4.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không tham gia vào chuyện này.

Đêm đó Hứa Nam Trạch không ép tôi, nhưng không ngờ sáng hôm sau hiệu trưởng lại gọi tôi lên văn phòng.

Lần này ngoại trừ Hứa Nam Trạch còn có một cặp vợ chồng trung niên.

Vừa nhìn thấy tôi, người phụ nữ trung niên lập tức quỳ xuống khóc lóc: "Ngài là Trương đại sư đúng không? Trương đại sư, cầu xin ngài giúp tôi đưa Ánh Tuyết xuống mồ đi. Cầu xin ngài, cầu xin ngài."

Nói thật.

Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng đối diện với chuyện tương tự.

Tôi đỡ người phụ nữ kia đứng dậy, nghi ngờ hỏi: "Chị là mẹ của Bạch Ánh Tuyết?"

Chị ta vừa khóc vừa lắc đầu.

Hứa Nam Trạch giới thiệu: "Mẹ của Trương Ánh Tuyết mất sớm, bố cô ấy vì chuyện này mà phải nằm viện. Bọn họ là anh trai và chị dâu của Bạch Ánh Tuyết."

Người đàn ông trung niên cũng quỳ xuống khấu đầu: "Trương đại sư, cảnh sát Hứa nói trên đời này chỉ có mình ngài có thể giúp em gái tôi xuống mồ. Cầu xin ngài, giúp chúng tôi đi! Bố tôi hiện đang nằm viện, nếu em gái không thể xuống mồ, bố tôi không qua khỏi, gia đình chúng tôi sẽ thật sự kết thúc đấy."

Người đàn ông trung niên lạy tôi năm sáu lần.

Tôi đỡ anh trai của Bạch Ánh Tuyết đứng dậy, bên kia chị dâu của Bạch Ánh Tuyết lại quỳ xuống.

Hai người khóc lóc dập đầu, cầu xin tôi giúp Bạch Ánh Tuyết xuống mồ.

Hứa Nam Trạch ở bên khuyên nhủ: "Trương Vũ Đồng, cô chắc chắn có cách tiêu trừ món nợ của Bạch Ánh Tuyết, cho dù không thể tiêu trừ, cô cũng có thể có cách khác để tránh món nợ này. Nếu Bạch Ánh Tuyết không xuống mồ, thi thể thật sự sẽ thối nát. Sức khỏe ba cô ấy không tốt, nếu biết..."

Tôi giơ tay không cho Hứa Nam Trạch nói tiếp, cuối cùng gật đầu: "Tôi giúp là được chứ gì!"

Tôi giúp Bạch Ánh Tuyết không chỉ vì hai người trước mặt quỳ gối cầu xin, cũng không phải vì số tiền Hứa Nam Trạch hứa cho tôi, mà là xuất phát từ lòng áy náy.

Nếu sau hôm đó tôi giúp Bạch Ánh Tuyết thêm một chút, có lẽ cô ấy đã không chết. Bây giờ Bạch Ánh Tuyết đã chết, bố cô ấy nằm viện, nếu tôi không ra tay, bố của Bạch Ánh Tuyết xảy ra chuyện gì, đến lúc đó tôi thật sự khó trả món nợ này.

Tôi không giúp được Bạch Ánh Tuyết nhưng không thể thấy bố của Bạch Ánh Tuyết chết mà không cứu.

Vừa nghe tôi đồng ý hỗ trợ, mấy người kia lập tức nghìn ân vạn tạ.

Tôi nói với Hứa Nam Trạch và anh trai của Bạch Ánh Tuyết: "Đêm nay tôi giúp Bạch Ánh Tuyết xuống mồ, có điều trước đó mấy người phải chuẩn bị một chút. Đầu tiên, tôi cần một căn phòng, tôi nhất là một tòa viện yên tĩnh, tôi cần dùng để tiêu trừ oan nghiệt. Ngoài ra, đêm nay hai người theo tôi ra sau núi."

Nói xong, tôi lại lấy một danh sách đã viết sẵn đưa cho Hứa Nam Trạch đi chuẩn bị.

Sau khi tan học, Hứa Nam Trạch lái xe đưa tôi tới một tòa viện gần trường.

Trường học vốn nằm ở ngoại ô thành phố, tòa viện ở vị trí khá hẻo lánh, chỉ là một gian nhà gỗ ba tầng mới xây, có sân rộng, trồng một ít hoa, hiển nhiên chủ nhân của nơi này không hề tầm thường.

Nhìn tòa viện trước mặt, tôi nói với Hứa Nam Trạch: "Tôi cần dùng nơi này ít nhất hai tháng.'

Hứa Nam Trạch đưa tôi chìa khóa và một số tài liệu: "Tòa viện này đã được sang tên cho cô vào chiều nay. Nó sẽ được tính là một phần của tiền thưởng, sau khi cô xử lý xong chuyện này, sẽ có thêm 30.000 tệ tiền thưởng chuyển cho cô."

Nơi này là của tôi!

Tôi ngạc nhiên nhìn Hứa Nam Trạch, cầm tờ giấy tờ nhà nhìn tên mình trên đó, bất giác chóng mặt.

Tòa viện trị giá 70.000 tệ.

Tại thời điểm này, 70.000 tệ có thể mua được một căn nhà tốt.

Nhưng nơi này ít nhất cũng phải có giá mấy trăm nghìn tệ, bây giờ đến tay tôi chỉ có giá 70.000.

Tôi cảm thấy có điều không  ổn, vội hỏi Hứa Nam Trạch: "Tòa viện này có giá hơn 70.000 tệ đúng không?"

Hứa Nam Trạch thản nhiên trả lời: "Tòa viện bị niêm phong này được xử lý với giá thấp nhất trên thị trường, giá dao động từ 70.000 đến 80.000 tệ."

Nói như vậy thì hợp lý.

Tôi bước vào phòng khách ở tầng  một, kiểm tra những thứ mình cần, sau đó theo Hứa Nam Trạch ra ngoài.

Anh trai của Bạch Ánh Tuyết đã đợi sẵn sau trường học.

Ba chúng tôi lên núi.

Anh trai của Bạch Ánh Tuyết không kìm được nước mắt.

Gần đến giờ Tý.

Tôi lấy một sợi dây đỏ đưa cho anh trai của Bạch Ánh Tuyết: "Đây là sợi dây dẫn đường, lát nữa cột vào tay anh. Sau khi tôi cõng thi thể, anh đi trước dẫn đường cho tôi đến phần mộ."

Dặn dò tất cả xong xuôi.

Đến đúng giờ, tôi tới trước mặt thi thể, mặc bộ đồ đen đã chuẩn bị sẵn, kéo tay Bạch Ánh Tuyết: "Bạch Ánh Tuyết, oan có đầu nợ có chủ, cô ở đây không tìm thấy họ đâu. Bọn họ ở bên kia cầu, tôi dẫn cô đi tìm họ."

Nói xong, tôi cho viên đá màu đen vào miệng, rồi cõng thi thể Bạch Ánh Tuyết trên người.

Thi thể vốn mấy thanh niên vạm vỡ không thể nâng lên lại nhẹ nhàng ở trên lưng tôi.

Viên đá màu đen là nhược thủy thạch có thể cản dương khí, cho bối âm nữ vào hoàng tuyền.

Xung quanh tràn ngập sương mù trắng xóa.

Tôi đi vào sương mù, không bao lâu, dưới chân xuất hiện những bộ xương trắng.

Đến Hoàng Tuyền.

Đi được vài bước, một đôi giày vải màu đen xuống hiện.

Nhìn thấy đôi giày đó, tôi thở phào, chỉ tiếc vào Hoàng Tuyền tôi không thể nói chuyện để tránh lỗi dương khí, nếu không tôi đã chủ động nói với chủ nhân của đôi giày đen này một việc.

Chủ nhân của đôi giày đen thở dài: "Không cho vào Hoàng Tuyền, em cứ một hai tới."

Tôi không nói chuyện, chỉ có thể đi về phía trước.

Chủ nhân của đôi giày đen này tên Giang Xuyên, là cháu trai của sư phụ tôi.

Vốn dĩ tôi và anh có một đoạn nhân duyên do bố mẹ tác hợp, nhưng năm mười lăm tuổi anh đã mất.

Cũng trong năm đó, tôi trở thành bối âm nữ.

Kể từ ấy, anh như vị thần hộ mệnh của tôi trên đường Hoàng Tuyền, mỗi khi tôi khiêng xác, anh sẽ xuất hiện để bảo vệ tôi khỏi những bóng ma. Đáng tiếc miệng tôi đang ngậm đá, không thể nói chuyện với anh, chỉ có thể nghe anh lảm nhảm.

Giang Xuyên đi cạnh tôi, vừa xua đuổi hồn ma vừa vui vẻ nói: "Vũ Đồng, thời gian trước anh có gặp Chu Thải Vân.  Đáng tiếc, cô ấy sắp đầu thai rồi."

Nghe vậy, tôi không nhịn được mà dừng lại, dẫm lên chân anh.

Đáng tiếc.

Anh là ma.

Tôi đạp anh, anh cũng không có cảm giác đau.

Chu Thải Vân là bạn khác giới của anh, quan hệ của họ không tệ.

Tôi thậm chí có cảm giác nếu Chu Thải Vân không chết, có lẽ mẹ của tôi sẽ không cùng mẹ của Giang Xuyên ước định hôn sự cho chúng tôi.

Đáng giận là tôi không thể hỏi.

Giang Xuyên nhỏ giọng: "Cô ấy đầu thai cũng tốt, nghe những người mới tới nói cuộc sống trên dương gian bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, hy vọng cô ấy có thể đầu thai vào một gia đình tốt."

Tôi tự hỏi Chu Thải Vân kiếp sau liệu có đầu thai thành con trai không.

Giang Xuyên cười nói: "Mấy hôm trước chị Mạnh Bà hỏi anh có muốn đầu thai không, chị ấy nói có thể giúp anh. Nhưng anh không muốn đầu thai, nếu anh đầu thai rồi, sau này sẽ không còn ai giúp em nữa."

Nghe vậy, tôi liền muốn quay đầu nhìn Giang Xuyên.

Nhưng trên đường Hoàng Tuyền, tôi không thể quay đầu.

Tôi rất muốn bảo anh đi đầu thai đi, tôi không muốn một mình anh ở trên đường Hoàng Tuyền đợi tôi, dù sao bản thân tôi cũng rất ít khi đến.

Nhưng miệng tôi ngậm nhược thủy thạch, không nói được.

Tiếp tục đi về phía trước.

Tôi cố ý đi chậm, muốn ở bên Giang Xuyên lâu hơn, cũng muốn nghe anh chia sẻ tình hình gần đây.

Nhưng đường Hoàng Tuyền chung quy vẫn có điểm cuối.

Cây cầu đá đầy rêu xanh xuất hiện trước mặt.

Cầu Nại Hà.

Tôi bước lên cầu, càng nhiều vong hồn dựa vào tôi, muốn tôi mang họ qua cầu Nại Hà, thậm chí là trở lại dương gian.

Giang Xuyên không nói nữa, giúp tôi xua đuổi vong hồn.

Giữa cầu Nại Hà có một bệ đá.

Một bóng người xinh đẹp mặc đồ đỏ đứng đó, tay cầm bát canh, bất mãn nói với tôi: "Cô bé, em càng ngày càng to gan rồi, em rõ ràng không để lời chị nói trong lòng. Sau này đừng tới đây nữa. Em tới đây càng nhiều, dương khí của em sẽ càng yếu, một ngày nào đó em sẽ không thể đến Hoàng Tuyền nữa, mãi mãi biến thành cô hồn dã quỷ."

Cô gái trước mặt chính là Mạnh Bà trên cầu Nại Hà.

Cũng là chị gái rất nhiệt tình, lần nào cũng nhắc tôi.

Tính ra, đây là lần thứ năm tôi đến Hoàng Tuyền.

Tôi không trả lời, gật đầu với Mạnh Bà một cái rồi đi qua bệ đá.

Tiếng của Mạnh Bà vang lên phía sau: "Oán khí hôm nay em gánh nặng lắm đấy, món nợ của bảy người, một mình em gánh nổi không? Nói không chừng mấy ngày nữa một mình em sẽ đến cầu Nại Hà."

Bảy người?

Nghĩa là có bảy người giết Bạch Ánh Tuyết.

Tôi tiếp tục đi theo sợi dây màu đỏ, khi sắp đến cuối cầu, bất ngờ có một lực kéo tôi lại.

Một cô gái khóc hỏi tôi: "Không phải cô đáng gạt tôi đấy chứ?"

Bạch Ánh Tuyết!

Trái tim tôi như muốn ngừng đập.

Tiếng khóc của Bạch Ánh Tuyết càng lúc càng lớn: "Tôi sẽ không tha cho họ, tôi có chết cũng không tha cho họ, bọn họ đều đáng chết!"

Một đôi tay túm lấy cổ tôi.

Ngón tay như dao cứa vào da thịt khiến tôi phải nghiêng đầu.

Khoảnh khắc đó.

Vô số ký ức xa lạ nhưng cực kỳ khủng bố xuất hiện trong đầu.

Cánh rừng rất tối.

Tóc tôi bị người ta kéo lê dưới đất.

Có mấy nữ sinh vây quanh tôi, họ tát vào mặc tôi, buộc tôi phải cởi quần áo.

Tôi sợ!

Tôi thật sự rất sợ!

Anh trai và chị dâu nói tôi không được gây sự ở trường, họ nói ở nhà không có tiền nên dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng phải chịu đựng.

Nếu tôi gây chuyện, họ sẽ gả tôi cho lão già để lấy tiền.

Tôi chỉ muốn có cuộc sống của riêng mình, vì thế tôi không thể gây rắc rối, tuyệt đối không thể.

"Xin lỗi, tôi không dám nữa, tôi sai rồi." Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ muốn xin họ tha cho tôi.

Nhưng vừa dứt lời, tôi liền bị Chu Thiến Thiến tóc vàng đá vào bụng.

Đau quá!

Tôi ngồi thụp xuống, bụng dưới đau dữ dội, nước tiểu chảy xuống đùi.

"Cô ta đi tiểu kìa! Con khốn đi tiểu kìa!"

Những nữ sinh đó cười nhạo tôi.

Chu Thiến Thiến đi tới, cầm gậy đánh vào lưng tôi, hét lớn: "Bò đi! Bò về phía trước!"

Tôi sợ quá, chỉ đành quỳ xuống bò về phía trước.

"Sủa như chó!"

Chu Thiến Thiến đánh tôi rất nhiều.

Tôi sợ đau nên chỉ có thể bắt chước chó sủa.

Bọn họ cười nhạo tôi.

Đột nhiên có một thanh niên chạy ra, trào phúng nhìn tôi: "Mấy em bắt nạt cô ta làm gì? Anh vốn chỉ định chơi đùa một chút thôi."

Hắn tên Châu Minh Hoa, bạn trai của Chu Thiến Thiến, cũng là hắn chủ động tiếp cận tôi.

Chu Thiến Thiến tức giận chất vấn: "Anh có ý gì hả?"

Châu Minh Hoa thản nhiên nói: "Anh chỉ muốn chọc ghẹo cô ta chút thôi, em ghen cái gì chứ!"

Tôi vẫn tiếp tục học theo chó sủa, không dám quay đầu cầu xin Chu Thiến Thiến tha cho tôi.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân.

Có một cây gậy đánh thẳng vào cơ thể mình.

Chu Thiến Thiến nguyền rủa: "Em phải đánh chết cô ta, anh chơi đi!"

Đau!

Tôi đau đớn đứng bật dậy, Chu Thiến Thiến lại đá tôi xuống đất, cầm gậy đánh tôi rất nhiều lần.

Cuối cùng, có một nữ sinh nói: "Đừng đánh nữa. Chu Thiến Thiến, coi chừng giết người đấy!"

Chu Thiến Thiến tức giận: "Mặc kệ tao! Hôm nay tao phải giết cô ta! Tao phải xé cô ta thành từng mảnh!"

Chu Thiến Thiến muốn giết tôi.

Chút dũng khí cuối cùng bảo tôi bỏ chạy.

Chịu đựng cơn đau dữ dội khắp người, tôi liều mạng bò về phía trước, sau đó đứng dậy chạy đi cho đến khi trượt chân lăn xuống sườn đồi!

...

A!

Tôi kinh hãi kêu lên.

Đó không phải ký ức của chính tôi, mà là ký ức lúc Bạch Ánh Tuyết bị bắt nạt.

Tôi nắm chặt hai tay, trái tim tràn ngập sự phẫn nộ và oán hận của Bạch Ánh Tuyết.

Tôi phải giết họ.

Giết Chu Thiến Thiến, giết Châu Minh Hoa, giết những nữ sinh đó.

Tôi phải trả thù!

Cả anh trai và chị dâu!

Chị dâu muốn gả tôi cho ông già để mình được sống sung túc.

Anh trai không chịu giúp đỡ, mặc kệ chị dâu đánh mắng, còn muốn bán tôi đi để lấy tiền mua nhà.

Tất cả đều đáng chết!

Tôi phải giết hết bọn họ!

...

"Vũ Đồng!" Giọng Giang Xuyên vang lên bên tai.

Mạnh Bà ở sau lưng mỉm cười: "Đúng là oán khí nặng nề. Trương Vũ Đồng, bây giờ em đã biết làm bối âm nữ khiêng xác không dễ đúng không? Hãy tận hưởng những ngày mình còn sống đi, sau đó đến đây uống bát canh của chị."

Tôi đứng yên tại chỗ, thở hồng hộc.

"Vũ Đồng, đừng quay đầu, đi tiếp!" Giang Xuyên nhắc nhở.

Tôi gật đầu, từng bước đi qua cầu Nại Hà, đến bước cuối cùng, sương trắng trước mặt tiêu tán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro