Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi qua trên những lối đi bộ mờ mịt, xuyên qua vô số ngã tư đường, qua vô số khúc quanh, nàng bước đi không mục đích, không biết chính bản thân muốn đi nơi nào cũng không biết là mình nên làm gì.

Mặt trời thật lớn, đầu bị phơi nắng đến choáng váng, thân mình như muốn nhũn ra, bước đi như là dẫm trên đám mây hư ảo, dường như tất cả những chuyện đã xảy ra chỉ là giấc mộng không có thật.

Nàng không biết mình đã đi bao lâu, một giờ, hai giờ cũng có lẽ lâu hơn. Mặt trời dần dần khuất bóng, màn đêm buông xuống, một chút gió nhẹ thổi tới xua tan đi nóng nực nhưng không thể mang đi những đau đớn từ tận đáy lòng đang sôi trào.

Phía trước, thấy có một cái ghế tựa dài bằng gỗ, nàng ngồi xuống, đến khi ngồi xuống nàng mới phát hiện chân mình thật mỏi, chắc nàng đã đi một quãng đường dài.

Hơi giật mình nhìn những cây xanh bên cạnh, đây hình như là một công viên nhỏ, các cụ già và trẻ em đang vui đùa hạnh phúc, hoàn toàn khác hẳn tâm trạng thực tại của nàng, thật là đáng thương cho chính mình.

Trong đầu, không ngừng hiện lên hình ảnh một năm bên nhau của nàng với Nop, hắn chăm sóc nàng tỉ mỉ, điên cuồng mà theo đuổi, ngoài hoa tươi và quà tặng, thường thường mang đến cho nàng những việc nhỏ nhưng lại khiến nàng cảm động, hắn theo đuổi nàng đến nửa năm nàng mới đồng ý làm bạn gái.

Kết giao đến bây giờ là hai năm, nhưng tới hôm nay nàng mới phát hiện thì ra nàng chẳng hiểu gì về hắn. Nghĩ rằng hắn là người đàn ông có tiền chung tình hiếm có trên đời, kết giao lâu như vậy, cái gì hắn cũng đều nghe nàng, cái gì cũng tùy nàng.

Tính tình nàng không tốt, hắn đều chiều theo, lấy sở thích của nàng làm chuẩn, cả hai đều thích chơi, thích náo nhiệt, có chung hứng thú, nàng nghĩ rằng đã tìm thấy một nửa của mình. Hóa ra, hóa ra tất cả đều là giả. Thật sự là buồn cười, rất buồn cười.

Nàng nên khóc, khóc vì mình đã đâm vào một cuộc tình không đáng giá, trái tim rõ ràng đau xót nhưng vẫn không thể rơi nước mắt. Nàng phẫn nộ không cam lòng, cảm giác bị lừa gạt bao phủ lấy nàng. Vừa rồi, hẳn nên cho hắn thêm vài cái tát nữa.

Nhưng mà đánh thì thế nào, có đổi được tình cảm của chính mình không?

Từ nay về sau có thể quên hắn, xem như một giấc mộng sao?

Không được, rõ ràng là không có cách nào. Nàng cứ ngồi như vậy, không thể tự hỏi. Cho đến khi một bóng đen che khuất tầm mắt nàng, hơi giật mình ngẩng đầu, trừng mắt nhìn, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc. Không nói gì, có chút không rõ vì sao Freen lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng. Freen ngồi xuống.

"Chị vừa thấy em đi một mình trên đường."

Lại trừng mắt nhìn, nhìn cô, không dám tin.

"Chị vẫn đi theo em?"

"Ừ."

"Vì sao không gọi em lại?"

"Bộ dạng của em có vẻ rất muốn đi bộ một mình."

Nàng không biết mình nên khóc hay nên cười, nữ nhân này cứ thế im lặng đi theo nàng. Bọn họ lẳng lặng ngồi ở trên ghế dài, cô không mở miệng hỏi nàng vì sao lại đi một mình trên đường, vì sao không trở về nhà, mà nàng cũng cứ như vậy, cứ để mặc cô im lặng ngồi bên cạnh.

Thời tiết nóng như vậy, hẳn là cô phải chảy thật nhiều mồ hôi mới đúng, nhưng trên người Freen lại ẩn truyền một mùi hương nhẹ khoan khoái, mùi vị thuần khiết dễ ngửi. Nhắm lại ánh mắt chua xót, yên lặng không nói gì. Thật lâu, thật lâu, nàng rốt cục mở miệng

"P'Freen, em muốn đi uống rượu."

"Ba sẽ không thích em uống rượu."

"Chị không biết là em đang thất tình sao? Người thất tình muốn uống rượu."

Nàng nói đúng lý hợp tình, tùy hứng vô cùng. Freen nhìn nàng, ánh mắt trong suốt, khóe mắt thoáng nhếch lên, mang theo vẻ quyến rũ trời sinh, đôi môi hồng bóng lúc này kiên cường mím lại, ánh mắt của cô trở nên thâm trầm không nói gì.

"Bằng không, chị đi mua bia đến đây, chúng ta uống ngay tại nơi này, được không?"

Ánh mắt mang theo hy vọng nhìn cô hàng mi thanh tú khẽ chớp mang theo vài phần đáng thương. Freen bất động, vẫn nhìn nàng, ánh mắt khó dò khó hiểu. Sau một lúc lâu, cô đứng dậy.

Tình tiết cẩu huyết cứ như vậy phát triển, nữ nhân vật chính thất tình điên cuồng uống rượu hô to vì sao không ai đến yêu tôi?

Sau đó sẽ là cuộc gặp gỡ định mệnh với nam chính, tuy nhân nữ không cũng không vấn đề gì, hai người rượu say loạn tính, ừm, sau đó là tình yêu cẩu huyết đầm đìa. Becky uống bia, hơn nữa còn uống điên cuồng, nàng cũng uống say. Say rồi cảm xúc buông thả xuống, nàng cũng theo công thức cẩu huyết bắt đầu say khướt.

"Chị có biết, em tổng cộng kết giao bao nhiêu bạn trai không?"

Xử lý xong một lon bia tiếp, đầu nàng có chút choáng váng. Giơ ngón tay ra đếm.

"Một, hai, ba..."

Giở xong mười ngón tay vẫn không đủ, lại giơ tay cô lên đếm tiếp, sau một lúc đáng thương hề hề nhìn cô.

"Em không đếm hết được, làm sao bây giờ?"

A, làm sao có thể kết giao nhiều như vậy, đến chính mình còn không đếm được. Freen vẫn nhìn nàng, không mở miệng.

"Tuy rằng, kết giao nhiều bạn trai như vậy, nhưng với Nop, Nop là người em thích nhất."

Nàng nghẹn ngào, thân mình tựa lưng vào ghế ngồi, thì thào nói:

"Hắn đã nói, đời này chỉ yêu một mình em, vì sao lại lừa gạt em, vì sao?"

Em chỉ là muốn có một người yêu thật lòng, có gì sai đâu chứ?

Tại sao từng người bạn trai em kết giao đều không nhìn ra em rất tốt, chỉ nhìn thấy mỗi khuôn mặt em, đâu phải Becky Armstrong này chỉ có mỗi khuôn mặt để nhìn, những cái khác không quan trọng. Em vốn cho rằng anh ta không giống họ, kết quả thì cũng giống nhau. Ánh mắt chua xót, tâm cũng xót xa.

"Em thực sự thương hắn, rõ ràng không nghĩ đến chuyện muốn kết hôn nhưng vì hắn làm cho em quá nhiều điều khiến em bắt đầu nghĩ, có lẽ lấy hắn cũng không quá tệ, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện, thì ra hắn mới là người tệ nhất."

Chua xót cười.

"Ở trường học, các bạn gái cho rằng bộ dạng của em là yêu tinh, luôn cướp bạn trai của bọn họ, không ai muốn chơi với em, mà nam sinh thì sao, cũng chỉ tìm mọi cách để khiến em lên giường, rốt cục trên đời này có một người đàn ông chỉ cần một mình em, chỉ yêu chính con người em, chứ không phải vì dung nhan dáng người mà thích em hay không?"

Lại thêm tiếng mở bia, ngửa đầu uống:

"Em mệt mỏi, mệt mỏi quá, rõ ràng là bạn trai của bọn họ chủ động đến trêu chọc em, rõ ràng em không cho bất luận kẻ nào ảo tưởng mập mờ, vì sao một khi có chuyện gì, người sai luôn là em? Cho dù yêu là thế nào? Đến cuối cùng vẫn không trốn khỏi bị phản bội, tình yêu luôn làm cho người ta vất vả, em không muốn yêu, không cần yêu, em sợ phải chịu thua thiệt, dứt khoát tìm người kết hôn thôi."

Bàn tay dùng sức bóp cái lon không, lửa giận ngập đầy phát tiết hết vào nó. Âm thầm thở dài, Freen nhìn những vỏ lon nằm la liệt trên mặt đất, rất tốt, cô gái này đúng là tửu lượng cao, uống xong mười lon bia, nói xong suy nghĩ của mình xem như là rõ ràng, cô cầm lấy túi nilon đứng lên thu dọn.

Nàng tựa vào ghế nhìn động tác của cô, cô thoạt nhìn cương trực nghiêm túc, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ này của Freen mới phát hiện, thì ra cô cũng là người cẩn thận.

"P'Freen, chị không làm đàn ông thật phí."

Nhìn nữ nhân này thu dọn, nàng mệt mỏi, thân thể mệt thì trái tim càng mệt, nhìn khuôn mặt quen thuộc của cô, nỗi bi thương trong lòng dường như được xoa dịu một chút.

Freen không ngẩng đầu nhìn vì còn phải thu dọn chiến trường do nàng tạo ra, nhìn động tác của cô tựa như con người bình thường của cô, lưu loát, sạch sẽ. Thu dọn xong, nhìn khuôn mặt nửa tỉnh nửa say của nàng trong lòng khẽ thở dài, tìm khăn trong túi nhẹ nhàng lau vết bia trên khóe miệng, xem ra Becky đã thật sự say, say lắm rồi.

"Em thích hắn đến như vậy sao? Becky."

Đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị cồn làm đỏ hồng, cách mặt giấy mềm mại đều có thể cảm nhận được nhiệt độ. Nàng yên lặng nhìn cô, thì ra Freen là người thật nghiêm túc, thật dịu dàng khiến cho người ta cảm động.

"P'Freen"

"Hửm?"

"Chị có muốn kết hôn với em? Em không ngại chị là nữ nhân"

Nàng sẽ không theo cái tình tiết cẩu huyết có tình một đêm với nam chính mà nàng cải biến thất tình thành công thức trực tiếp cầu hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro