56.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lan Ngọc cười, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của anh, thấy anh còn chưa ôm cô, trong miệng cô liền dịch du nói: "Nha, không ôm coi như xong."

Cô làm bộ muốn buông tay, anh liền hướng phía trước một bước, đem cô ôm lấy. Anh chế trụ đầu của nàng, đem cô gắt gao ấn vào trong ngực, ở bên tai cô nhẹ nói: "Ôm em thế nào cũng không đủ."

Lan Ngọc im lặng cong khóe miệng, ôm lấy anh, "Vậy lúc nào anh muốn ôm, em cũng sẽ rất hoan nghênh."

Anh ôm cô đi về phía trước vài bước, đem cô đặt ở trên tường hôn một phen. Hắn hơi thở nóng bỏng ở bên tai cô lúc nào cũng hiện lên, cô thật sự rất đỏ mặt.

"A, Karik, nấu cơm, bụng em rất đói." Cô chọc chọc lồng ngực của anh

"Không phải nói ngày hôm qua em nói sẽ làm gà nướng cho anh sao? Đi làm thôi." Anh nói.

"Đi, để anh nếm thử tay nghề của em." Cô nắm tay anh đi ra khỏi phòng ngủ. Hai người đi đến phòng bếp, anh giúp cô đeo tập dề, cô xắn tay áo lên bắt đầu rửa rau.

Cô ở bên cạnh cùng anh nói chuyện phiếm, "Em sẽ làm cho anh một hương vị hoàn toàn mới, là trước đây lúc ở Anh quốc Mahoney làm cho em với mấy cái bạn học ăn. Hương vị thật tốt."

"Ừm"

Amh ở bên cạnh im lặng nhìn cô, sau một lúc lâu mở miệng: "Ngọc Ngọc, vì cái gì lần trước Mahoney đến, em nói với cậu ta, em không thích anh?"

Lan Ngọc ngây người, trong lúc nhất thời nhớ không ra, "Lúc nào?"

"Là lần ăn lẩu đó, lúc anh đi trả tiền, trở về liền nghe thấy em nói bới cậu ta, em chỉ là coi anh là anh trai."

Lan Ngọc nhớ ra, "Hóa ra khi đó anh nghe thấy? ! Hèn gì khi lúc anh trở về sắc mặt lại kì quái như vậy..."

Anh liễm mi cười nhẹ, lóe qua một tia cô đơn, "Anh nghe thấy liền khổ sở chết ."

Cô lập tức rửa tay, đi đến trước mặt anh, kéo tay áo của anh, vẻ mặt đau lòng áy náy: "Rất xin lỗi, Mahoney là loại người nhiều chuyện, em sợ cậu ấy sẽ nói bậy cái gì đó với anh, em mới như vậy nói. Thật ra khi đó em đã rất thích ngươi, chỉ là em không biết thái độ của anh, cho nên em mới không muốn cho quá nhiều người biết."

Anh cười cười, sờ sờ đầu của cô, "Đứa ngốc, anh vĩnh viễn đều không cần nghe một xin lỗi lời xin lỗi. Dù sao bây giờ em cũng đã là của anh"

Cô cầm tay anh, nói: "Hóa ra anh thích em lâu như vậy ." Hẳn là anh thích cô từ trước khi cô thích anh rồi.

"Thật là đồ ngốc, đã như vậy mà còn không nhìn ra tâm ý của anh đối với em. Em nghĩ rằng anh sẽ đối tốt với muội muội nhà bên như vậy sao? Nếu không phải thích em, tiệc ăn mừng buổi tối lần đó, anh như thế nào sẽ nhịn không được mà hôn em?"

Cô nghẹn họng nhìn trân trối, "Lần đó... Anh không uống say? Anh còn nhớ rõ? "

Anh cười bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, "Anh như thế nào mà lạ có thể sẽ uống say chứ. Cho dù anh có uống say, mà anh không thích em cũng sẽ không hôn em. Ngày hôm sao, anh lo lắng em sẽ để ý, nên mới có thể làm bộ như quên mất."

Mà tình cảm của Lan Ngọc đối với anh, cũng là từ sự kiện kia mới bắt đầu, lên men thành tình cảm giữa nam và nữ..

Bởi vì một cái hôn, mà cô nhìn rõ được, hóa ra quan hệ giữa bọn họ có thể không nhất định là huynh muội.

Cô vui vẻ ôm lấy anh, "Em yêu anh, Karik." Thanh âm của cô nhè nhẹ, lại giống như một dòng nước ấm, vọt tới trong lòng anh.

"Bảo bối, anh cũng yêu em."

Cô phản ứng kịp, không thể lại dính dính với nhau, như vậy cơm chiều sẽ không mà ăn. Cô buông anh ra, vui vẻ tiếp tục chạy tới rửa rau. Cuối cùng cô lại nấu nấu nướng nướng còn anh ở bên phụ bếp cho cô.

Cô nhìn anh xào rau, liền nghe thấy di động cô có tiếng chuông reo .

"Em đi nhận điện thoại."

Cô chạy tới phòng khách lấy điện thoại, thấy là một chuỗi số xa lại, nhưng lại là trong nước.

Cô nhận cuồi gọi, "... Alo, ai vậy ạ?"Lan Ngọc sao?" Đầu kia điện thoại là giọng nam.

" Vâng. Anh là?"

"Tớ là là bạn học cấp ba của cậu, Trương Hùng... Còn nhớ rõ tớ không?"

Trương Hùng lúc ấy là bạn học nam rất cao, rất thích chơi bóng rỗ, tính cách cũng rất hoạt bát sáng sủa. Lúc ấy Trương Hùng theo đuổi Lan Ngọc 2 học kỳ, từ đầu đến cuối cô đều từ chối. Cuối cùng sau khi tốt nghiệp, anh biết cô muốn xuất ngoại, liền triệt để bỏ qua. Hai người cũng không liên lạc lại.

Lan Ngọc kinh ngạc tại sao cậu ấy sẽ gọi điện thoại cho cô, "Ân, nhớ. Cậu tìm tôi là có việc gì sao?"

Cô nói xong, liền nhìn thấy Karik hướng bước về phía cô. Cô tự động mở loa ngoài ra.

Trương Hùng cười cười, "Không có chuyện gì, chính là muốn hỏi một chút chuyện gần đây của cậu như thế nào? Số điện thoại của cậu là tớ hỏi những bạn học khác, chính là... Đã lâu không liên lạc."

Ra là như vậy, cô đối với anh ta cũng không lúng túng như vậy, "Cuộc sống của tôi tốt vô cùng, đang làm việc ở Hồ Chí Minh ... Ân cậu làm ở đâu?"

"Tớ cũng ở nơi này, lần trước bạn học họp lớp tớ không đi, sớm biết rằng cậu cũng đi, thì hôm đó nhất định tớ cũng đi."

Lan Ngọc cảm giác có chút xấu hổ, "Không có việc gì, về sau còn có cơ hội gặp mặt."

"Đúng. Vậy lúc nào cậu rãnh? Có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?"

Lan Ngọc nhìn về phía Karik, anh cũng biết là người nào gọi điện thoại cho nàng, ánh mắt anh nhíu lại, đem cô kéo vào trong ngực.

Cô đương nhiên sẽ không đáp ứng cái yêu cầu ăn cơm mà chỉ có hai người này, cho nên cô tìm cái lấy cớ uyển chuyển cự tuyệt nói: "Gần đây tôi rất bận, qua đoạn thời gian đi?"

"Không có việc gì a, chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, tớ cũng rất muốn gặp cậu." Đối phương rất thẳng thắn thành khẩn.

Vẻ mặt xin giúp đỡ của Lan Ngọc nhìn về phía Karik, anh lấy di động, nói với đối phương: "A, chàu cậu; tôi là bạn trai Lan Ngọc."

Người ở đầu dây trầm mặc vài giây, "Anh... Chào anh. Tôi không phải là có ý gì đó, chỉ là có rất nhiều bạn bè cùng nhau tụ họp."

"Gần đây Lan Ngọc quả thật công việc tương đối bận rộn, nếu cô ấy có thời gian rãnh rỗi, cô có thể đi."

Làm sao Trương Hùng không hiểu ý tứ của Karik chứ, anh ta cũng xấu hổ không biết Lan Ngọc đã có bạn trai, vốn tính toán hẹn ra xem xem có thể nối tiếp tiền duyên hay không

"Không có việc gì không có việc gì, vậy lần sao lại hẹn đi."

Hàn huyên vài câu xong, liền tắt điện thoại. Karik hỏi cái người là ai.

"Chính là một bạn học lúc cấp 3 của em, từng thích em yên tâm, lúc ấy em không có nhận lời làm bạn gáu của cậu ấy, bây giờ lại càng không có khả năng."

Anh gật đầu, vẫn "Cảnh cáo" nói: "Về sau không thể cùng ăn cơm với những người đàn ông có tình ý với em. Tính chiếm hữu của rất mạnh."

Cô nở nụ cười, "Vâng, em biết tính chiếm hữu hữu của anh rất mạnh. Đi ăn ăn cơm thôi."

--

Thời gian qua thật sự rất nhanh, trong nháy mắt đã gần nết ngày lễ tình nhân. Bởi vì K&N rất sớm đã chuẩn bị bản thảo thiết kế, công tác chế tác liền có thể bắt đầu tiến hành, Karik cũng tăng cường tính bảo mật, sẽ không để xảy ra chuyện như hoạt động lễ giáng sinh.

Đối với hoạt động lần này, Lan Ngọc qcũng bỏ ra 100% tinh lực, đây là thiết kế trang sức cô tâm đắc, hơn nữa cô cũng là nhà thiết kế chính, nên có rất nhiều chuyện phải tự làm.

Trước Lễ tình nhân ba ngày, trang sức chính thức bắt đầu tung ra thị trường.

Lần này K&N chuẩn bị rất tốt. Mời được Châu Bùi và Binz, cùng nhau mở một quảng cáo ngọt ngào, hơn nữa lại phát rất nhiều thức ăn cho chó, thu hút được nhiều người.

Hôm đó, lúc mở họp báo quảng cáo, ở trên mạng đều lên hot search, Binz và Châu Bùi phát quảng cáo lên weibo, hai người còn ở bình luận tát một đợt thức ăn cho chó.

K&N và Lavender cùng tuyên bố sản phẩm mới cho lễ tình nhân, nhưng mà lượng tiêu thụ bên K&N càng tốt hơn.

Ở trong phòng làm việc, Lan Ngọc nhìn thấy Lavender tuyên bố trang sức mới, lại nhìn đến tên nhà thiết kế thế nhưng lại là Trần Ngọc.

"Lan Ngọc, trang sức của chúng ta so với Lavender xinh đẹp hơn, không cần lo lắng, khẳng định đánh không lại chúng ta." Dương Huyền nói.

Lan Ngọc cẩn thận so sánh hai khoản trang sức, khách quan cảm thấy K&N sẽ càng hấp dẫn người xem hơn là Lavender. Lúc trước không phải là Lan Ngọc không có xem qua thiết kế của Trần Ngọc, cô cảm thấy thiết kế của Trần Ngọc luôn luôn câu nệ với theo một khuân khổ, rất khó có một điểm mới mẻ chọc trúng lòng của người ta. Hơn nữa thiết kế của cô ta đều là rườm rà phú quý, nhưng lại không phù hợp với sở thích của giới trẻ.

Quả nhiên sáng sớm, Lan Ngọc liền nghe được tin tức, hệ liệt "Tinh tế yêu" của K&N, ở mức độ tiêu thụ của các công ty châu báu xếp hàng thứ nhất, Rosie thứ hai, Lavender thứ ba.

Đối với chuyện vượt qua Rosie lần này, Lan Ngọc quả thật không nghĩ đến. Trong văn phòng mọi người đều rất vui vẻ, nói muốn cùng nhau ăn cơm chúc mừng.

Lan Ngọc thừa dịp tất cả mọi người đang nói chuyện phiếm, liền không nhịn được tâm tình đang kích động đi đến phòng làm việc tìm Karik.

Cô mở cửa ra, nhìn thấy đứng ở phía trước cửa sổ gọi điện thoại. Anh quay đầu ý bảo cô ngồi ở ghế sopha

Mấy giây sau, anh cúp điện thoại, anh nhìn thấy cô đứng ở cửa nhìn anh chăm chú, khóe miệng mang ý theo cười, đáy mắt ẩn chứa sự vui vẻ

Thanh âm anh hơi khàn khàn, "Bảo bối, lại đây."

Cô mím môi mỉm cười, chạy vè phía anh, chạy vào trong lòng anh.

Cô đem đầu chôn ở lồng ngực của anh, hai người im lặng ôm nhau, trong lúc nhất thời trầm mặc cứ vậy mà ôm lấy nha.

Sau một lúc lâu cô mới mở miệng: "Rik Rik, em thật là vui. Hệ liệt 'Tinh tế yêu' của chúng ta phản ứng vô cùng tốt."

Từ lúc cô vừa mới tiến vào công ty, đến cầm ra thiết kế bản thảo "Tinh tế yêu", vừa mới bắt đầu đã bị Karik không dùng cho thất tịch, rồi sau đó bị anh sửa chữa sử dụng cho lễ tình nhân, sau này, trải qua chuyện thiết kế Tết Nguyên đán bị trộm, hôm nay tác phẩm của của cô được đến tiêu thụ giả tán thành, cô cảm giác thật bất khả tư nghị.

Anh cười cười, "Anh biết, là Ngọc Ngọc của anh rất ưu tú."

Anh lau nước mắt ở khóe mắt của cô, đau lòng nói: "Vui vẻ sự mà sao lại khóc?"

"Không... Em chỉ là kích động mà thôi."

Anh vuốt ve xuống mái tóc dài của cô, "Đứa ngốc."

Cô nở nụ cười.

--

Bên kia Lavender, hết thảy lại không có vui vẻ.

Lúc Đỗ Yển tại thấy số lượng tiêu thụ ngày hôm nau, liền rất sinh khí căm tức. Anh ta không nghĩ đến bọn họ thế nhưng đánh không lại K&N? !

Trần Ngọc làm chủ nhà thiết kế, sắc mặt đều cứng, sợ anh ta đổ ập xuống chỉ trích, cô vội vã giải thích: "Chí Sinh chỉ biết chơi xào nhiệt độ một bộ này, nếu không phải Châu Bùi làm đại diện phát ngôn, bọn họ căn bản đánh không lại chúng ta !"

Đỗ Yển hít sâu một hơi, " Tại sao cô lại không suy xét một chút là trang sức của chúng ta có vấn đề?" Anh ta nhìn nhìn trang sức mới của K&N lần này, quả thật mà nói tốt hơn bọn họ. Đương anh ta nhìn thấy thế nhưng mà Karik và Lan Ngọc cùng nhau thiết kế, trong lòng anh ta cảm thấy khó chịu.

"Đỗ tổng... Tôi không cảm thấy Lan Ngọc thiết kế tốt hơn chúng ta chỗ nào cả. Hơn nữa Lan Ngọc cũng rất ghê tởm, cô ta là dựa vào tổng tài K&N, làm kim chủ cho cô ta !"--- Trần Ngọc khinh bỉ nói.

Ánh mắt Đỗ Yển nhíu lại, "Có ý tứ gì?"

Trần Ngọc đem tất cả những chuyện mà cô ta biết ở K&N, Đỗ Yển nghe xong nắm tay chặt lại, ánh mắt hung ác nham hiểm.

"Đỗ tổng, tôi có một cái biện pháp, khẳng định sẽ thay đổi cục diện." Trần Ngọc nói.

Anh ngẩng đầu, "Cái gì?"

--

Buổi tối Lan Ngọc và Karik về nhà, hai người đã ở bên ngoài ăn cơm rồi, bây giờ trở về đến.

Ở trong phòng ngủ, anh ôm cô bắt đầu đùa giỡn lưu manh, nói đêm nay muốn ngủ chung, hai người đang ghẹo nhau, Thúy Ngân liền gọi cho cô một cuộc điện thoại.

"Lan Ngọc, cậu xem facebook đi!"

Lan Ngọc mở ra weibo ra liều thấy, facebook hot search điều thứ nhất chính là #Tổng tài K&N và nhà thiết kế có mối quan hệ không chính đáng#.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro