Chương 28: Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh kéo Chính Quốc đi ra khỏi tiệm cà phê, giống như một giây cũng không muốn ở nơi đó, bước chân rời đi vừa gấp vừa nhanh.

Điền Chính Quốc vẫn cứ đắm chìm trong khiếp sợ không phục hồi tinh thần lại, lảo đảo theo ở phía sau, không nhịn được mở miệng, "Này, anh đi nhanh như vậy chuẩn bị đi đâu sao?."

Hắn rõ ràng nghe được cậu nói, nhưng căn bản không có tiếp lời, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại vẫn cứ lôi cậu bước nhanh đi về phía trước, Điền Chính Quốc bây giờ không có biện pháp, đột nhiên dừng bước chân, "Kim Thái Hanh anh đứng lại, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện, vừa nãy —— "

Lời cậu còn chưa nói hết, Thái Hanh đột nhiên xoay đầu lại, tay đột nhiên dùng sức, đem cậu trực tiếp kéo đến đối diện với bản thân, gương mặt lạnh giống như nổi lên giông bão nói, "Tâm tình hiện tại của tôi rất không tốt, nếu như cậu không muốn tôi đánh ngất xỉu trực tiếp vác cậu đi, lập tức ngậm miệng lại, một câu cũng đừng nói."

Hắn lại nắm lấy tay Chính Quốc, không nói lời gì tiếp tục đi về phía trước.

May là lúc này đã là đêm khuya, không có ai nào nhìn được, bằng không thấy bộ dạng hung thần ác sát này của Thái Hanh, còn tưởng rằng gặp được cướp bóc chặn đường, sức lực của hắn quá lớn, khiến cổ tay Chính Quốc đỏ lên, đau đến nỗi khiến cậu nhe răng nhếch miệng, không nhịn được quát, "Thái Hanh con mẹ nó anh mau bỏ tay tôi ra! Cái tay tôi sắp bị anh bẻ gảy rồi!"

Nói xong cậu hít vào một ngụm khí lạnh, nghe được lời này Thái Hanh mới đột nhiên dừng bước, mà bây giờ hai người đã cách tiệm cà phê Hope mười vạn tám ngàn dặm.

Quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện đã không nhìn thấy cái bóng tiệm cà phê, lúc này Thái Hanh mới cảm thấy khá hơn một chút, vào lúc này nhìn thấy cổ tay đỏ lên của Chính Quốc, trong lòng không khỏi mềm nhũn, vừa định xoa cho đối phương, kết quả không biết nghĩ tới điều gì, hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ đem cánh tay đã duỗi ra thu về.

Điền Chính Quốc xoa xoa vai đau, liếc mắt nhìn Thái Hanh mặt lạnh, tức giận nói, "Cái tên nhà anh là thổ phỉ sao, có chuyện gì không thể từ từ nói, buổi tối hôm nay tôi không muốn động thủ với anh, anh còn thật sự cho rằng tôi đánh không lại anh sao?"

Thái Hanh đột nhiên nhíu lông mày, "Làm sao, cậu vì Lý Khác Nhiên còn muốn động thủ với tôi?"

Chính Quốc thực sự không hiểu hắn làm sao nghĩ ra cái kết luận này, xoa xoa thái dương nói, "Ai vì cậu ta động thủ với anh, rõ ràng là anh không nói câu nào, không giải thích được tại sao gọi tôi tới đây."

Vừa nghe xong, Thái Hanh trừng Chính Quốc, hừ giọng nói, "Nếu như tôi không gọi cậu ra ngoài, cậu còn dự định ở đó cùng cậu ta đầu mày cuối mắt bao lâu? Cậu có phải là quên mất mình bây giờ là thân phận gì hay không, nếu tôi không ngăn cậu, chỉ sợ cậu không dứt nổi cậu ta."

Lời vu oan này không hiểu ra sao, Chính Quốc trực tiếp bị nói cho tức, bật cười nói: "Nếu như không phải anh hẹn tôi đến tiệm cà phê, tôi làm sao biết Lý Khác Nhiên cũng sẽ ở đó."

Kim Thái Hanh cười lạnh một tiếng, một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chặp vào Chính Quốc, khóe miệng mím lại chặt chẽ, như là đang cực kỳ gắng sức kiềm chế lửa giận của mình, "Tôi hẹn cậu đến không phải vừa vặn khiến cậu toại nguyện hay sao, ngày hôm nay cậu vẫn luôn mồm luôn miệng nói với tôi muốn gặp mặt cậu ta, tôi tác thành cho cậu chẳng lẽ không tốt? Hay là nói có tôi ở đây gây trở ngại đến hai người, vậy thì tôi khiến cậu thất vọng rồi?"

Điền Chính Quốc nghe xong một mặt mộng mị, hôm nay cậu thật sự muốn hẹn Lý Khác Nhiên gặp mặt, thế nhưng chỉ là vì làm rõ ràng quan hệ của hai người, không muốn để cho Lý Khác Nhiên hiểu lầm cậu còn tình cảm với cậu ta, làm sao đến miệng Thái Hanh lại thay đổi hoàn toàn ý nghĩa, "Tôi..."

Chính Quốc há miệng, không biết nên làm sao giải thích cho phù hợp, Thái Hanh khoát tay liền ngắt lời cậu "Được rồi, cậu không cần nhiều lời, tôi còn không biết ý đồ của cậu sao."

Nói xong lời này, hắn giống như lại nghĩ tới chuyện xảy ra lúc buổi sáng, nhất thời tức giận nói, "Tôi cho cậu biết Điền Chính Quốc, tôi không quản trước đây cậu đối với Lý Khác Nhiên là tâm tư gì, nhưng cậu nhớ kỹ bây giờ hai chúng ta đã kết hôn rồi, cậu mau chóng thu hồi cái tâm tư đó đi."

"Dù sao ngày hôm nay tôi đã chặt đứt đường lui của cậu, sau này cậu đừng nghĩ hi vọng tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt, bằng không tôi cũng không ngại cản đào hoa cho cậu, nhà họ Kim không thiếu tiền, thiệp cưới cũng đã phát ra, sẽ không sợ không ngăn nổi miệng của những người đó."

Nhớ buổi trưa, Điền Chính Quốc mới vừa nhận được tin của Lý Khác Nhiên liền đem hắn gạt sang một bên, Thái Hanh lại nổi giận, vào lúc này huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, nếu như không phải ở trên đường cái, hắn thực sự muốn trực tiếp đem Chính Quốc ăn tươi nuốt sống vào trong bụng.

Điền Chính Quốc đứng tại chỗ, nửa ngày không nói gì, chỉ là ánh mắt không quen nhìn chằm chằm Thái Hanh, trong đầu đã sớm trống rỗng, mất một lúc lâu mới tìm về âm thanh của mình, gian nan nuốt một ngụm nước bọt nói, "Cho nên... Anh là vì nói cho Lý Khác Nhiên chuyện hai chúng ta kết hôn, tối hôm nay mới hẹn cậu ta ra ngoài?"

Thái Hanh liếc cậu một cái, lộ ra một vệt biểu tình cực kỳ khó hiểu, "Bằng không thì sao?"

Từng ấy năm tới nay, có lúc nào anh đơn độc hẹn gặp mặt Lý Khác Nhiên, lần nào cũng là vì Chính Quốc hắn mới nguyện ý gặp mặt, lần này nếu không phải vì chặt đứt tưởng niệm của Lý Khác Nhiên, hắn làm sao có khả năng bỏ qua chuyện quan trọng vội vã chuẩn bị lễ cưới đi gặp mặt người như thế.

Nghe hắn nói xong, Điền Chính Quốc ngẩn người một chút, sau đó lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.

Mẹ nó đến cùng là chuyện gì a, thì ra cậu và Thái Hanh từ khi vừa mới bắt đầu đã có chung mục đích, nhưng vì cái gì cuối cùng lại biến thành như vậy?

Lượng thông tin quá lớn làm cho cậu nhất thời có chút không biết nói gì, vuốt mũi, nín thở nửa ngày mới thốt ra một câu, "Thế nhưng... Tại sao anh phải làm như vậy? Không phải anh vẫn luôn yêu thích cậu ta sao?"

Vừa nghe được lời này, Thái Hanh phút chốc trợn to hai mắt, "... Cậu nói cái gì?"

"Lẽ nào người anh thích không phải Lý Khác Nhiên sao?" Điền Chính Quốc đối diện tầm mắt của hắn, chính mình lại lộ ra ánh mắt phức tạp.

Thái Hanh đột nhiên nhắm mắt, giống như đang phải chịu đựng kích thích cực kỳ lớn, cả khuôn mặt trở nên tái nhợt, giơ tay lên một cái hận không thể nắm cái cổ Điền Chính Quốc dùng sức lắc, thế nhưng bàn tay giơ đến một nửa lại phải thu lại.

"Con mẹ nó con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi thích Lý Khác Nhiên! Đến cùng là vì chuyện gì khiến cậu sản sinh ảo giác như thế?"

Hắn bị nghẹn giọng, bên tai vang lên ong ong, biểu tượng quý công tử nhã nhặn giữ gìn cho tới nay cũng không thèm để ý tới, vừa mở miệng đã mắng chửi thô tục ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

Chính Quốc ngơ ngác không biết Thái Hanh làm sao lại phản ứng lớn như vậy, hành động của cái tên này cho tới nay không phải chứng tỏ hắn thích Lý Khác Nhiên sao?

Lúc trước hai người vẫn chưa tốt nghiệp, Thái Hanh rất thích xen vào giữa hai người bọn họ, chỉ cần thấy Lý Khác Nhiên nói chuyện với cậu, hắn nhất định sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để gây sự, mỗi lần cậu cùng Lý Khác Nhiên gặp mặt, Thái Hanh sẽ giống như cảnh sát bắt cướp đề phòng toàn bộ hành trình, mọi thời khắc đều theo dõi cậu, một bộ dạng sứ giả bảo vệ chỉ lo cậu sẽ đối với Lý Khác Nhiên có ý đồ bất chính.

Một cầm kiếm giả năm lần bảy lượt vì một phục tùng giả gây sự với cậu, Điền Chính Quốc coi như không am hiểu chuyện yêu đương cũng biết được hành động của hắn có mục đích gì, thế nhưng Thái Hanh hiện tại lại nói với cậu, hắn không thích Lý Khác Nhiên?

Một cầm kiếm giả đối với phục tùng giả làm đến trình độ như thế, hắn lại nói với cậu không phải yêu thích? Con mẹ nó thật giống như cậu bị hắn đùa giỡn vậy!

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy đầu lại bắt đầu đau, sắc mặt cổ quái liếc mắt nhìn Thái Hanh một cái, "Lúc trước anh nói cùng tôi kết hôn là bởi vì trong nhà thúc giục anh kết hôn, cho nên muốn tìm bia đỡ đạn trước tiên tránh né khó khăn, sau đó hai ta sẽ theo nhu cầu của đối phương, anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi, ý tứ lời này chẳng lẽ không phải ám chỉ trong lòng anh đã có người thích rồi sao?"

Một câu nói khiến Thái Hanh nghẹn tại chỗ, nửa ngày cũng không nói ra được một câu, gương mặt liền trở nên trắng bệch.

"Tuy rằng cuộc sống riêng của anh tôi cũng không thể biết rõ, mà hai chúng ta là bạn học cũng là đồng nghiệp nhiều năm như vậy, ngoại trừ Lý Khác Nhiên, tôi cũng không thấy bên cạnh anh có phục tùng giả khác a."

Thái Hanh hô hấp trở nên nặng nề, cả khuôn mặt đều cứng lại rồi, hắn chưa từng nghĩ tới bản thân vì lừa gạt cậu kết hôn thuận miệng tìm một lý do nói bừa, bây giờ dĩ nhiên lại khiến bản thân á khẩu không trả lời được, cũng rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống.

Vào giờ phút này hận không thể trực tiếp giơ tay đánh chính mình một cái thật đau, lại muốn vọt thẳng tới Chính Quốc rống một câu: Lão tử nói dối như vậy chẳng lẽ không phải bởi vì cậu sao!

Thế nhưng lời nói đến bên mép lại tàn nhẫn mà nuốt xuống, bọn họ bây giờ đã đăng ký kết hôn, chỉ thiếu một chút nữa hắn có thể đem Điền Chính Quốc toàn bộ ăn vào trong bụng, hiện tại cậu đối với hắn mà nói chính là con thỏ trước miệng con hổ, tuy rằng há mồm có thể trực tiếp nuốt xuống, nhưng là vẫn chưa chắc chắn, người này có thể sẽ lập tức chạy không thấy hình bóng.

Hắn hiểu rất rõ tính khí của Tuấn Chung Quốc, quân bộ, Vượng Trọng Sơn, Lý Khác Nhiên còn có bố mẹ nuôi luân phiên đả kích, đối phương đã ghét cay ghét đắng sự dối trá, nếu như cho đối phương biết hắn đã tự mình bố trí hết thảy thiên la địa võng, mục đích chính là lừa Chính Quốc vào bẫy, như vậy quan hệ của hai người khả năng sẽ tan thành mây khói.

Nghĩ tới đây, mặt Thái Hanh không thay đổi hít sâu một hơi, cứng rắn mà nói, "Tôi đúng là đã thích một người, nhưng người này tuyệt đối không phải Lý Khác Nhiên, cũng vĩnh viễn không thể nào là Lý Khác Nhiên!"

Nghe lời này, Chính Quốc gãi đầu một cái, trong lòng không giải thích được thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng tâm tình không có chuyển biến tốt hơn là bao.

Cậu cũng không biết mình tại sao có phản ứng như thế này, hóa ra hai người xưa nay cũng không phải tình địch, tất cả đều là một hồi chuyện cười do cậu tự mình suy diễn, lẽ ra cậu nên cao hứng mới đúng, thế nhưng lúc nghe thấy tên kia nói bản thân có người thầm mến, trong lòng cậu lại sinh ra một loại cảm giác mất mát cổ quái.

Điền Chính Quốc, mày điên rồi sao, hai người chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, hắn yêu thích ai có liên quan với mày sao?

Ở trong lòng mắng bản thân vài câu, cậu lắc đầu nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, ngăn chặn cảm giác không thoải mái trong lòng, lộ ra một nụ cười giảo hoạt, kéo dài âm điệu nói, "Ồ —— thì ra Kim thượng tá còn có một mặt ngây thơ như thế, nếu anh đã nói thẳng vậy, không bằng nói cho tôi biết người này là ai, tôi khẳng định giúp anh giữ bí mật."

Kim Thái Hanh lạnh lẽo cứng rắn liếc nhìn cậu một cái, khóe miệng căng thẳng, không nói một lời.

Chính Quốc cho là hắn xấu hổ, không nhịn được đến gần vỗ vỗ ngực hắn, "Này, người này có ở quân bộ không, tôi có biết không?"

"..." Vành tai Thái Hanh quỷ dị đỏ lên, xoa xoa chỗ Chính Quốc vừa vỗ, lại vẫn cứ trầm mặc.

"Ai nha nói mà, hai ta hiện tại là quan hệ hợp tác, anh để tôi làm bia đỡ đạn, thế nào cũng phải nói cho tôi, tôi đang thay ai đỡ đạn chứ."

Điền Chính Quốc chọc chọc vào tai của hắn, nơi này vừa vặn là nơi mẫn cảm của Thái Hanh, trong nháy mắt hắn như bị điện giật, đột nhiên nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Điền Chính Quốc, táo bạo nói câu tiếp theo "Sao cậu lại nhiều lời như vậy!" Sau đó anh xoay người rời đi, trực tiếp bỏ cậu lại đứng giữa đường.

Theo dõi bước đi cứng rắn cùng với vành tai đỏ ửng dưới ánh đèn đường chiếu xuống của Thái Hanh, Điền Chính Quốc ngẩn người, một lúc sau mới nở nụ cười, cái tên này sẽ không phải thực sự xấu hổ đi?

Tâm tình không giải thích được trở nên tốt hơn, cậu bước nhanh theo sau, cân nhắc một chút, chuyển đề tài nói, "Lời anh nói với Lý Khác Nhiên... còn có thiệp cưới nữa, rốt cục là xảy ra chuyện gì mà tôi không được biết vậy?"

Nghe đến hai chữ "Thiệp cưới", lúc này Thái Hanh mới quay đầu nhìn chằm chằm vào Điền Chính Quốc, cứng rắn mà nói, "Còn có thể xảy ra chuyện gì, chính là như vậy."

Cho nên đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Cậu bị phương thức nói chuyện của người này đánh bại, sờ sờ chóp mũi nói, "Lúc trước tôi không nghe anh nói đến chuyện thiệp cưới? Hơn nữa, tự nhiên chuẩn bị thiệp cưới, khẳng định phải chuẩn bị tiệc cưới, thế nhưng quan hệ của chúng ta như vậy, có cần thiết làm tiệc cưới không?"

Vốn là chuyện biến đổi gien đã làm cậu đủ mất mặt, bởi vì chuyện này không chỉ khiến người nhà từ bỏ cậu, còn thiếu chút nữa mất bát cơm, hiện tại lại trắng trợn phô trương cử hành hôn lễ, chẳng khác nào nói cho tất cả mọi người biết cậu đã biến thành phục tùng giả, hơn nữa còn phải gả cho một người đàn ông, chuyện này dù thế nào cũng cảm thấy xấu hổ, tưởng tượng một chút biểu tình của mọi người khi nhìn thấy thiệp cưới... Ạch thực sự là hình ảnh quá đẹp.

Cậu chỉ là thuận miệng nói một cậu, lại làm cho Thái Hanh đột nhiên dừng bước, quay đầu lại một chút, "Cậu có ý gì?"

Điền Chính Quốc bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn đến sững sờ, "... Cái gì có ý gì?"

"Cậu có phải là không muốn chịu trách nhiệm?"

"... A?"

Chính Quốc đầu óc mơ hồ, triệt để theo không kịp dòng suy nghĩ của người này.

Kết quả vẻ mặt mờ mịt của cậu rơi vào trong mắt Kim Thái Hanh, liền biến thành bộ dạng giả vờ hồ đồ, nhất thời tức giận nửa ngày cố gắng nhẫn nhịn rốt cuộc không khống chế được bộc phát ra.

"Điền Chính Quốc, cậu cho rằng tôi là con dâu nuôi từ bé cậu nhặt ở ven đường sao, tuỳ tuỳ tiện tiện cũng có thể đuổi tôi đi, không chỉ không muốn chịu trách nhiệm với tôi, hiện tại lễ cưới cũng không muốn tham gia? Sau này tôi đã là người của cậu, bây giờ cậu ngay cả một danh phận cũng không muốn cho tôi, cậu có phải quá đáng lắm không!"

Một câu nói khiến Điền Chính Quốc không kịp thở suýt chút nữa sặc chết, trợn mắt hốc mồm há to miệng.

Cái gì gọi là "Sau này tôi đã là người của cậu, cậu ngay cả một danh phận cũng không muốn cho tôi." Lời này nghe tới làm sao giống như cậu chính là thổ phỉ ức hiếp con gái nhà lành, còn nhấc quần lên bỏ chạy không chịu trách nhiệm? "Đại ca, lời này muốn nói cũng để nên tôi nói mới đúng, anh cầm nhầm kịch bản đúng không?"

Cậu khiếp sợ nửa ngày không khép miệng được, lúc này ngẩng đầu lên đối diện đôi mắt đen kịt của Thái Hanh, tựa hồ ở trong đó còn nhìn thấy một vệt oan ức cùng lên án không dễ phát giác..., làm cho cậu càng giống như phụ lòng hắn...

Điền Chính Quốc nhất thời cảm thấy một trận đau "cúc hoa", bất đắc dĩ vuốt mũi nói"... Tôi không phải ý này, tôi chẳng qua là cảm thấy quan hệ của hai chúng ta thực sự..."

"Quan hệ của hai chúng ta làm sao?"

Kim Thái Hanh từng bước ép sát, đi sát vào một bước, siết chặt ngón tay mang theo nốt ruồi son của Chính Quốc, "Chúng ta có dấu chứng thực được bộ tộc Thương Kiếm chấp nhận, hiện tại ngay cả giấy đăng kí kết hôn cũng có, cậu nói quan hệ của hai chúng ta làm sao."

Hắn áp sát quá gần, hormone cầm kiếm giả mang theo hô hấp cực nóng phả vào trên mặt Điền Chính Quốc, làm cho trong lòng cậu nhất thời cứng lại, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, theo bản năng trốn về phía sau một chút, tránh né con mắt sâu thẳm của Thái Hanh.

Nhưng ngay khi cậu nghiêng đầu đi, Thái Hanh giơ tay nắm lấy tay của cậu, cưỡng bách cậu nhìn vào đôi mắt của hắn, "Cậu nói xem, quan hệ của hai chúng ta làm sao, ngoại trừ lý do cậu không muốn đối với tôi phụ trách, còn có lý do gì không làm lễ cưới, hả?"

Hắn dựa vào càng ngày càng gần, đôi môi cơ hồ kề sát chóp mũi của Chính Quốc, mùi thơm cây cỏ nồng nặc, Điền Chính Quốc trong nháy mắt có chút run chân, mặt đỏ bừng lên, một câu nói cũng không nói được.

Thấy cậu vẫn cứ không nói lời nào, Thái Hanh rất nhạt nở nụ cười, "Cậu xem, chính là cậu không muốn đối với tôi phụ trách, thế nhưng cậu không chịu thừa nhận cũng không sao, tôi không ngại để người chung quanh đều làm chứng, ngày mai nếu như cậu lên báo, vừa vặn tiền gửi thiệp cưới cũng bớt đi."

Đôi môi hắn đã dính vào, ngón tay thuận theo sống lưng Điền Chính Quốc trượt xuống phía dưới.

Chính Quốc không nghi ngờ chút nào vào lúc này nếu như không lên tiếng, tay người này nhất định sẽ tiến vào quần của cậu!

Hai người hiện tại đứng dưới đèn đường, xung quanh có hai ba người đi lại, nếu có người chú ý nhất định sẽ phát hiện động tác mập mờ của cậu với hắn, nghĩ đến những thứ này, mặt Điền Chính Quốc hoàn toàn đỏ, thời khắc này thậm chí không dám giãy dụa, chỉ lo gây ra động tĩnh quá lớn ngày mai trực tiếp sẽ lên trang nhất, hai sĩ quan nửa đêm ở ven đường công khai trình diễn màn hôn nhau thắm thiết, ngẫm lại da đầu đã tê rần.

Quỷ thần xui khiến, cậu sờ sờ mũi, tại một giây trước khi tay hắn vén lên vạt áo sơ mi của cậu, nhanh chóng đè tay hắn lại, nở nụ cười, "... Anh nói đúng, tôi cũng cảm thấy quan hệ của hai chúng ta... Rất tốt, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, cho nên tiệc cưới liền theo lời anh làm đi..."

Nói xong lời này cậu nhanh chóng lui về sau một bước, né tránh bàn tay làm loạn của Kim Thái Hanh, Thái Hanh không dễ phát giác cau lại lông mày, ánh mắt lóe lên thần sắc đáng tiếc, sao lại đáp ứng nhanh như vậy, hắn còn muốn nhân cơ hội này ăn một chút đậu hũ... Bằng không lại phải chờ tới đêm tân hôn?

Trong lòng hắn không cam tình không nguyện liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó nói, "Chuyện này còn tạm được" nói xong lại hướng Chính Quốc đưa tay ra.

Cậu lúc này nhảy về sau một bước, cảnh giác nói, "Cái tên nhà anh làm cái gì đấy?"

Hắn không nói lời gì lườm Chính Quốc, "Cậu chuẩn bị phụ trách vậy thành ý đâu? Còn không mau cầm tay của tôi."

"..."

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ, vừa bực mình vừa buồn cười liếc nhìn hắn một cái, đồng ý nắm tay hắn, "Như vậy được chưa?"

Thái Hanh hừ hừ hai tiếng không tiếp tục phản ứng, thế nhưng tay nắm chặt, lúc này trong mắt mới mơ hồ lộ ra một vệt nụ cười không dễ phát giác.

Hai người đàn ông một người cao một mét tám một người cao một mét bảy tám, giống như hai người bạn nhỏ nắm tay đi ở dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, bóng lưng kéo rất dài, Chính Quốc lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên, hình bóng cao lớn của Thái Hanh dưới ánh đèn đường, chiếu rọi ra ngũ quan tựa như đao tước được cắt gọn kỹ lưỡng của hắn, anh tuấn đến mức khiến Điền Chính Quốc có chút đố kị.

Mất tự nhiên dời đi tầm mắt, cậu cảm thấy được tim đập có chút không quá bình thường, chờ đến lúc mơ mơ màng màng ngồi trên phi hành khí, cậu mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, cậu còn chưa kịp hỏi thời gian địa điểm cùng khách mời của tiệc cưới, cho nên cậu sẽ trở thành chú rể duy nhất trong lịch sử hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tiệc cưới của mình.

Thực sự là rất đau "thương" a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro