Chương 36: Được cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyện này luôn khắc sâu trong đáy lòng của Vương Nhất Bác, ngoại trừ cậu thì không có ai biết. Điều làm cậu áy náy và chấp nhất không chỉ ở chỗ không tín nhiệm và bảo vệ tốt cho Vương Mi.

Cậu còn bỏ lỡ lần nói chuyện cuối cùng với Vương Mi, thậm chí không nắm lấy cơ hội ấy để cứu chị ấy.

Nếu khi đó cậu mở mắt ra, giữ chặt Vương Mi, Vương Mi cũng sẽ không đi nhảy lầu.

Chị ấy vừa sợ đau vừa sợ ma quỷ, nếu không phải tới bước đường cùng, sao lại tự sát chứ.

Chỉ là biết càng nhiều, Vương Nhất Bác lại càng hoảng hốt cảm thấy, cậu không níu kéo Vương Mi là đúng. Chị đã quá đau khổ, chết mới là giải thoát.

Dường như sức lực toàn thân đều tiêu hao hết tại thời khắc này, Vương Nhất Bác yên tĩnh dựa vào trong ngực của Tiêu Chiến, sau hồi lâu mới ngẩng đầu, quay lại lãnh đạm nhìn mắt của Tiền Tiềm.

Đi theo Tiêu Chiến đến đây còn có Trương Minh và Triệu Sinh, Triệu Sinh dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt buồn bực nhìn tới nhìn lui, thấy không khí như vậy thì không dám nói lời nào.

Thấy Vương Nhất Bác ngẩng đầu, hắn ta cười gượng một tiếng, muốn xoa dịu không khí một chút: "Chị dâu, chị không sao chứ? May là suốt dọc đường có Trương Minh cùng đi, bằng không thật sự là không tìm thấy chị, thế mà Tiền Nhị còn có chỗ như vậy....."

Tiêu Chiến ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn ta một cái, hắn ta hơi nghẹn lại, không nói gì mà nhìn về phía Tiền Tiềm đang bất tỉnh nhân sự: "Cái này..... Bây giờ nên xử lý Tiền Nhị thế nào?"

Tiền gia mới chỉ nổi lên mấy năm gần đây, so với Tiêu gia và Triệu gia thì không tính là gì, Triệu Sinh cũng không cảm thấy là chuyện khó xử gì, đánh đến bất tỉnh cũng chẳng tính là gì, đè xuống một chút là có thể giải quyết riêng.

Vương Nhất Bác sờ sờ túi, di động của cậu đã bị Tiền Tiềm lấy đi, bình tĩnh cảm xúc một chút, duỗi tay về phía Tiêu Chiến: "Di động."

Anh buông xuống rèm mi đen nhánh bởi vì nước mắt, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác rơi nước mắt, đau lòng không nói lên lời lại tràn ra, lấy di động ra, mở khóa rồi dưa cho cậu.

Vương Nhất Bác nhớ rõ số điện thoại của Lý Hằng Nhiên, cũng không kiêng dè Tiêu Chiến, tiếp tục ngồi trong lòng Tiêu Chiến, thông máy, thấp giọng nói: "Lý đội, tôi là Vương Nhất Bác."

"...Chuyện có chút phức tạp, có thể mời anh đến đây một chuyến không, Tiền Tiềm ra tay với tôi, bị khống chế rồi."

"Nơi này là....."

Cậu dừng một chút, Tiêu Chiến sờ sờ đầu của cậu, nói cho cậu biết địa chỉ.

Triệu Sinh không ngờ Vương Nhất Bác đã đánh người đến bất tỉnh rồi mà còn muốn báo án, hơi thổn thức, lại kinh ngạc với sự hòa hợp giữa hai người, nhìn tới nhìn lui, cảm thấy bản thân thật dư thừa, muốn kéo Trương Minh ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành, Trương Minh lễ phép cự tuyệt, ngồi xổm xuống xem xét thương tích của Tiền Tiềm một lượt, khẳng định là không gây chết người, mới quay đầu lại tự hỏi làm sao để lắp lại cánh cửa nhà trọ này.

Đây đại khái là tài sản riêng mà Tiền Tiềm không muốn người khác biết, là chung cư cũ lâu năm, xung quanh cũng không có dân ở, cậu ta đạp cửa vào cũng không có người chạy ra ngăn cản, báo cảnh sát.

Cũng không biết có phải Tiền Tiềm muốn nhốt Vương Nhất Bác ở đây làm chuyện gì đó không.

Tiêu Chiến không quản bọn họ lăn lộn như thế nào, xác nhận Vương Nhất Bác không bị thương, thở dài, lại ôm anh thật chặt ở trong ngực.

Con mèo nhỏ này đúng là không an phận, lại rất nhạy cảm, hắn không biết nên đối xử với cậu như thế nào.

Vương Nhất Bác không kịp phòng bị lại bị hắn ôm chặt một lần nữa, giật mình, hoàn hồn, đẩy hắn ra: "... Làm gì, tôi không đánh người, cũng không giết người nữa, buông tôi ra."

Tiêu Chiến không buông cậu ra, hắn nhíu mày nhìn Vương Nhất Bác, biểu cảm trên mặt thật nghiêm túc.

Hắn vừa suy nghĩ... làm sao mới có thể bảo vệ Vương Nhất Bác cho tốt, đem người không khiến người khác bớt lo này giấu ở trong lòng mình, đối đãi thật tốt.

Ý nghĩ này đột ngột nảy lên, hắn cũng ngẩn ra.

Giống như lời Vương Nhất Bác nói vậy, vì sao hắn lại quản chuyện không liên quan đến mình nhỉ?

Hắn không phải đang thương hại Vương Nhất Bác, lại muốn đối tốt với cậu, tốt đến mức chính hắn cũng không khống chế được... Là vì sao?

Thấy Vương Nhất Bác đau khổ, hắn cũng đau không chịu nổi, lại là vì sao?

Hắn đột nhiên nhớ tới vấn đề kia của Vương Uyển----- Anh thích anh trai em à?

Trong lòng Tiêu Chiến muốn phủ định, rõ ràng người hắn thích là Khương Nguyên Dư.

Nhưng mà hắn không thích Vương Nhất Bác à? Đáp án cũng là phủ định.

Đây là vấn đề trước đây hắn đã từng tự hỏi rồi, nhưng lại hoảng sợ không dám suy nghĩ sâu xa----- hắn tự nhận không phải người trăng hoa, thế nhưng hắn lại có thể vừa thích Khương Nguyên Dư đồng thời cũng thích cả Vương Nhất Bác?

Hay là, người hắn thích thực sự là Khương Nguyên Dư à?

Quả thực là vấn đề này đã khiêu chiến tình cảm suốt hai mươi năm qua của Tiêu Chiến, không kịp trở tay mà khiến hắn hỗn loạn.

Vương Nhất Bác không rảnh để phản ứng lại Tiêu Chiến, lại giãy giụa, Tiêu Chiến mới thuận thế buông tay, cậu đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy ống chích lúc trước Tiền Tiềm mang đến.

Bên trong sẽ là cái gì?

Không đợi Tiêu Chiến rối rắm lâu, Lý Hằng Nhiên đã vội vàng dẫn người đến.

Lập tức hiện trường bị phong tỏa, Lý Hằng Nhiên nhìn thảm trạng của mắt Tiền Tiềm, hơi sửng sốt, vốn anh ta còn nghĩ người bị thương chắc hẳn là Vương Nhất Bác, không dự đoán được lại là kẻ làm chuyện ác kia.

Hai cảnh sát mang Tiền Tiềm đi, Triệu Sinh đang ở một bên nói: "Đưa đến bệnh viện nhà tôi đi, bảo mật. Anh cảnh sát này, chào anh, tôi là Triệu Sinh, tập đoàn Triệu thị, chuyện này không liên quan đến chị dâu tôi....."

Lý Hằng Nhiên tiếp nhận kiến nghị trong nửa câu trước của hắn ta, hoàn toàn không để ý đến nửa câu sau, cho người chụp ảnh hiện trường, lại chuẩn bị mang ống chích kia trở về xét nghiệm cẩn thận, mới nói với Vương Nhất Bác: "Nếu không có chứng cứ khác, còn chưa đủ để lập án, cứ chờ kết quả xét nghiệm trước. Các vị, mời đến cục cảnh sát một chuyến, lấy lời khai."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, mới xảy ra chuyện, cậu cũng không có tâm trạng đâu mà đi ngụy trang, sắc mặt nhàn nhạt.

Trong đầu Tiêu Chiến loạn thành một mớ, vẫn chưa làm rõ rốt cuộc là mình trăng hoa hay là gì, muốn lập tức gặp Khương Nguyên Dư để xác nhận lại tình cảm. Nhưng hiện tại lại không phải thời điểm, chỉ có thể đuổi kịp bước chân của Vương Nhất Bác, hai người lên một chiếc xe đuổi theo những chiếc xe khác.

Sắc trời đã tối, thành phố này lại bắt đầu ngũ quang thập sắc [1], hai người ngồi ở phía sau xe cũng không nói chuyện, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong xe, bị pha loãng đến mờ nhạt tán loạn, chiếu vào sườn mặt của Vương Nhất Bác, mặt anh như là không có biểu tình, sắc mặt thanh lãnh, nhắm mắt lại, so với dáng vẻ tươi cười thường ngày đúng là như trời với đất.

[1] Ngũ quang thập sắc: phồn hoa, rực rỡ.

Tiêu Chiến lại muốn ôm cậu, không chỉ là nghĩ nữa mà đã hành động.

Thế mà Vương Nhất Bác cũng không phản kháng, mở mắt ra giật mình nhìn phía trước một lát, thấp giọng nói: "Tôi đói bụng."

Tiêu Chiến không ngờ khi cậu mở miệng lại nói câu này, ma xui quỷ khiến, duỗi tay sờ sờ bụng cậu: "Đau dạ dày à? Về nhà làm món ngon cho em."

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, lại gật gật đầu.

Giờ khắc này cậu thực sự quá mệt mỏi, không muốn lại suy nghĩ quá nhiều, mà tránh ở trong ngực Tiêu Chiến thực an tâm, cậu muốn để cho mình phóng túng một chút.

Vậy..... lúc này đi.

Xuống xe trước, Tiêu Chiến cởi áo khoác, phủ thêm lên người Vương Nhất Bác, thấp giọng nói bên tai cậu: "Yên tâm."

Vương Nhất Bác cười với hắn một chút, Triệu Sinh và Trương Minh bước xuống từ một chiếc xe khác, thản nhiên mà đi theo hai người vào cục cảnh sát.

Đích thân Lý Hằng Nhiên lấy lời khai của Vương Nhất Bác, trong lòng hai người đều biết rõ mọi chuyện là như thế nào, nhưng lại không thể nói đây là "tổ chức tội phạm nhiều tập đoàn", chỉ có thể chờ mong là từ chỗ Tiền Tiềm có thể thu được tin tức mấu chốt khác.

Còn có... chờ mong địa vị của Tiền Tiềm ở tổ chức kia.

Bằng không nếu đối phương muốn từ bỏ Tiền Tiềm, theo thủ đoạn của bọn họ, tám chìn phần mười là có thể cắt đứt liên hệ giữa bọn họ và Tiền Tiềm, đẩy tên kia ra làm pháo hôi [2]

[2] Pháo hôi: thuật ngữ mạng, chỉ kẻ bị đẩy ra làm vât hy sinh.

Trong lòng Vương Nhất Bác và Lý Hằng Nhiên đều hiểu rõ nhưng không ai nói ra, bỏ bớt đi lời khó nói "đề nghị của kim chủ", tự thuật lại mọi chuyện từ đầu đến cuối một lượt.

Lấy xong lời khai, Lý Hằng Nhiên vỗ vỗ bả vai Vương Nhất Bác, có hơi bất đắc dĩ: "Lần sau đừng xúc động như vậy."

Vương Nhất Bác biết Lý Hằng Nhiên đang cảnh cáo mình việc cậu một mình đi gặp Tiền Tiềm, bất đắc dĩ cười.

Cậu vốn nghĩ rằng ít nhất cũng phải gặp mặt mấy lần rồi Tiền Tiềm mới ra tay, nào ngờ mới gặp lần đầu đã hành động.

Chờ khi Vương Nhất Bác ra ngoài, những người khác cũng đã lấy lời khai xong, Triệu Sinh nhìn nhìn không khí giữa hai "vợ chồng" bọn họ, quyết đoán tự mình chạy trốn, Trương Minh vẫn giữ trạng thái người trong suốt, đưa hai người về nhà.

Chờ Trương Minh rời đi, Vương Nhất Bác mới như đang suy tư chuyện gì nói: "Lúc trước anh nói tôi tìm người theo dõi Khương sư đệ là hành vi phạm pháp, phải bị bắt giam. Vậy anh nói xem, anh tìm người theo dõi tôi, có thể bị bắt giam hay không?"

Đến lông mày Tiêu Chiến cũng không chớp, bình tĩnh nói: "Đây không gọi là theo dõi, gọi là bảo vệ bên cạnh. Hơn nữa Trương Minh là bằng con đường hợp pháp mà trở thành trợ lý của em, không phải à?"

"....." Vương Nhất Bác nói không lại hắn, đổi giày, muốn đi lên lầu, lại bị Tiêu Chiến gọi lại.

Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn hắn, hơi không kiên nhẫn.

"Còn chưa ăn cơm chiều." Tiêu Chiến tùy ý sờ sờ đầu của cậu, không hỏi thêm về chuyện hôm nay: "Ăn rồi ngủ."

Vương Nhất Bác đành ngồi một bên, chờ hắn bận rộn trong phòng bếp.

Cậu lấy ra di động đã mất còn tìm lại được, đọc tin nhắn, Tiết Hướng Du không liên lạc đến.

Vậy có thể phần nào xác nhận, là Tiền Tiềm tự ý hành động, không nói với những người khác.

Dường như trạng thái tinh thần của người này vẫn luôn hơi điên cuồng, không biết là do dùng thuốc nhiều hay là nguyên nhân khác, khó trách Tiết Hướng Du bảo cậu tránh xa một chút.

Đêm nay thu được hai cái tên của hung thủ, chỉ là hiện tại, vấn đề đã không còn chỉ là tra ra hung thủ bức hại Vương Mi nữa.

Phía sau bọn họ còn có những người khác, có lẽ không có nhiều tập đoàn lớn, nhưng những thế lực vừa và nhỏ như Tiền gia và Hàn gia, gộp lại cũng khiến người ta thấy sợ.

Phải vì Vương Mi báo thù, biện pháp cơ bản nhất chính là----- nhổ tận gốc bọn họ.

Ăn cơm chiều xong, Vương Nhất Bác trở về phòng, cuối cùng bên cạnh cũng không còn ai, cậu mới hoàn toàn thả lỏng lại.

Chấp niệm của cậu quá lớn, gần như đối mặt với kẻ địch thứ nhất, liền thiếu chút nữa mất khống chế, hao hết sức lực.

Lần sau không thể xúc động như vậy nữa.

Vương Nhất Bác yên lặng ghi nhớ giáo huấn, sốc lại tinh thần đi rửa mặt, lúc ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi ở trên giường của cậu.

Từ sau khi Tiêu Chiến dẫn người phá cửa, đi vào ngăn cản cậu giết người, không khí giữa hai người vẫn luôn kì lạ.

Vương Nhất Bác nhớ tới cái hôn an ủi của Tiêu Chiến lúc trước, đột nhiên hơi do dự.

Tiêu Chiến đã biết quá nhiều.

Còn phái người ở bên cạnh cậu để bảo vệ cậu...

Sớm hay muộn hắn cũng sẽ bị kéo xuống nước.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên trong đầu nảy ra ý nghĩ đã lâu không xuất hiện----- ly hôn.

Tiêu Chiến..... thương hại cậu, nghĩ muốn giúp cậu một tay, người Tiêu gia đều rất tốt, sao cậu có thể tham lam lưu luyến chút hơi ấm này, liên lụy người ta chứ.

Vương Nhất Bác đi qua, môi giật giật, muốn nói ra mấy lời gì đó, giọng nói lại khô khốc khác thường, không nói lên lời.

Không chờ cậu nói lời từ chối, Tiêu Chiến ho nhẹ một tiếng: "Vừa rồi tôi không cẩn thận đọc một câu chuyện ma..... Đêm nay, cùng nhau ngủ đi."

Vương Nhất Bác nuốt lời nói trở về, buồn bã nói: "Ma quỷ không đáng sợ, người mới đáng sợ."

Tiêu Chiến khẽ cười: "Tuy con người lại có thể chiến thắng ma quỷ.... Nhưng lại không có cách nào để bắt nó."

Vương Nhất Bác hơi trầm mặc, không đuổi hắn ra ngoài, lên giường, thầm nói: "Tôi thấy là trong lòng anh có quỷ."

Tiêu Chiến nhìn anh chằm chằm, nghĩ thầm trong lòng mình có quỷ? Đúng, là một con quỷ lớn.

Nghĩ nghĩ, lại nhớ ra Vương Nhất Bác nhỏ hơn hắn sáu tuổi, đó là một con quỷ nhỏ.

Vương Nhất Bác tốn quá nhiều tâm tư, lại ở bên cạnh Tiêu Chiến, không có trằn trọc khó ngủ, hô hấp rất nhanh đã đều đều. Thấy cậu đã ngủ, Tiêu Chiến mới nhích lại gần, nhẹ tay nhẹ chân mà ôm Vương Nhất Bác vào trong ngực.

Quá để ý một người cũng không tốt, thời thời khắc khắc đều muốn đặt người đó ở trong lòng, cẩn thận che chở.

Tiêu Chiến cẩn thận ôm cậu, hơi hoảng hốt.

Ít nhất tại một khoảnh khắc này, hắn xác định dường như chính mình..... thật sự hơi thích Vương Nhất Bác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro