31-35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 31: Không Có Tư Tưởng Không An Phận

"Ngày anh bị thương, chính là ngày tôi tham gia khảo hạch. Thời điểm Lãnh Phi cho người tới đón tôi, tôi không có tới kịp"

"Vì cái gì không sớm nói?"

"Dù sao tôi cũng muốn đi tìm một công việc khác tốt hơn cho nên, cũng không có chuyện gì lớn cả." Hạ Thiên Tinh nói, tận lực nhẹ nhàng, chính là trong lòng nhiều ít vẫn là có chút trùng xuống.

Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cô một cái, tưởng rằng cô còn có chuyện muốn nói, chính là, cô lại trầm mặc.

Anh hỏi: "Không có những lời khác muốn nói cùng tôi sao?"

"Cái gì?" Hạ Thiên Tinh hơi hơi ngẩng đầu lên, anh lại hơi cúi đầu tới, môi của hai người thiếu chút nữa cọ qua lẫn nhau.

Hô hấp của cô căng thẳng, khuôn mặt đỏ hồng, mới ưm nói: "Cái kia...... Cám ơn, trên eo của tôi đã không còn đau nữa rồi."

Nói xong, hoảng loạn lui ra phía sau một bước, cùng anh bảo trì khoảng cách. Thật lâu sau, lông mi còn run đến lợi hại. Hạ Thiên Tinh, đã cảnh cáo lý trí của chính mình! Như thế nào một khi tới gần anh mọi chuyện đều không còn như cô nghĩ? Cô ở trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình.

Bạch Dạ Kình không biết rằng giờ phút này trong lòng cô bách chuyển thiên hồi như thế.

Chỉ liếc nhìn cô một cái, chống tay lên sô pha vịn ngồi xuống, mới nói: "Cô có thể cùng tôi mở miệng yêu cầu tôi sẽ cho cô công tác tại bộ ngoại giao. Cô biết với tôi mà nói việc này rất đơn giản."

Hạ Thiên Tinh tự nghĩ cô sao lại không biết tự lượng sức mình như vậy? Cô là ai, dựa vào cái gì cho rằng chính mình có năng lực làm tổng thống một quốc gia luôn làm việc lớn lại vì cô - một loại người nhỏ bé như hạt mè mà làm việc nhỏ như vậy?

"Tôi không có thói quen thiếu nhân tình của người khác. Hơn nữa, tôi đã chuẩn bị tìm chỗ công tác mới rồi."

Người khác?

Bạch Dạ Kình đối với hai chữ này rất khó chịu, liếc mắt với cô một cái, so với vừa rồi ánh mắt lạnh hơn chút, lại nói: "Cô tận tâm tận lực chiếu cố tôi nên việc cô đưa ra yêu cầu như vậy cũng không tính quá phận. Huống chi, cô không có tham gia khảo hạch cũng là vì tôi."

Hạ Thiên Tinh vẫn là lắc đầu. Nhìn anh, châm chước một hồi lâu, rốt cuộc vẫn là nói: "Kỳ thật, tôi sở dĩ sẽ tận tâm tận lực chiếu cố tổng thống tiên sinh, là bởi vì...... Anh là tổng thống S quốc, được dân chúng chúng tôi đón nhận hoan nghênh nhất, cho nên, anh không cần quá để ở trong lòng."

Bạch Dạ Kình ghé mắt lại, tìm kiếm nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt thâm trầm, "Chỉ là như vậy?"

"Đương nhiên vẫn là bởi vì anh là cha của Đại Bạch, nếu anh có chuyện gì, cậu bé sẽ rất khổ sở. Tôi...... Không nghĩ muốn con tôi cũng khó chịu." Nói đến nơi này, cô hơi hơi quay mặt đi, chưa từng đối diện với ánh mắt của anh.

Cái lý do này cô là nói cho anh nghe, cũng chính là, muốn nói cho chính mình nghe. Không sai, chính mình sở dĩ khẩn trương như vậy, chu đáo chiếu cố anh như vậy, nhất định là vì hai cái nguyên nhân này! Trừ lần đó ra, lại không có khả năng có yếu tố gì khác! Cô không ngừng thuyết phục chính mình. Cũng không ngừng thuyết phục lý trí mình.

"Nói xong rồi?" Thanh âm anh trầm thấp, cặp mắt kia như là muốn đem cô nhìn thấu, "Thật sự chỉ có nguyên nhân đó?"

Hạ Thiên Tinh trong lòng khẽ run. Anh sao lại truy vấn như thế, rốt cuộc muốn nghe đáp án gì?

Thở thật sâu, nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi nhìn anh, "Phải. Bằng không còn hẳn là có lý do gì sao? Bất quá, tổng thống tiên sinh, anh không nên cho rằng tôi...... Đối với anh......"

Cô nói đến chỗ này tạm dừng lại.

Bạch Dạ Kình lại tiếp tục hỏi: "Đối với tôi như thế nào?"

"......" Hạ Thiên Tinh nhìn anh, có chút gian nan mở miệng: "Tôi đối với anh...... Kỳ thật cũng không phải có...... suy nghĩ vọng tưởng gì. Hy vọng anh sẽ không có hiểu lầm cái gì."

Trên mặt cô giờ phút này tươi cười, muốn chói mắt bao nhiêu thi có chói mắt bấy nhiêu. Bạch Dạ Kình sắc mặt chìm xuống, ánh mắt đông lạnh một chút, nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tinh sau một lúc lâu. Rồi sau đó, một lần nữa đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn, "Tâm của Hạ tiểu thư có thể như nước lặng như vậy thật là tốt, nếu không tôi sẽ có rất nhiều phiền toái."

Thanh âm của anh giống lạnh băng, mỗi một chữ, đều lộ ra ý thấm lạnh cùng xa cách. Hạ Thiên Tinh trong lòng đau. Cho nên, quả nhiên đi...... Chính mình nếu thật thích người đàn ông này, sẽ làm anh cảm thấy như một gánh nặng.

Bạch Dạ Kình tiếp tục nói: "Bất quá thực tốt, tôi cũng không thích thiếu nhân tình của người không liên quan đến mình, cho nên, công việc của cô tôi sẽ tận lực tìm ở địa phương khác bồi thường cho cô. Chờ tôi khỏi hẳn, mấy ngày nay liền chậm trễ thời gian của cô, tôi sẽ bảo Lãnh Phi tìm công việc cho cô."

Dứt lời, không còn có thèm liếc mắt nhìn Hạ Thiên Tinh một cái, đứng dậy, hướng thư phòng đi tới. Lúc này, tấm lưng kia đều là lãnh ngạnh. Hạ Thiên Tinh thầm than trong lòng, tìm lý do mà thái độ của anh biến đổi đột ngột, cũng không quá trong sáng. Hoặc là nói, là không dám nghĩ nhiều, sợ cuối cùng là chính mình tự mình đa tình, sẽ có vẻ đặc biệt buồn cười.

Xem bước chân anh vẫn là không xong, cô theo bản năng đuổi theo một bước, muốn đỡ anh. Chính là, tay còn không có đụng tới anh, đã bị anh không dấu vết tránh đi. Cô ngẩn ra, trái tim có chút co chặt, đau đớn. Cánh môi giật giật, muốn nói cái gì đó, chính là, cuối cùng chỉ là muốn nói lại thôi.

Kỳ thật...... Như vậy cũng tốt đi! Như vậy mới tốt...... Tâm cô lặng như nước. Cô không có lại quản anh, xoay người, hướng phòng bếp đi tới, vết thương trên eo lại đau lên. Cô xoa xoa cổ giảm đau nhưng thật lâu cũng không hết.

........................

Lúc sau, hai người bọn họ ở trong cùng một gian phòng, tựa hồ có một loại ăn ý đặc biệt đối với đối phương thái độ đều nhàn nhạt. Anh ở thư phòng mở video hội nghị. Hạ Thiên Tinh chỉ biết yên lặng đưa nước cùng thuốc, sẽ không tái diễn tình trạng giống như trước kia nữa, quan tâm hoặc là lo lắng quá nhiều.

Mà anh......

Cũng không còn có khoảng cách thân cận tới qua gần cô. Mấy ngày hôm trước hai người cùng một gian phòng ôn nhu như là ảo giác. Đêm đó, Hạ Thiên Tinh ở trên sô pha, có chút trằn trọc khó ngủ.

Hôm sau, Lãnh Phi tới đón anh đi. Trong cung Bạch Vũ, đông đảo truyền thông đã chờ ở đó, yêu cầu anh tự mình công bố tình huống điều tra vụ nổ ở quảng trường Bạch Vũ.

Bạch Dạ Kình muốn thay quần áo. Lúc Hạ Thiên Tinh đem quần áo ôm vào phòng ngủ thì anh đã mặc tốt quần dài đứng ở đó, trên thân tất cả đều là băng gạc.

Lãnh Phi thối lui một ít, nói: "Hạ tiểu thư, phiền cô."

Hạ Thiên Tinh gật gật đầu, đem áo sơmi cùng âu phục đặt ở trên giường, cầm áo sơmi mặc cho anh. Anh cao cao tại thượng liếc nhìn cô một cái, mở miệng: "Lãnh Phi, anh tới đây."

"Tôi?" Lãnh Phi kinh ngạc nói.

"Không được?" Bạch Dạ Kình không mảy may nhướng mày.

Lãnh Phi vội nói: "Đương nhiên có thể!"

Bất quá, anh cũng thật chưa từng giúp đàn ông mặc qua quần áo lần nào a! Hạ Thiên Tinh không lên tiếng thối lui, đem áo sơmi giao cho Lãnh Phi. Kết quả, Lãnh Phi toàn bộ quá trình đều là chân tay vụng về, mặc cái áo sơmi, đã đem miệng vết thương của anh làm đau rất nhiều lần. Cuối cùng, hai người đều làm cho mồ hôi đầy đầu, chật vật thật sự.

"Tiên sinh, chuyện này...... Thật đúng là không phải chuyện mà thuộc hạ có khả năng làm. Thuộc hạ là một người quê mùa, ngài muốn tôi làm việc như ngày thường tránh mấy người ám sát còn tốt hơn, nhưng tránh đi miệng vết thương của ngài để mặc quần áo cho ngài, tôi thật đúng là không có kinh nghiệm."

"Được rồi, anh lui đi." Bạch Dạ Kình cũng không nghĩ lại chịu tra tấn nữa. Giật giật cánh tay, muốn đi.

Đúng lúc này, một nửa tay áo kia, bị một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng cầm lên.

"Hơi nâng lên một chút nữa là đến nơi." Hạ Thiên Tinh không có nhìn anh, chỉ là cúi đầu, như là thực chuyên chú giúp anh mặc quần áo. "Ừ, cứ như vậy...... Tốt, tay có thể buông xuống rồi." Chương 32: Về Công Việc Của Cô"Hơi nâng tay một chút là được rồi" Hạ Thiên Tinh không có nhìn anh, chỉ cúi đầu giống như là rất chuyên chú giúp anh mặc quần áo "Đúng rồi, cứ như vậy..... Xong, anh có thể bỏ tay xuống rồi."

Ăn mặc chỉnh tề xong, cô lại kiên nhẫn từng nút từng nút một giúp anh đem nút trên đó cài lại. Ánh sáng từ viên đá được khảm trên chiếc nút nhanh chóng rọi vào đáy mắt cô.

Cô cầm cà vạt, nhón chân lên giúp ann đeo.

Động tác của cô rất lưu loát, bộ dáng giống như đã làm rất nhiều lần rồi.

Ánh mắt Bạch Dạ Kình nhìn xuống năm ngón tay thuần thục của cô, nhịn không được hỏi " Cô thường xuyên làm?"

"Hửm?"






Hạ Thiên Tình hơi ngạc nhiên nâng mắt lên

Anh nhìn cô, ấn đường hơi nhăn "Nhăn hết rồi"

Động tác của cô rất thuần thục, là giúp người đàn ông khác thắt sao?

"A? Ừ" Hạ Thiên Tinh hồi thần nói "Đúng vậy, nhà trẻ trước kia của Đại Bạch khi đi học phải thắt cà vạt, có chuyện gì sao?"

Thì ra là thế.

Trên mặt Bạch Dạ Kình không có nhiều cảm xúc gì lắm, chỉ như là đang thuận miệng hỏi mà thôi. Chỉ là, ấn đường liền giãn ra rất nhiều

Sắc mặt cũng tốt hẳn lên

Lãnh Phi ở một bên nhìn, nhịn không được mở miệng khen ngợi, nói " Hạ tiểu thư, thật không ngờ cô không phải chỉ là một người vợ hiền mà còn là một người mẹ đảm đang, cũng khó trách Tổng thống tiên sinh ai đều cũng không tin, khi bị thương mê mê màng màng cũng chỉ tin cô"

Bạch Dạ Kình trừng mắt, liếc Lãnh Phi một cái, hắn thật nhiều chuyện

Hạ Thiên Tình nói "Anh cũng đừng lấy tôi ra làm trò cười. Nếu tôi là một người như anh nói, thì lại sao tới bây giờ tôi vẫn chưa có bạn trai?"

"Ai có thể cưới được cô, đó là phúc ba đời nhà hắn. Nếu cô muốn có bạn trai, tôi có thể giới thiệu cho cô vài người"

"Thật sao?" Hạ Thiên Tinh cười cười xoay mặt qua nhìn Lãnh Phi đùa nói "Vậy được, chung thân đại sự của tôi, cho anh toàn quyền quyết định"

"Cô yên tâm, tôi sẽ để ý tới chuyện này. Nếu gặp được người thích hợp, khẳng định..."

"Lãnh bí thư, anh bắt đầu từ khi nào kiêm luôn chức bà mai rồi vậy?" Một giọng nói kín đáo, đánh gãy lời của Lãnh Phi

Ánh mắt của anh lạnh thấu xương, xẹt qua Lãnh Phi cùng Hạ Thiên Tinh, độ sắc nhọn thì khỏi phải nói, giống với mũi tên vậy

Lãnh Phi giật mình, ngậm miệng lại

Vừa mới đây cảm thấy Tổng thống tiên sinh với Hạ tiểu thư mơ hồ có gì đó không thích hợp, bây giờ lại càng không thích hợp

Hạ Thiên Tinh chỉ tưởng Lãnh Phi "không làm việc đàng hoàng" chọc cho Tổng thống đại nhân không vui, cũng không nói gì mà chỉ chuyên tâm vào việc của mình

Lát sau "Xong rồi!"

Sau đó lại mặc áo choàng cùng âu phục, cô hơi lùi về phía sau một bước

Khi mặc bộ âu phục này, cùng với anh mấy ngày nay bị thương mặc đồ bệnh nhân thì cứ như một người khác

Khi dưỡng bệnh, thời điểm yêu cầu cô chăm sóc thoạt nhìn rất dễ tiếp xúc, thân thiết.

Hiện giờ, anh thay đổi bộ dáng, thật giống với con của trời

Toàn thân tỏa ra sự khí phách, đều làm người ta cảm thấy anh là một ngọn núi khó có thể mà leo lên, làm người ta thực muốn làm việc dưới trướng của anh

Cái bộ dáng này, mới là Bạch Dạ Kình chân chính, Tổng thống đại nhân của nước S của bọn họ

Mà cô, là một người bình thường, việc có thể làm duy nhất đó là nhìn lên

"Hạ tiểu thư, tiên sinh đã khôi phục rất nhiều, từ hôm nay trở đi cô có thể trở về phủ Tổng thống." Thanh âm của Lãnh Phi đánh gãy những suy nghĩ của cô

Cô ngẩng đầu, Bạch Dạ Kình đã đi ra khỏi cửa

"Hôm nay liền trở về sao?" Việc trở về cô nghĩ cũng đã nghĩ tới nhưng là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, theo bản năng nhìn tấm lưng kia nói "Nếu bác sĩ Phó muốn đổi thuốc.."

"Chỉ cần hôm nay tiên sinh thuận lợi giấu diếm mọi người thì từ nay về sau việc đổi thuốc sẽ không thành vấn đề"

"Vậy thì tốt rồi!" Hạ Thiên Tinh gật đầu "Tôi tùy tiện thu dọn một chút rồi sẽ đi ngay"

"Vâng, tài xế sẽ ở trước cửa chờ cô, tôi và tiên sinh đi trước"

"Anh đi đi" Hạ Thiên Tinh suy nghĩ một chút, nhịn không được dặn dò "Vết thương của anh ấy chưa khỏi hẳn, không được mệt mỏi quá"

Lãnh Phi cười "Nghe cô"

Nhìn hắn cười như thể hắn hiểu rõ hết vậy, làm Hạ Thiên Tinh có chút thẹn thùng. Cũng may Lãnh Phi không ở lại lâu, liền vội vã rời đi

Nhìn dàn xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng cô nhịn không được liền cảm thấy có chút mất mác

Phải về nhà, nhìn thấy Hạ Đại Bạch, hẳn là cô sẽ rất vui vẻ đi!

________

Trên xe

Bạch Dạ Kình hỏi "Về công việc của cô ấy, sao anh lại không nói với tôi?"

Lãnh Phi nói "Ngài không hỏi, tôi cũng không nói"

Chuyện công việc của Hạ tiểu thư so với quốc gia đại sự mà nói, thật là một việc nhỏ không thể nhỏ hơn. Loại việc này, làm sao hắn có thể chọn lúc này mà nói đi

"Tùy tiện lấy danh nghĩa của ai đó, qua bên kia xử lí đi" Ngữ khí nhàn nhạt, ánh mắt Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ

"Chỉ cần làm cho cô ấy có một cơ hội thi sát hạch là được!"

Đối với thi sát hạch, cô đã chuẩn bị rất nhiều. Cho nên, anh cho cô có cơ hội thể hiện thực lực của bản thân là được rồi

Lãnh Phi trong lòng hiểu rõ, nhìn Tổng thống đại nhân, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi

Bạch Dạ Kình quay mặt lại liếc hắn một cái "Có chuyện gì thì nói đi"

"Ngài cùng Hạ tiểu thư,,,,"

"Cậu đang lo lắng cái gì?"

"Kì thật cũng không phải lo lắng. Chỉ là, gần đây Tống tiểu thư có đặc biết gọi cho tôi mấy cuộc, cô ấy đương nhiên quan tâm ngài. Tôi có thể thấy rõ, cô ấy đối với ngài quả thực có ý"

Bạch Dạ Kình trầm mặc thật lâu, sắc mặt âm trầm, làm người khác nhìn không ra anh đang nghĩ gì. Cuối cùng anh hơi gật đầu "Lòng tôi biết rõ"

Nghe anh nói như vậy, Lãnh Phi cũng không nói gì nữa

Là người làm đại sự, luôn luôn phải phân biệt rõ ràng cái nào nặng cái nào nhẹ, Ở quốc gia này khi quyền lực ở trước mắt chỉ sợ phụ nữ và tình yêu luôn là vật hi sinh

Đây đối với người ở một vị trí quyền lực nhất, thì đều rất rõ ràng

Dọc đường đi, Bạch Dạ Kình cũng không nói gì nữa, chỉ là Lãnh Phi đưa lên bảng điều tra sự việc Bạch Cung Vũ nổ mạnh

Phó Dật Trần sáng sớm đã cho anh uống thuốc giảm đau, nhiều nhất chỉ giảm đau, hiện tại còn có thể miễn cưỡng chịu đựng.

______

Bên kia

Trong thư phòng kín mít của Dư phó Tổng thống, cửa bị gõ vang

"Vào đi" Thanh âm của Dư Trạch Nghiêu từ thư phòng truyền đến. Người kia đẩy cửa ra, cung kính nói "Tiên sinh, Nhị thiếu gia tới rồi!"

"Cho hắn vào đi"

Dư Trạch Nam đi vào phòng đóng cửa lại hỏi "Anh, lần trước trong điện thoại, anh nói sẽ giúp em làm một việc, anh có thể giúp em không?"

"Là việc giúp Hạ Thiên Tinh về Bộ ngoại giao?"

"Yên tâm đi, hôm nay anh sẽ xử lí!" Dư Trạch Nghiêu cầm điều khiển từ xa, mở TV trong thư phòng lên, tin tức liền ập tới

"Vậy là tốt rồi!" Dư Trạch Nam chớp chớp đôi mắt kiều mị "Muốn người đến tay, anh phải đem việc này xử lí cho tốt. Bằng không sẽ làm em thật mất mặt. Có điều em còn chưa có hỏi anh đâu"

Dư Trạch Nam đến gần anh trai, chỉ là lực chú ý của hắn lúc này đều dồn về phía tin tức trên TV. Chương 33Trong tin tức Tổng Thống tiên sinh đương nhiệm êm đẹp xuất hiện ở trước mặt công chúng, hết thảy bày mưu lập kế, anh đều nắm trong lòng bàn tay.

Dư Trạch Nghiêu cau mày. Không nghĩ tới Bạch Dạ Kình phúc lớn mạng lớn như vậy.

"Anh hai, em hỏi anh!" Dư Trạch Nam tay ở trước mặt hắn( Trạch Nghiêu) vẫy vẫy, "Anh còn chưa có nói cho em, Hạ Thiên Tinh rốt cuộc có cái gì đặc biệt, phải để em tự mình xuất mã thu phục cô ấy."

"Không phải thu phục cô ấy, mà là cưới cô ấy!" Dư Trạch Nghiêu cầm điều khiển từ xa, đem TV đóng, đứng đắn trả lời Dư Trạch Nam.

Dư Trạch Nam nhướn mi, "Cô ấy cũng không phải là thiên kim đại tiểu thư, ba cô ấy cũng chính là một thị trưởng mà thôi. Anh sẽ để em cưới cô ấy

"Vậy em biết mẹ của cô ấy là ai không?"

"Mẹ? Anh nói chính là cái người Lý gì đó...... Anh cho em tư liệu, em còn không có nhìn kỹ."

"Kia chỉ là mẹ kế. 8 năm trước, Lan Đình phu nhân ủy thác anh ở S quốc giúp bà tìm con gái, tìm 8 năm thời gian, rốt cuộc cũng có kết quả."

Dư Trạch Nam kinh ngạc: "Anh là nói...... Hạ Thiên Tinh chính là con gái của Lan Đình phu nhân?"

"Xác thật như thế."

Lan Đình phu nhân là ai? Là người S quốc, nhưng càng là nhân vật quốc tế vang dội. Hiện tại ở Liên Hiệp Quốc, trên tay nắm nhiều mạch máu chính trị quân sự quốc gia.

"Không thể tưởng được cô ấy còn có bối cảnh thân thế như vậy. Chính là cô ấy cũng không biết sao?"

"Cô ấy thất lạc từ nhỏ, tự nhiên không rõ ràng lắm. Chuyện này, anh tạm thời không có nhắc qua với Lan Đình phu nhân."

"Vì cái gì không đề cập tới?"

"Chờ đến khi em cưới cô ấy, đem cô ấy chính thức trở thành người của Dư gia chúng ta rồi lại nói. Nếu không, thân thế cô ấy một khi công khai, khả năng sẽ có rất nhiều người trở thành tình địch của em, bao gồm Bạch Dạ Kình."

Dư Trạch Nam không cho là đúng ' xì... ' một tiếng, "Ta nói, Dư phó tổng thống, anh cũng đối với em trai của anh không có tin tưởng đi? Cho dù tính toàn bộ người S quốc đều trở thành tình địch của em, bao gồm cả Bạch Dạ Kình, em lấy mị lực chinh phục cô ấy, kia cũng hoàn toàn không thành vấn đề."

"Chỉ được cái khoác lác! Không có việc gì liền đi chơi đi, anh nơi này còn có rất nhiều chuyện."

"Được, em đây không quấy rầy anh. Bất quá, nhớ giúp em chuyện này, anh cũng đừng có quên." Dư Trạch Nam luôn miệng đòi công đạo.

Cô gái nhỏ kia nếu là biết chính mình được trở lại công tác, khẳng định rất vui vẻ đi?

Dư Trạch Nam nhớ tới có hẹn cùng cô ước định mười ngày sau gặp mặt, tâm tình liền rất tốt. Mấy ngày nay quả thực là đếm từng ngày chờ tới ngày đó.

..................

Bộ ngoại giao bên kia, ngàn lần không nghĩ tới sẽ liên tiếp nhận được hai cuộc điện thoại quan trọng. Hơn nữa, hai cái điện thoại tất cả đều là hướng về phía Hạ Thiên Tinh tới.

Một cái là Tổng Thống phủ yêu cầu bên này cho cô cơ hội khảo hạch lần nữa; một cái là Phó tổng thống bên này yêu cầu đưa cô trực tiếp tiến vào bộ ngoại giao, ngay cả khảo hạch đều cho qua.

Người phụ trách nhân sự kinh hãi, đem tư liệu Hạ Thiên Tinh nhìn đi nhìn lại. Rốt cuộc là người thần thông quảng đại như thế nào, có thể có mặt mũi lớn như vậy, để Tổng thống cùng Phó tổng thống phải ra mặt?

Chính là, xem trước xem sau, nhìn lên nhìn xuống, ngoại hình so với người bình thường lớn lên bên ngoài xinh đẹp chút, lại không thấy có gì đặc biệt.

Bên này.

Hạ Thiên Tinh mới vừa trở về Tổng thống phủ, thu thập xong đồ trong tay, nhận được điện thoại bên phụ trách nhân sự tự mình gọi tới, quả thực là thụ sủng nhược kinh( được sủng mà thấy sợ).

"Cô nói là...... Tôi hiện tại có thể một lần nữa trở về tham gia khảo hạch?"

"Đúng vậy, Hạ tiểu thư. Nhưng mà, nếu cô không muốn tham gia khảo hạch, cũng có thể trực tiếp tiến vào bộ ngoại giao."

Kỳ thật có tham gia khảo hạch hay không tham gia, đều đã không có ý nghĩa. Dù sao mặc kệ khảo hạch kết quả là như thế nào, đến cuối cùng cũng bất quá đều là một chữ, "Qua"!

Hai bên thế lực lớn nhất gọi điện thoại tới, ai dám làm khó cô? Không phải tìm chết sao?

"Không, tôi đương nhiên muốn tham gia khảo hạch. Có điều, tôi muốn hỏi một chút, tôi lần trước không có tham gia khảo hạch, đã hủy bỏ tư cách. Như thế nào lần này lại có thể một lần nữa trở về khảo hạch?""Cái này cô không cần hỏi, chúng tôi chỉ là nhận lệnh cấp trên mà làm việc thôi."

Mệnh lệnh của cấp trên?

Hạ Thiên Tinh nghĩ, sẽ là Bạch Dạ Kình sao?

Chẳng lẽ...... anh thật bởi vì chút việc nhỏ mà lại gọi điện thoại cho bộ ngoại giao sao?

Nhưng mà, dù thật là gọi điện thoại, cũng chỉ là vì đền bù cho mình!

Hạ Thiên Tinh nhớ tới ngày đó anh nói chuyện lạnh nhạt xa cách, trong lòng vẫn là có chút vắng vẻ. Trong lúc nhất thời cũng không rõ ràng lắm cái này rốt cuộc là cái cảm giác gì.

........................

Buổi tối.

Cô đem Hạ Đại Bạch trở về phòng trẻ đi ngủ, chính mình tắm rồi, ngồi dựa ở trên giường đọc sách. Ngày mai liền chính thức đi tham gia khảo hạch.

Nếu anh một lần nữa cho chính mình cơ hội này, cô nhất định phải bắt lấy, cũng không nghĩ để anh xem thường.

Chẳng qua......

Hiện tại buổi tối đã 9h, anh lại còn không có trở về.

Hôm nay anh ở trước mặt truyền thông nói

chuyện ước chừng 2 tiếng, cũng không biết thân thể có còn khó chịu hay không.

Hai tiếng này,Hạ Thiên Tinh hai mắt một chút đều không có rời đi, vẫn luôn xem phát sóng trực tiếp. Một mực lo lắng nghẹn ở cổ họng, như là tùy thời sẽ xảy ra chuyện. Cuối cùng phát sóng trực tiếp cũng kết thúc, tâm tình cô mới được thả lỏng xuống.

Có thể hay không, đêm nay anh tính toán không trở về tổng thống phủ?

Hạ Thiên Tinh đang nghĩ như vậy, ngoài cửa,ánh sáng đèn xe chiếu vào cửa sổ.

Cô gần như là lập tức đứng dậy, bước chân đến cửa sổ. Vừa thấy, quả nhiên là đoàn xe của anh đang tiến vào phủ Tổng thống.

Hạ Thiên Tinh vội vàng kéo cửa phòng đi ra ngoài, vội vàng vài bước liền đến chỗ cầu thang. Đi đến giữa cầu thang, anh cũng bước vào, phía sau đi theo đoàn người Lãnh Phi.

Như là tâm ý tương thông, hoặc chỉ là trùng hợp, anh hơi hơi ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt đầy lo lắng của cô trên cầu thang.

"Hạ tiểu thư, giờ này vẫn còn chưa ngủ sao?" Lãnh Phi cùng cô chào hỏi trước.

Cô lúc này mới sực tỉnh, chính mình giống như quá khẩn trương, tự nhiên giày đều không có mang liền bất chấp chạy tới.

Anh có thể hay không cảm thấy cô như vậy thực buồn cười? Hoặc là, lại làm anh cảm thấy rất có gánh nặng?

Ánh mắt bình tĩnh của anh nhìn chằm chằm cô, nhìn đến mức cô hơi có chút không được tự nhiên. Cuối cùng, chỉ là hướng Lãnh Phi cười cười, tìm cho chính mình một cái lý do: "Tôi mới vừa đọc sách, tự nhiên khát nước, tính xuống dưới lấy ly nước. Không nghĩ tới, mọi người đã trở lại."

"Rót nước đều có người hầu làm." Nói tiếp, lại là Bạch Dạ Kình, ngữ khí không nóng không lạnh. Anh quay đầu phân phó: "Mang cho Hạ tiểu thư ly nước lên lầu."

"Dạ, Tổng Thống tiên sinh."

Người hầu nghe lệnh, vội vàng đi phòng bếp. Cứ như vậy, Hạ Thiên Tinh tựa hồ cũng không có lý do để ở lại lâu.

Cô ngượng ngùng nói ' cám ơn ', xoay người một lần nữa lên lầu. So với lúc vừa mới xuống bước chân vội vàng, lúc này bước chân thật ra chậm rất nhiều.

Bọn Lãnh Phi cũng không có ở Tổng thống phủ lâu, rất mau liền rời đi.

Bạch Dạ Kình mệt mỏi, cho tất cả người hầu lui đi, một mình ngồi ở đại sảnh. Không có mặt những người khác, lúc này, trên mặt anh mới hiện ra vẻ mệt mỏi thống khổ.

P/s: đọc chương này thấy thương Bạch Dạ Kình quá đi mất Chương 34: Đối Tượng Xem Mắt Của Cô
Suy nghĩ mãi, cuối cùng, cô yên lặng đi xuống lầu, nhẹ nhàng đến phòng bếp.

......

"Uống miếng nước đi."

Thanh âm chậm chạp nhẹ nhàng truyền vào trong tai, đang nhắm mắt dựa trên sô pha nghỉ ngơi, anh lúc này mới chậm rãi mở mắt ra. Lọt vào trong mắt, là khuôn mặt nhỏ tươi mát của cô.

Một ly nước ấm, đặt vào trong lòng bàn tay anh. Ấm áp lập tức từ lòng bàn tay truyền đến ở sâu trong nội tâm.

"Hôm nay đã uống thuốc chưa?" Hạ Thiên Tinh hỏi.






"Ừ. Phó bác sĩ đã xem qua."

"...... Anh, không có việc gì đi?" Cô cúi đầu, mắt nhìn vào vị trí bị thương của anh.

Bạch Dạ Kình hơi hơi gật đầu, xem như trả lời.

Lúc anh uống nước, Hạ Thiên Tinh châm chước, nói: "Tôi thực ra vẫn đang đợi anh trở về, muốn cùng anh nói tiếng cám ơn."

Bạch Dạ Kình ngước lên nhìn cô, "Chuyện gì?"

Hạ Thiên Tinh đang muốn mở miệng, di động để trong túi áo ngủ của cô đột nhiên vang lên. Cô ngạc nhiên lấy ra nhìn.

Thế nhưng lại là Dư Trạch Nam.

"Tôi trước hết nghe điện thoại đã." Nói với anh một tiếng, cô xoay người sang chỗ khác nhận điện thoại.

"Như thế nào hôm nay lại gọi cho tôi?"

"Ngủ không được, kiếm cô nói chuyện." Dư Trạch Nam giọng điệu vẫn cứ cà lơ phất phơ như vậy.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy buồn cười, "Không ngủ được?"

"Tôi đoán, cô hiện tại khẳng định vui vẻ vô cùng. Cho nên, lúc này nhất định cũng ngủ không được."

"Anh làm sao biết tôi vui vẻ?"

"Bổn thiếu gia chẳng những biết cô thực vui vẻ, còn biết cô vì cái gì thực vui vẻ."

"Đúng không? Vậy anh nói thử xem, tôi vì cái gì vui vẻ như vậy." Hạ Thiên Tinh không tin anh ta( Trạch Nghiêu) thực sự thần thông quảng đại như vậy.

"Có phải cô được trở lại bộ ngoại giao công tác?" Dư Trạch Nam trong giọng nói, rất là đắc ý, " Tôi đã nói, cô rất có thực lực, bộ ngoại giao khẳng định sớm hay muộn cũng đem cô mời trở về."

Hạ Thiên Tinh ngây ra một lúc.

"Anh làm thế nào biết rõ ràng như vậy?"

Dư Trạch Nam cười cười, " Cô nói thử xem? Cô sẽ không ngốc đến nỗi không nghĩ ra được chứ?"

"Cho nên nói, tôi sở dĩ có thể trở về, là nhờ anh......"

Đối phương không tỏ ý kiến ' ừm hừ ' một tiếng, Hạ Thiên Tinh lúc này mới hiểu được, theo bản năng ghé một mắt nhìn sang bên Bạch Dạ Kình.

Cho nên......

Lại là chính mình tự đa tình sao? Cô đã nói, anh (Dạ Kình)sao có thể vì chính mình làm chuyện đó, công tư không phân minh?

Không biết vì sao, trong lòng cô có chút mất mát. Bất quá, còn tốt, tiếng ' cám ơn ' kia cô còn chưa nói hoàn chỉnh. Nếu không, chính mình tự mình đa tình, ở trước mặt anh sẽ có vẻ vô cùng ngu xuẩn.

Khóe môi cô chua xót, một hồi lâu mới nhớ tới chuyện quan trọng, hoàn hồn, hỏi: " Anh(Trạch Nghiêu) là ai, sao lại có năng lực giải quyết những việc này?"

"Hạ tiểu thư, cô có nên mời tôi một bữa cơm, để tỏ lòng biết ơn không?"

"Đương nhiên, tôi khẳng định phải cám ơn anh. Có điều, anh là đối tượng xem mắt của tôi, dù sao cũng phải làm rõ ràng xem anh là người như thế nào, vạn nhất tôi lần sau cùng anh đi ra ngoài, anh đem tôi bán thì làm sao bây giờ?" Hạ Thiên Tinh nói xong, trong đầu cô đều là suy nghĩ thân phận của Dư Trạch Nam, hoàn toàn không có chú ý tới người nào đó bởi vì bốn chữ ' đối tượng xem mắt ' của cô, mà phóng tầm mắt thanh lãnh qua.

Xem ra, lần đó cô đi xem mắt là thực vui vẻ.

Cho nên, bọn họ muốn quen nhau sao? Hoặc là nói, cô thật sự tính toán muốn cùng đối phương kết hôn?

Bạch Dạ Kình nắm chặt chén trà trong tay, hơi siết lại.

"Ha ha ha." Dư Trạch Nam ở bên kia cười đến sang sảng, "Như vậy đi, mấy ngày nữa chúng ta không phải gặp nhau sao? Chờ gặp mặt, tôi nói cho cô, như thế nào?"

"Bà nội của tôi nói, anh chính là một lão sư(thầy giáo) trung học bình thường đã từng ly hôn."

"Bà nội cô lớn tuổi, có đôi khi không rõ ràng lắm. Có điều, tôi nói rõ trước, bổn thiếu gia vẫn là một xử nam, chuyện ly hôn hoàn toàn là nói hươu nói vượn."

Hạ Thiên Tinh cười, "Anh đừng có gạt tôi. Tôi tin anh mới là lạ."

"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, cô ngày mai còn có việc, tôi không làm phiền cô nữa. 8 ngày sau chúng ta ở sân gôn tư nhân gặp nhau, hoặc là, cô cho tôi cái địa chỉ, tôi trực tiếp đi đón cô cho khỏe. Sớm một chút, đến lúc đó cùng tôi ăn bữa sáng."

"sân bóng tư nhân?" Hạ Thiên Tinh suy nghĩ một chút, "Đã biết, chúng ta tám ngày sau gặp mặt."

"Ừm hừ, ngủ ngon!"

"Ngủ ngon!"

Hai người chúc ngủ ngon lẫn nhau, Hạ Thiên Tinh mới treo điện thoại. Cho tới bây giờ, trong đầu cô còn đang suy nghĩ Dư Trạch Nam rốt cuộc có thân phận là gì.

Lão sư trung học? Người đàn ông đã ly dị?

Bà nội cấp tư liệu cũng quá không đáng tin cậy. Vừa nhìn thấy chính là bộ dáng thiếu gia ăn chơi trác táng bất cần đời!

Thời điểm đang nghĩ ngợi, phía sau truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt. Cô lúc này mới hoàn hồn, quay đầu, liền thấy Bạch Dạ Kình từ trên sô pha đứng lên.

Sắc mặt rất khó xem, bộ dáng vô cùng nhăn nhó, chén trà trong tay đặt thật mạnh ở trước mặt bàn. Ban đêm yên tĩnh như vậy, phát ra một tiếng động mạnh, đặc biệt sắc nhọn chói tai.

Hạ Thiên Tinh trong lòng kinh ngạc, khó hiểu nhìn anh.

Anh trầm bước đi lên lầu, lưng cứng đờ lạnh nhạt. Cả người như là bao phủ một tầng hàn băng vậy. Cô hơi hơi nhíu mi, trong lòng khó hiểu. Chẳng lẽ là chính mình đắc tội anh, vì cái gì anh sắc mặt thoạt nhìn khó coi như vậy?

Hạ Thiên Tinh không dám hỏi, dù sao anh vẫn luôn là một người tâm tình khó đoán.

Cô yên lặng đi theo phía sau anh lên lầu.

Cẩn thận cẩn thận thả chậm bước chân, không có vượt qua anh. Nhưng là, từ phía sau cũng nhìn ra được, vết thương trên người anh vẫn rất nghiêm trọng, mỗi một bậc thang, bước chân của anh đều nặng thêm vài phần.

Thẳng đến khi, Hạ Thiên Tinh đã tới trước cửa phòng mình, cô dừng lại. Mắt nhìn thoáng qua bóng dáng anh, cô thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ đẩy cửa ra, chuẩn bị đi vào.

"Hạ Thiên Tinh!"

Bạch Dạ Kình đột nhiên xoay người lại, gọi tên cô. Ba chữ, gọi thật sự mạnh, như là muốn đánh cô. Ánh mắt trầm trọng, dừng ở trên người cô.

Lúc này, cô càng thêm xác định là chính mình đắc tội anh.

Thân mình theo bản năng đứng thẳng lên, khó hiểu nhìn anh, "Làm sao vậy?"

Hai người bọn họ, cách nhau khoảng cách một bước chân. Ánh mắt âm trầm của anh làm cô có cảm giác áp bách rất nặng.

"Cô rốt cuộc nhìn tôi cái gì?"

Anh hỏi.

"A? Cái gì?" Cô bị chất vấn đến không hiểu ra sao.

Bạch Dạ Kình chân dài bước lên phía trước một bước, lập tức liền tới gần cô. Anh thân hình cao lớn, đứng trước mặt cô, chiếu xuống một tầng bóng đen, đem cô vững chắc bao phủ.

Hạ Thiên Tinh chưa kịp phản ứng, cằm đã bị tay của anh nắm lại, nâng lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt anh hiện lên một tầng sương mù, ngày càng đậm.

"Một lão sư trung học đã ly hôn, cô cũng có thể coi trọng? Cô là đối với đàn ông có bao nhiêu khao khát, khao khát gấp đến mức không chờ nổi tùy tiện đi tìm một người đàn ông?"

Khao khát......

Tùy tiện......

Mỗi một chữ, đều tràn ngập trào phúng, đâm vào tai Hạ Thiên Tinh, đâm vào trái tim cô. Chương 35
"Bà nội bắt tôi phải đi xem mắt, tôi có được chọn sao? Bà ấy nói tôi, tôi không có tư cách ngại cái này, ngại cái kia. Đừng nói là người đã ly hôn, hay đã có con, cho dù là chó hay mèo, chỉ cần đối phương chịu đồng ý, tôi đều phải đối hắn mang ơn đội nghĩa, biết làm sao?"

Bạch Dạ Kình không nói chuyện, chỉ là mấp máy môi, chờ cô nói tiếp.

Cô thở sâu, trên mặt vẫn còn cười, chính là, nụ cười kia chiếu vào trong mắt anh, chỉ cảm thấy thật chói mắt.

"Bởi vì tôi 18 tuổi chưa kết hôn đã có thai, bởi vì ba ba của con tôi là ai cũng không biết, bởi vì tôi là vết nhơ của toàn bộ Hạ gia...... Cho nên, anh cảm thấy, tôi không tìm một lão sư bình thường, thì tôi nên tìm loại người gì? Lấy điều kiện hiện tại của tôi, còn muốn tôi tìm một người "nhân trung chi long" ("rồng giữa loài người" ý nói là người có tài năng hoặc dung mạo hoặc bất cứ thứ gì nổi bật hơn người") sao?.

Cô nói hết lời, Bạch Dạ Kình ánh mắt trầm trầm nhìn cô.






Hồi lâu đều không có mở miệng nói chuyện, chỉ cảm thấy yết hầu như nghẹn lại, làm anh cảm thấy có chút khó thở. Anh thật ra không nghĩ tới, để cho cô sinh con lại làm ảnh hưởng lớn đến cô như vậy.

Hạ Thiên Tinh không nói gì nữa, cũng không nghĩ nói cái gì nữa, đẩy cửa phòng ngủ ra, chuẩn bị đi vào.

Chính là, còn chưa đi vào một bước, bỗng dưng bị anh giữ lại.

Cô ngẩn ra.

Xoay người lại, anh cúi người, khuôn mặt anh tuấn sát lại gần cô. Hô hấp cô lập tức liền dừng lại, tay ở sau lưng, nắm chặt then cửa.

"Hạ Thiên Tinh, em nghe tôi, đừng tùy tiện chà đạp chính mình!" Bạch Dạ Kình nói, ngữ khí rất bá đạo. Anh mang theo hơi thở xâm lược, tỏa ra ở trên mặt Hạ Thiên Tinh, " người đã từng ly hôn, từng có con, em cách xa bọn họ ra cho tôi! Nếu để tôi biết em qua lại với loại người đó, tôi sẽ không tha cho em! Hơn nữa, tôi có rất nhiều biện pháp để cho các người không được ở bên nhau!"

Hạ Thiên Tinh chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Người này có phải quá bá đạo hay không?!

Hơn nữa, anh...... Rốt cuộc dựa vào cái gì không cho phép mình cùng với người khác lui tới? Ngay cả Đại Bạch cũng không có ý kiến!

Cô đang muốn nói, chính là, anh lại nhìn cô chằm chằm liếc mắt một cái, không có ở lại.

Đi thẳng vào phòng, ' bang ' một tiếng, đem cửa phòng đóng mạnh.

Hạ Thiên Tinh 囧. Này rốt cuộc là tại sao?

............

Hôm sau.

Sáng sớm.

Lúc Hạ Thiên Tinh còn ở trên lầu thu dọn, dưới nhà ăn chỉ có hai người Đại Bạch cùng Bạch Dạ Kình.

Hạ Đại Bạch cầm bánh kem gặm, vừa ăn vừa hỏi: "Ba ba, ba cùng Hạ Đại Bảo đồng thời biến mất lại đồng thời trở về, không phải là...... Hai người bỏ con, lặng lẽ hưởng thụ thế giới riêng?"

Tiểu gia hỏa tinh quái nói.

Bạch Dạ Kình liếc nhìn Hạ Đại Bạch một cái, " Có phải con cổ vũ mẹ con đi xem mắt không?"

"Đúng vậy." Hạ Đại Bạch gật như giã tỏi, " Con vốn dĩ muốn cưới Đại Bảo, chính là, Đại Bảo nói con tuổi quá nhỏ. Ba ba người vốn dĩ rất thích hợp, nhưng người lại không chịu cưới mẹ, con đây đành phải cổ vũ Đại Bảo đi xem mắt."

Bạch Dạ Kình buông cái thìa, nhìn con trai ngồi đối diện, hỏi chuyện, "Lần trước muốn dạy con lắp ráp súng ống, con có muốn học không?"

"Muốn, con tất nhiên muốn!" Tiểu gia hỏa nhắc tới cái này hai mắt đều sáng rọi, "Khi nào dạy con? Lần này không được lừa dối con, bằng không, con sẽ tức giận!"

Nói xong lời cuối cùng, hắn (Đại Bạch) nhếch cái miệng nhỏ lên, cánh tay trắng nõn khoanh trước ngực.

" Chốc lát mẹ con xuống đây, con nói với cô ấy, không muốn cô ấy về sau lại đi xem mắt. Nói như vậy, ba ba liền cho con học."

"Không được đâu?" Tiểu gia hỏa mếu máo, "Tiểu Bạch, lời này là chính ba tự nói đi? Ba không thích Đại Bảo đi xem mắt?"

"...... Không có."

"Vậy tại sao lại muốn con nói như vậy?"

"Con không muốn học?" Bạch Dạ Kình nhướng mày.

"Đương nhiên muốn!"

"Vậy làm theo lời ba, cái gì cũng đều không được hỏi."

Hừ! Đây chính là uy hiếp trắng trợn!

Hạ Đại Bạch bất mãn lẩm bẩm. Đầu nhỏ suy nghĩ, cân nhắc mãi, cũng không muốn nói. Vừa muốn học thương (súng), cũng vừa muốn Đại Bảo nhanh tìm được bạch mã hoàng tử!

Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn hắn một cái, từ từ uống cà phê, nhàn nhạt nói một câu: " Suy nghĩ cho kĩ, cơ hội chỉ có một lần. Con còn thời gian một phút đồng hồ!"

............

Một phút đồng hồ sau, Hạ Thiên Tinh xuống dưới.

"Đại Bảo, mau ăn cơm." Hạ Đại Bạch ân cần đem cơm đưa đến cho cô.

"Cám ơn bảo bối." Cô ở trên mặt con trai hôn một cái.

"Đại Bảo, lần trước đi xem mắt, mẹ với thúc thúc kia còn liên lạc không?"

" Ừ, còn nha."

"Vậy...... mẹ có thích chú đó không?"

Hạ Đại Bạch hỏi xong vấn đề này, Hạ Thiên Tinh sửng sốt chớp mắt một cái, theo bản năng mắt nhìn về phía Bạch Dạ Kình đang ăn bữa sáng. Anh không có nhìn về phía cô, chỉ là chuyên chú ăn bữa sáng, như là đối với Hạ Đại Bạch hỏi vấn đề này, anh một chút hứng thú đều không có.

Cô thu hồi tầm mắt, đúng sự thật hồi con trai nói, "Cũng có thích, chú ấy giúp mẹ rất nhiều. Quá mấy ngày mẹ muốn đi cám ơn anh ta, con có muốn hay không cùng với mẹ?"

Bạch Dạ Kình sắc mặt đen thui.

Hạ Đại Bạch cao hứng gật đầu: " Được, được, vừa lúc, con đi nhìn người giúp mẹ......"

Bạch Dạ Kình tầm mắt sâu kín liếc qua, quay đầu phân phó: "Quản gia, ngươi đi ra ngoài nói với Lãnh Phi một tiếng, tiểu thiếu gia hiện tại tuổi còn quá nhỏ, không thích hợp học súng ống ......"

"Không không không! Đại Bảo, con không muốn đi nữa!" Hạ Đại Bạch hét một tiếng, thanh âm dương cao, chặt đứt người nào đó nói.

"A?" Đối với sự thay đổi đột ngột của con trai, Hạ Thiên Tinh cảm thấy kỳ quái.

Vừa mới nãy không phải là rất có hứng thú sao?

"À, con không đi, con rất bận. Thật nhiều thứ muốn làm." mắt mở to tội nghiệp nhìn Hạ Thiên Tinh: "Đại bảo, về sau, mẹ có thể không cần lại đi xem mắt không?"

Hạ Thiên Tinh lại sửng sốt.

Đứa nhỏ này, hôm nay làm sao vậy?

"Lần trước không phải là con khuyên mẹ đi xem mắt sao?"

"Lần trước là lần trước, lần này là lần này." Hạ Đại Bạch kéo cánh tay của cô, làm nũng, trông rất đáng thương, " về sau Đại Bạch thật sự kết hôn, liền cùng thúc thúc ở nhà khác, về sau, lại cùng thúc thúc sinh bảo bảo, không cần Đại Bạch nữa thì làm sao bây giờ?"

Hạ Thiên Tinh trong lòng như bị ai kéo, cảm thấy rất đau.

Một bên Bạch Dạ Kình ấn đường cũng nhăn lại.

"Mẹ về sau liền tính gả cho người khác, thật sự ngày nào đó cùng thúc thúc sinh bảo bảo, mẹ vẫn là thích Đại Bạch nhất. Sao có thể sẽ không cần con?" Hạ Thiên Tinh cười, cố ý đem đầu tóc con trai xoa đến lung tung rối loạn.

Hạ Đại Bạch ngửa đầu xem cô, lại nhìn sang ba ba sắc mặt càng khó coi, "Vậy mẹ liền không cần ba ba, có phải hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro