Chương 120:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em biết rồi..., trong khoảng thời gian này em thật sự không có khẩu vị, khẳng định sau khi con gái bảo bối của anh ra đời rất kiêng ăn, cái gì cũng không ăn." Khởi My vùi ở trong ngực anh bỉu môi.

"Không có việc gì, đợi sau khi nó ra đời, sẽ từ từ dạy nó." Tâm trạng của Khánh rất vui vẻ.

"Hừ! Thiên vị, là con trai thì anh dạy dỗ, là con gái thì anh từ từ dạy."

"Nếu như là một nam một nữ thì càng tốt hơn." Nguyễn lão phu nhân cười ha hả đi tới.

Khánh hơi trầm ngâm, rất đồng ý với lời nói của bà nội, "Cũng đúng."

"Đáng ghét!" Khởi My nũng nịu nhéo cánh tay của anh một cái, thật ra thì, trong lòng cũng rất thích long phượng thai, nhưng chắc tỷ lệ rất nhỏ, nếu như cô may mắn thì tốt, lập tức sinh hai đứa!

Qua một nhạc đệm nhỏ, cô đã ném chuyện lúc chiều gặp Kiều Tuyết Nghiên ở đại học F ra sau ót rồi, trước tạm thời cứ vậy đi, có lẽ có thể tìm ra biện pháp giải quyết tốt hơn cũng không chừng.

*****

Buổi chiều ngày hôm sau, cô và Cát Xuyến hẹn nhau đến bệnh viện khám thai, vốn phải có ông xã đi theo, nhưng ông xã của hai người đều đi công tác, một người đến nước Anh, một người đến Hongkong.

Thật may là, bụng của hai cô cũng không lớn, hành động cũng dễ dàng, hơn nữa có xe riêng đưa đón, cũng chẳng có gì không yên lòng.

Dù vậy, Khánh vẫn gọi điện thoại dặn đi dặn lại, Cát Xuyến ở một bên nghe đến cả người cũng nổi da gà, đợi sau khi hai người cúp điện thoại, trêu nói: "Không ngờ Nguyễn thiếu lãnh huyết lại nói lời ngon tiếng ngọt ở trước mặt bà xã như vậy, giọng nói kia thật là dịu dàng, chậc chậc chậc. . . . . ."

"Khánh vốn rất tốt." Đương nhiên là Khởi My đứng về phía ông xã.

"Hả? Thật sao?" Cát Xuyến âm dương quái khí nói.

"Vốn là vậy, đừng nói mình, không phải Đỗ Tri Hàng nhà bạn cũng ở trước mặt bạn hiền giống con mèo sao, người đàn ông cường thế đến đâu ở trước mặt người con gái mình yêu cũng sẽ dịu dàng như nước."

"Được rồi, được rồi! Người ta chỉ chọc bạn chơi thôi! Đỗ Tri Hàng nhà mình vẫn luôn rất dịu dàng, nói lời tâm tình tuyệt đối không kém so với ông xã nhà bạn." Cát Xuyến giương cằm cao lên.

"Nhìn bộ dáng đắc ý này của bạn!" Lúc này đến phiên Khởi My chế nhạo cô.

Sau khi khám thai xong, tình trạng sức khỏe của hai người đều tốt, đứa bé sinh trưởng rất khỏe mạnh, Khởi My nói tình huống nôn nghén của cô với bác sũ, bác sĩ nói không có việc gì, đây là phản ứng bình thường, nhưng mỗi bữa ăn phải ráng ăn một chút, nếu không người lớn và đứa bé sẽ không chịu nổi.

Cát Xuyến thì không có chuyện gì, có thể ăn có thể ngủ, rõ ràng tăng thêm 5 cân, cô rất buồn bực, nhưng có biện pháp gì đây?

Đi ra từ phòng khám, vừa đúng lúc lướt qua một người siêu mập, còn mập hơn hai người bọn họ cộng lại, cái bụng kia lớn khác thường, thoạt nhìn rất. . . . . . Kinh khủng.

"Trời ạ! Sau này mình sẽ không mập thành như vậy chứ?" Đợi đi xa, Cát Xuyến mới nhỏ giọng đối với Khởi My nói.

"Phốc! Bạn suy nghĩ linh tinh gì vậy? Người ta mập như vậy là vì trước khi mang thai đã mập, hơn nữa trong bụng của cô ấy khẳng định không chỉ một đứa, lớn đến thái quá rồi." Khởi My nhỏ giọng an ủi cô.

"A di đà Phật!" Cát Xuyến làm biểu cảm mô phật.

"Đúng rồi, ngày nào đó hai chúng ta đi chùa bái Phật đi, lần trước mình đã đi qua một lần với bà nội, phong cảnh đặc biệt tốt, rất thích hợp tu thân dưỡng tính." Khởi My nói.

"Được thôi! Mình lớn như vậy còn chưa đi qua chùa." Cát Xuyến cười hì hì lên tiếng.

Hai người đang nói cười đi ở trên hành lang, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc ngồi ở trên ghế dài, Cát Xuyến khều cánh tay của bạn tốt, "Chân phi, cô gái kia giống như đồng nghiệp Lâm Tịnh ở đài truyền hình của cậu."

Khởi My vừa tới Đài Truyền Hình không lâu từng mời Lâm Tịnh và Hoắc Đình Hương ăn cơm, lúc ấy Quỳnh anh và Cát Xuyến đều ở đó, cho nên Cát Xuyến có chút ấn tượng với Lâm Tịnh, bởi vì lúc ấy cô ấy cũng cảm thấy cô gái nhỏ này không tệ lắm.

"Cô ấy. . . . . . Tại sao lại ở đây?" Khởi My hơi nghi ngờ, nhìn bộ dáng của cô ấy rất suy yếu, hơn nữa chỉ có một mình, ngã bệnh cũng không có người đi cùng cô ấy tới đây sao? Tống Tử Quân không phải là bạn trai của cô ấy sao?

Cát Xuyến nhún vai một cái, bày tỏ cô cũng không biết, "Nếu không qua giúp cô ấy, mình thấy tình huống của cô ấy không được tốt."

"Tịnh tử, bạn có khỏe không?"

Xưng hô quen thuộc làm Lâm Tịnh giật thót mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người tới, trong mắt thoáng qua sự kinh hoảng, đợi khi thấy rõ người tới là ai thì môi mím lại rất chặt, chỉ cảm thấy cái thế giới này quá nhỏ, rõ ràng người không muốn gặp, lại gặp nhiều lần.

"Mình không sao." Giọng nói của cô nhàn nhạt, trên mặt tái nhợt, vẫn còn vệt nước mắt, thật giống như bị bệnh nặng.

Khởi My và Cát Xuyến đồng thời cau mày, cô ngồi ở trước cửa khoa phụ sản, sắc mặt không tốt như vậy, chỉ có thể nói rõ một tình huống: đó chính là mới vừa phá thai.

"Mình đưa bạn về." Trong lòng Khởi My hiểu rõ ràng người bình thường đều không hi vọng bị người quen bắt gặp loại chuyện như vậy, nhưng đã gặp được cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, lúc này là lúc cô ấy suy yếu nhất , cô vô cùng hiểu.

Lâm Tịnh rất muốn nói "Không cần", nhưng quả thật cô cần trợ giúp, từ phòng giải phẩu ra ngoài, hai chân của cô liền bắt đầu run lên, đi bộ cũng không yên, cả người lạnh lẽo, cô thử gọi điện thoại cho Tử Quân, nhưng bên trong truyền đến giọng nữ máy móc: "Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa, mong quý khách vui lòng gọi lại sau."

Trái tim của cô sắp vỡ rồi, không cầm được rơi nước mắt, cứ ngơ ngác ngồi nửa giờ như vậy, cho đến khi nước mắt chảy khô, cô vẫn không có hơi sức đứng lên trở về, ngày hôm qua khi cô biết mình mang thai thì tâm tình kích động không thôi, vốn nghĩ tới buổi tối sẽ báo tin này cho Tử Quân, kết quả anh nhẫn tâm bảo cô phá thai.

Thái độ của anh đến nay cô vẫn nhớ, có một loại chán ghét cô không thể lý giải  , tại sao vậy chứ? Đứa bé trong bụng cô là của anh mà? Cho dù không thích đứa bé cũng không cần chán ghét chứ?Cho dù tối hôm qua cô cầu xin như thế nào, anh vẫn kiên trì muốn cô phá bỏ đứa bé, nét mặt lạnh lùng làm cho trái tim cô băng giá, nhất thời, cô cảm thấy mấy ngày liên tục ôn tồn và triền miên cũng chỉ là một giấc mộng, anh hoàn toàn không yêu mình, tất cả đều là giả!

Buổi sáng tỉnh lại, cô cho rằng tối hôm qua chỉ là một cơn ác mộng, lúc đang tự trấn an bản thân thì nhận được một tin nhắn: nghe lời, hôm nay đừng đi làm, đi bệnh viện phá thai, anh đã chuyển tiền vào tài khoản của em.

Những lời này giống như băng đá, làm cô lạnh thấu tim gan, cô không nhịn được run lên một hồi, đưa tay sờ về phía bụng của mình, nơi này, có một sinh mạng nhỏ, cô rất muốn sinh nó ra, nhưng ba nó không cần nó, cô chỉ có thể nhẫn tâm bỏ nó.

Thật ra thì, cô không muốn chút nào, không muốn. . . . . .

Ở nhà một mình ngẩn người cả một buổi sáng, cứ ôm đầu gối co rúc ở trên ghế sa lon như vậy, duy trì một tư thế, không nhúc nhích, cô rất muốn khóc, nhưng lại không khóc nổi, cứ ngồi đó ngây ngốc như vậy, như một con búp bê không biết buồn đau.

Buổi chiều, cô mới lấy can đảm đến bệnh viện, giây phút nằm ở trên bàn mổ kia, nước mắt của cô giống như thủy triều, chảy mãi không hết, không ai có thể giúp cô, không ai có thể hiểu rõ nỗi đau của cô.

Cô giống như con cá nằm trên thớt, mặc người chém giết, sau khi giải phẫu kết thúc, cô cảm thấy có đồ vật gì đó bị kéo ra từ trong cơ thể cô, đau quá, đau quá. . . . . .

Ngồi ở ghế dài trên hành lang, cô nhìn thấy rất nhiều cô gái đều đến cùng với bạn trai, trong lòng đặc biệt hâm mộ, vừa nghĩ tới Tống Tử Quân, khóe miệng nở nụ cười vô cùng khổ sở.

Lúc này cô không muốn gặp người quen nhất, chật vật không chịu nổi như vậy, chỉ cần là người tinh mắt cũng có thể đoán được cô tới bệnh viện làm gì, cố tình người quen này còn là Khởi My, cô ấy hạnh phúc như vậy, càng làm nổi bật sự đáng thương hèn mọn của mình, lòng ghen tỵ của phụ nữ được khơi lên từ đây.

Nghe nói cô ấy muốn giúp mình, rõ ràng rất muốn từ chối, nhưng cô lấy cái gì để từ chối, dáng vẻ của cô khẳng định không thể quay về, Tống Tử Quân càng không tới bệnh viện đón cô, cho nên cô chỉ có thể tiếp nhận sự giúp đỡ của Khởi My.

"Ừ, cám ơn." Giọng của cô nhỏ như ruồi muỗi, trong lòng biết mình và Khởi My đã không thể trở về như trước rồi, cách nói chuyện thoải mái sung sướng với nhau đã cách cô thật xa, mới vài tháng, người và vật đã không còn.

Khởi My nhíu mày nhìn Lâm Tịnh cúi đầu ngồi ở trên ghế, cô phát hiện chợt mình không hiểu rõ cô ấy, không trách được Khánh bảo cô đừng qua lại nhiều với cô ấy, thì ra anh nhìn người luôn chính xác hơn mình, đồng nghiệp từng trải qua mấy tháng với mình, cô ấy đơn thuần hoạt bát như vậy.

Hôm nay, tất cả đều thay đổi.

Thì ra tính cách con người dễ thay đổi như vậy sao?

Ban đầu là Hoắc Đình Hương, bây giờ là Lâm Tịnh, mặc dù cô ấy không giống Hoắc Đình Hương chửi bới mình ở sau lưng như vậy, chỉ có thái độ giống như không quen biết nhau, cách ngàn ngọn núi, muốn đi lên phía trước một bước cũng vô cùng khó khăn.

Cát Xuyến cũng cảm thấy không khí đè nén này, rất muốn tìm đề tài gì để điều hòa không khí, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ ngăn cách mọi người của Lâm Tịnh, bất kỳ lời nói gì đến khóe miệng cũng nói không ra ngoài.

Thật mất hứng! Trong lòng cô thì thầm một tiếng, một cô gái đang êm đẹp, sao lại biến thành như vậy đây?

Vì vậy, dọc theo đường đi, ba người họ trầm mặc không nói, không khí bên trong xe rất nặng nề ngột ngạt.

Đến dưới nhà Lâm Tịnh thuê, Khởi My nhìn sắc mặt tái nhợt của cô thì chuẩn bị dìu cô lên, nhưng bị cô từ chối, "Không cần, tự mình có thể, cám ơn hai bạn đưa mình về nhà."

Khởi My mấp máy môi, rất muốn nói gì, nhưng tất cả đều bị ngăn ở trong cổ họng, làm cô không thể nói ra miệng, "Tịnh tử, chúng ta vẫn là bạn bè phải không?"

Lâm Tịnh nghi ngờ, không hiểu vì sao đột nhiên cô hỏi như vậy, cô cũng rất muốn biết, họ vẫn là bạn bè phải không? Cô vẫn xứng sao?

"MyMy, mình có chút không thoải mái, đi lên nghỉ ngơi trước, hôm nào tán gẫu tiếp." Cô không trả lời thẳng vấn đề của Khởi My, bởi vì cô cũng không biết trả lời nên như thế nào, phải hay không có quan trọng không?

"Ừ, bạn nghỉ ngơi cho tốt." Khởi My gật đầu một cái, rõ ràng người ta không muốn trả lời vấn đề của cô, dĩ nhiên cô sẽ không làm người khác khó chịu, có một số việc vốn là nên thuận theo tự nhiên, không cưỡng cầu được.

Trở lại trong xe, tâm trạng của cô như đưa đám, giữa người với người, tại sao không thể đơn giản chút đây? Cần gì phải làm cho phức tạp như thế?

"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, mỗi người đều có chuyện riêng của mình, cô ấy không muốn nói cho chúng ta biết, chúng ta cũng không có biện pháp." Cát Xuyến cầm tay của cô an ủi.

"Mình rất may mắn, bên cạnh còn có các bạn." Khởi My hơi cong khóe môi, đúng vậy! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô, Quỳnh anh, Cát gia vĩnh viễn đều là bạn tốt nhất, không có bí mật, cùng nhau chia sẻ bất kì hạnh phúc hay đau khổ, là những người bạn thân thiết nhất.

"Đó là đương nhiên! Lúc ở trường học ba tụi mình được công nhận là tam giác vàng, cả đời đi chung với nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau." Trên mặt Cát Xuyến nở nụ cười xinh đẹp.

"Ừ, cả đời không xa rời nhau." Khởi My cười đến thật ấm áp, cô tin tưởng, ngay cả mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm trôi qua, ba người bọn họ vẫn có thể giống như ban đầu, đây mới thật sự là bạn bè.

"Hai ta cuối năm đều cử hành hôn lễ, nhất định là bạn ấy trốn không thoát đâu, cho dù như thế nào cũng phải khuyến khích cô ấy trở về làm phụ dâu, bằng không sẽ hận bạn ấy cả đời." Cát Xuyến hung hãn nói.

"Đồng ý, hôn lễ của mình và bạn, còn lễ mừng năm mới, nếu bạn ấy dám không trở lại, chúng ta liền đến Italy đi tìm bạn ấy." Khởi My vội vàng bổ sung.

Hai người sáp lại huyên thuyên một hồi, đưa ra một phương án, chuẩn bị tối về chia nhau hành động.

"Chân phi, bạn nói xem bạn muốn hôn lễ như thế nào." Cát Xuyến lại gần, cười hì hì hỏi.

"Mình đã từng ảo tưởng qua hôn lễ lãng mạn trên ti vi, con gái mà! Khó tránh khỏi sẽ có loại hy vọng xa vời, nhưng bây giờ, mình thấy đơn giản là tốt rồi, đã trải qua nhiều việc bề bộn như vậy, còn có thể ở bên cạnh Khánh, có con, mình đã rất thỏa mãn, hôn lễ những thứ kia chẳng qua là hình thức mà thôi, không phải quan trọng nhất." Trong con ngươi trong suốt của Khởi My đầy ấm áp.

Đúng vậy! Trong lòng người con gái nào cũng ước mơ qua một hôn lễ lãng mạn, cả đời chỉ có một lần như vậy, ai không muốn để lại một kí ức tốt đẹp, sau này hồi tưởng lại, cũng sẽ hạnh phúc như thật.

"Thỏa mãn hạnh phúc, haha. . . . . . Mà mình cảm thấy chồng của bạn tuyệt đối sẽ không cho bạn một hôn lễ đơn giản." Cát Xuyến cười đến như tên trộm.

"Điều này cũng có thể đoán sao?" Khởi My kinh ngạc, cô nhớ Khánh từng nói với cô sẽ cho cô một bất ngờ, nhưng rốt cuộc là bất ngờ gì, cô cũng không biết.

"Đương nhiên rồi! Nếu không chúng ta đánh cuộc xem, nếu như mà mình thắng, bạn phải cho mình thẻ VIP kim cương của khách sạn Nguyễn thị, hơn nữa phải có giá trị khắp thế giới, giảm giá đến mức thấp nhất đó!" Trong mắt Cát Xuyến lóe ra ánh sáng.

"Chuyện nhỏ, cái này thì có gì  khó, mình bảo Khánh làm cho bạn, nếu như bạn thua thì sao?" Khởi My rất sảng khoái đồng ý.

"Hừ! Mình không thể nào thua." Cát Xuyến kiêu ngạo giương cằm lên, một bộ dáng tràn đầy tự tin.

"Cát gia, bạn chắc chắn như vậy sao?" Đầu của Khởi My đầy vạch đen!

"Mình phân tích có cơ sở, xem mức độ chồng bạn yếu bạn, nhất định anh ta sẽ cho bạn một hôn lễ trọn đời khó quên, hơn nữa chồng bạn giàu như vậy, chậc chậc chậc. . . . . . ~~" Hai mắt của Cát Xuyến phát sáng.

Khởi My nũng nịu nhéo cô, "Vậy còn bạn? Đỗ Tri Hàng nhà bạn cũng rất yêu bạn mà, cưng chiều nâng niu bạn như bảo bối."

"Haha. . . . . . Tụi mình đã bàn bạc qua, lựa chọn hôn lễ truyền thống, cha mẹ hai bên cũng đồng ý, cử hành ở Thanh Đảo." Gương mặt của Cát Xuyến hạnh phúc, cô hiểu mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, cô và Đỗ Tri Hàng đến với nhau, không hề gợn sóng, cuộc sống gia đình hòa thuận, cô đã rất thỏa mãn rồi.

Chỉ cần cô hạnh phúc, sao lại không được?

"Hôn lễ truyền thống, xem ra Đỗ Tri Hàng nhà bạn cũng tốn không ít tâm tư! Cô gái nhỏ hạnh phúc." Khởi My cười ha hả.

"Cũng vậy! Hi vọng Quỳnh anh cũng có thể như chúng ta, gặp được người trong đời."

"Ừ, vốn nghĩ rằng ba người chúng ta có thể cùng kết hôn, xem ra, Quỳnh anh cuối cùng rồi."

"Thật tốt! Sau này con chúng ta có thể ăn hiếp con nhà bạn ấy, ha ha. . . . . . Nghĩ tới đã thấy rất tốt đẹp!" Cát gia cười ha ha.

"Phốc! Bạn nghĩ thật xa." Khởi My bị cô làm tức chết.

"Cái này gọi là suy nghĩ lâu dài, bình thường quá nhàm chán, phải tìm cho mình chút việc vui!"

. . . . . .

******

Nước Anh.

Trong một hội sở đánh Golf, mấy người đàn ông thân hình tuấn lãng cao lớn tư thái ưu nhã đánh gôn.

"Khánh, đã bàn xong với bá tước Uy Nhĩ Tư rồi à?" Cảnh Niệm Châu một thân quần áo thể thao màu trắng hơu gậy ra ngoài.

"Ừ, kỳ hạn là một tuần, cho nên từ bây giờ bắt đầu, làm phiền cậu giúp tôi trông chừng." Khánh cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro