Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhàn lai vô sự tối thường nằm mơ, bởi vì mộng đẹp trở thành hiện thực, tư vị này thật sự là quá đẹp.

Ngủ với Kim Tô trên cùng một cái giường là ước mơ tha thiết nhất của Ngô Bác Học.

Giờ khắc này cuối cùng đã đến, Ngô Bác Học vô cùng kích động vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn. . .

Trong lòng như có vạn mã đang lao về phía trước, mang theo tiếng sấm ầm ầm vang dội, khiến cho nhóc mãi không bình tĩnh lại được.

Hơn nữa hạnh phúc tới quá bất ngờ, làm cho nhóc có cảm giác không thật.

Ngô Bác Học mạnh tay cấu bắp chân của mình. Đau, nhưng mà ngọt ngào.

Ngây ngốc cười ra tiếng, Ngô Bác Học kéo chăn lên che miệng lại, cuộn mình lại mà cười khúc khích. Nếu không phải sợ dọa đến Kim Tô, nhóc thật muốn đứng trong phòng ngủ quay vài vòng.

Cười đã đời cũng hơn mười phút, Ngô Bác Học bắt đầu tự hỏi việc kế tiếp là làm gì.

Nếu vậy chơi hôn nhẹ đi?

Hai người cậu hôn tớ một cái, tớ đáp lại một lần, thật là tốt!

Đúng vậy! Quyết định chơi trò hôn nhẹ đi!

Ngô Bác Học xoay người, đối mặt với Kim Tô, nhỏ giọng nói :

"Thỏ con, tụi mình chơi trò này nha."

. . .

"Thỏ con?"

Người bên cạnh không có bất cứ động tĩnh gì.

Ngô Bác Học đẩy nhẹ bé một cái, kêu lớn hơn :

"Thỏ con?"

. . .

"Kim Tô?"

. . .

"Cậu lên tiếng đi."

Người bên cạnh vẫn không nhúc nhích, trong bóng tối truyền đến tiếng hít thở đều đều.

"Trời ạ! Thỏ con, cậu ngủ rồi sao?"

. . .

"Ai! Sao lại ngủ nhanh như vậy chứ!"

Ngô Bác Học thất vọng thở dài, đưa tay kéo Kim Tô vào trong lòng, lập tức cao hứng trở lại.

Ôm vợ yêu ngủ cũng là điều tuyệt vời mà! o(≧v≦)o~~

Từ khi quen biết Kim Tuấn Miên, Ngô Thế Huân cảm thấy mình không những nông cạn, tham lam, lại còn là một người háo sắc nữa chứ.

Giống như hiện tại mà nói, chỉ nhìn bộ dạng thở hổn hển của Kim Tuấn Miên, cả thể xác và tinh thần của hắn lại bắt đầu rục rịch, hận không thể lập tức nhào qua, đem người trước mắt ăn vào bụng.

Thế nhưng làm như vậy có phải là quá nóng vội hay không? Sợ Kim Tuấn Miên hiểu lầm mình, hắn thực sự muốn chiếm được đối phương, không riêng gì thân thể, mà còn cả tâm hồn. Từ trước đến nay, hắn làm việc gì đều rất nghiêm túc, theo đuổi vợ cũng vậy thôi, cho dù quá trình kia có bao nhiêu gian nan, hắn cũng chỉ quan tâm đến kết quả, hắn muốn trái tim của cậu, hắn đã quyết định phải sống cùng đối phương cả đời không rời xa. Cả hai đều là nam nhân, cho dù có phát sinh chuyện kia cũng chỉ là trong nháy mắt, sau này Kim Tuấn Miên không chịu chấp nhận hắn, mối quan hệ của hai người có phải là chưa hợp đã tan không? Kết quả này hắn không hề muốn. Hắn mong đối phương tín nhiệm mình, như vậy mới có thể đi cùng nhau cả đời này, đương nhiên đây là ý tưởng tích cực hướng về tương lai. Kỳ thực trong lòng hắn còn có một ý nghĩ gian tà khác, chính là nhất định phải được đối phương tin tưởng, như vậy mới có thể phát sinh n lần chuyện kia, mặc kệ là trong trường hợp nào hay ở đâu, chỉ cần hắn muốn là có thể tìm đối phương đòi cho bằng được.

Ngô Thế Huân mạnh mẽ áp chế xao động trong lòng xuống, cười nói : "Ngủ thôi, em cứ ngồi như vậy cả hai ta đều bị cảm đấy."

Kim Tuấn Miên nhìn người đàn ông không có miếng vải che thân này, hít sâu một hơi, mệt mỏi đã một ngày đêm, bây giờ cậu rất muốn nghỉ ngơi, ôm cái gối bước xuống giường, "Tôi ra phòng khách ngủ vậy."

Ngô Thế Huân lôi cậu lại, hơi dùng sức một chút kéo cậu vào trong lòng, một tay giữ eo, tay kia đắp chăn cho cả hai, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nói : "Em là chủ nhà sao mà ngủ phòng khách được, hơn nữa tôi sẽ đau lòng đấy."

Tư thế của hai người rất mờ ám, khiến Kim Tuấn Miên không được tự nhiên. Nửa người cậu dựa vào Ngô Thế Huân, mặt nóng bừng bừng. Ngực trần, cho nên tiếng tim đập rõ ràng hữu lực truyền vào trong tai, làm hại cậu tim bắt đầu đập nhanh hơn, không có quy tắc gì cả. Thân thể hai người dán chặt vào nhau, tuy rằng cách một lớp áo ngủ cậu vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, cơ thể có một luồng nhiệt lưu chuyển, thân thể cứ như bị đốt cháy, nóng rực lên, khiến cậu hơi khó chịu. Hơn nữa cánh tay đặt ở thắt lưng cứng rắn như đá, có cảm giác bị cấn rất khó chịu.

"Buông tay!" Kim Tuấn Miên bắt đầu giãy dụa, gỡ cánh tay của hắn ra.

Ngô Thế Huân nghiêng qua, đưa hai tay kéo người vào trong ngực, ôm rất chặt, hai người đối mặt nhau, không có một kẽ hở.

"Đừng lộn xộn, tôi chỉ muốn ôm em, cái gì cũng không làm. Chế ngự em là chuyện rất dễ dàng, cho dù chân còn chưa lành, nhưng cũng không cản trở được tôi."

Thanh âm trầm thấp thuần hậu vang lên phía trên đầu, tựa hồ đang cảnh cáo, trong lời nói lộ ra khí phách không thể xem nhẹ.

Kim Tuấn Miên ngẩn ra, quên cả giãy dụa. Đã quen nhìn một Ngô Thế Huân ôn nhu và tươi cười, hiện tại đối phương dùng loại khẩu khí bá đạo này nói với mình, khiến cậu thấy bất ngờ.

Tuy rằng chỉ thấp hơn Ngô Thế Huân vài cm, nhưng cậu tương đối yếu ớt, không cường tráng như đối phương, lấy cứng đối cứng, khẳng định đấu không lại. Hơn nữa cậu cũng sợ đụng tới vết thương trên đùi Ngô Thế Huân.

Kim Tuấn Miên không giãy dụa nữa, tức giận nói : "Lấy cái tay của anh ra, cộm lưng muốn chết."

Ngô Thế Huân buông một tay xuống, nhưng lại chuyển qua quàng lên cổ, như vậy có thể ôm vào trong ngực, cũng sẽ không làm cậu khó chịu.

"Để tôi xoay lại." Tư thế càng ngày càng ám muội, hai người nếu như vẫn đối mặt với nhau như này, căn bản đêm nay vô phương ngủ.

"Không được!" Ngô Thế Huân nói như đinh đóng cột, giọng nói khẳng định không cho bàn cãi.

Kim Tuấn Miên dở khóc dở cười, "Như thế này làm sao mà ngủ được a? Kì quặc quá chừng!"

"Tâm an tĩnh, tự nhiên ngủ được."

Mắt Kim Tuấn Miên trợn trắng, nhịn không được tức giận, "Nói sao mà dễ nghe, tôi ngủ không được."

"Nếu thật sự ngủ không được, tôi nói chuyện cùng em một hồi." Biểu hiện của Ngô Thế Huân rất hùng hồn, hào phóng.

Chuyện gì xảy ra thế này? Hai người người đàn ông ngủ cùng một giường, trong đó một người không mặc gì hết, kết quả cái gì cũng không làm, chỉ thuần khiết nói chuyện phiếm, ai mà tin chứ?

Kim Tuấn Miên nghĩ đến đây đầu có hơi đau nhức, hỏi, "Nói chuyện gì?"

"Em vẫn còn đang phiền não chuyện kia sao?"

"Không hẳn, chỉ có chút không cam lòng. Ngày mai tôi đi mấy bệnh viện khác hỏi thăm một chút, coi có thể tìm được người phụ nữ kia hay không."

"Không cần đi, giao hết cho tôi là được."

"Giao cho anh á? Anh đừng quên, mình vẫn còn đang nằm viện đó!" Kim Tuấn Miên cười khẽ.

"Em phải tin tôi!" Ngô Thế Huân nhìn cậu, biểu tình nghiêm túc chăm chú, trong ánh mắt toát ra vẻ kiên định, đôi mắt đen như bầu trời đêm đầy sao, rạng rỡ lấp lánh, chiếu rọi vào tâm hồn cậu.

Thường nói khi người đàn ông chăm chú là quyến rũ nhất, lúc bốn mắt nhìn nhau, Kim Tuấn Miên cảm giác trái tim mình lỗi nhịp. Đối phương thu lại thần tình tươi cười hay đùa giỡn, trên khuôn mặt tuấn lãng tuy rằng yên tĩnh, lại toát ra mị lực, chỉ mới nhìn thôi, đã làm cậu an tâm.

"Mấy ngày tới em cứ ở nhà nghỉ ngơi, cũng có thể đến bệnh viện thăm tôi, thế nhưng không được suy nghĩ về chuyện không vui này nữa."

Ngô Thế Huân thấy trong mắt cậu hiện lên vẻ tín nhiệm và cảm kích, cười vô cùng hài lòng, nghiêng đầu, ghé mặt sát vào miệng cậu khẽ nói, "Tôi muốn hôn em."

Vừa dứt lời, căn bản không đợi cậu cự tuyệt, đã hôn lên, một nụ hôn thật nhẹ rơi trên môi cậu, tựa như chuồn chuồn lướt nước, chỉ chạm vào một chút, rất nhẹ và mềm, nhẹ đến nỗi như không hề có cảm giác.

Sau nụ hôn, Kim Tuấn Miên mới kịp phản ứng, tròn mắt há miệng, vẻ mặt kinh ngạc.

Bình thường không ai dám đùa cợt với cậu, bởi vì cậu luôn dùng thái độ cao ngạo và lạnh lùng để bảo vệ mình, làm cho người khác không dám tiếp cận. Mà Ngô Thế Huân này da mặt quá dày, không thèm để ý sự cao ngạo và lạnh lùng của cậu, hết lần này đến lần khác đùa giỡn, đêm nay cư nhiên còn hôn mình nữa chứ!

Lần đầu bị người ta cường hôn, cậu không có một chút kinh nghiệm, thật không biết nên ứng phó như thế nào. Biện pháp duy nhất nghĩ được là lập tức trốn tránh, giống như bình thường, cúi đầu định tránh qua một bên. Nhưng tình huống hôm nay không giống như mọi khi, hiện tại cậu đang bị đối phương ôm vào trong ngực.

Ngô Thế Huân đâu có đoán được ý nghĩ của cậu, chỉ cảm thấy Kim Tuấn Miên đặc biệt khả ái, giống như con thỏ bị giật mình, bàng hoàng luống cuống, làm cho người ta càng muốn bắt nạt, "Làm sao bây giờ, em nhìn tôi như thế, lại khiến tôi muốn hôn nữa rồi."

Còn muốn!

Kim Tuấn Miên giận, la lớn : "Anh đừng có được một tấc lại tiến một thước. . . Đừng. . . Đừng. . ."

Câu chưa nói hết, miệng liền bị che lại.

Nụ hôn lần này không đơn giản giống như vừa nãy, trực tiếp mà lại nhiệt tình, mang theo sự độc đoán. Bàn tay hắn đỡ dưới ót, khiến cậu không thể tránh né, một. . . Bàn tay khác chế trụ dưới lưng không cho giãy dụa, chân trái bị thương lại khéo léo một cách thần kỳ đè lên trên đùi, khiến cho cậu cả người đều không thể nhúc nhích.

Đầu lưỡi mạnh mẽ mở khớp hàm, thoáng cái trượt vào, dây dưa với đầu lưỡi của cậu, dùng sức mà mút vào.

Kim Tuấn Miên cứng đờ người, trong lúc nhất thời quên cả hô hấp, để đầu lưỡi đối phương ở trong miệng mình mặc sức chơi đùa.

Ban đêm tĩnh lặng chỉ còn lại thanh âm hôn môi và tiếng thở dốc, ở trong căn phòng kín càng có vẻ khoa trương và kịch liệt. . .

Sau khi nụ hôn nồng nhiệt chấm dứt, Ngô Thế Huân lưu luyến tách ra, vươn đầu lưỡi liếm môi, có chút tiếc nuối.

Không phải hắn không muốn tiếp tục, chỉ là nếu còn hôn nữa, hắn sợ không khống chế được chính mình làm đối phương tổn thương. Việc gì cũng một vừa hai phải, hắn tự an ủi, thật vất vả mới lấy được một chút tín nhiệm, không thể cứ đánh mất như vậy, ngày hôm nay trước tiên nhịn xuống, sau đó sẽ tìm cơ hội đòi lại.

Ngô Thế Huân sờ sờ mặt Kim Tuấn Miên, cười nói : "Đừng tức giận, cũng đừng vì chuyện này mà không đếm xỉa gì đến tôi, bây giờ chúng ta ngủ thôi, tôi hứa sẽ không. . . Làm bất cứ chuyện gì nữa, ngủ ngon."

Nói xong đưa tay tắt đèn nơi đầu giường, ôm người trong lòng chuẩn bị ngủ.

Trong bóng tối, đôi mắt Kim Tuấn Miên mở to, hai tay nắm chặt. Trong lòng có ngọn lửa đang thiêu đốt, cũng không phải tình cảm mãnh liệt, mà là hừng hực lửa giận!

Thành thật mà nói, hiện tại cậu rất muốn giết người! Là một người đàn ông bình thường, bị người kia kích hôn, thân thể tự nhiên có phản ứng. Hạ vật cao cao dựng thẳng lên, nóng rực, lại không thể phóng thích và phát tiết, cảm giác này khiến cậu cảm thấy mình như sắp bùng nổ!

Nếu như đối phương không bị thương, Kim Tuấn Miên hận không thể một cước đá hắn văng khỏi giường cho rồi!

Nói cái gì mà chỉ ôm thôi, cái gì cũng không làm. Loại chuyện này có ma quỷ mới tin!

Kim Tuấn Miên muốn đâm đầu vào tường.

Nãy giờ tiện nghi bị hắn chiếm hết, lại còn trêu chọc khiến cậu nổi lên dục vọng. Lửa nóng khó nhịn, ngay lúc này hắn lại nói buồn ngủ? ! Loại trạng thái này mà cũng có thể ngủ được sao? !

Bây giờ phải làm gì?

Kim Tuấn Miên căm hận nghĩ nghĩ, quyết định đếm cừu!

Một con cừu, hai con cừu, ba con. . . Một trăm hai mươi tám con cừu. . .

Kim Tuấn Miên càng đếm tâm càng phiền, ngừng lại trong chốc lát, tiếp tục đếm, nhắm mắt lại nghiến răng nghiến lợi mà đếm.

Tiếp tục mười tám con cừu, ah, sai rồi, sai rồi, một trăm hai mươi tám con cừu, một trăm hai mươi chín. . . Năm trăm sáu mươi bảy con cừu, năm trăm sáu mươi tám. . .

Kim Tuấn Miên chịu không nổi nữa, từ trên giường bật dậy, mở đèn, nhắm ngay mông Ngô Thế Huân đạp một cước, rống to : "Anh cút ra sô pha ngủ cho tôi! !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro