71-75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 71: Có Cô Bên Cạnh Thật An Tâm

Chưa đến một phút mà anh đã ngủ rồi. Nhìn dáng vẻ là thật sự mệt tới cực điểm.

Trong lòng Hạ Thiên Tinh không thể nói ra tư vị gì, bất đắc dĩ ở cùng với nhau thì càng khó xử.

Cho nên, người đàn ông như vậy thì ai sẽ xứng được với anh.

Sẽ là Tống duy nhất kia sao?

Nhớ tới cô ta, ánh mắt Hạ Thiên Tinh tối sầm. Bất quá, đó không phải là chuyện mà cô nên nghĩ. Lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, lấy áo khoác bên cạnh đắp cẩn thận lên người anh.

Bạch Dạ Kình nửa mê nửa tỉnh, đem tay cô nắm chặt, đè trên ngực.

Dưới lòng bàn tay là trái tim đang đập của anh. Trong lòng Hạ Thiên Tinh nổi lên từng gợn sóng, thật lâu sau, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt an tĩnh đang ngủ, khó có thể dời đi.

..................

Mười phút sau, Hạ Thiên Tinh không thể không đem anh đánh thức.

Bạch Dạ Kình nhanh chóng tỉnh táo lại, từ trên đùi cô ngồi dậy, áo khoác trên người rớt xuống đất. Hạ Thiên Tinh khom lưng nhặt lên: "Anh đi rửa mặt đi."

"...... Ừ."

Lãnh Phi lúc này từ bên ngoài tiến vào: "Tổng thống."

"Có chuyện gì?" Lãnh Phi nhìn Hạ Thiên Tinh một cái, muốn nói lại thôi. Cô là người thông minh, chạy nhanh đứng dậy: "Tôi đi xuống trước."

"Có chuyện gì cứ việc nói đi, nơi này không có người ngoài." Bạch Dạ Kình mở miệng.

Lãnh Phi nói: "Tống tiểu thư đến..."

"......" Bạch Dạ Kình hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Phi một cái. Lãnh Phi dùng ánh mắt kêu oan. Chính là tổng thống đại nhân chính mình kêu hắn nói!

Nghe được ba chữ "Tống tiểu thư" bước chân của Hạ Thiên Tinh nhanh hơn. Nhìn tấm lưng kia, Bạch Dạ Kinh nhíu mày, "Hạ Thiên Tinh"

Cô không nghe thấy vẫn tiếp tục đi ra ngoài.

Lãnh Phi ra tay ngăn cản một chút, "Hạ tiểu thư, tổng thống gọi cô."

"A? Hả? Chuyện gì?" Cô làm như không hiểu chuyện gì, xoay người sang chỗ khác. Ánh mắt Bạch Dạ Kình ở trên mặt cô băn khoăn một vòng, từ trên sô pha đứng lên, "Đêm mai, chuyện gì cũng đừng làm, tôi có chuyện quan trọng tìm cô."

..................

Chuyện quan trọng mà anh nói là chuyện gì, Hạ Thiên Tinh đoán không ra. Nhưng mà, ngày mai mới là sinh nhật anh, nghĩ đến có thể là muốn cùng cô và con trai có một sinh nhật ý nghĩa.

Hạ Thiên Tinh xuống dưới lầu, tiếp tục công việc. Nhưng là có chút thất thần. Cô đi theo bộ trưởng bộ tài vụ cùng một vài người khác. Nhưng không còn gặp Bạch Dạ Kinh, cũng không có nhìn thấy Tống Duy Nhất.

Trên đường đi đến phòng nghỉ ngơi, không nghĩ tới sẽ gặp được Hứa Nham.

"Không sao chứ? Cảm mạo tốt lên không?" Hứa Nham đưa cho cô ly nước trái cây, hỏi.

Cô gật đầu: "Đã đỡ hơn rồi. Ngày đó thật cám ơn anh."

"Đừng lại cùng tôi nói cám ơn." Hứa nham cười cười.

Hai người dựa vào hành lang dài, Waiter đi qua đu lại, bước chân vội vàng, nhưng thật ra náo nhiệt. Chỉ tiếc, hai người trong lúc nhất thời lại không có lời nói dư thừa. Hứa Nham có rất nhiều lời để nói, chính là, không biết nên mở miệng như thế nào. Hạ Thiên Tinh uống xong nước trái cây, muốn trở về đại sảnh, hứa Nham lại đột nhiên mở miệng: "Tống tiểu thư cũng tới, em có biết không?"

Trong lòng cô thầm than một tiếng, giả vờ không hiểu, "Tống tiểu thư nào?"

"Vừa mới ở đại sảnh, đang cùng tổng thống tiên sinh nhảy điệu waltz. Rất đẹp." Hứa Nham nhìn cô, "Mọi người đều vỗ tay, nói bọn họ rất xứng đôi."

"......" Hạ Thiên Tinh cảm thấy nước trái cây trong miệng đặc biệt chua. Một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Hứa Nham cười cười: "Đáng tiếc, tôi đã bỏ lỡ điệu nhảy đẹp như vậy."

Ánh mắt Hứa Nham tối lại: "Về sau sẽ còn cơ hội. Em đại khái so với anh càng rõ ràng hơn......"

Dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Bọn họ, là muốn kết hôn."

Trên mặt Hạ Thiên Tinh tươi cười, không có ảm đạm. Chỉ là đem cái ly trong tay nhẹ nhàng đặt lên đĩa của Waiter đang bưng, nói: "Nói trước với anh bây giờ tôi rất bận, chỉ có một phút nghỉ ngơi. Anh cũng đi nhanh đi."

Ánh mắt Hứa Nham tối lại, phức tạp hơn. Nhìn bóng dáng đi xa của cô, còn muốn nói cái gì, chính là, yết hầu một chữ cũng không nói ra được. Hắn chỉ là không hy vọng cô như thiêu thân lao đầu vào lửa, càng không hi vọng cô ngã đến tan xương nát thịt.

Nhưng hôm nay, hắn còn có lập trường gì mà nhắc nhở cô nhiều như vậy?

............

Hạ Thiên Tinh cảm thấy đêm nay thật vất vả. Qua thời gian thực tập, lượng công việc sẽ nhiều hơn, cô sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng mà, đêm nay đặc biệt khó chịu.

Ngay cả bản thân nình cũng không biết sao lại thế này.

Ngực vẫn luôn buồn bực, bước nhanh ra đại sảnh nhưng buồn bực đó vẫn không tan đi.

Trì Vị Ương hỏi: "Đã trễ thế này, có muốn ở lại chỗ tớ một đêm không?"

"Vẫn là không được, một thân mùi rượu, nên trở về tắm sạch sẽ."

Trì Vị Ương cũng không có nói cái gì nữa. Hai người bắt xe, trực tiếp rời đi.

Thời điểm Hạ Thiên Tinh trở về phủ tổng thống thì đã khuya. Đoàn người quản gia còn đứng chờ ở đại sảnh.

Cô vừa cởi áo khoác, đã có người hầu thay cô tiếp nhận. Cô hỏi: "Tiểu thiếu gia ngủ rồi sao?"

"Đã ngủ từ sớm."

"Kia......" cô ngẩng đầu nhìn trên lầu, "Tổng thống đã trở về sao?"

"Tổng thống nói đêm nay không về.

"...... À."

Hạ Thiên Tinh cái gì cũng không có hỏi lại, chỉ chậm rãi lên lầu. Trong đầu chỉ quanh quẩn những lời nói đêm nay Hứa Nham nói với cô.

Bọn họ sẽ kết hôn......

Đúng vậy, bọn họ về sau sẽ kết hôn......

Cô tắm rửa xong, nằm ở trên giường, trằn trọc, thật lâu không ngủ được.

Hôm sau.

Sáng sớm, cô cùng con trai ăn bữa sáng.

Hạ Đại Bạch hai mắt mở to nhìn cô. Cô phát giác, "Không chăm chú ăn cơm, nhìn mẹ làm gì?"

"Tâm tình của mẹ không tốt."

"...... Không có."

" Con đã nhìn ra."

"Thật không có." Hạ Thiên Tinh không muốn thừa nhận tâm tình của mình không tốt. Cô vì chuyện gì có thể khiến tâm tình không tốt đây?

Hạ Đại Bạch lấy cái muỗng múc cháo, "Phụ nữ mạnh miệng thật không đáng yêu, lại xem con là đứa con nít ba tuổi."

Hạ Thiên Tinh nhéo vành tai mũm mĩm của nhóc, nói: "Mẹ biết con không phải đứa con nít ba tuổi, con năm tuổi rồi."

"Hôm nay là sinh nhật của ba, mẹ nghĩ ra quà tặng chưa??" Hạ Đại Bạch hỏi.

"Ba con cái gì cũng không thiếu, cũng sẽ không để ý mẹ đưa quà gì, cho nên, liền nói một câu sinh nhật vui vẻ đi."

"......thật có lệ." Hạ Đại Bạch bỉu môi "Ba sẽ tức giận."

"Tức giận thì tức giận đi, mặc kệ anh ta." thái độ của cô không nóng không lạnh.

Hạ Đại Bạch hồ nghi nhìn cô, rồi sau đó, khẳng định nói: "Tâm tình nẹ không tốt, là liên quan đến ba sao?"

"...... Không phải."

"Hai người là cãi nhau. Đừng gạt con, con nhìn ra."

"Ăn xong rồi đi rửa tay, đi học." Hạ Thiên Tinh buông đũa, đem con trai ôm xuống trên ghế. Hạ Đại Bạch thè lưỡi, nhìn sắc mặt cô không dám lại dong dài. Dù sao nhóc đã nhìn ra, hôm nay tâm tình mẹ thật sự rất kém!

 Chương 72: Tổng Thống Gặp Phiền Toái

Hạ Thiên Tinh vốn không nghĩ sẽ chuẩn bị quà cho anh, thế nhưng lúc chiều lại không tự giác đi đến khu thương mại.

Đây là khu thương mại lớn nhất thủ đô, mỗi một cửa hàng đều là nhãn hiệu quốc tế cao cấp. Cô nghĩ, chỉ có thể mua cho Bạch Dạ Kình chiếc áo sơmi làm quà tặng.

Kỳ thật thì anh không thiếu quần áo, trên người anh từ vật dụng nhỏ là kẹp cà vạt, cúc áo đến vật dụng lớn như là quần áo đều có nhà thiết kế riêng tự mình cắt may. Nhưng mà loại quần áo như thế, đừng nói là cô mua không nổi, nếu như cô có muốn mua thì nhà thiết kế của anh cũng không vì cô mà phục vụ.

Hạ Thiên Tinh một mình một người đi dạo khu thương mại. Lát sau di động liền vang lên. Vừa nhìn màn hình, là Hứa Nham gọi cho cô. 

"Alo!?"

"Hôm nay anh có công tác muốn đi một chuyến đến bệnh viện, em muốn tới thăm ba em không?"

"Có thể đi vào được sao?"

"Bây giờ bệnh tình được xem là ổn định. Anh cùng một vị lãnh đạo đi vào. Đến lúc đó anh cho em vào phòng điều khiển ngồi một chút, hẳn là không thành vấn đề."

"Thật tốt quá, vừa vặn bây giờ em cũng không có việc gì." Hạ Thiên Tinh nhìn thời gian. Mặc dù buổi tối cùng Bạch Dạ Kình có hẹn nhưng bây giờ chỉ mới 4 giờ, thật sự vẫn còn sớm. Có thể đến bệnh viện thăm ba tự nhiên cũng là chuyện tốt.

"Em ở đâu? Anh đến đón em." Hạ Thiên Tinh cũng không từ chối, nói thẳng địa chỉ. Nơi này cách văn phòng tổng thống rất gần, vừa lúc cô lại ở gần ngã tư đường, sẽ không làm chậm trễ thời gian của nhau.

Tắt điện thoại, cô vào trong một cửa hàng. Bên trong hơn phân nửa là áo sơmi màu đen làm chủ đạo, kiểu dáng đơn giản hào phóng, nhưng mặc vào thật sự rất thoải mái.

Cô liếc mắt liền nhìn trúng một cái áo màu đen, bảng giá viết lên con số xa xỉ, giá cả này là mấy tháng tiền lương của cô.

Cô cầm quần áo trên tay, lúc muốn gọi nhân viên thanh toán chợt nghe một loạt âm thanh quen thuộc từ bên ngoài truyền đến.

"Muốn gặp cậu một lần thật khó khăn quá, từ khi về nước đây là lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau."

Thế nhưng lại là Hạ Tinh Không.

Hạ Thiên Tinh theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy cô ta đang khoác tay một cô gái cùng nhau đi vào.

Mà cô gái kia, cư nhiên lại là......

"Trở về có rất nhiều bạn bè muốn gặp, cho nên rất vội." Trả lời Hạ Tinh Không, lại là Tống Duy Nhất.

Hạ Thiên Tinh là ngoài ý muốn. Cô không nghĩ tới Hạ Tinh Không cùng Tống Duy Nhất cư nhiên lại quen biết nhau. Thế giới này thật thật nhỏ bé!

Cô cũng không có xem nhiều, cầm quần áo đi đến cho nhân viên cửa hàng thanh toán. Ánh mắt Hạ Tinh Không lanh lẹ, nhìn thấy bóng dáng liền nhìn ra là cô, đáy mắt xẹt qua một tia vui sướng.

Thật đúng là nơi nào cũng có thể gặp nhau!

Hơn nữa, cô ta cũng vừa vặn cùng Tống Duy Nhất đi cùng nhau.

"Duy Nhất, chúng ta vào cửa hàng này xem một chút đi. Không phải là cậu phải chọn quà sinh nhật cho bạn trai sao?"

"Cửa hàng này có cái gì đẹp? Bạn trai mình căn bản là không mặc loại quần áo này." Tống Duy Nhất liếc mắt, rất là xem thường. Quần áo bọn họ mặc đều là thiết kế cao cấp, cũng được tính là nhãn hiệu nổi tiếng, tránh cho đụng hàng.

Hạ Thiên Tinh ở bên trong nghe được Tống Duy Nhất nói, cũng biết người mà cô ta gọi là "Bạn trai" tất nhiên là chỉ Bạch Dạ Kình, đột nhiên cô cảm thấy mình đi chọn áo sơmi cho anh là một hành vi thật ngu ngốc, thật buồn cười.

"Thật ngại quá, cái áo này tôi không lấy nữa." Cô hòa nhã nói với nhân viên thanh toán hóa đơn. "Sao chị lại không lấy vậy?" Hạ Tinh Không từ sau bước nhanh đi lên, mở lời nói. Mắt cô ta nhìn vào cái áo sơmi trong tay Hạ Thiên Tinh, nhìn xuống số đo, "Cái áo này chị là mua cho bạn trai của chị vào ngày sinh nhật hôm nay?"

Tống Duy Nhất vốn là không muốn vào cửa hàng này, nhưng là vừa xoay mặt qua liền nhìn thấy Hạ Thiên Tinh.

Ánh mắt đầu tiên chỉ cảm thấy quen mắt, lần thứ hai nhìn lại đột nhiên nhiên nhớ tới cô ta đã gặp cô gái này ở phủ Tổng Thống.

"Hạ Tinh Không, cô ấy là gì với cậu?"

"Chị ấy a......" Hạ Tinh Không cười một chút, đi qua, thân mật kéo kéo tay Hạ Thiên Tinh, "Chị ấy là chị của mình, quan trọng là cậu biết bây giờ chị ấy đang ở đâu không?"

Hạ Thiên Tinh nhíu mày, lạnh mặt đem tay cô ta đẩy ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tống Duy Nhất một cái. Nhìn dáng vẻ này, Bạch Dạ Kình sẽ gặp phiền phức. Bất quá, có phiền phức hay không cùng cô thì có quan hệ gì?

Dù sao cũng là anh tự mình đưa cô vào ở phủ tổng thống. Cô cũng không kiêng kị Tống Duy Nhất.

Đối với Bạch Dạ Kình, trong lòng cô có một chút tức giận không thể hiểu được, cho nên liền sinh ra một chút cảm xúc bất chấp tất cả, cũng không sợ Hạ Tinh Không ở trước mặt Tống Duy Nhất đem cô vạch trần.

"Mình biết cô ta ở đâu. Còn không phải là phủ tổng thống sao?" Tống Duy Nhất liếc mắt Hạ Thiên Tinh.

Hạ Tinh Không cả kinh, cằm muốn rơi xuống đất, "Cậu biết?"

"Mình ở phủ tổng thống đã gặp qua cô ta." Tống Duy Nhất không để ý.

Hạ Tinh Không hai mắt nhìn Tống Duy Nhất, cô ta biết Hạ Thiên Tinh có quan hệ cùng tổng thống, còn có thể bình tĩnh như vậy? Cái này thật đúng là không phải cô ta quá dễ tính!

"Quần áo ở đây khá đẹp, cho tôi xem." Tống Duy Nhất hoàn toàn không biết Hạ Tinh Không giờ phút này có tâm tư gì, lực chú ý lập tức ngược lại bị áo sơmi trong tay cô gây chú ý. Cô ta cẩn thận đánh giá một chút, "Dù sao quà tặng của mình đặt làm hôm nay cũng chưa đến được, chi bằng mua trước cái áo sơmi đưa cho anh ấy. Hạ Tinh Không, cậu cảm thấy cái này thế nào?"

"Rất đẹp, tặng cho bạn trai cậu nhất định là rất thích hợp. Nhưng mà, cái áo này chị mình đã chọn trước."

"Cô ta chọn trước thì thế nào? Cô ta mua nổi sao?" Tống Duy Nhất chế nhạo một câu, Hạ Thiên Tinh còn chưa nói lời nào, cô ta liền lại quay đầu nói với nhân viên phục vụ: "Cửa hàng mấy người có bao nhiêu loại áo nhãn hiệu này, tôi mua hết. Để lại cái áo này, còn lại đều đem tiêu hủy hết."

"......" Khẩu khí thật là lớn. Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy buồn cười.

"Cái áo này loại giới hạn, trong tiệm chúng tôi cũng chỉ còn lại một cái này." Nhân viên phục vụ giải thích.

Hạ Thiên Tinh vốn không nghĩ là muốn mua, nhưng lại trực tiếp đưa tiền cho nhân viên "Phiền cô thanh toán cho tôi đi, cái áo này tôi mua."

"Vâng, tiểu thư." Nhân viên phục vụ chỉ việc lo thu tiền. Hai người các cô ai muốn mua với cô cũng không có gì khác biệt.

"Hạ Thiên Tinh, cô có ý tứ gì?" Tống Duy Nhất sắc mặt trầm xuống.

Cô nhàn nhạt trả lời: "Tôi mua nổi, cũng thực sự thích, cho nên liền mua —— chính là ý tứ vậy đó."

"Tôi không cho phép cô bán cho cô ta!" Tống Duy Nhất lạnh mắt nhìn nhân viên phục vụ, có chút bản chất thiên kim tiểu thư cùng tự đại, "Tôi ra giá gấp mười lần, đem cái áo này bán cho tôi!"

Nhân viên có chút khó xử, "Xin lỗi, tiểu thư. Cửa hàng chúng tôi có quy định không thể tự tiện thu thêm tiền của khách hàng. Cái áo giá cả là như thế, chúng tôi cũng chỉ có thể thu bấy nhiêu mà thôi."

"Chị, muốn gì cứ nói với em, chị cũng không cần tranh cái áo này làm gì. Vốn dĩ nó xứng với Duy Nhất. Chị miễn cưỡng mua chỉ sợ là không tự lượng sức mình, làm ầm ĩ khiến người ta chê cười sẽ khó coi lắm."

Hạ Tinh Không lời nói đầy ý vị thâm sâu, Hạ Thiên Tinh không phải nghe không rõ. Cô lạnh nhạt liếc mắt cô ta một cái, "Tôi không biết là tôi có làm trò cười hay không, bất quá tôi thấy cô bây giờ đã có cái mà chê cười. Thật vất vả mới khôi phục lại công việc, lại ngại mệt mỏi quá, vẫn còn muốn nghỉ ngơi sao?"

"......" Lời này là trực tiếp uy hiếp. Hạ Tinh Không tức giận đến mặt mũi trắng bệch.

Tống Duy Nhất nghe không hiểu hai chị em cô đang làm chuyện bí hiểm gì, chỉ là không kiên nhẫn thúc giục nhân viên phục vụ một tiếng, "Còn ở đây thất thần cái gì, đem quần áo đưa cho tôi mau lên!"

 Chương 73: Tình Tay Ba Phức Tạp

"Này...... Chính là......" Người phục vụ nhìn Tống Duy Nhất rồi lại nhìn Hạ Thiên Tinh.

Hạ Tinh Không giả vờ tức giận, chỉ nói: "Duy Nhất, cậu tốt nhất đừng có tranh giành với chị mình. Bộ quần áo này... Chắc là mua cho bạn trai của chị ấy."

"Cô ta mua quần áo cho bạn trai thì liên quan gì đến mình. Hôm nay mình muốn bộ quần áo này!"

"Xin lỗi, tôi cũng muốn bộ quần áo này." Hạ Thiên Tinh ít khi nào chấp nhất như vậy. Nếu đổi lại là ngày thường, đổi bộ quần áo này cũng không quan trọng.

"Duy Nhất, cậu không muốn biết quần áo này là mua cho ai sao?" Hạ Tinh Không lại sâu kín mở miệng. Tầm mắt dừng trên người Hạ Thiên Tinh.

Hạ Thiên Tinh đã sớm bất chấp tất cả, để tùy cho cô ta nói, cho nên trong lòng một chút dao động cũng không có.

"Quần áo chính là mua cho......"

"Mua cho tôi."

Hạ Tinh Không vừa định nói thì một bóng dáng quen thuộc bước vào.

Cô ta đột nhiên chấn động, hô hấp lập tức nặng đi rất nhiều.

Bên này, Hạ Thiên Tinh quay lại nhìn người vừa nói liền thấy Hứa Nham đang bước nhanh lại đây.

Tống Duy Nhất đánh giá hắn, "Chúng ta...... Tối hôm qua đã gặp qua? Anh là người phiên dịch cho Bạch Dạ Kình?"

"Tống tiểu thư, không nghĩ tới sẽ gặp lại ở nơi này." Hứa Nham hơi hơi gật đầu, ưu nhã chào hỏi. Bắt gặp ánh mắt của Hạ Thiên Tinh, rồi sau đó nhìn trên người cô, ánh mắt khẽ tối lại. Nhìn về chiếc áo sơmi trên tay Tống Duy Nhất: "Cái này chính là áo sơmi mà Thiên Tinh chọn cho tôi."

"Thì ra cái áo này cô ấy mua cho anh. Hai người...??" Ngón tay của Tống Duy Nhất chỉ lên người hắn cùng Hạ Thiên Tinh. " Anh là bạn trai của cô ta sao?"

"Không phải!" Hạ Tinh Không kích động trả lời: "Hứa Nham không phải là bạn trai của cô ấy! Anh ấy là vị hôn phu của mình!"

Tống Duy Nhất chấn động như đang xem một vở kịch ba người, chỉ cảm thấy thực buồn cười, "Xem ra là chuyện tình tay ba phức tạp. Như vậy đi, nếu quần áo này là cô ta chọn cho anh, hiện tại anh lại ở đây, tôi sẽ không cũng cô ta tranh đoạt nữa."

Tống Duy Nhất biết được Hạ Thiên Tinh có có bạn trai, liền cảm thấy thuận mắt rất nhiều. Thái độ hòa hoãn đi không ít: "Đem quần áo này gói lại cho vị tiểu thư kia đi, tôi không muốn mua nữa."

"Vâng"

Hạ Thiên Tinh từ đầu tới cuối cũng không nói, Hứa Nham nhận quần áo của nhân viên, làm trò trước mặt Hạ Tinh Không, nắm tay Thiên Tinh đi ra cửa hàng.

Ánh mắt Hạ Tinh Không ai oán, nhìn chằm chằm vào bọn họ, hận không thể giết chết Hạ Thiên Tinh.

Nước mắt không tự chủ rơi xuống, nhìn bọn họ biến mất trong chớp mắt, chỉ cảm thấy tâm như bị người khác đào rỗng......

Cô ta yêu người đàn ông này, ngóng trông anh ta đã bao nhiêu năm...... Rõ ràng đã có thể với tới, chính là, vì sao khi trở về nước, gặp lại Hạ Thiên Tinh, hết thảy liền đều hóa thành bọt nước?

"Đừng khóc, có cái gì mà khóc? Mình thấy hai người bọn họ rất xứng." Tống Duy Nhất đem khăn tay đưa cho Hạ Tinh Không, cô ta ước gì Hạ Thiên Tinh và Hứa Nham ở bên nhau.

Không biết vì cái gì, lần đầu tiên gặp được Hạ Thiên Tinh, trong lòng liền tràn ngập cảnh giác.

"Cậu căn bản không hiểu......" Hạ Thiên Tinh si ngốc nhìn theo hướng bọn họ.

"Mình tuy không hiểu chuyện tình tay ba phức tạp này cho lắm. Bất quá, mình biết một chút, đó chính là ——đàn ông mà mình yêu chỉ có thể yêu mình!" Tống Duy Nhất tự tin, nghĩ đến Bạch Dạ Kình, trên mặt xuất hiện sự ngọt ngào, trong lòng càng là tràn đầy sùng bái, " Đàn ông mà mình coi trọng, nhất định là tốt nhất trên thế giới, yêu mình nhất!"

..............................

Ra khỏi cửa hàng, Hạ Thiên Tinh liền kéo tay Hứa Nham ra khỏi tay mình. Hứa Nham bất tri bất giác nhìn tay cả hai đã tách ra, nói: "Xin lỗi. Ban nãy là anh nhiều chuyện rồi."

Cô lắc đầu, "Tôi biết anh giúp tôi giải vây. Chẳng qua, có thể làm Tinh Không hiểu lầm."

"Xin lỗi, anh vừa mới...... Thực xin lỗi, lợi dụng em." Hắn thẳng thắn thành khẩn xin lỗi.

Vừa mới nắm tay cô rời đi, xác thật là cố ý. Muốn cho Hạ Tinh Không hoàn toàn hết hy vọng. Bọn họ đã chia tay, tuyệt tình một chút, còn hơn suốt ngày dây dưa.

Hiện giờ, lòng hắn tràn đầy hình ảnh của Thiên Tinh, hận không thể lúc nào cũng có cơ hội lấy cớ cùng cô gặp mặt. Còn đối với Hạ Tinh Không.

Hạ Thiên Tinh không để ý, ngược lại an ủi hắn, "Không cần cảm thấy có lỗi. Dù sao Tinh Không ghét tôi cũng không phải việc nhất thời. Anh cùng cô ta chia tay, nhất định cô ta sẽ tính sổ trên đầu ta. Liền tính không có chuyện vừa rồi, anh cùng cô ta chia tay, tất nhiên là cô ta tính sổ lên đầu tôi rồi. Nhiều một việc hay thiếu một việc không có gì khác nhau."

"Cô ấy chỉ là người không thành thục, tính tình trước kia cũng không giống như bây giờ."

Hạ Thiên Tinh cười, "Anh quá đơn thuần."

Chẳng qua, Hạ Tinh Không không hề ở trước mặt hắn diễn trò, anh ta không biết cũng đúng.

"Không đề cập tới cô ấy nữa." Hứa Nham cười cười, "Xe anh ngừng ở bên ngoài, đi thôi, chúng ta nắm bắt thời gian, đi thăm ba em một chút."

"Ừ."

Hạ Thiên Tinh gật đầu, bước nhanh theo Hứa Nham.

Lên xe, Hứa Nham đem quần áo trên tay đưa cho cô, " Đồ của em đây"

Kỳ thật không cần hỏi, hắn cũng biết áo sơmi này là mua cho ai. Không nghĩ tới, Hạ Thiên Tinh lại nói: "Hiện tại là của anh."

"Của anh sao!?"

"Đúng vậy, vừa nãy chính là anh mua, không phải của anh thì là của ai?"

"...... Anh biết đây là quà em chọn cho người khác, em cầm đi đưa cho anh ta đi." Hứa Nham cầm quần áo đưa cho cô.

Hạ Thiên Tinh không nói gì, chui vào bên trong xe, quay người cầm quần áo xếp sau chỗ ngồi, thấy Hứa Nham nhìn mình, cô cười cười, "Tôi không tính đưa cho anh ta."

Hắn nhìn cô.

Cô nhún nhún vai, tự giễu, "Tôi cùng anh ta có quan hệ gì chứ? Đưa áo sơmi còn không bằng một câu "sinh nhật vui vẻ", như vậy cũng sẽ không làm người khác hiểu lầm."

Hiểu lầm.

Hứa Nham nhanh chóng nắm bắt hai từ này Muốn hỏi cái gì, nhưng thấy thần sắc cô buồn bã, mặt ủ dột, liền không hỏi.

Chỉ cười, "Anh có thể xem là em tặng quà cho anh không?"

"Có thể xem đây là quà tạ lễ anh dẫn tôi đi gặp ba, thế nào!?"

Hứa Nham cười, "Anh không khách sáo nữa."

..................

Hai người lái xe về phía bệnh viện.

Radio đang phát âm nhạc tình cảm, Hạ Thiên Tinh ngồi ở ghế phụ không biết đang suy nghĩ điều gì, cả chặng đường đều không nói chuyện. chỉ là như suy tư gì đem tầm mắt nhìn ra cửa sổ.

Hứa Nham lại hy vọng đoạn đường này càng xa càng tốt. Cả đời ngồi cạnh cô thế này, thật tốt. Chương 74: Cô Lại Thất Hứa Với Anh
Nghe nhạc phát ra, mối tình đầu mấy năm trước từng chuyện nhỏ tựa như cuốn phim chiếu hiện ra trước mắt. Hắn nhịn không được liền liếc mắt thâm tình nhìn về phía cô...

"Pin pin –" đột nhiên, một trận tiếng còi dồn dập vang lên.

Hứa Nham đột nhiên hoàn hồn thu hồi tầm mắt, chỉ thấy một chiếc xe vận tải đang từ phía trước lao tới cực nhanh, xông thẳng về hướng ghế phụ, chỗ ngồi của Hạ Thiên Tinh.






Hạ Thiên Tinh cũng là mới hoàn hồn, trái tim như muốn vọt khỏi cổ họng, dường như cũng quên luôn phải phản ứng lại như thế nào. Đồng thời, bên tai là tiếng thắng xe sắc bén, Hứa Nham vội giảm tốc độ, nhanh tay bẻ lái, xe bị hung hăng ném qua, chính là muốn xông vào ghế phụ lái của xe vận tải. 'Phanh' một tiếng, hung hăng va vào ghế điều khiển.

Cả người Hạ Thiên Tinh bị đâm bay ra ngoài, cuối cùng lại bởi vì Hứa Nham mà cô thoát được một kiếp.

Lại xem bên trong xe......

"Hứa Nham!"

"Hứa Nham, anh đừng làm tôi sợ!" Hạ Thiên Tinh trong giọng nói đều đã phát run, cả thân mình cũng run lên từng hồi. Cô bất chấp vết thương trên người, khập khiễng chạy đến ghế lái.

Túi khí an toàn đã được mở, Hứa Nham xiêu xiêu vẹo vẹo úp mặt vào trên túi khí an toàn, trên mặt đều là máu, nhìn thấy ghê người.

"Hứa Nham, anh phải ráng lên...... Anh nhất định phải ráng lên...... Em đã gọi xe cứu thương rồi!" Giọng cô đã đứt quãng, cố gắng di chuyển thán mình.

Anh quá choáng váng! Rõ ràng chính mình có thể bình yên vô sự, nhưng cố tình vì cứu cô, cả mạng mình cũng đều không cần!

..................

Hơn 10 phút sau, xe cứu thương cũng đến, đem người nâng vào xe.

Hạ Thiên Tinh đi theo nhân viên y tế lên xe, rất mau, Hứa Nham đã bị đưa vào phòng cấp cứu.

"Bác sĩ, anh ấy thế nào? Anh ấy không việc gì chứ?" Hạ Thiên Tinh vội vàng dò hỏi.

"Tình huống cụ thể phải đợi sau khi kiểm tra toàn thân xong mới biết được. Cô là bạn gái của anh ta? Một lát khi anh ta cần phẫu thuật, cô hãy thông báo cho người nhà đến ký tên, chữ ký bạn gái không có hiệu lực."

"Được."

Hạ Thiên Tinh tìm di động của Hứa Nham, gọi điện thoại cho cha mẹ Hứa. Sau đó, cô vẫn luôn canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu.

Hứa Nham rất nhanh bị đẩy ra, rồi sau đó làm hàng loạt các hạng mục kiểm tra. Hạ Thiên Tinh một bước không rời đi theo, vết thương trên đùi của mình cũng không còn tâm trạng xử lý.

..................

Bên kia. Bạch Dạ Kình ngồi chờ cô ở đại sảnh.

Quản gia tắt điện thoại, đi đến nói: "Tổng thống, điện thoại của Hạ tiểu thư vẫn không liên lạc được."

Bạch Dạ Kình không lên tiếng, khiến cho người khác nhìn không thấu giờ phút này anh có cảm xúc gì. Một lát sau, Lãnh Phi đi vào, "Tổng thống, lão tiên sinh cùng lão phu nhân bên kia đang thúc giục, bây giờ cũng nên xuất phát."

"Ai là lão tiên sinh, ai là lão phu nhân?" Hạ Đại Bạch ngửa đầu, tò mò hỏi.

Bạch Dạ Kình đem nhóc từ trên sô pha bế lên, mặt không biểu tình, "Đêm nay mang con đi gặp ông bà nội."

"Ông bà nội? Con có ông bà nội sao?"

"Không có ông bà nội, con từ đâu ra?"

"Nhưng, chúng ta không phải là phải đợi mẹ sao? Mẹ khẳng định cũng rất muốn gặp ông bà nội!"

"Đúng không? Ba thấy mẹ con cũng không phải rất muốn gặp." Bạch Dạ Kình giọng điệu có chút lạnh.

Hiện tại đã 7 giờ rưỡi, hiển nhiên buổi tối hôm nay là sinh nhật của anh, cô lại thất hứa. Hơn nữa, không hề có lý do vì sao lại thất hứa! Chẳng những không điện thoại giải thích với anh lời nào, thậm chí điện thoại còn không liên lạc được.

Anh đã đợi cô hai tiếng đồng hồ.

Chỉ sợ, cô đã sớm đem buổi hẹn hò đêm nay của bọn họ cùng với sinh nhật của anh quên mất rồi.

Giờ này khắc này, rốt cuộc cô đang cùng ai ở bên nhau? Thực sự vui vẻ? Vui vẻ đến nỗi đem lời hứa với anh hoàn toàn ném ra sau đầu?

Bạch Dạ Kình đem Hạ Đại Bạch bế lên xe, phân phó tài xế lái xe. Xe, một đường yên lặng hướng vùng ngoại thành rời đi.

Trên xe, ánh mắt Bạch Dạ Kình lạnh lạnh dừng ở ngoài cửa sổ, một chút cảm xúc đều không có.

Hạ Đại Bạch bẹp bẹp cái miệng nhỏ, "Ba ba, hôm nay chính là sinh nhật của ba ba, đừng có xụ cái mặt nữa, thật là ảnh hưởng tâm trạng của người khác."

"......" Bạch Dạ Kình không để ý đến nhóc. Tâm trạng của anh đã kém đến muốn mạng, nào còn có nhàn rỗi nhọc lòng vì tâm trạng của nhóc nhà anh?

..........................................

Bệnh viện.

Sau khi Hứa Nham làm xong các hạng mục kiểm tra, liền được đẩy vào trong phòng bệnh VIP.

Hạ Thiên Tinh vẫn luôn ngồi ở trong một góc, vết thương trên mắt cá chân đã đông lại. Cha mẹ Hứa canh giữ ở trên mép giường, mẹ Hứa thân thể không tốt, hiện giờ lại bị đứa con này dọa cho một trận, tâm lực lao lực quá độ, nước mắt đã rơi không ngừng. Hạ Thiên Tinh muốn đi đến an ủi bà, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, an ủi cũng chỉ là nhất thời.

Cô chỉ yên lặng cầm khăn giấy đưa qua. Mẹ Hứa liếc nhìn cô một cái, thở dài, "Bây giờ nó vẫn chưa thể tỉnh, con cũng đi xử lý vết thương một chút đi. Nó tuy rằng hôn mê nhưng vẫn luôn kêu tên của con, nếu nó tỉnh lại, người đầu tiên nó có thể nhìn là con, trong lòng sẽ tốt hơn rất nhiều."

Hạ Thiên Tinh lắc đầu, "Con bị thương không nghiêm trọng, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi"

Ba Hứa nói: "Vết thương nhỏ cũng phải đi xử lý, đừng để bị nhiễm trùng."

Hạ Thiên Tinh rốt cuộc cũng nghe lời rời đi. Kỳ thật sau khi cô chia tay Hứa Nham, đã rất nhiều năm không có cùng cha mẹ Hứa chạm mặt qua. Lúc trước chuyện cô mang thai, tất cả mọi người đều biết, cô vốn tưởng rằng cha mẹ Hứa cũng giống như những người khác xem thường cô, nhưng lại không nghĩ tới lần này gặp mặt bọn họ vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa với cô.

Điều này cũng làm cho cô cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều, cũng không có cảm thấy xấu hổ.

Lúc xử lý miệng vết thương, cô nhớ tới hôm nay cùng Bạch Dạ Kình có cuộc hẹn, lại ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên vách tường, trong lòng thầm kêu "Không xong". Lúc này đã qua 8 giờ rất lâu!

Cô vội vàng mở di động, muốn điện thoại giải thích cho anh, kết quả đi động thế nhưng lại hết pin, tắt máy.

Xem ra, chỉ có thể mượn dây sạc mà thôi.

Lúc Hạ Thiên Tinh đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cửa bị từ bên ngoài đẩy ra, "Hạ tiểu thư, Hứa tiên sinh đã tỉnh! Cô mau nhanh đi qua thăm một chút!"

"A! Được!" lực chú ý của Hạ Thiên Tinh lập tức lại chuyển đến Hứa Nham, dù sao hiện tại di động cũng không còn pin, cô liền đem điện thoại một lần nữa bỏ vào trong túi, vội vàng hướng phòng bệnh chạy đi.

Hứa Nham tuy là đã tỉnh, nhưng vẫn còn phát sốt, cả người cũng không được tỉnh táo. Nhưng vừa thấy đến Hạ Thiên Tinh, liền thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Thiên Tinh chưa phục hồi tinh thần lại, tay ở trong không trung đã bị mẹ Hứa túm lấy, nhét vào trong tay Hứa Nham. Anh lập tức nắm chặt.

"Con xem, không phải mẹ đã nói là cô ấy vẫn tốt sao? Hiện tại con phải dưỡng bệnh thật tốt, chuyện khác cũng đừng nhọc lòng." Mẹ Hứa lại lau nước mắt.

Hạ Thiên Tinh liền hiểu ra, thì ra hắn vừa tỉnh đã liền lo lắng cho mình.

Trong lòng ấm áp, thực cảm động. Tay anh rất lạnh giống như là không có độ ấm, có lẽ do mất máu quá nhiều. Hạ Thiên Tinh trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của anh, "Anh yên tâm, em không có việc gì. Chỗ nào cũng không có bị thương."

"...... Thực xin lỗi." Hứa Nham cánh môi khô khốc, thanh âm suy yếu, hơi thở mong manh, "Hôm nay...... Vốn là muốn mang em đi thăm ba của em......"

Lúc anh nói chuyện quả thực rất vất vả.

"Anh đừng nói gì nữa, mau nghỉ ngơi thật tốt. Bác sĩ nói, xương sườn của anh bị gãy vài cái, ngày mai phải phẫu thuật."

 Chương 75: Mang Con Trai Đi Gặp Trưởng Bối

"Anh đừng nói gì nữa. Nghỉ ngơi cho tốt. Bác sĩ nói xương sườn anh bị gãy, ngày mai sẽ phẫu thuật." Hạ Thiên Tinh nhẹ giọng nói, bưng cặp lồng lên, thật cẩn thận đặt lên cánh môi hắn.

Được uống canh, hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn nhìn cô ôn nhu điềm tĩnh chăm sóc mình, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy thỏa mãn.

Cái này...... Chính là trong họa có phúc.






..................

Lão tiên sinh cùng lão phu nhân sống trong một ngôi nhà lớn, cổ kính ở vùng ngoại ô, có lính gác rất nghiêm trang. Vì họ đều đã già, rất thích sống ở một nơi yên tĩnh.

Xe của Bạch Dạ Kình tiến vào cổng, một đoàn người đi tới, cúi chào theo nghi thức quân đội.

Xe vừa dừng lại tòa nhà trước mặt, tất cả người bên trong đã đứng chờ ngoài cửa, xếp hàng hoan nghênh.

Bạch Dạ Kình tự nhiên biết những người này vì sao mà đến.

Lão phu nhân vừa thấy anh xuống xe, liền chạy ra: "Cháu nội mẹ đâu? Mau, mau đưa cháu nội cho mẹ nhìn một cái."

Bạch Dạ Kình vẫy vẫy tay, Hạ Đại Bạch liền từ bên trong xe chui ra. Không đợi Bạch Dạ Kình giới thiệu, cậu đã rất thành thục kêu một tiếng ngọt lịm, " Ông nội, bà nội."

"Ai da, cháu nội bảo bối của ta." Lão phu nhân vui mừng đến nước mắt chảy ra. Lão gia tử lúc này tỏ ra thật mạnh mẽ, nửa khom người, vươn hai tay "Tới đây, mau tới ôm ông nội một cái nào."

Hạ Đại Bạch bước tới gần chỗ lão gia tử, nói: " Ông nội, con rất béo, ông phải cẩn thật một chút."

"Nơi nào béo? Rõ ràng rất tốt! Ai nói cháu bảo bối của ta béo, ta sẽ mắng chúng một trận! Tiểu bảo bối bối phải mập mạp một chút mới đẹp."

Lão thái thái đem Hạ Đại Bạch ôm trong lòng ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm, thấy thế nào cũng đều thích. Liền kêu Đại Bạch: " Nhanh, hôn bà nội một cái."

Hạ Đại Bạch đặc biệt ngoan ngoãn, hôn một cái rất kêu. Lão tiên sinh liền nhìn qua, trong lòng ghen tị.

Ông ho khan một tiếng, " Bà à, đừng ôm Đại Bạch nữa. Một nam tử hán, cả ngày bị ôm ở trong tay, kỳ cục!"

"Nói cái gì đâu, cháu của chúng ta còn nhỏ, cái gì là nam tử hán?"

"Ông nội, con hiện tại là nam tử hán nha, là nam tử hán nhỏ." Hạ Đại Bạch ngọt ngào cười, lộ ra hàm răng nhỏ chỉnh tề.

Nghe cháu nội nói vậy, lão phu nhân lập tức sửa miệng, gật đầu, "Đúng đúng, là nam tử hán nhỏ!"

"Nam tử hán thì phải đi với ông." Lão gia tử đem cây gậy trong tay cho người khác cầm, duỗi tay qua kéo nhóc lại, mặt nghiêm túc, ngoài miệng lại nói: "Qua đây, ông nội ôm cháu."

"Muốn ôm thì ôm, còn phải làm trò." Lão phu nhân luyến tiếc, tức giận chọc lão gia tử, lại cùng cậu nói: " Ông nội cháu, cái bộ dáng đáng sợ này, đừng có sợ nha. Kỳ thật ông ấy so với bất kì ai đều ngóng cháu trở về nhất."

"Không sợ, ông nội là người tốt."

"Đúng, ta chính là người tốt." Lão gia tử cười đến không khép miệng được.

"......" Bạch Dạ Kình đứng ở một bên, nhìn một màn này, bất đắc dĩ lại không nói được gì. Cứ như vậy, đứa nhỏ còn không bị hai người cưng chiều hư mới là lạ!

............

Đoàn người tiến vào tòa nhà, trong phòng bếp đã đặt thức ăn.

"Chị Túc Diệp đâu?" Bạch Dạ Kình nhìn vị trí trống trên bàn ăn, Bạch Túc Diệp là chị em song sinh với anh, nhiều năm nay vẫn là quân nhân bậc nhất.

"Nói là đêm nay muốn bố trí nhiệm vụ quan trọng, muộn chút mới có thể trở về." Lão phu nhân nói.

Bạch Dạ Kình gật đầu. Đêm nay có nhiệm vụ quan trọng, anh đại khái đoán được là chuyện gì, lại cùng người nào có quan hệ. "Bảo bối thích ăn cái gì? Đùi gà, được không? Bà giúp cháu bẻ nhé." Cả trái tim của lão phu nhân đều đặt vào Hạ Đại Bạch.

Hạ Đại Bạch cũng không cự tuyệt, tươi cười đón lấy.

So với lão phu nhân vô cùng náo nhiệt, lão gia tử không thể nào hé răng, chỉ yên lặng đem đồ ăn mà mình thích, đặt vào bát cháu trai. Hạ Đại Bạch ngẩng đầu, ngọt ngào nói "cảm ơn ông nội", nét mặt lão gia tử không còn nghiêm túc nữa, đôi mắt còn sáng rực rỡ.

Có tiểu bảo bối này, cả nhà này đều hạnh phúc!

..........................................

Cả một bữa cơm, Bạch Dạ Kình đã lần thứ ba xem di động.

Tốt lắm, trước sau một chút động tĩnh đều không có!

"Nhìn cái gì vậy, cả buổi vẫn luôn nhìn di động mà thất thần." Lão phu nhân nghiêng mặt nói chuyện với con trai.

"Xem thời gian."

"Thời gian có cái gì để xem?" Lão phu nhân nhăn lại " Mặc kệ thời gian, hôm nay con và cháu trai ta đều phải ở lại với ta! Này, ông nói đúng không?"

"Đúng, mẹ con thật vất vả mới kêu được các con trở về, phòng đều đã dọn rất tốt."

"Đúng vậy, bảo bối ở phòng riêng nhé." Lão thái thái cười tủm tỉm đưa hoa quả cho nhóc, " Phòng bà nội ở bên cạnh phòng của cháu. Đêm nay bà kể truyện cho cháu, ru cháu ngủ, được không?"

" Được a. Con tắm rửa sạch xong sẽ chờ bà."

..................

Bà Hứa thân thể không tốt, ở phòng bệnh một lúc, ông Hứa liền đưa bà trở về.

Hạ Thiên Tinh ở lại với Hứa Nham, bắt hắn uống cháo. Hắn ăn uống không tiện, cảm thấy ăn cháo không đủ, nhưng khi uống xong, người lại có chút tinh thần.

Lúc sau, lại nghỉ ngơi. Hạ Thiên Tinh mượn y tá đồ sạc điện thoại cắm vào đầu giường, thật vất vả khởi động, lúc thấy thời gian đã là 11 giờ đêm.

Lấy tính cách của Bạch Dạ Kình, khẳng định đã phát điên.

Cô hơi hơi nghiêng người, gọi điên thoại. Tiếng chuông vang lên, nhưng không có người nghe, khiến cô rất lo sợ. Có lẽ, anh ta giận mình, giận đến không thèm nghe máy?

Đang nghĩ ngợi, di động liền được kết nối.

"Uy, ai vậy?"

Là tiếng phụ nữ.

Hạ Thiên Tinh ngẩn ra một lát, có chút hoảng loạn. Cô biết giọng này không phải của Tống Duy Nhất. Nhưng, đã trễ thế này...... Một người phụ nữ nghe điện thoại của anh, có quan hệ gì với anh chứ?

Đây là di động riêng của anh, dù là nghe trộm, đều yêu cầu mật mã. Nếu không phải là quan hệ thân mật, tuyệt đối không thể nhận được điện thoại.

"Uy." Không nghe được tiếng trả lời, đối phương lại mở miệng.

Hạ Thiên Tinh rốt cuộc mở miệng: "Tôi tìm......"

"Tìm Dạ Kình? Lúc này đang tắm rửa, 10 phút sau cô gọi lại nhé."

"...... Được."

Hạ Thiên Tinh lúng ta lúng túng tắt điện thoại, hồi lâu vẫn còn bần thần. Ngực như là bị cái gì đâm vào, rất đau.

Đúng lúc này, cô mới phát giác, mình đối với anh một chút cũng không hiểu rõ. Từ sinh hoạt cá nhân, anh có bao nhiêu phụ nữ, cô đều không biết. Nhưng kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, với thân phận của anh, đứng ở vị trí tối cao như vậy, trừ Tống Duy Nhất ra, còn có người phụ nữ nào khác chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro