Chương 69: Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Lâm đẩy ra cửa lớn phòng bệnh là lúc Chính Quốc đã tỉnh.

Cậu dựa vào ở trên giường, trên đầu cùng trên bả vai quấn băng gạc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, tựa hồ đã ngồi như vậy rất lâu.

Trần Lâm bước nhanh vào, Điền Chính Quốc nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trần Lâm, lộ ra một vệt nụ cười, "Anh đã đến rồi?"

Cái nụ cười này khiến Trần Lâm sững người lại, theo dõi sắc mặt trắng bệch của Chính Quốc nhất thời nói không ra lời.

Trần Lâm cho là trải qua chuyện lớn như vậy, Điền Chính Quốc rất có thể sẽ không chịu nổi, nhưng giờ khắc này đối phương lại cực kỳ bình tĩnh ngồi ở đây, bình tĩnh đến mức thật giống như người lúc trước toàn thân đều là máu ôm lấy Bảo Bảo đẩy cửa vào không phải là một.

Trần Lâm chỉ là một người ngoài vừa nghĩ tới hình ảnh lúc đó trong lòng vẫn còn sợ hãi, huống chi là Chính Quốc luôn luôn yêu thương bảo vệ đứa nhỏ.

Trong lòng Trần Lâm có chút bất an, thu lại thần sắc trên mặt, tiến lên đỡ lấy Chính Quốc, "Trên người cậu bây giờ còn có vết thương, không thể ngồi lên, nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Điền Chính Quốc kéo kéo khóe miệng, vung cái tay nói, "Yên tâm, tôi bị thương ra sao trong lòng tôi nắm chắc, không cần lo lắng, không chết được."

Lời này khiến Trần Lâm không nhịn được lườm một cái, "Đúng a, mạng của cậu rất lớn a, tay trái bị dao đâm khâu năm mũi, cánh tay phải bị đạn thương tổn tới động mạch, chỉ cần trễ một chút nữa cậu có thể bị mất mạng."

"Dù sao tôi cũng chưa tắt thở mà."  Chính Quốc cười cười, tựa hồ căn bản không đem chuyện này để ở trong lòng.

"Chờ đến lúc cậu tắt thở thì không còn kịp rồi, chính cậu đếm trên đầu ngón tay đi, khoảng thời gian này đến cùng bị thương đã bao nhiêu lần, một tuần bảy ngày thì có sáu ngày cậu chạy tới chỗ này của tôi, hay là cậu chuyển vào bệnh viện sống luôn đi."

Trần Lâm nói xong lại kéo chăn mền trên người Điền Chính Quốc, "Cậu ngoan ngoãn nằm xuống đi, lần sau tiếp tục làm bừa tắt thở cũng đừng tới tìm tôi."

Trên mặt Điền Chính Quốc chợt lóe thần sắc bất đắc dĩ, "Tôi thật sự không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không tin tôi ngồi dậy đi vài bước cho anh nhìn xem."

Cậu nói xong tránh chỗ Trần Lâm đứng, làm bộ muốn xuống giường.

Lúc này Trần Lâm mới ý thức tới không đúng, bởi vì từ khi vào cửa đến bây giờ, Chính Quốc dĩ nhiên từ đầu tới cuối đều không đề cập với anh ta vết thương của Bảo Bảo, ở trong lòng Chính Quốc Bảo Bảo chiếm phân lượng rất lớn, Trần Lâm so với bất luận người nào rõ ràng hơn cả, đối phương làm sao có khả năng trốn tránh vấn đề này?

"Cậu có phải là muốn đi xem Bảo Bảo?"

Lời này khiến Điền Chính Quốc sững người lại, sau đó lại cười một tiếng, "Tôi chính là cảm thấy trong phòng có chút ngột ngạt, muốn đi ra ngoài đi dạo thôi, anh làm gì nghi thần nghi quỷ."

Nói xong cậu đứng lên, kéo tới vết thương quấn băng gạc trên vai nhất thời đau đến nỗi khóe miệng nhíu vào một cái không dễ phát giác, sắc mặt thản nhiên đứng lên vòng qua Trần Lâm muốn đi ra ngoài.

Trần Lâm lập tức ngăn chặn đường đi của cậu, lông mày gắt gao nhíu lại, "Điền Chính Quốc cậu mới vừa xuống bàn mổ được hai giờ, vào lúc này lại muốn đi đâu!? Cậu bị thương nặng như vậy, có thể có chút lý trí hay không, Bảo Bảo nó chỉ là rách da đầu, căn bản không có gì đáng lo, vào lúc này đang ngủ ở bên trong khoang chữa bệnh, cậu đi cũng không gặp được nó!"

Nghe đến tình trạng của Bảo Bảo, Chính Quốc thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm giác đau đớn trong lòng hòa hoãn mấy phần, đè xuống chua xót trong cổ họng, cậu giả vờ vô sự kéo kéo khóe miệng, "Có anh chăm sóc tôi tự nhiên yên tâm, anh đừng bận tâm vớ vẩn, tôi không muốn quấy rối đứa nhỏ nghỉ ngơi, thật sự chỉ là đi ra ngoài hóng gió một chút, lập tức trở về."

Nói xong lời này, cậu thậm chí không chờ Trần Lâm mở miệng, mở cửa muốn đi ra.

Cậu càng bình tĩnh như vậy, Trần Lâm càng cảm thấy chuyện này không ổn, ở phía sau kéo cậu lại, "Nếu không phải cậu đi xem Bảo Bảo, còn có chuyện gì so với đứa nhỏ quan trọng hơn? Chính Quốc, cậu không đúng, con mẹ nó đến cùng cậu làm sao vậy!?"

Nói xong Trần Lâm dùng toàn bộ thân thể chặn ở cửa, gắt gao nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, "Từ lúc cậu cả người đều là máu vào cửa đến bây giờ, một câu giải thích đều không có, tôi cứu nửa ngày người thậm chí ngay cả Bảo Bảo làm sao bị thương cũng không biết, ngày hôm nay cậu nhất định phải đem chuyện này nói rõ ràng, bằng không đừng nghĩ ra khỏi cửa này!"

Chính Quốc mím môi lại, trên mặt giả bộ nở nụ cười hoàn toàn biến mất, biến thành sắc mặt trắng bệch, cậu cũng chưa nói cái gì, trực tiếp đẩy Trần Lâm muốn đi ra ngoài, Trần Lâm kéo lấy Điền Chính Quốc, hai người nhất thời kẻ kéo người đẩy.

Trần Lâm kiêng kỵ vết thương trên người cậu, căn bản không dám dùng sức, nhưng vẫn là gắt gao giữ chặt cửa, Chính Quốc mới vừa làm xong giải phẫu thuốc tê còn chưa dứt, lúc này yếu ớt căn bản không phải là đối thủ của Trần Lâm, nhiều lần giãy dụa liền xé rách vết thương lòng bàn tay.

Từ khi Thái Hanh chết rồi, Trần Lâm cũng chưa từng thấy bộ dạng Chính Quốc cố chấp điên cuồng như vậy, trong lúc nhất thời lại không dám thả tay ra, "Điền Chính Quốc con mẹ nó cậu điên rồi! Đến cùng cái gì đáng giá để cậu liều mạng đi ra ngoài như thế!"

Điền Chính Quốc không giãy dụa được, trên mặt bình tĩnh triệt để hóa thành mảnh vỡ, sắc mặt một mảnh xám trắng, nói giọng khàn khàn, "Không còn kịp rồi... Tôi không đi thì sẽ không còn kịp nữa..."

"Ai?" Trần Lâm căn bản nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.

Tuấn Chung Quốc nhắm mắt lại, lồng ngực chập trùng lên xuống, "... Tại Hưởng."

Vừa dứt lời, Trần Lâm lộ ra thần sắc ngạc nhiên, thậm chí có chút hoảng sợ nhìn Điền Chính Quốc, "... Cậu đang nói mê sảng cái gì vậy, Chính Quốc cậu đừng làm tôi sợ, Tại Hưởng không phải đã sớm chết rồi, cậu muốn đi đâu tìm anh ta?"

Nói xong Trần Lâm chỉ lo Chính Quốc đầu óc không bình thường, giơ tay xoa trán của cậu, lại bị Chính Quốc giơ tay chặn lại.

"Trần Lâm tôi rất tỉnh táo, không phải là đang nói mê sảng, Thái Hanh còn sống, vừa nãy trong lúc bị thương tôi còn đi cùng với hắn."

"... Chính Quốc, cái chuyện cười này không buồn cười chút nào, tôi xem cậu thực sự là bị Bảo Bảo kích động cho nên mới ở chỗ này ăn nói linh tinh." Trần Lâm nắm lấy cổ tay cậu, cứng rắn muốn đem cậu kéo lên giường.

"Vừa nãy tôi và Bảo Bảo bị người Á Hi quốc phục kích, lúc đó trên người tôi không có súng, trong lồng ngực còn có Bảo Bảo, anh cảm thấy nếu như không có người giúp, hai cha con chúng tôi còn có mạng tới gặp anh hay không"

Một câu nói khiến bước chân Trần Lâm bước chân dừng lại, nhướng mày quay đầu lại.

Điền Chính Quốc thở ra một hơi, biết ngày hôm nay nếu như không đem chuyện này nói rõ ràng, Trần Lâm sẽ không để cho cậu đi, vì vậy cậu trầm mặc chốc lát, đem chuyện lúc trước ở khách sạn gặp lại Thái Hanh đến bây giờ, toàn bộ đều nói ra cho Trần Lâm nghe.

"... Vì điều tra chuyện này, tôi cố ý tiếp cận anh ấy, kết quả lại phát hiện anh ấy và quân địch có liên quan, tôi sợ anh ấy phát hiện tôi giở trò bên trong huân hương, cho nên vội vàng mang theo Bảo Bảo rời đi, không nghĩ tới ở trên đường lại gặp quân địch phục kích, nếu như không phải Thái Hanh đột nhiên xuất hiện, tôi hiện tại đã tắt thở rồi."

"Ban đầu ở núi Thương Lan chính là tôi kéo chân sau của anh ấy, mới hại anh ấy biến mất lâu như vậy, lần này nói cái gì tôi cũng không thể tiếp tục bỏ lại anh ấy, tôi hiện tại phải đi tìm anh ấy."

Đối diện đồng tử lay động bướng bỉnh của Điền Chính Quốc, Trần Lâm dùng sức xoa xoa thái dương, chỉ cảm thấy như là nghe một hồi nói mơ giữa ban ngày.

"... Chính Quốc, cậu cảm thấy được khả năng này? Tùy tiện tìm được một người lại coi anh ta là Thái Hanh, hơn nữa còn có quan hệ với địch quốc, tôi thấy cậu bị hồ đồ mất rồi."

Chính Quốc cười khổ một tiếng, nhún vai một cái, "Tôi biết anh không tin, tôi cũng không hi vọng có người tin lời tôi nói, nhưng người cùng Thái Hanh kết hôn là tôi, dù cho anh ấy hóa thành tro tôi cũng sẽ nhận ra, người khác có thể cho phép một người tuỳ tiện nguỵ trang thành anh ấy, thế nhưng tôi tuyệt đối không thể bị hàng nhái lừa gạt."

"Được, coi như anh ta thật sự là Thái Hanh, hơn nữa đã đầu phục địch quốc, vậy còn có thể có cái gì nguy hiểm đến tính mạng? Mục tiêu quân địch cũng không phải anh ta, cậu mang theo một thân thương tích chạy đi tìm anh ta có hữu dụng không?"

Điền Chính Quốc hít một hơi, đến lúc mở miệng âm thanh có chút khàn khàn, "... Trần Lâm, có lẽ là tôi lừa mình dối người, nhưng tôi đến nay không tin tưởng anh ấy đầu phục Á Hi, ban đầu ở khách sạn gặp gỡ, anh ấy rõ ràng có thể giết tôi, nhưng anh ấy không có, sau đó có rất nhiều cơ hội xuống tay với tôi, nhưng anh ấy cũng không có, nếu như anh ấy thật sự cùng quân địch đi chung một con đường, ngày hôm nay sẽ không cứu mạng tôi, anh ấy ba lần bốn lượt cãi lệnh, quân địch chắc chắn sẽ không tha cho anh ấy, nếu anh là tôi... Anh có thể bỏ mặc anh ấy sao?"

Trần Lâm hít một hơi, giơ tay xoa mặt, anh ta biết Chính Quốc một khi quyết định đi làm chuyện gì sẽ không thay đổi, dù có nói như thế nào cũng không thay đổi được.

̀"Chính Quốc, coi như cậu nói đúng, thế nhưng cậu cũng đừng quên anh ta hiện tại đã biến thành kẻ địch của chúng ta, cậu không thể dùng thái độ trước đây Thái Hanh đối với cậu, để xem xét anh ta của bây giờ, nếu cậu đã muốn kiên trì, tôi cũng không ngăn được cậu, nhưng cậu có nghĩ đến tất cả đều là cạm bẫy địch quốc đặt ra hay không?"

"Giả sử người phục kích cậu cùng Thái Hanh liên thủ gài bẫy, chỉ chờ cậu mắc câu, nếu như cậu đi thì sẽ không bao giờ trở về được."

Một câu nói khiến Chính Quốc dừng lại bước chân, trong nháy mắt cứng tại chỗ.

Lời nói của Trần Lâm như một thanh kiếm tàn nhẫn mà đâm vào bên trong trái tim của cậu, tàn nhẫn mà vạch trần nỗi đau cậu cố gắng trốn tránh.

Trong lòng cậu chống cự hoài nghi Thái Hanh, lại càng không nguyện ý đem ý nghĩ hèn hạ ác liệt nhất chụp vào trên người mình yêu, nhưng cậu không phải không thừa nhận Trần Lâm nói ra tất cả chính là chuyện mình lo lắng nhất.

Nếu như Thái Hanh tiếp cận cậu, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đều chỉ là một cái bẫy? Rốt cục cậu nên làm gì?"

Nếu như mình liều mạng đi ra ngoài như vậy, vạn nhất bỏ mạng, Bảo Bảo mới vừa bị thương sẽ ra sao?

Trong lòng đột nhiên xông tới ý nghĩ khiến cậu rùng cả mình, chặt chẽ mím môi, gian nan nhắm mắt lại, lòng bàn tay siết chặt chán nản mở ra, đến cùng cậu cũng không có đi ra khỏi cái cửa này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro