Chương 60: Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc rên lên một tiếng, máu tươi chảy ra ngoài, càng ngày càng nhiều quân địch xông tới, bên cạnh hai người chính là vực sâu thăm thẳm, không còn đường có thể đi, Thái Hanh không kịp suy nghĩ nhanh chóng vác Chính Quốc lên, thả người nhảy xuống.

"Ầm ầm ầm" vô số đạn bắn tới, thế nhưng trong nháy mắt bọn họ đã biến mất ở bên trong sương mù trắng xóa.

Thân thể nhanh chóng rơi xuống, cuồng phong lạnh lẽo khiến Điền Chính Quốc không mở mắt ra được, trong lúc cậu nghĩ bản thân cùng Kim Thái Hanh sẽ mất mạng như vậy, cánh tay Thái Hanh giống như thép đột nhiên bám vào một tảng đá, xung lượng cực lớn làm cho hắn thống khổ gào một tiếng.

Thân hình hai người tàn nhẫn mà đập vào vách đá, đột nhiên mất đà rơi xuống bên trong lớp tuyết dày, giống như vật rơi tự do lăn lộn vài vòng, Thái Hanh ôm chặt Điền Chính Quốc che chở trong ngực, phía sau lưng hắn đập vào trên một tảng đá, lúc này rốt cục mới ngừng lại.

Chính Quốc lăn tới trên mặt tuyết, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, nằm trên mặt đất thở một hơi dài mới ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện thì ra phía dưới vực sâu thậm còn một chỗ nhô ra, tạo thành một sườn núi, lúc này mới làm cho bọn họ đại nạn không chết kiếm được mạng trở về.

Trải qua ngắn ngủi kinh hồn, đau đớn kịch liệt lần thứ hai vọt tới, đả kích cường liệt khiến bụng của cậu đau đến mức cơ hồ bị xé rách thành hai nửa, trên bả vai vết thương tí tí tách tách thấm máu ra, trong chốc lát liền nhuộm thành một mảnh huyết sắc.

Thái Hanh cắn răng bò đến bên cạnh cậu, không ngừng mà vỗ mặt của cậu, Điền Chính Quốc mở mắt ra hoảng hốt liếc hắn một cái, nỗ lực kéo kéo khóe miệng, một câu nói cũng không nói ra được.

"Nhịn một chút."

Đôi mắt Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc rên lên một tiếng, máu tươi chảy ra ngoài, càng ngày càng nhiều quân địch xông tới, bên cạnh hai người chính là vực sâu thăm thẳm, không còn đường có thể đi, Kim Thái Hanh không kịp suy nghĩ nhanh chóng vác Chính Quốc lên, thả người nhảy xuống.

"Ầm ầm ầm" vô số đạn bắn tới, thế nhưng trong nháy mắt bọn họ đã biến mất ở bên trong sương mù trắng xóa.

Thân thể nhanh chóng rơi xuống, cuồng phong lạnh lẽo khiến Điền Chính Quốc không mở mắt ra được, trong lúc cậu nghĩ bản thân cùng Thái Hanh sẽ mất mạng như vậy, cánh tay Kim Thái Hanh giống như thép đột nhiên bám vào một tảng đá, xung lượng cực lớn làm cho hắn thống khổ gào một tiếng.

Thân hình hai người tàn nhẫn mà đập vào vách đá, đột nhiên mất đà rơi xuống bên trong lớp tuyết dày, giống như vật rơi tự do lăn lộn vài vòng, Thái Hanh ôm chặt Điền Chính Quốc che chở trong ngực, phía sau lưng hắn đập vào trên một tảng đá, lúc này rốt cục mới ngừng lại.

Điền Chính Quốc lăn tới trên mặt tuyết, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, nằm trên mặt đất thở một hơi dài mới ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện thì ra phía dưới vực sâu thậm còn một chỗ nhô ra, tạo thành một sườn núi, lúc này mới làm cho bọn họ đại nạn không chết kiếm được mạng trở về.

Trải qua ngắn ngủi kinh hồn, đau đớn kịch liệt lần thứ hai vọt tới, đả kích cường liệt khiến bụng của cậu đau đến mức cơ hồ bị xé rách thành hai nửa, trên bả vai vết thương tí tách thấm máu ra, trong chốc lát liền nhuộm thành một mảnh huyết sắc.

Thái Hanh cắn răng bò đến bên cạnh cậu, không ngừng mà vỗ mặt của cậu, Điền Chính Quốc mở mắt ra hoảng hốt liếc hắn một cái, nỗ lực kéo kéo khóe miệng, một câu nói cũng không nói ra được.

"Nhịn một chút."

Đôi mắt Kim Thái Hanh biến thành màu đỏ rực, xé rách quần áo trên người, trói chặt vai Điền Chính Quốc, sau đó ôm chặt cậu vào trong lồng ngực.

Hắn không nói gì, mà Chính Quốc có thể cảm giác được thân thể của hắn đang run rẩy, qua không biết bao lâu hắn mới khàn tiếng mở miệng, "... Em làm anh sợ muốn chết."

Điền Chính Quốc muốn giơ tay sờ sờ đầu của hắn, thế nhưng đau đớn làm cho cánh tay của cậu không nâng lên được, cố gắng nặn ra nụ cười nói, "... Anh mới làm em sợ muốn chết, suýt chút nữa cho là anh muốn đồng quy vu tận với em, em mới không cần anh chết cùng."

Kim Thái Hanh ngẩng đầu lên, ánh mắt chứa đầy tơ máu nhìn Chính Quốc, "Cái gì mà có chết hay không, em chỉ bị trúng một súng thôi, chúng ta lập tức có thể đến trụ sở, em sẽ khá hơn, không có chuyện gì đừng sợ, đừng sợ."

Hắn lặp đi lặp lại, cũng không biết an ủi chính mình hay là Chính Quốc.

Lúc này thiết bị truyền tin vang lên tiếng xì xì, bọn họ rốt cục có tín hiệu, hệ thống bắt đầu tự động định vị khoảng cách của bọn họ đến trụ sở, Thái Hanh liếc mắt nhìn không chút do dự cầm lấy chúng nó đồng thời ném xuống vực sâu.

Bọn họ năm lần bảy lượt bị phục kích, thiết bị truyền tin đã không có cách nào tiếp tục tín nhiệm.

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, lộ ra một vệt cười khổ, "Lần này thảm... Không có thiết bị truyền tin phương hướng của chúng ta cũng bị mất."

"Không có thiết bị truyền tin chúng ta còn có mặt trời, lúc trước không có tín hiệu chúng ta vẫn đi được mà."

Kim Thái Hanh không ngừng mà xoa xoa hai tay lạnh đến cứng ngắc của Chính Quốc, "Vừa nãy hệ thống định vị em cũng thấy đấy, chúng ta còn lại không tới hai mươi km, bây giờ lập tức xuất phát, quân địch sẽ không đuổi kịp được."

Hắn nói xong lại cúi đầu hôn cái trán của cậu một cái, "Chính Quốc, kiên trì một chút nữa, chúng ta rất nhanh liền đến."

Điền Chính Quốc hướng hắn kéo kéo khóe miệng, nỗ lực muốn nở nụ cười, nhưng là cậu thật sự rất đau, đau đến mức không có khí lực, "... Thái Hanh, em thật sự đi không nổi, nếu như em cùng đi với anh, sẽ thật sự thành gánh nặng của anh, còn có hai mươi km một mình anh rất nhanh có thể đến, anh để em ở chỗ này, chờ đến trụ sở lại đi tìm em được không."

"Em im miệng cho anh!" Kim Thái Hanh không chút do dự ngắt lời, gắt gao siết nắm đấm, "Là ai lúc trước nói muốn đi theo anh, Điền Chính Quốc là ai nói như vậy với anh hả?!"

"Lúc ở trường quân đội không phải em vẫn thích tranh đoạt với anh, em xem hiện tại chúng ta có thể lập tức phân ra thắng bại, em muốn bỏ cuộc, anh sẽ xem thường em cả đời, anh biết Điền Chính Quốc không phải kẻ nhu nhược như thế!"

Chính Quốc lắc lắc đầu, mất máu cùng đau bụng khiến cả người cậu đều có chút hoảng hốt, "Em cũng muốn... Đi cùng anh, nhưng em thật sự có chút mệt..."

Cậu không khống chế được nhắm mắt lại, một thân đỏ tươi thấm vào bên trong tuyết lớn, đâm vào viền mắt Thái Hanh, hắn ôm chặt Điền Chính Quốc, "Đứng lên! Đừng ngủ ở chỗ này, em không đi được anh liền cõng em, nếu như em không đi, chúng ta cùng chết ở đây, anh nói được làm được."

Nghe đến hai chữ "Cùng chết", lông mi Điền Chính Quốc kịch liệt run rẩy mấy lần.

Cậu không thể liên lụy Kim Thái Hanh, cậu muốn bò lên...

Kiên cường chống đỡ đôi mắt, Thái Hanh gian nan đỡ cậu dậy, trong bụng đau nhức làm cho cậu không đứng thẳng lên được, Kim Thái Hanh không chút do dự cởi đồ chống lạnh khoác ở trên người cậu, đem ba lô của cậu đeo ở trên người, nhẫn nhịn chua xót trong lòng nghẹn giọng nói, "Không sợ, anh cùng em tán gẫu, em không phải chê anh nói ít, sau này anh sẽ nói nhiều, đừng nhắm mắt lại."

Điền Chính Quốc như có như không gật gật đầu, Thái Hanh nghẹn ngào một chút, hôn ngón tay của cậu một cái, bước vào bên trong gió tuyết.

Trời dần dần đen kịt lại, khí trời càng ngày càng trở nên gay go, trong chốc lát liền nổi lên bão tuyết, không có mặt trời dẫn đường, phương hướng càng thêm mơ hồ không rõ.

Trong lúc hai người cho là sẽ vĩnh viễn mai táng ở bên trong gió tuyết này, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gian nhà gỗ nhỏ cũ nát, trong giây lát đôi mắt Thái Hanh sáng lên, bước nhanh chạy tới mới phát hiện đây thật sự không phải là ảo giác của hắn.

Hai người chật vật đi vào trong nhà gỗ, vừa mở cửa liền thấy ba bộ thi thể nằm trên mặt đất, đại khái là do niên đại quá lâu, trên người bọn họ tích một lớp bụi dày đặc, chỉ còn dư lại một bộ bộ xương khô, bây giờ ở bên trong đêm tuyết đen kịt như vậy, hiện ra đặc biệt dữ tợn.

May là hai người đã từng thấy sinh tử, vẫn là đối với ba bộ thi thể gật đầu, lễ phép ngồi vào bên trong góc nhà.

Bởi vì sợ quân địch phục kích, hai người đều không đốt củi lửa, Kim Thái Hanh mò đường di chuyển trong phòng, dĩ nhiên phát hiện có không ít thuốc cầm máu.

Tuy rằng niên đại xa xưa, nhưng vì không có ai đặt chân đến đây nên không bị ô nhiễm, Thái Hanh giúp Điền Chính Quốc một lần nữa băng lại vết thương một chút, vết thương luôn thấm máu rốt cục cũng ngừng chảy, cậu nhét vào miệng mấy cục tuyết, coi như bổ sung lượng nước.

Nằm ở trên mặt đất, cậu đưa mắt nhìn về phía ba bộ thi thể kia, phát hiện trên người bọn họ dĩ nhiên mặc quân trang, "Nơi này trước đây có thể là nơi trú quân hoặc điểm nghỉ chân bỏ hoang, ba người này có vẻ là quân lính của quân đoàn Alpha."

Thái Hanh cũng nhìn về phía ba bộ thi thể, xác thực từ quân phục cũ kỹ nhận ra tiêu chí quân đội, "Có vẻ trụ sở cũng không còn xa, chúng ta tự nhiên có thể tìm tới nơi này, tin tưởng anh đã sắp đến nơi rồi."

Điền Chính Quốc tằng hắng một cái, đối diện đôi mắt Thái Hanh, kéo khóe miệng, "Thế nhưng trên người bọn họ không có ngoại thương, rất hiển nhiên không phải đông chết thì chính là chết đói, e nơi này dù có cách trụ sở rất gần, nếu như không có hướng dẫn cùng phương hướng, chúng ta cũng sẽ giống như họ bị chết ở chỗ này."

Lời này khiến trái tim của hai người đều chìm xuống, nhìn chằm chằm ba cỗ thi thể trên đất, nhất thời nói không ra lời.

Nếu như bọn họ thật sự là bởi vì không liên lạc được cho trụ sở, lại giống như ba cỗ thi thể kia, chỉ có thể bị bao vây ở đây, trước khi chết đến cùng có bao nhiêu tuyệt vọng? Rõ ràng cách hi vọng đã gần như vậy, cuối cùng lại vẫn cứ dã tràng xe cát...

Kim Thái Hanh nhìn Chính Quốc liếc mắt một cái, đứng dậy đứng lên, "Bọn họ bị vây chết, không có nghĩa là chúng ta cũng vậy, nếu như nơi này là nơi trú quân, chúng ta trước tiên tìm một chút đồ vật dùng được, rồi lại nói."

Điền Chính Quốc nở nụ cười, "Anh nói đúng, trước tiên tìm xem có băng đạn hay không, nếu không bổ sung đạn, hai chúng ta thật sự ngay cả con thỏ cũng không đánh được."

Thái Hanh khinh bỉ một tiếng, "Chỗ lạnh như thế này, nếu như thỏ có thể sống sót sẽ trở thành thỏ tinh."

Điền Chính Quốc không nghĩ tên này sẽ nói như vậy, nhịn không được bật cười, kết quả khiến bụng cùng vết thương đau nhức, giống như tên vô dụng ngã ở trên mặt đất.

Tỉ mỉ tìm kiếm một phen, hai người thu hoạch khá dồi dào, nơi này mặc dù không có nước cùng dịch dinh dưỡng, thế nhưng đạn dược vẫn là cực kỳ sung túc, mặc dù đều là loại mấy chục năm trước, thế nhưng số lượng lớn như vậy cũng đủ ứng phó kẻ địch rồi.

Sau khi hai người thay đổi vũ khí rót đầy băng đạn, một lần nữa thương lượng con đường kế tiếp, trong lúc đang chuẩn bị lên đường, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng súng ầm ầm, trong nháy mắt thần sắc của hai người biến đổi: Quân địch đuổi tới rồi!

Điền Chính Quốc dùng báng súng chống đất, cắn răng đứng lên, thế nhưng hai cái chân đứng cũng không vững, giờ khắc này đạn đã bắn tới trước cửa sổ, Thái Hanh cúi đầu hôn đôi môi của cậu một cái, sau đó chỉ nói "Đừng đi ra", hắn liền nhảy cửa sổ ra ngoài.

Điền Chính Quốc lòng như lửa đốt, làm sao có khả năng yên tâm để Thái Hanh cùng quân địch đơn đả độc đấu, dưới tình thế cấp bách cậu vừa đứng lên, bụng lại đau đớn không thôi, cậu cảm giác được có máu thuận theo chân từ từ chảy xuống, ngã xuống đất, đau đớn gắt gao nắm chặt nắm đấm.

Bên ngoài đạn hỏa bay tán loạn, tiếng nổ chấn động cửa kính, tiếng kính rơi vỡ "Loảng xoảng" vang vọng, một viên đạn đột nhiên bay vào trong nhà, Chính Quốc dùng hết lực khí toàn thân né tránh, đầu đụng phải thi thể bên cạnh, tay phải trên đất đẩy một cái, cậu đụng phải một dụng cụ kim loại.

Tay áo của cậu chạm vào dụng cụ đó, đột nhiên nổi lên một tia sáng, Điền Chính Quốc thần sắc chấn động, cấp tốc lau tro bụi phía trên, định thần nhìn lại dĩ nhiên phát hiện đây là một thiết bị truyền tin cổ xưa!

Món đồ này lâu năm thiếu tu sửa, theo lí căn bản không có khả năng khởi động, thế nhưng Chính Quốc xác định vừa nãy bản thân không có hoa mắt, món đồ này xác thực sáng lên.

Cậu không ngừng mà ấn nút công tắc, vật này phát ra âm thanh vận chuyển "Răng rắc", thế nhưng chết sống cũng không sáng lên lần nữa.

Điền Chính Quốc vào lúc này mới hiểu được, vật này vì sao lại được cậu phát hiện bên cạnh thi thể, nhất định là ba người này trước khi chết vẫn cứ ôm máy truyền tin nỗ lực liên lạc trụ sở tìm kiếm cứu viện, thế nhưng đến khi chết rồi cũng không chờ được hi vọng.

Không có gì bất ngờ xảy ra máy truyền tin này nhất định có thể liên lạc đến quân đoàn Alpha, nếu như bây giờ có thể gửi đi tín hiệu cho bọn họ, cậu và Thái Hanh chẳng khác nào hoàn thành nhiệm vụ, không cần tiếp tục phải bất chấp nguy hiểm tính mạng đi hai mươi km kế tiếp.

Thế nhưng dù có lật đi lật lại vẫn không khởi động được, cái máy này đã có niên kỉ lâu như vậy làm sao có khả năng giúp được bọn họ.

Điền Chính Quốc máy móc thao túng máy móc, lại không có bất kỳ tín hiệu đáp lại, bất đắc dĩ đưa nó nhét vào trong túi đeo lưng bên người, lúc này ngoài cửa sổ tiếng súng vẫn đang tiếp tục, cậu cầm súng lên nhắm ngay ngoài cửa sổ.."

Lúc này trong phòng đen kịt một màu, ở bên ngoài cái gì cũng không nhìn thấy, cậu ở nơi này có thể thuận lợi bắn tỉa, trơ mắt nhìn một vệt bóng đen hướng về phía Thái Hanh chạy tới, cậu nhanh chóng ấn xuống cò súng, bóng đen kia nặng nề ngã trên đất, cậu cũng bị lực đàn hồi của súng phản xạ khiến mình ngã xuống đất.

Thiếu một cái quân địch, Kim Thái Hanh hành động tự do rất nhiều, rất nhanh tiêu diệt ba tên quân địch đuổi theo, bước nhanh chạy vào trong phòng.

"Bọn họ phát hiện chúng ta, may là người không nhiều, thừa dịp đại đội nhân mã của bọn họ chưa kịp đuổi tới, chúng ta chạy đi nhanh lên."

Chính Quốc gật gật đầu, Thái Hanh đỡ cậu đứng lên, lúc này cậu còn không quên tiếp tục mò mẫm máy truyền tin trong tay.

Thái Hanh kỳ quái liếc mắt nhìn đồ vật trên tay cậu "Đây thứ gì?"

Điền Chính Quốc định trả lời, máy truyền tin trong tay đột nhiên sáng lên, ánh sáng đứt quãng lấp lóe mấy lần, truyền đến hệ thống âm thanh cổ xưa, [Tín hiệu liên lạc, đối tượng 8744 căn cứ Alpha, mục đích liên lạc mời nói] hai người đồng thời chấn kinh rồi, Điền Chính Quốc không còn kịp suy tư nữa, cổ họng khàn khàn gầm nhẹ, "Mã liên lạc quân đoàn Liệp Ưng, vị trí Thương Lan, thỉnh cầu chi —— "

Câu nói kế tiếp không đợi nói xong, một cái tay đột nhiên từ phía sau mạnh mẽ ghìm lại cổ của cậu, một tên quân địch cả người đầy máu chẳng biết lúc nào bò dậy, cầm một cái lưỡi lê định đâm về phía Chính Quốc.

"Ầm" một tiếng, Thái Hanh không chút do dự nổ súng, hình dáng người kia lay động, đem Điền Chính Quốc kéo đến phía sau, đang chuẩn bị nổ phát súng thứ hai, rõ ràng ngực người kia đã trúng đạn, cũng không biết sức lực từ đâu vọt tới, tựa như điên nhào tới Thái Hanh.

Tiếng súng nổi lên bốn phía, thân thể tên địch lung lay, nhếch lên khóe miệng đầy là máu, lộ ra nụ cười dữ tợn, đột nhiên từ phía sau móc ra một tụ đạn hạt nhân.

Đồng tử Kim Thái Hanh đột nhiên co rụt lại, đột nhiên đem Chính Quốc đẩy ra, bên cạnh nhà gỗ chính là đường dốc, Điền Chính Quốc căn bản không kịp phản ứng liền bị hắn trực tiếp đẩy xuống, thân thể kịch liệt lăn lộn, cậu nặng nề ngã xuống sườn núi, đau đớn rên lên một tiếng.

"Thái Hanh ——!"

Cậu gào thét một tiếng, lảo đảo đứng dậy, một giây sau "Uỳnh" một tiếng nổ vang thật lớn, trước mắt ánh lửa bắn ra bốn phía, giống như một quả cầu lửa nổ tung tại chỗ, cậu thậm chí không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, liền bị một luồng xung lương cực lớn hất tung lên mặt đất.

Vụ nổ cực mạnh trực tiếp thiêu đốt nhà gỗ, bên trong đựng hết thảy đạn dược giống như một kho vũ khí nhỏ trong nháy mắt bốc cháy, khói đen xông thẳng lên trời, Kim Thái Hanh bị nuốt ở bên trong liệt hỏa hừng hực, đảo mắt liền biến mất không thấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro