36-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 36: Tiểu Bạch Thích Đại Bảo

"A, chuyện này..."

Hạ Thiên Tinh ngẩn ra chớp mắt một cái, không có đưa mắt nhìn anh, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt anh đang nhìn mình.

"Đừng hỏi nữa, chuyên tâm ăn cơm đi." Hạ Thiên Tinh xoay đề tài. Vấn đề này, cô thật đúng là không biết trả lời như thế nào. Lại nói, kỳ thật anh với mình cũng không có quan hệ, không cần phải để ý chuyện này?

Hạ Đại Bạch lấy đầu đũa chống dưới cằm, nghiêm túc suy nghĩ, "Dù sao ba ba cũng không muốn cưới mẹ, khẳng định Đại Bảo cũng vậy. Về sau mẹ cùng thúc thúc kết hôn, không cần ba ba cũng là đúng."

"......" Đối diện, người nào đó sắc mặt lạnh rất nhiều, nhìn chằm chằm con trai liếc mắt một cái. Hạ Đại Bạch cầm hai miếng bánh kem phô mai to ngăn trở hai người tròn xoe mắt. Nhìn không được! Nhìn không được! Chính là nhìn không được!

Hạ Thiên Tinh hoàn toàn không biết hai ba con bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ cảm thấy hai người bọn họ đều rất kỳ quái.

"Đi theo ba!" Người nào đó đem chiếc đũa trong tay đập mạnh xuống, roi dài nâng lên, gõ gõ mặt bàn.

"A ô ~" Hạ Đại Bạch khuôn mặt nhăn nhó, nắm góc áo Hạ Thiên Tinh. Tiểu Bạch bộ dáng này thật đáng sợ, sẽ không đánh mình chứ? Ô ô, mình không muốn bị đánh đâu!

Bạch Dạ Kình quay đầu lại, thấy con trai không có đi theo, ngược lại sợ sệt núp trong khuỷu tay Hạ Thiên Tinh, tỏ ra đáng thương với anh, " Ba ba đưa con đi học."

Bộ dáng này, càng làm cho Hạ Đại Bạch hoảng sợ. Rồi sau đó, quả nhiên, nghe được anh trầm giọng phân phó: "Quản gia, đưa tiểu thiếu gia ra đây!"

"Đại Bảo! Đại Bảo! Con không muốn đi theo ba ba!"

Bị quản gia bế lên, tiểu gia hỏa liên tục giãy giụa. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn lại.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy buồn cười, "Được rồi, mau đi đi. Không lại đến muộn."

........................

Hạ Đại Bạch cảm thấy chính mình căn bản là bị bắt cóc! Vẫn là bị thế lực ác bắt cóc!

Xe, đi chầm chậm trên đường.

Hạ Đại Bạch ngồi trong xe cái miệng nhỏ phồng lên.

Đối diện, Bạch Dạ Kình vắt chéo chân, mắt thâm thúy nhìn chằm chằm con trai mình.

"Biết làm gì sai rồi sao?"

Hạ Đại Bạch đầu nhỏ mãnh liệt lắc, "Con làm sai chỗ nào?"

"Ba ba kêu con nói cái gì, con lại nói cái gì?"

"Ba ba kêu con nói với mẹ không cần đi xem mắt, con đã nói lại với mẹ nha!" Hắn thực vô tội.

"Nhưnh ba ba không có kêu con......" Bạch Dạ Kình nói đến đây, ngừng lại một chút, trên mặt xẹt qua một tia không được tự nhiên. Nhìn tiểu gia hỏa liếc mắt một cái, ho khan một tiếng, đưa tay nới lỏng cà vạt, mới khôi phục tự nhiên, nói: "Ba ba không có kêu con nói những lời cuối cùng đó!"

"À, thì ra là baba không thích con nói: ' Đại Bảo sẽ không cần người nữa ' phải không?"

Anh hừ một tiếng, tỏ vẻ lười biếng không muốn quan tâm lời nói của con trai.

Hạ Đại Bạch nhếch miệng cười, ngước cổ, nhìn như một tiểu nhân, "Tiểu Bạch, baba thích Đại Bảo nhà chúng ta, đúng hay không?"

Bạch Dạ Kình môi mỏng khẽ động, "Bậy bạ."

"Được nha, baba không thích liền tốt, dù sao người thích Đại Bảo nhà chúng rất nhiều nha! Đến lúc đó, con liền xem thử, xem ai thuận mắt, sẽ kêu là ba ba." Tiểu gia hỏa khoe khoang lắc lắc hai cái chân.

Bạch Dạ Kình trong lòng buồn bực, "Lắp ráp súng ống, không cần học nữa!"

"Vậy được rồi." Hạ Đại Bạch cư nhiên không bực bội, lui lại phía sau, thảnh thơi lấy kẹo que ra mút. "Con một lát liền nói với Đại Bảo, là baba nói với con kêu mẹ hôm nay không cần đi xem mắt. Mấy ngày nữa, mẹ không phải muốn cùng thúc thúc lần trước gặp mặt sao, vừa lúc con cũng muốn đi. Nếu là thích hợp, con liền trực tiếp kêu ba ba."

"......"

Bạch Dạ Kình cạn lời, sắc mặt đen như than. Tiểu tử thúi này, gien rốt cuộc là di truyền từ ai?

........................

Hạ Thiên Tinh tự mình lái xe đến bộ ngoại giao.

Cô đi vào bộ phiên dịch, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình. Có hâm mộ, cũng có khinh bỉ.

Cô có chút không chịu nổi loại ánh mắt này, trước kia mình ở bộ ngoại giao chỉ là một thực tập sinh, an phận làm việc của mình, giống như không tồn tại, cơ hồ không ai chú ý đến.

Cô đương nhiên biết đây là vì cái gì.

Trì Vị Ương kéo cô đến bên trong phòng nghỉ, "Thiên Tinh, mau nói với tớ! Tớ ngày hôm qua nghe nói bộ ngoại giao muốn mời cậu trở về, tớ cũng không dám tin. Không nghĩ tới vẫn là thật sự! Nhanh, mau nói cho tớ biết, chuyện là như thế nào?"

Hạ Thiên Tinhchính mình cũng là không hiểu ra sao, "Tình huống cụ thể kỳ thật tớ cũng không biết."

" Thật không. Tớ hôm qua nghe lén người phụ trách bộ phân nhân sự nói cậu có quan hệ tốt với Tổng thống đại nhân, tổng thống tự mình đem cậu mời về."

Lời này, hoàn toàn không chính xác.

Gần đây, cô cùng Bạch Dạ Kình quan hệ thật đúng là không tốt; thứ hai, anh cũng sẽ không vì cô mà làm chuyện này.

"Chuyện này cậu cũng tin sao?" Hạ Thiên Tinh không đáp hỏi lại."Tớ vốn là không tin nha, nhưng mà, lúc cậu đến đây tớ liền tin." Trì Vị Ương ôm lấy cánh tay của cô, "Cậu năng lực tốt như vậy, Tổng Thống tiên sinh muốn coi trọng cậu, cũng không phải không có khả năng nha!"

"Được rồi, cậu nói nhỏ một chút, lời này để cho người khác nghe được, thật muốn cười đến rụng răng!" Hạ Thiên Tinh che miệng Trì Vị Ương lại.

Nhưng vẫn là bị một người tình cờ đi rót trà nghe được. Đối phương cười một tiếng, "Thiên Tinh, cô thật sự không biết sao."

"Sao! Cô có ý gì?" Trì Vị Ương nhìn đối phương liếc mắt một cái.

"Còn không phải là nghĩa trên mặt chữ? Tổng Thống tiên sinh là người nào, để cho các người tùy tiện nói đến sao?"

"A, không cho chúng tôi tùy tiện nhắc tới, vậy là để cho cô nhắc được sao? Thiên Tinh của chúng tôi có năng lực, còn có thể trở về bộ ngoại giao, nếu không, cô nói thử xem? Thiên Tinh, hôm nào cậu cũng giới thiệu Tổng thống tiên sinh cho tớ gặp mặt."

Hạ Thiên Tinh nói: " Anh ta ngày thường đều rất bận, có cơ hội để gặp thật đúng là......"

Nói đến đây, Hạ Thiên Tinh đột nhiên dừng lại.

Vừa mới hoàn toàn là nói theo Trì Vị Ương, buột miệng thốt ra. Nói đến một nửa mới bất tri bất giác chính mình nói bậy.

Trì Vị Ương rất hiểu cô, hai mắt nhìn cô chằm chằm.

Cũng may, người kia chỉ cho rằng Hạ Tinh Thần khoác lác, hừ cười: "Nói đi, tại sao lại không nói tiếp? Chúng ta cả nước người đều biết Tổng Thống tiên sinh rất bận, còn cần đến cô nói sao!"

Trì Vị Ương tính tình bạo, đang tính nói lại, Hạ Thiên Tinh ngăn cản một chút, "Không cần, Vị Ương, đừng phí sức nói nhiều lời với cô ta."

Cô cúi đầu nhìn thời gian, " Đã đến giờ khảo hạch, tớ đi trước đây. Cậu chờ tin tốt của tớ!"

"Được, cậu nhất định sẽ qua." Trì Vị Ương cổ vũ cho cô. Lại híp mắt bổ sung một câu: "Cậu đang có chuyện gì giấu mình, mau thành thật khai ra."

Hạ Thiên Tinh biết, chính mình khẳng định là không thể tiếp tục giấu Vị Ương.

Nhưng là, kỳ thật chuyện này cùng với cô cũng không có gì! Tóm lại cậu ấy cũng sẽ giữ bí mật. Chương 37: Cô Là Linh Đan Diệu Dược
Hạ Thiên Tinh thuận lợi khảo hạch xong, cô liền có được cơ hội vào bộ ngoại giao làm việc một lần nữa.

"Hạ tiểu thư, về sau còn thỉnh chiếu cố nhiều hơn."

Người phụ trách bộ phận nhân sự tự mình cùng cô bắt tay, tất cung tất kính. Hạ Thiên Tinh thụ sủng nhược kinh, chắc là do họ nghĩ đến bộ mặt của Dư Trạch Nam. Trong lòng nhất thời đối với thân phận của Dư Trạch Nam càng thêm tò mò. Chẳng lẽ, hắn cũng trong giới quan lớn? Thời điểm cầm thư mời ra, Trì Vị Ương đã sớm chờ ở đó. Hạ Thiên Tinh đắc ý nhìn cô quơ quơ lá thư, Trì Vị Ương hưng phấn ôm cô, "Cậu phải mời khách nha! Đây chính là chuyện tốt!"

"Không thành vấn đề." Hạ Thiên Tinh ngay lập tức đáp ứng.

"Bất quá, trước khi mời khách, mau đem sự tình nói rõ ràng cho tớ nha." Trì Vị Ương một lòng nhớ tới chuyện mà mới vừa rồi cô (Thiên Tinh) lỡ miệng nói.





Hạ Thiên Tinh mắt nhìn đến hành lang dài, tới lui đều là người. Nhiều người nhiều chuyện, cô cẩn thận kéo Trì Vị Ương đến sân thượng. Vào thời điểm này, gió đã lộ ra lạnh lẽo nhàn nhạt. Hạ Thiên Tinh nhỏ giọng đem sự tình nói cho Trì Vị Ương. Trì Vị Ương cả kinh, cái miệng nhỏ mở lớn, thật lâu không khép lại được.

"Thiên Tinh, Thiên Tinh cậu mau véo tớ đi!" Trì Vị Ương nói: "Cậu mau véo xem, xem tớ có phải hay không đang nằm mơ."

Hạ Thiên Tinh buồn cười, tức giận nhéo mặt cô một chút.

Trì Vị Ương ' ai da ' một tiếng, mừng rỡ nhảy lên, "Không phải nằm mơ. Con nuôi của tớ cư nhiên là con của tổng thống? Thiên a, chuyện này cũng không thể tưởng tượng được. Cậu nói xem tớ có cái vận gì chứ, cư nhiên có thể cùng tổng thống phu nhân có quan hệ."

"Được rồi, cậu càng nói càng thái quá rồi đấy!" Hạ Thiên Tinh đem trì Vị Ương giữ chặt, đè thấp thanh âm, "Cái gì tổng thống phu nhân, tớ cùng ngài ấy căn bản là không phải như cậu tưởng đâu."

"Như thế nào không phải? Các ngươi không phải đều đã có hài tử? Chẳng lẽ ngài ấy không muốn phụ trách?"

Hạ Thiên Tinh nhìn về phía trước, trầm ngâm nói: "Tớ không cần ngài ấy phụ trách. Nếu là bởi vì phụ trách mà mới có tình yêu hoặc là hôn nhân, tớ cũng sẽ không muốn. Lại nói...... Ngài ấy hiện tại đã chọn được vị hôn thê."

"Ai?"

"Tống phó tổng thống, cậu biết không?"

"Đương nhiên là biết rồi."

"Thiên kim phó tổng thống, Tống tiểu thư. Bọn họ mới là người trong cùng một thế giới."

Trì Vị Ương mắt nhìn Hạ Thiên Tinh, không nói chuyện. So với kích động vừa rồi đến lúc này bình tĩnh hơn rất nhiều. Tổng thống tiên sinh giống như ngôi sao ở trên bầu trời kia, các cô dù muốn có nhưng không thể thành. Nếu thật muốn đi đụng chạm, thật là nhiều vất vả?

Trì Vị Ương nói: "Thiên Tinh, nếu cậu không muốn chính mình về sau quá khổ sở, liền ngàn vạn lần đừng động tâm với ngài ấy."

Hạ Thiên Tinh cười nhẹ, "Cái này cậu yên tâm, tớ biết mà."

"Vậy là tốt rồi." Trì Vị Ương vỗ vỗ bả vai cô.

........................

Buổi tối.

Văn phòng tổng thống, Phó Dật Trần đang yên lặng thay đổi thuốc cho anh.

"Tình huống khôi phục tương đối tốt, xem ra Hạ tiểu thư này là linh đan diệu dược."

Bạch Dạ Kình liếc nhìn hắn một cái, "Chuyện này có quan hệ gì với cô ấy? Nhắc tới nữ nhân kia, liền nhớ tới việc thân cận của cô, ấn đường lập tức nhăn lại.

"Kia sao có thể không quan hệ? Đó là linh dược giảm đau của ngài a." Phó Dật Trần hứng thú nói: "Phương pháp giảm đau của ngài, thật là làm tôi mở rộng tầm mắt."

Một bên Lãnh Phi không biết sự việc lần trước, chỉ hỏi: "Chẳng lẽ trên đời này còn có phương pháp giảm đau mà bác sĩ Phó ngài không biết?"

"Hôn môi giảm đau, cậu gặp qua chưa?"

"Câm miệng!" Bạch Dạ Kình lạnh mặt, "Lại dong dài liền cút cho ta."

"Được rồi, băng bó tốt rồi, tôi đi đây." Phó Dật Trần cười cười, cũng không hề tiếp tục nói. Trêu chọc thế là đủ rồi.

Lãnh Phi hỏi: "Đã trễ thế này, tiên sinh sẽ nghỉ ngơi ở văn phòng sao?"

Bạch Dạ Kình suy nghĩ một chút, "Không được, về nhà."

"......" Lãnh Phi gật đầu.

Tổng thống tiên sinh thay đổi rồi. Trước kia gần cả tháng đều không thấy được bóng dáng ở phủ tổng thống một lần, công tác bận rộn, hơn phân nửa thời gian đều là ở văn phòng nghỉ ngơi, nhưng hiện tại tần suất trở về càng ngày càng cao. Cũng không biết là bởi vì trong nhà có tiểu thiếu gia, hay là bởi vì trong nhà có nữ nhân.

..................

Hạ Thiên Tinh ôm quần áo đi đến phòng giặt ủi—— tuy rằng chuyện này đều có người hầu lo liệu, nhưng đây là việc của mình vẫn là tự chính mình làm sẽ tốt hơn. Sớm hay muộn cũng có một ngày cô từ trong cái nhà này dọn ra ngoài, cho nên, cô không thể mặc kệ chính mình tùy tiện thích ứng thói quen nơi này. Ra khỏi phòng, vừa thấy tư thế dưới lầu, cô liền nhìn ra, tổng thống tiên sinh về tới rồi. Hạ Thiên Tinh nghĩ nghĩ, cũng không có dừng bước, chỉ thẳng hướng phòng giặt ủi đi tới.

"Tổng thống tiên sinh!" Thân ảnh nam nhân cao dài trầm bước mà vào, người hầu cung cung kính kính chào hỏi. Đã có người tiến lên một bước, tiếp nhận âu phục của anh.

"Ngài đã ăn chưa?" Quản gia hỏi.

"Còn không có.""Phòng bếp đã chuẩn bị cơm cho ngài, thỉnh ngài đến nhà ăn chờ một lát."

"Có món gì?"

Quản gia báo chút thực đơn, anh nghe xong, ấn đường hơi hơi nhăn lại. Quá phong phú, ngược lại không có món gì ăn được.

"Hạ Thiên Tinh!"

Thời điểm đang muốn biến mất trên hành lang dài, cô bị một đạo thanh âm sâu kín gọi lại. Cô sửng sốt, cúi đầu nhìn anh ở dưới lầu.

"Tôi đói bụng, muốn ăn sủi cảo."

囧.

Cho nên, tổng thống tiên sinh đây là muốn cô chính mình nấu cho anh ăn?

"Tiên sinh muốn ăn sủi cảo, nhanh đi chuẩn bị đi." Quản gia phân phó người khác.

Bạch Dạ Kình dương tay ngăn cản, nhìn Hạ Thiên Tinh, "Xuống dưới."

..................

Hạ Thiên Tinh cảm thấy chính mình căn bản là là trúng tà. Rõ ràng có thể cự tuyệt, anh có đói bụng thì cùng cô có chút xíu quan hệ nào sao? Huống hồ, từ sáng sớm cô cũng nhắc nhở chính mình bảo trì khoảng cách cùng nam nhân trước mặt này. Chính là, lời cự tuyệt đã đến bên môi lại không có biện pháp tiếp tục nói ra. Thật lâu trong đầu đều chỉ có câu anh nói kia 'Tôi đói bụng '. Có chút đáng thương, giống như hài tử không ai quản. Thôi thôi! Anh cũng là vì xử lý quốc gia đại sự, mới có thể cơm đều không ăn đúng bữa. Vì gần đây anh tra án ở cung điện Bạch Vũ, muốn trấn an lòng dân, thực sự làm việc sứt đầu mẻ trán. Cũng may, anh làm được thực tốt.

Hạ Thiên Tinh nhìn trời thở dài, thuận tay đem quần áo trong tay giao cho người hầu, chậm rãi đi xuống lầu. Cô thẳng hướng phòng bếp đi, Bạch Da Kình lên lầu tắm gội. Hai người gặp thoáng qua, anh cũng không liếc nhìn cô một cái. Dù sao mấy ngày nay, anh đối với cô vẫn luôn không nóng không lạnh, không có sắc mặt gì quá tốt. Hạ Thiên Tinh đều đã thành thói quen. Từ tủ lạnh đem sủi cảo tới, người hầu tiến vào, hỏi cô có muốn hỗ trợ hay không. Cô lắc đầu, cự tuyệt.

Người hầu nói: "Thật không biết khi nào tổng thống tiên sinh thích ăn món đồ ăn này. Trước kia thực kén chọn, đồ đông lạnh tuyệt đối sẽ không chạm vào."

"Có thể là nhất thời hứng khởi đi."

Người hầu gật đầu, lấy bút cẩn thận ghi lại thứ tổng thống tiên sinh yêu thích. Nhìn dáng vẻ chắc muốn đến gần tủ lạnh chuẩn bị nước nấu sủi cảo. Trong chốc lát, Hạ Thiên Tinh nấu sủi cảo xong, tổng thống tiên sinh cũng xuống dưới. Lúc cô bưng sủi cảo đến nhà ăn, anh đã ngồi ngay ngắn ở kia, đang cúi đầu nhìn cái gì đó. Tất cả đều là văn tự có đưa cô xem cô cũng không hiểu, là văn kiện Ả rập.

 Chương 38: Ngoài Miệng Lau Mạt Đường

Sau khi tắm gội, mái tóc anh còn chút ướt. Trên người mặc bộ áo ngủ màu trắng, cơ ngực vạm vỡ nhìn không ra vết thương, Nhưng là sau khi tắm gội lại khoác lên mình vẻ gợi cảm mê người

Làm cho người ta có cảm giác vô cùng sạch sẽ

Hạ Thiên Tinh đến gần, đem sủi cảo đưa đến trước mặt anh,trầm ngâm, vẫn không quên nhắc nhở: "Miệng vết thương của anh chưa có hồi phục hẳn, cho nên đồ ăn tương đối thanh đạm, tạm chấp nhận một chút đi."

Bạch Dạ Kình ' Ừ ' một tiếng, đem văn kiện bỏ xuống, cầm chiếc đũa nếm sủi cảo. Cả đời đã ăn qua vài lần, anh vẫn là cảm thấy rất ngon. Hơn nữa, tay nghề của cô xác thật không tồi, cho nên ăn uống cũng thực tốt.

Hạ Thiên Tinh thấy anh ăn rất ngon miệng, không có kén cá chọn canh, cũng liền an tâm rồi. "Anh từ từ ăn, tôi trước lên lầu."Nói xong liền muốn đi. Bạch Dạ Kình liếc cô một cái, "Cô liền không có gì đặc biệt muốn cùng tôi nói?"






"A?" Hạ Thiên Tinh quay đầu lại, anh đột nhiên nói, làm cô có chút không rõ nguyên do.

Bạch Dạ Kình mang theo sủi cảo dính dính tương, cho dù là cái dạng này động tác cũng ưu nhã nói không nên lời.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, "Tối hôm qua cô nói cám ơn tôi, sau lại không có nói tiếp, là chuyện gì?"

Hạ Thiên Tinh lắc đầu, "Kỳ thật không có việc gì."

Anh buông chiếc đũa, "Nói đi."

"Tôi trở về bộ ngoại giao công tác."

Anh so với ai khác đều rõ ràng.

"Cho nên?"

"Cho nên, quá mấy ngày tôi tính toán sẽ cảm ơn người bạn đã giúp tôi trở về bộ ngoại giao một cách tốt nhất".

Bạch Dạ Kình cao hứng, hành động cám ơn đó, tự nhiên so với cách nói cám ơn làm cho người ta chờ mong hơn nhiều. Thần sắc lập tức sáng lên rất nhiều, "Cám ơn là đương nhiên. Bất quá, tính toán như thế nào cảm ơn? Khi nào?"

"Mùng 7 âm lịch đi. Tính toán mời ăn cơm, hoặc là, nếu điều kiện cho phép tôi sẽ xuống bếp nấu một chút gì đó mới có thành ý."

Bạch Dạ Kình đồng ý gật đầu, "Đúng, tự mình xuống bếp là chủ ý không tồi, liền định mùng 7 âm lịch đi!"

Hạ Thiên Tinh nghi hoặc liếc anh một cái, lúng ta lúng túng ' ừ ' một tiếng.

Đáy lòng cẩm thấy vô cùng kỳ quái.

Mấy ngày nay anh vẫn luôn đối chính mình không nóng không lạnh, như thế nào hôm nay thái độ khác thường, ngược lại có tâm tình cùng cô nói này nói nọ. Hơn nữa, còn cho cô ý kiến?

"Được rồi, cô lên lầu nghỉ ngơi đi." Bạch Dạ Kình cho cô về phòng. Cô cũng không có nói cái gì nữa, mang theo nghi hoặc lên lầu.

Dưới lầu, nhà ăn, Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy sủi cảo trước mặt hương vị càng tốt.

Bảy ngày sau, bữa tối.

Thực là không tồi.

........................

Bảy ngày sau.Cuối tuần.

Dư Trạch Nam sáng sớm hơn 6 giờ liền gọi điện thoại lại đây, kêu cô đến sân bóng Ca Mộc Tư

Cô liền sớm vùi đầu vào phòng bếp.

Bạch Dạ Kình thay quần áo xuống lầu đến nhà ăn. Hạ Đại Bạch đã ngồi ở bên cạnh bàn giống như thượng đẳng hai vị đại nhân.

"Hạ Thiên Tinh đâu?"

Anh ngồi xuống, đem khăn ăn ưu nhã mở ra gác ở trên đùi, hỏi con trai.

"Quản gia bá bá nói Đại Bảo ở phòng bếp.""Phòng bếp?" Bạch Dạ Kình nhìn quản gia, "Sáng sớm cô ấy ở phòng bếp vội cái gì?"

"Hạ tiểu thư nói buổi tối muốn cảm tạ một vị ân nhân, cho nên hiện tại cũng đã bắt đầu chuẩn bị. Cô ấy thức dậy rất sớm, 6 giờ hơn liền rời giường."

"Đúng không?" Bạch Dạ Kình dương dương mi, "Đi nói cô ấy tới đây đi, bất quá là một buổi cơm chiều mà thôi, không cần dụng tâm như vậy."

"Vâng." Quản gia tự mình đi phòng bếp.

Hạ Đại Bạch nghiêng đầu nhìn anh, "Lão ba, ngươi hôm nay tâm tình không tồi nha."

"Ăn đi." Anh cắt khối ức gà thịt, đặt ở cái đĩa trước mặt Hạ Đại Bạch.

Hạ Đại Bạch quả thực cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Này là tâm tình thật tốt?

"Như vậy vui vẻ......" Hắn mắt to nhanh như chớp xoay một chút, "Đại Bảo không phải là chuẩn bữa tối cho ba đi?"

"Bằng không, còn có thể là ai?" Mỗ tổng thống tự mình cảm thấy tốt đẹp.

Lúc hai cha con đang cùng nhau nói chuyện phiếm, Hạ Thiên Tinh vội vàng từ phòng bếp ra tới, trong tay cầm theo bao lớn bao nhỏ.

"Đại Bảo, ăn cơm." Hạ Đại Bạch nghiêng đầu gọi cô.

"Mẹ hẹn người khác ăn bữa sáng, thời gian muốn tới không kịp." Hạ Thiên Tinh vào nhà ăn, hôn trên đầu con trai một cái, "Tạm biệt con nha, ở nhà ngoan ngoãn nghe lời."

Dứt lời, cũng không có nhìn Tổng Thống tiên sinh, cầm theo đồ vật vội vàng đi.

Nhìn bóng dáng cô, Hạ Đại Bạch "A ô" một tiếng, "Đại Bảo nhà chúng ta khẳng định là hẹn hò đi. Tiểu Bạch, ba phát hiện không, mẹ hôm nay đặc biệt có trang điểm qua nha!"

Không cần tiểu gia hỏa nhắc nhở, Bạch Dạ Kình cũng đã nhìn ra.

Trời lạnh như vậy, cô cư nhiên cố ý mặc váy, không sợ cảm mạo sao?

Bạch Dạ Kình đột nhiên nhớ tới cái gì, buông bộ đồ ăn, quay đầu phân phó quản gia: "Kêu Lãnh Phi vào đây."

"Vâng,tiên sinh."

Trong chốc lát sau, Lãnh Phi liền từ bên ngoài vội vàng đi vào.

"Hôm nay hành trình buổi sáng là cái gì?"

"Nguyên bản định cùng Mai Án tiên sinh ở sân bóng Ca Mộc Tư chơi bóng, nhưng là, thân thể của ngài......"

Nói đến nơi này, Lãnh Phi thanh âm đè thấp, nhìn ngực của hắn.

"Không cần đổi hành trình, Gọi Mai Án tiên sinh đến sân bóng đúng giờ"

"Chính là, ngài thương......" Lãnh Phi hạ giọng ở bên tai hắn, lại nói: "Hơn nữa hiện tại còn không kịp thanh tràng."

"Không cần thanh tràng, liền định ở Ca Mộc Tư. Tăng mạnh phòng bị là được."

"Vâng." Tổng thống đại nhân thái độ kiên quyết, Lãnh Phi tự nhiên cũng không thể nói cái gì nữa. Lui xuống thông tri những người khác chạy nhanh chuẩn bị, tiện đà phái người đi sân Ca Mộc Tư bố trí nhân viên bảo an.

..................

Hạ Thiên Tinh đến Ca Mộc Tư sân gôn, nghe được cô báo ra tên, lập tức có nhân viên công tác đưa cô đi vào.

Cô đem đồ ăn trong tay giao cho đối phương bảo quản.

"Nhị thiếu gia đã ở nhà ăn chờ ngài, mời ngài cùng tôi lại đây."

Nhị thiếu gia? Chương 39: Sân Bóng Bốn Người Tương Ngộ
"Dư thiếu gia, sáng sớm miệng anh liền ngọt như vậy, mới vừa ăn mật đường sao?"

"Cô như thế nào lại biết? Mới vừa ăn mật đường táo. Cô thì sao? Muốn ăn cái gì?" Dư Trạch Nam tiếp nhận thực đơn từ trong tay phục vụ.

"Tôi món gì cũng được, không kén ăn."

Dư Trạch Nam liền thay cô gọi vài món. Hạ Thiên Tinh giữ hắn lại nói thẳng: "Quá nhiều, quá nhiều!"

"Không tính nhiều, cô gầy như vậy, ăn nhiều một chút."

"Lại là tổ yến, lại là tùng nhung, thực quý."







"Quý?"

Hạ Thiên Tinh đau lòng cho ví tiền của mình, "Hai tháng tiền lương của tôi không có khả năng có thể so sánh với một bàn bữa sáng của nhị thiếu gia ngài."

Xem vẻ mặt cô keo kiệt, Dư Trạch Nam mừng rỡ cười không ngừng.

"Này liền đau lòng, vậy lần trước cô nói mời tôi là ăn cái gì, tính không giữ lời hả?"

"Không lừa anh đâu, tôi tính tự xuống bếp làm cho anh." Lại nói này có thể tiết kiệm được ít tiền.

"Cô sẽ xuống bếp?"

"Đương nhiên, tôi không phải giống như các anh là đại thiếu gia, há mồm cơm tới duỗi tay có thể có được. Bất quá buổi tối tôi đến nhà bằng hữu kia mượn cái phòng bếp mới được."

"Tôi đây liền chờ ăn bữa tiệc lớn."

"Chính là một ít đồ ăn trong nhà, anh không cần ghét bỏ."

"Ăn đã rồi nói tiếp."

Hạ Thiên Tinh 'ừ' một tiếng, nhớ tới chuyện quan trọng, "Đúng rồi, anh còn không có nói cho tôi biết anh rốt cuộc là người nào. Vì cái gì bộ ngoại giao đều nghe anh nói?"

"Không tính là nghe lời tôi. Tôi chỉ là gọi điện thoại qua cho anh tôi mà thôi."

"Anh của anh? Là ai a?"

Dư Trạch Nam đem ví tiền ném cho cô, cắn một ngụm, mồm miệng không rõ nói: "Cô có biết không?"

Hạ Thiên Tinh đem ví tiền mở ra, phía trong có ảnh chụp. Trên ảnh chụp hai nam tử tuổi trẻ, một là anh, một là...... Tương đối quen mắt. Giống như ở trên TV thấy qua.

"Này không phải...... Phó tổng thống Dư Trạch Nghiêu sao? Anh của anh là phó tổng thống?"

Hắn gật đầu. Hạ Thiên Tinh lẩm bẩm: "Khó trách bọn hắn một đám đều đối với tôi cung cung kính kính, còn nói tôi cùng tổng thống có quan hệ, thì ra là thế."

"Tôi so với lão sư trung học bình thường đáng tin cậy hơn đi?" Hắn quay đầu, tiến đến trước mặt cô, cười tủm tỉm, "Xử nam, độc thân, chưa lập gia đình, thế nào, muốn hay không suy xét nhìn xem?"

"Đừng hù tôi." Hạ Thiên Tinh đem đầu của hắn đẩy ra, "Tôi còn chưa có hỏi tội anh đâu, anh rõ ràng không phải đối tượng thân cận của tôi, làm gì lại tới xem náo nhiệt."

"Đối tượng thân cận của cô là bạn tốt của tôi. Nhân gia hiện tại cùng vợ trước gắn bó keo sơn, tùy thời muốn hòa hảo. Lúc này như cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cầu tôi tới giải vây. Bất quá, cùng tôi thân cận, cô cũng không tổn thất gì mà."

"Kia cũng đúng. Nếu không phải vì anh, tôi hiện tại còn phải đi tìm công việc khác a."

Hơn nữa, vị nhị thiếu gia này còn rất đáng yêu. Tuy rằng không phải đối tượng thân cận thật sự, nhưng có cái bằng hữu như vậy cũng là chuyện tốt.

"Được rồi, ăn bữa sáng đi, trị giá bằng mấy tháng tiền lương của cô, đừng lãng phí."

Dư Trạch Nam xoa xoa tóc cô.

..................

Sau khi ăn tiếp không lâu lắm đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Tập trung nhìn vào, bên ngoài hành lang dài có một toán người bảo vệ mặc đồ âu phục đen, đều đeo tai nghe, một bộ dạng đã có huấn luyện bài bản.

"Người của phó tổng sao?" Hạ Thiên Tinh hỏi.

Dư Trạch Nam lắc đầu, "Anh tôi mới không muốn loại phô trương này. Bất quá cũng không nghe nói anh tôi hôm nay muốn tới nơi này."

Phục vụ bước nhanh lại đây, ghé vào bên tai Dư Trạch Nam nói nhỏ hai câu. Dư Trạch Nam nhướng mày nói, "Khó trách."

Đám người đi rồi, Dư Trạch Nam xoa xoa môi, ghé đầu qua cùng Hạ Thiên Tinh kề tai nói nhỏ, "Tổng thống trong chốc lát muốn tới đây."

"A?" Hạ Thiên Tinh ngoài ý muốn la lên.

"A cái gì, đi thôi, chơi bóng đi."

Dư Trạch Nam đem cô túm lên. Hạ Thiên Tinh nói: "Nhưng tôi không biết chơi."

"Tôi dạy cho cô."

........................

Ngồi xe điện trong chốc lát liền đến sân bóng, Hạ Thiên Tinh vẫn luôn nhìn xung quanh. Bạch Dạ Kình thật sự sẽ đến sao?

"Thất thần nhìn cái gì thế?" Dư Trạch Nam cho người đem gậy golf chuyên dụng của hắn tới, ném trên tay Hạ Thiên Tinh. Hắn nhìn cô, đem tầm mắt của cô kéo lại đây, "Nhìn bóng đi, xem phía sau cũng vô dụng thôi."

"À." Hạ Thiên Tinh trấn an tâm tình, bồi hắn tận hứng.

Chẳng qua là đánh vài gậy golf, kết quả đều không tốt như cô muốn. Hoặc là gậy golf đánh không trúng cầu, hoặc là là đánh lên trời, cô uể oải đến muốn chết, kết quả Dư Trạch Nam vẫn luôn ở bên cạnh uống đồ uống cười vui sướng chế giễu khi người gặp họa.

"Anh lại cười, tôi không chơi nữa." Hạ Thiên Tinh trừng hắn.

Ngay lúc này......

Thanh âm xe điện từ xa tới gần vang lên. Hạ Thiên Tinh theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy trước sau mười mấy chiếc xe chậm rãi tiến lại đây, trên xe ngồi có rất nhiều bảo tiêu.

Dư Trạch Nam cũng nhìn thoáng qua, mắt lại nhìn Hạ Thiên Tinh, uống chút đồ uống, khuỷu tay lười biếng đặt trên vai cô, "Xem cô ngây người kìa? Chưa từng thấy qua tổng thống sao?"

"Đương nhiên là gặp qua rồi."

"Gặp qua?"

Hạ Thiên Tinh 'a' một tiếng, gật đầu, "Lần trước ở bộ ngoại giao có hoạt động, ngài ấy cũng ở đó."

"À." Dư Trạch Nam bĩu môi, cảm thán: "Ngài ấy lớn lên so với anh tôi chỉ lớn hơn ít tuổi, soái hơn một tí, cuối cùng ngài ấy là đương kim tổng thống, nghĩ như thế nào đều rất không phục a."

"Hả~" Hạ Thiên Tinh không cho là đúng phản bác: "Anh nhìn vấn đề cũng quá nông cạn, cao soái thì tính cái gì? Ngài ấy so với phó tổng ở nhiều sở trường khác có thể tốt hơn, nếu không sao có thể trở thành đại gia được hoan nghênh kính yêu như vậy? Tháng trước quốc xí cải cách, tháng kinh tế điều tiết khống chế tốt nhất, trong tháng cùng chống lại nước M, còn có......"

Hạ Thiên Tinh càng nói càng đắc ý, thuộc như lòng bàn tay vậy.

"Được rồi, dừng đi." Dư Trạch Nam đánh gãy cô, gãi gãi lỗ tai, "Không thấy ra cô nguyên lai còn rất sùng bái ngài ấy."

Sùng bái?

Hạ Thiên Tinh không khỏi nhớ tới lần trước anh cùng chính mình nói ' thích anh sẽ làm anh cảm thấy có gánh nặng', theo bản năng phản bác: "Tôi mới không có sùng bái ngài ấy."

"Đều trên mặt viết rồi kìa!" Dư Trạch Nam duỗi tay ở trên má cô vẽ loạn, "Đừng chối."

"Đáng ghét." Cô chụp lấy tay hắn.

Dư Trạch Nam cười, đem đồ uống buông xuống, "Rồi, không đề cập tới ngài ấy nữa, bổn thiếu gia tới dạy cô chơi bóng."

Bạch Dạ Kình được Lãnh Phi bảo vệ, dẫn đầu từ trên xe bước xuống dưới. Theo sát xuống dưới chính là Mai Ân tiên sinh, bên người Mai Ân tiên sinh dẫn theo Hứa Nham người vừa được điều tới văn phòng tổng thống không lâu.

Từ phòng nhân viên công tác, đoàn người hướng khu sân bóng đi đến. Lãnh Phi mắt sắc, liếc mắt một cái liền thấy được phía trước một đạo hình bóng quen thuộc.

"Tiên sinh, kia giống như là Hạ tiểu thư." Lãnh Phi hạ giọng, ở bên tai anh mở miệng.

Bạch Dạ Kình nhìn thoáng qua bóng dáng phía xa kia. Cô quả nhiên ở chỗ này cùng một người nam nhân chơi bóng. Không! Nói đúng ra, không phải chơi bóng, mà là tán tỉnh! Nam nhân đang từ sau ôm cô, đôi tay đặt trên tay cô, bắt lấy tay cô, chỉ huy gậy golf. Hai người hiển nhiên chơi thật sự vui vẻ, trên mặt cô toàn là tươi cười. Anh chỉ là nhìn thoáng qua, mặt mày càng thêm lạnh lẽo. Mặt vô biểu tình thu hồi tầm mắt, tiếp tục cùng Mai Ân tiên sinh nói chuyện với nhau.

Bên cạnh, Hứa Nham đang làm phiên dịch cũng nhìn thấy một màn cách đó không xa thì thất thần một lát. Thẳng đến khi Bạch Dạ Kình ném ánh mắt đảo qua tới, hắn mới hậu tri hậu giác hoàn hồn, cực lực kéo chủ ý của chính mình về. Chương 40: Gặp Phải Tân Hoan Cựu Ái
Hạ Thiên Tinh không nghĩ tới ở sân bóng cũng có thể chạm mặt anh.

Hơn nữa, lúc này, khoảng cách của hai bên rất gần, chỉ khoảng 20 mét.

Nếu như cô không nhìn lầm thì người bên anh là Hứa Nham.

Lưng của Hạ Thiên Tinh dựa ở trước ngực Dư Trạch Nam, vừa nãy chỉ một lòng học chơi bóng, còn không cảm thấy có cái gì, chính là, giờ phút này thế nhưng cô lại cảm thấy chột dạ.






Đặc biệt, lơ đãng nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của anh, trong lòng cô " thình thịch", bồn chồn.

"Cái kia......" Hạ Thiên Tinh ậm ừ mở miệng, muốn rút tay của mình từ trong lòng bàn tay hắn

"Nếu không...... Chúng ta đi làm cái gì khác đi, không chơi bóng nữa?"

Dư Trạch Nam cúi đầu liếc cô một cái, lại liếc mắt về hướng đoàn người bên kia.

Hắn bày ra bộ dáng không vui, "Từ khi anh ta xuất hiện đến bây giờ, sự chú ý của cô đều đặt ở bên đó đi, có ngươi như vậy thì sao? Bổn thiếu gia không có mị lực như vậy à?"

"Anh lại nói bậy, tôi nào có?"

"Không có?" Dư Trạch Nam hừ một tiếng, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Đều đã đem hắn nhìn thành cái động!"

"Ai nói tôi là nhìn anh ta? Tôi mới không có nhìn anh ta!" Hạ Thiên Tinh đánh chết cũng không nhận.

"Vậy cô nhìn ai?" Hắn nhướng mày, hiển nhiên là không tin lời cô nói.

Hạ Thiên Tinh phiết phiết môi, hất hất cằm: "Đó, người tôi nhìn chính là người đó. Nhìn thấy không, đứng ở kia cùng người ngoại quốc, đang vội vàng phiên dịch đó."

"Cô hù tôi à?"

"Hắn là mối tình đầu của tôi." Hạ Thiên Tinh đem cột đi phía trước đẩy một chút, có chút ngượng ngùng nói: "Bất quá, chúng tôi đã chia tay rất nhiều năm, hắn liền trở thành chồng của em gái tôi."

"......" Dư Trạch Nam vẻ mặt đồng tình nhìn cô, "Thật thảm."

"Anh đang vui sướng khi người gặp họa!"

"Uy! Tôi có thể thấy anh ta đối với cô tình còn chưa dứt." Dư Trạch Nam đứng cũng không nghiêm túc, thân mình dựa hẳn lên vai cô, "Cô xem, tôi tới gần cô một chút thì ánh mắt của hắn liền phiêu lại đây."

"......" Hạ Thiên Tinh theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Nham, hoàn toàn đối mặt với ánh mắt Hứa Nham, cô sửng sốt một chút, dương môi hướng hắn cười cười.

Rất kỳ quái.

Rõ ràng lần trước hai người gặp mặt thời gian cũng không nhiều, nhưng là...... Lúc này, khi đối mặt với hắn sự tiếc nuối đã không còn như trước nữa.

Ngược lại......

Ánh mắt lại lưu luyến một người bên kia.

Anh ngồi ngay ngắn ở khu nghỉ ngơi hơi hơi nghiêng người cùng Mai Ân tiên sinh nói cái gì, thân hình đĩnh bạt, phong tình vạn chủng, kia là từ khi cô sinh ra, cô có thể cảm nhận được sự áp bách từ xa.

Anh như cảm nhận được có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên ghé mắt, từ rất xa nhìn cô một cái. Ánh mắt kia, thanh nhuận lương bạc, không có độ ấm.

Hạ Thiên Tinh tâm nhảy dựng, vội vàng quay mặt đi.

Thật lâu sau, tim vẫn đập hỗn loạn.

"Cô có muốn tôi giúp cô thử lòng của hắn không?" Dư Trạch Nam đột nhiên hỏi.

"Cái gì?" Cô nghe không rõ lắm. Thử tâm của ai?

Dư Trạch Nam cánh tay dài tìm tòi, lạc đến eo của cô, bỗng nhiên liền đem cô ôm chặt lấy.

Hơi thở tràn ngập nam tính hormone truyền đến, Hạ Thiên Tinh ngốc một cái chớp mắt, ý thức được chính mình đang bị nam nhân ôm vào trong ngực, mặt bỗng dưng đỏ lên.

"Uy! Anh làm gì!"

"Đừng nhúc nhích!" Dư Trạch Nam cười, "Ai, cô có biết hay không hiện tại người tình đầu kia của cô biểu hiện như thế nào?"

"......"

"Hắc, hắn hóa thành than đá! Bất quá......Thật kỳ quái, tổng thống đại nhân sắc mặt giống như cũng không phải rất đẹp!"

Hạ Thiên Tinh cắn môi, đỏ mặt đẩy hắn ra, "Anh chơi lưu manh!"

Dư Trạch Nam bên cười bên kêu oan, "Tôi chính là vì giúp cô. Hiện tại cô nhìn ra đi,mối tình đầu của cô còn nhớ cô đấy!"

"Anh giúp tôi?Tôi thấy anh làm như vậy thật ra là đang chiếm tiện nghi của tôi!" Hạ Thiên Tinh thở phì phì cầm gậy đánh golf làm bộ muốn đánh hắn.

Bạch Dạ Kình chỉ sợ muốn hiểu lầm cô cùng Dư Trạch Nam đi? Bất quá...... Kỳ thật cô cùng ai thân mật, đều cùng anh không quan hệ đi?

Ngày trăm công ngàn việc,sao có thể sẽ có tâm tư đi chú ý việc lông gà vỏ tỏi?

Dư Trạch Nam khoa trương kêu rên một tiếng, chạy trốn: "Không nghĩ tới chạm vào cô còn rất thoải mái, dáng người không tồi."

"Anh còn dám nói!" Hạ Thiên Tinh mặt đỏ lên.

Dư Trạch Nam xoay người lại, chế trụ cô xách theo gậy golf tay, nhìn cô tức muốn hộc máu, "Đừng nóng giận, cùng lắm thì tôi cho cô ôm lại. Kỳ thật tôi cũng không tệ lắm, nếu không cô sờ sờ xem?"

Hắn cợt nhả bắt lấy tay nàng, hướng đến ngực hắn sờ. Hạ Thiên Tinh thật là bị tức đến vui vẻ, vừa thẹn vừa bực đấm hắn một cái, trừng hắn, "Ai muốn sờ anh, tôi mới không giống anh da mặt dày như vậy."

"Ha ha ha ~"

Dư Trạch Nam sang sảng cười vui sướng, như xuyên qua 20m, trực tiếp truyền vào bên này.

Lãnh Phi phát hiện tổng thống đại nhân sắc mặt càng ngày càng khó coi, càng ngày càng khó coi. Đặc biệt sau khi Mai Ân tiên sinh đi chơi bóng, anh ngồi ở kia, không khí đều như là muốn kết băng.

"Tổng thống tiên sinh, cùng Hạ tiểu thư ở bên nhau...... Hình như là em trai Dư phó tổng."

" Ừ." Anh đã sớm nhận ra rồi. Dư Trạch Nam tuy rằng mới về nước không bao lâu, nhưng anh cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.

"Hắn cùng Hạ tiểu thư sao lại thân thiết như vậy? Tôi hoài nghi hắn là biết Hạ tiểu thư cùng ngài có quan hệ, cố ý tiếp cận."

"......" Bạch Dạ Kình trầm mặc không nói, môi mỏng mím đến gắt gao, thực rõ ràng có thể nghe được tiếng bọn họ đùa giỡn sung sướng, nhưng ánh mắt không thèm liếc sang lấy một cái.

Lãnh Phi ở một bên cũng là hoàn toàn không rõ anh rốt cuộc là có ý tứ gì.

..................Không biết qua bao lâu, Hạ Thiên Tinh chơi mệt mỏi, đi toilet. Khi đi qua Bạch Dạ Kình, có thể cảm giác được ánh mắt của Hứa Nham vẫn luôn đi theo mình.

Nhưng thật ra Bạch Dạ Kình......

Đem cô hoàn toàn trở thành không khí.

Hạ Thiên Tinh bỏ qua chút mất mát trong lòng, hướng toilet đi.

Rửa xong tay, từ toilet ra tới, cúi đầu, bỗng dưng đâm phải một lồng ngực rắn chắc.

Cô sửng sốt.

Ngẩng đầu lên, đột nhiên đối mặt với ánh mắt thâm thúy của Hứa Nham.

"Anh như thế nào ở chỗ này?" Hạ Thiên Tinh cười, chỉ chỉ đèn trên tường, "Đây chính là nhà vệ sinh nữ."

"Anh...... Kỳ thật là đang đợi em."

"Chờ tôi?"

Hứa Nham gật đầu, thần sắc phức tạp nhìn cô, "Hắn là bạn trai của em? Lần trước uống say, mang em rời đi, cũng là hắn?"

Hắn vẻ mặt cô đơn, cô thấy rõ ràng.

Trong lòng cô gian nan nhiều ít vẫn phải có, rốt cuộc mối tình đầu là thuần túy nhất.

Cho nên, không tự giác nói dối, gật đầu, "Đúng vậy, vẫn luôn không có cơ hội đem hắn chính thức giới thiệu cho mọi người."

"À......" Giọng hắn càng thấp, nặng nề nhìn cô, hồi lâu không nói chuyện.

Hoàn cảnh trở nên có chút xấu hổ. Hạ Thiên Tinh lên tiếng đánh vỡ cục diện, nhếc môi cười cười, "Nếu không có việc gì nói, kia...... tôi ra ngoài trước."

Cô nói, nghiêng người lướt qua hắn, chuẩn bị đi ra ngoài. Chính là, mới đi được một bước, eo mảnh khảnh bỗng dưng bị giữ chặt.

Hạ Thiên Tinh sửng sốt, hoàn hồn, theo bản năng giãy giụa lại. Hứa Nham chế trụ tay cô, không khỏi tăng thêm lực đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro