4.Nghiện nụ cười anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán của anh
4:50 chiều
*Reng*
Tiếng chuông quen thuộc. Cậu đến. Đúng nay cậu về sớm vì...thích về thì về. Ai cấm cản được cậu. Cậu muốn gặp anh. Muốn nhìn thấy nụ cười của anh. Trong tuần nay, cậu tan làm hay sáng sớm đều qua quán anh. Cậu nghiện vị coffee này và nghiện nhìn anh.

Anh nở 1 nụ cười với cậu, nụ cười khiến cậu không bao giờ ngán. Anh thu hút cậu rất nhiều. Anh xinh đẹp đến mức, khiến cả người cậu ấm cả lên.
-Chào em, Nhất Bác.
-Chào anh. Em qua sớm không?
-Sớm, anh định đi đón bé con này. Nhưng em lỡ qua rồi, vậy gi-(bị ngắt lời)
-Em đi đón cùng anh.
-Hả? Sao được? Phiền em đó, không cần đâu!
-Không sao. Em rảnh. Nào, đi.
-Nhất Bác...anh...không quen ngồi xe như vậy...không tiện...xin lỗi...
-Rồi sẽ quen.
-Được chứ?
-Ừm
Anh đóng cửa tiệm, khóa lại. Lên xe của cậu. Nhưng anh mở cửa ghế sau, mà cậu muốn anh ngồi ghế phụ.
-Chiến! Anh làm gì vậy?
-Hả ? Anh làm gì sai sao ? Anh...anh...
-Lên ngồi ghế trước này. Anh chỉ em trường của A Minh nữa.
-À..anh hiểu rồi. Haha, anh còn phải chỉ đường cho em nữa.
Anh ngại ngùng, bước vào ghế phụ ngồi. Tay cứ đan vào nhau, khép nép. Cậu nhìn anh, hành động này...đáng yêu đến vậy sao?

Anh hợp tác cùng với cậu đến đón A Minh. Đi 1 lúc nữa là đến trường của bé con. Vừa đến chuông vừa reo, anh bước xuống xe, đứng chờ bé con, lóng ngóng hoài mới thấy bé con hớn hở chạy ra cầm tờ giấy gì đó trên tay, bé con thấy anh rồi, chạy lại thôi.
-Ba Chiến! Ba nhìn này con được điểm 10 này. Ba Chiến con giỏi không?
-Giỏi A Minh của ba rất giỏi.
-A Minh. Con không khoe với chú sao ?
-Đâu có~ vậy chú Bác thấy con giỏi không? Mà xe đâu ba ?
-Hôm nay chú đưa ba con đi bằng xe chú. Con thích ngồi xe này không?
Hai mắt bé con sáng rực , trong lớp bé con thấy xe này rồi, cô giáo chỉ làm toán ấy, cô giáo cho chiếc xe vậy minh họa này. Bé con nhìn anh.
-Ba! Đi được hả?
Anh gật đầu, cười với bé con.
-Nào, anh Chiến. Lên xe, để bé con ngồi sau khám phá anh ngồi chỗ nãy đi.
-Ừm, cảm ơn em.
-Đừng cảm ơn em, thay vào đó...hãy nở nụ cười với em, em thích anh cười. Nhớ đấy.

Cậu ghé sát vào tai của ang mà nói. Cậu làm anh đỏ hết cả tai và má. Rồi tâm trí thành 1 bãi hỗn độn. Anh ngượng chết mất. Anh chưa trải qua cảm giác này, nó có ngượng, có lo, có hồi hộp,....khó tả đến thế này sao?

Bé con con gọi anh, anh mới giật mình nhìn sang bé con.
-Ba Chiến!!
-A...A Minh..?
-Lên xe thôi. Ba muốn ở đây hả? A Minh còn muốn ăn cơm.
-Ba..ba lên ngay đây.

Anh lên xe, lại điệu bộ khép nép đến đáng yêu của anh làm cậu bật cười. Cậu nhìn anh. Cậu làm cho anh hoảng lắm sao ? Đỏ mặt đến đơ người luôn sao? Lúc trên đường đi về tiệm của anh, cậu có nhìn anh. Thật sự anh chưa quen với nó sao ?

-Đưa em điện thoại của anh.
-Hả? Sao cơ ? Em nói gì?
-Đưa điện thoại của anh cho em đi.
-Anh....không dùng điện thoại...xin lỗi...
-Hửm? Anh không dùng sao ?
-Ừm...xin lỗi em...
-Anh cũng đừng xin lỗi nữa, anh có lỗi đâu. Không phải lúc nào anh cũng xin lỗi được.
-Chú Nhất Bác! Chú Nhất Bác! Khi về chú có uống cà phê mà ba con pha nữa không?
-Có chứ.
-Chú thích ba con hả?
Cậu nghe xong thắn gấp. Sao thằng bé nói ra nỗi lòng của cậu chứ? Lại còn trước mặt anh. Chết chú con ơi!!! Anh bị cậu thắn gấp mà giật mình. Quay sang thấy cậu không nói gì, có chút lạ.
-Sao vậy?
-Đèn đỏ thôi. Không sao. Lúc nãy em lên gas hơi gấp nên bị như thế. Xin lỗi nha.
-Chú trả lời con đi chứ!? Chú kì nha.
-Có. Chú thích ba con..theo cách bạn bè thân thiết.
-À~ vậy thì con yên tâm rồi.
Về tiệm của anh.
Anh bước xuống, lấy chìa khóa mở cửa. Anh bước vào mở đèn, mang thẳng tạp dề vào, làm ngay 1 cốc Robusta cho cậu. Anh không muốn để cậu chờ nữa. Tốn thời gian của cậu rồi anh phải đền bù cho cậu chứ.

-Nhất Bác, đợi anh 1 chút. Anh làm cho em ngay.
-Anh từ từ, em có hối ?
-Anh không thích để em đợi.
-Em đợi ai không được, chứ đợi anh thì..em nguyện.
-Nhất Bác. Em làm anh ngạc nhiên đấy. Em nói vậy không ngượng sao ? Anh thì ngượng đó.
-Không ngượng.
-Được rồi. Được rồi. Của em. Haha
-Em đi nhé, về CT có việc quan trọng.
Bé con đang chơi gần đó, chạy lại nói với cậu.
-Chú! Mai con được nghỉ nè. Chú đến đưa con đi chơi nha.
-A Minh! Không được. Chú cũng bận. Con không được đòi hỏi.
-Được. Mai chú đến.
(Nhìn lên anh, đúc tay vào túi quần)
-Không sao. Mai em rảnh, dù sao anh cũng nên ra ngoài 1 chút. Đừng ngại  gì hết nhé? Em không phiền khi người đó là anh đâu Chiến.
Cậu quay đi. Anh cười xấu hổ,gọi cậu
-A Bác. Công việc suôn sẻ. Anh cảm ơn em.
-Anh cười đẹp lắm Chiến.
(*-ω-)ヾ(・ω・*)
。*:☆(・ω・人・ω・)。:゜☆°
🍑🍑🍑Đa tạ💚💚💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro