Chương 54-55-56:Bạn gái?- Muốn anh ly hôn - Một cuộc giao dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Chương 54 : Bạn gái?

Không khí trong phòng trong nháy mắt trở nên cực kỳ quỷ dị, Ngô Diệc Phàm nắm chặt hai quả đấm, tựa hồ đang ẩn nhẫn tức giận.

"Chị, đi thôi, chúng ta không thể để cho anh cả chờ lâu!" Ngô Tâm Ngữ lôi kéo Lệ Dĩnh đi ra ngoài, trên mặt ngây thơ lóe thần sắc mong đợi, cô thật là muốn nhìn thấy anh cả!

Lệ Dĩnh lại không thể tự chủ trương. Ngô Diệc Phàm rất quan tâm cô gái này, cô có thể nhìn ra được, mà bây giờ tình trạng cô gái này rõ ràng không bình thường!

"Tiểu Ngữ, chị không biết anh cả em ở nơi nào. . . ." Lệ Dĩnh vừa an ủi Ngô Tâm Ngữ, vừa hỏi thăm nhìn hướng Ngô Diệc Phàm, cô mơ hồ cảm thấy Ngô Diệc Phàm không muốn Ngô Tâm Ngữ đi gặp anh cả.

"Chị gạt người, chị là bạn gái anh cả, các người thích nhất dính vào cùng nhau, làm sao không biết anh ấy đang ở đâu chứ? Chị hư lắm, nhất định không muốn cho Tiểu Ngữ quấn anh cả, để chị có thể đơn độc ở chung với anh cả!" Ngô Tâm Ngữ hất tay Lệ Dĩnh ra, chạy về trong ngực Ngô Diệc Phàm, bĩu môi, tố cáo Lệ Dĩnh.

Oanh một tiếng, đầu Lệ Dĩnh trống rỗng, mới vừa rồi Tiểu Ngữ nói cái gì? Cô là bạn gái của anh cả?

Ngay cả anh cả em ấy là ai cô cũng không biết, sao lại là bạn gái của anh ta?

"Tiểu Ngữ, em hiểu lầm rồi, chị không phải. . . ." Lệ Dĩnh vội vàng muốn giải thích, lại bị Ngô Diệc Phàm cắt đứt.

"Tiểu Ngữ, ngoan ngoãn nghe lời, anh cả không ở nơi này, chờ anh cả trở lại, anh lại dẫn em đi gặp anh ấy." Ngô Diệc Phàm thân mật vuốt tóc Ngô Tâm Ngữ, giọng nhu hòa và ánh mắt dịu dàng, giống như một người cha hiền.

"Thật không?" khuôn mặt nhỏ nhắn mới vừa rồi còn mất mát của Ngô Tâm Ngữ, trong nháy mắt thư thái.

"Ừ, thật." Ngô Diệc Phàm gật đầu.

"Vậy anh hai cũng mang chị cùng đi nha." Ngô Tâm Ngữ mong đợi nhìn Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm ngẩn ra trong lòng, vẫn cười gật đầu, nhưng mà trong nội tâm lại cực kỳ phức tạp.

"Vậy thì tốt quá, anh cả nói rồi, về sau chị sẽ là chị dâu, là người một nhà cùng chúng ta!" Ngô Tâm Ngữ giống như quên mất mới vừa rồi còn đang tức giận tố cáo Lệ Dĩnh, lúc này đã cao hứng lôi kéo tay Lệ Dĩnh lần nữa, nở một nụ cười thật tươi với cô.

Lệ Dĩnh bị nụ cười này kéo lây, trong lòng vẫn sinh ra nghi ngờ lớn lao đối với lời nói của Ngô Tâm Ngữ. Cô muốn hỏi rõ ràng, nhưng mới vừa rồi rõ ràng cho thấy Ngô Diệc Phàm không muốn cho cô mở miệng.

Chỗ sâu trong đáy mắt Ngô Diệc Phàm thoáng qua vẻ âm trầm, chị dâu? Cô hiện tại đúng là chị dâu Tiểu Ngữ, nhưng . . . . Cũng chỉ là con cờ chuộc tội!

"Tiểu Ngữ, về sau không cho náo loạn nữa, ngoan ngoãn nghe lời, anh cả và anh hai mới có thể thương em!" Ngô Diệc Phàm thả ra mối hận Lệ Dĩnh. Tiểu Ngữ chịu không nổi kích thích, anh không muốn bởi vì mình khống chế tâm tình không được mà khiến bệnh tình Tiểu Ngữ nghiêm trọng hơn.

"Ừ, Tiểu Ngữ nhất định sẽ nghe lời!" Ngô Tâm Ngữ gật đầu như bằm tỏi.

"Phàm, anh ra ngoài chút đi." Trần Vĩ Đình mặc áo blouse trắng kêu lên ở ngoài cửa, mi tâm nhíu chặt, giống như có chuyện nghiêm trọng gì.

Ngô Diệc Phàm an trí Ngô Tâm Ngữ xong, vòng qua Lệ Dĩnh đi ra cửa phòng, theo Trần Vĩ Đình tới một phòng bí mật khác. Biệt thự này đặc biệt chế tạo cho Ngô Tâm Ngữ, vì khiến cho tinh thần cô có thể sớm trở lại bình thường, Ngô Diệc Phàm không tiếc bỏ ra số tiền lớn, mua thiết bị tân tiến nhất, tổ chức một đoàn đội nghiên cứu hoàn mỹ nhất. Nhưng đã ba năm đã qua, Ngô Tâm Ngữ lại không có chuyển biến tốt chút nào.

"Bệnh tình Tiểu Ngữ càng ngày càng nghiêm trọng." Trần Vĩ Đình nghiêm túc nói, trong lòng trồi lên một cảm giác vô lực.

Ngô Diệc Phàm giống như là bị rút hết hơi sức, ngồi liệt trên ghế sofa, thật lâu không nói tiếng nào, không biết đã trải qua bao lâu, Ngô Diệc Phàm mới chậm rãi mở miệng, "Tôi nhất định sẽ không để cho Tiểu Ngữ có chuyện, dù phải bỏ ra bất kỳ giá nào!"

Trong đầu hiện ra gương mặt của Trương Hàn, vốn anh muốn không tiếc bất kỳ giá nào xin Trương Hàn giúp một tay, nhưng mà sau khi biết được Trương Hàn cùng Lệ Dĩnh có dính dấp,anh thế nhưng lại do dự.

"Trần Vĩ Đình, thay tôi hẹn gặp Trương Hàn!" trong mắt Ngô Diệc Phàm thoáng qua vẻ kiên định, tình huống hiện giờ của Tiểu Ngữ khiến anh không thể không vứt bỏ tất cả, không có gì quan trọng hơn Tiểu Ngữ!

Chương 55 : Muốn anh ly hôn

Trong quán cà phê.

Có hai người đàn ông anh tuấn, tây trang thẳng thớm, đúng vào thời gian trà chiều, đưa tới không ít ánh mắt ái mộ của các cô gái.

"Tổng giám đốc Ngô tới tìm tôi, nhất định là có chuyện quan trọng rồi!" Trương Hàn chống tay, nhìn thẳng đôi mắt Ngô Diệc Phàm. Trên thực tế, trước khi tới đây, anh đã biết ý đồ của Ngô Diệc Phàm, chỉ là anh muốn nghe người đàn ông cao ngạo này chính miệng nói ra lời cầu xin anh.

Ngô Diệc Phàm khẽ cau mày, Trần Vĩ Đình còn chưa nói rõ với anh ta sao?

Nghĩ đến Tiểu Ngữ, lông mày nhướn cao của Ngô Diệc Phàm dần dần giản ra, "Bác sĩ Trương là người giỏi nhất trong giới não bộ và thần kinh quốc tế, tôi muốn xin bác sĩ Trương giúp một chuyện, anh muốn bao nhiêu thù lao, tùy anh ra giá!"

Ngô Diệc Phàm đi thẳng vào vấn đề, chỉ cần Trương Hàn có thể chữa khỏi cho Tiểu Ngữ, cho dù muốn anh bỏ ra tất cả tài sản của tập đoàn Ngô thị, anh cũng sẽ không chút do dự!

"Ra giá với tôi? Tổng giám đốc Ngô cho là trong mắt tôi chỉ có tiền bạc sao?" Trương Hàn nhíu mày, người đàn ông này khi dễ Tiểu Dĩnh thế nào, anh đều đã tận mắt thấy toàn bộ, đả thương cô gái anh yêu, còn công khai xin anh giúp một tay. Chuyện như vậy, có lẽ cũng chỉ có Ngô Diệc Phàm làm ra được.

Ánh mắt Ngô Diệc Phàm rét lạnh, mơ hồ trồi lên một tia tức giận, Trương Hàn rõ ràng là Ngô ý!

Nhưng nghĩ đến mình có việc cầu người, Ngô Diệc Phàm vẫn đè tức giận lại, "Vậy anh muốn gì?"

"Ly hôn! Tôi muốn anh ly hôn với Tiểu Dĩnh!" Trương Hàn nghiêm túc nói, bất kể Tiểu Dĩnh có yêu Ngô Diệc Phàm hay không, anh chỉ biết hiện tại Tiểu Dĩnh sống không hạnh phúc. Anh không cách nào trơ mắt nhìn cô gái yêu mến bị người khác ngược đãi.

"Không được!" Ngô Diệc Phàm trả lời không chút suy nghĩ, nghĩ đến quan hệ mập mờ của Trương Hàn và Lệ Dĩnh, hai tay hết sức nắm thành quyền, cô gái đáng chết! Bọn họ thương lượng tốt rồi sao?

Muốn thoát khỏi anh, không có cửa đâu!

"Thật ngại quá! Chuyện của anh, tôi giúp không được!" Trương Hàn cũng không phải nhân vật dễ đối phó, đứng dậy sửa lại một chút y phục của mình, vẻ mặt tươi cười gật đầu một cái với Ngô Diệc Phàm, làm bộ muốn đi.

Ngô Diệc Phàm cố nén xung động gọi anh ta lại, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý ly hôn với Lệ Dĩnh! Đời này, Lệ Dĩnh nhất định là người phụ nữ của anh!

Nhưng bệnh tình Tiểu Ngữ nên làm sao bây giờ? Ngô Diệc Phàm coi như là ở trên thương trường cũng chưa gặp qua vấn đề khó giải quyết như vậy.

Nhìn hai người tan rã trong không vui, khóe miệng Mã Nhân Như nâng lên một nụ cười, mới vừa rồi bọn họ nói chuyện, cô đều nghe vào tai, nhớ đến hành động của ba người trong bữa tiệc đêm hôm đó, cô cẩn thận ngẫm lại, nhất thời kết nối tất cả mọi chuyện lại với nhau.

Xem ra quan hệ của Trương Hàn và Lệ Dĩnh quả nhiên là không tầm thường. Ly hôn? Cô ngược lại hi vọng thấy kết quả này!

Nhưng thái độ Ngô Diệc Phàm kiên quyết như vậy, đầu óc chuyển một cái, Mã Nhân Như thử nhìn Ngô Diệc Phàm, "Tổng giám đốc, hay là bảo Tổng giám đốc phu nhân ra mặt, xin bác sĩ Trương giúp một tay, dù sao. . . bệnh tình của Tiểu Ngữ không thể trì hoãn được!"

Sắc mặt Ngô Diệc Phàm âm trầm, ánh mắt nhìn về phía cà phê trong ly, bộ dáng này của Tiểu Ngữ, chính Lệ Dĩnh là đầu sỏ gây nên, mặc dù bây giờ cô là vợ anh, cô cũng vẫn là kẻ thù của anh!

Đối đãi với con cờ, anh không thể mềm lòng!

Chỉ cần Lệ Dĩnh vẫn là vợ anh, trừ ly hôn, cái gì anh cũng không để ý!

"Cô đến công ty trước đi, tôi về nhà một chuyến!" Ngô Diệc Phàm giống như hạ quyết tâm, thân hình cao lớn đi ra khỏi quán cà phê.

Ánh mắt Mã Nhân Như sau lưng thoáng qua vẻ được như ý, cô cũng biết, Tiểu Ngữ là con cờ của Ngô Diệc Phàm!

Mà về phần Lệ Dĩnh, một ngày nào đó sẽ đem danh hiệu Ngô phu nhân đến trên tay cô thôi!

Chương 56 : Một cuộc giao dịch

Lệ Dĩnh bận rộn trong phòng bếp, kể từ khi về tới đây, cô vẫn làm công việc ở đây. Ngô Diệc Phàm đã tỏ rõ thái độ với cô, bên ngoài cô có thể là Ngô phu nhân, nhưng ở nhà, cô chỉ là mộtnữ giúp việc mà thôi!

"Cô chủ, để cho tôi làm đi!" Cô gái giúp việc Tiểu Thúy thấy Lệ Dĩnh mảnh mai bưng một chén chắn nóng to, tốt bụng đi lên giúp một tay.

"Không cần, tự tôi làm được rồi!" Lệ Dĩnh cảm kích cười cười. Ở trong biệt thự này, tất cả mọi người đều biết địa vị của cô, có vài người nhìn có chút hả hê, không đặt cô ở trong mắt, cô cũng không để ý, duy chỉ có cônữ giúp việc gọi là Tiểu Thúy này lại rất tốt với cô, trong lòng của cô cảm kích vạn phần.

"Cô chủ. . . ." Tiểu Thúy thấy cô cự tuyệt, trên mặt trồi lên một vẻ không cách nào đồng tình, đều nói cô chủ gả vào nhà giàu có, lẽ ra nên trải qua cuộc sống củacô chủ cao quý, nhưng cô nhìn tận mắt thái độ cậu chủ đối với cô chủ, nơi nào là một cô chủ cao quý? Có lúc cô nghe được cậu chủ chê cười cô chủ, ngay cả cô cũng cảm thấy đáng thương.

Lệ Dĩnh vòng qua Tiểu Thúy, đây là phần chắn cuối cùng, giờ này, chỉ sợ Ngô Diệc Phàm cũng sắp về đến nhà!

Mới vừa nghĩ vậy, liền nghe một hồi tiếng bước chân dồn dập, Lệ Dĩnh giương mắt, trên mặt trồi lên vẻ tươi cười, "Anh trở lại rồi. . . . Tối nay tôi làm. . . ."

Lời còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy cổ tay bị Ngô Diệc Phàm bắt được, "Cẩn thận. . . . . ."

Ngô Diệc Phàm khẽ cau mày, hiện giờanh có chuyện quan trọng tìm cô, dùng sức lôi kéo, cái chén trong tay Lệ Dĩnh liền rơi vào trên đất,chắn nóng bắn vào trên người của Ngô Diệc Phàm, khiến anh không khỏi khẽ nguyền rủa ra tiếng, "Đáng chết!"

"Thật xin lỗi. . . . tôi không phải cố ý. . ." Lệ Dĩnh vội vàng lau cho anh, sợ anh tức giận hơn.

"Được rồi, đi theo tôi!" Ngô Diệc Phàm kéo bàn tay không ngừng bận rộn của cô trên người anh, không chút nào chú ý tới Lệ Dĩnh cũng nhíu chặt lông mày, giống như là đang ẩn nhẫn đau đớn.

Bị Ngô Diệc Phàm kéo đến gian phòng, trong lòng Lệ Dĩnh có dự cảm không tốt, đối với việc hai người đơn độc ở chung, trong lòng của cô sinh ra sợ hãi cực lớn, nhưng cô phải nhịn, phải chờ đợi Ngô Diệc Phàm đánh vỡ trầm mặc.

"Chuyện công ty ba cô, tôi sẽ suy tính!" Ngô Diệc Phàm cứng rắn nguội lạnh như sắt, giống như thái độ đối với đối thủ trên thương trường.

"Thật sao?" Lệ Dĩnh kinh vui vạn phần, hôm nay cô len lén đi gặp ba, ông nằm ở trên giường bệnh nghiễm nhiên già hơn mười tuổi. Triệu Phong mở miệng cầu xin cô xin Ngô Diệc Phàm giúp một tay. Cô biết rất rõ Ngô Diệc Phàm quyết định sẽ không giúp cô, nhưng cô vẫn không nỡ nhìn vẻ mặt mất mát của ba, nhắm mắt gật đầu đáp ứng thử một chút.

Hôm nay, cô đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp có thể nghĩ, cũng không cảm thấy hiệu quả, bây giờ nghe Ngô Diệc Phàm nói suy tính, trong lòng của cô nhất thời dâng lên hi vọng.

"Chỉ là. . . ." Ngô Diệc Phàm cắt đứt nụ cười của cô, trong lòng bởi vì nụ cười của cô mà sinh ra một tia không vui, ở trong lòng cô, cha mẹ của cô quan trọng vậy sao?

"Chỉ là cái gì? Bất luận anh nói điều kiện gì tôi đều sẽ đồng ý, chỉ cần anh giúp Triệu thị vượt qua cửa ải khó, đừng. . . ." Lệ Dĩnh dừng một chút, lấy dũng khí tiếp tục nói, "Đừng đè ép tập đoàn Triệu thị là được."

"Hừ! Điều kiện gì cũng sẽ đồng ý, đây chính là cô nói đó!" Ngô Diệc Phàm bị lời của cô nâng lên tức giận, chèn ép Triệu thị? Anh chẳng những có lòng chèn ép Triệu thị, anh còn muốn phá hủy tập đoàn Triệu thị, thế nhưng so với chuyện của Tiểu Ngữ, những chuyện này đều không đáng nói.

"Ừ." Thừa nhận tầm mắt sắc bén của Ngô Diệc Phàm, Lệ Dĩnh đột nhiên ngẩn ra, dự cảm xấu trong lòng càng thêm mãnh liệt.

"Tôi muốn cô ở với một người!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro