Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã....... bốn năm rồi..... Cảm thấy cứ như một cái chớp mắt thoáng đã bốn năm trôi qua, thật là nhanh!

Đêm khuya, đã hơn 11 giờ, đội công nhân vệ sinh phụ trách vệ sinh tòa nhà lục tục hoàn thành công việc của mình, sau khi nghỉ ngơi một lát, mọi người rất nhanh thay bộ đồ lao công trên người ra, thu dọn đồ đạc sau đó tụ thành từng nhóm rời khỏi tòa nhà có vẻ âm u đáng sợ này.

Thấy mọi người đều đã ra về, Thiên Tỉ ở căn phòng nhỏ dành cho nhân viên vệ sinh đợi một lúc lâu rồi mới cầm dụng cụ bên người chuẩn bị tiếp tục làm việc.

Bởi vì bọn họ là lao công cho nên không giống công nhân viên chức trong công ty, có thời gian tan tầm cố định, chỉ cần dọn dẹp xong khu vực mình được phân giao, dù cho thời gian còn sớm, bạn cũng có thể ra về sớm.

Nói là nói vậy, chứ đội vệ sinh bọn họ chỉ có tám người mà phải quét dọn hai mươi mấy tầng lầu, tính ra cũng không quá dễ dàng, bởi vậy đa số mọi người đều bắt đầu làm việc lúc 6 giờ chiều, cho đến khi hoàn thành xong khu vực được giao của mình, tới khoảng hơn 11 giờ, nghỉ ngơi một chút rồi ra về khi sắp 12 giờ, ngoại trừ Thiên Tỉ.

Bởi vì tay chân không linh hoạt lắm cho nên trong khi người khác đều đã hoàn tất công việc thì y chỉ mới dọn dẹp hai phần ba khu vực của mình.

Và sợ hãi bị những người khác biết mình vẫn chưa làm xong việc nên khi họ nghỉ ngơi y cũng nghỉ ngơi theo họ, sau đó đợi cho tất cả mọi người về hết một lúc sau mới tiếp tục phần việc dở dang, đơn giản vì y không thể mất đi công việc này.

Mặc dù công nhân vệ sinh không phải là công việc thượng đẳng gì, thậm chí trong mắt rất nhiều người nó chỉ là một nghề thấp hèn, nhưng với y mà nói, đây là công việc duy nhất y có thể làm để nuôi sống bản thân.

Bởi vì tay chân từng bị thương quá nặng, cho dù đã khỏi phần nào vẫn không thể cử động linh hoạt được. Dưới tình huống như vậy, y căn bản không thể kiếm được việc làm, ngay cả công việc lao công này, lúc trước cũng là y van cầu nghìn lần vạn lần mới có được.

Bởi vậy dù cho mỗi ngày y so với người khác đều mất gấp đôi thời gian để hoàn thành công việc, y cũng không cảm thấy vất vả hay không cam lòng, y thậm chí còn vì quản lý buổi tối không đến kiểm tra mà cảm thấy may mắn không thôi.

Dù sao, với thân thể của y có thể tìm được việc làm đã là tốt lắm rồi, y còn cầu mong xa xôi gì nữa chứ.

Cố hết sức lau dọn, Thiên Tỉ quệt đi mồ hôi trên mặt, bên môi đọng ý cười. Y được giao vệ sinh ba tầng lầu, chỉ còn tầng này là chưa xong, rác rưởi vẫn chưa dọn, trong lòng thầm tính toán, ước chừng tới khoảng một giờ mấy hai giờ là có thể xong rồi, nếu như vậy thì tiến độ hôm nay có vẻ nhanh hơn mọi hôm, vậy là y có thể sớm quay về nghỉ ngơi hơn một tí. Nghĩ vậy trong lòng y không khỏi phấn chấn lên rất nhiều, nét cười trên mặt cũng càng đậm.

Khi Thiên Tỉ chấm dứt công việc vệ sinh thì đã rạng sáng gần ba giờ, vì hai chân từng bị thương nên y bước đi so với người thường chậm hơn rất nhiều, cũng bởi vậy, vốn dĩ chỉ cần mười phút là về đến nhà, y lại phải tốn gần nửa tiếng mới có thể tới.

Ngang qua cửa hàng tiện lợi 24/7, y nhớ tới đồ ăn dự trữ đã ăn sạch hồi tối qua vẫn chưa mua thêm, trong nhà bây giờ đã không còn gì có thể giúp y no bụng.

Băn khoăn sờ sờ bụng, trong lòng y không ngừng giãy dụa — vào cửa hàng tiện lợi mua một gói mì giá gấp đôi so với bên ngoài hay là cứ để bụng đói đợi đến sáng mai tiệm gần nhà mở cửa rồi mới mua, như vậy sẽ rẻ hơn nhiều.

Đang lúc do dự, tai y bỗng nghe thấy ngõ nhỏ âm u bên cạnh truyền tới tiếng vang, y theo bản năng nhìn nhìn, tiếp theo định thần lại lắng nghe, một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng gì cả, bởi vậy y cho rằng vừa rồi tinh thần mình không được tốt cho nên nghe nhầm. Nghĩ vậy y không để ý nữa, xoay người tiến vào cửa hàng, quyết định mua cái gì đó lấp đầy bụng đói trước.

Không nghĩ tới y vừa mới xoay người, trong màn đêm phía sau phát ra một tiếng nổ, làm cho y không khỏi kinh hách, vội vàng xoay lại, nghĩ muốn xem thử chuyện gì xảy ra, ai ngờ y vừa bước một bước thì thấy một người đàn ông rõ ràng đang bị thương từ trong con hẻm u ám chạy ra, sau đó gục xuống hại y nhịn không được lại hoảng hốt thêm một trận.

Một lát sau, y phát hiện người ấy giống như chết ngất quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, chậm rãi bước tới gần anh ta, muốn nhìn một chút xem có cần hay không gọi giúp xe cứu thương cho người này.

Chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lay lay người đàn ông trên mặt đất, y chần chờ kêu: "Anh ơi, anh gì ơi? Anh không sao chứ? Có cần tôi gọi xe cứu thương giúp anh không?"

Dường như bị tiếng kêu của y kéo lại chút thần trí, người đàn ông chậm chạp như muốn quay đầu lại nhìn y, nhưng vì thương thế quá nặng nên không thể, chỉ có thể vô lực ngất đi.

Thấy thế Thiên Tỉ càng khẩn trương, lo lắng người này có hay không cứ như vậy chết đi. Không ngờ khi lại gần nhìn kĩ lại làm cho y nhất thời chết lặng, biểu tình trên mặt trừ bỏ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ, trong mắt cũng tràn đầy kinh ngạc. Này... người này.... người này cư nhiên là — Lâm Hàn!?

Ngốc lăng nhìn Lâm Hàn đang nằm trên giường của mình trước mắt, Thiên Tỉ chỉ cảm thấy thật bất ngờ, giật mình.

Đã....... bốn năm rồi... Cảm thấy cứ như một cái chớp mắt thoáng đã bốn năm trôi qua, thật là nhanh! Cứ tưởng rằng đời này kiếp này không có khả năng gặp lại bất kỳ một người nào có quan hệ với 'hắn', nhưng mà không nghĩ tới, cư nhiên lại để y gặp lại Lâm Hàn?

A, đây là loại tình huống gì? Là ông trời đùa cợt y sao? Thực không thể cười nổi...

Rõ ràng phạm vi thế lực của Vương Gia là ở Bắc Bộ, nhưng tại sao y lại gặp được Lâm Hàn ở Trung bộ này chứ? Hơn nữa hắn thậm chí còn.... bị thương?

Là 'hắn' muốn mở rộng phạm vi thế lực tới tận đây sao? Hay là 'hắn' xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên ngay cả bảo bối mà 'hắn' yêu nhất cũng không bảo vệ được, nên bị thương? Trong lòng đột nhiên nổi lên một trận chua xót, Thiên Tỉ cảm thấy vừa đau vừa vô lực. Y bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, theo thói quen đưa tay che hai mắt mình lại, nhưng hành động này cũng chỉ có thể che đi yếu đuối trong đôi mắt kia, chứ không thể nào giấu được chua xót dưới đáy lòng.

A..... không nghĩ tới, không nghĩ tới cho đến bây giờ.... y vẫn còn lo lắng cho 'hắn' như vậy!

Rõ ràng biết 'hắn' là như vậy, vô tình đến cực điểm, nhưng vì cái gì, y lại không thể quên được tình cảnh lần đầu tiên gặp 'hắn', dưới cây anh đào phấn hồng mềm mại? Rõ ràng biết ôn nhu thương tiếc của 'hắn' không dành cho y, nhưng mà, vì cái gì y vẫn không quên được những nhu tình mật ý giả dối kia chứ?

Đã bốn năm rồi! Từ khi đó cho đến bây giờ đều đã qua bốn năm, cho dù bị 'hắn' làm cho biến thành bộ dạng như hiện tại, cho dù 'hắn' đã nhẫn tâm muốn giết y, nhưng vì sao y vẫn không thể quên 'hắn', không thể quên được yêu?

Đến tột cùng... cho tới khi nào thì mới có thể được giải thoát?

Cho tới khi nào y mới có thể hoàn hoàn toàn toàn hóa giải hết ma chú mà Vương Tuấn Khải gây ra cho y?Lúc Lâm Hàn từ trong đau đớn tỉnh lại, đập vào mắt chính là một sườn mặt buồn rầu lo lắng không yên.

Người nọ đứng bên song cửa nhìn về xa xa, trong ánh mắt không thấy chút ánh sáng, khóe miệng khẽ nhếch lại hiện rõ y đang có tâm sự rất nặng.

Một cỗ quen thuộc khác thường chậm rãi dâng lên tự đáy lòng, làm cho cậu không khỏi căng thẳng, trong đầu không ngừng hồi tưởng chính mình có hay không từng gặp y ở đâu đó.

Dường như nhận ra ánh nhìn chăm chú của Lâm Hàn, Thiên Tỉ đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, con ngươi đen tuyền ẩn chứa quang mang lạnh lùng, tựa như hắc diệu thạch thanh lãnh hoặc nhân.

"Chúng ta..... đã từng gặp nhau?" Lâm Hàn nhịn không được mở miệng hỏi, bởi cặp mắt kia.... cậu giống như đã thấy qua.

Nghe vậy, ánh mắt Thiên Tỉ xẹt qua tia buồn bã, tiếp theo cái gì cũng không nói rời khỏi cửa sổ.

"Chờ—" Đang lúc Lâm Hàn muốn hỏi thêm chút gì, lại chợt thấy y dùng cước bộ không mấy linh hoạt cố hết sức di chuyển, nhất thời, trong đầu cậu hiện lên một hình ảnh, một hình ảnh mà cậu muốn quên cũng không được.

"Cậu, cậu là........ Dương?"Nghe thấy cái tên cậu nói ra, động tác Thiên Tỉ rõ ràng cứng đờ lại. Thấy thế Lâm Hàn cố áp chế đau đớn từ thân thể truyền lại, gắng đứng dậy.

"Cậu là Dương, đúng hay không? Tôi là......."

"Tôi không biết ai là Dương."

Không đợi Lâm Hàn nói xong, Thiên Tỉ đã lạnh lùng đánh gãy lời nói của cậu.

"Nếu anh không có việc gì, mời anh rời đi."

"Dương!" Không để ý tới cậu kêu to, Thiên Tỉ chậm rãi đi vào phòng tắm, 'Phịch' một tiếng đóng cửa lại.

Không hề được báo động trước, Lâm Hàn bị hành động thô lỗ của y dọa, nhất thời kinh ngạc phát ngốc tại chỗ, cậu ngốc lăng yên tĩnh nhìn cánh cửa đóng chặt một hồi lâu, lúc sau, rốt cục chậm rãi khôi phục lại tinh thần.

Y quả nhiên là Dương! Cho nên mới phản ứng mạnh trước lời nói của cậu như vậy, còn có chân...

Đúng rồi, nếu không phải mình, có lẽ y hôm nay cũng sẽ không rơi vào kết cục thế này.

Thở dài thật sâu, giờ phút này Lâm Hàn đối với việc bản thân đáp ứng ở cùng một chỗ với Vương Tuấn Khải cảm thấy vô cùng hối hận. Dù sao nếu không phải cậu, có lẽ Dương cũng sẽ không rơi vào tình trạng thê thảm như hôm nay, mà chính cậu...... cũng sẽ không đi đến nông nổi này.

Bất đắc dĩ lại thở dài, cửa phòng tắm lúc này cũng mở ra.

"Anh còn chưa đi?" Hơi nhíu mi, trong mắt Thiên Tỉ hiện lên tia bài xích.

Cười khổ nhìn thân thể mình, Lâm Hàn thật có lỗi nói: "Thật có lỗi, tôi không có biện pháp đi."

Nghe vậy Thiên Tỉ dời tầm mắt nhìn cậu, lúc này mới đột nhiên nhớ tới thương thế của cậu, nhất thời không nói gì.

Với thương thế của Lâm Hàn, ép cậu rời đi thì thật làm khó anh ta. Chính là, y không muốn có chút quan hệ gì với người Vương gia, tất nhiên cũng sẽ không nguyện ý tìm người mang cậu đi.... khổ tâm hết sức, chân mày y nhíu càng chặt.

Bên kia, Lâm Hàn thấy vẻ mặt khó xử của y, lại nhịn không được mở miệng nói: "Nhưng mà, nếu cậu có thể cho tôi mượn điện thoại gọi một chút, tôi có thể tìm người đến đón tôi."

Sau khi nghe cậu nói, sắc mặt Thiên Tỉ cũng không có gì thay đổi, trầm ngâm một lát sau, cuối cùng mới trả lời cậu.

"Tôi... nơi này..... không có điện thoại."

"Ách, kia... có thể giúp tôi gọi một cuộc điện thoại không? Chỉ cần có thể giúp tôi liên lạc với cô ấy, tôi rất nhanh sẽ rời đi."

Trầm mặc nhìn cậu một lúc lâu, Thiên Tỉ thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.

"Cám ơn cậu."

Nhìn thấy y đáp ứng, Lâm Hàn không khỏi nở nụ cười thoải mái, cậu thật lòng nói: "Chỉ cần có thể tìm được cô ấy, tôi nhất định sẽ rất nhanh rời đi, sẽ không cho cậu thêm phiền toái, tôi cam đoan." Nhìn đến biểu tình chân thật trên mặt của cậu, Thiên Tỉ ngược lại thấy có chút xấu hổ, y chỉ có chút vô thố, tiêu sái đến bên bàn trà cầm bút đưa cho cậu, sau đó tựa hồ muốn che giấu chính mình không được tự nhiên, cố ý ác thanh ác khí tức giận nói: "Đem số điện thoại người anh muốn liên lạc viết vào, khi đi làm tôi rảnh thì sẽ giúp anh gọi điện thoại."

"Ừ, được."

Nghe được Thiên Tỉ nói phải đợi y đi làm, mặc dù Lâm Hàn cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá cậu biết mình không có quyền hỏi, nên chỉ tiếp nhận bút, cũng không hỏi bất cứ gì.

Lúc chạng vạng, Thiên Tỉ lấy tờ giấy Lâm Hàn viết ra, nhìn số điện thoại trên đó, sau đó y chậm rãi đi đến tòa nhà y làm việc. Nhìn tờ giấy trong tay, trong lòng Thiên Tỉ cảm thấy thập phần nghi hoặc, bởi vì tên Lâm Hàn viết rõ ràng có thể thấy được đó là tên phụ nữ, chính là, vì sao cậu lại liên lạc với người phụ nữ trên giấy này chứ?

Lấy vết thương trên người cậu, xem ra khả năng rất lớn có thể là bị trả thù, mà nếu là bị trả thù, như vậy nguyên nhân là từ Vương gia mà ra. Vậy thì tại thời điểm hiện tại, cậu không phải nên liên lạc với Vương Tuấn Khải hoặc người bên cạnh, như thế nào lại tìm người phụ nữ này!?

Hay là...... người phụ nữ này kỳ thực là một cao thủ 'thâm tàng bất lộ', là người Vương Tuấn Khải riêng bảo hộ Lâm Hàn?

Bỗng nhiên một trận kèn xe chói tai từ sau truyền đến, lúc này Thiên Tỉ mới phát hiện chính mình miên man hoảng thần, không chú ý sắp lao ra giữa đường xe chạy, vội vội vàng vàng lui vào ven đường phía sau cho xe qua. Hồi sau lấy lại tinh thần mới thầm mắng bản thân suy nghĩ nhiều vậy làm chi, Lâm Hàn thích tìm ai, không tìm ai là chuyện của cậu, y bất quá chỉ giúp gọi một cuộc điện thoại mà thôi, nói không chừng khi y về nhà Lâm Hàn cũng đã được đón đi, chắc vậy!

Định thần lại, y quyết định không nghĩ đến những chuyện về Lâm Hàn cũng như chuyện liên quan đến Vương gia nữa, dù sao những chuyện này sớm không còn dính dáng gì với y cả.

Cứu Lâm Hàn cũng chỉ vì không đành lòng thấy cậu bị thương mà không ai ngó tới, lưu lạc đầu đường, với lại cũng chẳng đáng gì..... chuyện này cùng lắm chỉ là khúc nhạc đệm nho nhỏ, khi Lâm Hàn đi, hết thảy liền khôi phục bình thường lại, y vẫn là một công nhân vệ sinh, mà Lâm Hàn cùng Vương gia vẫn như cũ, không can hệ gì đến y — Như vậy mới là bình thường, như vậy cũng mới là sự thật.

Đúng như Thiên Tỉ đoán, khi y hoàn thành công việc trở về, khoảng rạng sáng ba giờ, về đến nhà thì không thấy bóng dáng Lâm Hàn đâu. Nhưng kỳ quái chính là Lâm Hàn tựa hồ không phải được người cậu nhờ liên lạc giúp đỡ mang đi, ngược lại như là bị kẻ thù bắt đi vậy, trong phòng tràn đầy dấu vết giãy dụa.

Thấy thế trong lòng y mặc dù có chút lo lắng cho tình huống của Lâm Hàn nhưng mặc kệ như thế nào đi nữa, y cũng chỉ là người ngoài, người thường, cho dù y thật lòng nghĩ muốn cứu người chỉ sợ cũng không có biện pháp. Nghĩ vậy y không khỏi nhíu mày, thở sâu lo lắng, chẳng lẽ..... hay vì Lâm Hàn mà nghĩ cách liên lạc với Vương Gia?

Y một bên thu dọn đồ đạc lộn xộn trong phòng do cuộc ẩu đả, một bên lo lắng suy nghĩ xem có nên liên hệ Vương Tuấn Khải bọn họ đi cứu Lâm Hàn hay không, hoàn toàn không chú ý tới từ lúc y mở cửa bước vào, đã có một tầm mắt kinh ngạc dõi theo phía sau y.

Người đàn ông ẩn mình trong bóng đêm, người được lệnh mang kẻ cứu giúp Lâm Hàn về, bởi vậy, từ buổi chiều, sau khi phân phó mấy anh em khác đem Lâm Hàn đi, đứng chờ chủ nhân căn phòng này quay lại, ai ngờ chờ đến giờ phút này lại gặp tình huống thật làm hắn cảm thấy bất ngờ.

Đang lúc nghĩ đối phương đêm nay căn bản có thể sẽ không về là lúc thấy Thiên Tỉ nện từng bước không linh hoạt cho lắm trở lại, hắn lập tức lùi vào bóng tối, đợi Thiên Tỉ vào phòng mới nhẹ thu liễm hơi thở lặng yên đi đến cửa, muốn xem thử diện mạo người cứu Lâm Hàn như thế nào, sau đó bắt y về hoàn thành nhiệm vụ.

Tới khi nhìn thấy dung mạoThiên Tỉ, trên khuôn mặt vốn đang lãnh khốc lại không khắc chế được hiện ra thần sắc kinh ngạc.Tầm mắt hắn không tự chủ được mà dõi theo nhất cử nhất động của Thiên Tỉ, sau hồi lâu, kinh ngạc trên mặt chậm rãi biến thành khó xử, con ngươi lãnh liệt cũng bắt đầu xuất hiện một chút quang mang không rõ.

Thật sự phải bắt y trở về sao?

Thời điểm hắn đang do dự, điện thoại trên người rung lên khi dài khi ngắn, hắn biết đây là tín hiệu lão đại thúc giục hắn, cũng biết lão đại đã chờ đến mất kiên nhẫn bởi vậy không thể có dù là nửa phần chần chờ, hắn đành phải đè nén tâm lại, tiến lại sau lưng Thiên Tỉ bổ một cú thật mạnh vào gáy y .

Tiếp theo chỉ thấy thân thể Thiên Tỉ mềm nhũn ngã xuống, người đàn ông thấy thế nhanh chóng chặn ngang ôm lấy y, nhẹ nhàng vác y lên vai, xoay người liền rời khỏi phòng, tính toán đem người về địa điểm giao phó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro