18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Ban lão sư nhìn ba phần kỳ phổ của Thời Quang không  thoả mãn lắm, Đại lão sư  vừa nhìn, nhắc nhở: "Anh không nhìn ra ba trang kỳ phổ này được đánh cùng 1 lúc sao?."

"Ý cậu là đấu ba trận 1 lúc?"

Đại lão sư nói: "Hạ thành như vậy nói còn nghe được ."

Ban lão sư liền vội vàng đứng lên đuổi tới Thời Quang. ]

Hồng Hà trước đây nhìn thấy Đại lão sư đó là chuột gặp mèo, sợ muốn chết. Sau khi từ Dịch Giang Hồ tốt nghiệp , lại không sợ tí nào , hiện nay còn dám cùng Đại lão sư kề vai sát cánh, "Đại lão sư không hổ là Đại lão sư, mắt sáng thức anh hùng a."

Đại lão sư tức giận nói: "Thiếu nịnh hót."

Ban lão sư tham gia trò vui, "Ai nha, Hồng Hà, em đây là xem thường thầy 'Mắt sáng' đi?"

Hồng Hà vò đầu, nói không lên lời, cuối cùng lắp bắp nói: "Ban lão sư, thầy  lúc nào thì thích nói giỡn như vậy? Em đương nhiên cũng rất tôn kính thầy rồi."

Thời Quang nói tiếp, "Trách em, trách ban đầu em cùng Ban lão sư hạ ván cờ quá tệ, ảnh hưởng Ban lão sư phán đoán."

Đại lão sư nói: "Em lúc đó này trình độ xác thực không đủ tiến vào Dịch Giang Hồ. Thế nhưng, chúng ta vừa ý chính là tiềm lực của em, sự thực chứng minh, em quả thật không tệ."

Ban lão sư nói: "Kỳ thực Thời Quang lúc đó vấn đề lớn nhất ở chỗ tâm thái, em ấy cùng thầy đánh ván cờ này, quá sốt sắng , không có phát huy ra hết thảy kỳ lực."

[ Thời Quang ở lật sách, trong lúc vô tình nhìn thấy "Cách trạch diệu nhật" .

Cuối cùng hai người suy đoán ra, Chử Doanh cũng là bởi vì "Cách trạch diệu nhật" mà đi tới Tiểu Bạch Long cùng Thời Quang bên người. ]

Phương Tự châm chước thố từ, "Vì lẽ đó, Chử Doanh biến mất là cùng cách trạch diệu nhật có quan hệ sao?"

Thời Quang lắc đầu, "Em không biết,em không có thăm dò qua."

Mọi người cũng sẽ không tiếp tục nhiều lời .

Thời Quang hẳn sớm đã có suy đoán tại sao Chử Doanh rời đi nhưng chậm chạp không muốn đi nghiệm chứng. Sợ cũng là tích trữ trốn tránh tâm tư, hay là dưới cái nhìn của cậu ấy , chỉ cần không đi cầu chứng, Chử Doanh vẫn còn khả năng trở về.

[ Ròng rã năm ngày, Thời Quang đều không nhận được điện thoại của Dịch Giang Hồ.

Trên lớp Ngữ văn, Thời Quang mất tập trung, "Em xem a, em lúc này là triệt để không có hi vọng ."

Chử Doanh an ủi: "Năm sau chúng ta thi lại cũng vậy mà? Sang năm không được, vậy thì năm sau nữa, năm sau nữa không được thì ba năm sau.Tiểu Bạch Long có một đồ đệ, trung niên mới bắt đầu học cờ vây. Sau đó thì sao? Vẫn là một cờ vây danh sĩ một thời."

Thời Quang cũng không có bị an ủi: "Anh thật là biết an ủi người."

Chử Doanh chống nạnh, "Em nhìn anh một chút, anh cũng đợi nhiều năm như vậy rồi, giờ đợi thêm một chút."

Không đợi Thời Quang đáp lời, lão sư liền gọi người đang đi học lan man Thời Quang trả lời , Thời Quang đương nhiên không trả lời được.

Lão sư trào phúng: "Bạn học Thời Quang của chúng ta, sắp làm kỳ thủ chuyên nghiệp rồi. Bảo cậu ấy ngồi học trong lớp của thầy một chút cũng không ngồi yên được. Đầu óc của em có phải đã bay đến bục trao giải quán quân thế giới rồi không?"

Dưới đài học sinh nghe xong đều nở nụ cười.

Người lão sư kia lại nói: "Học tập không giỏi, tìm những con đường khác, lão sư có thể hiểu, nhưng nếu như em thi không đỗ, thì có phải cũng không học nữa không? Hạ cờ vây có thể coi như ăn cơm sao?"

Huấn xong Thời Quang, người lão sư kia lại lần nữa nhắc nhở học sinh, "Các em nghe rõ đây ,sau này các em đều giống nhau, tất cả đều vì tìm được một công việc tốt, có biết hay không?"

Học sinh đáp lời, "Biết rồi!" ]

"Kỳ cục!"

Lần này người tức giận cũng không chỉ là các tiểu bối cùng Thời Quang giao hảo ,ngay cả Du Hiểu Dương bốn người bọn họ cũng tức giận.

Du Hiểu Dương nói: "Có ý gì? Người lão sư này đem cờ vây xem thành cái gì ? Tà môn ngoại đạo sao?"

Lâm Lệ âm thanh phát lạnh, "Cái gì gọi là 'Học tập không giỏi, tìm những con đường khác' ? hả? Học giỏi còn chưa chắc chắn có thể hạ hảo cờ vây đâu!"

Tang Nguyên cười gằn, "Lúc nào cờ vây đã biến thành con đường để học sinh học không giỏi lùi vào ? Người lão sư này cũng quá để mắt chính mình rồi!"

Triệu Băng Phong nói thẳng: "Nói hưu nói vượn!"

Bạch Xuyên hung hăng lắc đầu, "Người như thế làm sao có thể làm thầy đây? Một chút đạo đức nghề nghiệp đều không có!"

Hứa Hậu hừ lạnh, "Hạ cờ vây làm sao liền không thể làm cơm ăn ? Hiện tại tiền lương Thời Quang, chỉ tính tiền lương, không đề cập tới tiền thưởng cũng đã vượt xa tiền lương của người lão sư này được không? Hắn từ đâu có dũng khí ở bên kia trào phúng Thời Quang?"

Hồng Hà nói: "Người lão sư này nói không sai, Thời Quang nhà chúng ta chính là đạt được giải vô địch thế giới! Thời Quang, đợi chúng ta đi ra ngoài, trước tiên liền cầm cúp Bắc Đẩu cúp đi tìm người lão sư kia trước mặt làm một vòng. Chờ sau đó cầm danh hiệu cùng với các loại thế giới cúp quán quân, chúng ta lại đi trước mặt hắn làm một vòng, tức chết hắn!"

Thẩm Nhất Lãng đưa ra tính kiến thiết ý kiến, "Chúng ta có thể đi bộ giáo dục trách cứ hắn."

Nhạc Trí đối đề nghị này xem thường, "Đi cái gì mà đi, phiền phức, trực tiếp khai trừ!"

[ Thời Quang bị lão sư huấn đến không ngẩng đầu lên được, Chử Doanh tức không nhịn nổi, hắn đối với tất cả mọi người trong phòng học lớn tiếng nói: " Thiên phú hạ cờ vây của Tiểu Quang hơn các người gấp trăm ngàn lần. Sau này em ấy sẽ trở thành kỳ thủ giỏi nhất! Hơn nữa Tiểu Quang có tôi, em ấy nhất định sẽ  không giống các người , không giống!"

Thời Quang nở nụ cười, suốt ngày phiền muộn đều quét đi sạch sành sanh. ]

Trước màn ảnh Thời Quang cũng nở nụ cười, Chử Doanh, em nhất định sẽ không phụ lòng chờ mong của anh. Chỉ là, em hi vọng, khi em trở thành kỳ thủ lợi hại nhất, anh sẽ trở về làm bạn với em.

Giang Tuyết Minh nói: "Chử Doanh thật sự rất tốt, có dáng dấp như vậy thời khắc giữ gìn, quan tâm  mình ở bên người, thật sự quá tuyệt rồi!"

Bạch Tiêu Tiêu nói: "Chử Doanh tức giận cũng thật đáng yêu a."

Phương Tự nói: "Hai người kia, lẫn nhau đều vì đối phương mà ra mặt. Tiểu Lượng nói cách đánh cờ của Chử Doanh bị đào thải, Chử Doanh còn không phản ứng gì, trước tiên Thời Quang đã xù lông.  Người lão sư này trào phúng Thời Quang, Thời Quang không hề tức giận, Chử Doanh thế nhưng không chịu nổi Thời Quang chịu oan ức, trực tiếp trước mặt mọi người bác bỏ, thật sự rất đáng yêu a."

Du Lượng nói: "Đều là che chở lẫn nhau."

[ Trên ghế salông, Thời Quang xem tin tức cờ vây.

Người chủ trì đưa tin: "Tiếp theo là tình hình thi đấu mới nhất của trận tứ kết danh hiệu Kỳ Thánh, Phương Tự cửu đoạn đã loại tân binh mạnh mẽ Du Lượng Sơ đoạn, trước tiến thẳng tiến vòng bán kết."

Chử Doanh che ở trước tivi, nói sang chuyện khác, "Ai,  ngày hôm nay tại sao mẹ lại về muộn thế nhỉ?"

Thời Quang ủ rũ, "Em nhìn thấy rồi ."

"Tiểu Quang, đừng khổ sở."

" - Có gì đáng khổ sở chứ ? Người ta đều đi tham gia loại thi đấu này rồi, còn em đây? Tuyên bố muốn truy đuổi người ta,ngay cả đạo trường đều thi không đi vào, quá buồn cười ."

Một bên khác, Du Lượng cũng gặp gỡ phiền phức mới, bại bởi Phương Tự cùng Hứa Hậu, lòng tự tin của Du Lượng cũng gặp khó, tâm thái xảy ra vấn đề. ]

Hà Gia Gia thổ tào, "Không hổ là trời sinh đối thủ a, muốn tiến bộ đồng thời tiến bộ, muốn gặp phải phiền phức đồng thời gặp phải phiền phức."

Phương Tự nói: "Hai người bọn họ không chỉ là túc địch, còn là một túc địch có cá tính giống nhau."

Bạch Xuyên hỏi: "Nói như thế nào?"

Phương Tự trả lời: "Thời Quang mới vừa học cờ không lâu,  đạo trường còn chưa vào học, liền dám hò hét muốn truy đuổi tiểu Lượng học có sáu năm cờ vây. Tiểu Lượng đây, một thiếu niên mới vừa định đoạn , đã nghĩ đem em cùng Hứa Hậu những tiền bối chém ở dưới ngựa. Mọi người xem, hai người kia như không giống chứ?"

Mọi người gật đầu, nói không sai

Ngô Địch nói: "Chử Doanh thật tri kỷ , ngay cả tin tức trên TV đều không muốn Thời Quang nhìn, sợ Thời Quang nhìn thấy Du Lượng mà khổ sở."

Lâm Xán ôm mặt: "Tiểu thiên sứ như vậy là chân thực tồn tại sao?"

Thời Quang nhíu mày, "Tồn tại, hơn nữa, tiểu thiên sứ này chỉ thuộc về anh."

Mọi người đối liếc mắt nhìn, "Hai chữ Đố kị đã bị nói nát ."

[ Thời Quang nhận được thư thông báo trúng tuyển của Dịch Giang Hồ. Ngày thứ hai, mẹ của Thời Quang liền mang theo Thời Quang đi làm thủ tục tạm nghỉ học.

Chử Doanh tiếc nuối, "Vừa nghĩ tới sau đó liền không thể trở lại trường học đá bóng , còn thật là khiến người ta thương tâm a."

Thời Quang trợn to hai mắt hỏi: "Anh còn có thể đá bóng được à?"

Chử Doanh nói: "Anh xem người khác đá không được sao?"

Nói xong, còn làm động tác chạy bộ khi đá bóng , Thời Quang cũng đồng thời đá theo. ]

Hồng Hà hồi ức, "Tôi nhớ tới lúc trước khi Thời Quang không đánh cờ ở nhà chơi game, Thời Quang chơi chính là bóng đá chứ?"

Thời Quang chớp mắt, "Hồng thiếu hiệp, có thể nha, anh đều nhớ đến sao?"

Hồng Hà cảm khái, "Anh là người si tình."

Thời Quang mất mặt mặt mũi, "Cút đi a."

Thời Quang vội vã dời đi chủ đề, nhìn thấy trên màn ảnh Phương Tự nhận được điện thoại của nam khoa trong bệnh viện , e sợ cho thiên hạ không loạn ồn ào, "Tự ca, xảy ra chuyện gì a? Tại sao ngươi lại nhận được điện thoại của nam khoa nha?"

Phương Tự cuối cùng cũng coi như rõ ràng Thời Quang lúc đó bị mọi người thấy chơi "Mẹ không ở nhà mới có thể chơi trò chơi nhỏ"  tâm thái , nhắm mắt giải thích, "Điện thoại quấy rầy, điện thoại quấy rầy!"

Thời Quang trịnh trọng gật đầu, "Em hiểu em hiểu."

Phương Tự trên mặt cười nứt ra rồi, "Thời Quang, tiểu tử này không nên suy nghĩ bậy bạ a!"

Mẹ Du quan tâm nói: "Thật sự không có sao chứ?"

"Thật sự không có chuyện gì!" Phương Tự nhanh khóc.

Du Hiểu Dương hừ lạnh, "Nhìn tần suất nó đổi bạn gái, khẳng định không có chuyện gì."

Phương Tự bạn gái bọn họ đã ở trong màn ảnh gặp vài người , mỗi người đều không giống nhau, nhưng khả năng cũng là bởi vì cái này mới...

Phương Tự tan vỡ, lão sư ngài không bằng không phụ hoạ.

Thời Quang biết đúng mực, rõ ràng đùa giỡn quá mức liền không buồn cười , vội vã dừng lại, "Được rồi, được rồi, Tự ca, chúng em không bịa đặt, không tin đồn a."

[ Thời Quang tiến vào đạo trường, Ban Hành lão sư dẫn cậu đi xung quanh, quen thuộc hoàn cảnh cũng bàn giao một ít.

Nghe thấy hai tổ cùng một tổ khác nhau, Chử Doanh nhắc nhở Thời Quang, "Nghe thấy không Tiểu Quang, em hiện tại phải tập trung chơi cờ thật tốt, sớm ngày lên tới một tổ."

Thời Quang thiếu kiên nhẫn, "Ai nha, ta biết rồi, anh đều nói một đường rồi."

Ban Hành nghe xong lời này, có chút lúng túng cười cười, nói với Thời Quang: "Vậy thầy không nói nữa."

Thời Quang trăm miệng cũng không thể bào chữa, nhìn thấy Chử Doanh đang nhìn bảng thành tích cao hứng, tức giận mà không thể làm gì khác hơn là quay về không khí "Quyền đấm cước đá" . ]

Hà Gia Gia cười ha ha, "Hiểu lầm lớn."

Bạch Tiêu Tiêu nói: "Cái thiệt thòi này là Ban lão sư dễ tính, nếu như Đại lão sư, Thời Quang, hừ hừ."

Thời Quang buồn cười, "Bình thường cùng Chử Doanh tán gẫu quen rồi, cũng không hề cấm kỵ người bên ngoài, nhìn như vậy thật giống như tâm thần phân liệt."

Phương Tự hồi ức, "Thời Quang, anh nhớ tới có một hồi anh xem em chơi cờ, sau đó em đột nhiên trừng anh , hẳn người mà em trợn lên cũng là Chử Doanh chứ?"

Thời Quang gật đầu, "Ngoại trừ anh ấy còn có ai a?"

Hồng Hà giơ ngón tay cái lên, "Ban lão sư không hổ là số liệu lưu, dăm ba câu liền đem tình huống của đạo trường nói cho Thời Quang, cũng gián tiếp để Thời Quang lập ra mục tiêu, quả nhiên là chúng ta Dịch Giang Hồ đạo trường trụ cột!"

[ Hồng Hà, Thời Quang, Thẩm Nhất Lãng ba người thành bạn cùng phòng.

Thời Quang cầm đồ vứt lên cái giường trống không, bị Hồng Hà ngăn cản, "Đừng đừng đừng, đừng vứt đồ ở chỗ ấy, cậu vẫn là đừng nên đụng vào chỗ đó thì hơn. Như vậy, cái này là tủ của cậu , cậu ngủ chỗ ấy."

Thời Quang mới đến, nghe lời cực kì,theo lời Hồng Hà nhắc nhở mà làm, nhìn thấy ngăn tủ, Thời Quang hỏi: "Không hỏi sư thừa, không nói chuyện Nhạc Trí, Nhạc Trí là ai vậy?"

Hồng Hà "Xuỵt" một tiếng, thần thần bí bí nói: "Không thể nói, đạo trường chúng ta quy củ thần bí nhều lắm. Sau này tôi sẽ từ từ kể cho cậu." ]

Ban lão sư thổ tào, "Đạo trường chúng ta có quy củ thần bí gì , những quy củ thần bí không phải là Hồng Hà làm sao ?"

Nhạc Trí nói: "Đúng vậy còn không dám đàm luận tôi? Không phải là đố kị tôi sao? Ở trước mặt tôi tự ti mặc cảm a."

Hồng Hà dương nộ, "Ai, đứa nhỏ này làm sao tự đại như vậy? Còn tự ti mặc cảm? Tôi xem cậu chính là nói khoác không biết ngượng!"

Nhạc Trí cắn răng, "Cậu chính là đố kị tôi!"

Thẩm Nhất Lãng vội vàng dừng lại, "Đúng, không sai, Hồng Hà chính là đố kị cậu."

Nói xong, Thẩm Nhất Lãng nháy mắt với Lâm Xán, để Lâm Xán hỗ trợ vuốt lông.

Lâm Lệ hỏi: "Hồng Hà, tại sao không hỏi sư thừa a?"

Thời Quang cướp đáp, "Bởi vì Hồng Hà luôn lừa gạt người khác nói anh ấy là đồ đệ của ngài."

Hồng Hà nói: "Ai lừa người ? Tôi hiện tại chính là đồ đệ của sư phụ  mà."

"- Trước đây không phải."

"Vậy trước kia trừ cậu ra cũng không người khác tin a."

Thời Quang trừng mắt.

[ Thời Quang đối với những món quà của các bạn trong câu lạc bộ hiếu kỳ không ngớt, hành lý còn không lo thu thập liền mở ra lễ vật.

Hồng Hà nhìn theo sau.

Giang Tuyết Minh thiết kế T-shirt của câu lạc bộ, Ngô Địch đưa cờ thưởng 'Vị vua không ngai của giải thi đấu cờ vây trung học', còn có Hà Gia Gia đưa tên gọi "Du Lượng trời sinh khắc tinh" . ]

Du Hiểu Dương lời bình, "Lễ vật này đưa đều phù hợp với đặc điểm của các đứa bé a."

Giang Tuyết Minh tự hắc: "Ý nghĩa trọng đại."

Hà Gia Gia không đồng ý, "Cái này gọi là ý nghĩa trọng đại, nếu em muốn a, đợi Thời Quang trở thành cờ vây đại lão nhìn những lễ vật này, sẽ hồi tưởng lại lúc trước ở bên trong câu lạc bộ cờ vây đón gió chạy trốn xanh miết năm tháng."

Ngô Địch nói: "Ha ha."

Phương Tự cười hỏi Du Lượng, "Đối Thời Quang  khắc tinh tên gọi thấy thế nào?"

Du Lượng sờ cái cổ, "Không sai, cậu ấy chính là khắc tinh của em , có điều không phải cờ vây, mà là ở trong sinh hoạt thượng. Ví dụ như mù đường,  sinh hoạt không thể tự gánh vác a, vẫn chưa thể nhận ra chính mình khuyết điểm....."

Thời Quang giả cười, "Du Lượng, chờ, tớ sẽ để cậu lĩnh hội lĩnh hội cảm giác bị tớ khắc chế trong cờ vây!"

Du Lượng nhíu mày, "Chờ cậu trở thành chủ tướng rồi nói sau đi."

Hậu ca: Nguy, tôi chủ tướng địa vị nguy!

[ Dịch Giang Hồ đạo trường tướng thanh đoàn tập hợp , Thẩm Nhất Lãng mời khách ăn thịt dê, Thời Quang Hồng Hà một xướng một họa, tình bạn thành lập.

Ngày thứ nhất đi học của Thời Quang, còn chưa tiến vào phòng học đã nghe thấy Hồng Hà cùng các đạo hữu nói khoác sự tích mình chơi cờ thắng Du Lượng. ]

Ban Hành nói: "Hồng Hà Thời Quang hai người kia, một pha trò, một diễn phụ, ngươi đến ta hướng về, tuyệt phối! Ta Dịch Giang Hồ có hai vai hề này, quả thực náo nhiệt"

Chu Đại Dũng nói với Hồng Hà: "Cậu tại sao phải gọi Hồng Hà đây? Cứ gọi miệng lưỡi lưu loát được rồi."

Hồng Hà gắng đón đỡ, "Bởi vì ba ba em họ Hồng, không tính khẩu như huyền."

Chu Đại Dũng trợn tròn mắt.

Phương Tự nói: "Hồng Hà nếu như không đánh cờ , đổi nghề thành thư tiên sinh cũng có thể nuôi sống mình, hắn thấy đều chưa từng thấy Thời Quang cùng tiểu Lượng bàn cờ này, Thời Quang cũng chưa nói với hắn, hắn bằng vào tưởng tượng sẽ ở một bên nói, còn nói đến ra dáng như thấy tận mắt vậy."

Bạch Xuyên bổ sung, "Còn nói đến làm người say mê nha."

Du Lượng nắm cánh tay đụng phải va Thời Quang, "Internet có loại thuyết pháp gọi bó trói doanh tiêu, chính là dùng một người nổi tiếng so với ngườ bình thường. Hoặc là lập được quan hệ, nhờ vào đó mở rộng người bình thường kia, cậu nói, cậu có phải là đang bó trói tớ hay không?"

Thời Quang buông tay, "Đại nhân, oan uổng a, tớ còn không chủ động đề cập đến cậu, đều là bị ép, lại nói , Hà Gia Gia cùng Hồng Hà nói tới cũng là sự thực mà, cậu vốn là bại bởi tớ mà."

Du Lượng cường điệu, "Tớ bại bởi chính là Chử Doanh lão sư."

Thời Quang nói: "Cậu bại bởi tớ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

Du Lượng khí: "Cậu có thể có chút tự mình biết mình không?"

Thời Quang nói: "Đại nhân, tớ đã không phải trước đây tớ rồi , hiện tại đứng trước mặt cậu chính là Nữu Hỗ Lộc Thời Quang!"

Hai người còn muốn đỗi, bị Hứa Hậu, Phương Tự mỗi người một đứa ôm trở về.

[ Thời Quang tiếp nhận cà phê Bạch Tiêu Tiêu cho, uống một hớp, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm.

Thời Quang cứ như vậy bắt đầu những tháng ngày thua liên tiếp

Một bên khác, Du Lượng lại thua cờ, trốn ở trong phòng chơi xếp hình, đối mặt với Du Hiểu Dương từng bước truy hỏi, Du Lượng nói "Cha, con có chút không chơi được nữa ." ]

Phương Tự nói: "Vẫn đúng là số mệnh."

Tang Nguyên nói: "Có Quang mới có thể có Lượng."

Lâm Xán nói: "Cảm giác cha của Du Lượng thật nghiêm khắc a, Du Lượng áp lực nhất định rất lớn, may mà cha của em không như vậy."

Hồng Hà trong lòng thổ tào, "Đó là bởi vì em không đánh cờ, cha của em dạy anh chơi cờ thì cũng nghiêm nghị như vậy, Hồng Hà trong lòng rất khổ a."

Thời Quang tiến đến Du Lượng trước mặt, "Cậu nói, nếu như tớ không đánh cờ, không có lập chí muốn đuổi tới cậu, cậu sẽ một lần nữa tỉnh lại sao? Sẽ có động lực mới sao?"

Du Lượng lắc đầu, "Tớ không biết, vì lẽ đó, Thời Quang, tớ rất vui mừng vì cậu lựa chọn truy đuổi tớ , để tớ một lần nữa nắm giữ ý chí tranh đấu."

[ Thời Quang ban đêm ngủ không yên, quấn quít lấy Chử Doanh nói cho cậu cố sự của Chử Doanh cùng Tiểu Bạch Long khi tiến vào Kinh Thành.

Chử Doanh chính là nói đến cao hứng, quay đầu nhìn về phía nhìn về phía Thời Quang, lại phát hiện Thời Quang ngủ say .

Chử Doanh cắn răng nói: "Ngủ ngon." ]

Thẩm Nhất Lãng nói: "Dỗ người đi ngủ, còn không dùng tay , không cần sách, không uổng điện, không uổng con mắt."

Bạch Tiêu Tiêu nói: "Quan trọng nhất chính là vẫn có âm thanh!"

Hồng Hà nói: "Còn không quấy rầy bạn cùng phòng!"

Mục Thanh Xuân nói: "Thời Quang, cậu chính là ỷ vào Chử Doanh sủng cậu đi, nếu là tôi, mới không để ý tới cậu,  cậu không phải muốn nghe cố sự mà là tìm thôi miên đi."

Thời Quang nhe răng.

Ngô Địch nói: "Hình thức dỗ người đi ngủ của thần tượng a, tớ cũng muốn."

[ Ngô đồng muốn rời khỏi đạo trường , thời điểm cậu ấy đi Thời Quang vừa lúc ở bên cạnh.

"Tại sao cậu lại gỡ ra ?"

Cô bé kia nói: "Mình phải đi về đây ."

"- Về chỗ nào?"

"Sau khi mình đạo trường, mỗi ngày mở mắt chính là học đánh cờ cùng chết sống đề. Từ ngày đầu tiên đến viện cờ đến nay đã nửa năm , mình chỉ thắng qua một ván."

"- Chẳng lẽ là ván cờ đấu với mình sao?"

"Nếu như phải hi sinh gấp trăm lần ngàn lần mới có thể thi đậu nghề nghiệp, vậy mình tình nguyện không đánh cờ ."

Thời Quang khuyên bảo: "Cậu kiên trì một chút nữa, lỡ như có kết quả tốt thì sao?"

"Mình kiên trì không nổi nữa."

"- Cậu lợi hại hơn tôi, nếu cậu đi rồi, tôi phải làm sao bây giờ?"

Ngô đồng đưa ôm gối cầm trên tay cho Thời Quang, "Cậu cố gắng lên nhé." ]

Thẩm Nhất Lãng nói: "Năm nay định đoạn tái, anh thấy ngô đồng , nàng cũng báo danh định đoạn tái."

Thời Quang vội hỏi, "Vậy thành tích của nàng thế nào?"

Thẩm Nhất Lãng lắc đầu, "Cái này anh không rõ ràng ."

Hồng Hà hỏi: "Tôi xem cái gối  này của cậu như thế nào cùng ngô đồng giống như vậy, nguyên lai chính là nàng đưa. Tôi nói này Đại lão gia, mỗi ngày ôm gối của cô nương nhà ngườ ta làm gì?"

Thời Quang nói: "Đó là em muốn nhắc nhở mình không nên từ bỏ như Ngô Đồng. Em khuyên cậu ấy nên kiên trì, nếu vậy, em khẳng định cũng không thể từ bỏ a. Lại nói , mặt trên của ôm gối mặt trên còn có lời chúc phúc của Ngô Đồng dành cho em."

Cốc Vũ miệng tiện, "Đó là câu chúc đầu tiên của cậu sao?"

Thời Quang cười mắng: "Cút đi a."

[ Hồng Hà, Lương Nhạc đang thảo luận việc Ngô Đồng rời đi, Nhạc Trí bị mấy người đó làm cho buồn bực mất tập trung, trực tiếp rống to, "Các cậu ồn chết rồi!"

Nói xong trực tiếp thu dọn đồ đạc rời đi, khi đi ngang qua trước mặt Hồng Hà mấy người, lại nói: "Một đám ngu ngốc!"

Hồng Hà cười nhạo, "Không phải thua bàn cờ sao? Cần thiết hay không? Nhỏ mọn!"

Lương Nhạc đột nhiên nói: "Chúng ta lại chơi thêm một ván nữa. Ván này cược Du Lượng khắc tinh của chúng ta có thể kiên trì bao lâu, tôi cược 5 lon Coca, ba tháng."

Điền Mẫn Trạch nói: "Mình cũng cược,  cậu ta đến hơn một tuần lễ rồi , tôi đoán cậu ta còn có thể đợi thêm mười ngày nửa tháng."

A Phúc nói: "Tớ cảm thấy Thời Quang sẽ không đi."

Hồng Hà nói: "Tôi ngược lại muốn cược 1 bàn khác, liền đánh cược Thời Quang lúc nào tiến vào một tổ."

Lương Nhạc không tin, "Không thể, thứ hai từ dưới lên cũng đi rồi, kẻ kém nhất như cậu ta còn ở đây làm gì?"

Thời Quang vừa vặn đi vào cửa, mấy người lập tức cấm khẩu rời đi. ]

Lương Nhạc, Điền Mẫn Trạch mặt đỏ a, lúc trước bọn họ cười nhạo Thời Quang, bây giờ độ cao của Thời Quang đã không phải bọn họ có thể với tới. Bọn họ cảm giác mình chính là thằng hề, là Sảng Văn trong tiểu thuyết xem thường nhân vật chính, sau đó bị nhân vật chính giết chết phản phái nam phối, khỏi nói thật mất mặt .

Quả nhiên, lịch sử đen tối, ai cũng chạy không thoát.

Chu Đại Dũng nói: "Có thời gian đánh cược cười nhạo người khác không bằng đi học đánh cờ, từng ngày từng ngày, chỉ biết xả miệng lưỡi!"

Đạo trường học sinh cúi đầu nghe huấn.

Hà Gia Gia hỏi Hồng Hà, "Cậu vào lúc ấy liền nhìn thấy thiên phú của Thời Quang ?"

Hồng Hà nói: "Tôi là ai nha,  trên giang hồ lừng lẫy tiếng tăm Hồng thiếu hiệp, làm sao không thể phát hiện nhân vật chính vầng sáng của Thời trưởng lão?"

[ Chử Doanh hiện thân an ủi Thời Quang.

Ngoài phòng, Phương Tự mang Du Lượng đi tới Dịch Giang Hồ đạo trường. Tiến vào đạo trường, Du Lượng nhìn thấy Thời Quang vẫn còn ở học đánh cờ.

Hồng Hà vừa vặn trở về khi đem bữa tối cho Thời Quang, gặp được Du Lượng.

Du Lượng xoay người rời đi, Thời Quang theo Hồng Hà nhắc nhở, cất bước đuổi theo.

"- Du Lượng, cậu đến nơi này làm gì?"

"Đi dạo a."

"- Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?"

"Cậu đừng tưởng bở ."

"- Được, vậy cậu nghe kỹ cho tôi , tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ đuổi theo cậu, tuy rằng khả năng có chút khó."

"Vậy cậu cũng nghe rõ , chờ ngươi đuổi tới vị trí hiện tại của tôi, tôi đã sớm không ở nơi đó ."

"Chử Doanh!" Thời Quang kêu.

Chử Doanh hiện thân, "Em rốt cục cũng chịu gọi anh ."

" - Nếu như hai ta cố gắng huấn luyện gấp bội, có thể đuổi kịp cậu ta hay không?"

Chử Doanh mỉm cười, "Đương nhiên!"

Thời Quang nói: " Vậy để cậu ta nhìn, xem có thể bỏ rơi em hay không!" ]

Triệu Băng Phong nói: "Được rồi, lần này hai người đều có động lực , Phương Tự chiêu này cao a."

Phương Tự thu dọn vạt áo, "Ai bảo em là sư huynh của tiểu Lượng đây, ý đồ của em ấy em có thể không biết sao?"

Giang Tuyết Minh nói: "Thời Quang gọi một tiếng Chử Doanh này thật bá đạo a."

Hứa Hậu nói: "Dựa vào Thời Quang thiên phú cộng với Chử Doanh thiếp thân phụ đạo, Thời Quang nếu như không thể định thượng đoạn, vậy coi như không còn gì để nói ."

Bạch Xuyên nói: "Thiếu niên khí phách nhất chính là tức giận phấn đấu."

Lương Nhạc nghĩ đến càng nhiều, Thời Quang bởi vì thua kỳ mà ủ rũ, lòng sinh ý lui. Nhưng cậu ấy có Chử Doanh cổ vũ cùng chống đỡ.Chử Doanh vốn là kỳ thủ mạnh nhất, lại có ngàn năm kinh nghiệm, tinh thông cổ kỳ, kim kỳ ; lại ôn nhu, tri kỷ, dụ dỗ từng bước. Thời Quang sinh khí thì anh ất dụ dỗ, Thời Quang ủ rũ thất ý thì anh ấy an ủi , khuyến cáo, Thời Quang hăng hái thì anh ấy bồi tiếp, dẫn dắt. Bọn họ thật sự rất ước ao, thậm chí đố kị Thời Quang có Chử Doanh. Bọn họ tuy rằng cũng vì Thời Quang làm cho Chử Doanh nhiều điều mà cảm động , nhưng những thứ này không có nghĩa là bọn họ không thể làm cho Chử Doanh , chí ít dưới cái nhìn của bọn họ, Thời Quang vì Chử Doanh làm cái gì, bọn họ cũng có thể làm được.

Nếu như Chử Doanh làm bạn cùng bọn họ, cuộc đời của chính họ có thể hay không không giống Thời Quang đây?

Bọn họ không phải Hà Gia Gia, Bạch Tiêu Tiêu có từ bỏ con đường nghề nghiệp kỳ thủ này. Bọn họ cũng không phải Du Lượng, Hồng Hà, Thẩm Nhất Lãng những người này trong vũng bùn của định đoạn mà thoát thân. Bọn họ lại càng không là Du Hiểu Dương, Phương Tự đã có thành tựu ở cờ vây giới. Bọn họ vừa vặn là trùng đoạn thiếu niên, thời khắc hi vọng nắm giữ Chử Doanh tồn tại, vì lẽ đó bọn họ đố kị .

Nhưng nghĩ đến việc Thời Quang tìm tới nước đi thần thánh, những đố kị này cũng chậm chậm thối lui .

Có lẽ, chỉ có loại này vì là cờ vây mà sinh Thời Quang mới có thể nắm giữ Chử Doanh đi.

Chử Doanh, chính là vì đem cái cờ vây thiên tài chưa bao giờ có cờ vây trong đời kéo về quỹ đạo, cứu lại cái này cờ vây suy vi thời đại đi. 

[ Phương Tự nhìn thấy Du Lượng đi ra, định liệu trước hỏi: "Thế nào? Có thu hoạch hay không?"

"Cậu ta dĩ nhiên thi đậu đạo trường?"

"Em nhìn xem, cho dù năm đó thiên phú của cậu ấy cao như vậy, hiện tại vẫn là đang cố gắng, có lẽ cậu ấy chẳng mấy chốc sẽ đuổi theo em ."

"Đuổi theo em? Em sẽ để cậu ta xem xem cái gì gọi là hít khói!"

"Vậy em quyết định dự thi rồi?"

"Ngày mai em sẽ đi báo danh."

Phương Tự cười lắc đầu, "Cậu ấy cũng thật là chất kích thích của Du Lượng." ]

Nhắc tới chất kích thích, Phương Tự liền hối hận, nếu như lúc trước không phải hắn lắm miệng, Thời Quang hiện tại chính là người của Vi Đạt GC. Du Lượng thêm Thời Quang lại còn Mục Thanh Xuân, trời ạ, cái này bố trí,  vi giáp quán quân hầu như không có bất ngờ .

Mục Thanh Xuân nói: "Tôi thật sự không hiểu được, 2 người các cậu đến cùng là kẻ địch hay là bằng hữu a? Nói là bằng hữu đi, mỗi ngày cãi nhau, nói dọa, chỉnh cùng chết sống không lọt mắt đối phương , nói là kẻ địch đi, lại không chịu nổi người khác nói xấu đối phương, thực sự là kỳ quái."

Tang Nguyên nói: "Cho nên nói là đối thủ mà."

[ Hồng Hà cùng Thời Quang về ký túc xá nghỉ ngơi, đi ở trên hành lang, nhìn thấy Chu Đại Dũng uống rượu say tùy tiện nằm ở trên ghế ngủ.

Hồng Hà đá phải vỏ chai rượu,vội vứt bỏ Thời Quang nhanh chân chạy mất, Thời Quang không rõ vì sao cũng theo sát đằng sau ]

Nhạc Trí nói: "Hồng Hà, cậu mới là người ngây thơ nhất. Khi nhìn thấy Đại lão sư trực tiếp cùng Thời Quang giới thiệu không phải xong sao, còn ra vẻ vô cùng thần bí."

Hồng Hà nói: "Tôi tình nguyện."

Ban Hành nói: "May là hiện tại anh kiêng rượu , tùy tiện nằm ở trên ghế ngủ, 1 cái áo khoác đều không có, cũng không sợ lạnh."

Chu Đại Dũng hừ hừ, "Còn không là học sinh của đạo trường chúng ta không có ái tâm, không biết cho lão sư bộ quần áo, đúng không, Hồng Hà?"

Hồng Hà vẻ mặt đau khổ nói: "Đều là sai lầm của em."

Mọi người cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro