19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Thời Quang rốt cục thắng được một ván đầu tiên, ở bảng xếp hạng, Thời Quang Chử Doanh hai người hưng phấn đến khoa tay múa chân.

Vừa hay gặp Hồng Hà trở về. Hồng Hà một phát xông vào dập tắt Thời Quang đang nhảy múa vui mừng

Hồng Hà trên mặt bị thương, nói là bị va vào cửa

Thời Quang nói: "Vậy là anh tiếp đất bằng mặt sao." ]

Không chờ mọi người đặt câu hỏi, Hồng Hà giành trước lên tiếng, "Không nên hỏi đại hiệp vết thương trên mặt, đó là bí mật của đại hiệp."

Bạch Tiêu Tiêu ghét bỏ, "Ai muốn hỏi cậu, tôi muốn nói chính là Chử Doanh cùng Thời Quang càng ngày càng giống , đều đáng yêu giống nhau."

Giang Tuyết Minh nói: "Chử Doanh từ từ Quang hóa, tớ thật thích hai người bọn họ ở chung a."

Hà Gia Gia nói: "Không dễ dàng a, thua hết 5 bàn, Thời Quang rốt cục thắng một ván, tiếp theo nên trở mình đi."

Thời Quang nói: "Thời khắc bản thân phát sáng còn chưa đến, còn có một chút lửa nữa."

[ Tân Sơ đoạn tái là cái gì Thời Quang cũng không biết, Hồng Hà muốn dẫn Thời Quang đi mở rộng tầm mắt.

Chử Doanh tích cực cầu đi, "Không biết có thể gặp phải Du Hiểu Dương không?"

Thời Quang nói: "Thầy ấy cũng sẽ đi thôi." ]

Tang Nguyên cười, "Một ghi nhớ đại, một ghi nhớ tiểu ; đôi thầy trò này với Du gia phụ tử các người thật có duyên đi."

Du Hiểu Dương nói: "Có thể bị Chử Doanh ghi nhớ thực sự là có phúc ba đời a."

[ Thời Quang, Chử Doanh, Hồng Hà ba người đi tới U Huyền kỳ thất.

Chử Doanh nhẹ nhàng chạm tay lên bàn cờ, "Đã lâu không có cái cảm giác này , thật muốn được chơi cờ ở đây."

Nói xong, Chử Doanh nhìn về phía Thời Quang, Thời Quang cũng nhìn hắn nở nụ cười. ]

Thẩm Nhất Lãng nói: "Chử Doanh thật sự rất yêu cờ vây a."

Lâm Xán nói: "Thật sự thay Chử Doanh đáng tiếc a, anh ấy nhất định muốn tự tay cầm quân cờ mà không phải xuyên qua bàn cờ như vậy."

Có vài thứ, chung quy chính là không thể thay thế.

Cảm nhận được một bầu không khí trầm trọng, Hồng Hà vội vàng sinh động bầu, "Tôi đã nói rồi, Hồng thiếu hiệp lỗ tai tốt như vậy, làm sao có khả năng nghe lầm, Thời Quang lúc đó gọi chính là Chử Doanh, cậu còn không thừa nhận, trái lại còn giả bộ ngớ ngẩn."

Thời Quang cười, "Như thế nào, cảm giác mỗi ngày có thần tượng làm bạn ở bên người thế nào?"

Hồng Hà nói: "Thụ sủng nhược kinh nha."

Ngô Địch thở dài nói: "U Huyền kỳ thất đúng là cổ vận mười phần a, Chử Doanh đứng ở bên trong, thật sự có loại cảm giác Mộng Hồi Nam Lương."

Nghe được Hồng Hà nói với Thời Quang năm nhất định phải ở U Huyền kỳ thất chơi cờ, các vị học sinh ở đạo trường lòng dạ ác độc tàn nhẫn run lên một cái, Thời Quang cùng Hồng Hà nói được làm được, Thẩm Nhất Lãng cũng lập tức có thể tiến vào U Huyền kỳ thất , vậy còn bọn họ? Bọn họ lúc nào mới có thể quang minh chính đại đến ở U Huyền kỳ thất chơi cờ? Hi vọng ngày đó sẽ không quá xa.

[ Trong phòng xem đấu cờ, Hồng Hà cùng Vương Xung cũng không biết cãi nhau bao nhiêu lần , lúc Thời Quang chạy tới, Vương Xung chính muốn rời khỏi.

Hồng Hà cùng Thẩm Nhất Lãng khá là coi trọng Du Lượng, kết quả Du Lượng bỗng nhiên rơi xuống một bước tiểu Phi, mọi người thấy kỳ lạ.

Thời Quang hỏi Chử Doanh, "Cậu ấy đã nghĩ xong nước cờ chắc thắng rồi sao? Nếu không tại sao lại hạ như vậy?"

Chử Doanh nói: "Tiểu Lượng ván này phần thắng vẫn chưa tới năm phần mười."

"- Vậy mà còn chơi kiểu đó?

"Nếu như nói có cái gì quan trọng hơn cả thắng thua, thì đó là cậu ấy muốn em thấy được khả năng mạnh nhất của cậu ấy. "

"- Ý của anh là cậu ấy đang tuyên chiến với em sao?"

Chử Doanh gật đầu.

Thời Quang thở phào nhẹ nhõm, "Vậy em cũng sẽ ứng chiến thật tốt." ]

Hồng Hà không dám nói lời nào , trào phúng Vương Xung hắn không sợ, thế nhưng bị bốn vị đại lão nghe được hắn bẩn thỉu Triệu Băng Phong, hắn cảm giác muốn xong đời.

Đúng là Triệu Băng Phong mở miệng , "Tiểu Lượng a, theo ta chơi cờ còn dám tồn tại tâm tư khác, em cũng là gan lớn a."

Đây là bỏ qua Hồng Hà không đề cập tới .

Du Lượng nói: "Bởi vì biết kết quả cuối cùng, cùng với không thể chống lại, không bằng tranh đấu sống chết một phen, cũng để ưu thế của chính mình có thể thể hiện ra, Thiên Nguyên lão sư vẫn là em khó có thể lay động."

Triệu Băng Phong nở nụ cười.

Hắn biết nguyên nhân Hồng Hà không thích hắn, từ thân phận của một người đứng xem những việc làm, nghe lời nói của mình, xác thực làm mất thân phận. Ngay cả hắn cũng có chút chán ghét mình, đừng nói là ghét cái ác như kẻ thù Hồng Hà .

Bây giờ một khi tỉnh táo, sau đó cũng nên chú ý tu hành , Trung Quốc Kỳ đàn bốn vị Thái Sơn Bắc Đẩu, hắn cũng không thể bởi vì phẩm hạnh mà rơi lại tác phong.

Giang Tuyết Minh nói: "Thẩm Nhất Lãng không hổ là Thẩm lão sư, cùng Hồng Hà Thời Quang thật sự không giống nhau. Hồng Hà Thời Quang vẫn là đứa nhỏ, Thẩm Nhất Lãng lại rất thận trọng, rất thành thục, nhìn qua liền đặc biệt tin cậy, bình luận mạch lạc rõ ràng, có lý luận có chứng cứ, khó trách Tiêu Tiêu tỷ tỷ yêu thích."

Bạch Tiêu Tiêu không phải là nữ tử hay nhăn nhó, trực tiếp phóng khoáng nói: "Đúng, đây chính là mị lực của A Lãng nhà chúng ta."

[ Thi đấu xong có phóng viên phỏng vấn Du Lượng, "Du Lượng Sơ đoạn, phong cách chơi cờ ngày hôm nay của cậu vô cùng khác thường, tựa hồ vô cùng cấp tiến, điều gì khiến cậu thay đổi đây?"

Du Lượng nói: "Nếu anh không thay đổi, thì sẽ bị người khác đuổi theo, tôi vẫn muốn tiếp tục tiến bộ cùng tăng cao."

Chử Doanh nói :"Thực ra, em mê chơi cờ cũng nhờ có Tiểu Lượng. Mà cậu ấy, đã từng tưởng rằng em đánh cờ rất giỏi, bây giờ lại sợ em đuổi kịp cậu ấy. Nhưng cũng chính vì hai người so kè nhau như vậy, hai người đều đã đồng thời tiến bộ". ]

Phương Tự một mặt không chịu được, "Được nha, tiểu Lượng, em chơi cờ lấp lánh thì không nói đi, nhưng phỏng vấn cũng lấp lánh , còn có cái gì là em không thể làm?"

Du Lượng đàng hoàng trịnh trọng, "Sư huynh, em không có nói sai, em thực sự nói thật, huynh xem, hiện tại Thời Quang không phải cũng đã đuổi theo sao?"

Thời Quang tiếp lời, "Không sai, Du Lượng nếu như không tăng cao kỳ lực, vậy tớ hiện tại sẽ không chút khách khí đem cậu đạp ở dưới chân."

Du Hiểu Dương nói: "Chử Doanh nói không sai, trong lúc Tiểu Lượng cùng Tiểu Quang một truy một cản , hai người đều đồng thời tiến bộ rồi."

[ Công việc của Thẩm Nhất Lãng bị Vương Xung chiếm mất , lại từ chối chơi cờ với thân phận kỳ thủ chuyên nghiệp, lại bị Hồng Hà cùng Thời Quang giựt giây mua điện thoại di động, hiện tại chính là hai con không. ]

Chu Đại Dũng vỗ vỗ vai Thẩm Nhất Lãng, không lên tiếng.

Thẩm Nhất Lãng hướng mọi người cười cười, "Không có chuyện gì, đều qua rồi , bây giờ quay đầu nhìn, cũng không có gì ghê gớm."

Tang Nguyên nói: "Khổ tận cam lai liền tốt."

Thẩm Nhất Lãng cười gật đầu, "May mà em không hề từ bỏ con đường cờ vây này, chỉ cần kết quả tốt, quá trình dù có khổ em cũng không sợ. Huống chi, có Tiêu Tiêu ở đây, Hồng Hà Thời Quang cũng bận bịu không ít , càng có tâm huyết của Đại lão sư cùng Ban lão sư , em cũng không trải qua đau khổ gì."

Hà Gia Gia nói: "Thẩm Nhất Lãng nhưng là Doanh gia a, người ta thành công định đoạn, tay trái bạn gái, tay phải huynh đệ, đắc ý a."

Thời Quang nói: "U, Gia Gia nhà chúng chính ta là đố kị ."

Hà Gia Gia nói: "Mặc kệ cậu."

[ Vì vấn đề tiền bạc, Thẩm Nhất Lãng vắng mặt trên lớp nhiều lần, ngay cả cuộc thi ở một tổ của Đại lão sư cũng dám chạy thoát.

Hồng Hà vì kéo dài thời gian cho Thẩm Nhất Lãng mà tiếp nhận lửa giận của Đại lão sư, Thời Quang thì lại nhờ điện thoại để tìm tới Thẩm Nhất Lãng chỗ làm việc, phát hiện ra đó là một chỗ rửa xe.

Thời Quang muốn tiến lên, bị Chử Doanh ngăn cản, "Chắc chắn bây giờ cậu ấy không muốn gặp em. Em nghĩ xem, nếu cậu ấy muốn các em biết, thì đã nói với các em từ lâu rồi. Chẳng qua cậu ấy cũng chỉ đang giữ gìn chút lòng tự trọng cuối cùng của mình mà thôi ."

Thời Quang sâu sắc nhìn Thẩm Nhất Lãng một chút, nói với Chử Doanh: "Em có một biện pháp, thử xem!"

Buổi tối Thẩm Nhất Lãng về ký túc xá, nhìn thấy áp phích tuyển người của ở cung thiếu niên cùng với một chiếc điện thoại mới mà Hồng Hà cho hắn. ]

Lâm Xán nói: "Sư huynh cùng Thời Quang cũng quá tốt rồi đi."

Hà Gia Gia nói: "Đủ trượng nghĩa! Trong cuộc đời có thể gặp phải bằng hữu như thế, thực sự là may mắn."

Ngô Địch nói: "Đúng đấy, có huynh đệ như vậy, còn có cái gì không vừa lòng đây?"

Phương Tự nói: "Làm sao không ai khen Bạch Xuyên lão sư nhà chúng ta, Thời Quang, em được đó, chơi cờ tìm sư huynh, tìm việc cũng tìm sư huynh."

Thời Quang nói: "Bởi vì em biết Bạch Xuyên lão sư của chúng ta người soái tâm địa còn thiện lương, còn đặc đáng tin. Em hiểu ra nếu khó khăn, liền sẽ nghĩ tới Bạch Xuyên lão sư, a, em thật sự thật yêu Bạch Xuyên lão sư."

Thẩm Nhất Lãng nghiêm mặt nói: "Đối với sự giúp đỡ của Bạch Xuyên lão sư, em nhất định sẽ không quên."

Bạch Xuyên cười, "Nhất Lãng, là thầy nên cảm ơn em, đoạn thời gian đó thầy vẫn bận việc của Vi Đạt. Cung thiếu niên sơ sẩy rất nhiều, cũng còn tốt Thời Quang đề cử em, kỳ phong của em vững vàng, cơ sở vững chắc, cờ vây tri thức cũng dạy rất tuyệt, đối xử học sinh lại rất ôn hòa, bọn học sinh đều rất yêu thích em, em chính là giúp đỡ thầy rất nhiều."

[ Đêm khuya trong phòng học cờ vây, Bạch Tiêu Tiêu quan tâm tình huống của Thẩm Nhất Lãng. Tuy không có được đáp án, Bạch Tiêu Tiêu cũng không tức giận, vẫn cổ vũ hắn, an ủi hắn, lại đưa cho Thẩm Nhất Lãng một hộp thuốc bôi tay. ]

Hồng Hà trêu chọc, "Ai nha, này còn không phải đàm luận luyến ái sao, này để cẩu độc thân sống thế nào nhỉ?"

Thẩm Nhất Lãng hỏi: "Lẽ nào cậu là cẩu độc thân sao?"

Hồng Hà cười hì hì, "Ý của tôi là sau đó chúng ta có thể đồng thời tú ân ái."

Sau đó hai người bị mọi người hợp lại tấn công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro