Chương 58: Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng "tích" vang lên, thiết bị truyền tin đã khoá cửa lớn phòng thí nghiệm.

Nơi này là chỗ cơ mật nhất toàn bộ chiến đội Liệp Ưng, một khi đóng lại, trừ phi có quyền hạn tối cao bằng không căn bản không có người có khả năng xông đến.

Hoàn cảnh như vậy khiến Điền Chính Quốc cũng cảm thấy bớt căng thẳng, đối mặt với biểu tình thẩm vấn của người quen cũ, cậu thở ra một hơi, nói ra chuyện làm rời đi mẫu tinh chạy đến chiến đội Liệp Ưng, bao gồm cả chuyện Hoàng đế nhúng tay vào, nhưng chuyện này cậu chỉ nói sơ lược không có nói kỹ càng.

Trần Lâm sau khi nghe xong, nhíu mày, trừng Điền Chính Quốc nửa ngày mới nghẹn ra một câu nói, "Cho nên cậu dễ dàng từ bỏ tước vị bệ hạ phong cho cậu, chạy đến cái nơi chim không thèm ị này?"

Điền Chính Quốc chột dạ kéo kéo khóe miệng, Trần Lâm chỉ vào cậu nửa ngày, cuối cùng tức giận đập bàn nói, "Tôi chưa từng thấy người ngu xuẩn như cậu, cậu nghĩ rằng tước vị hoàng gia là rẻ rách à, không muốn thì có thể ném đi! Cậu biết bao nhiêu người tha thiết mong chờ trông mong cả đời đều không đổi được một tước vị, có phải là do cậu bị biến dị gien cho nên đầu óc choáng váng rồi không!"

"Nửa đời sau nhàn nhã làm quý tộc nhàn tản, không thể so với cậu ở quân bộ liều sống liều chết cả đời? Chẳng qua vì mấy lời nói của mấy tên rảnh rỗi, cậu trực tiếp để mình lưu vong biên cương, lần này nếu không phải vừa vặn tôi chạy đến đây, có phải cậu dự định cả đời không gặp tôi?"

Tính cách của Trần Lâm quái lạ, thế nhưng cực kỳ bao che khuyết điểm, lúc thường miệng lưỡi bén nhọn, mà trong lòng đã sớm coi Điền Chính Quốc là bằng hữu, vào lúc này nhìn thấy cậu không nhịn được lộ ra biểu tình hận thiết bất thành cương.

Trong lòng Điền Chính Quốc không khỏi cảm thấy ấm áp, không nhịn cười được một tiếng, "Nào có chuyện đó, anh là ân nhân cứu mạng của tôi a, tôi nhớ đến anh còn không kịp, làm sao có khả năng cả đời không gặp lại, nơi này cũng không thảm giống như anh nói đâu, đại khái là do mệnh tôi không tốt, không thích hợp sống an nhàn, anh coi như tôi bị nước chảy vào đầu cũng được."

"Đừng nói cho với lời ngon tiếng ngọt, mấy lời dễ nghe đó cậu để dành dỗ Kim thượng tá đi."

Trần Lâm tức giận nguýt cậu một cái, nhìn bím tóc trên đầu của Điền Chính Quốc, giận dữ nhéo một cái, "Nhìn lại bộ dạng bây giờ của cậu xem, đường đường là một người đàn ông lại đeo bím tóc, cậu có phải là cảm thấy mình biến thành phục tùng giả chưa đủ, còn phải biến thành đàn bà mới cảm thấy thoả mãn không? Bây giờ cậu mới nhớ tới gien của cậu bị biến dị, lúc trước một mình chạy đến chỗ nguy hiểm như vậy, sao không nhớ tới nó."

Trần Lâm nói xong lại xoa xoa thái dương, "Đại ca, tôi nhờ cậu ngẫm lại thân thể của mình được không, cậu đã không phải là cầm kiếm giả, tới chỗ như thế này không khác gì đi vào chỗ chết, cậu không sợ cái tên diêm vương Kim Thái Hanh kia nếu biết được nhất định sẽ phát rồ à?"

Nói xong lời này, chính Trần Lâm cũng cảm thấy bản thân giống như người mẹ đang lo lắng cho con gái, không nhịn được trừng Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc chột dạ sờ sờ mũi, nhỏ giọng thầm thì, "Kỳ thực... Cũng không phải một mình tôi."

Trần Lâm không nghe rõ, "Cái gì?"

"Tôi nói không phải một mình tôi chạy tới, hơn nữa có người.. Cũng biết việc này..."

Điền Chính Quốc nói hàm hàm hồ hồ, Trần Lâm ngẩn người một chút, "... Có người?"

"Chính là... Tại Hưởng a, hiện tại hắn cũng đang ở chiến đội Liệp Ưng, cho nên... Cũng không phải chỉ một mình tôi phát điên đâu... đúng không?" Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn trời, lúng túng liếm môi một cái.

Trần Lâm bị sặc nước, ho khan nửa ngày mới biệt nghẹn ra một câu nói, "... Hai người thật là biết chơi đùa, chạy đến nơi rách nát này cũng không quên khoe ân ái, khó trách cậu biến mất hắn vẫn giữ được bình tĩnh như thế, thì ra đã sớm phu xướng phu tuỳ với cậu."

Nói xong anh ta đem cái cốc trong tay xuống bàn, khoát tay một cái nói, "Được rồi, lời vừa rồi coi như tôi chưa nói, tên kia nhà cậu cũng đã không quản cậu phát rồ chạy đến đây rồi, một người ngoài như tôi có tư cách gì mà quản được a."

Anh ta bĩu môi, đưa mắt nhìn lên trời, "Trần Lâm a Trần Lâm, mày thật đúng là thầy thuốc tốt nhất trên đời, nhưng đáng tiếc lòng tốt lại bị người ta xem là lòng lang dạ thú, ai..."

Bộ dạng tự biên tự diễn của anh ta, chọc cho Chính Quốc phát cười, vội vàng nhấc tay xin tha, "Ân nhân cứu mạng, tôi sai rồi được chưa, nể tình tôi hơn nửa đêm không sợ bại lộ thân phận cố ý tới tìm anh, có thể đừng nóng giận hay không?"

Trần Lâm liếc nhìn Điền Chính Quốc, kỳ thực trong mắt đã có ý cười, thế nhưng vẫn cứ giả bộ bình chân như vại, cầm cốc nhấp một ngụm, "Đừng nói là cố ý tới gặp tôi, tôi xem cậu tám phần mười là vô sự không lên điện tam bảo, có việc cầu tôi mới cố ý đến tìm tôi đúng không, nói đi, cậu đến cùng có chuyện gì gạt tôi, vừa nãy hỏi cậu có phải là mập nên không, cậu cũng ấp a ấp úng, nhanh chóng thành thật khai báo."

Bị chọc thủng tâm tư, Chính Quốc có chút lúng túng, nghĩ đến chuyện nên nói càng cảm thấy mất thể diện, do dự một hồi mới ngẩng đầu nhìn trời nói, "... Kỳ thực cũng không có chuyện gì đặc biệt, chính là gần đây tôi cảm giác rất không thoải mái, không chừng là có..."

"...!?"

Trần Lâm lần thứ hai bị sặc, che miệng ho khan không ngừng, một gương mặt đều đỏ bừng, cẩn thận hỏi, "... Cậu nói "có" với chuyện tôi đang nghĩ trong đầu, có phải là một chuyện không?"

Vẻ mặt Trần Lâm kinh ngạc khiến Điền Chính Quốc càng thêm lúng túng, tuy rằng cậu rất không muốn bàn luận chuyện này, nhưng khi đã nói ra cũng không cần thiết giấu giếm nữa, gãi gãi đầu, "Chắc cũng là một chuyện đi, vừa nãy không phải anh nói tôi mập một vòng."

Đối diện ánh mắt chật vật lúng túng của Chính Quốc, trong lòng Trần Lâm chìm xuống, biết đến chuyện này, vội vã ngồi thẳng người, thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn Điền Chính Quốc.

"Tại sao cậu có cảm giác này, quân y biết không? Hiện tại cậu không thoải mái chỗ nào, nói rõ ràng cho tôi."

Đối diện ánh mắt nghiêm túc của Trần Lâm, Chính Quốc mím môi, quả thực lúc này Trần Lâm đã vạch trần vết sẹo ẩn sâu nhất của cậu, hít sâu một hơi hắn nhắm mắt lại, nói ra triệu chứng không khỏe dạo gần đây của cậu.

Cậu nói rất chậm, nói một chữ trong lòng thấp thỏm sâu sắc thêm một phần, mà Trần Lâm nghe được rất tỉ mỉ, mãi đến tận khi nghe cậu nói xong mới nhíu mày, trên mặt lộ ra biểu tình lo lắng.

Tong lòng Điền Chính Quốc trầm xuống mấy phần, tự giễu cười một tiếng nói, "Con người của tôi mơ mơ hồ hồ, thật sự là không có kinh nghiệm gì, xung quanh cũng không có người để hỏi, cho nên phản ứng buồn nôn đó rốt cuộc có phải là có hay không?"

Trần Lâm sờ môi, trầm mặc hồi lâu mới gật gật đầu, "Chuyện buồn nôn khó nói, buồn nôn, chán ăn thậm chí là mập mạp, cũng không nhất định là phản ứng của mang thai, cũng có thể là tật xấu khác dẫn tới, huống hồ cậu cũng không phải phục tùng giả nguyên sinh, gien cùng khoang sinh sôi nảy nở đều là do bị biến dị, tôi thực sự không có cách nào trực tiếp cho cậu một cái kết luận."

Nói xong Trần Lâm xoa xoa thái dương, "Triệu chứng đó của cậu đã kéo dài bao lâu, cậu nói rõ một chút."

Điền Chính Quốc suy nghĩ một hồi, "Nhiều nhất hai tháng, lúc trước tôi tham gia sát hạch chiến đội Liệp Ưng vẫn không có như vậy."

"Vậy gần đây làm là lúc nào? Thái Hanh tên kia tự nhiên đã chạy đến đây, đừng nói với tôi chỉ là nắm tay bình thường, bao lâu thì hai người làm một lần?"

Đề tài của Trần Lâm chuyển quá nhanh, khiến mặt Chính Quốc không khỏi đỏ ửng, không được tự nhiên nói, "... Anh có thể uyển chuyển nói một chút hay không?Hai người chúng tôi cũng không phải loại động dục cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó."

"Uyển chuyển" Trần Lâm bĩu môi chà chà hai tiếng, không nhịn được trêu đùa, "Hiện tại ngay cả đứa nhỏ cũng đã hoài nghi là có, cậu còn muốn tôi uyển chuyển? Nếu không cậu nói cho tôi hai người một ngày hoàn thành mấy lần tạo ra sinh mệnh, như vậy đủ uyển chuyển chưa?"

Điền Chính Quốc quẫn bách ho khan vài tiếng, "Được rồi... Tuy rằng hai chúng tôi xác thực không chỉ là nắm tay, thế nhưng vẫn không thật sự làm a... Một lần duy nhất là sau khi chúng tôi thông qua sát hạch, nhưng khi đó tôi đã cảm thấy không thoải mái, cũng không thể đêm đó làm sáng sớm ngày thứ hai liền có đi?"

"Trước kia thì sao, hai ngươi làm qua chưa?"

Lời này khiến Điền Chính Quốc không nhịn được lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, vung vung tay nói, "Xin nhờ, trước đây thì càng không thể, nếu khi đó liền có, trong lúc gặp phải ác thú tôi đã một xác hai mạng rồi."

"Chờ đã... Cậu nói ác thú?" Lông mày Trần Lâm đột nhiên giương lên, trên mặt lộ ra thần sắc không dám tin.

Nhắc tới chuyện này, Chính Quốc thở ra một hơi, đến nay lòng vẫn còn sợ hãi, cười khổ nói, "Không tin đúng không? Ngay cả chính tôi đến bây giờ cũng không thể tin được, viễn cổ dị thú hiếm thấy như thế cũng bị tôi đụng phải, lúc đó tôi và Tại Hưởng thiếu một chút liền bị nó ăn thịt, bây giờ nhớ đến đôi mắt xanh biếc cùng cái miệng lớn của nó, tôi vẫn còn cảm thấy nổi hết cả da gà."

Điền Chính Quốc tự nhiên nói, Trần Lâm nhíu chặt lông mày, trên mặt thần sắc biến ảo khó lường, như là nghĩ tới điều gì, nửa ngày mới khó khăn mở miệng, "Cậu là nói... Ác thú kia suýt chút nữa ăn thịt hai người, thế nhưng cuối cùng lại thả cậu đi sao?"

Chính Quốc theo bản năng gật gật đầu, đối diện con mắt sâu thẳm của Trần Lâm, lập tức mím môi, "... Chuyện này có cái gì không đúng sao?"

Trần Lâm thở ra một hơi, như là không biết nên mở miệng như thế nào, trong phút chốc từ trên ghế sa lông đứng lên, đi đi lại lại trong phòng một lúc sau mới dừng lại, hít một hơi nói, "Chính Quốc, cậu có biết ác thú viễn cổ tại sao sống hơn một ngàn năm không có huỷ diệt hay không?"

Trần Lâm đột nhiên không có bất kỳ dấu hiệu nói đến đề tài này, không khỏi làm cho Điền Chính Quốc sững sờ, "Chẳng lẽ không phải là do da dày thịt béo sức chịu đòn mạnh?"

"Đây chỉ là một phương diện."

Trần Lâm duỗi ra một đầu ngón tay, tiến đến Chính Quốc trước mặt, nhìn chằm chằm vào tròng mắt của cậu, giọng khàn khàn nói, "Nguyên nhân trọng yếu hơn là ác thú loại sinh vật này có một tập tính, tuyệt đối không làm hại giống cái cùng trẻ nhỏ."

"Thứ này tôi cũng cũng chưa từng thấy tận mắt, mà là thầy giáo của tôi đã làm qua nghiên cứu về sinh vật viễn cổ, ác thú này kỳ thực có chút tương tự với người Thương Kiếm chúng ta, giống cái sinh sôi nảy nở thấp hơn nhiều giống đực, mà giống đực trời sinh ôm ấp địch ý, thêm vào sự công kích cực mạnh của bọn họ, cho nên thường thường ở trong thời kì ấu tể sẽ xuất hiện tình huống giống đực cùng nhau đồng quy vu tận hơn nữa quy mô rất lớn, có lẽ là bởi vì như vậy, chúng nó đối với giống cái tuyệt đối là thái độ bảo vệ, mặc dù không phải đồng loại, nếu như không phải cường đại đến uy hiếp sinh mệnh bọn nó, chúng nó tuyệt đối không chủ động công kích."

"Nhưng đến nay bên trong loại sinh vật này, lực công kích đến giống cái cùng ấu tể có thể vượt quá ác thú giống đực cơ hồ không có, cho nên Chính Quốc... Khả năng đây chính là nguyên nhân nó bỏ qua cho cậu."

Đôi mắt Trần Lâm luôn luôn cười như không cười giờ khắc này hoàn toàn lắng đọng, biến thành thâm sắc đông lạnh, điều này nói rõ hắn tuyệt đối không phải đang nói chuyện giật gân.

Điền Chính Quốc cứng đơ ngồi tại chỗ, phía sau lưng bất tri bất giác thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, đến tột cùng Trần Lâm có ý gì cậu đều đã hiểu.

Lời này vừa nói, cơ hồ rõ ràng nói cho cậu biết, cậu lúc đó rất có thể là vì đã mang thai cho nên mới tránh được một kiếp.

Cậu kéo kéo khóe miệng cứng ngắc, không nhịn được xì cười một tiếng, "Cho nên anh cảm thấy nó coi tôi thành giống cái có ấu tể?"

"Gien của tôi đến cùng biến dị ra sao, Trần Lâm không phải anh hiểu rõ hơn tôi sao, tôi chỉ là biến thành phục tùng giả, không phải biến thành giống cái, xét đến cùng không phải tôi vẫn là giống đực sao?"

Trần Lâm gật gật đầu, trầm mặc không lên tiếng, Điền Chính Quốc cắn môi, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, có thể càng nghĩ càng cảm thấy việc này hoang đường, "Hơn nữa coi như... Coi như tôi có, anh cảm thấy chuyện này khoa học sao? Sát hạch của chiến đội Liệp Ưng có bao nhiêu tàn khốc anh cũng đã nghe thấy, tôi cũng không phải kim cương bất hoại thân, một đường đi tới mưa bom bão đạn, còn có thể bảo vệ được đứa nhỏ trong bụng, vậy cũng thật là thần."

Giờ khắc này trong lòng Trần Lâm khiếp sợ và nghi hoặc không một chút nào ít hơn so với Điền Chính Quốc, gắt gao vặn đầu lông mày, trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói, "Chính Quốc, lời cậu nói đều đúng, chuyện này cũng là chỗ tôi không hiểu, dựa theo logic bình thường, nếu như cậu thật sự mang thai, đứa nhỏ này cũng đã sớm mất, nhưng gien của cậu đã biến dị, rất nhiều chuyện đều không có cách nào dùng logic giải thích được.

"Nếu như lời cậu nói với tôi là thật, lần gần đây nhất cậu cùng Thái Hanh làm, vậy cậu nghĩ đã từng nghĩ còn có một loại khả năng, là gien của cậu tự động bảo vệ cậu không?"

"... Có ý gì?" Điền Chính Quốc hơi nhíu lông mày.

"Trong nghiên cứu gien có một loại thuyết pháp gọi "Phán đoán chữa trị", ý tứ chính là trong lúc một người thân thể bị trọng thương, bộ phận trong thân thể thường thường sẽ sản sinh ảo giác, giống như một người mất đi hai chân, mà nằm ở trên giường lại không ý thức được, thậm chí có thể cảm giác được chân của mình vẫn tồn tại, đây chính là một loại "Phán đoán chữa trị"."

Chính Quốc nghe xong đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không hiểu, "... Điều này có liên quan gì đến chuyện chúng ta đang nói?"

"Đương nhiên là có liên quan, tôi hoài nghi thân thể của cậu chính là xuất hiện "Phán đoán chữa trị" "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro