Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kim tổng, sau giờ nghỉ trưa là cuộc họp thường niên của hội đồng quản trị. Ba giờ chiều có hẹn với Ngô tổng bên Ngô thị..." Thư kí vừa mải miết đi vừa nhìn vào xấp giấy trên tay, mồm liến thoắng, không hề nhận ra người phía trước đã dừng lại từ bao giờ "Ai nha..." Đụng trúng rồi...thật xui xẻo a~~~ +

"Vào phòng" Kim Mân Thạc lạnh lùng quay đầu, nhìn thẳng vào gương mặt vẫn còn ngơ ngác của thư kí nhà hắn thầm tiếc rẻ trong đầu "Ngoài phương diện kia ra, con người này tôi hoàn toàn bất lực..." Thư kí bị hắn nhìn đến mặt đỏ phừng không dám ngẩng cũng không dám cúi, bốn mắt cứ trừng trừng nhìn nhau +

"Vào phòng. Có hiểu không?" Kim Mân Thạc tiếc rẻ trong đầu xong liền khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười nhàn nhạt rất nhanh liền biến mất. Thư kí hoàn hồn, lắp bắp thưa "Dạ...hiểu.." trong lòng đã gấp đến mức muốn rối tung, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa...mình phải vào đó...chẳng phải...còn rất nhiều việc để làm ư? Nghĩ như vậy nhưng thư kí vẫn là không dám chậm trễ bước nhanh chân đi vào phòng tổng tài, khi vào còn cẩn thận khoá trái cửa +

"Chát!" Một tiếng roi xé gió lao đến chuẩn xác hạ xuống mông thư kí, cậu lập tức khuỵu gối xuống sàn, tay vẫn bám trên khoá cửa kêu lên đau đớn "Aa...đauu..." Dường như câu nói của cậu đã khiến cho Kim Mân Thạc tức giận, ngay lập tức một roi nữa lao đến trên lưng thư kí "Mới hai ngày đã quên mất phải nói như nào rồi?" Giọng nói không một chút độ ấm vang lên, hắn vứt cây roi bằng da xuống đất rồi mới đưa tay lên nới lỏng cà vạt trên cổ, người tựa vào mép bàn làm việc lạnh lùng nhìn đến thư kí đang run rẩy "Cởi đồ.." +

Thư kí hoảng sợ khóc không thành tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất run run cởi đi từng lớp quần áo trên người, đến khi cả người trần trụi lộ ra trong không khí mới nâng khuôn mặt đỏ bừng nhìn Kim Mân Thạc "Em không...không có, thưa chủ nhân..." Cả người trần trụi bại lộ trong không khí, Chung Đại ngượng ngùng bắt chéo hai tay đặt trước ngực, nói xong liền dời tầm mắt sang hướng khác. Kim Mân Thạc trên gương mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, khoé miệng câu lên tràn ngập cười nhạo "Nếu đã ngượng ngùng, vậy thì từ nay ngươi không cần mặc quần áo!" +

"Không...không...làm ơn, em không muốn..." Chung Đại hoảng sợ nhìn Kim Mân Thạc, hai chân muốn chạy đến chỗ hắn nhưng cậu biết hậu quả mình sẽ phải nhận khi hành động như vậy, Chung Đại liền ngoan ngoãn quỳ xuống sàn nhà, ngước đầu nhìn hắn với vẻ mặt van xin. Mặc kệ Chung Đại quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, Kim Mân Thạc đi đến kệ để sách đằng sau bàn rót cho mình một ly rượu vang, thong thả ngồi lên ghế bành thưởng thức món đồ uống của hắn, trong cổ họng ấm ách phát ra tiếng trầm ngâm +

"Điều thứ nhất. Đọc!" Uống xong ly rượu, Kim Mân Thạc mới nhìn đến Chung Đại vẫn đang quỳ không dám nhúc nhích, miễn cưỡng mở lời. Chung Đại tất nhiên không dám chậm trễ, ngẩng đầu đọc "Điều thứ nhất. Nô lệ không có quyền từ chối bất cứ yêu cầu nào chủ nhân đưa ra, phải nói ơn khi nhận được sự giáo huấn của chủ nhân..." Kim Mân Thạc nghe đến đây liền ngắt lời của cậu "Biết mình sai ở đâu chưa?" +

Chung Đại chưa kịp mở mồm đã bị cái nhìn của hắn khiến cho cậu sợ đến mức rụt người lại, lắp bắp đáp lại hắn "Nô lệ...đã biết sai...cảm ơn chủ nhân... dạy dỗ..." Kim Mân Thạc rời khỏi bàn làm việc, cầm theo cái vòng cổ bằng da đến gần Chung Đại, "cạch" một tiếng! Chiếc vòng cổ nằm yên vị trên cổ Chung Đại, chuông nhỏ gắn trên vòng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu theo mỗi cử động của cậu. Hắn cầm lấy sợi dây dài được nối với vòng cổ, thản nhiên dắt theo Chung Đại đang bò phía sau bước đến chỗ cánh cửa đề biển "Phòng nghỉ ngơi". Chung Đại mặt tái mét không còn một giọt máu, khoảng thời gian trong căn phòng đó chính là thứ khiến cậu cảm thấy sợ hãi nhất bởi đây chính là nơi Kim Mân Thạc dùng để huấn luyện cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro