Chương 51 Ngoại Truyện 3 : Tân Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lư Dục Hiểu cảm thấy mình có thể làm một cô gái xấu xa, mấy thứ như lương tâm này, tiểu tiên nữ các cô không cần. Huống chi nói lương tâm với tên Thừa Lỗi không biết xấu hổ này, Lư Dục Hiểu cảm thấy nhất định đầu cô đã bị nước vào rồi.

Hai người ngồi trên xe.

Lư Dục Hiểu ngước khuôn mặt lên, cười ngọt ngào, cô có ý đồ muốn lừa dối trót lọt: "Chẳng phải em gả cho anh đã là bồi thường rồi sao?"

"Hình như em cũng không lỗ." Người nào đó nâng bàn tay cô đặt lên cơ bụng của mình.

"Này!" Bên tai Lư Dục Hiểu đỏ lên, bất mãn nói: "Tất cả mọi người đều ở đây đấy."

Lái xe, người đại diện và trợ lý đều tỏ vẻ: "Chúng tôi chẳng thấy gì cả."

Bị tình yêu của người khác làm mờ cả mắt rồi.

Thừa Lỗi nghe thấy câu này, lại càng không kiêng nể gì cả: "Bọn họ không nhìn thấy, gọi một câu ông xã xem nào."

"Em..." Lư Dục Hiểu một lời khó nói hết mà nhìn anh: "Bọn họ không nhìn thấy nhưng nghe thấy."

Quần chúng vây xem vô cùng phối hợp: "Chúng tôi cũng không nghe thấy, chúng tôi không tồn tại."

"..." Cmn không tồn tại.

Thừa Lỗi cong môi, xích lại gần chiếm tiện nghi của cô: "Gọi ông xã đi."

"Quá thô bỉ, em không thích." Lư Dục Hiểu mạnh miệng, nhưng thật ra là rất thích.

"À." Thừa Lỗi đã hiểu: "Hóa ra Hiểu Hiểu muốn gọi cho một mình anh nghe."

"..." Gương mặt của cô càng nóng, cái đồ không biết xấu hổ này, nói thế nào thì anh cũng có lý.

Phía trước truyền đến một tiếng cười không kiềm chế được, Lư Dục Hiểu xấu hổ vô cùng, dứt khoát vùi trong lồng ngực anh.

"Anh Lỗi, cùng đi ăn một bữa trước đi?"

"Đúng vậy, chúc mừng anh Lỗi ôm người đẹp về nhà."

"Lư Dục Hiểu cảm thấy thế nào?"

Lư Dục Hiểu còn chưa lên tiếng, Thừa Lỗi đã nói: "Gọi bà chủ."

"..." A a a, Lư Dục Hiểu vừa ngẩng đầu lên lại cúi xuống.

Mọi người bắt đầu bật cười, Lâm Kỳ cười khẽ: "Bà chủ da mặt mỏng, xem ra sau này có thể chịu đựng được. Ông chủ của chúng tôi không biết xấu hổ, bà chủ có thể bao dung hơn, tuyệt đối đừng để kẻ gây tai họa này làm hại thế giới."

"Anh Lỗi chính là không biết xấu hổ, thật ra cũng rất ngây thơ, khà khà khà."

Lư Dục Hiểu ngồi giữa một bầy ánh mắt ái muội, quả thực đã sắp bốc cháy rồi, quả nhiên ở cùng tên ngốc Thừa Lỗi đã lâu, nhiều người cũng thích đùa giỡn người khác, cô lén lút véo một cái trên đùi anh cho hả giận.

Người nào đó được công nhận là không biết xấu hổ cúi đầu xuống, nói bên tai cô: "Anh ngây thơ không?"

"Lưu manh, biến thái, không biết xấu hổ."

Thừa Lỗi chẳng những không tức giận mà khóe miệng còn mang theo mấy phần ý cười, nếu không phải như thế thì Hiểu Hiểu cũng sẽ không dựa trong ngực anh đâu.

Bên này, mọi người đã bàn bạc xong, đã tin tưởng tuyệt đối rằng Lư Dục Hiểu sẽ bị tên mặt dày Thừa Lỗi bắt nạt.

"Chị dâu đừng sợ, chúng em sẽ đứng về phía chị."

"Nếu anh Lỗi bắt nạt chị, chị tuyệt đối đừng dung túng, chúng em đều là hậu thuẫn vững chắc của chị."

Một đám anh em "sống chết có nhau" dễ dàng làm hậu thuẫn cho Lư Dục Hiểu, có thể thấy được nhân duyên của Thừa Lỗi "quá tốt" rồi.

"Được rồi." Thừa Lỗi cảm thấy buồn cười: "Tôi thấy các người trước mặt bà xã tôi đều có tiền đồ, sao trước mặt tôi thì lại giống như sợ hãi vậy."

Tự tâng bốc bản thân ngay trước mặt bà xã.

Cả đám bị vạch trần liền ngậm miệng.

Lư Dục Hiểu chỉ để ý đến xưng hô của anh với mình, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, một lúc lâu cũng không bình tĩnh nổi.

Đến quán lẩu, Lư Dục Hiểu gọi Điền Gia Thụy, người đại diện và trợ lý tới.

Sau khi Liên Thắng uống nhiều, bắt đầu bán thảm: "Cậu nói xem, tôi theo cậu nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao nhỉ."

Thừa Lỗi gật đầu: "Đúng là không có công lao."

"Tôi thật sự xem cậu như con ruột, trông mong cậu có tiền đồ."

"..." Anh im lặng một hồi, đặt một cánh tay lên vai người đại diện: "Không ngờ anh còn có dã tâm này."

Các nhân viên khác: "..."

Liên Thắng nói năng lộn xộn: "Nhưng cậu kết hôn tôi vẫn rất vui vẻ."

"Rất mất mát." Thừa Lỗi vạch trần anh ta: "Cảm thấy em làm chậm trễ sự nghiệp của anh."

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, không ngờ một người đàn ông trung niên như Liên Thắng lại kéo áo khoác anh khóc hu hu: "Huhuhu sao cậu có thể lấy vợ cơ chứ."

Thừa Lỗi : "Không sao, không có lần thứ hai đâu."

Đám người: "..."

Lư Dục Hiểu suýt bị sặc chết, lời trấn an này thật sự khiến người ta phải thổ huyết mà. Đáng tiếc là Liên Thắng uống say nên cũng không biết, tưởng Thừa Lỗi cho mình một hứa hẹn, lập tức ngừng khóc, hết sức vui mừng nói: "Không có lần thứ hai thì tốt."

"..." Thật tin người.

Lần này, ngay cả nhân viên bên cạnh Lư Dục Hiểu cũng không nhịn được mà cười đến gập người, Lư Dục Hiểu lơ đãng hỏi một vấn đề sắc bén: "Jio Jio, anh còn muốn mấy lần?"

Ngày đầu tiên kết hôn, Thừa Lỗi vô cùng ham sống mà nói: "Không có Hiểu Hiểu thì là vài lần, có Hiểu Hiểu rồi thì một lần."

Lời tâm tình này đột nhiên xuất hiện khiến mọi người đều bật cười, nhao nhao tỏ vẻ khâm phục. Lư Dục Hiểu uống một ngụm che giấu sự ngượng ngùng của mình, quyết định tạm tha cho anh.

Có người rót rượu cho Thừa Lỗi, Lư Dục Hiểu biết anh không thể uống: "Tôi uống vậy."

"Em uống thay anh?" Trong lòng Thừa Lỗi ấm áp: "Bé ngốc."

Anh cướp chén rượu đưa cho Điền Gia Thụy : "Chú rất muốn uống hả?"

Điền Gia Thụy : "???"

Ai muốn uống chứ? Rốt cuộc anh ta đã tạo nghiệt gì mới quen biết với Thừa Lỗi vậy.

Mặc dù trên mặt tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng Điền Gia Thụy lại bật cười, thật ra Thừa Lỗi chỉ đùa một chút với anh ta thôi, đang chuẩn bị ngăn cản thì bị Trình Tiêu bên cạnh đoạt trước, cô nàng giương mắt, không vui trừng Thừa Lỗi : "Anh còn bắt nạt Tiểu Điền nhà em nữa thì em nhất định sẽ không tha cho anh."

Nói xong còn quơ quơ nắm đấm nhỏ của mình.

Thừa Lỗi và Điền Gia Thụy là bạn tốt lâu năm, không khác gì anh em ruột, anh híp mắt, vui mừng nói: "Gia Thụy nhà ta cũng có người bảo vệ rồi."

"Nhà em chứ, anh mau cút đi."

Thừa Lỗi bị người ghét bỏ, dở khóc dở cười: "Được được được, nhà cô."

Cô em gái này của anh thực sự quá hung dữ rồi

Cơm nước xong xuôi, Lật Diệp lôi kéo Liên Thắng nói chuyện hợp tác sau này, Thừa Lỗi dẫn Lư Dục Hiểu đi: "Ơ? Về sớm vậy à?"

Anh rất đứng đắn nói: "Ừ, chẳng phải còn chuyện quan trọng sao?"

"Chuyện quan trọng gì?" Lư Dục Hiểu không ngờ hôm nay còn có thể có chuyện quan trọng gì, rõ ràng hai người đều đã rời công việc lại.

"Em đoán xem?" Thừa Lỗi ôm cô: "Chuyện quan trọng nên làm trong đêm tân hôn."

"..." Lư Dục Hiểu cũng dang tay ôm anh, cô cúi đầu, che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình, sau khi rời khỏi căn phòng bật điều hòa, cô cảm thấy hơi ấm trên người anh rất vừa vặn, khiến người ta muốn dựa vào.

Về đến nhà, Lư Dục Hiểu muốn đi tắm, cô cảm thấy tóc mình đều có mùi lẩu, nhưng người nào đó không cho cô đi: "Chỗ này không có ai, có phải nên gọi một tiếng ông xã không?"

"Em..." Không biết vì cái gì, sau khi chính thức nhận giấy hôn thú, quan hệ của hai người đã hợp pháp, nhưng Lư Dục Hiểu lại không thể gọi: "Chờ em tắm xong được không?"

"Chờ em tắm xong thì anh không cho em cơ hội này." Thừa Lỗi tiến về phía trước một bước, giầy chống lấy mũi chân của cô: "Hay là, vào trong lại gọi?"

Anh giơ tay lên, cởi cúc áo sơmi trên cùng của cô, giọng điệu mang vẻ nguy hiểm.

Khuôn mặt Lư Dục Hiểu lại nóng lên, giọng nói của cô rất nhỏ: "Ông xã."

"Anh không nghe thấy."

Cô ngẩng đầu, tức giận nhìn anh: "Em không gọi."

Lư Dục Hiểu cúi người, định chui ra từ dưới cánh tay anh, bỗng bị Thừa Lỗi chặn eo từ phía sau, anh nhỏ giọng dụ dỗ cô, giọng nói dịu dàng vang lên sau tai cô: "Bảo bối, gọi thêm một lần, anh sẽ không làm khó em nữa."

Người đàn ông này, sao ngay cả giọng nói cũng có thể gợi cảm như vậy?

Hô hấp của Lư Dục Hiểu hơi gấp gáp, "chịu nhục" mà nói: "Ông xã, em muốn vào tắm."

Lúc này Thừa Lỗi mới tha cho cô.

Lúc Lư Dục Hiểu mặc áo ngủ đi ra, Thừa Lỗi còn đang tắm trong phòng khác, cô vừa ngồi xuống liền nghe được bên kia gọi : "Bà xã, lấy khăn tắm giúp anh."

"..." Có ai đi tắm mà ngay cả khăn cũng không cầm chứ?

Lư Dục Hiểu ngẩng đầu, vỗ vỗ gương mặt đang nóng lên, cầm khăn đến trước phòng tắm rồi gõ cửa.

Thừa Lỗi mở cửa, cánh tay hữu lực vốn dĩ nên cầm khăn tắm trên tay cô, nhưng lại kéo cả người nào đó vào: "Này, Thừa Lỗi !"

"Cũng đã gọi ông xã rồi." Người đàn ông nắm cằm của cô: "Sao lại nhanh quên như vậy?"

"Em... Em chỉ cảm thấy có chút không chân thực." Lư Dục Hiểu lắp bắp: "Có phải em đang nằm mơ không?"

Cô luôn phân biệt rõ cảnh trong mơ và hiện thực, nhưng giờ phút này lại có chút mê mang, sao đã lĩnh chứng rồi, sao cô lại đột nhiên trở thành vợ của Thừa Lỗi rồi.

Anh cong môi, giọng nói khàn khàn: "Không phải nằm mơ, em tự cảm nhận kỹ đi."

"Thừa Lỗi !"

Đến cuối cùng, xưng hô này cũng đã trở thành ông xã, Lư Dục Hiểu xấu hổ, lại nghe thấy anh nói: "Có phải dạy em như vậy rất dễ học không, em nhìn xem, em đã tiến bộ rồi kìa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro