1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tháng sáu, qua mười hai giờ trưa, sự khô nóng râm ran âm ỉ trong không khí.

Máy bay bình yên đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất của thành phố Hồ Chí Minh.

Sau khi xuống máy bay, Ninh Dương Lan Ngọc lấy hành lý, đi về phía cửa ra sân bay.

Xung quanh ồn ào náo động, cô nhìn tới nhìn lui, là những gương mặt thân quen của đất nước mình, bên tai lại nghe thấy ngôn ngữ mẹ đẻ, tâm tình cô dần trở nên an ổn.

Năm năm đại học và nghiên cứu sinh của cô đều trôi qua ở thành phố Birmingham. Do có thành tích xuất sắc, cô đã hoàn thành học phần sớm hơn, sau đó lấy được bằng tốt nghiệp, thuận lợi về nước.

Cô đi xuyên qua đám đông, gương mặt thanh tú, dung mạo thanh thuần, tuy không phải quá ư xuất chúng, nhưng trên người lại toát ra khí chất dịu dàng, khiến cho người qua đường không kìm được phải ngoái đầu lại nhìn.

Bởi vì cổ tay phải đang bị trật, nên hiện tại cô chỉ có thể dùng tay trái để đẩy chiếc vali lớn của mình. Cô bước đi không vội không vàng, chỉ tập trung nhìn đường phía trước, không hề đánh mắt sang xung quanh.

Bởi vì, sẽ không có ai tới đón cô cả.

Bạn thân Lê Huỳnh Thúy Ngân là một giáo viên Sơ trung* dạy văn, hiện giờ cô ấy còn đang đi tập huấn ở tỉnh khác. Về phần cha Ninh mẹ Ninh, dù biết con gái trở về, nhưng cô không nỡ để họ lớn tuổi còn phải chờ ở sân bay, huống hồ bây giờ cha cô vì đột quỵ não nên phải ngồi xe lăn.

*Sơ trung: tương đương với trường cấp hai ở Việt Nam

Cô có rất ít bạn thân, còn về phần những người bạn bình thường khác có khi còn không biết tin cô trở về.

Cô tiếp tục đi về phía trước. Đúng lúc này, ở bãi đỗ xe của sân bay, cửa sau của một Maybach đen được mở ra, người đàn ông đặt chân xuống.

Anh cao khoảng một mét tám bảy, dáng người thẳng tắp hút mắt. Chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, quần tây đen cùng đôi giày da tinh xảo, vừa nhìn đã biết có giá trị xa xỉ, càng làm tăng thêm vài phần khí chất cao quý cho anh.

Người đàn ông nhìn đồng hồ, khẽ nâng mí mắt, phân phó với tài xế: "Ở đây chờ tôi", sau đó đi về phía cửa ra.

Rất nhiều ánh mắt bị khuôn mặt tinh xảo của anh hấp dẫn, nhưng anh không hề để ý đến, tiếp tục bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa chậm rãi cài lại khuy áo ở cổ tay.

Đi đến cửa ra sân bay, trước hết Lan Ngọc định báo bình an với mẹ.

Đang cúi đầu gửi tin nhắn, đột nhiên cô nghe thấy ở phía sau có một người đàn ông dùng tiếng địa phương la lên: "Phía trước tránh ra!"

Giọng nói của hắn ta thô lỗ và vang dội, làm cho Lan Ngọc giật mình không ít. Đang định né sang một bên, thì cô có cảm giác bả vai bị người khác ôm chặt, một giây sau, cô được đưa sang một bên, người đàn ông vừa hét lên phía sau đẩy chiếc vali thật lớn lướt qua nơi cô vừa đứng.

Sau đó, cô mới kịp phản ứng rằng mình đang được một người đàn ông cao lớn ôm vào trong lòng. Vóc dáng của cô nhỏ xinh, chỉ cao tới ngực anh. Giờ phút này anh còn chưa buông, sự ấm áp nơi lòng bàn tay anh truyền thẳng vào cánh tay cô.

Gò má cô ửng đỏ, nhanh chóng lùi về phía sau một bước để giữ khoảng cách với anh.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của anh thì lập tức ngây ra.

Ánh mắt của anh sâu hút, con ngươi đen phảng phất như có giọt mực sẽ rơi ra bất cứ lúc nào, chằm chằm nhìn thẳng vào cô. Dưới sống mũi cao ngất là bờ môi mỏng cùng với chiếc cằm cương nghị, cổ áo sơ mi hơi mở ra.

Trong đầu cô bỗng chốc ầm một tiếng, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?!

Cô mở lớn hai mắt, đôi môi mấp máy, âm thanh từ miệng chỉ nghẹn ra một chữ:

"Kar. . ."

Cố Mục Niên nhìn vào con ngươi màu hổ phách của cô, anh thoáng nhíu mày, giọng nói nghiêm túc vang lên: "Đang đi đường không nên xem di động, đặc biệt ở nơi nhiều người như thế này."

Cô gật đầu, đối với sự xuất hiện đột ngột của anh, tâm trí cô vẫn mong lung nghi hoặc.

Thấy cô còn đang mơ mơ hồ hồ, anh bèn trực tiếp lấy hành lý từ trong tay cô, nụ cười nơi khoé môi như có như không, giọng điệu có chút biếng nhác: "Đi thôi."

Ôi chao? Anh tới đây là để đón cô sao?
Không có nhiều thời gian để tự vấn, Lan Ngọc lập tức đuổi theo anh.

Quá trưa, ánh nắng chói chang, Lan Ngọc nhìn giày da bóng loáng của anh, trong lòng có chút giật mình.

Trong trí nhớ của cô, trang phục anh mặc không phải đồng phục học sinh thì cũng là quần áo chơi bóng rổ. Những buổi chiều tan học chạng vạng năm nhất trung ấy, cô thường xuyên thấy anh thi đấu bóng rổ với người khác trên sân.

Mỗi lần anh nhảy lên ném quả ba điểm đều có thể nghe thấy tiếng cổ vũ vang dội của nữ sinh, thế nhưng anh chỉ quay về phía đối thủ mà cười vô lại, trong ánh mắt của chàng trai ấy, tất cả đều ánh lên sự kiêu ngạo.

Lần trước Lan Ngọc gặp anh cũng đã là kỳ nghỉ hè năm trước, mà hai phần ba thời gian thời gian ấy, anh đều đi công tác ở tỉnh khác.

Nghe mẹ Ninh nói, hai năm trước, kể từ khi Karik tiếp nhận quản lí tập đoàn K&N từ tay cha anh, công việc bận rộn bôn ba khắp nơi, tính khí thiếu niên thu liễm không ít, trở nên trầm ổn nội liễm hơn rất nhiều.

Lan Ngọc nhận thấy được điều đó, khí chất trên người anh tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng, không khỏi khiến cô có cảm giác xa lạ.

Đến bãi đỗ xe, bên cạnh chiếc Maybach màu đen cách họ không xa là một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi. Nhìn thấy Karik và Lan Ngọc, anh ta ngay lập tức bước tới nhận lấy hành lý từ trong tay Karik sau đó gật đầu với Lan Ngọc: "Ninh tiểu thư, xin chào."

Anh ta là tài xế riêng của Lan Ngọc - Chu Mộc.

Karik mở cửa sau, nhìn về phía Lan Ngọc. Cô nghe theo ngồi vào.

Chu Mộc đem hành lý bỏ vào cốp xe, sau đó mới khởi động. Anh ta đem tấm che giữa ghế lái và hàng ghế sau kéo lên, vốn dĩ muốn cho hai người không gian riêng tư để trò chuyện, nhưng lại không biết việc này càng khiến cho bầu không khí phía sau thêm ngột ngạt.

Lan Ngọc là một cô gái ít nói, trước đây, người chủ động nói chuyện đều là Karik. Nhưng anh của hiện tại, liệu có còn giống như lúc trước?

Cô giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai chợt vang lên giọng nói nhàn nhạt của Karik: "Tay phải bị làm sao thế?"

Cô quay đầu lại, mới phát hiện anh đang nhìn vào cổ tay phải được phần viền ren tay áo che mất của mình.

"Tuần trước cùng đánh tennis với mấy người bạn, không may bị trật..."

Cô hơi e ngại kể. Nhớ lại trước kia, vào năm cuối sơ trung, có lần cô ở sau vườn nhà chơi đánh đu, không cẩn thận bị ngã xuống đất. Lúc ấy bị Karik bắt gặp, sau khi nghiêm khắc quở trách cô vài câu mới chịu đưa cô vào trong nhà thoa thuốc.

Quả nhiên, giờ phút này, sau khi nghe thế, khuôn miệng thanh thanh lãnh lãnh của Karik phun ra một chữ: "Ngốc."

Đúng vậy, khi ấy anh cũng bảo cô ngốc...

Liếm liếm môi, cô cảm thấy năng lực ngôn ngữ của bản thân dường như đột nhiên mất đi, trùng hợp lúc này di động vang lên âm báo tin nhắn.

[ Con về nhà bằng gì? - Mẹ Ninh ]

Cô ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh, ánh mặt trời xuyên qua cửa, càng khiến cho đường cong gò má của anh trở nên rõ ràng.

Cô nhẹ nhàng gõ chữ nhắn lại cho mẹ: [ Anh Khoa anh ấy tới đón con... Là mẹ nhờ anh ấy sao? ]

Mẹ Ninh cảm thấy vô cùng kì lạ, thằng bé Hoàng Khoa này sao đột nhiên lại tự mình tới đón Lan Ngọc nhà mình? Nhưng bà chỉ nhắn lại: [ Mẹ chỉ nói cho thằng bé biết một tiếng thôi. ]

Lan Ngọc cảm giác vấn đề này chỉ có đương sự mới trả lời được, cô chậm chạp mở miệng, muốn nói vài câu để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

Nhưng hai chữ "anh Khoa" vừa đến bên miệng lại lập tức nghẹn trở về.

Tuy rằng khi nhỏ cô đều quen gọi anh như thế, nhưng bây giờ không hiểu sao lại cảm thấy có chút lạ miệng.

Đã như thế, cô dứt khoát lược bỏ xưng hô, trực tiếp hỏi: "Cám ơn anh hôm nay đã tới đón em, chuyện công ty của không vội sao?"

Anh hơi ghé mắt sang, giọng nói vang lên mang theo chút dịu dàng: "Tàm tạm."

Vừa dứt lời, chuông di động của anh chợt vang lên. Lan Ngọc nghe thấy anh bàn chuyện công việc với đầu bên kia.

Giọng anh trầm thấp, ngữ khí nghiêm nghị: "Tôi hiện tại có chút việc, có thể phải hơn một giờ nữa... Tài liệu cứ để trên bàn cho tôi, thông báo với bộ phận marketing chuẩn bị mở cuộc họp, mọi người tăng ca, đừng nghĩ đến việc tan tầm sớm..."

Lan Ngọc phát hiện dòng chảy thời gian đã lắng động trên người anh, biến thiếu niên ngỗ nghịch nghĩ gì nói nấy của năm nào, nay đã trở thành một người đàn ông thành thục trầm ổn.

Lúc mới lên xe còn có chút câu nệ, nhưng chỉ một lúc sau cô đã dần buông lỏng hơn. Khép đôi mắt lại, xung quanh cô đều là âm thanh của Karik.

Năm phút sau, Karik nghe điện thoại xong, phát hiện người con gái ở bên cạnh dường như đã ngủ rồi.

Ánh mắt của anh dừng lại ở trên người cô, làn da trắng nõn, tóc đen xõa trên vai hơi che khuất cần cổ thon dài của cô.

Xe đột nhiên phanh gấp làm cả hai đều đổ về phía trước. Karik phản xạ vô cùng nhanh đưa tay đỡ trán của cô, không để cô đập đầu vào hàng ghế phía trước.

Lúc Lan Ngọc mở mắt, nhìn thấy Karik thu tay trở về.

Đằng trước truyền đến giọng nói của Chu Mộc: "Xin lỗi Phạm tổng, ngài và Ninh tiểu thư không sao chứ?"

Karik nhìn đôi mắt mơ màng của cô, lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, hướng về phía Chu Mộc mở miệng: "Lái chậm lại một chút."

"Vâng." - Chu Mộc đáp.

Lan Ngọc giật mình, bên tai truyền đến giọng nói của anh: "Ngủ tiếp đi."

Giọng nói của anh được làn gió ngoài cửa cuốn theo, thổi tan vào không trung. Lan Ngọc quay đầu qua, thấy tầm mắt của anh đặt ở phía trước, cũng không có biểu cảm gì khác thường, giống như câu nói vừa nãy không phải phát ra từ người đàn ông này.

Cô nhắm mắt lại, không hề phát hiện ánh mắt của người bên cạnh đang đặt trên người mình.







Khai xuân fic mớiiiiiii, thế nào các bác thấy tui miêu tả anh chồng chị Nớt có ngầu lòi và các kiểu không ạ? Good night nheeeeeee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro