65.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jun Phạm ngẩn ra vài giây, tay đnag cầm ly nước bỗng dừng lại, anh gật đầu, “Ừm, làm sao vậy?”

“Anh có thể nói với em một chút, lúc ấy em không đáp ứng Karik, sau đó anh ấy phản ứng như thế nào?”

Jun Phạm nhớ lại trước kia, sắc mặt càng thay đổi, ùa lên một cổ bất đắc dĩ và đau lòng, “Ngày đó em không đáp ứng cậu ấy, một mình nó ở chiếc ghế ở cổng sau trường ngồi cả buổi tối. Ngày hôm sau liền bay trở về trường học. Nghe bạn cùng phòng của nó nói, lúc đó nó như người vô tri vô giác, cả ngày uống rượu, rất đáng thương, cơ thể xíu chút nữa là không chịu được, có lần bởi vì uống rượu còn phải đưa vào bệnh viện.
Sau này cả người nó cũng lấy lại được tinh thần rất nhiều, bọn anh đều cho rằng nó đã buông bỏ em. Ai biết rằng, nó không có buông bỏ em, hơn nữa còn đem em giấu ở trong lòng. Sau này về ăn tết, nó về nhà tìm em, nói nhìn thấy phản ứng của em đối với nó rất bình thường, khi đó nó mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy còn có thể cùng em làm bạn bè tốt như lúc trước. Hơn nữa lúc em ra nước ngoài, nó cũng lựa chọn yên lặng thích em”

Anh ấy nói xong, liền nhìn thấy Lan Ngọc liễm mi, buông mi, biểu tình chua xót. Anh ấy an ủi cô: “Tẩu tử, không sao, đều là chuyện đã qua rồi. Bây giờ hai người đều đã đính hôn, chuyện trước kia cũng không cần phải nhớ lại.”

Lan Ngọc khịt khịt mũi nói, “Vậy anh ấy nhiều năm như vậy… Vẫn luôn là thích em sao? Vẫn không có yêu đương với người con gái khác sao?”

Jun Phạm lắc đầu, nói: “Làm sao có khả năng, nó chính là một cái người chung tình. Từ lúc em học cấp 3 đã bắt đầu thích em, mãi cho tới bây giờ. Anh nhớ tới năm trước, có lần nó tới tìm anh uống rượu, còn nói em không thích nó, nó khổ sở ghê gớm, nhưng mà vẫn nói sẽ không buông tay.”

“Tại sao anh ấy lại cứ cố chấp như vậy chứ…” Lan Ngọc bĩu môi.

“Aida, khả năng có loại người chính là như vậy đi, thật ra từ lúc bị em cự tuyệt năm đó, nó đối những nữ sinh khác đều duy trì một khoảng cách, nó trực tiếp đem tâm của mình khóa chặt lại, không để cho người khác tiến vào. Nhưng mà tẩu tử, lúc trước em cự tuyệt, bây giờ đã đáp ứng, nó cũng sẽ không trách tội của em đâu.”

Lan Ngọc cười cười, giọng điệu thê lương: “Nếu em nói là gần đây em mới biết được chuyện này thì ạn có tin không?”

“… Có ý tứ gì chứ?!”

“Gần đây em mới biết được chuyện anh ấy viết thư tình cho em, lúc trước em không có nhận được thư tình.” Lan Ngọc thở dài. Tại sao???? Tẩu tử, em đây là…… Đây là chuyện gì đã xảy ra a?” Vu Thần đều ngốc, câu chuyện sao lại phát triển theo chiều hướng như vậy?!

“Tóm lại, cho đến đến bây giờ em mới biết được anh thích em như vậy. Từng bỏ qua, em cũng rất hối hận, nhưng mà bây giờ cũng không trở về lúc đó được. Bây giờ em chỉ có thể càng ngày càng tốt với anh ấy.”
Anh đã đem tất cả tấm chân tình cho cô, nên cô cũng đem hết lòng yêu anh.

Jun Phạm thở dài, “Tạo hóa thật sự rất trêu người a.”

“Đúng rồi anh Jun, chuyện này anh giúp em giữ kín được không? Em muốn thời gian thích hợp tự mình nói với anh ấy.”

“Được.” Jun gật đầu.

——

Chạng vạng ngày thứ sáu, Karik bay từ Hà Nội về, Lan Ngọc gọi điện thoại cho anh nói, đêm nay cô sẽ ở nhà chờ anh, làm cơm tối cho anh, nên không đi ra sân bay đón anh.

Anh cho là đi làm về quá mệt mỏi, ai ngờ lúc anh về nhà, mở cửa ra đã nghe thấy phòng bếp truyền đến tiếng bận rộn.

Lan Ngọc nghe thấy anh trở lại, chạy ra đi ra, nhìn anh, nói cười xinh đẹp: “Karik, anh đã về rồi.”

Lan Ngọc mặc một áo vào vàng nhạt trên tay áo đính thêm chút họa tiết, một chiếc váy dài, tóc cột cao kiểu đuôi ngựa, xem qua rất giống sinh viên vậy.

Trên mặt anh có chút mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy cô thì sự mệt mỏi đó đều biến mất, khóe môi anh mang theo ý cười, đi qua chỗ cô, muốn ôm cô, nhưng lại bị cô ngăn cản: “Trên người em có khói, dầu mỡ…”

Nhưng anh vẫn một tay ôm chặt lấy eo cô, một tay nâng mặt cô lên, hôn xuống một nụ hôn thật sâu. Mắt Lan Ngọc có chút mở lớn, sau đó cũng chầm chậm nhắm lại.

Hôn môi cô xong, anh lại tiếp tục đem môi mình chuyển qua bên tai cô, thânh âm dịu dàng nói: “Ngọc Ngọc, anh rất nhớ em.”

Lan Ngọc cong môi, “Em cũng vậy.”

Cô cầm tay anh, nói: “Em đã chuẩn bị bữa tối cho anh rồi.”

Cô dẫn anh đi vào bàn ăn, ánh mắt anh liền sáng lên. Trên bàn cơm bày một bó hoa, còn bày trí rất đẹp, nhìn bên ngoài cách nấu nướng của cô cũng rất tốt, có bò bít tết với salad, trên bàn còn bày vài ngon nến.

Lan Ngọc ngượng ngùng nói: “Đây là em chuẩn bị bữa tối dưới nến. Ừn… Đây lần đầu tiên em làm cái này, không biết hương vị có ngon hay không, lát nữa anh phải góp ý cho em một chút.”

Ánh mắt anh tràn đầy ý cười, sờ sờ đầu của cô, giọng điệu ôn nhu: “Hóa ra Ngọc Ngọc là muốn cho anh một cái kinh hỉ, anh rất thích, mặc kệ em làm thế nào, thì tâm ý của em đặt vào trong món ăn là quan trọng hơn.”

Lan Ngọc gật gật đầu, lắc lắc cánh tay của anh, “Kia ngồi xuống ăn đi?”
Anh và cô mặt đối mặt ngồi xuống, hai người bắt đầu dùng cơm. Lan Ngọc nhìn anh đem một ngụm bò bít tết đưa vào miệng, trong lòng cô đầy sự chờ mong nhìn anh, “Hương vị thế nào?”

Anh gật gật đầu, “Ăn rất ngon, độ mềm vừa vặn tốt.”

Lan Ngọc cười hì hì cũng bắt đầu động đao, “Về sau em thường xuyên làm cho anh những món khác, chỉ cần anh thích, em cũng sẽ vì anh mà học.”

Karik bình thường không thích nấu ăn, đều là vì Lan Ngọc mới xuống bếp, giờ phút này anh nghe thấy cô nói như vậy, có chút kinh hỉ: “Bảo bối vì anh mà nấu ăn sao?”

“Cũng không thể để anh nấu cho em hoài như vậy được, anh đi công tác khổ cực như vậy, hơn nữa em cũng muốn nâng cao trù nghệ của mình một chút.”

“Được; về sau em muốn làm món gì thì anh có thể dạy em.”

Karik đem phần bít tết của mình cắt xong, rồi chuyển phần của mình sang cho Lan Ngọc, Lan Ngọc giận anh: “Em đều đã lớn như vậy, mà anh còn coi em như con nít vậy sao.”

Anh cong môi, “Em đối với anh luôn là con nít”

“Hmm…”

Ăn xong bò bít tết, cô nói muốn đem chén bát đi rửa, Karik vốn định giúp cô, lại bị cô đẩy đi nghỉ ngơi.

Đợi đến khi cô bận rộn xong, thì anh đã tắm rửa xong đang ở thư phòng xử lý văn kiện.

Cô mang chút hoa quả đi vào, “Khoaa, anh ăn ít hoa quả đi”

Anh cười cười, xoay ghế xoay lại. Ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm cô, cô có chút nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

Anh giữ chặt tay cô, đem cô kéo vào trong lòng anh, bảo cô ngồi ở trên đùi anh, “Dì cả đi rồi sao a?”

Cô gật đầu, “ừm…” Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mặt liền đỏ lên, ” Anh anh làm chi nha…”

Anh bóp chặt eo của cô, ở bên tai cô nói giọng khàn khàn nở nụ cười, “Em nói thử xem? Không phải đã đáp ứng anh rồi sao? Mỗi ngày anh đều chờ di mụ qua đi.”

“Lưu manh…”

Cô đỏ mặt muốn đẩy anh ra, anh ôm chặt cô không cho cô động đậy, “Có đáp ứng hay không?”

“Được rồi… Em đi tắm rửa trước đã.”
Khương Dao nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng đi đến phòng tắm.

Cởi ra quần áo ra xong, cô chậm rãi mà tắm, suy nghĩ lát nữa sẽ khả năng phát sinh chuyện gì, suy nghĩ có chút lâng lâng.

Cô đang tắm, liền nghe thấy cửa phòng tắm bên ngoài bị kéo ra, Lan Ngọc sợ tới mức kéo cửa kính bên trong lên, ló đầu ra bên ngoài nhìn xem thử.

Chỉ thấy nửa người trên của Karik, anh đi đến, nửa người quấn trong khăn tắm.

Vẻ mặt cô đỏ len: “Khoaa, anh làm chi a?”

“Cùng nhau tắm.”

“Hả!!! Không phải anh mới vừa tắm sao…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Ngọc vốn đã bị hơi nước làm cho hồng hồn, bây giờ lại nghe anh muốn tiến vào, cả người đều xấu hổ đến cực độ.

“Anh lại muốn tắm một lần nữa.”

“…”

Cô đang định đem cửa đóng lại, liền bị anh chặn lại. Anh đi vào, đem cô kéo vào trong ngực, hôn xuống Karik là thật sự không đợi được

Da dẻ Lan Ngọc trắng như tuyết ở dưới ánh đèn cùng với hơi nước hiện ra màu hồng nhạt. Môi Karik chậm rãi đi xuống, lưu luyến dừng ở cái cổ của cô.

Lan Ngọc ‘ưm’ một tiếng, toàn thân không có khí lực, anh đem cô ôm chặt lấy, tắt nước đi, lấy khắn tắm phủ lên người cô, bế cô ra khỏi phòng tắm, bỏ lên trên giường.

Cơ thể anh đè lên, hai người lại quấn quít lấy nhau.

Chờ cơ thể cô sau khi chuẩn bị xong, anh bình tĩnh thân mình, phá tan phòng tuyến cuối cùng.

Căng chặt tốt đẹp, khiến cho da đầu hai người run lên.

Anh ở bên tai cô trầm giọng, “Ngọc Ngọc, thả lỏng thoải mái nào.”

Gương mặt cô đỏ ửng, hai tay ôm lấy cổ của anh. Anh mỉm cười, bắt đầu ra sức.

Miệng nhỏ của hai người phát ra thanh âm thật là yêu mị biến căn phòng trở nên nóng bỏng.

Lan Ngọc vẫn cho là, cô nằm ở bên cạnh anh cũng đã lâu như vậy mà anh vẫn có thể nhịn xuống được tức là tính tự chủ của anh rất tốt, nhưng mà hôm nay anh lại khiến cổ họng cô kêu đến khan tiếng mà vẫn chưa chịu dừng, bây giờ anh giống như bị điên vậy, mất hết khống chế, cô thiếu chút nữa đã ngất đi.

Gần hai giờ sáng, cuối cùng cũng đã kết thúc.

Anh đem cô ôm vào trong ngực, hai người chậm rãi bình phục lại hô hấp.
Toàn thân cô vô lực tựa vào lồng ngực của anh, ánh mắt vẫn còn rất mê ly.

Anh cảm thấy rất mỹ mãn cúi đầu hôn lên cái trán của cô, giọng điệu mềm mại: “Ngọc Ngọc, anh rất yêu em.”

“Hừ…”

Thanh âm âm của cô nhẹ bẫng.
Amh cười cười, “Bảo bối làm sao vậy? Có phải rất là rất khó chịu hay không?”

“A, rất tốt…”

Anh nhìn thấy cô gái mà mình yêu, bây giờ đã thực sự trở thành cô gái của riêng anh, trong lòng có cảm giác rất thỏa mãn.

“Bảo bối, anh sẽ yêu em hơn.”

Cô nhìn thấy anh vui vẻ như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ, “A, em cũng sẽ yêu anh nhiều hơn nữa.”

——

Ngày hôm sau, lúc Lan Ngọc tỉnh lại, Karik còn chưa có tỉnh ngủ.

Cô hơi cử động, có chút khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro