, yên tâm đê".

Như thể không chịu được mà muốn khuấy động buổi sáng yên bình này, Ryuuen đã thản nhiên thách thức Kitou. Không cần phải nói, đây không phải là một đề xuất hay ho gì vớ Watanabe và tôi.

"Xem ra mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ? Tao thì chả có vấn đề gì nhưng nói trước là bây giờ hối hận còn kịp đó ".

"Được thôi, tao đã nghĩ được vài trò rồi."

"Mày muốn chơi gì?"

"Sắp đi trượt tuyết mà đúng không, vậy thì thi trượt tuyết thôi đúng chứ?"

Có vẻ tên này muốn một cuộc thi đơn giản để xem ai sẽ về đích đầu tiên.

Mặc dù Kitou có thể không phải là tay mơ nhưng ngày hôm qua ít nhất đã thể hiện rằng kỹ năng của Ryuuen là vượt trội.

Kitou không cần phải chấp nhận tham gia vào một cuộc chiến mà rõ ràng Ryuuen nắm rất nhiều lợi thế. Tuy nhiên, Kitou vẫn không ngần ngại mà chấp nhận lời thách đấu.

"Mày nghĩ với khả năng trượt tuyết mình mà đòi ăn được thằng này à? Tao sẽ bóp chết sự tự tin của mày ".

Cậu ta dường như chấp nhận thử thách và từ chối có dấu hiệu lùi bước.

"Mày không có tuổi để thắng tao đâu"

"Các cậu... chúng ta có thể không biến nó thành một cuộc chiến không?"

Giọng của Watanabe trầm đến nỗi một đứa trẻ

"Đừng có xen vào kẻo lại rắc rồi"

Trong khi chúng tôi đang thì thầm qua lại, hai bên đang nóng lên.

Sau đó Kitou đứng dậy, cuộn tròn một cuốn tạp chí mượn trong tay, tiến lại gần Ryuuen và chỉa tạp chí về phía cậu ta như một thanh kiếm.

"Nếu mày thua thì trong phần còn lại của chuyết đi này mày tốt nhất nên làm một con mèo ngoan ngoãn, đừng có làm trò trẻ con nữa."

Có lẽ vì tìm thấy cảm hứng từ mấy con mèo trên TV, cậu ta đưa ra yêu cầu đó.

"Oh? Tao đây trưởng thành hơn mày nghĩ đó."

Ryuuen nhanh chóng hất cuốn tạp chí quan hướng khác.

Tôi muốn mọi vấn đề phát sinh trong chuyến đi này đều được giải quyết trong hòa bình, chính vậy tôi đã yêu cầu họ có thể thi đấu gì cũng được trừ đánh nhau.

"Cậu ngầu thật đó, Ayanokouji. Dù sao mình cũng hơi lo vì cậu có vẻ đã đắc tột với hai con thú dữ này."

Tôi thì không nghĩ như vậy, chỉ có tôi có thể đe dọa người khác chứ không ai có thể đe dọa tôi.

"Dù sao thì cũng yên chuyện rồi, chúng ta tiếp tục xem nào..."

Đó là dự định của tôi, nhưng tôi chưa kịp nhận ra thì con mèo đã biến mất khỏi màn hình TV. Có vẻ như tôi không có nhiều thời gian để nhận ra rằng nó đã kết thúc từ vài phút trước.

"Tiếc thật đó, Ayanokouji. Cậu thích mèo lắm phải không? "

"Cũng không hẳn."

"Vậy sao cậu chăm chú xem thế?"

"Chẳng qua chỉ là tự nhiên thấy vui vui nên xem thôi, mình không có hứng thú đặc biệt nào với thú cưng."

Tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu đây là chương trình về chó hay hà mã. Chương trình vui vẻ này sớm được thay thế bằng một bản tin.

[Tin tức mới nhất, sau một thời gian dài tĩnh dưỡng, cựu Chánh văn phòng Nội các Naoe đã qua đời tại một bệnh viện ở Tokyo. Thủ tướng Kijima Onikijima đã có vài lời chia buồn trước sự ra đi đột ngột của ông ấy ...]

TV lập tức chuyển cảnh, một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm nghị bắt đầu nói.

['Không thể biết được một con ngựa có phải là chiến mã hay không trừ khi tận tay cưỡi nó, không thể biết được tính cách thật sự của một con người nếu không tự mình tiếp xúc lâu dài'. Đó là câu nói mà tôi cực kỳ ấn tượng ở Naoe-sensei...]

Ngay khi Thủ tướng bắt đầu nói về người đã khuất, màn hình tối sầm lại. Có vẻ đã đến lúc rồi.

Kitou vừa dùng điểu khiến để tắt TV.

"Mau đi thôi, Ayanokouji."

Tôi cũng khá thích trượt tuyết, nhưng tôi hơi lo lắng về sự cạnh tranh giữa hai người họ.

...

Chúng tôi ra ngoài mà không lường trước có một chút rắc rối đang chờ đón. Chúng tôi nghe nói rằng xe buýt đang bị kẹt và sẽ bị hoãn khoảng 10 phút. Có rất nhiều học sinh chờ xe buýt và khi tôi quay lại, trước hiên nhà đã chật cứng người.

"Thời tiết này đúng là lạnh quá đi mất nhưng mình đoán chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài đứng đợi ở đây."

Watanabe thở ra một hơi trắng và u ám nhìn lên bầu trời. Thật không may khi chúng tôi ra ngoài sớm hơn một chút so với các học sinh khác, nhưng sau cùng thì cũng chẳng thay đổi được gì. Ngay cả khi chúng tôi quay trở lại phòng của mình, chúng tôi sẽ không thể thư giãn hơn năm phút. Toàn bộ nhóm 6 chúng tôi đành đợi dưới mái che để chờ xe buýt đến.

"Nè nè, hay chúng ta nhận dịp này làm người tuyết để giết thời gian đi?"

Amikura gợi ý nhằm khiến cho thời gian chờ đợi bớt nhàm chán.

"Nghe hay đó. Tại sao chúng ta không làm thử nhỉ, Nishino-san, Yamamura-san? "

"... Chà, cũng được."

Tôi cứ nghĩ Nishino sẽ từ chối nhưng đáng ngạc nhiên là cô ấy dễ dàng nhượng bộ chấp nhận như vậy.

"Còn Yamamura-san thì sao?"

"Mình...Mình không muốn."

Đúng như dự đoán, cô ta từ chối một cách ấp úng.

Các cô gái di chuyển đến một chỗ khuất và bắt đầu đáp tuyết.

Rõ ràng, họ không định làm một người tuyết nhỏ mà muốn làm cỡ đại.

"Này, Ryuuen-kun, sao cậu không đến đây và làm người tuyết với bọn mình đi? Sẽ vui lắm đấy."

Vốn thừa biết cậu ta sẽ không bao giờ chấp nhận lời đề nghị này, Kushida bề ngoài vẫn tỏ ra bản thân thanh cao mà mời Ryuuen tham gia cùng họ. Các học sinh xung quanh cô ấy cũng đang quan sát vớ vẻ hồi hộp, có lẽ vì họ không thể tưởng tượng Ryuuen sẽ vui vẻ mà chịu đắp người tuyết cùng.

Về cơ bản thì cô ta muốn đáp trả vụ đe dọa hôm qua.

Cơ bản là Kushida muốn thể hiện cho Ryuuen thấy bản thân không hề sợ hãi cậu ta chút nào

"Cứ tưởng cô sẽ hiểu chuyện mà biết thân biết phận chút nhưng xem ra tôi đã lầm."

Ryuuen tự lẩm bẩm.

Có vẻ như Kushida trước khi bị vạch trần con người thật của mình thì đã luôn sống trong đe dọa thế này.

Chắc chắn lúc này đây bản thân hắn ta cũng đã bắt đầu xuất hiện sự nghi ngờ rồi nhưng tất nhiên tôi không có ý định giải đáp thắc mắc này. Tôi không thể để lộ thông tin tuyệt mật của lớp mình cho những người lớp khác, nhất là những gì xảy ra trong kỳ thi Nhất trí.

Không cần phải nói, không có chuyện Ryuuen dễ dàng chấp nhận lời đề nghị của Kushida.

Cậu ta không phản ứng gì và quay đầu lại.

Mặt khác, có người vẫn tiếp tục lặng lẽ nhìn vào người tuyết đang được đắp.

Đó là Yamamura-người vô hình mà tôi tưởng như suýt quên mất.

"Hah ..."

Trong khi quan sát người tuyết được làm bởi Kushida, cô ấy thở ra một cách lạnh lùng vào tay mình.

"Hể!"

Kushida và những người khác đang xây dựng người tuyết nên đương nhiên đeo găng tay giữ ấm.

Nhìn xung quanh, không có học sinh nào bên ngoài trừ Yamamura là để tay trần.

Vớ thời tiết lạnh giá như này thì không có lý do gì để không đeo găng tay cả.

Tôi nhớ Yamamura có đeo găng tay vào buổi học trượt tuyết ngày hôm qua.

Đúng là khi đến chổ trượt tuyết thì vẫn có thể mua găng tay nhưng tôi thắc mắc có lý do gì khiến cô ấy không mang găng khi ra ngoài vào thời tiết lạnh

Nếu cô ta để quên thì có thể chạy vào trong để lấy, chắc chắn phải có nguyên do nào đó cho chuyện này.

Cô ấy sững sờ nhìn xa xăm, liên tục thở ra. Dù tôi vẫn còn chưa thể tìm ra lời giải nhưng ngày càng nhiều học sinh xuất hiện trong khi chúng tôi chờ xe buýt.

"Tuyết rơi nhều thật ha?"

Chủ nhân của giọng nói quen thuộc đó là Sakayanagi Arisu, thành viên của nhóm 4. Cô ấy ở cùng với Hondou và Onodera từ lớp của Horikita. Khi tôi nhớ lại điều này, thì cũng là lúc hai người đó xuất hiện .

Vì Sakayanagi không thể trượt tuyết nên có lẽ cô ấy sẽ đến một địa điểm tham quan nào đó.

Nhóm của cô ấy không có ý định đến giao lưu bắt chuyện các thành viên của nhóm 6 chúng tôi và tất cả các thành viên nhóm của Sakayanagi đều đã tập hợp đầy đủ.

Chẳng bao lâu, chiếc xe buýt đẫn đến trung tâm thành phố đã đến, trước cả xe dẫn đến khu trượt tuyết.

Giáo viên hướng dẫn bắt đầu đưa từng học sinh lên xe.

Sakayanagi chống gậy bước đi trên con đường phủ đầy tuyết.

Tôi quan sát và tự hỏi liệu cô ấy có gặp nguy hiểm không.

Có lẽ dự đoán của tôi đã trở thành sự thật vì Sakayanagi bị trượt chân ngã xuống.

May mắn thay, cô ấy không bị đau vì tuyết dường như đã làm giảm cơn đau do va chạm.

"Cô ổn chứ...?"

Tokitou-một học sinh Lớp C được phân vào cùng nhóm 4 ở phía sau tôi lập tức lao đến chổ cô ấy.

Do dự một lúc rồi cậu ta cũng đưa tay ra.

"Cảm ơn, Tokitou-kun."

Cô ấy nắm lấy bàn tay đang chìa ra và cảm ơn một cách thẹn thùng.

Có thể dễ dàng kéo mạnh Sakayanagi nhỏ nhắn lên, nhưng Tokitou đã làm rất cẩn thận và chậm rãi.

Mặc dù có vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng cậu ta cũng khá nhẹ nhàng và chu đáo đó chứ.

"Đừng thúc ép bản thân quá. Chân của cô vốn không được tốt mà ... "

"Làm khó cậu rồi, dù sao thì nhờ có tuyết nên mình cũng không đau lắm. "

"Vậy không có vấn đề gì thì yên tâm rồ..."

Sakayanagi là nguy hiểm và tàn nhẫn thế nào toàn bộ lớp A và các leader các lớp còn lại đều rõ nhưng với những học sinh bình thường từ các lớp khác trong nhóm cô ta thì ấn tượng mà họ có chỉ là một cô tiểu thư yếu đuối, dễ thương cần được giúp đỡ.

Nắm lấy cây gậy của mình, Sakayanagi đứng dậy và cảm ơn lần nữa.

"Cảm ơn cậu nhiều lắm."

"Không có gì, Chuyện này ... ý tôi là, tôi rất vui vì mọi thứ vẫn ổn."

Cậu ta xấu hổ quay sang hướng khác, không thể nhìn thẳng vào Sakayanagi.

"Thật ra mình ban đầu thấy Tokitou-kun hơi đáng sợ đó."

"Hở? Tôi hả? ... Tôi không biết đấy. "

Sakayanagi vừa cố gắng điểu chỉnh lại thư thế vừa tiếp tục cuộc nói chuyện nhằm tạo mối quan hệ.

"Bởi vì cậu thường bước đi với vẻ mặt đáng sợ khi chúng ta đi ngang qua nhau trên hành lang."

"Hể, cô biết tôi từ trước đó luôn sao?"

Khi được hỏi điều này, Sakayanagi trả lời không ngừng và với nụ cười trên môi.

"Vì chúng tôi đều là học sinh năm 2 mà. Nên mình cũng biết sơ sơ về Tokitou-kun mà. "

Ừ thì nếu đây là chuyến đi dã ngoại của một ngôi trường bình thường thì một chàng trai và cô gái nói chuyện kiểu này đúng là đễ khiến cho người ta hiểu lầm thật. Tuy nhiên, Sakayanagi không phải loại con gái yếu đuối hiền dịu như cô ta thể hiện này giờ, chả biết đằng sau nụ cười ngây ngô đó lại là kế hoạch thâm hiểm nào đây.

Mà có khi cái chuyện cô ta ngã cũng là tính toán từ trước cũng nên ấy chứ.

Sakayanagi và Tokitou đi cạnh nhau đến cửa xe buýt, và câu ta nhường Sakayanagi lên trước. Người duy nhất cũng quan tâm đến cuộc nói chuyện này là Ryuuen cũng đăm chiêu suy nghĩ nhưng cố làm ra vẻ không quan tâm. Rõ là chả biết chuyện gì thật sự đang xảy ra nhưng có một điều có thể chắc chính là hai người xa lạ trước đó có vẻ đã thân thiết hơn sau chuyện vừa rồi.

Xe buýt đến khu trượt tuyết cuối cùng cũng đến, sau khi xe dẫn vào trung tâm thành phố rời đi.

.

Sau khi xuống xe buýt ở khu trượt tuyết, tám người chúng tôi quyết định đi bộ xung quanh tham quan một chút thay vì ngay lập tức vào trong.

Điều này không hề được lên kế hoạch trước, đó là ý tưởng của Amikura-người đã nhận thấy một số cửa hàng lưu niệm xung quanh hu trượt tuyết từ xe buýt.

Đi vòng vòng 20 hoặc 30 phút cũng không ảnh hường gì nhiều đến lịch trình đề ra.

"Ummm... sáng nay ở Hokkaido lạnh thật ha? Trên xe buýt thi ấm hơn hẳn luôn, cảm giác nó cứ như ở hai thế giới khác nhau vậy ".

Nói rồi, Kushida run rẩy cọ xát găng tay vào nhau.

"Ừ, thường thì cuối càng 11 thì thời tiết sẽ không như thế này. Thật kỳ lạ khi tuyết phủ đầy trên mặt đất ".

"Muốn xem gì thì xem lẹ đi, có điểu mấy cái cửa hàng quanh đây vẫn chưa mở cửa hết".

Ryuuen gọi cả nhóm đang đứng yên.

Thời gian vẫn mới chỉ hơn 9:15.

Khu trượt tuyết mở cửa lúc 9:30, vì vậy hầu hết các cửa hàng trong khu vực này vẫn đóng cửa.

Có vẻ như Ryuuen chỉ muốn vào trượt tuyết cả ngày nên chỉ muốn đứng một chổ để chờ.

Trong số vài cửa hàng đã mở cửa, có một cửa hàng thời trang, và vì lý do nào đó Kitou bước vào và bắt đầu nhìn chằm chằm vào đống quần áo. Có một số quần áo độc là đang được bán ở đó. Không biết trong số chúng có món nào cậu ta yêu thích không nhỉ?

Đúng như tôi nghĩ, cậu ta liên tục xem rồi ướm thử hết bộ này đến bộ khác.

"Giờ mình mới để ý là chân của Kitou rất lớn. Trông chả khác gì chân của Big Foot vậy ".

Watanabe nhìn những dấu chân tuyết trắng dẫn đến cửa hàng quần áo và so sánh chúng với dấu chân của mình và thốt lên.

Kitou có tạng người cao to, vậy nên kích cỡ bàn thân lớn cũng không phải điều gì quá lạ lùng.

"Hay chúng ta tách ra đi tham quan xung quanh đi."

Amikura đề xuất ý tưởng với mọi người rồi nhanh chóng rời đi như không muốn muốn lãng phí thời gian.

Kushida đồng ý với ý tưởng của Amikura, nhưng Yamamura từ chối và dường như có ý định ở lại.

Watanabe và Nishino dường như cũng đã quyết định đi theo.

"Yamamura-san? Cậu không đi à? "

"... Ah, Mình sẽ ở lại đây ... Mình không muốn làm phiền mọi người."

Vậy là chỉ có Ryuuen, Yamamura và tôi ở lại chỗ này.

Tôi thực sự muốn đi cùng với Amikura và những người khác, nhưng vì họ không mời tôi đi cùng nên tôi cũng không thể làm gì.

Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi có nên tách đoàn rồi đi đâu đó như Watanabe và những người khác...

Vì Yamamura đã từ chối lời mời nên chắc hẳn cô ấy đang có ý định ở lại đây và đợi mọi người trở về.

Nếu tôi đi, tôi sẽ để cô ấy một mình với Ryuuen. Sẽ ổn thôi nếu hai người họ có quan hệ tốt, nhưng họ chưa bao giờ nói với nhau lời nào trước đây.

Rõ là chẳng có triển vọng nào cho hai con người này hòa hợp với nhau vậy nên ý tưởng để 2 người họ ở một mình sẽ là vô cùng tệ.

Do đó, trừ khi Yamamura hoặc Ryuuen rời đi đâu đó còn không thì tôi buộc phải ở đây để đảm bảo mọi thứ không đi quá xa dù bản thân cũng chẳng muốn làm chút nào.

"...."

Yamamura run rẩy khi nhìn Amikura và những người khác khuất dần.

Nguyên nhân khiến cô ta bị như vậy là do bị lạnh vì không mang găng tay. Nếu đã như vậy thì tôi có nên cho cô ấy mượn của mình không?

Nhưng nếu cô ấy từ chối thì đúng là sẽ hơi khó xử một chút.

Kitou và những người khác ở nhóm 6 đã rời đi, chỉ còn lại ba chúng tôi đứng đó chẳng nói với nhau câu nào.

Yamamura dường như cố gắng kìm chế sự run rẩy của mình hết mức có thể, nhưng vẫn không thể che giấu nó.

"Hey, Yamamura. Đưa tay ra đây coi nào."

"Hể...!?"

Khi tôi tiếp tục băn khoăn không biết có nên gọi cô ấy hay không, Ryuuen đã gọi Yamamura đang đứng đó với tay đút túi áo khoác bên trong bằng một giọng gay gắt.

Rõ ràng, Ryuuen cũng nhận thấy sự run rẩy của Yamamura và sự mất tự nhiên khi cứ luôn đút sâu tay vào trong áo khoác. Cậu ta nghĩ rằng Yamamura sẽ đưa đô tay lạnh cóng của mình ra nhưng cô ấy chỉ quay sang chổ khác và ...

"Mình không muốn..."

Cô ta ấp úng lí nhí nhưng vẫn có thể nghe rõ câu từ chối.

"Hả?"

"Mình không muốn lấy nó ra. Tay mình sẽ lạnh cóng mất."

Cô ấy chỉ đơn giản nói rằng không thể lấy tay ra do sợ lạnh nhưng lại không đề cập đến chuyện mình không đeo găng tay. Tôi vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh buốt giá của Hokkaido qua đôi găng tay của mình. Vậy nên cũng dễ hiểu khi một người không mang găng cho tay vào áo khoác của mình.

Tưởng chừng cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng Ryuuen lập tức bước tới phía Yamamura trên con đường đầy tuyết.

Sau đó, tên này nắm lấy tay phải của Yamamura và giật mạnh nó ra khỏi túi áo.

"Ah──"

Sau khi xác nhận rằng đối phương không đeo găng tay, Ryuuen buông tay cô ấy ra và Yamamura vội vàng giấu tay lại vào trong áo khoác.

"Chắc cô lạnh lắm ha. Găng tay của cô đâu rồi?"

Ryuuen muốn biết được lý do tại sao cô ta lại để tay trần, nhưng Yamamura không trả lời.

Cô ấy quay lưng sang chổ khác như thể muốn nói để mình yên.

"Cô trượt tuyết cùng đã chẳng đâu vào đâu rồi vậy mà giờ còn không lo bảo vệ đôi tay quý giá của mình thì làm sao mà luyện tập cho tiến bộ được chứ?"

Quan điểm của Ryuuen cùng có phần hợp lý. Ngày đầu tiên khi đến đây, Yamamura thậm chí còn chưa trượt tuyết thành thạo.

Nếu tay cô ấy lạnh đến mức không thể cử động thì cũng chẳng thể nào tăng trình độ của mình được. Ngược lại, nó sẽ chỉ làm tăng nguy cơ bị ngã và chấn thương.

"Cô mà gặp chuyện gì thì coi như chuyến của cả bọn sẽ phải hoãn lại và tôi sẽ không thể trượt tuyết được. Cô có chịu hiểu vấn đề không hả? "

Việc nhấn mạnh vào vấn đề trượt tuyết của chính mình như muốn thể hiện sự ích kỷ nhằm che giấu cho lòng tốt vụng về của Ryuuen.

"Chuyện này..."

Yamamura dường như không thể phản bác lại một vấn đề không đơn thuần chỉ là liên quan đề bản thân mình.

"Giờ trả lời lẹ lên. Găng tay của cô đâu? "

"Mình quên..."

"Ha, hết nói nổi cô luôn đó."

Sẽ không nhiều người quên đôi găng tay trong thời tiết lạnh giá này.

Ryuuen khịt mũi nhìn xuống đôi găng tay của mình.

Tôi không nghĩ rằng tên đó sẽ cho mượn găng tay của chính mình để giúp Yamamura ──.

"Oi, Ayanokouji, cho nó găng của mày đi."

"...Tôi hả?"

Cậu ta chả thèm giấu giếm gì mà nói toẹt ra yêu cầu đó.

"Này, tôi cùng là người mới tập mà"

"Cỡ mày thì ngã vài cái cũng đâu thấm tháp gì"

Tôi không chắc mình đã hiểu logic đằng sau nó, nhưng ...

Thật không may, không có cửa hàng nào mở ở đây bán găng tay. Tôi đoán mình buộc phải cho chúng mượn vì lợi ích của chuyến đi lần này. Tất nhiên lúc vào trong khu trượt tuyết tôi có thể mua một đôi nhưng dù sao việc có hay không được giữ ấm từ 10 đến 15 phút cũng đủ để tạo nên sự khác biệt.

"Không sao đâu, mình ổn mà."

Yamamura vừa nói vừa thở ra hơi trắng.

"Đừng cố gắng chịu đựng. Cái lạnh làm co mạch. Cơ thể cô đang run vì các cơ đang cố gắng tăng nhiệt độ cơ thể. Nếu trượt tuyết trong điều kiện này sẽ vô cùng nguy hiểm. Ryuuen không phải là tự nhiên mà lại tức giận vậy đâu "

"Nhưng mà ..."

Tôi đẩy mạnh đôi găng tay đã cởi ra cho Yamamura.

"Nhưng ... Ayanokouji-kun?"

"Tôi ổn, đừng lo lắng về điều đó."

Tôi không có khả năng chịu lạnh đặc biệt, nhưng như Ryuuen đã nói, nếu tôi cố gắng chịu đựng thì sẽ không thành vấn đề.

"Mình xin lỗi..."

Dù có hơi bối rồi nhưng Yamamura vẫn run rẩy đeo găng tay của tôi.

Rồi cô ấy lại luồn tay vào áo khoác.

Chúng sẽ vẫn lạnh trong một thời gian, nhưng sau một vài phút sẽ cải thiện hơn.

"Cứ dùng nó cho đến khi cô mua một đôi găng tay mới vừa cỡ của mình."

"Vâng. Anou, khi chúng ta vào khu trượt tuyết, mình sẽ đền cho cậu đôi găng mới vì đã cho mình mượn găng tay. "

"Là sao?"

"Tại vì...Tại vì sau khi trả nó lại cho cậu ... Chúng sẽ rất bẩn thỉu ".

"Chúng không dễ bẩn vậy đâu. Không, ngay cả khi cô làm rơi và làm bẩn chúng, tôi thực sự không bận tâm, chỉ cần bạn trả lại với tình trạng nguyên vẹn là được. "

"Ý mình không phải vậy. Việc mình mang chúng đã là một sự vấy bẩn rồi ... "

Đây có phải là cách suy nghĩ của mấy người bị germaphobe (cuồng sạch sẽ) không nhỉ? Không, Yamamura đã đeo găng tay mà không hề phản kháng mặc dù có vẻ dè dặt. Cô gái này đúng là khó hiểu thật.

"Mình thật sự vẫn muốn đền bù cho cậu."

Khi nói đến việc trả tiền cho đôi găng tay mới, tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ ngang nhiên chọn mấy đôi loại rẻ tiền cho có lệ.

Tôi sẽ bị người ta xem là ép buộc cô ấy phải trả một khoản chi phí đắt đỏ cho một hành động không yêu cầu bồi hoàn.

"Chỉ là mất chút điểm riêng tư thôi, cậu không cần phải quá khách sao đâu ".

"Cô kỳ lạ thật đấy"

Thật sự tôi vẫn chưa thể nào hiểu nổi.

Tại sao Yamamura cảm thấy không thoải mái khi nhận lòng tốt của tôi nhưng vẫn chấp nhận mang nó?

Ngay cả người nói không phải là Yamamura, tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy.

"Không sao đâu. Đây không phải là một cuộc giao dịch qua lại hay gì mà phải bồi thường cho tôi cả. Tôi không đòi hỏi điều đó, cô làm vậy thật sự khiến tôi không chỉ khó xử mà còn rất khó chịu nữa".

Tôi quyết định nói ra điều đó để cho ấy hiểu bản thân tôi thật sự vô cùng khó xử với tình huống lúc này.

"Nếu vầy thì ít nhất hãy để mình cảm ơn cậu theo một cách nào đó."

Tôi không nghĩ rằng một lời cảm ơn là cần thiết, nhưng có lẽ Yamamura sẽ cảm thấy tốt hơn nếu cô ấy làm điều gì đó.

Nếu cô ấy khăng khăng như vậy, tôi nên tìm cách để cô ấy hài lòng.

"Vậy tôi có thể hỏi bạn một câu thay cho lời cảm ơn được không?"

"...Vâng"

"Lý do gì khiến cô không mang găng tay kể từ khi đợi xe buýt vào buổi sáng?"

"Thì mình...mình quên mất."

Tôi biết cô ấy sẽ không có chuyện đó được.

"Lúc đó xe vẫn chưa tới, chạy vào trong lấy chúng cũng đây mất nhiều thời gian. Hay ngay từ đầu cô đã vốn không ý định lấy nó? "

Tôi tuôn hết ra những thắc mắc giấu kín của mình nãy giờ.

"... Mình cũng muốn quay về lấy nhưng mà bầu không khí lúc đó ..."

"Bầu không khí?"

"Mình...mình thật sự không thể nào chịu đựng được."

Đúng lúc đó có rất nhiều học sinh tập trung ở sảnh nên các dãy phòng sẽ có bầu không khí tương đối âm u không người nhưng tôi không nghĩ điều đó thật sự đến mức không thể chịu đựng được.

Không, đó chỉ là cảm giác của tôi, Yamamura chưa chắc cũng cảm thất như vậy. Mặc dù cuộc trao đổi chỉ kéo dài vài phút, nhưng tôi đã có thể hiểu Yamamura hơn một chút.

Và con người này lại khiến tôi tò mò hơn.

"Cô chơi thân với ai, Yamamura?"

Kiểu học sinh như cô ta kết bạn với những người như nào? Họ cùng là những kẻ trầm tính, hay là những học sinh nổi tiếng như Kushida-những người luôn thân thiện chào đón tất cả mọi người? Hay là một người có tính cách mạnh mẻ có cảm giác có thể bảo vệ che chở cho mình?

Yamamura không trả lời ngay câu hỏi này. Vẻ mặt của cô ấy không có gì thay đổi đáng kể, nhưng trông hơi khó chịu khi nheo mắt và quay đi.

"Không ai cả. Đa số mình thường ở một mình."

"Một mình sao? Tôi cứ tưởng lớp A sẽ không bao giờ để ai một mình chứ."

"Sự hiện diện của mình yếu ớt đến nỗi ... không ai nhận ra rằng mình đang ở một mình. Đó là một việc xảy ra hàng ngày, vì vậy mình không quá lo lắng về chuyện này".

Nói chung cô ta là dạng người vô hình.

Bản thân tôi cũng gần tương tự như vậy.

Tuy nhiên, trong trường hợp của Yamamura thì cô ấy có tính cách khác hoàn toàn với tôi.

Nếu Yamamura là kiểu người lạnh lùng, Amikura sẽ không dễ gì làm ngơ.

Ngay cả Kushida luôn quan tâm đến phản ứng của người khác, dường như cũng chả để ý đến sự run rẩy của Yamamura nãy giờ. Chà, nếu Yamamura thực sự gần như vô hình như cô ta nói thì tôi không nghĩ sẽ có ai chú ý đến chuyện cô ấy không mang găng tay.

Nhìn vào sự hiện diện mờ nhạt của cô ấy và phân tích theo hướng khách quan, tôi cũng phần nào hiểu được con người này.

"Cô có hài lòng với bản thân mình không, Yamamura?"

"Làm sao mình có thể được chứ. Không đời nào."

Yamamura thành thật trả lời, xem như đây chỉ nghĩa vụ đáp lại vì được tôi cho mượn găng tay.

Điều cô ấy muốn che giấu chính là bản thân mình và đó là một trong những yếu tố đầu tiên khiến cô ấy bị lu mờ.

Nếu bạn không muốn bộc lộ bản thân, nếu bạn không muốn thu hút người khác, bạn chắc chắn sẽ hành động vô cùng cẩn trọng.

Ngay cả trong một cuộc thảo luận, cô ấy sẽ trốn sau ai đó và cố gắng tránh bị chú ý.

Nó cũng tương tự như mặc quần áo đen vào giữa đêm.

Ngoài ra, cô ta cũng không di chuyển không cần thiết vậy nên hiếm khi được chú ý khi ở trong tầm nhìn.

Tóm lại cô ấy hạn chế sự hiện diện của mình nhiều nhất có thể.

Hơn nữa, từ những gì tôi thấy, Yamamura dường như cảnh giác với mọi người hơn những người còn lại.

Nói cách khác, cô ấy sợ hãi mọi người xung quanh và luôn trốn tránh nếu có thế.

Sự kết hợp của những yếu tố này dẫn đến sự ra đời của Yamamura Miki-một người vô hình trong mắt mọi người xung quanh. Vấn đề là ngay cả khi bết được nguyên nhân, vẫn không có giải pháp ngay lập tức được.

Tôi dù sao cùng người không thường xuyên tiếp xúc với Yamamura, vậy nên có làm gì đi nữa cũng sẽ bị từ chối và nghi ngờ. Sẽ dễ dàng tiếp cận cô ấy hơn nếu có một người đủ thân để cô ấy tin tưởng.

Cuối cùng, cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc ở đây và tất cả im lặng.

Khoảng 10 phút sau, ngay trước khi cửa mở, mọi người đều đã quay trở lại.

"Vậy chúng ta nên phân chia như thế nào? Tất cả chúng ta không nhất thiết phải trượt tuyết cùng nhau, đúng không? "

Mặc dù hoạt động như một nhóm là bắt buộc, nhưng không có nghĩa là chúng tôi phải khớp từng chi tiết. Có sự pha trộn giữa những người mới bắt đầu và những người đã có kinh nghiệm, và sẽ rất khó hoặc thậm chí là khó chịu nếu mọi người phải hòa nhập với cái này hay cái kia.

Điều quan trọng là sự cân bằng. Những người xung quanh sẽ đánh giá nó có hợp lý hay không tùy vào hoàn cảnh.

Việc chia nhóm sẽ bắt đầu với những người có kỹ năng kỹ thuật kém nhất trong số tám người.

"Yamamura và mình sẽ trượt ở khu dành cho người mới tập. Mình không ngại nếu như có thêm người tham gia đâu ".

Có một chổ trợt dành cho người mới bắt đầu ở dưới cùng của khu trượt tuyết, nên chắc chắn rằng cả hai sẽ trượt tuyết ở đó. Yamamura nhanh chóng đồng ý lời đề nghị của Watanabe.

"Mình nghĩ sẽ tốt hơn nếu ai đó có thể trượt tuyết đi theo Yamamura-san và những người khác. Nếu các cậu muốn..."

"Ồ, không sao đâu, Kushida-san. Cứ để đó cho mình. "

"Hể? Như vậy có ổn không? "

"Đừng lo lắng về điều đó, đúng là mình đã không còn hợp với khu vực cho người mớ bát đầu nữa nhưng thật sự khi nhìn vào khu vực dành cho dân chuyên thì mình cũng có hơi sợ ".

Amikura đề nghị đi theo Yamamura và những người khác, mặc dù trình độ trượt tuyết ở mức trung cấp.

"Tôi cùng không chắc việc mình có ăn toàn không nếu chơi ở chổ cho dân chuyên ... vì vậy tôi cũng đi theo."

Nishino trả lời như vậy, coi bộ cô ấy cũng đã lên kế hoạch làm như vậy ngay từ đầu.

Thật bất ngờ, chúng tôi đồng ý chia thành các nhóm mỗi nhóm bốn người và trượt ở 2 chổ khác nhau.

"Nếu các cậu muốn trượt tuyết ở các khu vực trung cấp trở lên thì cứ nói cho mình biết nhé."

Trong trường hợp Nishino và Amikura không sẵn sàng chấp nhận nó, Kushida nói thêm,

"Mình sẽ cố gắng hết sức để giúp."

"Chà, cứ chơi cho đã đến buổi trưa. Tất cả chúng ta hãy gặp nhau tại nhà hàng nhé. "

Khi cả nhóm bắt đầu di chuyển về phía lối vào của khu nghỉ mát trượt tuyết, một âm thanh lạ lẫm, tiếng vó ngựa vang vọng đâu đây.

Kouenji tình cờ lại là người cầm cương.

Các học sinh ở các lớp khác thực sự kinh trước sự chịu chơi liều lĩnh hơn người của cậu ta.

Đó là một phản ứng dễ hiểu đối với những học sinh vốn không biết hề biết gì về sự điên rồ cuat Kouenji.

"Này cậu────! Cậu không được làm vậy, đây là đường trượt tuyết chứ không phải cưỡi ngựa...!"

Ngay sau đó, chúng tôi thấy một số nhân viên hoảng loạn ở phía xa, hét lên khi đuổi theo cậu ta ta.

"Cái quái gì vậy...?"

"Đù, ngầu vãi..."

Nishino và Yamamura choáng váng nhìn chằm chằm vào Kouenji, thúc ngựa rời đi.

"Chuyện quái gì vậy trờ? Mình chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì như thế này trước đây, nhưng mình cũng không ngạc nhiên cho lắm".

Kushida nói với âm lượng mà chỉ tôi có thể nghe thấy.

"Chúng ta đã quen với mấy hành vi kỳ lạ của Kouenji rồi mà..."

Thật kỳ lạ, tôi cảm thấy không có gì đáng ngạc nhiên về chuyện vừa xảy ra với Kouenji.

Nói trắng ra là tôi quá quen với cảnh này rồi.

...

Chúng tôi chia tay nhau để thay quần áo, chuẩn bị sẵn sàng và hẹn nhau tại điểm hẹn.

Và rồi tôi, Kushida, Ryuuen và Kitou di chuyển đến phía trước thang máy trong một chiếc xe hơi.

Chúng tôi quyết định lên thang máy dành cho hai người với các cặp bao gồm tôi và Ryuuen, Kushida và Kitou.

Chúng tôi quyết định rằng sự kết hợp này sẽ ít có khả năng gây ra rắc rối nhất.

Để an toàn, chúng tôi để Kushida và Kitou đi trước và một vài cặp nữa trước khi chúng tôi lên thang máy.

Bằng cách làm này, chúng tôi cũng nhằm tránh tình trạng gây gỗ khi đang trên thang máy.

"Cậu và Kitou không thể thân thiết hơn một chút sao?"

"Một từ thôi là ĐÉO. À mà nếu thằng mặt quỷ đó chịu xuống nước với tao trước thì tao sẽ nghĩ lại."

Nhìn chằm chằm vào những ngọn núi tuyết, Ryuuen trả lời một cách bất cần.

"Tóm lại ý cậu là không hy vọng để chuyện đó xảy ra chứ gì. Nếu đã như vậy thì cứ để vậy đi, nhưng đó là một cơ hội hiếm có. Dù sao Kitou là một trong những người có được sự tin tưởng nhất định từ Sakayanagi. Tôi nghĩ cậu có thể nghĩ đến việc sử dụng điều này như một cơ hội để lấy điểm của họ. Hoặc có thể đơn giản 2 người sẽ có mối giao hảo với nhau sau này. "

Ryuuen ngồi bên cạnh tôi, nghĩ rằng chuyến đi này chủ yếu là để thu thập thông tin và tất nhiên điều đó không sai. Trên thực tế, rất có thể Sakayanagi đã nghĩ điều gì đó tương tự.

"Bề ngoài của Kitou đúng là khá hiếu chiến và hung tợn nhưng lòng trung thành của nó không phải ai cũng có thể sánh được. Bên cạnh đó, Sakayanagi ngay từ đầu cũng đã cảnh giác khi nó cùng nhóm với tao. Giờ mà thương lượng tùy tiện thì có khi lại phản tác dụng".

"Cậu đúng là thực dụng quá đấy"

Cho đến nay, tôi cùng ít có dịp tiếp xúc Kitou nên cũng không biết gì nhiều về cậu ta.

Tuy nhiên từ thái độ của cậu ta tôi cũng có thể nhận ra được vài điều. Con người này cực kỳ căm ghét Ryuuen và luôn trung thành với Sakayanagi để có thể bảo vệ lớp A.

Tôi đã không nghe bất kỳ hành vi có vấn đề nào từ chính Kitou. Nếu ai đó bất cẩn thương lượng nhằm kéo cậu ta về phe của mình, chắc chắn thông tin này sẽ đến tai người mà ai cùng biết.

"Với, đứa duy nhất mà tao cần từ Lớp A là Katsuragi-một thằng có não. Kitou và Hashimoto đúng là không phải lũ tầm phào nhưng sau cùng vẫn chỉ là bọn lính lác bảo đâu đánh đó. Nó không đáng để mạo hiểm ".

Đó dường như là lý do tại sao cậu ấy đối xử với Kitou và Hashimoto với thái độ thù địch thay vì một thân thiện.

Dù đang nói về Kitou nhưng cậu ta vẫn không quên thể hiện việc mình đánh giá cao Katsuragi.

Thang máy đế nơi và chúng tôi bước xuống nơi dành cho dân chuyên.

Kitou đang đợi sẵn ở đó, gọi Ryuuen về điểm xuất phát trong nháy mắt.

Cậu ta nói rằng không muốn lãng phí thời gian và nhanh chóng bắt đầu cuộc đua.

"Cô, đếm ngược đi."

Ryuuen lại gần Kushida và ra lệnh cho cô ấy đếm bắt đầu.

"Cả hai người, hãy cẩn thận đó."

Kushida giơ tay và bắt đầu đếm ngược để bắt đầu. Hai người cách xa nhau vài mét và sẵn sàng bắt đầu trượt xuống. Ai sẽ là người chiến thắng?

"Start!"

Khoảnh khắc Kushida hạ tay xuống, cả hai đều xuất phát gần như cùng một lúc.

"Chúng ta đi theo họ nào"

"Cô có chắc không? Tôi không chắc mình có thể theo kịp đâu...."

"Cậu cứ từ rồi sẽ bắt kịp thôi."

Sau một vài giây, Kushida và tôi bắt đầu trượt xuống dốc.

Ryuuen và Kitou đang kèn cựa qua lại, không ai chịu thua ai.

Họ trượt xuống dốc với tốc độ cao, hết sang phải rồi lại sang trái.

Kỹ thuật của tôi vẫn chưa hoàn thiện kể từ ngày hôm qua, cùng bắt đầu cải thiện dần thông quan sát họ.

Trên đường truợt tuyết đầy nguy hiểm này, nhất là trong cuộc đua thì tất cả đều thể hiện hết những gì mình có để giành chiến thắng.

Xét về khả năng trượt tuyết của Ryuuen và Kitou gần như rất đồng đều.

Tôi nghĩ rằng một trong số họ sẽ vượt lên trước sớm hơn người kia, nhưng cuộc đua có vẻ rất gay cấn. Theo tôi quan sát thì cả hai đều đang chờ một khoảnh hác để có thể bứt phá. Tuy đã đi được nửa đường rồi nhưng mà vẫn không ai tìm ra được cơ hội đó. Hai người này cứ liên tục kèn cựa lẫn nhau dù đã gần đến đích, người này mới nhích lên một chút thì người kia tập tức bắt kịp. Cứ thế này thì sẽ có tai nạn mất.

Chưa kể hai ngưởi còn cố tình chơi xấu nhau bằng cách đánh lái sang phía đối thủ để lấn làn càng khiến cho độ nguy hiểm tăng lên.

Không, đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Về cơ bản họ vốn không muốn chiến thắng theo kiếu ai về đích trước mà khiến cho đối thủ của mình mất đã và ngã tại chổ.

Tôi đã sao chép các bước di chuyển của cả hai và tăng tốc, trong đầu tôi bây giờ tinh hoa kết hợp giữa kỹ thuật lắc léo của Ryuuen và khả năng thăng bằng đáng kinh ngạc của Kitou.

"Chết cụ mày đê, Kitou!"

"Bớt sủa đi, Ryuuen!"

Tôi liên tục nghe thấy những câu nói khích tướng đó mỗi khi cả 2 sắp có một vụ va chạm. Sau một hồi quan sát và bắt được khoảnh khắc, tôi lập tức lao thẳng vào giữa 2 người đó.

Việc bị người thứ 3 chen ngang khiến cả hai hốt hoảng vội tách nhau ra để đảm bảo an toàn cho mình.

Dù không nhìn rõ nhung tôi khác chắc họ đang rất bực mình vì bị tôi phá đám.

Ryuuen và Kitou đến đích chậm hơn tôi một chút.

Không có gì bất ngờ khi họ lập tức tháo ván, vứt gậy qua 1 bên và hùng hổ tiến đến chổ tôi.

"Ai cho mày phá đám bọn tao hả?"

Cả hai đều vô cùng tức giận.

"Bởi vì tôi thấy tình hình lúc này quá nguy hiểm,...Hai người đã quá nóng này mà đẩy mọi thứ đi xa hơn một cuộc đua trượt tuyết."

"Cơ bản cuộc đua này chỉ là hình thức mà thôi. Bản thân Ryuuen cùng biết điều đó. "

"Không quan trọng nếu đối thủ hiểu nó hay không, đây không phải là một trận đấu trượt tuyết công bằng."

Sau khi trút bỏ sự bất mãn, Kitou trừng mắt nhìn Ryuuen rồi phóng đi.

Có vẻ bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng ta biến, có lẽ họ sẽ thi đấu với nhau vào một lúc nào đó.

Lúc đó Kushida cũng xuống dốc và đến chỗ chúng tôi.

"Ba người các cậu trượt nhanh quá đó, đặc biệt là Ayanokouji-kun. Cậu làm mình bất ngờ đó...!"

Ryuuen cũng tiến lại gần với vẻ mặt bất mãn rồi giậm chân lún sâu xuống tuyết.

"Chủ tịch còn giấu nghề gì nữa thì mau xổ hết ra luôn đi. Có thật mày là tân thủ không đó?"

"Giấu cái gì chứ? Hôm qua mới là lần đầu tôi trượt tuyết thôi."

Ryuuen không tin vào điều đó, nhổ nước bọt và đi đến thang máy một mình.

Tôi đoán bây giờ mình mới thất sự có thể thả lỏng.

"Không có gì lạ khi cậu ấy rất tức giận, dù sao thì những gì cậu thể hiện thật sự quá ngoạn mục. Cứ giống như một nhân vật chính trong truyện tranh vốn đã giỏi sẵn mọi thứ mà không cần phải luyện tập gì nhiều. Mình cũng thắc mắc giống Ryuuen, có thật là cậu chỉ mới học trượt tuyết không? "

Tôi ghét phải nói điều đó, nhưng tôi không phải là kiểu anh hùng truyện tranh như vậy.

Trong những năm tôi đã sống, cơ thể và trí óc của tôi đã tích lũy được vô số kinh nghiệm.

Ngay cả khi bản thân trượt tuyết là điều mới mẻ đối với tôi, thì các môn thể thao nói chung về cơ bản được kết nối bởi các quy tắc và thủ thuật tương đồng nhất điinhj.

Tôi chỉ cố gắng kết nối chúng với thông tin bằng lời nói và hình ảnh mà tôi nhận được.

"Cô không tin tôi à?"

"Tất nhiên là mình tin chứ. Nhưng nếu không tận mắt thấy cậu có thể dễ dàng hạ gục Amasawa thì có lẽ mình sẽ không bao giờ tin. "

Vào thời điểm đó, tôi đã cho Kushida xem thế nào là một cuộc chiến giữa các học sinh Whiteroom, dù chỉ là trong chốc lát.

Không lẽ sự hoài nghi lúc đó đã tạo thêm uy tín về việc đây thật sự là lần đầu tôi trượt tuyết với cô ấy sao?

"Tuyệt thật đó."

Tôi đã được khen ngợi một lần nữa, nhưng tôi không thể chấp nhận lời khen ngợi đó.

"Không, không có gì đáng để khen cả."

"Cậu lại khiêm tốn rồi."

Không thể tránh việc người khác chỉ xem đó là một biểu hiện khiêm tốn.

Nhưng trên thực tế, Ryuuen và Kitou đều là những người vô cùng lành nghề trong bộ môn này.

Họ có thể không có khả năng thu thập và tổng hợp thông tin như tôi để có thể thành thục trong thời gian ngắn.

Có thể nói đó là cả một quá trình dài để họ có thể đã được trình độ như bây giờ hoặc là bản thân họ vốn đã có sẵn thiên phú.

"Chúng ta mau đến thang máy thôi. Rắc rối giờ đã được giải quyết, chúng ta có thể vui vẻ trượt tuyết rồi. "

"Đúng thế. Tuy nhiên đối với những người không biết hay không giỏi trượt tuyết thì nó cũng không mấy vui vẻ gì. "

Điều đó về cơ bản đúng với tất cả mọi trò chơi.

Sẽ thật tuyệt nếu mọi người có thể thích trượt tuyết ngay cả khi họ rất tệ với nó, nhưng sự thật không phải vậy.

Cho dù đó là trò chơi điện tử hay thể thao, những người không giỏi chúng thường không thích chúng.

.

Vào buổi trưa, tất cả nhóm 6 tập trung tại một nhà hàng liền với khu trượt tuyết. Mỗi người chúng tôi gọi món mình muốn và trở về chỗ ngồi.

Tôi nhận được một chiếc chuông gọi có ghi số "32" và được yêu cầu lấy đồ ăn tôi đã đặt ngay khi nó reo.

"Tình hình của các cậu thế nào rồi, Watanabe-kun? Các cậu có thể cải thiện khả năng trượt tuyết của mình không? "

Kushida đã trượt ở bên chổ của dân chuyên từ trước đến giờ hỏi về tình hình của những người ở chổ sơ cấp.

"Mình cũng đã trượt tốt hơn rồi. Dù vậy, vẫn không giỏi bằng Amikura và Nishino. "

Watanabe tỏ ra khiêm tốn nhưng cũng bộc lộ một chút tự tin khả năng của mình.

Mặt khác, Yamamura-người không được nhắc đến tên, có biểu hiện u ám.

"Yamamura ... Chà, cô ấy vẫn chưa sẵn sàng."

Cậu ta nói rằng cô ấy không có dấu hiệu cải thiện.

Bản thân Yamamura toát ra một trường lực kiểu "đừng nói chuyện với tôi", vì vậy tôi quyết định không nói gì.

Sau đó, chuông vang lên và tôi đi lấy bữa ăn của mình.

Tôi bưng món súp cà ri nóng hổi ra bàn trên một cái khay.

Sau đó, khi tất cả tám người chúng tôi đều lấy đồ ăn, chúng tôi bắt đầu bữa trưa của mình.

Ryuuen chọn hamburger làm bữa ăn nhẹ là người đầu tiên ăn xong và đẩy giấy gói và khay cho Watanabe. Cậu cười khổ và xếp khay trống bên dưới khay của mình.

"Đi với tao một chút, Ayanokouji."

"Này, tôi vẫn đang ăn dở đó"

Khoảng một phần ba súp cà ri vẫn còn. Chờ quá lâu sẽ làm hỏng vị ngon của.

"Nhanh lên."

Watanabe lặng lẽ tiễn tôi đi và cảm thấy tiếc cho tôi. Ryuuen nãy giờ vẫn chưa nhìn tôi một lần.

"Đành phải đi vậy."

"Bọn mình sẽ đợi 2 người."

Tôi để mọi thứ lại Kushida và cùng Ryuuen đi ra khỏi đó.

Cuối cùng chúng tôi dừng lại ở một góc kín đáo và Ryuuen lấy điện thoại di động ra.

Cậu mở khóa nó bằng đầu ngón tay và nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc.

"Biết ngay mà. Con ả Sakayanangi đang cho quân của mình tích cực đi thu thập thông tin. "

Có vẻ như cậu ta đã nhận được báo cáo từ các bạn cùng lớp của mình.

"Chẳng phải cậu cũng vậy à."

Dù vẫn chưa hỏi trực tiếp, nhưng tôi cho rằng Ryuuen cũng đưa ra một chỉ dẫn tương tự.

"Thì sao. Vun đắp tình bạn quái gì, cùng lắm chỉ có bọn lớp D đó mới nghĩ như thế. Muốn tiêu diệt đối thủ thì phải nắm được tẩy của chúng và đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Sakayanagi không ngu gì bỏ qua cơ hội này và tao cũng thế ".

Cả Sakayanagi và Ryuuen đều thừa biết mấu chốt để chiến đấu và chiến thắng trong ngôi trường này.

Điều quan trọng là phải dẫn dắt lớp mình giành chiến thắng trong các kỳ thi đặc biệt.

Hai vẫn đề luôn được đưa ra chính là làm cho bên mình mạnh hơn và khiến cho đối thủ yếu đi.

Sakayanagi cơ bản là bị hạn chế về mặt di chuyển do chân có vấn đề.

Nhưng với 2 thân tín là Kamuro và Hashimoto đều là những kẻ chuyên môn trong việc thu thập thông tin, vấn đề đó hiện tại không còn là trở ngại lớn.

Tuy nhiên chỉ cần Ryuuen tìm ra cách để đánh gục 2 con người này, Sakayanagi không khác gì rơi vào thế khó . Khả năng thu thập thông tin của cô ấy sẽ giảm sút ngay tức thì.

"Thế lý do gì khiến cậu gọi tôi đến đây. Chắc không phải chỉ để nói về vụ này đâu ha? "

"Tao đã nói làm công tác tư tưởng mọi người trong lớp là sẵn sàng chuẩn bị cho một cuộc kháng chiến trường kỳ trên mọi mặt trận với bọn Sakayanagi rồi. Cho dù kỳ thi cuối kỳ là cái thể loại gì đi nữa, tao thể sẽ ngiền bọn nó thành cám hết ".

"Ờ, cái đó lúc ở sân bay cậu đã nói một lần rồi."

"Đúng thế nhưng mà trước đó để tao muốn cho mày biết một chuyện."

Ryuuen vừa nói xong, điện thoại di động của tôi rung lên.

Tôi bảo cậu ấy đợi một lát và kiểm tra màn hình để xem một tin nhắn từ Kushida.

[Yamamura-san đang đi về phía cậu đó.]

Tôi tự hỏi liệu cô ấy có lo lắng về việc tôi bị Ryuuen đột ngột gọi đi và muốn đến xem thử hay không.

Nhưng xem ra Yamamura có cũng được Sakayanagi giao cho nhiệm vụ do thám là có khả năng hơn nhiều.

Dù đã biết được Yamamura đang nghe trộm gần đó, nhưng tôi không nói với Ryuuen.

Suy cho cùng đây cũng là một phần trong trận chiến giữa Sakayanagi và Ryuuen. Tôi cũng không ý định muốn gây khó khăn cho Sakayanagi.

Mặt khác, Ryuuen dường như cũng đã nhận được tin nhắn từ ai đó và đang nhìn chằm chằm vào màn hình một lần nữa.

Không thay đổi biểu cảm, Ryuuen bỏ điện thoại vào túi và bắt đầu nói.

"Nhớ năm ngoái tao từng nói về kế hoạch 800 triệu điểm cá nhân không?"

"Tôi nhớ mình từng nói nó chẳng khả thi chút nào."

"Ừ thì tao tin mày không phải là thằng duy nhất nói câu đó, đám trong lớp tao chắc cũng sẽ phản ứng như vậy nếu được nghe điều đó."

"Cậu định nói cho họ à?"

Người duy nhất trong lớp Ryuuen biết về kế hoạch tích lũy 800 triệu điểm là Ibuki. Ngay cả Ibuki có lẽ chỉ biết về nó một cách chung chung chứ không biết chi tiết cụ thể.

"Tao thừa nhận là kế hoạch này đúng là rất khó để thực hiện. Cứ làm mấy trò lén lút như hồi xưa thì còn lâu tao mới có thể kiếm đủ được. Giờ thời gian cùng chỉ còn hơn một năm nữa, giờ quá muộn để một mình tao có thể làm bất cứ điều gì như vậy rồi."

Có vẻ cậu ta thật sự cần tất cả mọi người trong lớp đồng tâm hiệp lực để tăng khả năng thành công cho kế hoạch của mình.

Cũng giống như việc mọi người tin tưởng Ichinose mà giao toàn bộ điểm cá nhân của mình cho cô ấy. Ryuuen cũng cần phải làm cách nào đó để vừa đoàn kết lớp và vừa có thể kiếm được nhiều điểm nhất có thể

"Ý cậu là muốn tôi hợp tác trong đại kế hoạch 800 triệu điểm nghe có phần xa vời này sao?"

"Dù sao thì lớp của tao với mày dạo này cũng hợp tác ăn ý với nhau lắm mà đúng hông? Tao hiện tại cũng đang tập trung toàn bộ tài lúc vào trí lực để đối đầu với Sakayanagi, coi như cũng gián tiếp giúp tụi mày còn gì. Rõ là hiện tại chúng ta đang trong một mối quan hệ hợp tác ".

Giờ nghĩ lại kể từ cuộc nói giữa 2 chúng tôi vào mùa đông năm ngoái, lớp của Horikita dường như cũng dần quên mất Ryuuen đã từng ám ảnh chúng tôi đến mức nào. Nếu Ryuuen vẫn hiếu chiến như hồi năm đầu tiên, mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy.

"Mà tao thấy dạo gần đây mày cũng thân với Kushida đấy. Mà kể đi, tiện thể thì tao cũng đã soạn sẵn vài cái kế hoạch để tiễn cô ta ra khỏi đây một cách êm ái giúp mày rồi. "

"Xin lỗi. Bây giờ tôi thay đổi ý định rồi ".

Ryuuen cười và vỗ tay nhiều lần, như thể cảm thấy hứng thú với những gì tôi vừa nói.

"Nếu tao thật sự muốn cho Kushida tốt nghiệp sớm thì nó chả có gì khó cả. Mày biết điều đó mà, phải không? "

Ryuuen là một trong số ít học sinh ngoài lớp biết bản chất thật của Kushida.

Hắn ta có thể phơi bày điều đó bất cứ lúc nào, nhưng hắn đã không làm thế. Đó chính là điều mà hắn luôn ám chỉ suốt thời gian qua.

"Vậy ý cậu là muốn tôi phải thực hiện lời hứa nhỉ? Có vẻ như nó quan trọng đến mức khiến cho cậu phải lấy mấy thứ này ra để đe dọa tôi. "

"Tao cóc cần quan tâm cách thực hiện, miễn là có kết quả. Trả lời tao, mày có chịu không? "

Dù thời điểm đó mọi thứ vẫn chỉ là thỏa thuận miệng nhưng Ryuuen đã thể hiện sẽ làm mọi cách để ép tôi phải thực hiện.

"Trước khi trả lời, có điều này tôi muốn hỏi: ngay cả khi cậu có thể đánh bại Sakayanagi, cậu sẽ làm gì sau đó?"

"Tất nhiên sau khi có thể dọn dẹp được lớp A thì đó cũng sẽ mở màn cho cuộc chiến cuối cùng giữa lớp của tao với mày. Đó cùng là một phần trong kế hoạch của tao để đánh bại mày."

Hóa ra đó là ý định của cậu ta à? Dù sao thì nhìn vào những gì cậu ấy đang làm bây giờ cùng không có gì lạ.

"Cậu có vẻ tự tin nhỉ. Hay nhớ vào thời điểm này năm ngoài, cậu đã buộc phải rời khỏi vũ đài. Tất cả những gì cậu có thể làm lúc đó là ra lệnh thông qua Kaneda và Hiyori nhưng mọi thứ bây giờ đã khác rồi. Những gì chúng ta nói ngày đó chỉ đúng trong tình cảnh cậu vẫn còn là một con rồng mắc cạn mà thôi. Chưa kể lúc đó lớp của tôi là lớp A và lớp của cậu là lớp B cậu nghĩ chúng tôi sẽ chịu từ bỏ sao?"

Chỉ khi giải quyết được khúc mắc này, kế hoạch hợp tác thu thập 800 triệu điểm mới có thể được thực hiện.

"Mày có gì không hài lòng à?"

"Tất nhiên là không. Bây giờ nếu lớp của lớp của cậu thắng lớp tôi và lên được lớp A thì chẳng phải lớp bọn tôi sẽ là người chịu thiệt sao. Trừ khi cậu có thể đảm rằng khi kế hoạch 800 triệu điểm thành công sẽ đưa tất cả những người trong lớp Horikita lên lớp A"

Ryuuen đúng như tôi dự đoán, bắt đầu nóng mắt tắt nụ cười

"Đéo có chuyện đó đâu. Dù sao số điểm đó là của lớp tao và sẽ là tiền khi bọn này tốt nghiệp. Làm sao có thể dùng chúng để giúp đỡ kẻ không phải lớp mình chứ."

"Chúng tôi giúp lớp cậu khi khó khăn mà khi đạt được đều mình muốn rồi thì lại bỏ mặc bọn tôi à? Cái kiểu hợp tác kiểu đó thì thôi đừng hợp tác còn hơn. Bọn tôi không thể nào hợp tác cùng cậu cho cái kế hoạch 800 triệu điểm được. Tuy nhiên, bọn tôi cũng không có ý định ngăn cản việc cậu tấn công các lớp khác."

"Mày đúng là không ngu chút nào, Ayanokouji."

"Tôi nghĩ bất kỳ ai cũng trả lời như vậy thôi."

" Vậy thôi, coi như mọi thứ lời hứa lần đó không còn nữa"

Cậu ta có vẻ chấp nhận nó dễ dàng hơn tôi nghĩ, có lẽ vốn cũng đã biết sẵn kết cục này

"Cho dù như vậy cậu vẫn kiên định với cái kế hoạch 800 triệu điểm sao?"

"Tao cũng không có ý định thay đổi kế hoạch nữa. Mục tiêu bây giờ của của tao là kiếm được 800 triệu điểm. Tiếp đó là đánh bại Sakayanagi và sau đó là mày. Mà nếu tao lên được lớp A bằng con đường điểm lớp, lúc đó tốt nghiệp thì có cả đống tiền cả lớp chia nhau xài."

Hồi đó nó chỉ là một kế hoạch có phẩn bát khả thi nhưng bây giờ cậu ta quyết định dùng nó để làm làm lý tưởng để phấn đấu.

Giờ thì phải xem Ryuuem tính làm cách nào để có thể kiếm được 800 triệu đây.

"Nghĩ lại thì năm nay tao đã nhiều lần xuống điểm không ít điểm cá nhân cho đám nhóc năm nhất (vụ kỳ thi đầu năm với mua thẻ Thách đấu hồi kỳ thi đảo hoang) và vụ Katsuragi về lớp mình. Bây giờ là lúc tao sẽ chuyển sang chiến lược tiết kiệm điểm cá nhân một cách triệt để."

Việc tập trung vào việc thu thập điểm cá nhân sẽ mang lại nhiều rủi ro.

Cái sự bất nhất trong suy nghĩ và hành động của Ryuuen khiến tôi cảm thấy khó hiểu.

"Chắc bản thân mày cũng tự hỏi tại sao tao tự nhiên ép mày bằng mọi cách phải thực hiện lời hứa rồi lại dễ dàng nhượng bộ phải không?"

"Đúng, tôi thật sự không hiểu mục đích của cuộc trò chuyện này."

"Cũng chả có gì khó hiểu lắm đâu. Tại tao thấy mình cứ dây dưa mãi với mày như vậy thì chúng ta sẽ thật sự không thể nào đối đấu với nhau được. Giờ thì thứ liên kết cuối cùng giữa tao với mày là lời hứa đó cũng không còn nữa, chúng ta đã thật sự hoàn toàn đứng ở 2 chiến tuyền."

Nói cách khác, cậu ta đang muốn cắt đứt vấn đề xung đột về lợi ích làm chùn chân bản thân bấy lâu nay.

Cậu ta đã nói bóng gió trên xe buýt và giờ lại thật sự đưa ra lời tuyên chiến.

Nhưng điều đó vẫn chưa làm tôi thỏa mãn. Mục đích thật sự của cuộc trò chuyện này là gì cơ chứ?

Cho dù tôi có tiếp tục điều tra đi nữa cũng chẳng thể có được câu trả lời mình cần.

"Dù sao cậu có động lực hướng tới tương lai như vậy cùng tốt, Còn về trận đấu giữa 2 ta, đợi sau khi cậu có thể hạ bệ được Sakayanagi rồi hãy bàn đến."

"Ha. Tao biết cô ta không dễ chơi nhưng mà tao đây cũng không dễ từ bỏ đâu."

Cậu ta có vẻ vô cùng tự tin về chiến thắng của mình trong bài thi cuối kỳ sắp tới.

Ryuuen đã bị đánh bại một lần và giờ đã hồi sinh.

Tôi sẽ thừa nhận rằng sự phát triển của cậu ta đã vượt qua những gì tôi mong đợi.

Nếu cậu ta chọn đúng hướng đi cho mình thì nhất định sẽ gặt hái được thành công cho riêng mình.

Tuy nhiên...

Sau cùng cậu ta có thể thật sự xác định đúng về chướng ngại vật mà mình phải vượt qua hay không. Chỉ cần một sai sót nhỏ trong việc này thôi cùng để có thể thay đổi cả thế cục.

Tất nhiên mọi thứ vẫn có thể thay đổi tùy thuộc vào cách Sakayanagi nhìn nhận về Ryuuen.

"Tao đi trước đây, Ayanokouji."

Nói xong, Ryuuen đi về phía phòng vệ sinh.

Hiyori đã theo dõi chúng tôi từ một chỗ ngồi hơi xa, nhìn tôi và vẫy tay.

Có vẻ nhóm của Hiyori cũng đã đến trượt tuyết.

Tôi giơ tay đáp lại và trở lại bàn của nhóm.

Yamamura đã trở lại và âm thầm sử dụng điện thoại di động của mình với vẻ thờ ơ trên khuôn mặt.

"Ryuuen đâu?"

"Cậu ta đi nhà vệ sinh chút rồi ra liền."

"... Cậu ổn chứ? Có bị tẩm quất hay mát xa gì không?"

Watanabe trông lo lắng và kiểm tra mọi bộ phận trên cơ thể tôi.

"Đừng lo. Bọn này chỉ nói chuyện thôi"

"Mình cũng mong là như vậy..."

Yamamura-người ăn chậm nhất ở đây cuối cùng cũng đã xong bữa ăn, lấy khay của mình đi cùng với Nishino.

" Có vẻ vì gọi món ở cùng một chổ nên hai người họ quyết định đi cùng nhau

"Ayanokouji, nếu cậu gặp khó khăn gì thì cứ nói cho tôi."

Kitou lẩm bẩm với một ánh mắt sâu thẳm, như thể cậu ta nghĩ rằng những lo lắng của Watanabe là có cơ sở.

Giá mà tôi có thể nghe được điều đó trước khi bị Ryuuen gọi đi.

Khi Ryuuen trở lại ngay sau đó, Kitou chuyển ánh mắt từ tôi sang cậu ta.

"Có vẻ mày không đánh lại được tao nên bỏ chạy qua ăn hiếp lớp khác nhể?"

"Oh? Kuku, đừng lo, Kitou. Sớm thôi, mày và cái lũ ngu lớp A của mày sẽ được sáng mắt ra. Tao sẽ cho mày thấy Sakayanagi mà chúng mày ngu muội tôn sùng gặp tao sẽ thất bại thảm hại thế nào."

"Mày không thể thắng được lớp A đâu."

"Cái này thì chưa chắc đâu."

Cậu ta nói mình có thể giành chiến thắng nhưng hiện vẫn cho có bằng chứng xác đáng nào cho điều đó.

Tất nhiên, cậu ta có thể có những con bài tẩy mà tôi không hề hay biết, nhưng nếu so sánh đơn giản về năng lực, Sakayanagi hoàn toàn vượt trội so với những leader còn lại.

"Khỏi cần đợi đến cuối kỳ làm gì cho rắc rồi, tao sẽ 'giải quyết'mày bây giờ luôn."

"Hey, hey, mày đéo thể làm được điều đó đâu, Kitou. Nên nhớ mày không phải con người mà là một con chó, một con chó mặt quỷ trung thành. Mày không sợ bị chủ của mình trừng phạt vì tội cắn bậy sao?"

Kitou bị gọi là chó ngay lập tức đứng đậy đập mạnh 2 tay xuống bàn.

"Sao cũng được, một mình tao cũng đủ sức cho mày câm mồm."

"Hứ, quá tam ba bận. Lần này không hạ được mày tao không phải tao"

Cuộc chiến ném gối đã dừng lại bởi vì cái gối của tôi bị làm cho nát bươm. Cuộc đua trượt tuyết cũng không thể phân định do sự can thiệp của tôi.

"Hai người đừng nóng, chúng ta đều là bạn bè của nhau mà. Mọi người xung quanh đang nhìn chúng ta đó. "

Một số khách hàng xung quanh sợ hãi nhìn vào cuộc gây gỗ giữa Ryuuen và Kitou.

Nếu họ cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn nó sẽ đến tai của các giáo viên.

"Nhân tiện, Nishino-san và Yamamura-san đâu rồi?"

"Họ vẫn chưa về sao?"

Đáng lẽ không mất hơn một phút để trả lại khay, nhưng họ mãi vẫn chưa trở lại.

Nhận thấy rằng Nishino và Yamamura vẫn chưa trở lại, Kushida đã đứng dậy đi tìm họ.

"Kia rồi. Nhưng hình như hai cậu ấy đang gặp rắc rối với ai đó. "

Trong khu ẩm thực đông đúc, Kushida chỉ về hướng Nishino và Yamamura, hai người đang bị năm nam sinh vây quanh. Cả hai đều vô cùng sợ hãi.

"Phải mau đến giúp họ."

"Không nên đi với số lượng lớn, như vậy sẽ bị người khác chú ý và sẽ khiến mọi thứ rắc rối hơn ".

Dù tôi đã khuyên như vậy nhưng đã có người rời khỏi chỗ ngồi của họ.

Hai người đó không nghe lời khuyên của tôi, đã đến chỗ Nishino và Yamamura mà không nói một lời.

"Mọi người cứ ở lại đây."

Tôi yêu cầu Kushida, Amikura và Watanabe không được di chuyển.

Khi tôi lại gần Ryuuen và Kitou đang đi về phía hiện trường với những bước chân nặng nề, một cuộc trò chuyện truyền đến tai tôi.

"Va vào người khác mà không chịu xin lỗi à? Quần áo của tao bị dính nước dùng ramen rồi đây này. "

Rõ ràng, không phải Nishino là người gây ra rắc rối, mà là Yamamura đã va vào người đối phương.

"Không phải lỗi của ông khi không nhận ra Yamamura-san à?"

Các chàng trai cười trêu chọc và có cách hành động động chạm đến hai người.

"Nói cái giề. Cô ta nhìn không khác gì người vô hình như vậy. Làm sao bọn này có thể nhìn thấy được chứ?"

"...Tôi... Tôi xin lỗi."

Yamamura nhỏ giọng xin lỗi. Có lẽ cô ấy đã xin lỗi nhiều hơn một hoặc hai lần.

Nhưng các đám đó vẫn tiếp tục hành động như không nghe thấy cô ấy.

"Bọn này cũng từ Gifu đến đây để đi dã ngoại, hay là mấy cô êm đi chơi cùng bọn này đi. Rồi bọn này bỏ qua cho. "

Một tên cưỡng ép nắm lấy cánh tay của Nishino.

"Ai thèm đi chơi với các ông chứ? Đây không hứng thú nhá "

Nishino lập tức giật cánh tay bị nắm của mình rồi không nói nhiều cho hắn 1 cái tát

"Cái con này!"

Đám con trai còn cười nói thô tục trước đó ngay lập tức thay đổi biểu cảm trên mặt.

Ngay sau đó, một tên trong số chúng bị đấm cho nằm đất tại chổ.

"Thằng chó, mày làm gì ở đây?"

"Làm gì à? Cậu đó là của bố mới đúng, ai cho chúng mày động đến người của tao mà không xin phép hả"

Ryuuen chưa nói xong câu thì lập tức tung 1 cú đá vào ngay đầu tên đang định lao tới.

Sau đó cậu ta lập tức áp sát và xách cổ áo một tên khác.

"Chúng mày chỉ là hạng cắc ké, không xứng để đi chơi với người của tao đâu!"

"Tao sẽ giết mày...!"

"Ồ, sợ quá cơ. Làm cho tao xem thử nào. Đây, chổ này đánh đau này. Cho tao xem mày có gì nào?"

Cậu ta vừa nói vừa chỉ tay vào má trái của mình

"Oh, vậy thì đứng có trách thằng này nặng tay đấy!"

Đối phương lập tức vung nắm đâu hết lực.

"Ah, đau..."

"Mày nghĩ tao sẽ cho mày đánh à? Ngu cũng vừa vừa thôi chứ, đéo có ai sẵn lòng cho mày làm vậy đâu nhá."

Ryuuen tặc lưỡi vì hành động ngu ngốc của đối thủ đã lộ toàn sơ hở và lập tức tung ngay đòn 484 (đòn nắm vai rồi giật gối vào bụng ấy) làm cho cho tên kia ôm bụng ngã tại chổ.

"Cái chuyến đi nhàm chán này cuối cùng nó cùng thú vị hơn chút rồi đó"

Ryuuen bắt đầu cảm thấy thích thú với tình huống hiện tại

Xem ra lần đầu tiên cậu ta tiếp xúc với các học sinh từ trường cao trung khác lại là một trận đánh nhau vô thưởng vô phạt.

Mấy tên còn lại cùng nhanh chóng lao lên tấn công cậu ta.

Có vẻ như cảm thấy một chọi một không ăn thua, bên đó quyết định chuyển qua dùng quân số áp đảo.

Đúng lúc này, Kitou cũng xuất hiện.

Mấy tên đó lúc này còn hung hăn thì lập tức sợ hãi trước một học sinh cao trung có không mặt đáng sợ này.

"Không ngờ là các cậu ấy... lại giúp chúng ta."

Nishino nắm lấy vai Yamamura để bảo vệ cô ấy rồi bước tới chỗ tôi và lẩm bẩm.

"Yamamura là bạn cùng lớp của Kitou mà. Cậu ta chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên nếu thấy bạn cùng lớp bị đe dọa. "

May mắn thay, 2 bên dường như hiểu rằng đánh nhau trong khu ăn uống không phải là một ý kiến hay. Tất cả chẩm chậm bước về phía cửa thoát hiểm.

"Có nên gọi người lớn đến giải quyết không?"

"Giờ cả hai bên đều hăng máu lắm rồi, có cản thì cũng vô ích. Chi bằng cứ để họ ra chổ nào đó vắng vẻ rồi giải quyết với nhau".

Tôi thấy rằng phe đối thủ đông hơn bên tôi, nhưng chúng có vẻ không phải quá mạnh.

Nếu Ryuuen và Kitou hợp sức chiến đấu, chắc sẽ không mất nhiều thời gian.

Khoảng 10 phút sau, Ryuuen và Kitou quay lại và không quên xách theo mấy tên quấy rối lúc này.

Họ bắt chúng quỳ xuống trước mặt Yamamura và Nishino để cầu xin sự tha thứ và quay lại làm bằng chứng.

Hình như hai người đó còn tranh thủ dịp này để xả hết bực dọc mất ngày qua nữa thì phải khi có vẻ bọn chúng đều bị tẩm quất khá mạnh tay ...

Dù sao chuyện ẩu đả này vốn cũng chẳng hay ho gì nhưng suy cho cùng đây là để bảo vệ Yamamura và Nishino.

Chúng tôi yêu cầu bọn đó thề không bao giờ xuất hiện trước mặt bọn tôi nữa rồi mới thả cho đi.

"Có vẻ cái nhóm này đúng là không nhàm chán chút nào ha?"

Kushida thì thầm với tôi và bản thân tôi cùng đồng tình với điều đó.

.

Sau khi trượt tuyết nhiều nhất có thể, chúng tôi trở về ryokan trước 19:00.

Dù tôi vẫn còn muồn trượt thêm chút nữa nhưng suy cho chùng chừng đó cũng là đủ rồi nên tôi cũng không còn gì nuối tiếc.

Ngày thứ 2 đang dần kết thúc, màn đêm dần dần bao lấy bầu trời. Đến tối, Sudou mời tôi đến nhà tắm rồi ngâm mình trong nước suối nóng.

"Ka! Đã quá đi mất!"

Tôi chắc rằng Sudou- người luôn đổ mồ hôi trong quá trình luyện tập bóng rổ hàng ngày, sẽ thấy nó đặc biệt hiệu quả.

Cậu ấy liên tục lấy hai tay múc nước nóng dội lên người, dường như muốn thổi bay sự mệt mỏi của mình.

"Yo."

Sau khi đắm mình trong bồn tắm một lúc, Hashimoto lớp A đến bên cạnh tôi.

Tôi khẽ giơ tay đáp lại.

"Chà ... hôm nay mệt quá đi mất."

Chuyến đi này là một cách tuyệt vời để làm quen và hiểu thêm về nhau.

"Có điều gì xảy ra à?"

"Còn chuyện gì nữa, tao thật sự vô cùng đau đầu về một tên cực kỳ rắc rối."

Nếu nói về kkẻ rắc rối nhất trong nhóm của Hashimoto thì không ai khác ngoài....

" Kouenji ấy hả."

"Chuẩn luôn. Chắc mày cũng nhớ, việc tham quan tự do đều phải nhận được sự đồng thuận của cả nhóm phải không? Thông thường, thì mọi người sẽ thảo luận để chọn nơi sẽ đi nhưng trong trường hợp của bọn này thì thanh niên này muốn đi đâu thì cả nhóm theo đó. "

Rõ ràng là Kouenji không phải là kiểu người ngoan ngoãn vâng lời và điều đó vẫn không hề thay đổi khi cậu ấy được phân vào nhóm gồm học sinh của 4 lớp.

"Hình như hôm nay nhóm cậu đi đến trại ngựa nhỉ. Đó có phải là điều mà Kouenji muốn làm không? "

"Sao biết hay thế? Không lẽ mày đã chứng kiến tên đó khiến cho cả trại ngựa náo loạn hết cả lên sao? "

Hashimoto hai tay ôm đầu, ngâm nửa mặt vào bồn tắm.

"Chỉ là vô tình thấy thôi, nhưng liệu Kouenji có quay lại đàng hoàng sau đó không?"

Hashimoto vẫn chìm nước trong khoảng mười giây, nhưng sau đó nhún vai và nổi lên.

"Hắn chạy đã đâu đó tận 1 tiếng mới về. Cả nhóm bọn tao thì không có tâm trạng đâu mà cưỡi ngựa mà chỉ chờ đợi trong lo lắng."

Sau đó cậu ấy tiếp tục kể cho chúng tôi nghe buổi tham quan tự do của mình diễn ra như thế nào.

Sudou thì thầm chia buồn với nhóm đó.

"Cả nhóm đã định ăn trưa tại một nhà hàng nổi tiếng trước buổi trưa, nhưng Kouenji lại muốn đi trượt tuyết. Hắn ta chưa nó hết câu thì lập tức chạy sang khu truọt tuyết. Tao thề là cứ chạy theo hắn cả ngày làm tao kiệt sức luôn rồi, phí hết một ngày đi chơi."

Nếu những người còn lai phớt lờ cậu ta và đến nhà hàng nổi tiếng, họ sẽ vi phạm quy tắc nhóm. Vậy nên chỉ còn cách đuổi theo cậu ta

Thật là một câu chuyện đáng thương.

"Tiện thể các đạo hữu ở đây là đồng môn cua hắn nhỉ? Xin hãy cho tại hạ chút lời khuyên để trị ông trời con này chứ không là cả nhóm lên tăng xông vì hắn mất. Tóm lại sao bọn mày có thể chịu đựng được cái tính cách đó của hắn hay thế?"

Chuyến đi lần này vẫn còn 2 ngày nữa.

Ít nhất thì họ cũng cần phải có những khoảng thời gian để có thể tận hưởng chuyến đi này.

"Tên đó mà lên cơn thì không ai có thể ngăn được đâu. "

Sudou nói thẳng suy nghĩ của mình.

Nghe có vẻ lạnh lùng, nhưng chúng tôi đã biết cậu ấy đủ lâu để có thể hiểu rằng một lần cậu ta dở chứng là một lần cả lớp phải ngán ngẩm

"Còn mày thì sao, Ayanokouji?"

"Việc cố thuyết phục Kouenji là rất khó. Thành thật mà nói, không ai có thể thay đổi cậu ta ngoài chính cậu ta. "

"... Đúng là hiện thực tàn nhẫn."

"Nhưng vẫn có một cách dù không thể chắc có thành công hay không".

"Có hả? Nói nghe xem nào ".

Hashimoto muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề đang ngày càng leo thang này sẵn sàng lắng nghe bất cứ biện pháp nào.

Cho dù không đảm bảo nó có tác dụng hay không thì trong tình cảnh này không muốn cùng phải thử.

Nghe tôi nói giải pháp, Hashimoto gật đầu đồng ý.

"Chà, đó là tất cả mọi thứ, phải không?"

"Tôi nghĩ các cậu nên thảo luận về những việc cần làm với tư cách một nhóm."

"Hiểu rồi, bọn này sẽ xem xét nó một cách nghiêm túc."

Hashimoto đứng dậy và rời khỏi nhà tắm.

...

Sau khoảng chừng 1 tiếng ngâm mình trong suối nước nóng, Sudou và tôi khoác lên mình Yukata, 2 tay cầm theo chai nước khoáng lạnh với dắt bên hông.

Nước lạnh đi vào cơ thể đang nóng ran của bọn tôi.

"Ok– Tao... sẵn sàng rồi, Ayanokouji-kun"

"Đến lúc rồi nhỉ ?"

Mặt cậu ta đỏ không tưởng , trông có chút vẻ kiệt quệ , có lẽ do tắm quá lâu.

Hoặc có lẽ do cậu ta đang hồi hộp với những gì sắp làm.

Đó là đã đến lúc bày tỏ tình cảm của mình với Horikita.

Sudou nốc hết nửa chai còn lại chỉ với 1 tu.

"Phù! Làm thôi"

Cậu ta vỗ mặt mình để sốc lại tinh thần cho công cuộc tỏ tình.

"Chính xác thì cậu định làm gì?"

Hiện tại đã là hơn 9h30.

Có lẽ nhiều học sinh lúc này vẫn chưa ngủ và đang thư giãn với đám bạn trong phòng.

Dù Horikita có lẽ không phải dạng người vui vẻ náo nhiệt gì nhưng cũng chẳng ngạc nhiên nếu cô nàng đang quan sát họ với vẻ thân thiện.

" Trước hết thì, à phải rồi... . Tao sẽ gọi cho cô ấy"

Giữ chặt điện thoại trong tay rồi rời khỏi phòng tắm nam... cậu ta ngay lập tức gọi cho cô nàng.

".... A, à, mình đây. Cậu đang đâu đấy? "

Vì cô nàng nhanh chóng đáp lại nên cậu ta hỏi có phần bối rối.

"Ở sảnh à? Thế đợi chút nhé. Mình qua đó luôn"

Hơi thở mang vẻ nặng nhọc và với một tâm thế đã sẵn sàng . Sudou quay sang tôi.

"Họ có bán quà lưu niệm trong cái góc nhỏ ở sảnh nhỉ? Chắc cô ấy đang ở đó"

"Cậu tính vừa gặp mặt là tỏ tình luôn ? Sảnh trước dễ gây chú ý lắm. Chẳng phải sẽ rất xấu hổ cho Horikita sao? "

"Hiểu rồi"

Tỏ tình là 1 sự kiện quan trọng, không chỉ với người tỏ tình mà còn với người được tỏ tình - họ cũng sẽ bận tâm về điêu đó .

"Thế, tao nên tỏ tình chỗ nào ?"

"Lối đi dẫn ra vườn sau giờ này chắc vắng đấy? "

Có 1 hành lang sàn gỗ nhỏ để ngắm nhìn phong cảnh khi muốn di chuyển từ khu vườn sau đến chỗ gò kđất cao hơn.

Tuy nhiên thì đã qua 9 giờ rồi nên khu vườn sau chắc sẽ không có ai.

"Không hổ danh Ayanokouji, có thằng bạn chí cốt như mày đúng là phúc lớn"

Cậu ta vừa cười vừa giơ ngón cái lên.

Nhưng nụ cười lại mang vẻ khá là căng thẳng.

Sudou lóng ngóng bước tới sảnh và chờ đến khi Horikita ngắm nhìn xong mấy món quà lưu niệm.

Còn tôi thì đang đứng ở 1 góc khuất và giữ khoảng cách.

Ở sảnh hiện taị có 1 nhân viên và vài học sinh đang ngắm chỗ quà lưu niệm hoặc ngồi trên ghế để trò chuyện chuyện, nên phải nhấn mạnh là chỗ này thật sự không phù hợp để tỏ tình.

Xét theo hành động cử chỉ thì Sudou đã thành công mời được Horikita ra đến lối đi dẫn ra khu vườn sau và 2 người họ cứ thế bước đi song hành cùng nhau.

Phải rồi, tôi cũng nên ngừng theo dõi họ, Sudou mà khiển trách tôi thì cũng khá phiền.

Tôi trông theo dáng người bệ vệ đó và cố gắng kìm lại tiếng bước chân.

Không lâu sau, khi khoảng cách mà sự hiện diện của họ chỉ còn thấp ló, tôi dừng bước ở đoạn hành lang trống.

"Có chuyện gì vậy? "

Horikita quay người hỏi.

Có lẽ do vừa mới tắm xong mà tóc cô nàng trông bóng mượt quyến rũ ngay cả trong ánh đèn mờ ảo.

"Chỗ này được rồi"

Ngay cả Sudou nổi bật với dáng vẻ oai phong này cũng phải căng thẳng tột độ và hạ giọng trước người con gái mình yêu.

Ryokan về đêm chỉ có nhạc nhẹ du dương và vài tiếng tâm tình nên tốt nhất nên tránh to tiếng ở những nơi thanh tịnh như này.

Thế này là vừa đủ.

"À thì.....chuyện là... . "

Horikita nghiêng đầu thắc mắc trước thái độ ngập ngừng của Sudo.

Cô nàng trông không có vẻ gì là bực bội và cũng không tránh né cậu ta.

Đây có thể là dấu hiệu cho sự tin tưởng mà Horikita và Sudou đã gây dựng.

Nếu mà là Horikita khi lần đầu chúng tôi gặp mặt thì có lẽ cô đã lờ cậu ta đi rồi.

Và rồi chiếc điện thoại của tôi reo lên.

Dù chỉ đang ở chế độ rung nhưng ở 1 nơi như này có thể vẫn sẽ bị nghe thấy.

Vậy nên tôi tắt điện thoại mà còn không thèm nhìn vào màn hình.

Dường như họ không để ý đến.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

"Suzune này. Mình... Mình đã thay đổi chưa?"

Cứ ngỡ Sudou sẽ tỏ tình cơ luôn mà cậu ta lại tạm gác lại chuyện đó.

"Mình không biết liệu....giữa mình của lúc trước khi gặp cậu và mình của hiện tại có sự khác biệt nào? "

"Cậu vẫn để ý đến đến hình ảnh của bản thân trong mắt người khác à? "

"Cả chuyện đó nữa"

Một khoảng lặng chờ đến khi sự can đảm quyết tâm tỏ tình được nạp đầy.

Sudou có vẻ nhận thức được việc mình đang làm.

"Được rồi. Khách quan mà nói thì cậu đã thay đổi nhiều hơn bất cứ ai. Không theo chiều hướng tiêu cực mà là theo hướng tích cực."

Tôi đã tận mắt chứng kiến nên có thể đảm bảo.

Đó là sự tin tưởng thực sự của Horikita.

Mà không, không chỉ riêng Horikita mà còn rất nhiều học sinh khác ở trường .

"Vậy à"

"Nhưng đừng có tự mãn. Nói thẳng ra là ngay từ đầu cậu đã thụt lùi quá nhiều so với mọi người"

Đừng chỉ vì bản thân đã đạt được những tiến bộ tích cực mà đã nghĩ mình có thể dễ dàng vượt mặt được người khác.

Mọi người thường bị đánh lừa bởi sự tiến bộ vượt bậc của bản thân mà lỡ đề cao nó quá mức.

Nhưng, như Horikita đã nói, những mặt xấu đó sẽ không dễ dàng bị loại bỏ được.

"Phải rồi nhỉ. À không, đúng là vậy"

Những lời nói khắt khe khiến Sudou cảm thấy thất vọng nhưng vẫn nghiêm khắc gật đầu.

"Xấu hổ thật đấy. Không thể tin được trước đây mình lại ngu ngốc đến vậy"

Đi học muộn và tự ý bỏ học, đứng chót trong bài kiểm tra viết, ăn nói xấc xược rồi cả hành vi bạo lực 1 cách bất cẩn.

Dù có nhìn lại bao nhiêu lần đi nữa, quá khứ cũng sẽ không thay đổi cũng với đó là sự xấu hổ của người từng trải qua điều đó.

"Cậu cũng biết khiêm nhường đấy nhỉ"

Horikita gật đầu và nở 1 nụ cười chân thành dịu dàng.

Có lẽ chính cô nàng không nhận ra mình cũng đã thay đổi đáng kể.

Sự thay đổi của cô cũng chẳng kém cạnh gì so với Sudo.

"Cậu không còn là người chuyên đi gây sự và làm tổn thương người khác 1 cách vô nghĩa nữa rồi.

Cậu sẽ ổn thôi"

Rõ ràng là Horikita đang nhìn nhận sự việc ra việc Sudou cảm thấy bất an về quá khứ cũng như sự phát triển của bản thân và đến gặp cô nàng để xin lời khuyên.

Sudou lúng túng lắc đầu, vì cũng đang cảm thấy như vậy.

"Sai rồi Suzune"

"Sai? "

"Mình.. "

Nhớ lại lời tuyên bố lúc đó với tôi, Sudou chìa tay phải ra.

Nhưng lời nói lại không theo cùng hành động, chỉ có mỗi bàn tay đang chìa ra.

"Có chuyện gì v—"

Horikita chưa hiểu được ý nghĩa của việc chìa tay ra và định hỏi - ngay lúc đó:

"Mình thích cậu! Hãy hẹn hò với mình nhé! "

Đè nén được sự xấu hổ tắc nghẹn ở họng, cậu ta thực sự đã thốt ra được những lời này.

To tiếng quá rồi đấy... Mà kệ đi vậy.

Chẳng may mà có ai nghe được thì tôi sẽ ngăn họ lại.

"Eeh"

Horikita, người không nghĩ mình sẽ được tỏ tình, sững người bối rối.

"Nếu cậu đồng ý muốn chúng ta hẹn hò, hãy nắm lấy bàn tay này"

"Này... cậu, nghiêm túc.. ... ?"

Horikita định hỏi nhưng lại thôi.

Đấy là một trò đùa à? Sự nhiệt tình và cố gắng của Sudou đã khiến cô nàng hiểu ra hỏi vậy là bất lịch sự và tình cảm của cậu ta là thật.

Horikita mím môi liếc nhìn tay cậu ta.

Tôi nghĩ Horikita sẽ trả lời ngay nhưng cô nàng chỉ lặng lẽ nhìn bàn tay đó.

Khoảng lặng càng kéo dài, nhịp tim Sudou càng tăng.

Chắc chẳng dễ chịu gì, có khi lại rất đau ấy.

Nhưng Horikita cũng cần có thời gian để suy nghĩ.

Lời tỏ tình không chỉ là cảm nhận riêng từ 1 phía.

Cuối cùng Horikita cũng bình tĩnh lại và khéo léo lựa lời.

"Tôi chưa từng nghĩ sẽ có người tỏ tình với mình như này"

Cô nàng sẽ phản ứng ra sao trước những lời nhiệt huyết của Sudou đây, cô ấy sẽ đáp lại thế nào.

Cô sẽ chấp nhận, hay là sẽ từ chối.

Cũng có thể là muốn xin thêm thời gian suy ngẫm.

Bởi sự im lặng kéo dài đó mà tay Sudou bắt đầu run.

Không phải do tê tay mà do căng thẳng và sợ sệt.

Bỏ qua việc có đồng ý hay không sang 1 bên, thì có vẻ đó là sự thất vọng do câu trả lời đang bị trì hoãn.

Dù cho vậy, với việc tin rằng cô nàng sẽ nắm lấy tay mình, Sudou vẫn cúi đầu.

"Cảm ơn vì đã thích một người như tôi, Sudo-kun."

Horikita bày tỏ lòng biết ơn của mình, tuy nhiên, cô không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô sẽ nắm lấy bàn tay đang chìa ra đó.

"Nhưng xin lỗi ,tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu."

Đó là câu trả lời mà Horikita đưa ra.

"Liệu mình có thể ... cậu có thể cho mình biết lý do được không?"

Không thể ngẩng đầu lên, Sudou hỏi điều đó trong khi vẫn căng thẳng chìa tay phải của cậu ra .

"Lý do, ừm ... Không phải là tôi có bất kỳ sự ghét bỏ nào đối với cậu đâu, Sudo-kun"

Nói xong, Horikita ngừng lại.

"Thành thật mà nói, cho đến bây giờ tôi chưa từng yêu ai. Hiện giờ tôi vẫn chưa trải qua cảm giác đó bao giờ, và tôi cũng không biết nó như thế nào.

Tôi nghĩ, nếu tôi hẹn hò với người thích tôi, có lẽ theo thời gian, khả năng tôi sẽ sa vào lưới tình với cậu.

Nhưng... không thể với cách thức như vậy được, tôi nghĩ rằng tôi muốn chờ đợi tới lúc mà tôi sẽ yêu ai đó một cách chân thành nhất. "

Như để xác nhận tình cảm của mình, Horikita nói điều đó với Sudo.

Đó là lý do tại sao cô ấy từ chối Sudo.

Mong muốn tiếp tục chờ đợi cho đến khi có sự xuất hiện của mối tình đầu.

Đó chắc chắn là những cảm xúc thầm kín mà cô sẽ không bao giờ nói cho người lạ nghe .

"Ra vậy ... Cám ơn cậu đã nói cho mình lý do."

Không biết có phải vì những gì cậu muốn biết đã được giải thích quá rõ hay không, Sudou không hỏi thêm gì nữa.

"Cảm xúc và sự dũng cảm cậu. Cậu đã truyền tải nó đầy mạnh mẽ."

Nói rồi, Horikita vội nắm lấy bàn tay phải sắp rơi một cách bất lực của Sudou

"Những cảm xúc mà cậu có chắc chắn đã được truyền tải đầy đủ đến tôi. Cảm ơn cậu đã dành tình cảm cho một kẻ như tôi"

Bàn tay run rẩy của Sudou đã nói lên tất cả.

Tôi quyết định quay đi.

Cho đến khi anh chàng này bình tâm trở lại, tôi sẽ đi ngó qua quầy bán đồ lưu niệm vậy.

.

Có rất nhiều đặc sản Hokkaido được trưng bày trong quầy lưu niệm mà tôi ghé qua.

"Hình như Nanase nói là muốn khoai tây chiên phủ socola thì phải."

Tôi đã cố gắng tìm hiểu chính xác thứ đó là gì, nhưng tôi không thể vì ryokan không bán chúng.

Có vẻ như tôi sẽ phải tìm chúng khi đến các địa điểm mà cả nhóm sẽ tới vào ngày mai hoặc ngày cuối cùng của chuyến đi.

Tôi sẽ kiểm tra xem có cửa hàng nào bán chúng không bằng điện thoại

"Ôi trời, quên mất...."

Tôi bật nguồn điện thoại di động để kiểm tra và ngay lập tức thấy một số lượng lớn tin nhắn thoại.

Tất nhiên toàn bộ đều từ Kei.

[Cậu đang ở đâu thế?]

[Từ hôm qua đến giờ mình chả thấy cậu đâu cả.]

[Cậu đang ở với con nào hả?]

[Mình nhớ cậu...]

[Nhớ lắm luôn ấy!]

Tôi mở app và đọc tất cả các tin nhắn được gửi cho tôi sau mỗi vài giây.

Ngay sau đó, điện thoại reo.

[Touwa!]

Nói thế nào nhỉ, tôi có cảm giác bên kia là một còn mèo đang vừa buồn vừa giận vì nhớ chủ...Chắc thế...

[Cậu chán mình rồi à?]

"Không, làm gì có."

Chà chà, có vẻ cô ầy giận tôi mất rồi.

[Nếu vậy thì ít nhất cũng phải quan tầm đến mình chút chứ?]

"Xin lỗi mà. Chuyến đi lần này mình có quá nhiều việc phải làm."

[Có thật không đó?]

"Mình đã nghe về Kushida báo cáo lại rằng cậu đang làm rất tốt công việc thu thập thông tin ở nhóm 11. Làm tốt lắm đó, Kei. Thật ra mình cũng lo cậu sẽ không thể hòa nhập tốt nhưng thấy mọi thứ suốn sẻ như vậy mình cũng rất yên tâm"

[Hmmm? Không có mình ở bên thì cậu tha hồ tay trong tay với cô ta đúng hông?! Cậu là đồ tồi! Đồ phản bội!]

"Dù sao mình và cô ấy ở chung một nhóm mà. Chưa kể cậu biết cô ta là loại người gì rồi mà. Cậu không tin bạn trai mình sao?"

[Mình biết chứ. Cô ấy có bộ ngực rất khủng còn mình thì... *tiếng bóp bóp*... Ah mou!]

"Okay, okay. Bây giờ mình cũng đang rảnh đây, chúng ta gặp nhau đi."

[Thật sao? Mình đến phòng cậu liền đây!]

Nghe được gặp tôi, cô nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Đó không phải là ý hay, Ryuuen cũng đang ở đó."

[Oh... ra thế.]

"Thế cậu đang ở đâu?"

[Mình đang ở trong phòng, mấy đứa con gái hác chắc giờ vẫn còn đang ở trong nhà tắm. Mình có đi cùng họ một chút nhưng mà mau chóng rời đi để gọi cho cậu.]

Kei rất tự ti về những vết sẹo trên cơ thể mình, nhưng có vẻ như cô ấy đã hoàn toàn vượt qua nó.

"Giờ mình phải về phòng để đưa chìa khóa, có gì chút nữa mình sẽ gọi cho cậu. "

[Yes, sir!]

Tôi đợi Sudou ở góc quầy lưu niệm 5 phút rồi. Vẫn chưa thấy cậu ta trở lại, tôi quyết định đi ra hành lang để kiểm tra.

Tôi thấy Sudou vẫn đứng đó-vị trí mà cậu ta vừa dũng cảm nói ra lời tỏ tình của mình.

Tôi không thấy Horikita, cô ấy chắc hẳn đã rời đi.

"Sudou?"

Dù Kei đang rất háo hức chờ tôi nhưng tôi vẫn quyết định tiếp cận và gọi tên cậu ấy.

"Gì nữa đây!"

Cậu ta tỏ vẻ cáu kỉnh sau khi bị từ chối ...

"Tao biết kiểu đéo gì cũng xịt mà ...!"

Khuôn mặt của Sudou phảng phất chút thất vọng, nhưng cậu ấy cũng trông rất rạng rỡ.

"Nhưng mà cũng không phải là quá tệ. Cuối cùng tao cũng đã biết được cảm giác nắm tay Suzune là như thế nào ".

"Hóa ra là thế."

"Mày biết đó, tao đã thất bại nhưng đây là một thất bại đáng tự hào ".

"Chà, nếu cậu nghĩ vậy thì chứ cho là vậy đi."

Tôi đã được chứng kiến một màn tỏ tình đáng kinh ngạc và đầy kịch tính.

"Ngay cả khi cô ấy từ chối lời tỏ tình của tao, tao sẽ không bỏ cuộc. Tao thậm chí đã nghĩ đến việc phấn đấu để nâng cấp bản thân mình vào năm sau và tỏ tình một lần nữa. Nhưng điều đó không xem ra ổn chút nào. Ít nhất tao nhận ra là mình không thể nào đến được với cô ấy ".

Sudou dường như cảm nhận được điều gì đó mà tôi-người quan sát từ xa không thể cảm nhận được.

"Không phải là vấn đề từ bỏ hay không từ bỏ. Tao vẫn thích cô ấy, nhưng tao cảm thấy cô ấy giống như một bông hoa mà tao hằng ao ước nhưng không thể chạm tới ".

Cậu ta sau cùng đã đúc kết được điều đó sau những gì đã xảy ra và nở một nụ cười buồn.

"Vậy tính sao với Onodera đây?"

"Ai mà biết chứ? Bộ cậu không thử hỏi cô ấy nghĩ gì sao?"

"Có chứ."

"Dù sao thì... Onodera là một cô gái tốt, lại cùng có đam mê thể thao giống ta. Dù sao những vấn vương về Suzune cùng không còn nữa, ít nhất tao cũng có thể chấp nhận lời mời đi chơi của cô ấy rồi."

Tôi đoán với tình hình hiện tại hai người sẽ phát sinh tình cảm trong tương lai hay không chưa nên bàn đến.

"Để tao nói cho mày nghe điều này. Từ giờ tao quyết tâm sẽ học tập chăm chỉ. Từ trước đến giờ là vì người khác, nhưng lần này là vì chính bản thân tao. Mục tiêu trước mắt của tao bây giờ sẽ là đạt ngang trình độ của Hirata ".

"Lại một mục tiêu lớn lao nhưng xa vời nữa."

Nếu cậu có thể vượt qua bức tường đó, cậu ấy sẽ đủ sức sánh vai cùng những người nằm trong top đầu về học tập của lớp là Horikita và Keisei.

Thôi thì cũng tốt, ít nhất giờ cậu ta sẽ tập trung vào mục tiêu lớn lao thay vì rầu rĩ vì bị từ chối.

...

Tôi quay trở lại sảnh với một tốc độ nhanh và thấy Horikita đang đứng bên ngoài.

"Cậu đang đợi ai à?"

"Cậu đó."

"Mình sao?"

Tôi có cảm giác không tốt về điều này, vì vậy tôi cố gắng giả vờ bối rối, nhưng biểu hiện của Horikita rất nghiêm túc.

"Xấu tính thật đó, Ayanokouji-kun. Cậu đã thấy hết rồi phải không? "

"Cậu đang nói về cái gì vậy?"

"Lúc nãy cậu đã ở trong quầy lưu niệm phải không? Thông thường, tôi sẽ nghĩ rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên nếu ai đó đang ở gần đó, nhưng trong trường hợp của cậu thì đó lại là chuyện khác ".

Lối suy nghĩ này của cô ấy có vẻ hơi thiết tự nhiên nhưng trong trường hợp này thì nó đã đúng. Nếu tôi từng thực hiện các bước tương tự chống lại Horikita trong tương lai, tôi sẽ phải đảm bảo rằng cô ấy không nhận thấy sự hiện diện của tôi.

"Cậu đang nghĩ đến việc cố gắng tránh bị nhìn thấy vào lần sau, phải không?"

"...Ờ."

Tôi sự tán thưởng khả năng được vị người khác sắc bén của cô ấy.

"Đó là những gì Sudou yêu cầu mình làm. Cậu ấy muốn mình chứng kiến cảnh bản thân tỏ tình".

"Ngay cả khi là như vậy, cậu có nghĩ rằng việc này thật sự vô cùng khiếm nhã với một người con gái như tôi không?"

"Mình không nghĩ vậy."

"Sudou-kun thật là... Tại sao cậu ấy lại bảo cậu quan sát chứ ".

Dù có phần ngạc nhiên nhưng trông cô ta cùng không tức giận lắm.

"Sau cùng cậu đợi mình chỉ để phàn nàn thôi à? "

"Đúng thế."

Một lần nữa, cô ấy nói điều mình nghĩ một cách rõ ràng và không hề giấu diếm.

"Thật ra đó chỉ là một nữa lý do thôi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu nhưng có vẻ cậu đang có việc gấp ".

"Không hẳn là như vậy, nhưng ... Nếu cậu không phiền, chuyện đó có thể để vào ngày mai được chứ?"

"Tại sao?"

"Mình đang phải đi gặp một người đang cảm thấy hờn dỗi vì đã không gặp mình hai ngày qua. "

"Tôi hiểu rồi, là Karuizawa-san, phải không?"

Có vẻ cũng không khó để nhân ra.

"Vậy thì tối mai. Tôi sẽ tha thứ cho cậu nếu cậu chịu xuất hiện đúng giờ này này và nơi này ".

"Được rồi, mình hứa."

Tôi đáp lại như vậy vì không có lựa chọn nào khác tại thời điểm này.

Tôi để lại chìa khóa cho Kitou đang ở trong phòng và đến gặp Kei.

Mặc dù chúng tôi đã được nhiều người công nhận là một cặp đôi chính thức, nhưng chúng tôi không thể hiện tình cảm khắp nơi như Ike và Shinohara.

Chúng tôi quyết định gặp nhau tại một khu vực có nhiều phòng tắm riêng.

Vừa gặp nhau chưa nói được câu yêu thương nào thì bạn gái tôi lập tức bật chế độ máy sấy và xả thẳng vào mặt tôi không thương tiếc, nhưng tôi cũng không lạ gì tình huống này mà nhanh chóng ôm lấy Kei và cô nàng lập tức vui vẻ trở lại. Sau đó chúng tôi dành cho nhau khoảng thời gian ngắn ngủi để vui vẻ cùng nhau trong nhà tắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro