Một cuộc đời không hối tiếc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Summary: Sakura tự hỏi liệu mình còn hối tiếc điều gì không ?

Pairing: Team 7 x Sakura

Author: Pandalovekul

Status: Hoàn thành

Notes: Ở vũ trụ này, Shisui vẫn còn sống và bằng tuổi với Sakura. Và tổ đội 7 sẽ là Naruto - Sakura - Shisui cùng người dẫn dắt là Kakashi.

(Ngàn lần xin lỗi Sasuke-chan nhưng vì đây là vũ trụ của mị nên phiền anh trai ra chuồng gà ở tạm nào)

.
.
.

----------------------

.
.
.

Sakura ngay từ khi còn bé đã luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện.

Người ta nói những đứa trẻ hiểu chuyện ngay từ nhỏ sẽ luôn bị thiệt thòi.

Nhưng Sakura lại không thấy vậy, bởi em có một gia đình hoàn hảo, một papa hài hước luôn yêu chiều em vô điều kiện, một mama tuy nghiêm khắc trước những trò nghịch ngợm của hai cha con nhưng luôn dịu dàng ôm lấy em vào lòng hát ru ngủ.

Em cảm thấy em là đứa trẻ may mắn hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Vậy nên ở cái năm sáu tuổi, đứng nép mình đằng sau cánh cửa nghe lén cô bác sĩ nói chuyện với papa và mama rằng em sẽ không thể nào sống được đến hai mươi tuổi. Sakura biết em phải làm gì.

Trên chiếc bàn gỗ trong căn phòng nhỏ màu hồng, dòng chữ "Sống một cuộc đời không hối tiếc" được viết nắn nót trong cuốn sổ nhỏ màu xanh lá.

.
.
.

--------------------------

.
.
.

"Chào buổi sáng ạ, obaa-san"

"Chào cháu Sakura-chan, đang đi chợ cho mẹ đấy à"

"Vâng ạ"

Sakura của năm mười hai được biết đến là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép khiến người lớn ai cũng quý mến.

Còn với những đứa trẻ cùng tuổi, em tuy không có nhiều bạn vì cái trán vồ của mình nhưng đổi lại em có những người bạn thân quý giá nhất. Ino tự tin xinh đẹp, lười biếng phiền phức Shikamaru, cậu bạn tròn tròn Chouji, siêu quậy nhất làng Naruto. Và cầm đầu băng nhóm đó chính là thiên tài Uchiha Shisui cũng là thanh mai trúc mã của Sakura. Ít nhưng mà cực kì chất lượng, tổ hợp đặc biệt có một không hai của Konoha.

"Sakuraaaaaa"

Mới nghĩ tới là liền xuất hiện rồi.

"Shisui, chào buổi sáng, mới đi luyện tập về à ?"

"Chào buổi sáng, tớ mới chạy bộ về, cậu đang đi đâu thế ?"

Sakura rút ra khăn tay màu hồng của mình đưa cho bạn mình lau mồ hôi trên mặt mà Shisui cũng rất là tự nhiên nhận lấy không chút e ngại như đã là thói quen rồi.

"Tớ đang đi mua chút đồ cho mẹ"

"Vậy liệu tiểu thư xinh đẹp đây có thể cho phép tôi hộ tống nàng trên đường đi không ?"

Sakura cười khằng khặc trước bộ dáng cúi người diễn sâu của Shisui, em cũng không vừa, một tay cầm lấy chân váy nhún nhẹ người, một tay để lên bàn tay lớn hơn em kia.

"Vậy phiền ngài làm vệ sĩ bầu bạn với tôi trên đoạn đường này rồi"

"Đó là niềm vinh dự của tôi thưa tiểu thư"

Và rồi cả hai cười phá lên, cầm tay nhau chạy hoà vào dòng người đông đúc.

.
.
.

-----------------------------------

.
.
.

Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday Sakura chan
Happy birthday to youuuuu

"CHÚC MỪNG SAKURA CHANNNN MƯỜI LĂM TUỔI"

"Nào ước đi ước đi rồi thổi nến"

Ino hứng phấn la hét thúc dục khiến người bên cạnh chịu trận là Shikamaru cảm thấy thương cho lỗ tai của mình.

Sakura cười tươi nhìn bánh kem trên tay Shisui, em nhắm mắt ước nguyện rồi thổi tắt nến trong sự vỗ tay hào hứng của các bạn mình.

"Cảm ơn các cậu nhiều lắm."

Khi buổi tiệc kết thúc và mọi người về hết, cặp đôi hồng đen lại sánh vai nhau cùng đi dạo dưới bầu trời đêm.

"Lúc nãy cậu đã ước điều gì thế ?"

"Như mọi năm thôi."

"Hả? Vậy cậu chỉ có một điều ước thôi hả mà đều ước giống nhau như mọi năm thế"

"Có thể nói là vậy."

Shisui nghiêng đầu nhìn cô bạn của mình đầy thắc mắc. Chả lẽ điều ước của Sakura khó thực hiện lắm sao.

"Này nói điều ước của cậu đi, tớ sẽ giúp cậu thực hiện nó."

Lục bảo nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sự nghiêm túc của người con trai trước mặt, em phì cười vươn tay xoa lấy mái tóc xoăn kia của cậu bạn.

"Thật ta các cậu đang giúp tớ rồi đó."

Nói rồi em tinh nghịch lè lưỡi bỏ chạy để lại ai đó phía sau với gương mặt đỏ như quả cà chua chín.

"Cùng nhau tạo thật nhiều kí ức đẹp"

.
.
.

-------------------------

.
.
.

Ở tuổi mười bảy, Sakura cùng các bạn của mình chiến đấu bảo vệ thế giới.

Quá nhiều người ngã xuống, quá nhiều mất mát đau thương nhưng cuối cùng tất cả bọn họ đã làm được.

Một lần nữa hoả chí lại được thắp sáng ở thế hệ trẻ tuổi và không ngừng lan toả.

Đứng trước bia tưởng niệm khắc tên của những anh hùng đã ngã xuống, Sakura tự hỏi liệu sẽ có ngày tên mình cũng xuất hiện trên đó chứ.

"Thầy Kakashi ơi ?"

"Sao thế Sakura-chan ?"

"Sau khi chết, con người sẽ đi đâu ạ ?"

"Thầy không biết, có lẽ họ sẽ đi đoàn tụ với những người họ yêu thương, cũng có thể họ sẽ ở lại bên cạnh những người còn sống."

"Nếu là thầy thì sau khi chết thầy sẽ đi đâu ?"

Kakashi cốc nhẹ đầu nữ học trò yêu thích của mình, con bé này là đang trù anh nghẻo sớm à.

"Yên tâm, thầy sẽ sống lâu lắm, lâu hơn mấy đứa luôn. Thầy còn phải trông con giùm Sakura-chan nữa chớ."

"Rồi để con em bị lây nhiễm mấy thói hư tật xấu biến thái của thầy à, thôi khỏi cảm ơn."

"Maa maa sao em có thể nói thế với thầy của mình được hả."

Và rồi ở phía bên kia, Shisui cùng Naruto nhìn nhau đầy khó hiểu khi thấy hai con người kia đang vật lộn nhau lăn tròn trên đất.

"Bọn họ sao lại đánh nhau nữa rồi"

"Lớn rồi mà cứ như con nít ấy. Thôi ra ngăn lại đi, bà già Tsunade mà biết thì lại vỡ mồm."

Tối đó cả bốn người bọn họ ngồi bó gối bên đống lửa trong hang động, bên ngoài thì mưa to gió lớn. Chả hiểu sao tự dưng Sakura lại nảy ra ý kiến muốn cắm trại ngoài trời nên liền nài nỉ kéo theo đội mình tham gia. Kết quả là đang chuẩn bị nướng cá thì mưa ập tới, cả đám ba chân bốn cẳng chạy tìm chỗ trú.

"Có nhà không về lại ở đây chịu lạnh, rõ dở hơi."

"Tưởng ai đó luôn tự hào mình có cái mũi thính vậy mà lại không ngửi được mùi của cơn bão sắp đến à? Cứ tưởng lợi hại thế nào, hoá ra cũng chỉ có thế."

Vậy là Shisui và Naruto lại phải bay vô tách hai cái con người thích dùng tay chân hơn là lời nói ra.

Và hôm sau, bóng hồng duy nhất của đội bảy đã ngã bệnh. Khi đến thăm bệnh, Shisui phải cật lực lắm mới khiến hai tên kia ngồi im ngoan ngoãn trước khi Sakura nổi điên và đá bay bọn họ ra khỏi nhà.

.
.
.

------------------------------

.
.
.

Chạm tay đến tuổi mười tám cũng là lúc sức khoẻ của Sakura bắt đầu yếu đi.

Những buổi luyện tập, những chuyến đi làm nhiệm vụ cùng đội bảy đều dần dần bị em bỏ lại phía sau thay vào đó thời gian em ở bệnh viện lại càng ngày càng nhiều.

Đó cũng chính là hồi chuông cảnh báo thời gian của em sắp hết rồi.

Những trận ốm liên tục kéo dài, những lần ngất xỉu đột ngột, số lần bị cơn đau hành hạ càng ngày càng nhiều. Cả đội bị em kéo chân lại khiến nhiệm vụ gặp nhiều khó khăn.

"Không sao đâu mà, vết thương này có nhằm nhò gì, cậu đừng khóc nữa"

Mặc dù được an ủi thế, nhưng khi nhìn thấy cánh tay đầy máu vì đỡ đòn cho em của Shisui, Sakura lại không thể nào ngừng khóc được. Và đó cũng chính là nhiệm vụ cuối cùng trong sự nghiệp ninja của em.

"Sakura, tại sao vậy? Hokage đệ ngũ nói cậu đã nộp đơn xin rút khỏi đội, đó là ý gì đây ?"

"Đúng thế đúng thế, sao cậu lại rút khỏi đội chứ dattebayo."

"Cưng cần phải giải thích rõ ràng đấy."

Sakura đổi mồ hôi hột trước thái độ truy vấn của ba tên đàn ông trước mặt, em cảm giác mình giống như một con thỏ đứng trước ba con sói đói chờ đợi bị nuốt chửng.

"Em không muốn làm ninja nữa."

"..."

"..."

"Lý do bị từ chối."

Kakashi nghiêm nghị giơ tay bổ một phát ngay giữa đầu cô học trò nhỏ khiến Sakura giật giật cơ mặt, nếu không phải vì em là người có lỗi ở đây thì em đã nhào tới giựt hết tóc của ông thầy biến thái này rồi.

"Em không thể chiến đấu được nữa, em không muốn trở thành gánh nặng cho mọi người."

"Chỉ vì em không thể chiến đấu thì liền muốn rời đội ?"

Sakura im lặng vì Kakashi đã nói trúng tim đen của em. Kakashi khẽ thở dài, anh bước đến bế em lên khiến em giật mình la oái oái.

"Bỏ em xuống, Mr. biến thái thầy định...."

"Thầy nghĩ thầy đã dạy tốt cho các em về tình đồng đội cơ. Sakura, chỉ vì em không chiến đấu được nữa mà nghĩ đội bảy không cần em thì em thật sự làm bọn ta tổn thương rồi đấy."

"Đúng vậy, Sakura-chan mãi là thành viên của đội bảy, không ai có thể thay thế được cậu hết dattebayo. Ngay từ đầu đã có cậu, sau này mãi cũng có cậu."

"Đồ ngốc, không chiến đấu thì sao chứ, cậu vẫn mãi là đồng đội, là Sakura của bọn tớ."

Lục bảo rưng rưng nước mắt, quả thực khi nghĩ đến việc sau này không còn thân phận gì để bên cạnh bọn họ em quả thực rất đau lòng và không muốn điều đó xảy ra chút nào. Nhưng giờ đây khi nghe những lời này, em biết việc đó sẽ không bao giờ xảy ra, vì đây là đội bảy, là gia đình thứ hai của em.

"Dù có ra sao, tụi này vẫn sẽ luôn ở bên cạnh Sakura-chan."

"Cảm ơn mọi người, cảm ơn."

.
.
.

---------------------------

.
.
.

Dưới cái se lạnh của mùa thu, Sakura tuổi mười chín chính thức dọn đồ vào bệnh viện ở, hầu như em luôn trong trạng thái hôn mê rất ít khi tỉnh dậy. Nên đội bảy luôn thay phiên nhau để trông em, thỉnh thoảng nhóm người Ino cũng sẽ ghé thăm, điều đó khiến ông bà Haruno cảm thấy rất an ủi.

Con gái của bọn họ vào những ngày cuối đời vẫn có đồng bạn tốt ở bên cạnh.

Hôm nay là lượt của Kakashi, hai tên nhóc kia đã bị cử đi làm nhiệm vụ mất rồi, anh cảm thấy có chút biết ơn khi Tsunade-sama đã chọn cho anh những nhiệm vụ ngắn hạn và gần làng, anh biết Ngài cũng muốn anh có thể ở gần Sakura vào những ngày cuối cùng.

Ngồi im lặng bên giường bệnh, Kakashi chả còn buồn lấy quyển sách yêu thích của mình ra đọc, anh chỉ làm duy nhất một việc là ngắm thiếu nữ tóc hồng đang say giấc.

Anh muốn ghi nhớ thật kĩ từng chi tiết trên gương mặt xinh đẹp thiếu sức sống đó.

Thời gian bên cạnh bọn chúng, qua những buổi huấn luyện, luyện tập, hơn ai hết Kakashi biết rõ thể lực của Sakura kém thế nào. Không phải vì em là con gái, mà là vì căn bệnh quái ác đang đeo bám em.

Vào các đêm làm nhiệm vụ ngủ ngoài trời, Sakura đã không hề biết những lần khi em đang cắn chặt răng khóc thút thít cố chịu đựng cơn đau tái phát, Kakashi đều chứng kiến tất cả.

Anh cũng tìm thấy những vỏ thuốc nằm trong túi đồ của em.

Kakashi biết Sakura không muốn cho mọi người thấy mặt yếu đuối của em nên anh giữ im lặng, đợi một ngày em mở lòng và tự nói ra.

Tuy cả hai hay cà khịa nhau và đấm nhau như cơm bữa nhưng trong đội bảy, Sakura là đứa mà anh thương yêu nhất và anh biết con bé cũng vậy.

Vuốt lấy mái tóc anh đào một cách nhẹ nhàng nhất có thể, Kakashi thầm oán trách ông trời một lần nữa lại muốn cướp đi người mà anh yêu thương.

"Em từng hỏi thầy sau khi chết, thầy sẽ đi đâu, ở lại hay đi tìm những người thầy yêu. Thầy đã nghĩ, nếu thầy chết trước các em, nhất định thầy sẽ ở lại, đợi khi Naruto trở thành Hokage, đợi khi Shisui lên làm trưởng tộc, đợi khi nhìn thấy Sakura xinh đẹp trong bộ váy cưới lộng lẫy, đi cạnh em trên lễ đường dù em không thể thấy, sau khi trao em cho chú rể xứng đáng, thầy có thể an tâm yên nghỉ rồi."

"...Nhưng đời thật trớ trêu khi bắt thầy người tóc bạc đưa tiễn người đầu xanh thế này."

.
.
.

------------------------
.
.
.

Naruto kiên nhẫn ngồi đan khăn choàng cổ mà cậu mới học được, còn một tháng nữa là mùa đông đến rồi, Sakura-chan sẽ bị lạnh nên cậu muốn tặng cho em một chiếc khăn thật ấm áp, hi vọng em sẽ thích.

Ướm thử khăn len lên cổ Sakura, Naruto khẽ gật gù, quả nhiên màu cậu chọn là hợp với Sakura nhất, cậu trai lại chăm chỉ quay lại đan khăn.

Nửa tiếng cứ thế trôi qua, cả căn phòng cũng chỉ có mỗi tiếng động do đũa đan tạo ra, bên ngoài cửa phòng thỉnh thoảng sẽ thấy vài bóng dáng y tá lác đác đi qua. Giữa buổi tối lạnh lẽo yên ắng đến cô đơn, Naruto cứ thế vừa đan khăn vừa khóc đến đau lòng, nhưng cậu cắn răng cố không phát ra tiếng.

Nghĩ đến việc sau này không còn Sakura ở bên cạnh, không còn nhìn thấy hay nghe thấy giọng nói dịu dàng của em nữa, không còn có thể ăn đồ ăn mang hương vị của riêng em, Naruto lại thấy sợ hãi cực kì, người luôn nắm tay cậu kéo cậu đi ra khỏi bóng tối sắp buông tay cậu mất rồi.

"Nếu như ngày đó không có cậu đứng ra bảo vệ tớ khỏi bọn bắt nạt, thì tớ đã không thể trở thành Naruto của hôm nay, nhưng mà không còn cậu bên cạnh nữa, Naruto của sau này sẽ thế nào đây dattebayo... Tớ không muốn, không muốn chút nào."

.
.
.

------------------------

.
.
.

Sakura tỉnh dậy vào một ngày giữa đông với một tinh thần hoàn toàn minh mẫn khoẻ mạnh. Naruto xém nữa là nhào tới vồ lấy em nếu Shisui không kịp giữ cậu ta lại.

Sau khi trò chuyện cùng cha mẹ, Sakura quay sang những chàng trai của mình, em mỉm cười thật tươi.

"Chúng ta đi cắm trại ngoài trời đi."

Naruto là người hớn hở nhất trong cả bọn, cậu thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ từ lúc ở bệnh viện cho đến khi ra tận núi Hokage khiến Kakashi và Shisui có chút nhức tai.

Nhìn chiếc khăn choàng đang quấn quanh cổ Sakura, Naruto lại càng vui sướng hơn, thật may là cậu đã hoàn thành nó trước khi em tỉnh dậy.

"Dẹp cái bộ mặt đó đi Naruto, sao cậu có thể làm ra một cái khăn xấu thế nhỉ. Ai đời khăn choàng cổ lại đi phối bốn màu thế kia, nhìn thật chả ra gì."

"Này nhé, cậu chả hiểu gì xấc, tớ chọn bốn màu tượng trưng cho đội bảy đấy nhá, màu cam là của tớ nè, xanh lá của cậu, bạc của sensei và hồng của Sakura đấy, hứ, đó gọi là nghệ thuật ẩn dụ đấy. Nhìn kiểu gì cũng mang đậm sắc đội bảy."

Ba người còn lại bất lực với cái suy nghĩ đơn giản của tên ngố nào đó, hẳn là đậm chất đội bảy mới chịu.

Nhìn cảnh tượng vui vẻ trước mặt, Sakura vô thức mỉm cười, em mệt mỏi tựa lưng vào gốc cây cổ thụ. Shisui để ý thấy liền di chuyển tới ngồi bên cạnh em, để em thoải mái dựa vào người mình.

"Mệt rồi à? Cậu có muốn về không ?"

Sakura chậm rãi lắc đầu, em đan tay mình vào tay Shisui cảm nhận hơi ấm quen thuộc.

Shisui siết chặt tay em, tựa má lên đầu em im lặng ngắm nhìn ngôi làng đang dần chuyển màu gam buồn. Phía bên kia vẫn đang truyền lại tiếng cãi nhau của Naruto và Kakashi.

"Cậu còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không ?"

"Nhớ chứ, tớ đang luyện tập ném shuriken ở trong rừng thì nghe thấy tiếng khóc của một cô bé. Lúc tìm thấy hoá ra là một cô bé bằng tuổi có mái tóc y chang cây anh đào nở rộ ở phía sau, dù tớ có dỗ dành cậu thế nào thì cậu vẫn cứ mãi khóc thôi."

"Lúc đó cậu y như ông cụ non vậy" - Sakura bật cười khi nhớ lại kí ức đó, em cảm thấy cơn buồn ngủ đang kéo đến.

Kakashi và Naruto cũng đã tiến lại chỗ Sakura và Shisui ngồi xuống. Tổ đội bốn người cứ thế mà yên bình ngắm cảnh hoàng hôn.

Naruto có thể là một tên ngốc hạnh phúc khi thấy Sakura đột nhiên khoẻ mạnh lại, nhưng Kakashi và Shisui thì không, cả hai người họ đều biết dấu hiệu đó là gì.

Sakura đang "hồi quang phản chiếu".

Một món quà để em có cơ hội tạm biệt với mọi người trước khi em đi đến một nơi tốt hơn, một nơi không có họ.

"Tớ từng đọc được một câu hỏi, tớ không nhớ ở đâu nhưng... Đại loại người đó hỏi là: một người nếu buổi sáng biết mình bị bệnh nặng sắp chết thì buổi chiều họ sẽ làm gì ?"

Shisui mím môi cố ngăn cơ thể run rẩy, nước mắt cứ không chịu nghe lời mà chảy xuống, Kakashi cũng siết chặt đám cỏ dưới tay mình, chỉ mỗi Naruto ngây thơ hỏi lại.

"Họ sẽ làm gì thế Sakura-chan ?"

"Nếu như chiều hôm đó trời mưa, họ sẽ thấy bầu trời đó thật xấu xí, xấu nhất họ từng nhìn. Còn nếu trời không mưa, thì đó là bầu trời đẹp nhất mà họ từng ngắm. Có thể họ sẽ khóc dưới bầu trời xấu xí đó hoặc sẽ tĩnh lặng như bầu trời xinh đẹp kia."

Mí mắt nặng trĩu, lục bảo dần dần khép lại, sức nắm nơi bàn tay cũng mất đi nhưng Shisui vẫn cứ nắm chặt lấy tay em không rời.

"Vì biết trước thời gian nên... sẽ cố gắng... sống một cuộc đời mà khi chết đi... không được hối tiếc..."

Sakura tự hỏi liệu em có còn gì hối tiếc không, em đã là một đứa trẻ hiểu chuyện khiến cha mẹ đỡ vất vả, đã là một cô bé ngoan ngoãn lễ phép trong mắt người lớn, tốt nghiệp học viện ninja, vượt qua kì thi chunin, thi lên jounin, trải qua những nhiệm vụ nguy hiểm gian nan kết bạn bốn phương, vượt qua chiến tranh đem lại hoà bình cho thế giới. Có những đồng đội, bạn bè vĩ đại, trong tương lai em tin Naruto chắc chắn sẽ trở thành Hokage, Shisui lên làm trưởng tộc thay đổi toàn bộ Uchiha, bộ ba Ino-Shika-Chouji cũng sẽ kế thừa hoả chí của bậc ông cha dẫn dắt tộc của mình phát triển, còn Kakashi à thì vẫn là Kakashi thôi.

Đôi môi vẽ lên một nụ cười thanh thản, Sakura cảm nhận bản thân chìm vào hư không, tiếng Naruto văng vẳng bên tai cũng nhỏ dần cho đến khi im ắng, sự ấm áp nơi bàn tay cũng biến mất và rồi em không còn cảm nhận được gì nữa cả.

Haruno Sakura ra đi vào một ngày giữa đông trong vòng tay ấm áp của đồng đội mình. Không có đau đớn, chỉ nhẹ nhàng bình yên.

.
.
.

End.

.
.
.

Không F0 đời không nể, vào một ngày đẹp trời tác giả lên 2 vạch và câu chuyện này được sinh ra. 😷😷😷

Mong mọi người giữ gìn sức khoẻ giữa mùa dịch này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro