Chương 88: Trọng Thu Yến, Lung Nguyệt Gặp Cố Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nhắc tới những ngày sau này trôi qua cực nhanh, chỉ đảo mắt một cái đã đến đêm Trọng thu.

Đêm này vừa là tiệc đoàn viên, vừa là thọ yến của Hoàng hậu, đương nhiên là vô cùng long trọng.

Bữa tiệc được bố trí tại Lục Thu viên.

Tên như nghĩa, [Lục thu] tức là lấy hoa quế, hồng phong, cây bạch quả, thu cúc làm chủ cảnh viên tử, mặc dù không lớn nhưng cũng hơn hẳn ở chỗ khác biệt. Lúc Trọng thu, cả vườn đan quế thoang thoảng hương, vào cuối mùa thu, cây bạch quả càng thêm rực rỡ, tầng tầng hồng phong, lớp lớp cúc hương. Có thể nói là tập hợp cảnh đẹp mùa thu vào trong viên tử.

Mở tiệc, chúc thọ, ăn uống.

Tâm trạng chiều nay của Thuận Khải Đế vô cùng tốt, tiệc xong, cũng không kiêng kị, khăng khăng cầm tay Cẩn Hoàng hậu, cùng các phu nhân và các quan lớn, gia đình huân quý, dạo chơi viên tử dưới ánh trăng.

Cẩn Hoàng hậu da mặt mỏng dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng phu nhân đỏ mặt, mấy lần muốn rút tay ra, lại bị Thuận Khải Đế âm thầm trợn mắt, sau đó nắm chặt hơn chút nữa. Ánh mắt không khác ngày thường nhìn khuê nữ, khiến Cẩn Hoàng hậu nhìn thấy trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ đành nhắm mắt giả bộ như không có chuyện gì.

Mà dáng vẻ nhỏ nhẹ luống cuống này lại khiến Thuận Khải Đế thầm cười trong lòng. Làm phu thê hai mươi mấy năm, ông đã sớm phát hiện ra, những thứ đoan trang trầm ổn của Hoàng hậu nhà mình chẳng qua là mặt nạ biểu hiện trước mặt người ngoài, chứ bên trong có rất nhiều tình cảm, xinh đẹp, dí dỏm giống như tiểu nữ nhi. Bảo bối khuê nữ nhà ông kế tục mười phần mười tính tình của Cẩn Hoàng hậu.

Từ lúc Thuận Khải Đế đại hôn với Cẩn Hoàng hậu, đam mê lớn nhất chính là xé toạc mặt nạ của Hoàng hậu nhà ông, nhìn bà đỏ mặt luống cuống. Thật ra tính tính bên trong của Cẩn Hoàng hậu cũng đáng yêu không kém Cửu Nhi. Cho nên, mỗi ngày Thuận Khải Đế đến Khôn Thái cung đều không cho cung nhân thông truyền. Lung Nguyệt lại cho rằng đam mê này của phụ thân nhà nàng là đam mê xấu.

Các đại thần, các phu nhân cùng đi, ánh mắt tất nhiên là không cần phải nói. Bồi vua, công việc quan trọng nhất chính là quan sát sắc mặt. Hôm nay cũng nhìn thấy hành động nhỏ này giữa Đế hậu, qua thời gian dài, tuy biết Đế hậu tình thâm, Cẩn Hoàng hậu càng thêm độc phòng chuyên sủng, nhưng, hôm nay được nhận mắt nhìn thấy thì trong lòng còn là cả kinh.

Không tránh ánh mắt của mọi người, Đế hậu cầm tay, điều này từ lúc Đại Chiêu khai quốc đến nay có thể nói là độc nhất rồi, khiến bọn họ không thể không bội phục khả năng của Cẩn Hoàng hậu. Mặc dù là nhà quan lại, số người ít ỏi, phu nhân chính phòng có thể được trượng phu chuyên sủng cũng là chuyện khó gặp, huống chi là hậu cung tranh đoạt quyền lợi này.

Không nói chỗ Đế hậu, chúng huân quý suy xét như thế nào.

Lại nói đến Lung Nguyệt.

Lúc này nàng đang bị chúng cô nương nhà huân quý xem như sao quanh trăng sáng, lấy nàng làm trung tâm nói chuyện phiếm. Chợt phát hiện không biết là tiểu cô nương nhà ai, nhìn qua dáng vẻ, đang xấu hổ dùng đôi mắt long lanh như nước nhìn mình, làm Lung Nguyệt có cảm giác quen cuộc, rồi nhất thời lại nghĩ không ra.

Tiểu cô nương kia thấy Lung Nguyệt nhìn mình, vội vàng phúc thân hành lễ, âm thanh có chút nhút nhát nói: "Cháu gái Trang Nhã Như thỉnh an Cửu Hoàng di!"

"Con là Như Nhi mà?" Lung Nguyệt nghe vậy chớp chớp mắt phượng mâu tròn, trong mắt nhớ lại tiểu cô nương năm đó luôn đuổi sau lưng mình, như một chiếc đuôi nhỏ, chợt thở dài nói: "Con cũng lớn như vậy, thành đại cô nương rồi!"

Sau đó lại nghe tứ biểu tỷ Minh Loan nói: "Hôm nay muội cũng trổ mã thành dáng vẻ giai nhân yểu điệu, sau, người ta không thể trưởng thành được hay sao?"

Lung Nguyệt giận dỗi nói: "Tứ biểu tỷ toàn trêu muội!" Liếc Minh Loan một cái, cười nói: "Chẳng qua là tiểu nha đầu này trong trí nhớ của muội năm đó là dáng vẻ hai, ba tuổi. Ai ngờ từ biệt năm năm, lại khiến muội không nhận ra được, nên mới sinh lòng cảm thán!"

Dứt lời, lại nhìn về phía Trang Nhã Như, vẫy vẫy tay: "Lại đây, để ta nhìn một chút!"

Trang Nhã Như nghe lời thong thả bước lên phía trước hai bước nhỏ, tiểu cô nương sáu bảy tuổi bên cạnh nàng cũng bước lên theo. Lung Nguyệt nhìn thoáng qua, nghĩ đến hẳn là tiểu cô nương Trang gia, cũng không để trong lòng, nắm tay Trang Nhã Như, cười nói: "Ta còn nhớ rõ dáng vẻ nhỏ bé nước mắt lưng tròng không bỏ được ta trước lúc rời cung năm đó của con, ta còn từng đáp ứng sẽ thường xuyên tìm chơi, ai ngờ con lại theo phu nhân Cẩm Y Hầu về phía nam, hôm nay nhìn lại đã là đại cô nương rồi. Chỉ là con về kinh khi nào?"

Trang Nhã Như nhẹ giọng trả lời: "Hai tháng trước, trước Vạn thọ lễ phụng bồi tổ mẫu về kinh."

"À? Nếu như thế, vì sao trong vạn thọ yến lại chưa từng thấy? Cũng chưa từng thấy con vào cung?" Lung Nguyệt hỏi.

"Vốn là lúc trở lại muốn vào cung thỉnh an, nhưng..." Trang Nhã Nhu nói một nửa lại do dự, giống như không biết giải thích như thế nào, lại bị tiểu cô nương ở bên cạnh kia tiếp lời.

"Vì Nhị tỷ tỷ dọc đường tàu xe mệt nhọc, thân thể vốn suy nhược, lúc vào kinh lại bị bệnh nặng một hồi, vài ngày trước mới chuyển biến tốt hơn một chút..."

Nghe vậy, Lung Nguyệt quét mắt nhìn tiểu cô nương kia, vừa rồi chưa nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại, lại phát hiện mặc dù tiểu cô nương này mới sáu bảy tuổi, nhưng lại lộ ra phong tư, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, cằm hơi nhọn, mắt xếch, sáng, vừa nhìn đã biết là người có chủ ý.

Lông mày của Lung Nguyệt khẽ cau lại, lại hỏi Trang Nhã Như: "Sinh bệnh gì mà kéo dài tận hai tháng mới khỏi? Đã mời thái y chẩn bệnh chưa?"

"Là đại phu của phủ." Không đợi Trang Nhã Như mở miệng, tiểu cô nương kia lại cướp lời.

Lung Nguyệt nghe xong lòng không vui, cau mày nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát. Anh Lạc cô cô ở bên cạnh trầm giọng hỏi: "Cô nương nhà ai? Trước khi vào cung trưởng bối đã dạy quy củ chưa? Có biết lúc công chúa hỏi người khác không được chen miệng vào không?"

Ít nhiều tiểu cô nương kia cũng có chút ánh mắt, nhìn Anh Lạc cô cô cũng hiểu đây là người có thể diện bên người công chúa, âm thầm lùi về phía sau nửa bước nhỏ, ẩn vào sau lưng Trang Nhã Như, khẽ kéo y phục của nàng.

Trang Nhã Như che giấu giúp nàng: "Cửu Hoàng di, đây là tiểu nữ nhi của mẫu thân ta, Ngũ muội muội."

"Mẫu thân?" Lung Nguyệt nghe vậy lại nhìn tiểu cô nương kia, thấy ánh mắt rời rạc của nàng ta, trong bụng thầm đoán hẳn là lần bị bệnh này của Như Nhi cũng có một đoạn chuyện xưa, mà lần lấp liếm này của nàng ta thật giống như Như Nhi chỉ nói lỡ miệng, nhất định là không thoát khỏi việc liên quan đến nàng ta. Lung Nguyệt là người bao che, năm đó Trang Nhã Như vào cung liền được nàng nhét vào dưới cánh chim của mình, lúc này trong lòng không vui, nói: "Tại sao ta không biết năm đó Nhị tỷ tỷ còn để lại cho Như Nhi một muội muội?"

Trang Nhã Như thấy giọng nói của Lung Nguyệt không vui, cho là tức giận với mình, vội nói: "Là nữ nhi của kế mẫu và phụ thân, cũng là muội muội của Như Nhi!"

Lung Nguyệt nghĩ tới năm đó, lúc Trang Nhã Nhu vào cung, mặc dù nhát gan, nhưng cũng là ngây thơ hồn nhiên, có chút tính tình tiểu nữ nhi nhà người ta. Nhưng hôm nay, lời nói của nàng lại trở nên khúm núm, sợ là không thoát khỏi liên quan tới việc dạy dỗ của kế thị. Ban đầu nàng nghe nói trước khi Nhị tỷ tỷ ra đi đã tìm kế mẫu cho nha đầu này, nghĩ cũng biết là hồ đồ, hôm nay xem ra thật sự để nàng đoán đúng, mười kế mẫu thì có chín người gian.

Nhìn lại Ngũ cô nương Trang gia kia, ánh mắt lại sắc bén thêm vài phần: "Như Nhi phải biết, con là huyết mạch Hoànggia, không phải người ở đâu cũng có thể làm mẫu thân của con, cũng không phải người nào cũng có thể nhận được một tiếng [Muội muội] từ con!"

Chỉ một lời này, chúng nữ nhi huân quý cũng nghe ra được Cửu Công chúa thật sự tức giận, lời nói cũng trở nên vô cùng nghiêm túc, không ai muốn chạm vào nàng để rước lấy rủi ro. Chuyện khuê học trong cung năm đó, ký ức của mọi người vẫn còn mới nguyên, Tống gia này là ngoại gia của Thận Vương gia và Thất công chúa, cũng được coi là Hoàng thân quốc thích, lại bởi vì chuyện đó mà bị giáng chức, đưa ra ngoài, đến nay vẫn không được hồi kinh.

Có vết xe đổ, dù là gia đình huân quý nào cũng lấy Cửu công chúa làm trung tâm, làm tổ tông, chỉ có thể nghe theo mà không thể đắc tội.

Trang Ngũ cô nương này lén vặn vặn khăn trong tay, gần như biến thành sợi vải.

Lung Nguyệt thấy lời của mình khiến chung quý nữ bắt đầu cẩn thận, nàng thầm buồn cười, nên giọng nói cũng hòa hoãn nói, chỉ nói: "Vừa bị bệnh hai tháng, có thể thấy được là rất nặng, làm sao có thể tin tưởng đại phu của phủ được? Trở về ta sẽ nói với phụ hoàng mẫu hậu, để Trương viện phải qua Hầu phủ chẩn bệnh cho Như Nhi một chút, nữ nhi gia mà không chữa tận gốc cũng không hay mà."

Tam cô nương Minh gia Minh Hảo cười nàng: "Được rồi, được rồi! Trong nhóm huynh đệ tỷ muội muội là người nhỏ nhất, khó lắm một nay mới tìm được người nhỏ hơn, muội lại có thể làm trưởng bối!"

"Sao có thể nói như vậy được!" Minh Loan cũng cười.

Lung Nguyệt kéo tay Hóa Diên, một tay dắt Trang Nhã Như, sẵng giọng: "Muội tìm cữu mẫu tố cáo!"

Mãi đến khi Minh Hảo, Minh Loan xin tha mới thôi.

Thấy vẻ mặt Lung Nguyệt hòa hoãn, nhóm quý nữ mới yên tâm, lại tiếp tục cười nói. Đối với Trang Nhã Như cũng vô cùng thân thiện, không giống như không quen biết như vừa rồi.  

  Bên chỗ nam tử, Thái tử Lý Long Hựu phụng bồi Thuận Khải Đế dạo chơi hoa viên, Lý Long Tá lại được rảnh rỗi, lôi kéo huynh đệ Minh gia cũng Bùi Nguyên Tu ngồi trên đình giữa hồ ngắm trăng nói chuyện phiếm.

Bỗng nhiên chợt nhớ ra cái gì đó, vẫy tay phân phó bên tại Thái giám Tiểu phúc tử. Không đến một lát sau, liền có cung nhân bưng hai đĩa điểm tâm đi lên.

Lý Long Tá cười nói: "Các ngươi cần phải nếm thử hoa quế nấu với gạo nếp này một chút!"

Minh Thức cười hỏi: "Món này có gì đáng nói?"

"Món này là do tiểu nha đầu Cửu Nhi kia tự tay làm, không qua tay người khác một chút nào." Dứt lời, giống như nhớ tới chuyện gì vô cùng thú vị, chợt cười to không ngừng.

Hành động đó của hắn khiến mấy người đang ngồi ở đấy không hiểu có chuyện gì.

Lý Long Tá cười giải thích: "Mọi người không biết, tiểu nha đầu Cửu Nhi kia vì món ăn này mà gõ cây đan quế trước hành lang Hận Thiếu trai của nàng thành thằng ngốc."

Mấy người nghe vậy cười rộ lên, Minh Hiên cầm đũa ăn một miếng nói: "Nàng ấy thật sự có thể làm chuyện đó."

Bùi Nguyên Tu lại không nói được lời nào, chỉ thưởng thức mùi vị quen thuộc này từng miếng từng miếng một, kiếp trước mỗi lần vào thu, Cửu Nhi cũng sẽ làm một chút, rồi nói: "Trời thu khí hanh, ăn chút ngó sen thanh lọc khí nóng."

Trong lòng thật không muốn rời xa, liền không nhịn được ăn nhiều thêm vài miếng.

Mấy người đang trò chuyện, bỗng thấy Tống Minh Sinh cùng hai vị công tử thế gia bước về phía này.

Gặp mặt tất nhiên phải hàn huyên mấy câu.

Sau đó, Tống Minh Sinh và mấy vị đồng học ước hẹn dạo rừng phong ngắm trăng đối thơ, muốn mời Minh Triệt đi cùng. Là đồng học, Minh Triệt cũng không tiện từ chối, liền đi cùng với Tống Minh Sinh.

Lúc này, nhóm người Lung Nguyệt ở bên kia lại gặp Đại công chúa Ninh Bình và mấy vị nàn dâu trẻ tuổi của gia đình huân quý.

Hôm nay, Đại công chúa Ninh Bình mang theo tức giận, lúc nói chuyện luôn muốn tìm cách bắt lỗi Lung Nguyệt, để nàng chết không thoải mái, tiếc rằng Lung Nguyệt nói chuyện giọt nước cũng không lọt. Dù có lỗi cũng được hai vị cô nương Minh gia chu toàn trở lại.

Thật khiến lửa nóng trong lòng nàng ta bùng cháy.

Nhìn Lung Nguyệt lôi kéo tay Trang Nhã Như, vừa nói vừa cười, vô cùng săn sóc lại khiến nàng ta nhớ tới nữ nhi của mình. Đáng ra hôm nay nữ nhi của mình cũng sẽ giống như Trang Nhã Như, xinh đẹp tỏa sáng, cùng dạo chơi với nhóm quý nữ, tiếp nhận ánh mắt hâm mộ của các nàng, nhưng...

Tất cả đều là do xú nha đầu Lung Nguyệt này ban tặng.

Đại công chúa Ninh Bình thầm nắm chặt tay, móng tay mượt mà xinh đẹp hung hăng đâm vào thịt. Gây hấn không có kết quả, không muốn tiếp tục ở nơi này chuốc thêm bực dọc nữa, đang định rời đi với mấy người kia thì lại thấy Thuận Khải Đế cùng Cẩn Hoàng hậu được chúng huân quý vòng quanh, chậm rãi tiến về phía này.

Mọi người tiến lên phúc thân hành lễ.

Thuận Khải Đế cười vẫy tay, để Lung Nguyệt đến gần.

Cẩn thận hỏi, nàng làm những việc gì, nói chuyện với nhóm quý nữ như thế nào.

Lung Nguyệt cười híp híp mắt đáp từng câu một.

Khiến cuối cùng Đại công chúa Ninh Bình cũng chộp được sai lầm.

Lời nói ra mang ý dạy dỗ: "Hôm nay Cửu muội muội đã là đại cô nương, không nên như lúc còn bé, luôn miệng gọi "Phụ thân, mẫu thân" được, như vậy không hợp với quy củ của hoàng gia, vẫn nên đổi cách xưng hô đi!"

Ý ở ngoài lời là trách cứ Lung Nguyệt mặc dù đã lớn nhưng vẫn muốn như lúc còn nhỏ, gọi [phụ thân, mẫu thân], rõ ràng là không chú ý tuổi tác, cố ý khoe mẽ rằng mình được nuông chiều.

Lung Nguyệt im lặng không nói, chỉ nhìn đại tỷ tỷ của mình cười khẽ. Từ năm nữ nhi của đại tỷ tỷ là Trương Ngọc nhu đẩy mình xuống nước, bị biếm làm thứ dân, đại tỷ tỷ liền không ngừng gây sự với mình, hôm nay thật sự là quá mức rồi. Vốn đã chọc khiến lòng mình không vui, mấy lần phải nhẫn nhịn vì hôm nay là Trọng thu, còn là sinh thần của mẫu thân, không muốn sinh sự khiến mọi người đều không vui. Nhưng không ngờ vị đại tỷ tỷ này cắn chặt không buông, còn mốn gây ra chút chuyện, lần này lại còn rầy rà trước mặt phụ thân.

Nếu phụ thân cảm thấy mình gọi thế không ổn thì trước đó đã dặn mình đổi cách xưng hô. Không biết trong đầu đại tỷ tỷ này nhét cái gì mà có thể dại dột như thế. Chẳng lẽ là do câu: [Tâm loạn sinh ngu]?

Lung Nguyệt không nói, nhóm huân quý cũng không dám nói, đợi xem Thuận Khải Đế giải quyết chuyện này như thế nào. Dù vậy, trong lòng cũng cảm thấy Cửu công chúa gọi như vậy có chút không hợp với quy củ.

Chỉ cần là nữ nhi của gia đình huân quý, sau năm năm tuổi liền đổi từ "Cha nương" thành "Phụ mẫu", chỉ có nữ nhi được sủng ái nhất thỉnh thoảng làm nũng mới có thể gọi một tiếng: "Cha, nương"

Còn nữ nhi thứ xuất ngay từ khi biết nói cũng chỉ có thể gọi là: "Phụ thân, mẫu thân."

Lúc mọi người đang chìm trong suy nghĩ của mình thì nghe âm thanh trầm thấp của Thuận Khải Đế: "Trẫm chính là quy củ, xưng hô này của Cửu Nhi trẫm và Hoàng hậu nghe đã quen, đột nhiên thay đổi sẽ cảm thấy khó chịu, để như vậy cũng được!"

Lời vừa dứt, trong lòng mọi người thầm vang lên: Hoàng thượng cưng chiều Cửu công chúa thật sự là không có giới hạn.

Lung Nguyệt khẽ nheo mắt phượng lại, nhìn thẳng về phía Đại công chúa Ninh Bình. Khóe môi khẽ cong lên, nụ cười càng lúc càng lớn, cuối cùng giống như đóa hoa mùa xuân rực rỡ xinh đẹp nở rộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Như thế nào gọi là mượn đao giết người? Cái gì gọi là không chiến mà khiến người ta bại?

Lung Nguyệt tự lấy phụ thân nhà nàng làm vũ khí của bản thân, nàng đã dày công tôi luyện, không người nào có thể so được với nàng nữa rồi.

Nếu Thuận Khải Đế biết được suy nghĩ của khuê nữ bảo bối, không biết có đánh cái mông nhỏ của nàng hay không.

Nụ cười của Lung Nguyệt dành có Đại công chúa Ninh Bình có thể nói là đủ mười phần khiêu khích, mãi cho đến khi nàng ta giận đến suýt không nhịn được nữa, mắt đẹp hận không phun ra được lửa, đốt Lung Nguyệt cháy đen mới thôi.

Nụ cười thắng lợi của Lung Nguyệt giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chói lọi trong mắt mọi người. Vào mắt nhóm huân quý lại có chút ỷ sủng sinh kiêu, không để ý đến tình cảm tỷ muội.

Dù là vậy cũng chỉ nhận được một câu của Thuận Khải Đế: "Chơi đùa một chút thôi, đừng bướng bỉnh!"

Lung Nguyệt đáp một tiếng phúc thân, cùng mấy vị quý nữ xưa nay có tình cảm tốt tìm chuyện vui đùa.

Ngày hội Trọng thu phải có đèn lồng, phủ nội vụ cũng treo trong Lục Thu viên một chút đèn hoa đăng, cái nào cũng vô cùng tinh xảo, dưới mỗi đèn đều có một câu đố, người nào đoán trúng thì có quyền được mang đèn đi.

Mỗi người Lung Nguyệt đoán trúng một câu đố, trong tay ai cũng có một chiếc đèn lồng. Cảm thấy hơi chán liền muốn tìm cái khác chơi. Lại nghe cung nữ cầm đèn bên cạnh nói, trong rừng phong có trò ném thẻ vào bình rượu.

Mấy người hào hứng, cùng đi về hướng đó.

Vậy mà đến đến gần rừng phong, lại phát hiện nơi này vô cùng yên tĩnh, bãi bình rượu cách đó không xa không có người nào ném thẻ, thầm nghĩ: Đúng lúc yên tĩnh.

Chỉ là lại phát hiện trong rừng có bóng người, một nam một nữ, hai người đó như đang nói chuyện gì, còn lôi lôi kéo kéo.

Trong cung yến, kiêng kị nhất chính là chuyện nam nữ tư tình. Anh Lạc cô cô đi theo Cẩn Hoàng hậu lâu ngày, gặp chuyện này tất nhiên không thể bỏ qua, lập tức hét lớn một tiếng: "Người nào?"

Hai người trong rừng phong nhất thời kinh sợ, vội vàng muốn tìm đường bỏ chạy.

Nhưng mà Anh Lạc cô cô vừa quát một tiếng, đã gọi Kim Ngô Vệ đi theo Lung Nguyệt không xa tới đây. Vừa vặn chặn hai người kia lại!

Nhóm gia quyến gia đình huân quý ở gần nghe tiếng cũng đến đây. Thấy Kim Ngô Vệ khom người chắp tay với nữ tử trong rừng thì mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Đợi đến lúc hai người đến gần, mọi người ở đây đều bừng tỉnh đại ngộ.

Người này...hẳn là Thất công chúa Cẩm Loan!

Lung Nguyệt thầm nghĩ trong lòng: Khó trách cả ngày hôm nay Thất tỷ tỷ vô cùng im ắng, không có ở bên cạnh mình đưa mắt dao găm. Thì ra là có đại kế này.

Nhìn lại người phía sau người nàng, Lung Nguyệt nhướn mày, sao lại là hắn?

Thất công chúa ở chỗ này cùng nam tử nói chuyện riêng tư, đây chính là chuyện xấu hoàng gia.

Mà nam tử trẻ tuổi này, mọi người chỉ cảm thấy quen mắt, nhất thời lại không nhớ nổi người nào.

Chuyện này tất nhiên sẽ kinh động đến hai người Đế hậu.

Chuyện xấu Hoàng gia, thấy nhiên sẽ làm Thuận Khải Đế vô cùng tức giận, cũng không còn tâm tình du ngoạn nữa.

Giải tán mọi người, Thuận Khải Đế và Cẩn Hoàng hậu giận dữ trở về hành cung Lục Thu viên, cũng không nghỉ ngơi mà cho người dẫn Thất công chúa vào.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro