Chương 119:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không có! Em thề, người ta vốn cũng muốn. . . . . . Cái kia, chẳng phải là nghĩ đến em bé trong bụng sao!" Khởi My bao bọc mình như tằm, cười đến hơi có ý lấy lòng.

Cô bé hư, bây giờ biết dung đứa bé tới uy hiếp anh, còn nói không phải cố ý, nhìn cô cười đến như vậy thì biết rõ nhất định là cô cố ý, có điều, anh rất thích nai con như vậy, cũng nguyện ý dung túng cô, chỉ cần là cô thích, mình cam tâm tình nguyện.

Anh nở nụ cười cưng chiều mà dịu dàng, đứng dậy đi tới phòng tắm, lúc này anh cũng chỉ có thể dùng nước lạnh tới dập tắt lửa dục của mình, vì con gái, anh chỉ có thể nhịn.

Khởi My nhìn bóng lưng ông xã biến mất ở cửa phòng tắm, trong lòng dâng lên một sự ấm áp, khóe môi cũng kéo lên đến tận mang tai rồi, tầng tầng cảm giác hạnh phúc bao vây lấy cô.

Mười phút sau, Khánh trở lại trên giường, Khởi My lập tức lăn qua nguồn nhiệt ấm áp này, tìm tư thế thoải mái ở trong lòng anh, gương mặt thỏa mãn.

Khánh rất bất đắc dĩ, lửa dục anh mới vừa dập tắt cứ theo đà này sẽ bị nai con câu lên, nhưng mùi vị và vóc người của bà xã là thứ anh quá quen thuộc và là thói quen của anh, không ôm cô ngủ không được, chuyện này với anh mà nói đúng là khảo nghiệm, cho tới khi người trong ngực đã ngủ, anh vẫn còn nhìn trần nhà.

Haizzz. . . . . . Đêm dài đằng đẵng!

*****

Sáng ngày hôm sau thức dậy, Khánh mang hai con mắt gấu mèo đen thui 0.0, tỏ rõ một đêm anh không có ngủ ngon.

"Khánh, tối hôm qua cháu lại thức đêm làm việc rồi hả ?" Trên bàn ăn, Nguyễn lão phu nhân không hiểu hỏi.

"Không có, tối hôm qua mất ngủ." Khánh ăn một hớp cháo, hời hợt nói.

"Phốc!" Khởi My ăn một hớp cháo thiếu chút nữa bị sặc.

Động tác của cô dẫn tới sự chú ý của Nguyễn lão phu nhân và Khánh, đồng thời liếc cô nghi hoặc, nhất là Nguyễn lão phu nhân, sắc mặt kinh ngạc.

"Bà nội, cháu cắn đầu lưỡi." Khởi My vội vàng kiếm cớ.

"Ăn từ từ." Khánh dịu dàng nhìn cô một cái.

Dù sao Nguyễn lão phu nhân là gừng càng già càng cay, rất nhanh hiểu được lời cháu trai "Tối hôm qua mất ngủ" là có ý gì, "Nếu không, hai cháu tạm thời chia phòng ngủ, như vậy sẽ không tồn tại hiện tượng mất ngủ."

"Không cần."

"Không cần."

Hai người cơ hồ đồng thanh nói, sau khi nói xong liếc mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu rõ tâm ý của đối phương, bọn họ sớm thành thói quen có nhau, thói quen tựa sát vào nhau, tách ra thì không thích ứng được, chuyện này so với việc mất ngủ còn khó chịu hơn.

"Như vậy cũng không được, bà già này không còn cách nào." Nguyễn lão phu nhân cười ha hả nói, bộ mặt từ ái.

Khởi My ngượng ngùng cúi đầu, thời gian dài như vậy, cô sớm đã thành thói quen ngày nào cũng ngủ ở trong ngực của Khánh, ngửi hương vị trên người anh mới có thể yên tâm ngủ, hôm nay lại nói muốn tách ra ngủ, chuyện này. . . . . . Thật sự là rất khảo nghiệm người.

Cô không thích ứng được.

Lúc nghe Khánh nói "Không cần" thì trong lòng cô vui mừng, thì ra bọn họ đã sớm tâm ý tương thông, một người giống nước, một người giống con cá trong nước, không thểthiếu ai.

"Bà nội. . . . . ." Cô nũng nịu một tiếng, cúi đầu ăn cháo, mặc dù là vô vị, nhưng ăn vào trong miệng rất ngọt, thấm đến đáy lòng.

Vẻ mặt của Khánh khôngđược  tự nhiên, khẽ ho một tiếng, buông chén xuống , đứng dậy đi làm, bị bà nội nhìn thấu còn nói ra ngoài thật là có chút —— xấu hổ.

******

Buổi chiều, Khởi My ở nhà lục tung tủ quần áo tìm được một bộ đồ khá nghiêm túc, cô nghĩ tới ngày đầu tiên đi làm, đương nhiên là phải ăn mặc nghề nghiệp hóa một chút, thật may là bây giờ bụng cô còn chưa lộ ra, cho nên quần áo trước kia đều mặc được, soi gương, cũng không tệ lắm, rất có hương vị phụ nữ . (*__*) hì hì. . . . . .

Cô cảm thấy tương đối tốt, lúc xuống lầu gặp bà nội, trở mình một cái chạy đến trước mặt bà.

"Bà nội, bà nhìn cháu có giống một phụ nữ giỏi giang không? Nhìn được không?"

"Trời ơi, chậm một chút, chậm một chút." Nguyễn lão phu nhân chỉ sợ cô té.

"Bà nội, nhìn có được hay không?" Khởi My ôm cánh tay của bà làm nũng.

"Đẹp, cháu dâu của bà mặc cái gì cũng đẹp." Nguyễn lão phu nhân vui vẻ nói.

"Hehe. . . . . . Bà nội, cháu đi đây, bái bai." Khởi My vừa định tung tăng đi ra ngoài, nhưng vừa nghĩ tới em bé trong bụng mình, lập tức yên tĩnh lại, từng bước từng bước đi ra ngoài cửa, lúc gần đến cửa lúc còn dí dỏm xoay người lại phất phất tay.

Nguyễn lão phu nhân nhìn bóng lưng của cô cười đến rất từ ái, kể từ khi cháu dâu xuất hiện, Khánh thay đổi rất nhiều, không lạnh lùng như trước đó nữa, trở nên có tình came, sẽ quan tâm và cưng chiều người khác, không bao lâu nữa, nó sẽ làm ba, chân chính trưởng thành.

Bà tin tưởng MyMy sẽ là một người vợ tốt, một người mẹ tốt, trong nhà có sự tồn tại của cô, liền nhiều hơn một phần vui vẻ, vừa nghĩ tới đứa chắt trai bà mong đợi sắp ra đời rồi, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ!

Trên xe, Khởi My nhận được điện thoại của Cát Xuyến, trong lòng hơi kinh ngạc trong lúc cô ấy đi làm gọi điện thoại cho cô làm gì, chẳng lẽ có chuyện khẩn cấp gì? Vội vàng ấn nút tiếp nghe.

【 Chân phi, bây giờ mình đang ở trên đường nhỏ dọc theo bờ sông trong trường học cũ của chúng ta, bạn mau đến đây đi dạo với mình, mặc dù chúng ta đã tốt nghiệp, nhưng đi dạo cũng không phạm pháp. 】 Giọng điệu của Cát Xuyến dồn dập như bắn súng, rất nhanh.

"Hả? Bây giờ đi dạo ở đại học F? Bạn không phải đang làm việc sao?" Khởi My bị cô làm cho bối rối.

【 Trời ơi! Bây giờ hai chúng ta là phụ nữ có thai, cần nhất chính là đi dạo vận động rèn luyện cơ thể, mình vốn đang làm việc, nhưng đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, thì xin nghỉ đi ra thôi! Nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết đi chỗ nào thì tốt, Đỗ Tri Hàng nhà mình cho mình ý kiến, nói đại học F rất được, lại ở gần đó, cho nên mình muốn rủ bạn theo. 】 Cát Xuyến nói đạo lý rõ ràng.

"Nhưng. . . . . . Nhưng mình đang chuẩn bị đến công ty báo cáo, hôm nay là ngày đầu tiên mình đi làm." Khởi My rất bất đắc dĩ.

【 Không phải bạn chứ? Mình đang nghĩ có nên từ chức về nhà dưỡng thai không, bạn còn chạy đi làm? Khánh nhà bạn cho phép? 】 Cát Xuyến tràn đầy kinh ngạc.

"Ách. . . . . . Nếu như đi nơi khác chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý, cho nên mình liền đến làm thư ký cho anh ấy."

【 phốc! Bạn là làm cho nhà, gọi điện thoại cho người đàn ông của bạn, nói buổi trưa không đi làm, đổi thành ngày mai, đi dạo với bạn quan trọng hơn, nhanh qua đây! 】Khởi My không còn cách nào, chỉ đành phải gọi điện thoại cho ông xã, nói rõ tình huống, ông xã của cô cũng rất hiểu, đồng ý rất sảng khoái, vẫn không quên dặn dò cô chú ý an toàn.

Chẳng lẽ thật sự như Cát gia nói, đi dạo với bạn quan trọng hơn? Khánh vậy mà sảng khoái đồng ý như vậy, trong lòng Khởi My vẫn nghĩ thầm, thì ra Khánh cũng cảm thấy cô cần rèn luyện.

Lại nói, đã hơn ba năm cô chưa quay lại đại học F, kể từ khi tạm nghỉ học rời đi, nơi này là cấm địa của cô, ở đây có quá nhiều kí ức không tốt, theo thời gian trôi qua, cũng dần dần tiêu tan, hôm nay trở lại chốn cũ, cảm giác có chút không giống, đi chậm rãi dọc theo đường nhỏ, phong cảnh vẫn đẹp như tranh, rất thân thiết.

"Chân phi, chính là nơi này, nhanh lên qua đây!" Cát Xuyến la lớn vẫy tay về phía cô.

"Bạn nên sửa cái tới hấp tấp của mình đi, cũng làm mẹ rồi, còn lanh chanh." Khởi My đi tới khuyên cô ấy mấy câu.

"Trời ơi! Mình đây được xem là mãi mãi giữ được sự ngây thơ chất phác." Cát Xuyến rất tự hào hất cằm lên.

"Phốc! Cát gia bạn mãi mãi mười tám tuổi." Khởi My cười ha hả trêu ghẹo.

"Mình thật sự hi vọng có chuyện này, như vậy mình liền có thanh xuân vĩnh viễn." Hai tay Cát Xuyết áp vào mặt làm bộ dáng hoa si hình.

"Sai rồi, vậy hẳn là gọi yêu quái, tựa như trong tiểu thuyết phương Tây miêu tả Vampire, thanh xuân vĩnh viễn bị cố định chắc chắn rồi." Khởi My rất nghiêm túc tìm từ cải chính cô.

Cát Xuyến lườm cô một cái, làm bộ muốn đánh cô, "Cô gái à, có phải muốn bị đánh hay không?"

"Không cho phép sử dụng bạo lực, không cho phép dạy hư con trai nhà bạn!" Khởi My vội vàng ngăn cản cô.

"Hừ!" Hai tay của Cát Xuyến chống nạnh, hít thở sâu, bây giờ cô là phụ nữ có thai, thật là bị hạn chế nhiều chuyện. ╮(╯▽╰)╭

Hai người náo loạn một lúc lâu, chậm rãi đi dọc theo dưới bóng cây dương liễu ven bờ sống, nhớ lại từng ly từng tý đời sống đại học.

"Về tới đây mình nghĩ tới chuyện ba ba chúng ta cùng đi học, ăn cơm, vui đùa, mỗi một bông hoa cỏ cây đều là những kí ức đẹp nhất, vẫn còn nhớ vào năm nhất ấy, mình và Quỳnh anh tuyên bố muốn làm hộ hoa sứ giả cho bạn, giúp bạn chặn những người theo đuổi, lúc đó bạn có rất nhiều thư tình, còn có hoa hồng." Cát Xuyến thở dài nói.

"Nào có, người theo đuổi hai bạn cũng không ít, có điều bạn là hoa đã có chủ, còn dắt tay Đỗ Tri Hàng đi dạo trong trường học, dù vậy, bạn vẫn có người trung thành theo đổi, còn nói một câu, chỉ cần một ngày bạn chưa gả, anh ta còn có cơ hội cưới bạn về nhà." Khởi My mỉm cười nhớ lại nói.

"Ha ha. . . . . . nói như vậy, năm đó giá thị trường của chị vẫn rất tốt, không thiếu người theo đuổi? Mà sao lúc ban đầu mình lại cố chấp như vậy đây? Không phải là Đỗ Tri Hàng thì không lấy chồng? Còn không biết lựa chọn thật tốt, tuyển người ưu tú."Cát Xuyến nhíu lông mày có chút hối hận.

Khởi My liếc cô một cái, "Đã đăng ký kết hôn, con cũng đã có, bạn còn muốn đổi ý hay sao? Còn tuyển người ưu tú? Bạn cho rằng đây là đang tuyển heo à?"

Cát Xuyến đang mở nặp uống nước, nghe được lời của cô rất không có hình tượng phun ra, ho đến mặt đỏ, "Mình là phụ nữ đã lập gia đình rồi, còn không cho phép mình ước mơ cuộc sống tốt đẹp!"

"Hì" một tiếng, Khởi My bị cô chọc cười, cười đến mắt cũng sắp híp lại rồi.

Trong lúc hai người đang nói cười, đột nhiên có người hô một tiếng" chị Lương" ở sau lưng, hai cô không khỏi quay đầu lại nhìn, một mặc áo khoác nhỏ màu cam, quần cụt, giày cao gót ôm quyển sách đi tới.

"Tuyết Nghiên?" Khởi My có chút không dám tin vào hai mắt của mình, không phải là cô gái nhiệt tình lần trước cô gặp ở trong trấn nhỏ tại Thụy Sĩ sao? Sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

"Thật tốt quá! Chị Lương còn nhận ra em!" Kiều Tuyết Nghiên vui vẻ đi tới kéo tay của cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn.

"Em học ở đây sao?" Khởi My nhìn thấy mấy quyển sách mượn từ thư viện trên tay cô ôm.

"Đúng vậy! Em là du học sinh ở đại học F, khoảng hai năm, vừa lúc em tốt nghiệp." Kiều Tuyết Nghiên cười đến rạng rỡ.

"Vậy chúng ta thật đúng là rất có duyên." Khởi My cảm khái nói tự đáy lòng, lúc ấy mình cũng không có nói cho cô ấy biết mình là người ở đâu, không ngờ tới lại trùng hợp gặp nhau ở đại học F, chuyện trên đời thật đúng là không thể đoán trước, bạn sẽ gặp ai, chỉ có ông trời biết.

Kiều Tuyết Nghiên liên tục gật đầu không ngừng, hai mắt lóng lánh ánh sáng giảo hoạt, "Thật ra thì, mẹ em cũng là người ở thành phố C, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất em chọn đại học F, lần này mẹ về chung với em, mẹ nói nhiều năm chưa từng trở về rồi, vừa đúng lúc về thăm nhà một chút."

Khởi My bừng tỉnh hiểu ra, "Thì ra em cũng được tính là người địa phương! Từ nhỏ đến lớn chị sống ở đây, em muốn đi nơi nào chơi, liền gọi điện thoại cho chị, có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho em."

"Có thật không? Chị Lương, thật cám ơn chị!" Kiều Tuyết Nghiên vui mừng hoan hô.

"Khụ. . . . . . Tôi là không khí sao?" Đứng ở một bên bị lạnh nhạt, Cát Xuyến khó chịu, nữ sinh nhiệt tình này từ đâu ra vậy! Mở miệng một tiếng" chị Lương" , nghe thật thân thiết, nhưng nhìn hai người chỉ mới quen không lâu.

Khởi My kéo tay Cát Xuyến, giới thiệu với Kiều Tuyết Nghiên, "Tuyết Nghiên, đây là Cát Xuyến bạn tốt kiêm đồng đảng của chị, biệt danh Cát  gia."

Kiều Tuyết Nghiên hào hứng bừng bừng nhìn  cô, rất thân thiện tự giới thiệu mình, "Em tên là Kiều Tuyết Nghiên, rất hân hạnh được biết chị."

"Sao hai người quen nhau thế?" Trong lòng Cát Xuyến có nghi vấn.

"Chính là lần trước mình và Khánh đi du lịch tuần trăng mật, quen biết nhau ở trong một cái trấn nhỏ tại Thụy Sĩ, Tuyết Nghiên là người gốc hoa, cha mẹ định cư ở nước ngoài, từ nhỏ em ấy lớn lên ở nước ngoài, đây là lần đầu tiên em ấy trở về nước." Khởi My giải thích sơ một lần.

"Chậc chậc chậc, hai người thật đúng là rất có duyên." Cát Xuyến liên tục chép miệng.

"Ừ, em cũng cảm thấy vậy, chị Lương, thật ra thì hôm nay là lần thứ hai em nhìn thấy chị."

"Hả? Em còn gặp qua chị khi nào? Tại sao không gọi chị?" Khởi My rất kinh ngạc.

"Hai ngày trước, em và mẹ vừa tới nơi này, ở trước cửa trung tâm nhìn thấy chị và Đằng đại ca lên xe, lúc ấy chỉ thấy bóng lưng của hai người, còn không dám hoàn toàn xác nhận." Kiều Tuyết Nghiên cười hì hì nói.

"Chẳng lẽ đây chính là nói hữu duyên thiên lí năng tương ngộ?" Cát Xuyến chen vào một câu.

"Chị Cát Xuyến, chị thật hài hước." Kiều Tuyết Nghiên rất biết nói chuyện, miệng cũng ngọt, thấy ai lớn hơn cô vô cùng tự nhiên gọi "anh, chị" .

"Thật sao? Bị em phát hiện rồi."

". . . . . ."

Sau khi ba người biết nhau, liền đi dọc theo con đường nhỏ lát đá cuội tán gẫu, sau khi Kiều Tuyết Nghiên biết hai cô mang thai, hưng phấn đến không chịu được, còn nói về sau phải thường xuyên tìm các cô chơi, chứng kiến đứa bé lớn lên.

"Tốt! Luôn luôn hoan nghênh, hai phụ nữ mang thai này vừa đúng rảnh đến sợ." Tính tình của Cát Xuyến cởi mở, rất dễ dàng hoà mình với người khác.

"Nếu mẹ biết hôm nay em gặp lại chị Lương, khẳng định sẽ rất vui mừng, còn biết thêm một người bạn." Kiều Tuyết Nghiên hoàn toàn đắm chìm trong sự vui vẻ.

Chỉ tiếc cô dự liệu sai lầm rồi, sau khi mẹ của cô biết, không những không vui, ngược lại rất sầu lo, nhưng lại không thể nói cho cô biết chân tướng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có gì lý do để ngăn cản cô đi tìm Khởi My chơi, chỉ có thể nói cho cô biết phụ nữ có thai cần tĩnh dưỡng, không thể thường đi ra ngoài, như vậy không tốt đối với bảo bảo.

Còn nói một đống cách đối nhân xử thế của người Trung Quốc với cô, ngoài mặt tuy đồng ý rất sảng khoái, nhưng trong lòng chưa chắc là muốn như vậy, cho nên có thể là Khởi My không từ chối được sự nhiệt tình của cô, mới nói chút lời nói trái lương tâm, thật ra thì đáy lòng không có hi vọng cô thường đi tìm cô ấy như vậy, lại nói người ta đã kết hôn rồi, đương nhiên đã có gia đình và bạn bè quan tâm, cô đột ngột nhảy vào không tốt.

Kiều Tuyết Nghiên rất mê mang, nhưng cô cảm thấy chắc chắn mẹ sẽ không lừa cô, liền đồng ý với mẹ cố gắng ít đi tìm Khởi My.

Cho đến sau này, cô mới biết, người mẹ luôn luôn thiện lương, lừa cô.

*****

Bên trong phòng làm việc tổng giám đốc trên tầng 68 tại tập đoàn Nguyễn thị, Khánh đang gọi một cú điện thoại.

"Chuyện làm thế nào rồi?"

【 Thưa tổng giám đốc, trước mắt tất cả tiến triển thuận lợi, chỉ còn nơi chốn, còn cần ngài tự mình đi đàm phán. 】

"Tôi biết rồi, còn lại đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?"

【 đã cho người đi xung quanh thăm dò, nhiều nhất ba ngày có thể hoàn thiện. 】

"Được, chuyện này cậu phụ trách theo, cần phải bảo đảm không xảy ra sơ sót nào."

【 Tổng giám đốc yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành đúng hạn. 】

"Ừ." Khánh gật đầu một cái, cúp điện thoại xong, nhìn hắn hành trình trên lịch, hai ngày nữa anh còn phải đi một chuyến đến nước Anh, mà chuyện vẫn không thể nói cho nai con biết, anh đồng ý cho cô một bất ngờ, cho nên hôn lễ phải âm thầm tiến hành.Trên đường từ đại học F trở về, trong lòng Khởi My vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề: đột nhiên hai mẹ con Kiều Tuyết Nghiên trở về nước là vì cái gì?

Thật ra thì, từ đáy lòng cô rất thích cô gái nhỏ này, nhiệt tình hoạt bát, giàu sức cuốn hút, nhưng vừa nghĩ tới mẹ của em ấy đã từng vứt bỏ Khánh tàn nhẫn như vậy, mà bà lại sống hạnh phúc như vậy, rõ ràng hai người đối lập như thế, làm cho cô rất không thoải mái.

Cô không phải là người giận cá chém thớt, cũng biết tất cả đều không liên quan đến Kiều Tuyết Nghiên, người ta vui vẻ chạy tới chào hỏi như vậy, mở miệng một tiếng" chị Lương" , sao cô từ chối được, chứ đừng nói gì tới chuyện bày ra vẻ mặt căm giận, em ấy vô tội, chỉ sợ cũng không biết mẹ của mình còn có một quá khứ như vậy.

Huống chi mọi người khó được gặp nhau lần nữa, nếu cô biểu hiện không quá thân cận ngược lại không tốt, sẽ làm em ấy sinh lòng nghi ngờ, cũng dễ dàng kinh động mẹ của em ấy, trước khi tất cả chưa rõ, cô không thể phá vỡ sự cân bằng này.

Mặc kệ bọn họ trở về có mục đích gì, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có yên lặng theo dõi biến hóa.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, quyết định nên gạt Khánh trước, thật vất vả anh mới bình tĩnh lại, nếu như biết mẹ của anh trở về nước, đoán chừng lại khó chịu, thậm chí có thể sinh ra chút hy vọng, dù sao không có đứa con nào không nhớ nhung cha mẹ ruột của mình, mặc dù ngoài miệng Khánh không nói, nhưng trong lòng anh thủy chung có một cái nút thắt.

Ngộ nhỡ, lòng anh tràn đầy ước mơ, mà người ta bên kia lại không có phần tâm tư này, đây chẳng phải là một chuyện không vui sao, cần gì chứ?

Nhưng, nếu ngày nào đó đột nhiên Khánh gặp được mẹ hoặc Kiều Tuyết Ngiên ở trên đường, đoán chừng sẽ bị kích thích lớn hơn, nên làm thế nào đây!

Cô rất phiền não, không biết mình nên nói hay không nên nói, nói hay không nói cũng không được.

Buổi tối lúc ăn cơm, cô còn đang suy nghĩ chuyện này, một bộ dáng vẻ mặt ủ mày ê, hơn nữa nôn nghén, sắc mặt cô vô cùng không tốt, thoi thóp tựa vào trên ghế sa lon, vừa xem ti vi vừa ăn nho.

Khánh đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, "Nai con, sắc mặt của em rất tệ, muốn ăn chút gì không?"

Khởi My lắc đầu một cái, bây giờ cô không có chút khẩu vị nào, vừa nghe tới tên thức ăn đã cảm thấy không chịu nổi, rất buồn nôn, hơn nữa trong lòng có chuyện, không ăn vô thứ gì.

"Không ăn như vậy thì làm sao em chịu được?" Khánh đau lòng nói.

"Là em bé trong bụng không muốn ăn, em cũng không có cách nào." Khởi My mím miệng nhìn về phía ông xã.

"Chắc trong đây không phải là thằng nhóc nghịch ngợm chứ? Nhỏ như vậy đã biết giày vò mẹ của mình, chờ sau này nó ra đời anh nhất định sẽ dạy dỗ nó." Khánh cau mày.

"Không được! Anh mà đánh nó em sẽ đau lòng, mười tháng mang thai rất vất vả ." Khởi My bắt đầu bênh con trai rồi.

"Được được được, cái gì cũng theo em, tốt nhất là con gái." Ánh mắt của Khánh dịu dàng, bàn tay phủ ở trên bụng của bà xã, cảm nhận một sinh mệnh nhỏ ở bên trong.

"Bác sĩ Đinh nói, phải chờ khoảng năm tháng nữa mới xuất hiện máy thai."

"Ừ, bà xã, ngày mai anh phải đi đến nước Anh một chuyến, nhiều lắm là một ngày sẽ trở về, em phải chăm sóc mình thật tốt, muốn ăn cái gì hãy nói với bà nội." Khánh thân thiết dặn dò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro