Chương 102:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nai con, tin tưởng anh, chuyện này là một hiểu lầm." Khánh vội vàng biện hộ thay cho bạn tốt.

Khởi My càng tin tưởng những gì chính tai mình nghe được, ngay cả Trọng thành cũng thừa nhận, anh còn muốn nguỵ biện thay cho anh ta hay sao? Chuyện anh ta là anh họ của Quan Cảnh Duyệt là sự thật, anh ta mang mục đích đến gần Quỳnh anh cũng là sự thật, hèn gì anh không dám cho Quỳnh anh một tương lai rõ ràng, thì ra nguyên nhân nằm ở chỗ này.

"Hiểu lầm gì chứ! Trọng thành cũng đã chính miệng thừa nhận, không cho phép anh giải thích thay cho anh ta! Bây giờ em rất ghét anh ta! Ức hiếp Quỳnh anh thì giống như ức hiếp em." Cô cắn môi không vui nói.

Đầu của Khánh đầy vạch đen, lần này thật sự hiểu lầm quá lớn rồi, sao hai cô đi tới cửa mà không có ai thông báo? Đến không tiếng động tạo thành cục diện như bây giờ, thật đau đầu.

"Được, đừng nóng giận, chuyện này nhất định anh sẽ làm rõ, mặc dù Trọng thành là bạn của anh, nhưng nếu như cậu ta thật sự làm ra chuyện có lỗi với Quỳnh anh, anh giúp em hả giận?"

"Vậy còn được, đàn ông mấy anh không thể lần nào cũng lấy cớ là hiểu lầm, dần dà kỹ thuật nói dối càng ngày càng cao, Quỳnh anh là một cô gái tốt, cô ấy cần chính là một tình yêu chân thành, chứ không phải là thương hại và bố thí, Trọng thành làm như vậy đã chạm vào tự ái của người ta." Khởi My rất oán giận.

Khánh cảm thấy mình vẫn nên giữ yên lặng thì tốt hơn, bởi vì anh thoáng liếc thấy Trọng thành đã mang Quỳnh anh rời đi, nhìn ra trong lúc đó hai người đã tranh luận rất kịch liệt, Quỳnh anh còn tát cậu ta một cái, nhưng cậu ta không vì vậy mà rời đi, ngược lại tiến lên một bước mạnh mẽ nhét cô vào trong một chiếc xe taxi, mình cũng ngồi theo vào.

Khụ. . . . . . Hi vọng cậu ta mau chóng xử lý tốt chuyện này, nếu không, ở chỗ nai con, anh khó mà nói chuyện, vô tội bị hoạ lây!

"Hả? Quỳnh anh đâu rồi? Sao không thấy hai người bọn họ nữa?" Đợi Khởi My quay đầu lại nhìn, đã không còn bóng người.

"Vừa rồi trong lúc vô tình anh thấy Trọng thành mang Quỳnh anh đi rồi, ngoan, đừng lo lắng, nói không chừng ngày mai hai người này đã làm lành rồi." Khánh nhẹ nhàng nói, trong lòng tự cân nhắc: Trọng thành luôn tự xưng là cao thủ tình trường, điểm mạnh của cậu ta chính là dỗ dành phụ nữ.

Lần này, Khởi My không vui, xụ mặt, "Cái gì? Anh thấy sao không nói cho em biết! Anh ta mang Quỳnh anh đi làm gì? Chẳng lẽ còn mong đầu giường cãi cuối giường hoà sao? Anh ta nằm mơ giữa ban ngày!"

-_-|||

"Bà xã, em đừng kích động, tình cảm của người khác chúng ta không quản được, chỉ có thể cho bọn họ tự giải quyết, yêu hay không yêu đều do bọn họ quyết định, chúng ta nói gì cũng vô ích!" Khánh dịu dàng khuyên nhủ bà xã, đưa tay ôm eo của cô, nửa ôm cô đi tới bãi đậu xe, bà nội đang ở nhà chờ bọn họ ăn cơm.

"Mặc dù. . . . . . Là như vậy, nhưng Quỳnh anh là bạn thân nhất của em, em không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị bắt nạt, nhất là bị cái tên bác sĩ cầm thú Trọng thành đó!" Giọng của Khởi My vẫn rất tức giận.

"Nai con, em suy nghĩ kỹ một chút, nếu như Trọng thành không thương Quỳnh anh, sẽ vì cô ấy làm nhiều chuyện như vậy sao? Kể từ sau khi cậu ta và Quỳnh anh đến với nhau, đã bỏ mấy việc xã giao trước đây, từ công tử phong lưu biến thành người đàn ông chung tình, còn có rất nhiều chuyện mà chúng ta không biết được, giữa bọn họ cũng không thể hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, có thể đi tới hiện tại thật sự không dễ dàng, đây cũng là lần đầu tiên Trọng thành nghiêm túc với tình cảm như vậy, nếu như chỉ vui đùa một chút, cậu ta cần phải như thế à?" Khánh nghiêm túc phân tích nói.

"Hừ! Coi như em tin tưởng anh." Mặc dù Khởi My rất tức giận, nhưng Khánh cũng đã nói như vậy, cô không theo thì có vẻ cố tình gây sự, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Quỳnh anh, nói cho cô ấy biết mình mãi mãi đều ở đây, bất cứ lúc nào cũng cung kính chờ đợi, tiếp nhận cô ấy tới làm phiền.

*****

Buổi tối cơm nước xong, sau khi hai người kích tình vận động, Khởi My nằm ở trên người Khánh, chán muốn chết vẽ vòng tròn, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là chân của Quý đại ca bị thương, sau đó là Quỳnh anh và Trọng thành xuất hiện nguy cơ tình cảm. . . . . .

"Sao vậy? Còn đang suy nghĩ tới chuyện vừa rồi sao?" Khánh khẽ chạm lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của nai con.

"Cũng phải, mà cũng không phải, chỉ cảm thấy gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho em không có tâm trạng kết hôn, hạnh phúc của chúng tKhánhơng phản với bọn họ, có phải hơi quá đáng hay không?" Khởi My mở mắt to ngập nước không hề chớp mắt nhìn người đàn ông ở phía dưới.

Khánh cưng chìu nhéo cái mũi của cô, "Nghĩ cái gì vậy? Chính miệng em đã đồng ý với bà nội rồi, cẩn thận bà nôn nóng."

"Ưmh. . . . . . Được rồi, em cũng không dám nói cho Quỳnh anh biết ngày chúng ta đi lĩnh chứng đâu." Khởi My dán sát gò má lên trên lồng ngực rộng lớn của anh, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

"Đừng lo lắng, có lẽ sáng sớm ngày mai thức dậy, bọn họ đã không còn chuyện gì." Khánh vuốt mái tóc ngắn của cô, cố ý làm cho nó rối tung lên, chọc cho Khởi My cắn vật nhô lên trên ngực anh một cái, hài lòng gặm lại gặm, lần nào cũng là anh đùa giỡn mình, lần này cũng đến phiên mình phản công một lần. ╭(╯╰)╮

Chỉ một động tác này, trong tròng mắt đen của Khánh đã nhiễm sắc thái tình dục, mới vừa rồi thật sự anh còn chưa làm đã nghiện, vốn cảm thấy tối hôm qua đã muốn cô quá ác rồi, tối nay bỏ qua cho cô, kết quả tự cô chạy tới quyến rũ anh, giọng nói khàn khàn mà gợi cảm, "Tiểu bại hoại, đây chính là em cố ý trêu chọc anh, cũng đừng trách anh không khách khí."

Nói xong liền lật người đè cô phía dưới cơ thể, đang chuẩn bị tiến hành động tác kế tiếp, kết quả người phía dưới liên tục kêu dừng, nói muốn nói với anh một chuyện rất quan trọng, anh không thể không nhịn, từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu lưu manh, "Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này sao?"

"Đáng ghết! Người ta nói chuyện nghiêm túc với anh!" Khởi My nũng nịu đánh anh một cái, đuôi lông mày toát ra thần thái, quyến rũ động lòng người.

"Hả? Chuyện gì?" Khóe môi của Khánh giương nhẹ.

Khởi My cắn môi, tựa như do dự mấy giây mới chậm rãi mở miệng, "Khánh, Quý đại ca vẫn không chịu phối hợp trị liệu, thái độ rất tiêu cực, ngay cả lời của cha mẹ anh ấy cũng không nghe, anh nói xem, phải làm gì đây?"

Khánh thở dài, nằm ở trên giường để nai con nằm ở trên người mình, giả bộ rất ưu thương nói: "Bà xã, em làm anh quá tổn thương, làm chuyện thân mật nhất trên đời, trong đầu vẫn đang suy nghĩ tới người đàn ông khác, anh ghen."

"Trời ơi! Không phải vậy đâu..., em vẫn luôn muốn thương lượng với anh chuyện này, cũng không tìm được cơ hội thích hợp, nói bậy, lúc đang làm. . . . . . chuyện đó, sao em có thể nghĩ tới người đàn ông khác, rõ ràng trong lòng người ta chỉ có một mình anh ." Khởi My lấy lòng làm nũng.

"Hừ. . . . . . Thật sao?" Khánh tỏ vẻ không tin.

"Đương nhiên rồi! Tuyệt đối còn thật hơn trân châu!" Khởi My giơ hai đầu ngón tay, vẻ mặt thành thật.

"Phải lấy hành động thực tế để chứng minh." Người nào đó được voi đòi tiên.

Khởi My chỉ đành phải chu môi khẽ chạm lên môi anh một cái, nhưng anh chưa hài lòng, ý bảo còn muốn, cô không có cách nào, chỉ đành phải liên tục hôn đến mấy lần, "Vậy được rồi chứ."

"Tạm thời bỏ qua cho em... sao em biết Quý Phạm Tây không nghe lời cha mẹ anh ta khuyên?" Khánh thu lại nét mặt đùa giỡn.

"Em nghe được trong lúc vô tình." Khởi My liền nói lại chuyện nghe được ở trước cửa phòng bệnh của Quý Phạm Tây, sắc mặt sầu lo, đang mong đợi Khánh giúp cô nghĩ đối sách.

"Khụ. . . . . . Anh phát hiện hôm nay em nghe lén thật nhiều lần." Rõ rang người nào đó nói lảng sang chuyện khác.

"Làm gì có! Em cũng đâu cố ý, đáng lẽ em chuẩn bị gõ cửa, nhưng nghe lời nói mẹ của anh ấy, cũng không dám đi vào, mẹ của anh ấy không thích em, ý trong lời nói giống như là em hại Quý đại ca, em sợ. . . . . ." Khởi My mím môi, hơi mất mác.

"Ngoan ~~ anh thích em là được, không cần để ý tới những người khác." Khánh nói những lời buồn nôn.

"Ưmh. . . . . . Trọng điểm không phải cái này..., em lo lắng cứ tiếp tục như vậy nữa, Quý đại ca sẽ bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, đến lúc đó anh ấy hối hận cũng đã muộn, Khánh, anh cũng biết, bởi vì cứu em mà anh ấy mới bị thương, em không thể nào hoàn toàn bỏ mặc, nếu như mà em là loại người vô tình vô nghĩa, anh còn có thể yêu em sao?" Hai cánh tay của Khởi My vòng cổ của anh, mắt to ngập nước khóa chặt anh.

"Bà xã, anh hiểu rồi." Chỉ năm chữ, đã cho Khởi My toàn bộ tin tưởng, hốc mắt cô hơi ướt át, gả cho anh tuyệt đối là quyết định chính xác nhất của mình.

"Khánh, anh thật tốt." Cô nghẹn ngào ôm sát anh, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

"Chuyện này giao cho anh xử lý được không? Anh bảo đảm sẽ làm cho Quý Phạm Tây phấn chấn lại lần nữa, làm cho anh ta tiếp nhận trị liệu của bác sĩ." Khánh nói rất khẳng định.

Khởi My vui vẻ hôn anh một cái, sau đó lại cảm thấy không thích hợp, "Chẳng lẽ anh có bí mật tuyệt chiêu gì sao?"

"Nếu đã là bí mật tuyệt chiêu, đương nhiên là phải tạm thời giữ bí mật." Khánh nói.

"Nói cho em biết thôi. . . . . ." Làm nũng.

"Bí mật."

"Ông xã ~~" Khởi My cố ý kéo âm cuối thật dài, hấp dẫn lòng người, nhưng người đàn ông nào đó vẫn mặc kệ, cố ý không nói cho cô biết.

"Ngoan, ngủ đi." Khóe môi của Khánh nhếch lên thành một đường cong nhộn nhạo, cánh tay dài bao quát, bao lấy cô ở trong lòng mình, hai người điều chỉnh một tư thế ngủ thoải mái nhất, nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ.

Ánh trăng xuyên thấu qua lụa mỏng rọi vào trong phòng, ánh sáng màu bạc nhạt đắp lên cơ thể hai người, mờ ảo giống như một tấm lụa mỏng, lay động đung đưa ~~~
Bên trong phòng bệnh cao cấp tại bệnh viện nhân dân thành phố C, mấy ngày nay người đến người đi, nối liền không dứt, căn phòng chất đầy hoKhánhơi trái cây, khắp nơi tràn đầy hương vị tươi mát, nhưng trên giường bệnh sắc mặt của Quý Phạm Tây rất ảm đạm, anh rất muốn từ chối tất cả thăm hỏi, nhưng cố tình với chức vị của mình, khiến cho anh không thể từ chối, không phải người tới thăm anh đều là người tốt, có không ít người đều mang ý xấu đến cười nhạo anh, nói vài câu châm chọc.

Anh nằm ngửa ở trên giường, trong lòng lạnh lẽo, mình đã thành dáng vẻ như thế, còn cầu gì nữa, đình chỉ cuộc đời chính trị, từ đó biến thành một người tàn phế, nửa đời sau chỉ có thể dựa vào xe lăn mà sống, sống không thể yêu.

Khi bác sĩ trưởng gõ cửa đến kiểm tra cho anh, anh chỉ lạnh lùng khạc ra một câu nói, "Đi ra ngoài! Tôi không cần kiểm tra!"

Bác sĩ trưởng rất bất đắc dĩ, cũng ba ngày rồi, thị trưởng Quý vẫn trị liệu tiêu cực, cứ thế mãi, tất nhiên sẽ bỏ qua thời kỳ trị liệu tốt nhất, đến lúc đó. . . . . . haizzz. . . . . .

"Thị trưởng Quý, chỉ cần ngài tích cực phối hợp trị liệu với chúng tôi, chân của anh nhất định có thể hồi phục." Ông tiếp tục khuyên tận tình, hy vọng có thể khuyên được ngài thị trưởng ngoan cố này, chỉ tiếc vẫn vô ích.

"Đi ra ngoài!" Giọng nói của Quý Phạm Tây còn lạnh hơn vừa rồi, rõ rang lời của bác sĩ trước sau không giống nhau, sau khi phẫu thuật anh từng mơ hồ nghe bọn họ nói chân mình chỉ có hi vọng mong manh, dù cố gắng làm trị liệu cũng chưa chắc có thể đứng lên, nhưng trước mặt anh lại nói khác, xem anh là đứa trẻ ba tuổi sao? Nói vài câu thì có thể lừa dối anh sao?

Bác sĩ than thở xoay người đi ra ngoài, đúng lúc ở ngoài cửa ra vào đụng phải Khánh đang chuẩn bị đi vào, vì vậy, anh cũng không cần gõ cửa, trực tiếp bước vào, nói một câu hai nghĩa: "Trên hành lang tôi đã nghe thấy tiếng ầm ỹ, còn tưởng rằng là đứa trẻ nào bướng bỉnh, nhưng không nghĩ tới là thị trưởng Quý!"

Quý Phạm Tây không vui nhìn anh một cái, không hiểu đột nhiên anh tới làm gì, không có khả năng là cố ý chạy tới nói mấy lời giễu cợt mình chứ? Những ngày qua anh đã nghe nhiều lắm rồi, không thua câu này.

"Hôm nay cũng không biết là trận gió nào, lại thổi người bận rộn như Nguyễn thiếu gia tới, thật hiếm có!" Anh cũng không cam chịu yếu thế, cho dù anh không thể ra khỏi xe lăn, nhưng dù sao hai người cũng là tình địch, khúc mắc không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết.

Khánh không để ý tới lời nói của anh, tự đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, hai chân bắt chéo, nhìn chung quanh căn phòng một lượt, sau đó nhìn chằm chằm anh, "Thường nghe nói nhân phẩm của thị trưởng Quý tốt thế nào, một lòng vì lợi ích của quần chúng nhân dân, không ngại cực khổ chạy đông chạy tây, tạo thành hình tượng chính trị viên tốt đẹp, nhưng trong mắt của tôi, lại không hẳn là vậy. Thật ra thì, tất cả cũng chỉ là quảng bá, nhờ vào đó để che giấu sự trống rỗng trong lòng của anh mà thôi, còn không biết xấu hổ tự nói mình xuất thân từ quân nhân, nếu như tôi mà là chiến hữu của anh, sẽ cảm thấy xấu hổ vì anh, quân nhân, là cơ thể bằng sắt, chí khí to lớn, sẽ không dễ dàng bị bất kỳ khó khăn nào đánh gục! Nhưng anh tự nhìn lại bản thân mình xem, nếu không thì tôi lấy cái gương cho anh tự soi? Trong mắt vô hồn mặt mũi tiều tụy không hề có ý chí chiến đấu như một đồ vô dụng là thị trưởng Quý anh sao? Thật mất mặt!"

"Phép khích tướng vô dụng với tôi." Giọng nói của Quý Phạm Tây run rẩy, nhưng giọng của anh vẫn rất lạnh, không thể không thừa nhận, những lời nói của Khánh đã tác động đến anh, nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ vì lời nói của anh ta mà phấn chấn lại, một khi trái tim đã nguội lạnh, có thể chỉ vì vài ba lời của người khác thì đã bị thuyết phục hay sao?

"Tôi khinh thường sử dụng phép khích tướng với anh, những lời này đều là suy nghĩ thật sự trong lòng tôi, đồ vô dụng, trước kia, tôi còn cảm thấy anh là một người đàn ông có chí khí, mới xem anh là đối thủ, hôm nay xem ra, là tôi đã nhìn lầm người, anh, hoàn toànn không xứng đáng thích nai con! Cô ấy cũng sẽ không thích loại đàn ông cả ngày lẫn đêm chỉ biết là cáu kỉnh kiêu ngạo như anh. Có lẽ, chúng tôi đều sai lầm rồi, hành động của anh hoàn toàn không xứng là đàn ông! Anh đang trốn tránh, trốn tránh trách nhiệm anh nên đeo trên vai, tình nguyện ngồi trên xe lăn trôi qua cả đời." Đột nhiên Khánh phát hiện mình rất có thiên phú biểu diễn, có thể nói đến sinh động như thật, vẻ mặt và giọng nói phối hợp không chê vào đâu được.

Sau khi nói xong, anh liền đứng dậy rời đi, đánh rắn chỉ có thể đánh bảy tấc, lời nên nói anh đã nói xong, nếu Quý Phạm Tây là đàn ông thì nên tỉnh lại, nếu không cả đời này anh ta xem như xong, vĩnh viễn chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Sau khi nghe được tiếng cửa đóng lại, Quý Phạm Tây mới lờ mờ phát hiện ra, có thể nói, trong những ngày qua Khánh là người mắng anh dữ và tàn nhẫn nhất, những người khác thì kiên nhẫn khuyên anh, chỉ có anh ta là trách móc thẳng thừng, làm cho anh cảm thấy ngượng, không thể không nói, lời của anh ta đều nói trúng tim đen của anh.

Cho tới nay, anh đều vì mình là một quân nhân mà kiêu ngạo, cho dù rời khỏi quân đội, anh vẫn hoài niệm tình nghĩa cách mạng như cũ, không chấp nhận bị người khác trách móc phê bình, lời nói của Khánh tương đương với việc sỉ nhục anh, hoàn toàn vạch trần suy nghĩ mà anh không muốn bộc lộ ra ngoài.

Anh thật sự chỉ là một người đàn ông kiêu ngạo . . . . . . cáu kỉnh sao? Kiêu ngạo? Sao có thể dùng từ này trên người anh? Làm cho anh cảm thấy khó chịu, trong lòng không rõ làm cảm giác gì.

Chiều nay, anh suy nghĩ rất nhiều, từ hồi đại học gặp được Hiểu Hiểu, sau đó cùng nhau được chọn vào đại đội Phi Ưng, sau đó chính là cuộc sống huấn luyện vừa gian khổ vừa vui sướng, cho đến khi Hiểu Hiểu gặp chuyện không may, bản thân mất đi mất đi niềm tin vào cuộc sống, sau đó đi du lịch mấy năm, làm cho anh hiểu rõ sắc thái cuộc đời, thấy được rất nhiều dân tộc miền núi sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng không thể tự thoát ra được, đã tác động mạnh mẽ vào tâm trí anh, khiến cho anh quyết chí trở thành một quan chức tốt vì nhân dân.

Vậy mà hôm nay, thế nhưng chỉ bởi vì chân bị thương mà anh tự giận mình, Khánh nói đúng, anh không xứng thích Khởi My, anh thật sự không xứng với. . . . . .

******

Buổi sáng thứ sáu, thời tiết rất tốt, phía trên bầu trời xanh bao la không có một gợn mây nào, gió nhẹ nhàng thổi lất phất, gió mát thiên nhiên nhẹ nhàng khoan khoái, thấm vào ruột gan.

Trước cửa cục dân chính, luôn là cảnh tượng nam nữ ra vào nối liền không dứt, một chiếc xe Cayenne màu đen xa hoa chậm rãi dừng sát chỗ đậu xe, cửa xe mở ra, một nam một nữ bước xuống, lập tức khiến người đi đường liên tục quay lại nhìn, chỉ vì phong cách và vẻ ngoài của hai người này quá xuất chúng.

Người đàn ông mặc một bộ tây trang đen xa xỉ, cao lớn tuấn lãng; người phụ nữ mặc một chiếc áo đầm trắng tinh, xinh đẹp thanh lệ, hai người nắm tay nhau đi tới cửa cục dân chính, ở giữa hàng lông mày không giấu được tình ý, không khó nhìn ra hai người họ vô cùng yêu nhau, bọn họ chính là Khánh và Khởi My.

Hôm nay cố ý trốn việc tới làm giấy hôn thú, thật sự là rất có ý nghĩa kỷ niệm.

"Khánh, bên trong rất nhiều người, phải xếp hang đợi tới khi nào đây?" Khởi My hé mở đôi môi đỏ mọng, chau mày lại nhìn về đội ngũ thật dài phía trước.

"Nếu không anh gọi điện thoại cho người ta tới xử lý?" Khánh ôm eo của vợ yêu.

Khởi My nũng nịu đánh anh một cái, "Đừng mà! Như vậy sẽ không có cảm giác lĩnh chứng, vẫn nên từ từ xếp hàng thôi."

Khánh rất oan uổng, anh đây không phải là làm theo lời nai con nói sao? Tại sao lại biến thành anh không đúng, vợ yêu thật khó nuôi mà!

Vì vậy, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn thị cùng với vợ đứng xếp hàng đăng ký, may mắn ở đây không có đám chó săn và phóng viên, bằng không nhất định trang đầu tin tức giải trí ngày mai chính là Nguyễn thiếu và vợ đứng xếp hàng ở cục dân chính để đăng ký kết hôn, tuyệt đối sẽ náo động cả thành phố C.

Khi thấy ảnh chụp của hai người dán gần nhau ở trên tờ giấy màu hồng, không thể nói rõ sự vui sướng trong lòng, mới vừa rồi lúc đi vào còn chưa có cảm giác đặc biệt gì, nhưng lúc đi ra, loại cảm giác vui sướng phát ra từ trong lòng đúng là không có cách nào hình dung được, cầm hai tờ giấy hồng trong tay đồng nghĩa với việc sau này hai người sẽ trói buộc nhau, sống cùng nhau, chia sẻ niềm vui cùng nhau, cùng nhau gánh chịu khổ sở, cho dù xảy ra ra chuyện gì, đều sẽ có nhau.

Loại cảm giác này, thật sự rất kì diệu!

"Ôi! Em thật sự kết hôn rồi." Khởi My nắm chặt tờ hôn thú, tâm tình kích động, thậm chí có chút không dám tin.

"Đúng, từ nay về sau, chúng ta không bao giờ rời xa, bà xã ngoan, đưa giấy hôn thú cho anh, em lơ mơ như vậy, ngộ nhỡ làm rớt thì sao?" Khánh rất lo lắng ngày nào đó đột nhiên không tìm thấy giấy hôn thú.

"Đừng! Đây là của em, em muốn tự mình giữ." Khởi My không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối, khóe môi hơi cong lên, cười đến đắc ý.

"Ngoan, nghe lời." Khánh đưa tay ra lấy.

Khởi My dứt khoát giấu nó ở phía sau, cười chạy trốn.

"Đừng giỡn, thứ quan trọng như vậy phải cất giữ cẩn thận." Giọng điệu của Khánh cưng chiều, trong tròng mắt đen nồng nàn tình cảm.

"Chúng ta mỗi người một tờ, giữ gìn giúp nhau!" Khởi My bĩu môi, vào lúc hai người đang đùa giỡn, đột nhiên điện thoại của cô vang lên, màn hình hiển thị: Quỳnh anh.

Nhất thời không còn tâm trạng đùa giỡn, hơi nhíu lông mày, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó ấn nút nghe, bên kia lập tức truyền đến tiếng khóc thật nhỏ, trong nháy mắt trái tim của cô xoắn lại, tự dưng bốc lên một cơn tức giận không tên.

"Quỳnh anh, tên khốn Trọng thành kia bắt nạt bạn sao?" Trong giọng nói đầy tức giận, ước gì hiện tại có thể xông tới hung hăng đánh tên khốn kia.Đây là lần đầu tiên Khởi My thấy dáng vẻ đau lòng rơi nước mắt của bạn tốt, trong lòng khó tránh khỏi hơi không thoải mái, "Quỳnh anh, bây giờ bạn ở đâu? Mình đến chỗ bạn."

Cô hoàn toàn quên mất mình mới vừa cầm giấy hôn thú, còn phải đi ăn mừng với ông xã, có rất nhiều chuyện đang chờ cô, nhưng bây giờ, cô đã ném những chuyện này ra ngoài chín tầng mây.

Quỳnh anh báo địa chỉ rất nhanh, Khởi My nói lập tức sẽ qua đó, sau khi nói xong mới ý thức được Khánh vẫn đứng ở bên cạnh mình, mà trên tay cô còn cầm giấy hôn thú hai người mới vừa đăng kí, không khỏi lấy lòng đi tới, ôm cánh tay của người đàn ông nào đó, nũng nịu kêu một tiếng, "Ông xã, tâm trạng của Quỳnh anh không tốt, em. . . . . . muốn đến chỗ cô ấy."

"Cho nên, em chuẩn bị vứt bỏ ông xã của mình cô đơn lẻ loi một mình đi ăn mừng ngày vui của hai chúng ta?" Trong mắt của Khánh đầy uất ức.

"Ông xã, người ta cũng rất bất đắc dĩ! Quỳnh anh cô ấy khóc đến rất đau lòng, với lại anh cũng có một nửa trách nhiệm." Chợt Khởi My chỉa mũi nhọn về phía anh.

"Anh? Có liên quan gì tới anh?" Khánh không hiểu.

"Đương nhiên có liên quan rồi! Người đàn ông hại cô ấy đau lòng không phải là bạn tốt nhất của anh sao, chẳng lẽ anh không cần chịu trách nhiệm sao? Hơn nữa, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cũng là do chúng ta sắp xếp, cho nên nói, hôm nay bọn họ đi tới bước này, hai chúng ta đều có trách nhiệm." Khởi My nói đạo lý rõ ràng.

Đầu của Khánh đầy vạch đen, lời nói của nai con khiến anh đành chịu, Trọng thành và Quỳnh anh gặp nhau chỉ có thể nói là chuyện đã được định trước, anh và nai con nhiều nhất chỉ có thể xem như là giật dây, còn bây giờ, anh tin tưởng Trọng thành thật sự thích Quỳnh anh, mình rất hiểu rõ cách làm người của cậu ta, tuyệt đối không sai!

Có điều sao hôm nay lại cãi nhau nữa đây? Anh hơi khó hiểu, xem ra anh cũng phải tìm Trọng thành tâm sự một chút, không giải quyết được việc của cậu ta và Quỳnh anh, mình và nai con cũng đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn.

"Có thể đi, buổi tối, em phải bồi thường anh." Anh lại gần cô, nói xong làm bộ đáng thương.

"Ừ." Trong lòng Khởi My cũng cảm thấy hổ thẹn với anh, vừa mới cầm giấy hôn thú xong đã vứt bỏ anh, hình như có hơi quá đáng ~~ cho nên nhón chân lên khẽ chạm lên môi anh hai cái, xoay người muốn đi, lại bị anh ôm eo dùng ngón tay chỉ vào môi mình, ý bảo còn muốn.

Khởi My không có cách nào, chỉ có thể hôn liên tục mấy cái ở trên môi anh, "Được rồi..., xung quanh có rất nhiều người ." Gương mặt bởi vì xấu hổ mà đỏ ửng.

"Cô ấy ở đâu? Anh đưa em đi." Khánh ôm eo của bà xã, trong mắt đầy tình cảm, đối với cô, anh chỉ muốn cưng chiều thật nhiều.

"Ừ, chung cư đường Cẩm Hoạ." Khởi My mở cửa xe chui vào ghế lái phụ.

******

Khởi My lấy chìa khóa ra trực tiếp mở cửa, nhà trọ độc thân này là nơi mà bọn cô thường xuyên tụ tập lúc học đại học, Quỳnh anh cố ý đưa cho cô một cái chìa khóa, bày tỏ cửa nhà mình luôn rộng mở đón chào cô, cho cô toàn quyền tin tưởng.

Vào cửa liền nhìn thấy Quỳnh anh ôm hai đầu gối ngồi co rúc ở trên ghế sa lon, dáng vẻ cực kì sa sút, khắp khuôn mặt đầy nước mắt, cô đau lòng đi tới, ôm bờ vai của cô ấy, "Quỳnh anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trọng thành đâu?"

"Khởi My, tại sao chân tướng là như vậy? Mình cảm thấy ông trời như đang đùa giỡn mình, đến bây giờ mình cũng chưa bình tĩnh lại, cứ có cảm giác tất cả giống như đang nằm mơ." Quỳnh anh tựa vào trên vai bạn tốt tự lẩm bẩm, Quan Cảnh Duyệt và Trọng thành lại là anh em họ, không phải là Quan Cảnh Duyệt yêu người khác, mà mắc bệnh nan y, cho nên mới chia tay với mình, muốn mình hận anh ấy sau đó quên anh ấy đi.

Sao cuộc đời lại máu chó như vậy, tình tiết như tiểu thuyết vậy, làm cho cô khó có thể tiếp nhận, vừa nghĩ tới chàng trai mình đã từng yêu, ở trong bệnh viện chịu mọi hành hạ của bệnh tật, sau đó lặng lẽ rời đi cõi đời này, nhưng trong lúc đó, mình hoàn toàn không biết, còn hận anh.

Trong lòng đau đến không ngừng nghỉ, tại sao lúc cô đã hoàn toàn quên anh chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, chuyện năm đó liền nổi trên mặt nước? Hoàn toàn khác với suy nghĩ trước đây của cô, đã phá vỡ nhận thức trước kia của cô, chân tướng thật tàn khốc!

"Quỳnh anh, chuyện cũ đã qua, Quan Cảnh Duyệt làm như vậy cũng chỉ vì mong bạn sống tốt, bạn sống vui vẻ mới không phụ tấm lòng của anh ta." Khởi My cũng không biết nên khuyên cô như thế nào, hai anh em này đều ngoài dự đoán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro