37.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc nhất thời, không khí rơi vào trạng thái im lặng mập mờ, cho nên hai người có chút luống cuống chân tay.

"Ông —— "

Lúc này, di động của Karik vang lên, Lan Ngọc lập tức đem thân mình lùi về vị trí lúc nãy, lần nữa ngồi hảo.

Karik nhận điện thoại, cùng người ở đầu dây bên kia bàn chuyện cpong việc. Còn Lan Ngọc thì cảm giác mặt của mình giống như cái bếp lò vậy, rất nóng a.

Tại sao lúc nãy anh lại...hôn cô a! Bây giờ anh cũng không có uống say a! Trong lòng cô là một mảnh ngượng ngung cho nên cô không dám nhìn anh nữa.

Mà lúc Karik cúp điện thoại xong, liền quay đầu nhìn về phía Lan Ngọc, chỉ thấy cô nghiêng mặt ra cửa sổ nhưng mà má trái của cô vẫn còn hiện ra với một mảng đỏ ửng.

Anh nhớ tới xúc cảm mềm mềm lạnh lạnh ở trên môi lúc nãy, ngọt đến đáy lòng.

Anh giơ lên bên môi, những muộn phiền của mấy ngày hôm trước đều đã trở thành hư không.

Xe chạy đến nhà hàng, vài người xuống xe, Triệu Đình liền đi tới, mời bọn họ đi vào.

Lan Ngọc đi ở phía sau, vốn không nghĩ là sẽ nói chuyện cùng Karik và Triệu Đình, bởi vì chuyện lúc nãy vẫn làm cô xấu hổ lắm.

Ai biết Karik lại ở trước mặt mọi người, đi về phía cô, nắm lấy tay cô, miệng còn không quên giáo dục: Tại sao lại đi một mình ở phía sau như vậy chứ."

Mặt Lan Ngọc lại nóng lên một lần nữa, "Ngô..."

Anh dắt cô đi về phía trước, Triệu Đình thấy như vậy liền nở nụ cười: "Phạm Tổng thật sự rất sủng muội muội a."

Karik cười cười chứ không đáp lời.

Vào nhà hàng, đi vào phòng bao đã đặt trước, Triệu Đình phụ trách việc gọi món ăn.

Lan Ngọc và Karik cùng xem một cái thực đơn, anh chỉ vào trong một món đồ ngọt: "Gạo nếp hạt vừng phấn viên, muốn ăn hay không?"

Cô rất thích ăn gạo nếp, cũng rất thích loại đồ ngọt này, vì thế cô vừa định gật đầu, liền nghe thấy anh nói: "Phỏng chừng em sẽ không thích ăn vì nó dính răng như vậy mà ."

Ai... Người này...

Anh nhìn thấy biểu tình thất lạc trên mặt cô, anh cười khẽ hai tiếng, Lan Ngọc còn buồn bực ngẩng đầu nhìn anh, đầu cô liền bị bàn tay ấm áp của anh xoa xoa, "Đứa ngốc."

Cô còn chưa hỏi anh tại sao đột nhiên lại nói cô ngốc thì đã nghe thấy anh nói với người phục vụ: "Gạo nếp hạt vừng phấn viên cho một phần."

Triệu Đình ngồi ở đối diện nói: "Hóa ra Phạm Tổng thích ăn đồ ngọt sao? Mới vừa rồi tôi còn suy nghĩ có nên gọi một phần đồ ngọt như vậy hay không ."

Karik nhìn về phía Lan Ngọc, nói với giọng điệu sủng nịch: "Tôi bình thường thôi, chủ yếu là Ngọc Ngọc thích ăn."

Đây là lầm thứ hai Lan Ngọc nghe anh gọi cô là "Ngọc Ngọc" ... Tại sao cái nhũ danh này bói ra từ trong miệng anh lại phảng phất như được lấy ra từ trong bình mật vậy.

Gọi đồ ăn xong, Triệu Đình cùng Karik tán gẫu, cuối cùng liền nói đến Lan Ngọc.

"Hóa ra Ninh tiểu thư là nhà thiết kế của K&N a, thật sự là tuổi trẻ tài cao, lúc trước khi tôi mới từ nước ngoài trở về, còn không tốt được như cô."

"Triệu tổng cứ nói đùa, tôi chỉ là một cái nhà thiết kế nhỏ mà thôi."

"Ninh tiểu thư xinh đẹp như vậy, cô đã có bạn trai chưa a?" Triệu Đình năm nay cũng sắp năm mươi tuổi, khi ông ấy nói lời này mang theo sự hiền lành ôn nhu, giống như đó là quan tâm của người cha dành cho con của mình vậy.

Lan Ngọc cười lắc đầu.

Triệu Đình còn nói: "Có muốn tôi giới thiệu cho cô mấy người hay không? Bên cạnh tôi có rất nhiều ưu tú, còn rất phù hợp với tuổi của cô. Phạm Tổng, cậu nói có nên không?"

Triệu Đình vốn tưởng rằng nếu mình nói như vậy thì cho dù Karik không đồng ý thì cũng sẽ cười ứng phó vài tiếng, ai ngờ sắc mặt Karik có hơi trầm xuống, trực tiếp thay Lan Ngọc trả lời : "Đối tượng của Lan Ngọc tôi cũng phải xem xét qua, Triệu tổng không cần phải quan tâm."

Lan Ngọc sửng sốt. Anh muốn... Giúp cô xem xét ? !

Trong lòng đột nhiên nổi lên một trận thất lạc.

"Thì ra là như vậy a ha ha ha..." Triệu Đình cười nói.

Đồ ăn bưng lên, Lan Ngọc động chiếc đũa tương đối ít, nhưng mà Karik đều sẽ hỏi cô thích ăn cái gì, sau đó gắp cho cô. Bên miệng cô đều mang cười, nhưng trong lòng lại không hề thoải mái như vậy.

Sau khi cơm nước xong, Karik và Lan Ngọc cùng nhau trở về. Tiểu Lý đưa Lan Ngọc về khách sạn.

Karik đưa cô đến cửa phòng, cùng cô vào xem, liền nói: "Gian phòng của em quá nhỏ, em đi phòng anh nghỉ ngơi đi."

Lan Ngọc: "... Ân? ?" Cô ở chung với anh sao? ?

Vẻ mặt anh lộ ra vẻ đương nhiên, "Đi thôi."

Vì thế cô liền bị anh dắt đi đến phòng của anh. Quả thật so với phòng của cô thì phòng anh của anh rất lớn, một phòng khách một phòng ngủ, còn có cái thư phòng.

Karik đi rót cho cô một ly nước, "Nghỉ ngơi một lát rồi em đi ngủ đi"

"Vâng. Nhưng mà nơi này chỉ có một cái giường..."

Cô liền sợ hãi anh sẽ nói hai người cùng nhau ngủ, nhưng mà anh chỉ nói là anh không ngủ, anh muốn đi xử lý công việc, buổi chiều còn phải đi ra ngoài.

"A... Vậy tối nay mấy giờ anh về?" Lan Ngọc còn suy tính lúc nào sẽ đem bánh sinh nhật cầm về.

Karik có chút khó khăn, tối qua anh đã đáp ứng cùng người khác đêm nay cùng nhau ăn cơm, đêm nay khẳng định sẽ chối từ không được.

"Khả năng sẽ ăn cơm nước xong mới trở về, em có muốn đi cùng hay không?"

"Thôi khỏi đi... Anh bận rộn như vậy, em sẽ ở khách sạn chờ anh." Cô đi tới đây tìm anh nhưng không muốn vì cô mà anh phải chậm trễ công việc.

"Ân." Anh dắt cô vào phòng, bảo cô đi ngủ trưa.

Lan Ngọc ngủ cả một cái buổi chiều, lúc tỉnh lại thì đã là hơn bốn giờ chiều, lúc cô đi ra vừa thấy Karik chuẩn bị đi làm việc.

Rót một ly nước. Sau đó cô lấy điện thoại di động ra thì thấy cũng đã sắp đến thời gian lấy bánh sinh nhật .

Cô đi ra ngoài lấy được bánh sinh nhật, vì muốn xác định lại thời gian Karik trở vè một chút cho nên cô liền gọi cho anh một cú điện thoại.

Giờ phút này anh đang trò chuyện với đối tác, vừa thấy màn hình điện thoại hiện tên của Lan Ngọc, anh liền nói hai với đối tác, sau đó đi ra ngoài.

"Lan Ngọc, làm sao?"

"Không, em chính là gọi điện thoại hỏi anh một chút. Tối nay ăn cơm xong anh mới trở về?"

"Ân, đoán chừng là như vậy. Nếu em mệt thì đi ngủ sớm một chút."

"Vâng..."

Cúp điện thoại sau, cô xách bánh sinh nhật trở về khách sạn chờ anh. Nhưng cái thời gian chờ đợi này, chính là vài giờ đồng hồ.

Tám giờ, còn chưa có trở lại...

Chín giờ, còn chưa có trở lại...

Chín giờ rưỡi ...

Lan Ngọc nghĩ, xã giao thế nhưng lại phải tốn thời gian lâu như vậy sao? ! Cô có chút lo lắng, cô muốn gọi điện thoại cho anh nhưng lại sợ quấy rầy thời gian làm việc của anh.

Cô đứng lên, đi đến cửa sổ sát đất bên cạnh, nhìn con đường ở phía trước, tâm tư quanh quẩn ở trên không trung.

Sau một lúc lâu, cô nhịn không được liện gọi điện thoại cho tiểu lý, liền nghe thấy

"Ninh tiểu thư, Phạm Tổng uống say !"

A? ? ?

Lan Ngọc thập phần lo lắng: "Uống say? Anh ấy không có việc gì chứ, tại sao lại uống nhiều như vậy..."

"Toi cũng không biết tối nay Phạm tổng làm sao lại thế này nữa, hiện tại xe đang chạy đến khách sạn, đợi lát nữa tôi dìu boss đi lên. Ninh tiểu thư đừng lo lắng, chỉ là uống say mà thôi." Tiểu lý cũng buồn bực, boss luôn luôn là người tửu lượng giỏi, tại sao hôm nay đột nhiên không được ?

Một lát sau, tiếng chuông của cửa phòng khách sạn reo lên, Lan Ngọc chạy tới mở cửa, quả nhiên liền nhìn thấy Karik say khướt bị tiểu lý đỡ lấy.

Lan Ngọc chau mày, nói với tiểu lý: "Đêm nay vất vả cho anh rồi."

"Không có việc gì, cô cho Cố Tổng nghỉ ngơi đi."

"Được..."

Karik nâng con ngươi đen kịt lên nhìn Lan Ngọc một chút, "Lan Ngọc..."

Cô đỡ lấy thân anh, anh liền thuận thế ôm chặt bờ vai cô, thoáng sức nặng của anh đặt ở trên người cô. Tay Lan Ngọc vịn chặt hông của anh.

Sau khi tiểu lý rời đi, cô đem anh đỡ đến ghế sô pha. Cô chợt thấy, bánh ngọt còn bày ở đâu. Còn bây giờ anh uống say như thì làm sao mà thổi nến chứ?

Ngồi trên sô pha, Lan Ngọc như cũ bị anh ôm lấy. Cô muốn tránh khỏi cái ôm ấy để cho anh ngồi được thoải mái một chút, ai ngờ anh lại ôm chặt lấy cô... Cho nên đầu của cô chỉ có thể dựa vào trên ngực anh.

"Lan Ngọc..." Thanh âm của anh hỗn hỗn độn độn .

"Làm sao?" Cô ngửa đầu.

"Em rất khả ái."

Lan Ngọc nghe vậy liền dở khóc dở cười. Quả nhiên là uống say a.

Hình như là anh không nghe thấy cô đáp lại cho nên lại gọi cô một tiếng.

"Anh làm sao vậy."

"Em rất khả ái, em có nghe hay không." Giọng điệu của anh rất nghiêm trang .

Trong lòng Lan Ngọc suy nghĩ, bộ dáng hiện tại của anh cũng rất khả ái a.. Cô đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng uống say của anh. Trong ấn tượng của cô, tửu lượng của anh vô cùng tốt, "Ngàn ly không ngã". Nhưng mà hôm nay cô lại phát hiện "Câu chuyện mới" mà dường như chưa bao giờ cô nghĩ đến bộ dáng khi say của anh lại như thế này cả.

Bây giờ trong lòng đều tràn đầy sự ngọt ngào, an tâm tựa vào lồng ngực của anh mà nói: "Ân, nghe thấy."

Anh vỗ vỗ đầu của cô: "Rất ngoan."

"..." Tại sao anh đã uống say rồi mà còn tại "Khi dễ" cô? !

Trong đầu cô nảy lên một ý nghĩ cô muốn trêu chọc anh a cho nên cô bắt đầu cố ý đùa anh, "Karik, anh biết em là ai không?"

"Ninh Dương Lan Ngọc." Anh cúi đầu nhìn cô, thanh âm trầm thấp.

"Đúng rồi, vừa rồi anh gọi em như vậy ... Vậy anh biết anh là ai không? Em cho anh biết, anh là... Anh là... Ngu ngốc!"

"Ngu ngốc." Anh lập lại lời nói của cô, nhìn anh bây giờ giống như một tiểu hài tử vậy, Lan Ngọc cười sáng lạng, "Đúng vậy, cho nên anh là ngu ngốc, biết không?"

"... Ân."

"Vậy anh theo em lặp lại một lần nữa —— Phạm Hoàng Khoa là ngu ngốc."

Lan Ngọc mang tâm trạng đùa dai chờ mong nhìn anh, sợ hãi anh đột nhiên thanh tỉnh, nhưng mà mấy giây sau, anh thành thành thật thật lập lại những lời này: "Karik, là ngu ngốc."

Cô cười đến nỗi ánh mắt đều cong thành ánh trăng. Cô nâng tay chọc chọc vào mặt anh, "Rất ngoan a, Rik Rik, không nghĩ đến cũng có anh sẽ ngoan như vậy ha ha ha ha." Ngày mai chờ Karik tỉnh lại, cô nhất định phải đem chuyện này nói cho anh biết!

Anh nhẹ nhàng cười, "Em ngoan, anh cũng ngoan."

Lan Ngọc nhìn anh, tâm tư của cô rất nhanh liền thay đổi. Cô liếm liếm môi, trong lòng bắt đầu nảy sinh ý tưởng xấu xa.

Cô nói với anh: "Karik, anh biết thích một người sẽ như thế nào không?"

"Cái gì."

Cô nhìn chăm chú vào mặt anh, bên môi nhuộm mở ra nụ cười ôn nhu, "Nếu như anh thích một người, anh sẽ luôn nhớ tới người đó."

"Nga..."

Lan Ngọc cũng không quan tâm là anh có nghe hiểu hay không, mà cô tiếp tục tựa vào lồng ngực của anh, nói: "Nếu anh thích một người, anh sẽ rất để ý đến người đó, rất muốn ở bên người đó, rất muốn cũng người đó vượt qua mỗi một ngày của cuộc sống. Anh sẽ bắt đầu mong chờ được cùng người đó ăn cơm, mong chờ cùng người đó họa mỗi một bức bản thiết kế, mong chờ người đó cười với anh, mong chờ người đó nắm tay anh, sờ đầu của anh."

Lan Ngọc nói xong, liền nhớ tới buổi trưa hôm nay, lúc ở trên bàn cơm anh đã nói muốn bắt đầu giúp cô xem xét đối tượng. Hốc mắt của cô đột nhiên nổi lên một trận toan. Cô suy nghĩ, có khả năng nhiều năm như vậy, Karik thật sự chỉ coi cô là muội muội, sự quan tâm mà anh dành cô cũng thành thói quen. Sở dĩ anh đối với cô tốt, chỉ vì cô là nữ nhân duy nhất mà anh tiếp xúc nhiều mà thôi.

Cô chớp mắt, ngẩng đầu, lại phát hiện Karik đang nhìn mình, không biết anh đã nhìn bao lâu.

Cô còn tưởng rằng anh đã ngủ .

Cô cười cười, nói với anh: "Karik, chúng ta chơi trò chơi có được hay không?"

"Trò chơi gì?"

"Trước tiên, anh hãy nhắm mắt lại đi."

Cô nói xong, anh liền ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Cô lặng yên không một tiếng động ngẩng đầu lên, chậm rãi đem cánh môi tới gần môi anh, một giọt lệ từ khóe mắt cô trượt xuống.

Cô thật sự chỉ là muốn hôn anh lúc anh say mà thôi, chứ lúc anh tỉnh táo cô thật sự không dám đối diện.

Bởi vì cô cảm thấy, khả năng sẽ không còn có cơ hội này nữa.

Nhưng mà, còn kém một chút, khi cô sắp thành công...

Đột nhiên, anh mở mắt.

Con ngươi đen nhánh của anh nhìn thẳng vào mặt cô

Lan Ngọc còn không kịp nói cái gì, một bàn tay nhẹ nhàng của Karik nắm cằm của cô.

"Ngọc Ngọc, loại sự tình này, tại sao có thể để em chủ động?"





mùng 1 vui vẻ, phát tài nha mọi người

bé Nớt mới chịu nha =))) chỉ chờ anh Non thôi đó :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro