Chương 26 : Để Anh Nghỉ Ngơi Một Lát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thừa Lỗi like bình luận này làm cư dân mạng dấy một trận mưa bão gió tanh, mọi người đều suy đoán từ khi gia nhập đoàn phim này, Thừa Lỗi hiện tại đang biểu đạt sự bất mãn, bằng không từ trước đến nay mặc kệ trong vòng này có chuyện gì xảy ra thì Thừa Lỗi cũng chưa từng trượt tay, nếu đã là trượt tay thì sao lại không xóa đi, vậy đây rõ ràng là đang chỉ hướng về Kha Dĩnh.

Một vài nhân viên công tác biết được, bọn họ cũng xem như có trò hay.

Kha Dĩnh sứt đầu mẻ trán, sự nghiệp của cô ta hiện nay mới vừa khởi sắc, tin tức này lại bắt bóng bắt gió, từ không cũng thành có, cô ta có thể tiến vào đoàn làm phim này thật ra không có quan hệ gì với nhà sản xuất, là đạo diễn liếc mắt một cái nhìn trúng cô ta, cô ta và nhà sản xuất phim đi ăn cơm lần đó cũng chỉ là một lần liên hoan, hiện tại lại cố tình biến thành quan hệ trong bóng tối.

Chị Mẫn gọi điện nói cô ta không cần làm gì cả, trước mắt đóng phim cho thật tốt, sự tình đằng sau để cô ấy xử lý.

Kha Dĩnh nắm di động, cả người đều ở trạng thái hư không, trợ lý mới của cô ta vừa đến, thậm chí đến một người để nói chuyện phiếm cũng không có.

Phía bên kia đạo diễn và Thừa Lỗi nói chuyện đã xong, ý bảo có thể bắt đầu quay.

Kha Dĩnh chỉ có thể bỏ di động xuống, đứng dậy.

Thừa Lỗi ngồi trên ghế, tay gác chỗ vịn, biểu tình nhàn nhạt, đối với việc anh trượt tay like một cái, một câu giải thích anh cũng không nói.

Hai người đối diện nhau, trong lòng Kha Dĩnh dâng trào ủy khuất, chuyện ủy khuất này lại không thể nào nói ra, rõ ràng là một cảnh quay ấm áp cô ta cố tình diễn thành đau khổ vì tình, đạo diễn cuối cùng không thể nhịn được nữa, nói: "Kha Dĩnh, cô đi nghỉ ngơi trước đi."

Cô ta chỉ có thể đi xuống, Thừa Lỗi diễn cảnh quay của mình trước.

Kha Dĩnh trở lại khu nghỉ ngơi, tay ôm bình giữ nhiệt, cảm giác mệt mỏi, bởi vì trên mạng rất nhiều người đang chửi mắng cô ta, hiện tại cô ta đang trong trạng thái không tốt, đặc biệt muốn nói chuyện cùng Thừa Lỗi, trợ lý mới đến đắp cho cô ta một cái thảm lông, nói: "Chị Dĩnh, chị ngủ trước đi."

Lời nói vừa dứt, chị Mẫn liền điện thoại đến, Kha Dĩnh nghe máy.

Ở bên kia chị Mẫn hỏi: "Cô biết lần này là ai tung tin không?"

Kha Dĩnh vẻ mặt mờ mịt: "Em không biết."

Chị Mẫn cười lạnh một tiếng: "Cô thật cho rằng tôi vô dụng đến thế sao, Thừa ảnh đế kia không phải không biết, thật ra anh ta biết hết, tin tức này là do chính anh ta kêu người thả ra."

"Cái gì?" Kha Dĩnh không dám tin, đầu ong ong vang lên: "Em chỉ đi cùng với mọi người ăn một bữa cơm, em không có ngủ với họ! Anh...anh ấy sao lại có thể....." Cô ta nhìn người đàn ông trước máy quay, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Chị Mẫn híp mắt: "Cô cũng đừng vội khóc, Thừa ảnh đế không nói cô đi ngủ với người khác, anh ta chỉ kêu người đưa ảnh chụp đến trong tay tụi truyền thông mà thôi."

Kha Dĩnh nhận khăn giấy mà trợ lý đưa cho, lau nước mắt, hỏi: "Em sai rồi sao?"

Chị Mẫn nói: "Trong vòng này, bất kỳ tin tức gì thì chỉ cần có ý đồ liền có thể bị biến thành chuyện khác. Quan hệ của Thừa ảnh đế và cô họa sĩ kia khẳng định không bình thường, cô phải biết kiềm chế một chút, đừng có mà chuyện gì cũng xen vào, quay cho tốt phim này là việc cô nên làm."

"Được." Kha Dĩnh bất lực gật đầu.

Chị Mẫn nói xong liền cúp điện thoại, Kha Dĩnh lau nước mắt, cảm giác mình đang lạc vào một vùng đất lạnh.

Thành phố điện ảnh tuyết đang rơi.

Tới buổi quay đêm, bông tuyết rơi xuống ánh đèn, đậu vào trước máy quay, Thừa Lỗi quay xong cảnh diễn cuối cùng, người trợ lý mới tiến lên, đưa áo khoác cho anh, còn muốn giúp anh mặc vào, Thừa Lỗi hơi quay người, ngữ khí lạnh nhạt: "Để tự tôi."

Anh tự mặc thêm áo khoác, nhìn tuyết rơi trong đêm.

Nhìn một hồi, một bông tuyết rơi xuống đáp trên chân mày anh, trắng trong, người trợ lý mới vẫn đang đứng đợi anh, anh đứng thêm một lúc mới đi vào phòng hóa trang tháo trang sức.

Mặc vào quần áo của mình, cổ áo vẫn chưa được chỉnh tốt, người trợ lý mới tiến lên muốn giúp anh sửa lại, Thừa Lỗi lui một bước, nói: "Không cần, để tự tôi."

Sau đó anh tự mình chỉnh lại cổ áo, xoay người đi ra khỏi phòng hóa trang.

Trở về khách sạn, Thừa Lỗi đi tắm rửa, phòng trong có máy sưởi, anh trực tiếp mặc áo tắm dài đi ra, đeo cặp mắt kính lên mũi, đúng lúc này Lư Dục Hiểu nhắn tin wechat cho anh.

【 Lư Dục Hiểu : Anh nói trượt tay like nhầm là thật hay chỉ là lấy cớ đấy? 】

Cô thân là một quần chúng ăn dưa cũng rất tò mò nha.

Mặt Thừa Lỗi nhu hòa đi nhiều, anh chọn gọi video, yêu cầu được chuyển qua, Lư Dục Hiểu đang mặc áo ngủ màu vàng nhạt dựa vào đầu giường, hơi rụt bả vai lại, nói: "Lạnh quá."

Thừa Lỗi : "Ôm một cái nhé?"

Lư Dục Hiểu giơ tay lên: "Tới đây..... Anh xuyên qua màn hình đến ôm em đi."

Thừa Lỗi : "...... Ôm không tới." giọng điệu có chút ủy khuất, bên kia Lư Dục Hiểu cười to, cô dán sát vào màn hình, hỏi: "Anh chưa trả lời em vấn đề anh có trượt tay hay không đâu."

Thừa Lỗi : "Trượt tay thật."

"Vậy tại sao anh không xóa đi chứ?" Lư Dục Hiểu híp mắt cười hỏi, Thừa Lỗi nhàn nhạt nói: "Like xong thì thấy rất có lý, nên không xóa."

Lư Dục Hiểu : "......"

Việc Kha Dĩnh có phải ngủ cùng người khác hay không cô chẳng có hứng thú, nhưng mà cái like này của anh, Lư Dục Hiểu có thể nhìn ra được anh đang bảo vệ cô, tâm tình ngày hôm nay của cô rất tốt.

Cô nói: "Tết này anh có được nghỉ không?"

"Cũng sắp quay xong rồi, trước khi Tết có thể về."

"Thật tốt quá." Lư Dục Hiểu cười rất tươi, Thừa Lỗi nhìn cô, nhìn một hồi, bên tai ửng đỏ, nói: "Em thật dễ thương."

"Dễ thương?" Lư Dục Hiểu sửng sốt: "Dễ thương chỗ nào ạ?"

"Áo ngủ."

Lư Dục Hiểu cúi đầu nhìn thấy.

Á, bé heo Peppa (1)

Ngày thường ở nhà cô thích mặc áo kiểu rộng thùng thình, loại áo ngủ như thế này cô có hai bộ, đặc biệt là mùa đông, lông xù mặc rất thoải mái, nhưng mà hiện tại cô mới biết hình như hôm nay không hợp lắm, nói: "Có phải em mặc vào giống con nít lắm không?"

Thừa Lỗi : "Không có, nhìn muốn ôm."

Lư Dục Hiểu mặt đỏ: "Ôm đi ạ."

Hai người ngồi nói chuyện một hồi, bên Thừa Lỗi đột nhiên có người gõ cửa, Thừa Lỗi nói: "Chờ một lát, anh đi mở cửa."

Anh không bỏ điện thoại xuống mà cầm theo, đứng dậy, màn hình rung theo từng cử động của anh, Lư Dục Hiểu cũng không rời đi, cứ nhìn màn hình, đến lúc bên anh mở cửa, Lư Dục Hiểu thấy người đứng ở ngoài cửa đang đỏ mặt, mặc bộ đồ hơi mỏng là Kha Dĩnh, sắc mặt lại trầm xuống.

Kha Dĩnh cả người không được tự nhiên, cô ta ôm chặt áo khoác, run rẩy gọi: "Thừa lão......."

"Sầm ——" một tiếng, cửa trước mặt cô ta đóng lại.

Sau khi Thừa Lỗi đóng cửa lại, giơ di động lên, nói: "Anh không cho cô ta vào."

Lư Dục Hiểu dựa vào đầu giường, dần hồi phục tâm trạng, giọng nói cô rất nhẹ, hỏi: "Có phải có rất nhiều phụ nữ đến gõ cửa phòng ngủ của anh đúng không ạ?"

Thừa Lỗi : "..... Là rất nhiều."

Lư Dục Hiểu cười có lệ: "Vậy đúng là diễm phúc không cạn mà."

Thừa Lỗi : "Tạm được thôi."

Lư Dục Hiểu : "......."

Thừa Lỗi ngồi trên sô pha, nói: "Không tức giận là khi kêu anh đi gõ cửa phòng người khác, tức giận là khi người khác gõ cửa phòng anh."

"Anh từng đi gõ cửa phòng người khác sao?"

"Không có."

"Vậy những người khác gõ cửa phòng anh thì sao?"

"Cũng giống như hồi nãy vậy."

Lư Dục Hiểu chọc chọc màn hình: "Anh ngoan quá, vậy anh vẫn là xử nam sao?"

Thừa Lỗi : "......"

Anh đỏ mặt.

Lư Dục Hiểu thấy anh đột nhiên không nói lời nào, lần nữa ép hỏi, hỏi đến cuối cùng, Thừa Lỗi cúp video.

Lư Dục Hiểu : "......"

【 Lỗi : Ngủ, ngủ ngon. 】

【 Lư Dục Hiểu : Ây dà, lão đại ngây thơ. 】

【 Lỗi :...... Ừm. 】

......

Không làm trợ lý, sinh hoạt của Lư Dục Hiểu liền khôi phục như cũ, qua lại giữ phòng làm việc và nhà, mùa đông ở thành phố S cũng tới rồi, mùa đông ở phía nam vừa lạnh vừa ẩm, hơn nữa Giáng Sinh cũng sắp đến, nơi nơi đều toát lên hơi thở của ngày lễ dần đến, Lư Dục Hiểu tới đại học S thăm Ngu Thư Hân dạy học.

Một tuần Ngu Thư Hân chỉ có một ngày dạy học, nhưng cơ bản phòng học vẫn đông đúc.

Lúc Lư Dục Hiểu đi vào Ngu Thư Hân đang dạy học, cô ta mặc một chiếc áo khoác màu trắng, bên trong là một chiếc váy hoa, lộ ra một ít bả vai, hơn nữa người lớn lên lại xinh đẹp, khó trách nhiều sinh viên như vậy.

Ngu Thư Hân giảng bài rất nhẹ nhàng, sinh viên phía dưới nghe giảng cũng rất nghiêm túc.

Lư Dục Hiểu ngồi ở dãy cuối cùng, Vương Tinh Việt ngồi bên cạnh cô, cậu đỏ mặt, vụng trộm nói chuyện với Lư Dục Hiểu : "Chị ơi, có phải gần đây chị bận lắm không?"

Lư Dục Hiểu liếc cậu một cái, cười nói: "Vẫn tốt lắm."

Vương Tinh Việt nói: "Kỳ nghỉ đông thì khi nào nhập học ạ?"

"Sau khi các em nghỉ."

Nét mặt Vương Tinh Việt hưng phấn: "Vậy thật tốt quá, đúng rồi, em có vẽ một bức tranh, về đến em sẽ cho chị xem."

"Được."

Vương Tinh Việt lại hỏi: "Chị ơi, nếu chị đem tranh của em đến triển lãm, chắc em có thể bán được đúng không ạ?"

"Em cần tiền gấp à?" Lư Dục Hiểu lúc này mới chuyên tâm nhìn Vương Tinh Việt, Vương Tinh Việt dừng một chút, nói: "Vẫn tốt lắm ạ, không phải quá gấp đâu."

Lư Dục Hiểu biết Vương Tinh Việt còn hai đứa em gái đang đi học, học phí rất nhiều, cô nói: "Em có thể sửa lại một chút những bức tranh kia của em, khi nào rảnh chị sẽ hẹn bạn mình đến phòng vẽ tranh nhìn thử xem, nếu có cơ hội thì bán đi thôi."

"Dạ được ạ! Cảm ơn chị." Vương Tinh Việt rất cảm kích, lại nhìn trộm hôm nay cô mặc một chiếc áo lông màu đen cổ chữ V, làm lộ ra chiếc vòng cổ sáng lấp lánh, cả người xinh đẹp mà lạnh lùng, cậu vội vàng chuyển tầm mắt.

Tiếng chuông hết tiết vang lên.

Ngu Thư Hân gọi Lư Dục Hiểu đi ăn cơm, hai người đi trong sân trường nói chuyện phiếm, Ngu Thư Hân nói: "Rốt cuộc chị cũng biết bạn trai em là ai rồi."

Lư Dục Hiểu cười cười, tay đút bên trong túi quần, Ngu Thư Hân nói: "Chị cứ nghĩ rằng em sẽ tìm người có gia thế tương đương chứ."

"Đều là do mẹ em nhọc lòng." Lư Dục Hiểu nói.

Ngu Thư Hân nhìn cô, cười cười nói, nói: "Dì chắc không hài lòng đúng chứ? Đến lúc đó em định làm sao?"

"Em vẫn chưa nghĩ nhiều đến như vậy đâu."

Lấy gia thế thật sự của Thừa Lỗi mà nói, chỉ sợ mẹ của cô sẽ nhanh chóng vội vàng bán cô đi mà thôi, Ngu Thư Hân lại hỏi: "Có phải em định triển lãm lần sau sẽ cho Vương Tinh Việt đi theo đúng không?"

Lư Dục Hiểu gật đầu: "Dạ đúng."

Ngu Thư Hân trên mặt có chút không tán đồng: "Em làm vậy không tốt đâu, vốn dĩ em....." Danh khí hai người có nét giống nhau, cô ta không tiếp tục nói câu đó mà chuyển sang câu khác: "Nếu em để người khác tham gia triển lãm như thế, lỡ sau này người đó nổi hơn em thì sao?"

"Vậy không phải là tốt sao chị?" Lư Dục Hiểu nói, trước nay cô vẫn nhớ rõ lời Đường Ý nói với cô, vẽ tranh không thể gấp, cái gọi là danh khí cũng không thể xem nặng, chỉ có tự do mới mang đến linh cảm. Ngu Thư Hân nghe xong liền biết quan điểm hai người bất đồng, cô ta không lên tiếng nữa, đổi lại là cô ta, cô ta tuyệt đối không để cho triển lãm tranh của mình treo tranh người khác, có là Trương Lăng Hách cũng không được.

Hai người ăn cơm xong liền tạm biệt nhau.

Lư Dục Hiểu về đến nhà, liền có đồ chuyển phát nhanh đến, cô lên lầu mở ra, một chiếc váy ngủ bằng ren gợi cảm, cô cầm nó lên đi đến trước gương nhìn trái nhìn phải, rất vừa ý.

Vào ban đêm, khi cô cùng Thừa Lỗi video gọi điện, cô cười nói với Thừa Lỗi : "Anh chờ em một chút nhé."

Không đợi Thừa Lỗi phản ứng, Lư Dục Hiểu cầm áo ngủ chạy đi thay đồ, một lát sau cô cầm lấy điện thoại, hơi đẩy ra áo khoác phía bên ngoài, lộ ra váy ngủ ren gợi cảm bên trong.

Cô cười tủm tỉm hỏi: "Đẹp không ạ?"

Thừa Lỗi nửa ngày không nói chuyện, anh đưa tay đẩy mắt kính.....

Lư Dục Hiểu còn cười chờ anh trả lời, hình ảnh đột nhiên tối sầm.

Anh cúp điện thoại.

Lư Dục Hiểu : "........"

Một tin nhắn wechat đến

【Lỗi : Anh... để anh nghỉ ngơi một chút. 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro