Chương 57: Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày đi sớm về tối cường độ huấn luyện càng ngày càng nâng cao, khiến thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt đã qua hơn một tháng.

Điền Chính Quốc dần dần thích ứng phương thức huấn luyện tàn khốc của chiến đội Liệp Ưng, cũng cảm giác thân thủ cùng sự chịu đựng có tiến bộ tăng nhanh như gió, thế nhưng thường xuyên có tất xấu buồn nôn, không có giảm bớt trái lại càng ngày càng nặng.

Vì thế cậu cũng tìm quân y xem qua, thế nhưng trừ cho ra một kết quả hệ tiêu hóa quá kém, bác sĩ cũng không có nói với cậu nguyên nhân, chỉ cho cậu thuốc đau dạ dày, vậy mà cảm giác buồn nôn vẫn không hết, cân nặng còn tăng lên không ít.

Nhìn Thái Hanh càng luyện cơ bụng càng săn chắc, nhìn lại bụng nhỏ đã hơi nhô lên của mình, Chính Quốc khỏi nói có bao nhiêu buồn bực, dựa vào cái gì cùng nhau gia nhập chiến đội Liệp Ưng, đồng thời tham gia cường độ huấn luyện giống nhau, cuối cùng chỉ có một mình cậu mập lên?

Những người khác trải qua hơn một tháng huấn luyện, hoặc nhiều hoặc ít đều biến thành đen hoặc gầy, chỉ có một mình cậu, ngoại trừ hơi đen một chút, lúc trước đường nét góc cạnh rõ ràng bây giờ lại trở nên êm dịu mấy phần, nhiều lần Thái Hanh lôi kéo cậu "Hoàn thành kế hoạch một ngày bốn lần", cũng không nhịn được nói mông của cậu càng ngày càng cong.

Vừa bắt đầu, Chính Quốc còn có thể an ủi mình có thể là do hấp thụ thuốc trị đau dạ dày, mới khiến cho bản thân mập lên, thế nhưng theo cuộc sống chuyển dời, cậu phát hiện mình thường xuyên uể oải không có chút sức lực nào, có lúc thậm chí ngay cả kiên trì huấn luyện cũng cảm thấy được vất vả, điều này làm cho cậu không khỏi lâm vào khủng hoảng càng lúc càng lớn.

Tuy rằng không phải phục tùng giả nguyên sinh, thế nhưng không có nghĩa là người ngu, các loại triệu chứng không ổn làm cho cậu có liên tưởng cực kỳ không tốt, hơn nữa mỗi ngày Kim Thái Hanh đều như phát bệnh tâm thần nói chuyện với bảo bảo trong bụng của cậu, làm cho cậu nhất thời không nhận rõ đây rốt cục là trong lòng bị ám chỉ sinh ra ảo giác, hay là... Trong bụng thật sự nhiều hơn một khối thịt.

Càng là bất an, cậu càng là không biết nên tìm ai giải quyết. Kim Thái Hanh tuy rằng ngoài miệng vẫn nói muốn sinh con, nhưng đây là chiến đội Liệp Ưng, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng điều kiện ở đây như thế nào, cho nên ngoại trừ ban đầu ở phòng bệnh, hắn vẫn luôn chỉ là ngoài miệng chiếm tiện nghi, rốt cuộc không còn cùng cậu chân chính làm qua một hồi.

Có lúc Thái Hanh nhìn thấy bộ dáng cậu ăn không ngon, so với cậu còn sốt ruột hơn, nghĩ hết phương pháp đi nhà bếp tìm đồ ăn dỗ cậu ăn, nhưng ở nơi cao nguyên này lương thực ở đây thực sự khan hiếm, ngoại trừ các loại dịch dinh dưỡng, cũng không có thứ gì tốt, mỗi lần nhìn thấy đồ ăn sền sệt cậu đều cảm thấy buồn nôn, Chính Quốc ăn không tiêu, còn không kịp ăn đã nôn ra ngoài, Thái Hanh bị mù quáng, thấy cậu ăn không ngon chính hắn cũng thẳng thắn không ăn, cho nên cuối cùng Điền Chính Quốc vì không để hắn lo lắng, lúc khó chịu cũng không nguyện nói cho hắn biết.

Toàn bộ chiến đội Liệp Ưng đều không có một phục tùng giả, trong phòng cứu thương càng không có thiết bị chuẩn bị cho phục tùng giả, thậm chí ngay cả thiết bị kiểm tra hormone bình thường nhất, cũng chỉ dành cho cầm kiếm giả, lại càng không nói đến máy móc kiểm tra mang thai, cho nên Điền Chính Quốc cũng không tiếp tục đi tìm quân y, dù sao bọn họ chỉ cho cậu thuốc, mà thuốc dạ dày nếu như có thể giảm bớt bệnh trạng của cậu, hiện tại cậu cũng không cần rầu rỉ.

Nghi hoặc giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, Chính Quốc hận không thể mọc ra một hai cánh lập tức bay trở về mẫu tinh, cho dù là lén lén lút lút trở về kiểm tra một chút thôi cũng được, nhưng bên trong dù sao cũng là chiến đội Liệp Ưng, không phải chỗ cậu muốn đi thì đi, muốn đến thì đến, mà cậu cũng không thể tùy tiện bại lộ thân phận phục tùng giả của mình, càng không thể lấy lý do thân thể không khỏe mượn cớ gián đoạn huấn luyện, vì vậy chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiên trì huấn luyện.

Huấn luyện xong, Kim Thái Hanh bị huấn luyện viên gọi đi làm kiểm tra mô phỏng phi hành, Chính Quốc một mình ăn cơm tối xong, đang chuẩn bị về ký túc xá nghỉ ngơi, phía trước có hai vị quân y đi tới.

Bọn họ bước chân vội vã, trên mặt mang theo sắc mặt hưng phấn vui mừng, vừa đi vừa trò chuyện.

"Nghe nói, đội chữa bệnh mẫu tinh đưa tới huyết thanh mới, lần này thí nghiệm phản ứng thuốc của chúng ta nhất định sẽ có đột phá."

"Đúng a, tôi nghe nói lần này đi còn có vị "đại thần" ở bệnh viện quân bộ."

Lời này tiến vào trong tai Chính Quốc, làm cho cậu trong nháy mắt dừng lại bước chân.

"Đại thần nào?"

"Chính là nhà khoa học hàng đầu của nước ta, lúc này anh ta còn ở phòng y tế đấy."

...

Hai người đi qua, Điền Chính Quốc nhất thời sững sờ tại chỗ.

... Đại thần bệnh viện quân bộ, nhà khoa học hàng đầu?

Một ý nghĩ hoang đường đột nhiên từ trong đầu xuất hiện, dù có muốn không suy nghĩ cũng không được, bác sĩ của bệnh viện quân bộ nghiên cứu gien tổng cộng không có mấy người, có thể được xưng tụng là đại thần thì có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên người bọn họ nói có phải Trần Lâm không?

Không không không, Tuấn Chung Quốc nhanh chóng quơ quơ đầu.

Chiến đội Liệp Ưng cái nơi khỉ ho cò gáy này, Trần Lâm làm sao có khả năng nói đến là đến, nếu như không phải Trần Lâm, cậu liền trực tiếp như vậy tìm tới cửa, nếu như bị người khác phát hiện thân phận thật thì làm sao bây giờ?

Điền Chính Quốc chần chờ một chút, đè xuống kích động trong lòng, quay người tiếp tục đi về ký túc xá, có thể sau bữa cơm chiều trong dạ dày càng thêm sôi sục, loại cảm giác buồn nôn muốn ói từng trận xông tới, trầm ngâm chốc lát, nhìn ngó phương hướng phòng y tế, cất bước tiếp tục đi về ký túc xá.

Đêm khuya, phòng y tế yên tĩnh lại, bốn phía yên tĩnh không nghe được một chút âm thanh.

Chờ tất cả mọi người ngủ Chính Quốc mới lén lút chạy ra ngoài, dựa theo tin tức lúc trước nghe được, tìm tới nơi ở của đoàn bác sĩ đến từ mẫu tinh, thời gian này cơ hồ tất cả mọi người đều ngủ, cậu cũng không hi vọng thật sự có thể đụng phải ai, hơn nửa đêm chạy tới bất quá là đánh cược vận may một lần.

Vừa vặn lúc này phòng thực nghiệm cách đó không xa cửa lớn răng rắc một tiếng, người đàn ông cao gầy đi ra, cầm trong tay thiết bị truyền tin dặn dò, "... Đúng, huyết thanh vốn cần ướp lạnh bảo tồn, thêm vào thời gian tôi ở trên đường, hoạt tính đã không vượt quá mười hai giờ, sáng mai phải lập tức đưa vào sử dụng."

Thanh âm quen thuộc truyền đến, Điền Chính Quốc ngẩn người một chút, sau đó đôi mắt đều sáng.

Trần Lâm tắt đi thiết bị truyền tin, cầm thẻ quyền hạn xoay người lại khóa cửa, đúng lúc này phía sau có một bóng đen lóe lên, làm cho anh ta sợ hết hồn, mới vừa muốn quay đầu một cánh tay đột nhiên nắm cổ anh ta.

"Huyết thanh gì trọng yếu như vậy, còn muốn bác sĩ Trần tự mình đến đưa."

Thanh âm này Trần Lâm nghe quen tai, mà nhất thời nhớ không nổi đã nghe nơi nào, dư quang liếc về kí hiệu Liệp Ưng trên quần áo của người này, giả bộ trấn định nói "Cậu muốn làm gì, một tên lính cũng muốn huyết thanh?"

"Tôi không muốn làm gì, chỉ muốn cùng bạn cũ nói chuyện phiếm."

Nói xong lui về phía sau hai bước, Trần Lâm quay đầu lại đối mặt một đôi mắt màu xanh sẫm chứa đựng ý cười dịu dàng, không nhịn được quan sát vài lần, cảm thấy người này vừa quen thuộc vừa xa lạ, "... Cậu là?"

"Tôi nói bác sĩ Trần, anh làm bác sĩ điều trị chính của tôi, ngay cả sau khi tôi biến dị trong bụng có thứ gì anh đều biết, hiện tại bất quá chỉ là thay đổi khuôn mặt, anh đã không nhận ra tôi?"

Nói xong lời này, con mắt màu xanh sẫm chớp chớp, Trần Lâm ngẩn người một chút, qua một hồi lâu mới trợn to hai mắt, "... Chính Quốc!?"

"Xuỵt!"

Điền Chính Quốc giơ ngón trỏ lên làm thủ thế cấm khẩu, "Đại thần anh nhỏ giọng một chút, muốn làm cho tất cả mọi người đều biết tôi là Điền Chính Quốc à."

Trần Lâm nhìn chằm chằm Chính Quốc hồi lâu, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, khóe miệng câu lên độ cong quen thuộc, mới không nhịn được vỗ vai một cái,"Tiên sư nó, tiểu tử thì ra cậu thật sự ở nơi này! Con mẹ cậu nói đi là đi, chẳng thèm để lại cho tôi một câu, căn bản không coi tôi là anh em đúng không!"

Chính Quốc theo bản năng sờ sờ chóp mũi, nhếch lên khóe miệng nói, "A...a, đừng đánh, lúc đó tôi chẳng qua là vạn bất đắc dĩ? Anh xem tôi biết anh đã đến chiến đội Liệp Ưng, không phải vui vẻ lập tức chạy tới hay sao."

Vừa nãy Trần Lâm cảm thấy lời nói của Điền Chính Quốc còn có hoài nghi, vào lúc này nhìn thấy động tác nhỏ sờ chóp mũi của đối phương đã xác định thân phận, ngoài miệng "ôi chao" một tiếng, ánh mắt lại không nhịn được quan sát Điền Chính Quốc một phen, đang chuẩn bị mở miệng nói vài câu, đột nhiên liếc về bụng cùng cái mông của Chính Quốc, như có điều suy nghĩ nhíu mày.

Điền Chính Quốc đi ra gấp gáp, trên đùi mặc một cái quần đùi, vừa vặn phác họa ra một đường vòng cung nơi mông của cậu, Trần Lâm liếc mắt nhìn, không nhịn được chà chà hai tiếng, "... Tôi thế nào cảm giác cậu so với trước đây mập hơn một vòng, ngay cả cái mông cũng cong, không nghĩ tới chiến đội Liệp Ưng còn rất biết nuôi người."

Điền Chính Quốc bị sặc nước miếng một chút, mặt đỏ lên, nắm tóc, "Cái kia..chúng ta vào nhà nói, vừa vặn tôi cũng có chút chuyện muốn hỏi anh một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro