276- 280:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 276- 278: Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân

Quần áo đơn giản như vậy thế nhưng khi tròng lên trên người anh, hiệu quả lại không giống nhau. Hạ Thiên Tinh rõ ràng cảm giác được tâm của mình dao động. Gần đây xảy ra quá nhiềy chuyện, cô thậm chí ngay cả cơ hội nhìn thẳng anh cũng rất ít.

"Phim để lần sau xem đi, ra đây, cùng tôi đi ra vườn một chút." Anh mở miệng. Nói xong ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhưng thật ra không có ý muốn trưng cầu ý kiến cô. Phim cũng đã bị tắt, nói rõ là không cho cô lựa chọn, Hạ Thiên Tinh liền đứng lên.

........................

Bên ngoài vô cùng lạnh, thời tiết đêm nay cũng không phải quá tốt, gió thổi loạn. Trên người Hạ Thiên Tinh bọc áo choàng nhưng vẫn lạnh đến phát run.

Bạch Dạ Kình đi ở bên cạnh cô, so ra trên người anh vẫn chỉ có duy nhất áo khoác có mũ, dĩ nhiên chịu lạnh nhiều hơn. Nhìn cô đem chính mình cuộn thành cái bánh chưng, vô ý thức nhích lại gần anh, mặt mày anh liền hòa hoãn một chút.

Duỗi tay, bất động thanh sắc cầm lấy tay cô. Quả nhiên, trong lòng bàn tay cô là một mảnh lạnh lẽo. Anh kéo qua, bỏ vào trong túi.

Hạ Thiên Tinh vốn muốn hỏi anh, vì sao trễ như vậy rồi, thời tiết cũng lạnh như thế mà muốn ra ngoài tản bộ, thế nhưng sau khi cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp cái gì cũng không hỏi.

Cô cảm thấy như vậy...... rất tốt......

Bạch Dạ Kình không thật sự nhàn đến nổi buổi tối cùng cô ở trang viên nói nhảm, đưa cô đi đến bên phải trang viên, hầm rượu vang đỏ Bắc Uyển. Lúc trước, Hạ Thiên Tinh biết trong phủ tổng thống phân ra rất nhiều khu vực, nhưng bên này cô chưa từng tới.

"Tổng Thống tiên sinh."

Hai người bọn họ mới vừa đến, nhân viên công tác ở Bắc Uyển liền ra đón. Đã giờ này rồi nhưng hình như họ còn đang ủ rượu. Trên người mặc tạp dề, trên tạp dề dính màu đỏ rượu.

"Vất vả." Bạch Dạ Kình hơi hơi gật đầu, đi thẳng vào bên trong, Hạ Thiên Tinh chậm rãi đuổi kịp. Bạch Dạ Kình tới chỗ này là vì công việc, Hạ Thiên Tinh cũng bất tri bất giác mới biết được, qua mấy ngày nữa anh phải xuất ngoại phỏng vấn. Chắc hẳn là anh muốn đích thân mang những chai rượu vang này đi Liên Hiệp Quốc chăng?

Cho nên......

Quá mấy ngày nữa anh phải xuất ngoại?

Nhiệt độ hầm rượu ổn định, anh cùng người ủ rượu đang nói về công việc, cô liền ở một bên nếm thử hương vị, âm thầm nghĩ, tầm mắt luôn không tự giác lưu luyến ở trên người anh.

Anh thật đúng là bận rộn, bay tới bay lui.

Chuyến này đi không biết phải đi bao lâu. Cho nên, trước khi anh đi cô muốn cùng anh đem mọi chuyện nói rõ ràng......

Đang lúc nghĩ ngợi, người ủ rượu gật gật đầu, liền lui ra. Ánh mắt anh nghiêng qua, vừa vặn nhìn qua tầm mắt cô. Hạ Thiên Tinh quẫn bách một chút, muốn tránh cũng không được, cũng không trốn, chỉ giả vờ bình tĩnh nhấp rượu.

"Anh tới vì công việc, còn mang theo tôi làm gì?" Hạ Thiên Tinh thấy anh vẫn luôn đứng ở chỗ cũ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, cô có chút không được tự nhiên kéo lại áo choàng trên người, giọng điệu có chút nhẹ nhàng oán giận.

Bất quá, nhiệt độ hầm rượu vẫn luôn ổn định, cũng không tính là lạnh.

Hơn nữa......

Tuy rằng nhìn anh làm việc, thế nhưng một chút cũng không cảm thấy nhàm chán. Hạ Thiên Tinh cũng không biết mình làm sao, loại tâm tình này, thực vi diệu, khó lòng giải thích.

"Hôm nay tôi đã gặp mẹ."

Bạch Dạ Kình đột nhiên mở miệng. Hạ Thiên Tinh có chút hồ nghi liếc anh một cái, anh cũng không đến gần, hai người cách nhau năm mét.

"Mẹ tôi tìm em, vì sao không lập tức nói với tôi?" Anh lại hỏi một tiếng.Lông mi Hạ Thiên Tinh hơi rũ xuống, cúi đầu nhìn rượu trong tay, trong chốc lát mới nói: "...... Khi đó tôi ở trên máy bay, mới vừa tiếp xong điện thoại liền tắt máy."

"Kia chỉ là lấy cớ."

Ánh mắt Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm vào cô.

"Bác ấy nói...... Đêm đó là bữa tiệc gia đình của mọi người, Lan Diệp cũng sẽ đến, nếu tôi thức thời thì không nên gọi điện thoại quấy rầy."

"Em thật đúng là người rất thức thời." Bạch Dạ Kình đánh giá cô, nhưng lời nói kia thật ra lại nghe ra được vài phần không vui.

Hạ Thiên Tinh hiện giờ còn nhớ rõ ràng những câu chữ bén nhọn đó.

"Bác ấy đã nói như vậy, tôi cũng có tự trọng của chính mình. Huống hồ......"

Nói đến đây, cô hơi hơi tạm dừng một chút. Bạch Dạ Kình lúc này mới đi về phía cô, thân ảnh cao dài bao phủ từ trên xuống dưới, hô hấp Hạ Thiên Tinh hơi dừng lại, chỉ nghe được âm thanh trầm thấp của người đàn ông hỏi: "Huống hồ cái gì?"

"Chúng ta...... Kỳ thật nói đến cùng, ngoại trừ con trai, quan hệ gì cũng đều không tính...... mẹ anh nói như vậy, tôi còn không biết xấu hổ mà quấy rầy sao? Nên dùng thân phận gì mà quấy rầy?"

Chân mày Bạch Dạ Kình nhíu chặt.

Giơ tay, đem mặt cô nâng lên. Trong hầm rượu ánh đèn lờ mờ, ánh mắt đối diện lẫn nhau, trong mắt anh có vài phần ủ dột, "Tôi và em quan hệ gì cũng không tính, vậy theo ý của em, ai cùng em mới tính là có quan hệ?"

Âm thanh của anh ép tới cực thấp, có vài phần nguy hiểm, "Dư Trạch Nam sao?"

Nhắc tới anh ta, đầu ngón tay của anh lại dùng thêm vài phần lực. Hạ Thiên Tinh cảm thấy đau, mi nhỏ nhíu lại, tay chế trụ anh, "Anh nhắc tới anh ta làm gì. Những tin tức truyền thông đưa tin vốn chính là giả dối hư ảo. Tôi với anh ta cùng nhau đi công tác, hoàn toàn là công việc, khi nào là cùng nhau nghỉ phép, càng miễn bàn nói việc yêu đương?"

Nghe cô nói như vậy, âm trầm trong ánh mắt anh tan đi một ít, ngón tay nhéo cằm cô cũng giảm lực, nhưng lại không buông ra, "Hai người không yêu đương?"

"...... Đương nhiên không có."

Anh lại gần cô một chút nữa, "Nhưng em ở giữa tôi và anh ta, em lựa chọn anh ta!"

Việc ngày đó đến bây giờ anh vẫn còn nhớ.

Anh càng ép càng gần, cô chỉ cần nhẹ nhàng hô hấp một cái, hơi thở xung quanh tất cả đều là hương vị thanh mát trên người anh. Trộn lẫn với hương vị tinh khiết và thơm của rượu vang đỏ trong hầm rượu, đầu quả tim nhỏ của cô run đến lợi hại, thân mình theo bản năng lui về phía sau một bước, dựa vào trên thùng rượu, không thể nào lui nữa mới nhẹ giọng biện giải: "Tôi chọn anh ta khi nào? Rõ ràng là ai tôi cũng không chọn."

"Nhưng em nói chán ghét tôi." Đôi tay của anh đưa ra hai bên chống ở bên cạnh người cô.

"Chẳng lẽ, anh không đáng ghét sao?"

"Sao lại đáng ghét?"

Hạ Thiên Tinh trừng mắt liếc anh một cái, "Ngày đó anh......"

Nói đến đây còn chưa nói hết, ngược lại trên mặt nổi lên một tầng hơi mỏng hồng nhuận. Cô nhớ tới ngày đó anh ở thang máy tối đen đối với mình......

"Tôi như thế nào?" Bạch Dạ Kình tìm kiếm ánh mắt cô, chạm được tầng hồng kia trên mặt cô, trong lòng ẩn ẩn đã có điều hiểu rõ. Càng không nghĩ cứ như vậy buông cô ra, đầu hơi hơi cúi xuống nhìn cô. Mặt anh dán cực kỳ gần, gần đến nỗi làm cho hô hấp của cô dồn dập lên, cảm nhận được trái tim của anh đang đập nhảy.

Hạ Thiên Tinh biết anh biết rõ còn cố hỏi, đẩy anh một chút, "Anh đã bận xong rồi, chúng ta trở về đi."

Bạch Dạ Kình một tay đè ở trên vai chế trụ cô, một tay kia ôm eo cô. "Bạch phu nhân, nói rõ ràng, vì sao em phải ghét tôi như vậy?"

Lại là cái câu " Bạch phu nhân " kia.

Hạ Thiên Tinh nghe xong các loại tư vị cần phải có cô đều có cả. Nhưng lại tức giận đấm vào bả vai anh một cái "Anh thật là đáng ghét! Đặc biệt đáng ghét! Không cần anh lúc nào cũng gọi " Bạch phu nhân " như vậy sẽ chỉ làm tôi hiểu lầm!"

Ánh mắt anh có chút tối, cầm tay cô, "Hiểu lầm cái gì?"

Hạ Thiên Tinh ngước mắt nhìn anh, hơi chớp mi, "Anh...... cũng gọi người khác như vậy sao? Lan Diệp cũng thế sao?"

Anh có chút tức giận, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Cô, câu hỏi này của cô rất hẹp hòi, giống như cô đang rất để ý. Nhưng cô đúng thật là người hẹp hòi như vậy.

Anh biết rõ, xưng hô như vậy, người khác gọi thì không có ý nghĩa gì, nhưng từ trong miệng anh thốt ra thì lại mang ý nghĩa khác.

Đó là trêu chọc......

Từng chút từng chút đảo loạn tâm tư cô.

Anh không nói chuyện. Hạ Thiên Tinh cắn cắn môi, mới nói: "Anh biết hai chữ "phu nhân" mang ý nghĩa gì không? Cô giáo của Đại Bạch kêu tôi như vậy, tôi không vạch trần vì tôi không muốn khiến cô ấy xấu hổ...... Anh cũng không cần trêu ghẹo tôi mãi như vậy."

Nói xong, cô quay mặt đi đi.

"Nhìn tôi!" Bạch Dạ Kình mở miệng.

Hạ Thiên Tinh cắn môi, không nhúc nhích.

"Tôi rất rõ hai chữ ấy có ý nghĩa gì, cũng không có ý muốn trêu ghẹo em." Nghe anh nói xong, cô theo bản năng ngẩng đầu lên. Trong mắt anh tràn đầy nghiêm túc khiến cô có chút kinh ngạc, không đoán ra anh đang suy nghĩ cái gì.

" Có biết cách nào khiến Đại Bạch có thể quang minh chính đại đứng trước mọi người mà không bị người khác nói là không có cha không?" Anh hỏi.

Tim Hạ Thiên Tinh đập loạn, không trả lời, anh liền nói tiếp: "Em gả cho tôi, làm một Bạch phu nhân chân chính."

Gả cho tôi, Bạch phu nhân chân chính.

Cô nghe mấy câu này xong liền có chút hoảng hốt.

Nhưng mà......

Vì sao anh lại nói như vậy? Xúc động sao? Nhưng mà......

Đầu Hạ Thiên Tinh có chút loạn, trong lòng càng có nhiều suy nghĩ cùng các loại cảm xúc không rõ ràng.

Sau một lúc lâu, cô mới thốt ra được lời nói, "Đứng ở lập trường của Đại Bạch mà nói, đây quả là một lựa chọn tốt. Bất quá...... Kết hôn không phải chỉ là việc của ba người chúng ta, là của rất nhiều người......"

Hơn nữa, hai người chỉ đơn thuần vì con mà kết hôn, đây chính là một loại hôn nhân không chắc chắn, rất khó để đi hết con đường cả đời.

" Việc kết hôn em có thể chậm rãi suy xét, hiện tại thời cơ đúng là chưa đến. Bất quá, đây chính là dự định trước tiên của tôi." Bạch Dạ Kình nhéo cằm cô, ngón tay cái vuốt ve mặt cô, "Cách xa những người đàn ông khác một chút! Cả Dư Trạch Nam, còn có người đồng nghiệp kia của em nữa."

囧.

Đồng nghiệp?

Hạ Thiên Tinh một hồi lâu mới phản ứng lại, đồng nghiệp đó chính là Hứa Nham.

Nhưng mà cô và Hứa Nham cũng chưa nói với nhau được mấy câu nha!

..........................................

Trên đường trở về, Hạ Thiên Tinh vẫn chưa thể hồi phục tinh thần. Chính mình vừa rồi là được cầu hôn sao? Tuy rằng xảy ra bất ngờ, cô cũng không gật đầu, nhưng mà......

Cô vẫn là cảm thấy có từng cỗ từng cỗ ngọt ngào chảy vào trong tim.

Gió lạnh thổi qua, tàn sát bừa bãi, nhánh cây đều bị gió chặt đứt, nhưng thế nhưng cô cũng không cảm thấy lạnh bao nhiêu. Cô cười nhẹ, sóng vai cùng anh vào phủ tổng thống.

Bạch Dạ Kình ghé mắt nhìn cô, dưới ánh đèn tối tăm, cô cười nhàn nhạt khiến tâm tình anh bỗng thoải mái rất nhiều. Mấy ngày nay, đáy lòng biết bao phiền muộn cùng buồm bực, đến giờ khắc này mới chân chính tan biến.

Trở lại phủ tổng thống, đèn vẫn còn sáng.

Tim cô vẫn chưa bình ổn lại, như là thẹn thùng, lại như không được tự nhiên, lúc người hầu ra tới, cô liền lặng lẽ rút tay lại. Thay dép lê, nói với anh: "Tôi đi xem Đại Bạch một chút."

Nói xong, cũng không chờ anh nói gì, liền vội vàng chạy lên lầu.

Ánh mắt Bạch Dạ Kình vẫn luôn dõi theo bóng dáng cô, cho đến khi cô biến mất không thấy, anh mới dời tầm mắt đi.

Bạch phu nhân.

Ừ, cách xưng hô này thật không tồi.

......

Lúc đi ngủ, Hạ Thiên Tinh vẫn chạy về phòng của mình. Chính là, ôm gối mãi mà cô vẫn không thể ngủ được. Trong đầu lặp đi lặp lại đều là hình ảnh của anh, những lời anh nói ở hầm rượu. Tuy rằng không bài trừ là do anh xúc động nhất thời mà nói như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, tâm tư cô vẫn xao động.

Ngô ~

Đều nói rượu vang đỏ là an thần! Đêm nay cô uống một ly, như thế nào chẳng những một chút hiệu quả cũng không có, ngược lại lại khiến cô mất ngủ như vậy?!

Cô ảo não ôm chăn bò dậy, nhìn thời gian trên di động.

Vậy mà đã 12 giờ......

Anh hiện tại hẳn là đã ngủ?

Ngày mai còn phải đi làm.

Hạ Thiên Tinh một lần nữa nằm xuống, bắt mình phải đi ngủ.

Nhưng bỗng vào lúc này chuông di động lại vang lên. Cô vừa lấy qua, một tin nhắn liền hiện ra, nội dung rất đơn giản, chỉ có hai chữ.

"Tới đây."

Người này, thế nhưng còn chưa ngủ.

Bất quá, cách nhắn tin này đúng là quá bá đạo, lời nói cũng ngắn gọn trước sau như một.

Hạ Thiên Tinh nhìn hai chữ này, mặt hơi hơi đỏ. Cô đương nhiên biết anh gọi cô qua làm gì. Ai tối qua thô bạo như vậy chứ?

Kết quả, nửa phút sau, Bạch Dạ Kình lại nhắn tin qua, "Muốn tôi qua sao?"

Hạ Thiên Tinh cười.

Cô cũng không biết ý cười nhàn nhạt này của mình thoạt nhìn có bao nhiêu ngọt ngào.

Buồn ngủ cũng càng biến không còn dấu vết

Kỳ thật...... Cô cũng đã muốn đi xem anh, không làm gì cũng được, nghe hô hấp của anh là tốt rồi......

Nhưng mà, cô vẫn có chút rụt rè, sao có thể mặt dày đến ôm chăn chạy tới phòng của đàn ông được chứ?

Cô từ trên giường ngồi dậy, cầm di động nhắn qua, "Tổng Thống tiên sinh, thời gian không còn sớm, ngài mau nghỉ ngơi đi."

Suy nghĩ một chút, lại có chút ý đồ xấu mà nhắn qua "Đêm nay tắm nước lạnh đi, tôi ngủ trước, ngủ ngon!"

Tin nhắn gửi đi liền không nhận được hồi âm gì nữa.

Anh ngủ thật rồi?

Hạ Thiên Tinh không tự chủ được nhìn di động thêm hai lần, lần thứ ba muốn cầm di động lên xem thì cửa bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Toàn bộ trong phòng rất tối, không bật đèn. Hạ Thiên Tinh vô cùng kinh ngạc và hoảng hốt, nháy mắt tiếp theo, thân ảnh cao dài kia liền bước tới cạnh giường cô. Chờ cô phục hồi lại tinh thần, cả người cô liền bị kéo vào một vòng tay ấm áp.

Mùi hương quen thuộc liền len vào cánh mũi.

Di động trong tay cô liền rơi xuống giường, nhưng giờ phút này cô cũng không quản được, đôi tay cô theo bản năng ôm lấy cổ anh.

" Sao anh chưa ngủ?" Cô nhẹ nhàng hỏi anh.

"Không muốn tắm nước lạnh." Anh trả lời, quả thực là đúng lý hợp tình.

"......" Hạ Thiên Tinh tức giận. Cho nên, tên gia hỏa này nửa đêm đến phòng cô, sẽ không phải là phát tiết dục vọng sinh lý chứ?

.................................

Lúc này đây anh không hề giống như hai lần trước thô bạo hoặc là nóng nảy như vậy.

Là ôn nhu. Kiên nhẫn.

Cực lực chiếu cố cảm thụ của cô, cũng không vội vã muốn cô. Hạ Thiên Tinh cả người xưa nay chưa từng thả lỏng như vậy, chỉ là lần lượt hôn môi nhưng làm cô cảm thấy anh đang hôn sâu vào linh hồn, run sợ không ngừng.

Chờ tên đã lên dây, cô mới miễn cưỡng bắt lấy một tia lý trí, ngăn anh, hỏi: "Có...... Áo mưa không?"

"Bây giờ?" Mặt Bạch Dạ Kình ẩn nhẫn thống khổ, ở trên chóp mũi nhỏ xinh của cô cắn một ngụm.

Trên người anh bây giờ kiếm đâu ra áo mưa? Trong thế giới của anh căn bản không có loại sinh vật là phụ nữ, yêu cầu anh dùng cái này, trừ phi anh đang làm với người phụ nữ bên ngoài!

"Nhưng...... Tôi không muốn tự dưng lại mang thai......" Hạ Thiên Tinh thở hổn hển, ánh mắt mê ly nhìn anh. Bạch Dạ Kình biết ý nghĩ của cô, khi mang thai Đại Bạch, cô chịu phê bình đã đủ nhiều. Trước mắt tình hình của hai người xác thật không thể có con. Rất nhiều chuyện đều buộc phải giải quyết.

"Tôi đi mua!" Sau khi trầm ngâm, anh khẽ cắn môi.

"Bây giờ sao?" Hạ Thiên Tinh thanh tỉnh vài phần, bây giờ chính là đang ở phủ tổng thống, không phải ở tiểu khu của cô, nơi này đi ra ngoài tìm siêu thị thì rất xa.

"Ừ." Anh gật đầu.

Hạ Thiên Tinh không nỡ để anh chạy xa như vậy, trời lạnh không nói, bây giờ đã 0 giờ, từ đây đến siêu thị gần nhất cũng không gần. Huống hồ, bây giờ bên ngoài gió lớn như vậy, lập tức sẽ có mưa to. Lại nói, quay lại một chuyến cũng mệt mỏi đến quá sức.

Cô kéo anh một chút, trên mặt ửng hồng, "Không cần, ngày mai tôi...... tự uống thuốc là được......"

Dù sao hai lần trước đều là như vậy, một lần nữa cũng không khác gì.

Thần sắc của anh trầm xuống, từ trên nhìn xuống cô, "Hai lần trước em đều uống thuốc sao?"

Cô không biết vì sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, có chút ủy khuất, "Hai lần trước anh cũng không dùng áo mưa......"

Bạch Dạ Kình cau mày. Những loại thuốc này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tác dụng phụ.

"Về sau không cần uống!" Bạch Dạ Kình bắt lấy chăn, đắp lên thân thể của cô, buộc mình không nhìn nữa, "Tôi đi một chút sẽ về tới, đừng cử động, ở chỗ này chờ tôi trở lại!"

Dừng một chút, anh bổ sung một câu: "Rất nhanh!"

Đáng chết! Loại thời điểm này chạy ra đi mua áo mưa, tuyệt đối là loại tra tấn! Nếu có thể, bây giờ anh chỉ nghĩ ở trên giường đem cô ăn sạch sẽ!

........................

Bạch Dạ Kình thật sự mặc quần áo muốn đi, Hạ Thiên Tinh lại không muốn anh lăn lộn như vậy. Cô lại uống thuốc thêm một lần kỳ thật cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều.

Nhưng mặc kệ thế nào, giờ này khắc này trong lòng lại là ngọt ngào.

"Chờ một chút......" Cô gọi anh một tiếng, xốc chăn, trực tiếp đỏ mặt từ trên giường trượt xuống dưới.

Ánh mắt anh khẽ biến, đáy mắt có ám mang hiện lên, híp mắt nhìn cô. Hạ Thiên Tinh cũng không hề kéo anh, ngược lại là ôm chầm cổ anh, nhón mũi chân hôn anh. Thân thể mềm mại dính sát vào anh.

Đáng chết!

Người phụ nữ này đang dụ dỗ anh!

Anh kéo tay cô xuống, "Đừng xằng bậy, tôi đi một chút sẽ về tới!"

Cô không thuận theo, tiếp tục.

Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy không thể nhịn được nữa!

Ánh mắt anh sâu thêm mấy phần, "Xem ra, đêm nay ăn em trước rồi nói!"

Rất mau, Hạ Thiên Tinh liền hối hận. Chính mình không nên to gan đi trêu chọc anh như vậy. Kết quả, cô lại bị anh "khi dễ" đến quá sức.

Khi hai người cùng nhau leo lên đỉnh cực hạn của thiên đường, anh bắt lấy khuôn mặt nhỏ đã hoàn toàn mê loạn của cô, hôn môi cô. "Em là người phụ nữ của tôi, về sau, không cho phép lại cùng đàn ông khác đi gần như vậy, hiểu không?"

Hạ Thiên Tinh nghe ra được, cô ở cùng Dư Trạch Nam, anh là thật sự ghen tị.

Cười.

Cằm nhẹ nhàng đè ở trên vai anh, thân thể hai người còn dây dưa, không tách ra, "Vậy...... Giao tiếp bạn bè bình thường cũng không thể sao?"

"Có thể." Thật ra anh rất hào phóng, thế nhưng nháy mắt tiếp theo lại bồi thêm một câu, "Bạn bè là nam thì phải bảo trì khoảng cách thích hợp."

"......" Cô mệt mỏi ghé vào trên vai anh, chu chu miệng, lẩm bẩm: "Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn."

Bạch Dạ Kình tự nhiên biết cô nói chính là chuyện của anh cùng Lan Diệp, anh nâng cái ót của cô, đem mặt nhỏ xinh đẹp của cô nâng lên, trịnh trọng nói: "Không có lần sau. Em cũng giống vậy!"

"Không có lần sau" tự nhiên là chỉ anh sẽ không để cho Lan Diệp lại chạm vào anh. Mặt sau câu nói kia là không cho phép cô và Dư Trạch Nam quá gần gũi.

Thật là bá đạo a!

Thế nhưng trong lòng Hạ Thiên Tinh lại không cảm thấy phản cảm. Ngược lại cảm thấy hơi có chút ngọt. Cười một cái, lại bò trở lại trên vai anh. Anh bắt áo ngủ của cô, tùy ý khóa lại trên người cô, ôm cô đi vào phòng tắm tắm rửa.

Một lần nữa nằm ở bên người anh, cảm thụ đêm nay cùng tối hôm qua hoàn toàn không giống nhau......

Có lẽ là đêm nay trận hoan tình này quá ôn nhu lại quá đầu nhập, lại có lẽ là đáy lòng chồng chất vướng mắc trong đêm nay đều nói ra rành mạch, cho nên cô đối với anh, liền có quá nhiều quyến luyến không diễn tả được.

Lúc cánh tay dài của anh ôm cô, cánh tay mảnh khảnh của cô cũng theo bản năng ôm chặt anh.

Hô hấp của anh lập tức nặng nề hơn rất nhiều.

Vừa nãy ở một khắc cuối cùng tuy rằng không có phóng thích ở trong thân thể cô, nhưng vẫn khá nguy hiểm. Cho nên, anh tận lực khắc chế, không dám lại muốn cô lần thứ hai.

"Anh muốn ngủ không?"

Hạ Thiên Tinh nhẹ nhàng mở miệng. Ngoài cửa sổ, lúc này gió đang gít rào, như là sói tru, có chút dọa người. Nhưng trong phòng ngủ lại là một mảnh ôn nhu cùng kiều diễm.

"Chưa." Không hề buồn ngủ, vừa mới muốn qua cô, thân thể không nói đến, đáy lòng kích động quá rõ ràng, thật lâu không thể nào bình tĩnh.

Kỳ thật, đây là lần đầu tiên hai người hoà hợp như vậy, ôn nhu với nhau như vậy......

Cùng với cảm giác hai lần trước là hoàn toàn bất đồng. Hai lần trước càng là anh muốn nhiều, cô thừa nhận. Lúc này đây, lại là hưởng thụ lẫn nhau. Mỗi một lần anh thâm nhập như là chạm đến linh hồn lẫn nhau. Cái loại linh hồn này cùng cảm giác cả hai va chạm rất khó dùng bất cứ ngôn ngữ nào để hình dung.

Cánh tay dài của Bạch Dạ Kình bao quát, đem cô ôm lên trên người mình ngủ. Hạ Thiên Tinh lại không giãy giụa, tựa hồ cô cũng rất thích loại cảm giác này, thân mình rụt rụt, ghé vào trên ngực anh, nghe tim anh đập, nhắm hai mắt.

"Em luôn cảm thấy, anh cách em rất xa xôi......" Thật lâu sau, cô đột nhiên nhẹ sâu kín mở miệng. Thanh âm mờ ảo giống như sợi bông.

Bạch Dạ Kình không nói chuyện, tay đặt ở trên lưng cô, hơi ngừng một chút.

Ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt nhỏ của cô. Sợi tóc đen nhánh phác hoạ ra khuôn mặt nhỏ trầm tĩnh của cô.

Cô cũng không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ là hai tay ôm anh càng siết. Siết đến nỗi như là sợ hơi lơi lỏng một chút anh sẽ liền biến mất.

Nhưng mà chỉ sợ, cho dù giống như bây giờ ôm anh, cô cũng biết bọn họ kỳ thật không phải là người cùng một thế giới.

Chương 279- 280: Tình yêu đại ngốc   Túc Diệp vs Dạ Kiêu

Thân phận của anh, địa vị, dã tâm, quyền lợi, đều cách cô rất xa...

Nhưng, những thứ kia đều là chí hướng của một người đàn ông, đều là mục tiêu anh theo đuổi từ nhỏ đến lớn. Nó có ý nghĩa thế nào với anh, Hạ Thiên Tinh rất hiểu.

..................

Bên này.

Ôn nhu kiều diễm.

Mà bên kia......

Ngoài cửa sổ, cuồng phong gào thét, Bạch Túc Diệp nằm ở trên chiếc giường xa lạ kia, thống khổ thở dốc.

Ấn đường cô không ngừng đổ mồ hôi lạnh, ngón tay gắt gao nhéo tấm khăn trải giường, siết đến khi khăn trải giường nhăn nhúm, đầu ngón tay tái nhợt. Khăn trải giường bị lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh của cô thấm ướt.

"Bạch tiểu thư, mời cô lập tức rời khỏi nơi này!" Bên tai, truyền đến thanh âm kiên quyết của người đàn ông.

"Không! Muốn đi cùng nhau đi! Muốn chết thì chúng ta chết cùng một chỗ!" cô nghe được thanh âm của mình tràn ngập kinh hoàng. Kỳ thật, 18 tuổi cô đã nhìn quen máu tanh giết chóc. Nhưng khi nghĩ đến sự việc sẽ phát sinh tiếp theo, cô bỗng chốc sợ hãi, thanh âm run rẩy.

"Thiếu chủ ra lệnh cho tôi sống chết cũng phải bảo vệ cô, Bạch tiểu thư, mong cô đừng làm chúng tôi khó xử!"

Ngay sau đó là tiếng máy bay trực thăng gầm rú, viên đạn giống như từ trên trời giáng xuống. Tay súng bắn tỉa bắn liên tiếp, khi đó cô chỉ có thể chết lặng, vô lực nhìn đám huynh đệ vào sinh ra tử của Dạ Kiêu ngã vào bên người mình, mất đi tri giác.

"Số A3280, nhiệm vụ hoàn thành, hoan nghênh về đơn vị!"

Tổ trưởng bộ quốc phòng tổ A từ máy bay trực thăng đáp xuống trước mặt cô, cung kính.

Cô nhìn những người bởi vì bảo vệ mình mà hơi thở thoi thóp, lấy hết sức lực cuối cùng của mình, dùng ánh mắt hận đến tận xương tuỷ trừng mắt nhìn cô. Ánh mắt kia, lạnh lẽo, đáng sợ, giống như ác quỷ.

"Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý!" Cô sợ hãi kêu một tiếng, bỗng nhiên ngồi dậy, trên lưng đã một mảnh mồ hôi lạnh. Giống như bị người ta dùng lực bóp lấy cổ vậy, chỉ cảm thấy thở không nổi.

Nằm mơ......

Căn bản chỉ là mơ...Ác mộng! Một ác mộng dây dưa cô suốt mười năm!

Ngoài cửa sổ, cuồng phong như dã thú đang rít gào. Bạch Túc Diệp cảm thấy mình sắp bị ác mộng ám ảnh mà chết, cả người vô lực từ trên giường đi xuống, dùng sức mở cửa sổ ra, hít thở, đờ đẫn nhìn thế giới đang bị bao trùm bởi bóng tối.

Vào giờ phút này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Cô nghe được thanh âm nhẹ nhàng của người hầu truyền vào, "Thanh âm vừa nãy, xác thật là từ nơi này truyền ra. Có thể là Bạch tiểu thư gặp ác mộng."

"Đã biết, lui ra đi." thanh âm Dạ Kiêu vang lên.

Ngay sau đó, anh đi vào.

Cửa, lại lần nữa đóng lại, trong phòng, tối đen, không bật đèn.

Bạch Túc Diệp theo bản năng quay người nhìn lại, trong bóng tối, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh cao dài kia.

Anh tựa hồ cũng không phát hiện trên giường không có người, chỉ là đứng ở cửa, nặng nề nhìn chằm chằm phía giường -- chỗ đó, chăn còn phồng lên, trong bóng tối xác thật giống như có người đang nằm.

Cô đứng ở cửa sổ, tiếng lòng căng thẳng, hô hấp cũng căng thẳng, tay đè ở cửa sổ, có chút không rõ ý của anh.

Cuối cùng Dạ Kiêu ngồi xuống sô pha, thuận tay châm điếu thuốc, cũng không có hút, chỉ để điếu thuốc kia cháy từ từ.

Sấm chớp lóe lên phía sau Bạch Túc Diệp.

Thật lâu sau, anh giống như đang cùng cô nói chuyện, lại giống như lầm bầm lầu bầu, thanh âm khàn khàn, nghe có chút mỏi mệt, "Bạch Túc Diệp, bây giờ em vẫn sợ loại thời tiết này sao?"

Bạch Túc Diệp chấn động.

Trong chớp mắt, nước mắt không hề báo trước từ hốc mắt rơi ra ngoài.

Cho nên...... sở dĩ anh xuất hiện ở chỗ này, vì nghĩ cô còn sợ hãi sấm chớp, mưa bão?

Mười năm trước, ban đầu vì để có thể tiếp cận anh, cho nên mỗi khi trời mưa, cô liền giả vờ sợ hãi, hốt hoảng chạy tới phòng làm việc của anh, quấn lấy anh không chịu đi.

Cô phát hiện loại mưu kế này có thể áp dụng, nếm vài lần ngon ngọt, liền có chút nghiện. Hơn nữa, về sau, mỗi khi trời mưa, Dạ Kiêu sẽ chủ động tới phòng cô, ôm cô ngủ.

Sau nữa......

Mỗi khi trời mưa vào ban đêm, không có Dạ Kiêu bên cạnh, cô sẽ bừng tỉnh, rồi sau đó, thức trắng đêm.

Thế cho nên nhiều khi Dạ Kiêu ra ngoài làm nhiệm vụ, không thể ở bên cô, đều sẽ bớt thời giờ gọi điện thoại tới trấn an. Khi đó, Bạch Túc Diệp liền quên cô là đang lừa người, cảm thấy mình thật sự nhát gan, nhát gan đến mức yêu cầu anh che chở, nhát gan đến mức chỉ muốn ăn vạ người đàn ông kia...... 

Về sau, khi cùng anh cắt đứt quan hệ, thuận lợi về đơn vị, cô vẫn như vậy, vừa đến đêm mưa sẽ tự động bừng tỉnh, sau đó mất ngủ.

Thậm chí nửa đêm cô sẽ nghe được ảo giác, giống như người kia lại gọi điện thoại......

Càng về sau, ảo giác quá nghiêm trọng, chất lượng giấc ngủ kém đến suýt mất mạng. Phía trên cảm thấy nhiệm vụ lần này khiến tâm lí cô bị thương, cho nên sắp xếp bác sĩ tâm lý. Giằng co hai năm, trạng thái cô mới có chút chuyển biến tốt đẹp.

Từ đó trở đi, cô tự nói với chính mình, tất cả đều đã qua. Người đàn ông kia sẽ không có khả năng che chở cho cô nữa, cũng sẽ không xuất hiện trong phòng cô những đêm mưa nữa, tự an ủi mình đi vào giấc ngủ.

......

Đang lúc cô nghĩ vậy như vậy, Dạ Kiêu lại cảm thấy có gì không thích hợp-- chợt xoay thân mình đi qua.

Cửa sổ mở ra, gió lạnh luồn vào bên trong...

Cô mặc áo ngủ đứng ở kia, đau thương nhìn anh. Trong bóng tối, hai mắt cô bị nước mắt lấp kín, rất sáng. Nhưng là, anh lại không nhìn vào mắt cô.

Ấn đường Dạ Kiêu nhảy dựng, đáy mắt vụt qua ánh lửa. Cặp mắt kia, như là muốn chém cô thanh trăm mảnh.

Ban nãy mình lầu bầu, chắc hẳn cô đã nghe hết? Anh cảm thấy mình đứng trước mặt cô giống như một tên hề, một tên hề cực kì ngu xuẩn!!!

Cô rõ ràng đã không còn Bạch Túc Diệp năm xưa. Nhưng anh lại cố tình trầm mê trong đó, cho rằng cô sẽ giống như quá khứ, sẽ nhát gan, sẽ sợ hãi.

Nhưng trên thực tế, sự việc kia hại nhiều huynh đệ của anh như vậy. Một Bạch Túc Diệp vô tình, vô nghĩa, vô sỉ lừa gạt tình cảm của anh, sao có thể sẽ sợ hãi những thứ kia?! Anh chính là một thằng ngu, không hơn không kém. Nửa đêm không ngủ được, vừa nghe trong phòng cô phát ra âm thanh, liền vội vàng chạy lại đây! Xứng đáng làm cô chê cười! Có lẽ, hiện tại cô sẽ còn đắc ý, nhìn xem, tên này thật ngu ngốc, cho tới bây giờ còn bị mình mê đến thất điên bát đảo, khó có thể tự kìm chế!

Hô hấp Dạ Kiêu nặng nề, dụi tắt tàn thuốc. Động tác quá dùng sức, ngón tay bị tàn thuốc còn nóng chạm vào, anh lại không cảm thấy đau.

Nghe thấy âm thanh, Bạch Túc Diệp có thể cảm giác được anh đang tức giận. Hơn nữa, là rất tức giận.

Anh đứng dậy, cô theo bản năng đi lên trước một bước, muốn tới gần anh. Môi giật giật, muốn cùng anh nói cái gì. Thế nhưng còn chưa mở miệng liền nghe được bên ngoài một đạo âm thanh kinh hoảng truyền tới.

“Dạ Kiêu!”

Là Nạp Lan.

Bước chân Bạch Túc Diệp ngừng lại, thân mình cứng đờ.

“Dạ Kiêu, anh ở đâu?” Âm thanh thanh thúy của cô gái mang theo nức nở, có vẻ điềm đạm đáng yêu.

“Ở đây.” Dạ Kiêu kéo cửa trầm mặc đi ra. Mở miệng, giọng nói nhạt nhẽo, nhưng so với ngày thường khi nói chuyện cùng Bạch Túc Diệp, giọng điệu kia quả thực có thể gọi là ôn nhu.

Cửa bị kéo ra, nhưng không có ai tới đóng lại.

Bạch Túc Diệp thấy rõ ràng cô gái trẻ tuổi non nớt kinh hoảng nhảy vào trong lòng ngực của người đàn ông. Đôi tay nhỏ dài ôm eo anh ta, “Vừa mới nãy bên ngoài cây bị quật đổ, thiếu chút nữa đập vào cửa sổ, em sợ.”

Dạ Kiêu trầm mặc một chút, mắt nhìn về hướng phòng Bạch Túc Diệp.

Rồi sau đó ánh mắt dao động, một tay đem cô gái nhẹ nhàng ôm lấy. Giọng nói càng thấp, “Bây giờ anh lập tức để người chuyển cái cây kia đi.”

Anh học không được ôn nhu, lúc hạ giọng, tiếng nói kia nghe ra được nhu hòa rất nhiều. Trước kia, loại đãi ngộ đặc biệt này đều là thuộc về Bạch Túc Diệp năm 18 tuổi.

Nhưng mà bây giờ ……

“Không cần đâu, đã trễ như vậy, không cần làm khó bọn họ.” Nạp Lan rất săn sóc mở miệng.

“Được, đều tùy em.”

“Vậy…… Đêm nay em đến phòng của anh ngủ, được không?” Nạp Lan ngẩng đầu, khẩn cầu nhìn Dạ Kiêu. Ánh mắt kinh hoảng còn chưa tan đi, thoạt nhìn cô ta giống như thỏ con bị kinh sợ.

Cô gái như vậy, có người đàn ông nào cự tuyệt được?

“……” Người đàn ông trầm mặc một chút, bên trong, tay Bạch Túc Diệp nắm chặt. Chỉ nghe được Dạ Kiêu gật gật đầu, nói: “Được!”

Ánh sáng ngoài cửa quá chói mắt.

Bạch Túc Diệp đứng ở trong bóng tối, hốc mắt gian nan. Cô quay mặt đi không nhìn nữa, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Để mặc cho gió lạnh thổi tan hốc mắt ướt át.

Ngoài cửa sổ trời mưa, mưa bụi bay vào, đánh vào trên mặt cô. Cô cảm thấy lạnh. Cái lạnh này là lạnh đến xương, rồi sau đó lại thấm vào trái tim, loan khắp người cô.

Thật lâu sau, tiếng bước chân của Dạ Kiêu và Nạp Lan, âm thanh nói dần dần biến mất ở bên tai cô. Giọng nói của người hầu từ cửa vang lên, “Bạch tiểu thư, muốn đóng cửa lại không?”

“Đóng đi.” Cô nhẹ giọng trả lời, tận lực làm cho giọng nói của mình nghe ra không có một chút không thích hợp.

…………………………

Phòng của Dạ Kiêu chủ đạo là màu trắng đen. Đơn giản, trầm ổn, nhưng không có một tia tức giận.

Mười năm trước, trong phòng anh vẫn còn có các loại tranh màu nước của người phụ nữ nào đó đặt ở trong một góc. Cô thích bày biện thế nào sẽ để cô bày biện như thế đấy. Cho dù là đem phòng của anh chiếm làm nhà kho vũ khí anh cũng tuỳ ý cho cô. 

Bây giờ ……

Phòng của anh bất luận là kẻ nào cũng đều không được xâm chiếm, bao gồm cả Nạp Lan. Nhưng đêm nay lại có chút không giống nhau.

“Ngủ đi.” Tâm tình của Dạ Kiêu rất kém, sắc mặt rất khó nhìn.

Nạp Lan là lần đầu tiên ở trên giường anh, không dám tin tưởng. Nhưng nghe anh nói như vậy, cũng không do dự. Cô ta mặc áo ngủ màu trắng, liền co rút lên trên giường của anh. Thân hình cô ta tinh xảo, rút ở bên trong, để lại một nửa cho anh. Dưới chăn, có hơi thở như mùi bạc hà, lạnh lẽo, lại tươi mát dễ ngửi.

Một đôi mắt của cô gái hàm chứa nụ cười nhạt, rụt rè rồi lại si mê lẳng lặng nhìn anh.

Dạ Kiêu cả người có chút hoảng hốt. Ánh mắt kia, làm anh như trở về 10 năm trước……

Nhớ tới người phụ nữ kia, ngực chất chứa buồn đau. Anh cầm điều khiển từ xa, tắt đèn, không muốn lại nhìn ánh mắt của Nạp Lan.

Tóm lại anh nhớ tới Bạch Túc Diệp khi đó!

Bạch Túc Diệp!

Tên này, đặt không hề sai! Cô gái đáng chết này chính là một gốc cây anh túc! Từng tấc từng tấc tiến vào trong thân thể, trong xương tủy anh. Khi muốn rút ra, phải cầm lấy dao nhỏ từng tấc từng tấc xẻo ra, xẻo cho đến khi huyết nhục chia lìa.

Anh nằm xuống ở chỗ trống, mắt nhắm lại. Giường rất lớn, thân thể ang cũng không đụng tới bên người cô gái.

“Dạ Kiêu……”

Nạp Lan nhẹ giọng mở miệng.

Anh không lên tiếng, tựa như không nghe được giọng của cô ta, hô hấp bình đạm, thậm chí ngay cả lông mi cũng không động chút nào.

Cô gái chậm rãi tới gần anh. Cánh tay mảnh khảnh quyến luyến ôm lấy eo anh. Anh không đẩy ra, nhưng cũng không có đáp lại. Chỉ nghe được cô gái hỏi: “Bạch tiểu thư là gì của anh?”

Dạ Kiêu trầm mặc một khoảng thời gian rất lâu. Rồi sau đó, khi Nạp Lan cho rằng anh lại sẽ không mở miệng nói chuyện, lại nghe đến anh thật mạnh cắn ra hai chữ, “Kẻ thù!”

Nạp Lan cảm thấy Dạ Kiêu cũng không lừa cô. Người phụ nữ kia đại khái thật là kẻ thù. Chỉ từ miệng của anh nghiến răng nghiến lợi cùng hô hấp thô nặng liền phán định ra, Dạ Kiêu thật sự hận cô ta.

Thậm chí la hận thấu xương.

Người phụ nữ kia hôm nay xuất hiện ở chỗ này, sắc mặt của Ngu An đối với cô chưa từng có nửa điểm tốt, rất nhiều lần cơ hồ là muốn động thủ với Bạch Túc Diệp. 

Vốn dĩ Nạp Lan còn cảm thấy Bạch Túc Diệp đại khái là người trong lòng của Dạ Kiêu, nhưng nhìn thấy thái độ của Ngu An, cô liền đánh mất ý niệm này. Phàm là Dạ Kiêu thật sự có một chút thích cô, thì thuộc hạ của anh cũng không dám đối với cô có nửa điểm bất kính.

Thật giống như đối với chính cô ta—— từ một năm trước khi Dạ Kiêu nói đem cô ta lưu tại bên người, mọi thuộc hạ của anh liền kính trọng cô ta, thuận theo cô ta.

Nghĩ như vậy, trong lòng Nạp Lan dễ chịu rất nhiều.

“Dạ Kiêu, anh muốn ngủ chưa?”

Dạ Kiêu lại không hé răng. Trước sau như một chỉ nói một câu. 

“Anh chịu giữ lại em, đối với em tốt như vậy, kỳ thật……” Cô gái lại hướng bên người anh nhích lại gần, hô hấp căng thẳng, lấy hết can đảm, đầu nhẹ nhàng gối lên trên vai anh, “Kỳ thật, em có thể báo đáp anh…… Dạ Kiêu, em đã 18 tuổi, đã trưởng thành……”

Tay cô gái mang theo sợ hãi, trúc trắc, lại lớn mật chậm rãi tiến vào trong áo ngủ người đàn ông. 

Thần sắc anh như thường lệ, đôi mắt mở ra, xẹt qua một tia âm ngoan. Bàn tay to nhanh chóng đem tay nhỏ của cô ta bắt lấy. Tay nhỏ của cô ta tinh tế, bàn tay to của anh dùng một chút lực giống như là muốn bóp nát tay cô ta. Nạp Lan bị đau hô một tiếng, hoảng sợ nhìn chằm chằm Dạ Kiêu. Thật lâu sau, Dạ Kiêu rốt cuộc cái gì cũng không nói, đem tay cô ta ném ra, nháy mắt tiếp theo liền đứng dậy, lạnh lùng phất tay áo rời đi, từ đầu đến cuối không quay đầu lại nhìn cô gái kinh hoảng đang ngồi ở trên giường.

Chính mình rốt cuộc làm sai cái gì, ngược lại chọc đến Dạ Kiêu, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt?

…………………………

Bạch Túc Diệp một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu rất hỗn loạn.

Nạp Lan đến phòng anh.

Trai đơn gái chiếc, giờ phút này đang làm cái gì? Cô cũng không phải thật sự một chút cũng không nghĩ ra được.

Cả hai đều là người trưởng thành.

Huống chi, Dạ Kiêu bây giờ so với Dạ Kiêu trước kua chính là hoàn toàn không giống nhau.

Dạ Kiêu trước kia sẽ nghĩ tình cô tuổi còn nhỏ, lần lượt buông tha cô. Tuy rằng nói là buông tha, kỳ thật rất nhiều thời điểm, cũng bất quá là kém một chân bước qua cánh cửa kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro