Chương 37: Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... Nói chuyện cẩn thận, áp sát như vậy làm cái gì!"

Kim Thái Hanh nói xong lời này, không được tự nhiên dời sang phía bên cạnh một chút, tránh né đôi môi của Chính Quốc kề sát vào tai của mình.

Điền Chính Quốc ngẩn người một chút, không phản ứng lại cái tên này tại sao đột nhiên lại mất hứng, theo bản năng hơi di chuyển về phía bên cạnh, "Bởi vì em đang nói thầm a, nói thầm thì phải nói nhỏ, không tới gần anh làm sao có thể nghe thấy."

Cậu cãi lại, phía sau lưng Thái Hanh càng thêm cứng ngắc, tức giận nói, "Lời này cần gì phải nói thầm."

"Nếu không nói thầm, lẽ nào anh muốn em mang cái loa lớn chạy đến giữa bệnh viện hô to bạn trai thay tôi xả giận, lão tử thoải mái chết đi được sao? Lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, nếu không phải ở trước mặt anh, còn lâu em mới nói ra."

Chính Quốc nói thầm một tiếng, trên mặt lộ ra ý cười giống như làm chuyện vụng trộm.

"Ai... Ai là bạn trai em."

Thái Hanh đối diện vẻ mặt của Điền Chính Quốc, nhiệt độ trên mặt lại cao thêm mấy phần, vợ của hắn có thể cùng hắn nói chuyện cẩn thận hay không, tại sao mỗi ngày đều dùng lời ngon ngọt này câu dẫn hắn.

Trong lòng không nhịn được oán giận, khóe miệng lại không tự chủ ngẩng lên.

Chính Quốc liếc nhìn hắn một cái, không nhịn được bật cười, "Đúng đúng đúng, anh không phải bạn trai em, là em dùng từ sai, ai bảo bây giờ em còn đang trong giai đoạn theo đuổi anh, vậy em cần phải gọi anh là gì, cục cưng? bảo bối? Hay là... Tiểu Hanh?"

Câu nói sau cùng khiến Thái Hanh thẹn quá hóa giận, "Tại sao em lại nhiều lời như vậy?"

Xưng hô buồn nôn như thế không bằng gọi một tiếng lão công còn thực dụng hơn nhiều, lời ngon tiếng ngọt không bằng nói đơn giản một chút.

Lúc này Chính Quốc mới chú ý mặt Thái Hanh đã ửng hồng, ngẩn người một chút mới ý thức được, cái tên này không phải xấu hổ đi?

Không nhịn được ở trong lòng cười trộm một tiếng, cậu lại di chuyển đến bên cạnh Thái Hanh, lần này cánh tay đã dán lên tay của hắn, "Rõ ràng là anh hỏi em trước, hiện tại lại chê em nói nhiều, anh đến cùng còn muốn nghe lời em không?"

Nhiệt độ trên người Điền Chính Quốc khiến toàn bộ người của Thái Hanh đều tê rần, giống như vô số con sâu nhỏ dính ở trên da muốn leo ra ngoài, làm cho hô hấp của anh cứng lại, "Nếu như em chỉ có thể nói lung tung thì không cần nói."

Tức giận nói xong lời này, cấp tốc thu tay lại , làm bộ muốn dịch sang chỗ khác, lúc này Chính Quốc lại kéo góc áo của hắn, "Kim Thái Hanh."

Hắn dừng chân lại, không được tự nhiên quay đầu, lại đối mặt với đôi mắt của Điền Chính Quốc, "Ngày hôm nay cám ơn anh."

Cậu không có báo trước đột nhiên nói ra lời này, Kim Thái Hanh quên mất tránh né, ở dưới mi mắt của Chính Quốc, toàn bộ gương mặt trở nên đỏ ửng.

"... Từ trước đến giờ anh không ưa loại người như vậy, cho nên mới ra tay dạy dỗ một chút, không có liên quan gì đến em."

Hắn cầm lên cốc trà nhấp một ngụm, che giấu biểu tình không được tự nhiên trên mặt mình.

Chính Quốc biết hắn luôn nói một đằng làm một nẻo, cũng không vạch trần, cười nói, "Thế nhưng anh thật sự giúp em một chuyện lớn, nói thật nếu như lúc đó anh thật sự rời đi, em chắc không biết phải làm sao đối mặt với bọn họ, quả thực anh đã làm được một chuyện em muốn làm nhưng lại không dám làm."

Chính Quốc khẽ thở dài, đầu ngửa ra sau, vừa nhắm mắt chuyện vừa nãy xảy ra tất cả đều hiện rõ ở trong đầu, một lát sau mới mở miệng nói, "Anh đã từng thấy người đói bụng đến mức nhìn thấy đồ ăn thừa trên đất cũng muốn nhét vào miệng chưa?"

Kim Thái Hanh mím môi không lên tiếng, Điền Chính Quốc nở nụ cười, "Em thật là khờ, tại sao lại hỏi anh cái này, nếu như anh đói bụng đến trình độ như thế, e tất cả người hầu của Kim gia sẽ bị sa thải."

Thái Hanh vẫn cứ không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc, hắn chính xác chưa từng biết cái gì gọi là đói bụng, thế nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu cảm xúc của cậu vào giờ khắc này.

"Em nhớ khi con bé có một loại kẹo đường đủ mọi màu sắc, bên trong còn kẹp một miếng táo đỏ, giá của nó chỉ một trăm đồng, gia đình bình dân cha mẹ rất thích mua nó để dỗ con mình, trước lúc em được mười tuổi không biết cảm giác lấp đầy bụng là gì, loại đồ ăn đó cũng chưa từng thấy, cho nên mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ khác ăn kẹo, em đều lén lút trốn qua một bên, sợ mình nhìn thấy sẽ đói đến mức không chịu được."

"Sau này chờ em lớn rồi, em cũng dần dần quên mất bản thân đã từng trông ngóng món đồ đó, thế nhưng người đầu tiên cho em viên kẹo đường kia lại là Điền Trọng Vĩ, khi đó em đã mười lăm tuổi, làm sao có khả năng giống như đứa nhỏ cần món đồ ăn đó dỗ dành, vậy mà em vẫn nhớ kỹ loại cảm giác đó, sau khi đem viên kẹo đường kia bỏ vào trong miệng, em chỉ có một suy nghĩ, trong nhà nghèo như vậy cha còn băn khoăn mua kẹo cho em, nhất định là thật sự thương em, cho nên sau này dù thế nào em cũng sẽ đối xử tốt với ông ấy."

"Tuy nhiên sau đó em biết đến kẹo đường kia là ông ta nhặt được, mục đích ông ta thu dưỡng em cũng không trong sạch, lúc đó em rất đói bụng, chỉ cần cho em một miếng cơm, đối với em mà nói đã là ân tình rất lớn, không chỉ không chết đói, mà ông ta cho em một cái nhà, khiến em không phải cô đơn một mình."

Điền Chính Quốc như là nhớ lại cái gì, khóe miệng lộ ra một vệt ý cười nhạt nhẽo, "Con người có lúc thật sự rất kỳ quái, lúc cô độc, sẽ không cân nhắc ngày mai cũng chưa hề nghĩ tới tương lai, chỉ khi nào có người nhà, cả người thật giống khó giải thích được có chút hăm hở giống như được tiếp thêm động lực."

Câu nói kế tiếp cậu không nói thêm nữa, trong mắt lộ ra thần sắc mê man.

Sống gần nửa đời người, thế nhưng đều phụ thuộc vào Điền Trọng Vĩ, phấn đấu tất cả chẳng qua cũng chỉ là muốn đổi lấy một lời khen của người nhà, nhưng bây giờ nhà không còn, người cũng đã đi, tất cả quay đầu lại cũng chỉ là dã tràng xe cát tốn công vô ích, đến cuối cùng lại phải trở thành kẻ bất trung bất hiếu.

Coi như đã từng nhận ân tình của bọn họ, những năm này công sức của cậu bỏ ra cũng đã đủ rồi, lẽ nào thật sự muốn ép khô cậu, khiến cậu phải đổi cái mạng này mới được coi là hiếu thuận sao?

Cho nên khi Điền Trọng Vĩ làm bộ xuất hiện ở trước mặt cậu, còn cố tình ép buộc cậu, chửi mắng cậu thậm tệ, trái tim cậu vốn dĩ đã nguội lạnh, thậm chí mơ hồ còn sinh ra oán hận.

Nhưng dù cho cậu có hận có đau đến cỡ nào, cũng không thể ra tay với ông ta, thế nhưng Thái Hanh lại giải thoát cho cậu, thay cậu làm đao phủ chặt đứt tình cảm phụ tử, thay cậu làm tội nhân tội ác tày trời.

Nghĩ tới đây, cậu không khống chế được tâm tình của mình, theo bản năng tới gần, gối lên trên đùi hắn.

Đây là lần đầu tiên cậu ở trước mặt người khác làm lộ vết sẹo xấu xí này, ngay cả bản thân cũng không biết vừa bắt đầu rõ ràng không muốn Thái Hanh biết chuyện xấu trong nhà mình, thế nhưng bây giờ cậu lại nói muốn nói ra cho hắn nghe.

Có thể vào giờ phút này, ở tình thế như vậy, cậu thực sự quá cần một người biết lắng nghe, thậm chí không cần hiểu cậu, càng không cần an ủi cậu, chỉ cần ở bên cạnh cậu là tốt rồi, mà người này ngoại trừ Kim Thái Hanh cậu không tìm được người khác.

Chính Quốc gối đầu ở trên đùi hắn, không có lộ ra một chút xíu biểu tình, chỉ để lại một đoạn gò má trắng nõn, bộ dạng không nhúc nhích, trong lòng một mảnh mềm mại, bàn tay Thái Hanh nhấc lên, do dự hồi lâu không có sờ tóc, mà là đặt ở trên gáy Chính Quốc, theo bản năng vuốt ve.

Động tác này của hắn giống như an ủi vật nhỏ, khiến Điền Chính Quốc ngẩn người một chút, sau đó không khống chế được nở nụ cười, cái tên này an ủi cũng cứng ngắc như thế.

Động tác của Kim Thái Hanh, lại giống như kỳ tích khiến tâm tình cậu buông lỏng rất nhiều, đầu gối ở trên đùi hắn trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng cười nói, "Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ biến thành đàn ông độc thân, không nhà, không sự nghiệp, không có người thân.

Thanh âm của Điền Chính Quốc tuy rằng mang theo ý cười, nhưng là mặt chôn ở trong quần áo Thái Hanh lại lộ ra biểu cảm khổ sở, viền mắt chua xót từng trận, nhưng lại không có nổi một giọt nước mắt chảy ra.

Kim Thái Hanh theo dõi đường nét của cậu, mím chặt môi, hồi lâu mới nhẹ giọng mở miệng, "Anh không phải người nhà của em à ."

Âm thanh của hắn quá thấp, thấp đến mức nếu như không tỉ mỉ nghe kỹ căn bản là biết hắn đang nói cái gì, nhưng Chính Quốc vẫn là nghe thấy, cậu cảm thấy được khó chịu trong lòng, như là muốn dâng lên trào ra, không khống chế được nở nụ cười lại lập tức cắn môi, làm bộ mê man ngẩng đầu lên, "Anh nói cái gì?"

Đối diện đôi mắt trong suốt của cậu, Thái Hanh theo bản năng muốn di chuyển tầm mắt, nhưng ánh mắt lại giống như bị khoá, căn bản là không có cách nào nhúc nhích, giống như là hạ quyết tâm thật lớn mới nghẹn ra được vài chữ, "Em không có người nhà, vậy thì anh sẽ làm người nhà của em."

Nói xong lời này gương mặt hắn đỏ rần, đây chính là lời xấu hổ nhất mà hắn từng nói ra, lông mi chỉnh tề rung động kịch liệt, gương mặt lạnh như băng căng thẳng, toàn thân cứng ngắc căn bản là không có cách nào nhúc nhích.

Kim Thái Hanh nói xong chuẩn bị tinh thần chờ Điền Chính Quốc đánh, thậm chí ngay cả lời biện minh hắn cũng đã nghĩ xong, nhưng hắn lại nói thêm một lần nữa, dùng thanh âm trầm thấp, từng câu từng chữ nói cho cậu nghe.

Điền Chính Quốc không nói ra được trong lòng là tư vị gì, chỉ cảm thấy hô hấp đã sắp dừng lại.

Cậu chưa bao giờ cảm giác chỉ vì một câu nói của một người, lại khiến tâm tình của bản thân chập trùng lớn như vậy, cho dù là quá khứ đã từng thầm mến Lý Khác Nhiên, nhưng trái tim cậu chưa từng rung động mạnh mẽ đến thế.

Có lẽ cậu nên sớm biết bản thân đã thực sự rung động trước người này.

Nhìn Chính Quốc nửa ngày không có phản ứng, trên mặt Thái Hanh có chút không nhịn được, hắn căn bản không biết cậu nghĩ như thế nào, cũng không biết đối phương có nghĩ mình đang tưởng bở hay không, cảm giác xấu hổ ùa về, đầu hắn không khống chế được suy nghĩ lung tung, trong phút chốc đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Chính Quốc lại lập tức bắt được tay hắn, trong mắt lộ ra ý cười không che giấu được.

Kim Thái Hanh không biết nụ cười này của cậu rốt cuộc là ý gì, càng không biết có phải là đang chế nhạo mình hay không, trong nháy mắt mặt trướng đến đỏ bừng, "Em cầm tay tôi làm gì, buông tay!"

Nụ cười trên mặt Điền Chính Quốc càng sâu, "Lời anh vừa nói có phải đáp ứng em theo đuổi anh hay không?"

"... Cái, cái gì?"

Hắn sững người lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Điền Chính Quốc lại coi đó là chuyện đương nhiên nói, "Em không quản, dù sao anh đã đáp ứng, làm bạn trai của em cùng em giao du rồi."

Thái Hanh không nghĩ tới Chính Quốc sẽ phản ứng như vậy, ngẩn người một chút, cảm giác trên mặt mình đỏ ửng, theo bản năng muốn hất tay của đối phương ra, kết quả lại đối mặt với đôi mắt không hề chớp của cậu.

Bên trong không có trêu đùa, cũng không có cảm kích, chỉ có nhiệt độ nóng bỏng, đôi mắt Thái Hanh lập tức sâu hơn mấy phần, cúi đầu nhìn mười ngón tay hai người đan vào nhau.

Điền Chính Quốc bị cái ánh mắt này của hắn nhìn đến mức trong lòng có chút ngứa, không nhịn được nở nụ cười lại hỏi một lần, "Cho nên em đây coi như là theo đuổi thành công rồi sao?"

"Em sao lại phiền như vậy!"

Thái Hanh mở miệng, ngực kịch liệt chập trùng, giống như đang cố nén tâm tình.

Cậu thích nhất biểu tình thẹn quá hóa giận này của hắn, mỗi lần lột ra vỏ ngoài lạnh như băng ấy liền chạm được vào trái tim nóng rực, vừa ấm áp vừa mềm mại, khiến cậu không tự chủ được muốn tới gần người này, không nhịn được từ phía sau cố ý dùng ngón tay vỗ mông của hắn nói, "Không phải lần đầu tiên em theo đuổi người khác sao, không có kinh nghiệm gì mà, anh phải nói cho em, nếu không em làm sao..."

Lời cậu còn chưa nói hết, lại đột nhiên bị bế thốc lên, còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị Kim Thái Hanh ném trên giường.

"Em muốn ăn đòn đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro