Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn sự, cứ xác định như vậy rồi tiến hành, mặc dù là đính hôn nhưng cũng không thể qua loa. Gia tộc của Nop ở Los Angeles là phú hào nổi tiếng cho nên tất cả đã được chuẩn bị thỏa đáng, Becky không phải quan tâm đến bất kỳ cái gì cả, chỉ cần lật qua lật lại quyển tạp chí là có thể lựa chọn được.

"Bec, em thực sự muốn gả cho cái tên kia?" giọng miễn cưỡng của một nam nhân trẻ truyền đến từ đầu kia điện thoại, thanh âm rất trong, độc đáo.

"Richie, anh mà nói nữa là em không khách khí đâu đấy, em thật sự tức giận đó."

Nàng với tay lấy quả táo được rửa sạch ở trên bàn, lật qua lật lại quyển tạp chí để trên đùi. Gần hai mươi năm đi học, rốt cuộc cũng ra trường, học bên thiết kế nội thất nhưng tính nàng không thích bị ràng buộc nên đến làm việc ở phòng thiết kế hay là ở công ty lớn đều không phù hợp với nàng. Nếu có thể nàng muốn tự mình tìm khách hàng và quản lý nó, như vậy là tự do, những gì học được có thể dùng được.

Mặc dù ở trường nàng có nhiều tác phẩm đoạt giải, là sinh viên đắc ý nhất của các vị giáo sư nhưng đây là Thái Lan, không phải nước Anh, nàng cơ bản là chưa có danh tiếng, dù là thầy giáo đề cử nhưng tác dụng cũng không lớn lắm. Nhưng mà ưu điểm nhất lớn nhất của Becky chính là lạc quan, vạn sự khởi đầu nan, nàng cũng không nghĩ mới ban đầu sẽ có vô số dự án sẽ đến, vẫn nên từ từ là hơn. Điện thoại đầu kia lên giọng oán giận.

"Anh không thích hắn."

"Làm ơn, anh căn bản ai cũng không thích đúng không?"

Richie Armstrong là con cừu đen trong Armstrong gia, Armstrong gia gia phong nề nếp nghiêm cẩn, dùng lối giáo dục quân sự để dạy dỗ con cháu, trừ nàng bị đưa ra nước ngoài từ trước, Richie ở nhà lại phản nghịch làm cho mặt mày của ba luôn cau lại.

Cả đời ba sinh hoạt trong quân đội, hiện tại vẫn ở trong quân đội làm công tác quản lý, tư tưởng quân nhân của ông vô cùng nặng, đối với con gái thì không sao nhưng đối với con trai thì vô cùng hà khắc và Richie vận số đen đủi.

Trong nhà, làm việc và nghỉ ngơi đều theo quy luật khiến cho người bình thường nhìn vào mà sợ hãi, mấy giờ ăn cơm, mấy giờ ngủ, không tính qua loa. Cả đời ông nghiêm chỉnh vô cùng vậy mà sinh được hai đứa con đều cá tính vô cùng, con gái đứa cả thì cuồng dã không kiềm chế được, con trai thì quậy phá.

Ông Armstrong nhất định bắt Richie bỏ luật sư về làm cảnh sát, dù thế nào thì công việc cũng phải tràn ngập chính khí. Nhưng ai biết được, sau khi tốt nghiệp đứng đầu liền bỏ qua những lời mời của những luật sư nổi tiếng mà chạy đến Chiangmai mở văn phòng thám tử, ngày ngày đi bắt kẻ thông dâm, tìm mèo chó, vô cùng đắc ý.

Mà hành động này hoành chính là chống lại quyền uy gia trưởng khổng lồ của ông, khiến ông dưới cơn nóng giận, thiếu chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với Richie. Từ sau đó, Richie không dám về Bangkok. Đến bây giờ, em gái muốn đính hôn, ngay cả mặt mũi anh ta còn còn không dám lộ ra.

"Ai bảo, anh thích P'Freen, anh thấy chị ấy so với tên Nop kia càng xứng với em"

Giọng trong trẻo nhưng mang theo một tia ý hàm súc. Nàng cẩn thận thưởng thức bức hình chụp phong cách nội thất kiểu Châu Âu, nàng rất thích loại mang hơi thở ngọt ngào này. Nhìn đồ án điêu khắc tỷ mỷ tinh tế, thật sự chú trọng chi tiết nha.

"Richie, đừng đùa em, em với P'Freen đều là nữ nhân?"

Cười hì hì.

".....Như thế nào, P'Freen so với nam nhân tốt hơn vạn lần lại thương em như vậy anh thấy cha là muốn gả chị ấy cho em. Em không thấy P'Freen rất tốt sao? Bec, Thái Lan đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính rồi."(thật ra là chưa đâu =(( )

Becky nghĩ, ba vô cùng hi vọng Freen không chỉ là học trò của ông, tốt nhất là con ông. Thế nên mới có vụ nhận con nuôi.

"Được rồi, không nói điều này nữa."

Becky chuyển đề tài.

"Tuy rằng không thích, nhưng mà anh cũng mua quà tặng em, hôm nay hai giờ chiều đến bưu điện số 29 nhận quà của anh nhá."

"Này, Richie, anh có biết trên đời này còn có công ty chuyển phát nhanh? Trực tiếp đưa đến nhà thật tốt, thời tiết nóng như vậy, anh lại bắt em đi bưu điện lấy......"

"Anh thích, nhớ kỹ nha, hai giờ."

Thanh âm tút, tút truyền đến, nàng biết Riche đã cúp máy, nàng ném hột táo vào thùng rác, nhíu nhíu mày, tên Riche này đúng là thích gây chuyện. Hai giờ đúng, Becky bắt xe taxi đến, không khí bên ngoài nóng cháy khác hẳn không khí mát dịu trong xe, cầm ô cũng không ngăn được khí nóng, nàng lại mắng tính cổ quái của Richie một lần nữa.

Cho dù giữa trưa, người đi đường cũng không nhiều, nhưng vì Becky đứng ở nơi đó, nên hấp dẫn ánh mắt mọi người. Chiếc áo đơn giản bó sát người lộ bờ vai mượt mà, quần lụa ngắn màu đen, làn váy ở bên hông tầng tầng trong suốt cuộn sóng lại quyến rũ nhẹ nhàng.

Tóc dài búi lên lưu lại vài nhánh phất phơ bên má hồng, bộ ngực no đủ, eo nhỏ như một bàn tay có thể ôm vừa, hơn nữa, đôi chân thon dài xinh đẹp khiến nàng tựa như người mẫu ở trong tạp chí vừa đi ra, thu hút mọi ánh nhìn.

Nhưng người mẫu hiện tại bị ánh nắng chói chang của Bangkok làm muốn ngất, nhìn khách sạn đối diện với bưu điện nàng chỉ muốn vọt vào để hưởng thụ một chút không khí mát. Nhà nàng ở thị trấn nhỏ, nhưng thật sự không tính là nhỏ.

Nhìn xung quanh, máy móc khoa học kỹ thuật và công nghiệp vô cùng phát triển, nhiều khách sạn nổi danh đều đến đây mở chi nhánh. Nàng xoay người chuẩn bị tiến vào bưu điện bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh hai người. Nàng nhíu mày, ngoái đầu nhìn lại, thị lực tốt nên chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy rõ đôi tình lữ hôn nhau đến khó chia lìa ở trước cửa khách sạn kia.

Bọn họ, giống như là vừa mới từ bên trong khách sạn đi ra, cô gái có mái tóc thẳng buông ngang vai, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt cực kỳ thanh tú, bộ dạng rất ngoan, mà người đàn ông mãnh liệt ôm cô gái vào trong ngực, dù có trốn nàng, nàng vẫn nhận ra được. Ánh mặt trời, hình như càng gay gắt, càng chói mắt, máu vọt thẳng đầu nàng.

Nàng ngây ngốc đứng ở ven đường, xe cộ vẫn qua lại, vẫn nhìn đôi tình lữ thân mật. Thực sự, rất thân mật. Móng tay cắm vào lòng bàn tay non mềm, cái loại đau đớn này gọi lý trí của nàng trở về, lửa giận bốc lên trong lòng. Nàng băng băng tiến qua đường về phía bọn họ. Càng đến càng gần, càng thấy càng rõ ràng, mắt của nàng đỏ lên, vươn tay nắm bả vai tên đàn ông kéo lại.

"Chết tiệt, là ai..."

Luôn miệng chửi rủa kẻ đằng sau làm gián đoạn chuyện tốt, Nop nhìn rõ người chợt nặng nề mà hít vào:

"Bec!"

"Đúng, chính là tôi!"

Becky đưa tay cho một cái tát thẳng vào khuôn mặt Nop, nàng dùng không ít sức nên cái tát vô cùng vang làm chú ý vô số ánh mắt người trong khách sạn.

"Bec! Bec, em hãy nghe anh nói....."

Khuôn mặt trắng nõn của Nop bị một cái tát làm đỏ hồng, vẻ mặt vô cùng bối rối.

"Nói cái gì?"

Nàng lại cho thêm một cái tát, lại cầm lấy túi phang vào người hắn tới tấp:

"Nop, anh thật là đẹp mặt, hôm nay mới làm cho tôi mở mắt."

"Bec, làm ơn, đừng như vậy, xin em nghe anh giải thích......"

Hắn chật vật né tránh, biết tính tình của nàng, không dám phản kháng.

"Giải thích cái gì!"

Nhấc chân đạp hắn mấy cái lần nữa làm hắn hít vào một hơi.

"Anh muốn giải thích là cô ta cưỡng hôn anh, hay là hai người không cẩn thận đụng vào nhau? Anh cho tôi là ngu ngốc đúng không?"

Nàng luôn không phải là người dễ bị bắt nạt, nhìn thấy việc trước mắt như vậy sẽ không yếu đuối chạy đi, người khác làm nàng nhục nhã nàng sẽ khiến họ phải bị trả thù gấp trăm lần.

Thì ra, nói cái gì mà muốn đi chi nhánh công ty ở Chiangmai xử lý công sự, hoàn toàn là lấy cớ, căn bản chính là chạy ra đi lêu lổng, còn lớn hơn mật dám mang về thị trấn này, không sợ bị nàng phát hiện?

"Anh và cô ta chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, thật sự bọn anh không quen, Bec, anh yêu em." Cao lớn, lại anh tuấn, bị phụ nữ đánh thì đẹp trai cũng thành vô dụng, đời này Nop chưa bao giờ thê thảm như thế này.

"Anh thật làm cho tôi ghê tởm!"

Dùng sức đạp một phát cuối cùng, trừng mắt nhìn dấu hồng trên mặt hắn, quần áo hỗn độn, chợt lạnh lùng cười, thật không dám tin chính nàng lại đi yêu một tên khốn, thật là đẹp mặt!

Lại quay đầu, nhìn về phía cô gái kia. Thật sự là đẹp, vẻ mặt bình tĩnh, không chột dạ, không kích động, cứ như vậy nhìn Becky.

"Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô."

Becky đưa tay cầm túi xách, nàng không phải loại đi tìm hồ ly tinh quyến rũ bạn trai để quyết đấu, nếu đàn ông lăng nhăng thì chỉ có tên đàn ông có vấn đề, phụ nữ thì liên quan gì?

"Tôi không có lo lắng."

Cô ta chăm chú nhìn váy của mình, cử chỉ nhã nhặn, lịch sự, hoàn toàn là bộ dạng ngoan ngoãn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Becky thật sự là không thể tin được cô ta chính là người vừa mới cùng tên đàn ông kia hôn nhau đến cháy bỏng, bởi vì bộ dạng cô ta thật giống tiểu bạch thỏ thuần khiết mà thôi.

Người vây lại xem cũng tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, hiện tại là như thế nào?

Một người phụ nữ bộ dạng xinh đẹp quyến rũ, vẻ mặt giống hồ ly tinh, thế nhưng chạy tới bắt gian cô gái thoạt nhìn giống như nữ sinh ngoan ngoãn?

Này, nhân vật có phải làm phản hay không, rõ ràng, rõ ràng họ xem có vẻ như là cô gái nữ sinh này đang bị cô gái xinh đẹp bắt nạt nha. Cô gái ngoan vẫn mang vẻ mặt hờ hững.

"Hơn nữa......" Cô ta chỉ vào tên đàn ông đang nằm thoi thóp

"Anh ta nói không sai, tôi thực sự không có chút quan hệ nào với anh ta."

Không quen mà có thể hôn thành như vậy?

Lần này Becky thật sự là giật mình. Nàng đã lâu lắm không về Thái Lan nên mới thấy nhiều điều kỳ lạ?

Những cô gái Thái Lan hiện tại nhiệt tình như vậy sao?

Hơn nữa cô gái này thật ngoan ngoãn, bộ dáng thanh thuần cũng...rất dễ lừa người.

"Dù sao cũng không phải chuyện của tôi, tôi đi trước đây."

Vuốt nhẹ vài sợi tóc cho vào nếp, cô gái cười, lại nhìn Becky thật sâu, ánh mắt kỳ quái làm cho Becky cảm thấy có chút quái dị. Khóe miệng cô gái bỗng gợn lên một nụ cười, xoay người bước đi. Gió thổi nhẹ mái tóc mang một chút mùi hoa.

"Bec" Nop chờ cô gái đi rồi, tiến lên kéo kéo Becky, vừa định nói chuyện, lại bị Becky trừng mắt nhìn.

"Nop, anh nghe rõ ràng cho tôi, giữa chúng ta xong rồi, đã kết thúc."

Nàng dùng sức bỏ tay Nop ra.

"Từ giờ trở đi, anh đừng tới tìm tôi, nghe rõ chưa?"

Hung ác nói xong, lưu loát xoay người đi luôn. Becky nàng, thật sự là mắt bị mù, thiếu chút nữa kết hôn cùng một tên đàn ông như vậy, coi như nàng có mắt không tròng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro