101-105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Chương 101: Tổng thống phu nhân tương lai ( 2 )


"Không cần điều tra, con đã biết cô ta là người nào. Con đã thấy cô ta! Nghe em của cô ta nói, cô ta không phải thứ tốt lành gì, sinh hoạt cá nhân rất loạn, bạn trai cũng rất nhiều. Từ nhỏ ở bên ngoài làm loạn, 18 tuổi còn có thai, con cũng sinh ra rồi."

Mai Lưu Li càng khiếp sợ, "Loại này phụ nữ, tổng thống cũng coi trọng?! Quả thực là hoang đường!"

"Mẹ là người từng trải, chẳng lẽ còn không hiểu biết đàn ông sao? Trước kia đều nói đàn ông không yêu đàn bà xấu, hiện tại những lời này lại trái lại! Đàn bà không xấu, đàn ông mới không yêu!"

"Trước kia cũng không nhìn ra hắn là kẻ nông cạn như vậy." Mai Lưu Li nói: "Xem ra, mẹ phải cùng ba con thương lượng đã. Hôn sự này, xem chừng phải bàn bạc kỹ hơn."

"Mẹ, đừng đi tìm ba, bàn bạc kỹ hơn cái gì chứ!" Tống Duy Nhất túm Mai Lưu Li, "Mẹ còn không hiểu ba sao? Ba đã sớm muốn lấy hôn nhân của con đổi chính quyền. Ba không có khả năng không gả con cho hắn. Lại nói...... Nếu con không gả, còn không phải đúng ý con tiện nhân kia sao? Nói không chừng, ảnh chụp, chính là ả chụp tới gửi cho con! Càng như vậy, con càng phải gả! Hơn nữa, con còn muốn cho ả ta đẹp mặt!"

Tống Duy Nhất nói xong lời cuối cùng, ánh mắt hung ác lên. Mình chính là thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ đến lớn, ai dám trái ý? Hiện giờ mình cư nhiên bị một ả đàn bà bình dân, còn là kẻ đã có con tuyên chiến trực tiếp như vậy, làm sao nuốt trôi được cục tức này?

"Duy Nhất, con muốn làm gì?"

"Mẹ, chuyện này mẹ không cần nhọc lòng. Con sẽ khiến cho ả ta biết, dám cùng Tống Duy Nhất tranh đoạt đàn ông thì có hậu quả gì!"

Mai Lưu Li đồng ý, nhưng vẫn nhắc nhở: "Giáo huấn một chút là chuyện tốt, đỡ cho kẻ khác không biết trời cao đất rộng. Nhưng là, mẹ cũng phải nói trước, không được làm hại đến mạng cô ta. Ba con dù thế nào, cũng là phó tổng thống, nếu thật xảy ra chuyện gì, cho dù là con, ông ấy cũng sẽ trực tiếp dùng đại nghĩa diệt thân!"

"Mẹ, lại tới nữa, con sao có thể muốn mạng cô ta?" Cô sẽ không làm Hạ Thiên Tinh chết, nhưng phải làm cô ta sống không bằng chết!

........................

Thân thể Hạ Đại Bạch còn chưa hoàn toàn hồi phục, uống thuốc xong, lại tiếp tục ngủ.

Bạch Túc Diệp nhìn Hạ Thiên Tinh nói: "Chúng ta khó được gặp mặt một lần, đến dưới lầu tâm sự đi."

Hạ Thiên Tinh gật đầu, giúp nhóc dịch xong chăn mới xuống lầu. Lúc cô đến dưới lầu, Bạch Túc Diệp đang ngồi ở suối phun bên trong khung hành lang, dưới cột đá La Mã màu trắng, một bóng hình xinh đẹp ngồi ngay ngắn ở kia, cùng Bạch Dạ Kình giống nhau, cái gì cũng không làm, lại tạo ra một phong cảnh đẹp đẽ.

Hạ Thiên Tinh hơn phân nửa đoán được Bạch Túc Diệp muốn cùng mình nói chuyện gì. Nói thật, trừ chuyện cùng Bạch Dạ Kình có quan hệ, giữa bọn họ sợ cũng không có gì để nói.

Cô chậm rãi đi qua, Bạch Túc Diệp hơi hơi mỉm cười, nói: "Ngồi đi."
Hạ Thiên Tinh theo lời ngồi xuống. Cô cũng không nói gì, gió thổi mát lạnh, người hầu yên lặng khoác cho cô áo choàng, cô nghiêng người nói cảm ơn.

Bạch Túc Diệp nhìn, khuấy đều cà phê, không nhanh không chậm nói: "Mấy năm nay một mình nuôi con, thực không dễ dàng đi?"

"Kỳ thật cũng rất tốt, rất thỏa mãn." Chính mình chịu khổ sở thế nào, trong lòng tự rõ là được, cô cũng không phải người cả ngày đem những cái đó treo ở bên miệng, Vô luận đã trải qua cái gì, chung quy cũng là quá khứ. Hiện tại cô thấy rất tốt, Đại Bạch cũng ổn, chỉ cần Bạch Dạ Kình nguyện ý đưa con cho cô, hết thảy liền không có gì oán trách.

"Ở chỗ này có quen không?" Bạch Túc Diệp lại hỏi.

Hạ Thiên Tinh hơi hơi mỉm cười, "Tôi đã tìm phòng ở, dọn ra ngoài. Chẳng qua lần này thằng bé đột nhiên xảy ra chuyện, tôi đáp ứng anh ấy, ở chỗ này chăm sóc thằng bé, để ngừa còn có chuyện gì xảy ra."

"Dọn ra ngoài?" Bạch Túc Diệp tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nhìn Hạ Thiên Tinh nhiều hơn một cái, "Thứ cho tôi nói thẳng, nếu là người phụ nữ khác, có thể ở lại nơi này, sẽ cảm thấy thực vinh quang, chỉ sợ không có người muốn dọn ra ngoài."

Hạ Thiên Tinh không nói.

Bạch Túc Diệp buông ly cà phê, bỗng nhiên nói: "Cô biết Dạ Kình cùng Tống Duy Nhất muốn đính hôn?"

Cái đề tài này, một chút đều không mới mẻ, chính là, trước mắt lại nghe được, trong lòng Hạ Thiên Tinh vẫn siết thật chặt, đau đớn... Thật lâu sau, cô mới nâng mắt, gật đầu, "Tôi đã nghe nói......"

"Cô nghĩ như thế nào?"

"Tôi?" Hạ Thiên Tinh cười khổ, "Đây đều là chuyện riêng của Tổng Thống tiên sinh, tôi có thể có quyền xen vào?"

Ánh mắt Bạch Túc Diệp thâm thúy, người này này so với đàn ông còn muốn thận trọng hơn. Ánh mắt cô phảng phất muốn nhìn thấu Hạ Thiên Tinh, thẳng tới đáy lòng. Hạ Thiên Tinh cầm ly cà phê, hơi hơi khẩn trương, lại chỉ nghe được Bạch Túc Diệp mở miệng: "Dạ Kình có thể để cô ở nơi này, thậm chí muốn đem cô tới trước mặt cha mẹ, tôi tin tưởng, cô đối với nó ý nghĩa khẳng định là không giống nhau. Chẳng qua...... Những người như nó, hôn nhân cùng tình yêu, trước nay đều không phải một chuyện. Tình yêu có thể tùy vào mình làm chủ, nhưng hôn nhân thường thường là thân bất do kỷ."

Thanh âm Bạch Túc Diệp rất êm tai, nhè nhẹ từng đợt từng đợt. Chính là, nghe vào trong tai Hạ Thiên Tinh, lại chỉ cảm thấy đau đớn âm ỉ.

"Lúc trước cha của tôi cùng anh phó tổng thống hiện tại cạnh tranh chức vị Tổng thống. Chỉ vì kém mấy phiếu mà thất bại, theo nhau đến Bạch gia chúng tôi gièm pha hãm hại, trực tiếp làm cho chú hai tôi chết thảm, chú ba đến nay còn ở trong ngục giam. Hiện tại Dạ Kình đang cực lực giúp chú ba giải oan, nhưng ở trong đó đường dây vô cùng phức tạp, còn cần mượn tay mấy lão nghị viên đó mới có thể miễn cưỡng thuận lợi đẩy mạnh. Nếu là Tống Quốc Nghiêu có thể ra tay giúp chúng ta, sự tình sẽ thuận lợi hơn phân nửa. Dạ Kình hiện giờ đứng ở vị trí này, nhìn như hô mưa gọi gió, phong cảnh vô hạn, nhưng cái gọi là chỗ cao không thắng hàn. Sau lưng, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm, bao nhiêu người chờ nó mắc lỗi, chờ nó rớt đài, cho nó thêm một kích, đây là việc cô không thể tưởng tượng, hậu quả...... Càng là chúng ta không dám tưởng."

Hạ Thiên Tinh nghe xong, trong lòng nhất thời không thể nói ra là tư vị gì. Chính là chính trị, chính là quyền mưu. Tuy không phải tùy thời có thể thấy được mưa bom bão đạn, nhưng quanh thân bẫy rập lại so với mưa bom bão đạn còn muốn làm lòng người run sợ hơn. Lần trước ở Bạch vũ cung điện bị phần tử khủng bố tập kích, anh bị thương thành như vậy, nếu bất cẩn một chút, khả năng sớm đã là thi thể vô hồn.

Nghĩ vậy, Hạ Thiên Tinh không khỏi rùng mình. Nói đi trên lưỡi đao, ước chừng chính là những người như bọn họ.

Chỉ là, những nguy hiểm đó, anh chưa bao giờ để cho cô cùng con phải chịu.

Bạch Túc Diệp nhìn phản ứng của cô, lãnh đạm cười: " Cô cũng không cần quá lo lắng, mấy năm nay chúng tôi đều sống như vậy, lại nói tiếp, nhiều ít cũng là thói quen. Tôi sở dĩ cùng cô nói nhiều như vậy, chỉ là muốn nhắc nhở cô, nhân lúc hiện tại còn có thể bứt ra, sớm bứt ra đi. Đối với cô, đối với nó, đều tuyệt đối không phải là chuyện xấu —— tôi lo lắng Dạ Kình một ngày nào đó thật lòng đối với cô không thể tự thoát ra được, sẽ đưa tới cho mình phiền toái không cần thiết. Cường giả không cần cũng không thể có nhược điểm."

  Chương 102: Tình yêu chưa cuồng nhiệt đã thâm tình (1)  

Bạch Túc Diệp đến điểm quan trọng thì dừng lại, không nói thêm gì nữa. Cô là người ngoài cuộc, so với bọn họ đều lý trí. Mà Hạ Thiên Tinh là người thông minh, chỉ cần nói một chút cô ấy sẽ hiểu được.

Hạ Thiên Tinh ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi dần dần bình tĩnh, chỉ còn lại một mảnh lãnh đạm, "Bạch bộ trưởng không cần quá nhọc lòng, không nói đến Tổng Thống tiên sinh, cho dù là tôi thì cũng sẽ như cô, chính tôi cũng rất rõ tôi và anh ấy chưa bao giờ cùng một thế giới —— giống như cô nói, không ít phụ nữ muốn tiến vào ở nơi này nhưng đều vào không được. Tôi cùng những người đó không có gì không giống nhau, ở một nơi tốt như vậy, tôi cũng muốn. Chẳng qua, là tôi hiểu rõ được nơi này trước đây không thuộc về tôi, sau này cũng sẽ không thuộc về tôi......"

Hạ Thiên Tinh quay đầu, mắt nhìn lại phía sau, phủ tổng thống khí thế bàng bạc, ngói lưu ly, sau giờ ngọ ánh sáng chiếu xuống lóa mắt, làm cho người ta không mở mắt ra được.

Thật lâu sau, cô quay đầu lại, nhẹ giọng: "Tương lai, nơi này sẽ có nữ chủ nhân, tôi cũng sẽ không làm cho tương lai của mình nghèo túng bị người khác đuổi đi."

Quan trọng nhất chính là......

Tình cảm không có tương lai, cô sẽ không ngốc đến nỗi khiến cho mình trở thành thiêu thân lao đầu vào lửa.

..................

Bạch Túc Diệp rời đi, Hạ Thiên Tinh còn ngồi ở kia thật lâu. Cho dù khoác áo choàng, nhưng khi gió thổi qua, vẫn như cũ cảm thấy lạnh tận xương. Cô ngồi ở kia, ngồi trong thời gian rất lâu, cho đến khi người hầu lại đây nhắc nhở cô trời đang lạnh, cô mới đứng dậy đi vào.

Con trai vẫn còn ngủ, Hạ Thiên Tinh bớt chút thời gian buổi chiều mua rất nhiều hoa quả đến thăm Hứa Nham một lần. Vốn là không định ở lâu, chỉ là đến biểu đạt một chút lòng biết ơn của mình, không nghĩ tới sẽ ở chỗ đó gặp phải Hạ Tinh Không.

Hai người vừa gặp mặt, ánh mắt Hạ Tinh Không liền u oán đến nỗi giống như muốn lóc thịt xẻo da cô. Nhưng vì ngại với cha mẹ Hứa, trước mặt người khác cô ta trước sau vẫn luôn cười tủm tỉm.

Hạ Thiên Tinh không muốn cùng cô ta giao tiếp nhiều, đem đồ đưa qua, ở lại vài phút tượng trưng rồi tạm biệt cha mẹ Hứa ra về. Lúc này đây, người nhà họ Hứa thật ra cũng không có giữ cô lại, hiển nhiên là bởi vì Hạ Tinh Không đang ở chỗ này.

Cô đi ra ngoài, ở bên đường chờ xe.

"Hạ Thiên Tinh!"

Xe còn chưa tới, Hạ Tinh Không đã tới rồi.

"Có việc?" Cô xoay người, nhàn nhạt liếc Hạ Tinh Không.

"Không phải cô ở phủ tổng thống sao? Chẳng lẽ cô không xứng cho Tổng thống cấp xe cho cô, đến nỗi phải cho cô ra ngoài gọi xe?" Hạ Tinh Không trước nay chưa từng nói lời tốt nào với cô.

"Bây giờ bệnh viện đã mở cửa cho người nhà đi thăm bệnh, bây giờ tôi đi bệnh viện thăm ba, không có việc gì nói thì tôi đi trước." Vừa vặn có một chiếc xe taxi đi tới, Hạ Thiên Tinh lạnh lùng nói xong, đem xe ngăn lại.

Hạ Tinh Không thấy cô phải đi, nhịn không được nâng cao giọng, "Tôi khuyên cô nên thức thời một chút, cùng anh ta kết thúc quan hệ, nhanh chóng dọn ra khỏi phủ tổng thống đi."

Hạ Thiên Tinh nhíu mày.

"Tôi dọn ra cũng được, không dọn cũng thế, tóm lại, vĩnh viễn cũng không tới lượt cô dọn vào." Hạ Thiên Tinh lạnh lạnh liếc cô ta, "Xin khuyên cô, không bằng cô đem tâm tư của mình đặt hết lên người Hứa Nham cho thật tốt đi."

"Cô ——" Hạ Tinh Không bị cô chọc tức giận đến á khẩu không trả lời được, chờ cô lên xe, cô ta mới nhớ tới lời mình muốn nói lúc trước, khẽ cắn môi: "Hạ Thiên Tinh, Tống Duy Nhất đã biết quan hệ giữa cô và Tổng thống! Tôi sẽ đợi xem, xem cô có thể đắc ý được bao lâu! Cô ta sẽ không bỏ qua cho cô!"

Hạ Thiên Tinh ngồi trên xe. Lời cô ta nói cách cánh cửa đóng chặt, truyền vào trong tai, làm cô không khỏi nhíu mày.

Tống Duy Nhất thật sự đã biết sao? Chỉ là...... Cô cùng Bạch Dạ Kình lại có thể tính là quan hệ gì đây?

Hai người bọn họ, kỳ thật chẳng qua chỉ là chơi trò chơi tình ái .....

Hạ Thiên Tinh đi thăm Hạ Quốc Bằng, hiện tại tình hình bệnh dịch đã có chuyển biến tốt đẹp, rất mau có thể thuận lợi xuất viện. Tâm tình Hạ Thiên Tinh tốt hơn một chút, lúc trở lại phủ tổng thống cũng đã tới giờ cơm chiều. Hạ Đại Bạch đã tỉnh, đang ở trong phòng xem kênh khoa học kỹ thuật. Trừng to mắt, xem chăm chú.

Hạ Thiên Tinh nhìn khí sắc của nhóc đã tốt hơn rất nhiều, gánh nặng trong lòng cũng buông xuống. Cô nhớ tới cái gì, đem điện thoại từ túi tiền móc ra, đưa vào trong tay nhóc con.

"Dạ?" Nhóc chỉ là liếc mắt nhìn di động, đôi mắt lại không chớp nhìn chằm chằm TV."Mau giúp mẹ đổi tên."

"Cái gì?"

Hạ Thiên Tinh đem điện thoại đưa ra, chỉ vào bốn chữ "ông xã tương lai". "Sẵn lúc ba con còn chưa có thấy, mau giúp mẹ đổi lại."

Bây giờ cô càng ngày càng cảm thấy bốn chữ này thực ghê tởm. Nếu như Bạch Dạ Kình nhìn thấy, đại khái sẽ cho rằng cô thật sự là không biết trời cao đất dày, dám mơ ước cái vị trí tổng thống phu nhân kia.

Hạ Đại Bạch chu chu miệng nhỏ. Ba ba cũng thật là rất tệ, như thế nào cái này còn chưa có nhìn đến?

"Mẹ không thích bốn chữ này sao?" Hạ Đại Bạch không vui.

"Ừ, không thích, rất ghét."

"Vì cái gì?"

Hạ Thiên Tinh ngồi xuống ở bên người con trai, thần sắc thoáng tối sầm một chút, "Bởi vì ba ba con sẽ không có khả năng là ông xã tương lai của mẹ, mẹ cũng sẽ không phải là bà xã tương lai của ba ba con. Bốn chữ này, sẽ tạo hiểu lầm không cần thiết, sẽ mang đến cho ba mẹ không ít xấu hổ."

"Phải không? Vậy con giúp mẹ đổi lại." Hạ Đại Bạch lập tức cầm di động của cô mân mê.

Hạ Thiên Tinh thật sự rất là cảm động, khó có lúc được tiểu gia hỏa này chịu buông tha cho cô một lần.

Thế nhưng, kết quả......

"...... Cái kia, Đại Bảo...... Hình như con đã quên cách đổi rồi."

"Cái gì?" Hạ Thiên Tinh bạo phát "Con cố ý! Tuyệt đối là cố ý!"

"Con đây thật không phải cố ý......"

Hai mắt Hạ Đại Bạch ngập nước, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, "Có thể là tối hôm qua hai cái chân gà làm đầu óc con hỏng luôn rồi, đầu óc con bây giờ không được minh mẫn nữa."

"......" Hạ Thiên Tinh đem điện thoại lấy lại, khóc không ra nước mắt, "Thật là nuôi không con mà!"

Hạ Đại Bạch cười hi hi nhìn cô. Đã kiên trì lâu như vậy, đương nhiên là phải làm cho Tiểu Bạch nhà nhóc nhìn thấy mới được! Kia chính là tiếng lòng của nhóc a!

........................

Tin tức buổi tối là phát sóng trực tiếp hành trình cùng ngày của anh ở Thụy Sĩ.

Hạ Thiên Tinh một mình dựa vào trên sô pha, trong tay đùa nghịch điều khiển từ xa, chuyển tới kênh tin tức, nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia thì không có đổi kênh.

Thụy Sĩ đang khai thác về nguồn năng lượng gió xây dựng một thế giới sạch sẽ. Có rất nhiều lãnh đạo các quốc gia đều ở đó, mà anh đứng ở giữa đông đảo những người xuất sắc, ánh hào quang vẫn không mất đi chút nào. Dưới ánh đèn flash điên cuồng lập loè, khí chất phi phàm của anh ngược lại càng khiến người ta khó có thể dời mắt.

Hạ Thiên Tinh suy nghĩ, đêm qua bọn họ còn chưa hoàn thành hiệp ước, có phải là không còn hữu hiệu nữa hay không?

Bây giờ nhớ lại, tia cảm xúc kia khiến cô cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Dường như có ngọn lửa từ bên trong người cô tỏa ra.

Chỉ là.......

Trưởng bối Bạch gia cùng bộ trưởng Bạch đều yêu thương Đại Bạch như vậy, cô có thể thay đổi chủ ý được không, để cho anh giữ con ở lại bên cạnh? Ít nhất Bạch Dạ Kình sẽ nuôi dưỡng con trai, so với cô sẽ khiến cho nhóc con cứng cỏi, dũng cảm hơn....

Đều nói, con trai nên cùng cha lớn lên.

Chính lúc cô miên man suy nghĩ như vậy, di động đột nhiên vang lên. Cô kinh ngạc nhìn xuống, trên màn hình nhảy ra bốn chữ "ông xã tương lai", trong lúc nhất thời rung động đến lợi hại.

  Chương 103: Tình yêu chưa cuồng nhiệt đã thâm tình (2)  

Một hồi sau, cô mới nhấn nút nghe điện thoại, đặt bên tai.

"Lâu như vậy mới nghe điện thoại, ngủ sao?" Giọng Bạch Dạ Kình từ bên kia truyền đến, anh ở cách xa như vậy, nhưng cô lại cảm thấy gần gũi biết bao. Hai người bọn họ quen lâu như vậy, anh thường ở nước ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên anh ở nước ngoài gọi về cho cô.

Đại khái là...... Lo lắng cho con đi!

Cô lắc đầu, nhìn TV, buột miệng thốt ra, "Không có, đang coi tin tức."

"Tin tức?" Bạch Dạ Kình cười như không cười, nửa đùa nửa thật "Tôi nhớ rõ em rất ít coi tin tức."

"......" Hạ Thiên Tinh thấy anh không tin, vội nói: "Tôi không thích xem, là Đại Bạch muốn xem, tôi xem cùng nó."

"Đúng không?" Anh không chút lưu tình vạch trần cô, "Nhưng vừa nãy mới quản gia nói với tôi, Đại Bạch sớm đã ngủ rồi."

Thật là càng giải thích càng lạy ông tôi ở bụi này. Hạ Thiên Tinh ảo não, nắm điện thoại không nói gì. Dù sao người này, vĩnh viễn khống chế hết thảy suy nghĩ của cô. Cô cái gì cũng giấu không được.

"Nghỉ ngơi sớm đi." Thật may, anh không nói thêm gì nữa. Hạ Thiên Tinh "Ừ" một tiếng, vốn muốn hỏi hỏi anh bên kia hiện tại mấy giờ. Nhưng lời này vừa tới bên môi, liền không thốt ra được. Rất nhiều chuyện, phải có quyết tâm mới dứt ra được.

"Kia...... Tôi tắt máy nhé."

"Ừ"

Hạ Thiên Tinh nhấp nhấp môi dưới, tham lam nghe tiếng hít thở của anh, cũng không biết nói sao, trong lòng có chút khó chịu.

"Làm sao vậy?" Bạch Dạ Kình tựa như cảm giác được cảm xúc của cô không thích hợp cho lắm. Cô rời tầm mắt, tùy ý nhìn vào nơi nào đó, nhẹ giọng: "Anh tắt máy trước đi."

Lời nói nhỏ nhẹ mềm mại, trong ban đêm mờ ảo như lụa mỏng, mông lung ái muội, lại buồn triền miên.

Tâm tình Bạch Dạ Kình lập tức càng tốt, cười nhẹ một tiếng, ngữ khí trở nên càng ái muội, " Việc tối hôm qua, chờ tôi trở lại sẽ tiếp tục."

Hạ Thiên Tinh ở bên này lại đỏ mặt.

"Việc tối hôm qua tôi đã quên, lần sau không cơ hội." Cô nói xong, không đợi bên kia nói cái gì nữa, vội vội vàng vàng đem điện thoại tắt đu. Thật lâu sau tim cô vẫn còn đập mạnh.

Ném điện thoại, dựa vào trên sô pha, nhìn trên màn hình "chồng tương lai" trong lòng bỗng nổi lên cảm xúc rất phức tạp.

Đau khổ nhưng ngọt ngào......

........................

Ngày hôm sau Hạ Thiên Tinh vẫn sinh hoạt theo lẽ thường. Bạch Dạ Kình chưa có trở về, cho nên cô bình yên chăm sóc Hạ Đại Bạch ở phủ tổng thống. Mấy ngày không thấy anh, Hạ Đại Bạch luôn là lải nhải mong chờ. Hạ Thiên Tinh cảm thấy mình là bị con trai ảnh hưởng, không có việc gì liền nhìn chằm chằm tin tức.

Hạ Đại Bạch gọi điện thoại cho anh, anh ở bên kia bận đến một ngày chỉ có thể ngủ hai giờ, Hạ Đại Bạch gọi điện thoại là Lãnh Phi tiếp, nói anh làm việc suốt 36 tiếng đồng hồ, đang ngủ.

Về sau Hạ Thiên Tinh không cho Hạ Đại Bạch gọi điện thoại cho anh nữa.

Bởi vì lệch múi giờ, lúc anh gọi điện thoại trở về, bọn họ đang ngủ, điện thoại phân nửa đều là người hầu tiếp.

Hôm nay, anh đã rời đi bảy ngày.

Hạ Thiên Tinh đã nghĩ kỹ rồi, chờ anh trở về liền cùng anh kết thúc quan hệ phức tạp hiện tại. Một đêm kia, đã từng đưa ra giao dịch, coi như chưa bao phát sinh quá. Nếu anh muốn con, cô sẽ cho anh......
Nghĩ như vậy, lúc cô đi tới bộ ngoại giao, trong lòng chua xót vô cùng.

Trì Vị Ương ghé mắt nhìn cô, "Sắc mặt cậu sao lại kém như vậy?"

"Không biết vì cái gì, trong lòng có chút bồn chồn." Hạ Thiên Tinh tức ngực, vỗ vỗ ngực. Là bởi vì hạ quyết tâm muốn đem con cho anh, cho nên mới khó chịu như vậy đi? Ngực khó chịu đến lợi hại, giống như có cái gì sắp phát sinh vậy.

"Khẳng định là việc của Đại Bạch lần trước dọa cậu. Các người cũng thật là, cả gia đình nhiều người vậy, sao lại không chú ý nó chứ.

"Là tớ không chú ý." Hạ Thiên Tinh nói chuyện này, hiện giờ vẫn còn sợ hãi.

Lúc này, vừa lúc xe tới, Hạ Thiên TInh nhường cho Trì Vị Ương đi trước.

Cô đứng ở kia chờ xe, không biết vì cái gì, trong lòng lại hoảng lên. Chậm chạp đợi không được xe, cô thử đi phía trước vài bước, đột nhiên, một chiếc xe taxi dừng lại cạnh cô.

"Tiểu thư, đi không?"

"Đi." Cô gật đầu, không có nghĩ nhiều, lên xe

Cô không có chú ý tới, vài chỗ của xe bị chắn lại, không thấy các loại giấy phép.

Ở ghế phía sau, cô mới chú ý tới tài xế kia, hắn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt. Hơn nữa, ghé mắt nhìn qua, cặp kia mắt hung ác mà lạnh lùng. Trong lòng cô cả kinh, bản năng cảm thấy nguy hiểm, muốn đẩy cửa xe đi xuống, nhưng dùng lực bao nhiêu cửa xe chính là mở không ra.

" Cho tôi xuống xe!" Trong lòng cô không khỏi có chút hoảng, ra sức vỗ cửa sổ xe. "Có nghe hay không, mở cửa xe!"

"Đừng uổng phí sức lực!" Đối phương lạnh lùng cười, bàn tay đưa qua, thô bạo túm chặt tóc cô, một phen kéo cô lại. Cô kêu một tiếng, tay quờ lung tung ở không trung bắt lấy, cào vào cổ hắn ta, cổ hắn ta lập tức chảy máu.

Nhưng còn không kịp kêu cứu, tiếp theo, mũi và miệng đều bị một cái khăn lông ướt che lại. Mùi hương truyền đến mũi truyền, cả người cô tê dại, mới đầu còn có thể giãy giụa vài cái, nhưng sau lại quay đầu đi, liền không còn tri giác.

Người này...... Rốt cuộc là ai?!

..............................

Đêm, muộn.

Bạch Dạ Kình mới xuống phi cơ, Hạ Đại Bạch liền gọi điện thoại tới.

"Ba ba, đại bảo khẳng định là không cần chúng ta......" Hạ Đại Bạch trong giọng nói mang theo nức nở.

Bạch Dạ Kình nhăn mày, "Có chuyện gì."

"Mẹ nói, hôm nay nhất định sẽ trở về, nhưng đã trễ thế này còn chưa có trở về, điện thoại cũng không nghe. Nhưng con mới vừa định vị vị trí trên di động của mẹ, chú tài xế nói đó là một nơi rất xa xôi."

Lúc trước mân mê di động của cô, cậu lặng lẽ cài đặt định vị cho cô. Cũng không có việc gì liền nhìn xem cô ở đâu.

Nhưng không nghĩ tới lần này cô cư nhiên chạy tới nơi xa như vậy, không phải không cần bọn họ, lại là cái gì?

Bạch Dạ Kình vừa nghe, mặt trầm xuống, bảo Hạ Đại Bạch đem địa chỉ đưa cho anh. Anh vừa thấy, nơi đó sao có thể gọi là xa? Căn bản là là rừng núi hoang vắng!

Không biết vì sao, đáy lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu. Bạch Dạ Kình nhanh chóng lên xe, trực tiếp phân phó người đưa đến vị trí kia, một bên nói: "Hiện tại cho người tới bộ ngoại giao điều tra, tôi muốn lập tức biết Hạ Thiên Tinh rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"

Lãnh Phi có chút lo lắng cho thân thể của anh, "Ngài đã ba ngày không có nghỉ ngơi, chỗ xa như vậy, hay là để chúng tôi đi tìm, ngài về nghỉ ngơi trước?"

"Không cần!" Anh quả quyết nói hai chữ, lúc sau, lại u lãnh nói thêm một câu: " Lái nhanh lên! Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, các người đừng trách tôi!"

Theo lý mà nói, cô tuyệt đối sẽ không bỏ lại con, chạy xa như vậy!

  Chương 104: Sớm đã yêu đến tận xương tủy (1)  

Lạnh!

Rất lạnh...

Cái lạnh kia như xuyên thấu xương tủy, thấm vào mỗi tấc tế bào của cô. Cô đần độn đến nỗi không biết mình đang ở nơi nào, vì bị đông lạnh mà tỉnh lại. Thật vất vả mở mí mắt, mới phát hiện trước mắt vẫn là một mảnh đen, nhìn không thấy được tia sáng nào. Cô thử giật giật thân mình, ngoại trừ lạnh ra thì vẫn còn tốt, đã có thể tự do hoạt động.

Cô nỗ lực nhớ lại sự việc phát sinh khi còn tỉnh táo, cặp mắt hung ác kia lại hiện lên trong đầu. Theo bản năng cô giật mình một cái, đôi tay sờ soạng khắp nơi, hy vọng có thể dựa vào thứ gì đó để đứng dậy từ trên mặt đất.

Rất rõ ràng......

Bây giờ cô là bị bắt cóc!

Nhưng là ai sẽ bắt cóc cô? Cô không có tiền, cũng tự nhận là ngày thường chưa từng cùng người khác có thù oán gì.

Trừ phi......

Cô bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước Hạ Tinh Không nói với cô câu cuối cùng kia, một ý niệm trong đầu thoáng qua.

Tống Duy Nhất......

Khả năng sẽ là Tống Duy Nhất sao?

Tưởng tượng đến cô ta, trong lòng Hạ Thiên Tinh tức khắc có cảm giác không an ổn. Nếu thật là Tống Duy Nhất nhằm vào cô, hôm nay, cô còn có cơ hội sống sót để rời đi sao? Bọn họ nắm giữ cường quyền, cô cũng chỉ là dân chúng bình thường, nếu thật sự muốn bóp chết cô thì đơn giản như là bóp chết một con kiến vậy.

"Có ai không?" Hạ Thiên Tinh giống như ruồi nhặng không đầu, chạm vào vách tường phía sau mấy lần, đơn giản giương giọng, lung tung chụp lấy vách tường, "Có ai không? Thả tôi ra ngoài!"

Dường như thật sự có người nghe được tiếng kêu của cô, vào giờ phút này, đột nhiên ' rầm ' một tiếng vang dội thật lớn, cánh cửa kim loại dày nặng chậm rãi cuốn lên. Trong không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở, thanh âm kia có vẻ đặc biệt đột ngột. Âm thanh vang dội lan ra toàn bộ không gian trống trải.

Cửa chậm rãi kéo ra, bên ngoài vài ánh đèn mãnh liệt không hề do dự chiếu thẳng vào. Hạ Thiên Tinh đã thích ứng được với bóng tối, lúc này bị ánh sáng mãnh liệt chiếu tới khiến hai mắt cô bị đau đớn, hoàn toàn không mở ra được. Cô theo bản năng đem tay che ở trên trán, thật lâu sau mới nheo lại mắt, nhìn hướng cửa trước được mở ra.

Tiếng ầm ầm liên tục vang lên, sáu chiếc xe máy đột nhiên vọt vào. Một đám người ngồi trên xe tất cả đều là những kẻ cơ bắp, cao lớn uy mãnh.

Đám người lái xe vững vàng dừng xe ở bên người cô, lập tức đem cô vây quanh ở trong một cái vòng nhỏ. Mấy người này hoàn toàn không có ý tốt đánh giá cô từ trên xuống dưới, thần sắc dần dần trở nên nhiễm sắc dục.

"Quả nhiên là đưa tới đồ chơi cho tôi sao? Khuôn mặt nhỏ này xem ra cũng không tồi." Trong đó một người đàn ông mặt sẹo dẫn đầu từ trên xe nhảy xuống, sắc mị tới gần Hạ Thiên Tinh.

Hô hấp Hạ Thiên Tinh căng thẳng, theo bản năng lui về phía sau một bước. Thân mình lập tức liền dính trên vách tường.

"Dáng người cũng thật sự đẹp, làn da trắng tinh, thật đúng là tiểu vưu vật a ~ bất quá, cái thân thể nhỏ bé này có thể chịu được mấy anh em chúng ta cùng lúc sao, chỉ sợ sống không được bao lâu đi?" Một tên tai to mặt lớn khác cũng đi theo tới gần, vô sỉ sờ soạng trên cổ cô một phen.

"Cút!" Hạ Thiên Tinh rùng mình một cái, cô chỉ cảm thấy ghê tởm. Thật quá ghê tởm!

"Dám nói chuyện với tao như vậy, xem ra là mày muốn chết!" Người đàn ông lập tức biến sắc, hung thần ác sát giáng lên mặt cô một bạt tai.

Đối phương thật sự không hề có chút lưu tình, một bạt tai giáng xuống, Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, khóe môi lập tức chảy máu. Trong lòng cô sợ hãi, sợ đến cả người đều phát run, ngón tay moi vào vách tường phía sau, đối mặt với một đám người hung thần ác sát, cô thậm chí muốn cầu xin tha thứ, nhưng mà...... Rốt cuộc cô không làm vậy......

Cô phun một ngụm máu, ánh mắt rét lạnh căm tức nhìn đám người trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ là nét quật cường cùng dũng cảm, không để ai xâm phạm, "Mấy người...... Một đám mấy người nếu dám chạm vào tôi, tôi có hóa thành quỷ xuống âm phủ cũng sẽ không để các người được yên!"Vài người bị ánh mắt hung hãn của cô chấn động một lát. Theo tình huống như thế này, mấy người phụ nữ kia đã sớm sợ tới mức hai chân nhũn ra, khóc lóc quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ. Mà bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, người phụ nữ này thoạt nhìn nhu nhược, thế nhưng chẳng những không khóc, còn dám uy hiếp bọn họ!

"Con mẹ nó! Con đàn bà này dám uy hiếp chúng tao, hôm nay mấy anh đây sẽ khiến cho mày ở dưới thân chúng tao mà cầu xin tha thứ mới thôi!!"

Không biết là ai nói một câu, mấy người đàn ông ném xe, ùa lên. Hạ Thiên Tinh thê lương kêu sợ hãi một tiếng, "Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!"

........................

Khi đoàn xe của Bạch Dạ Kình giống như mãnh thú vọt vào trong hầm gara trống trải kia, quần áo của Hạ Thiên Tinh đã xốc xếch, đầu bù tóc rối, đen sì sì trên mặt tất cả đều là miệng vết thương cùng với máu. Nhưng mà cô thế nhưng lại không có ngã xuống.

Tựa như nữ chiến sĩ đấu tranh anh dũng nữ vậy, một tay cầm lấy chiếc giày cao gót, đây chính là vũ khí của cô—— cô cảnh giác đề phòng mọi người, thần sắc túc sát, cùng bọn họ anh dũng giằng co.

Mà vây quanh ở bên người cô một đám người cũng một thân chật vật không kém, trên mặt đều không hẹn mà cùng treo màu.

Đáng chết! Anh muốn giết người!

Mọi người nghe được âm thanh, đều là theo bản năng xoay người lại nhìn.

Chỉ thấy tổng thống quốc gia S quốc đột nhiên xuất hiện ở kia. Giờ phút này, con ngươi chim ưng của người đàn ông kết đầy băng sương giống như khói mù. Vốn dĩ khuôn mặt anh đã anh khí bức người, dữ tợn giống như Satan đến từ địa ngục, làm lòng người rất sợ hãi hoảng loạn.

"Là...... Là Bạch tổng thống!"

"Chạy mau!"

Có người nhận ra anh tới, bất chấp một thân chật vật, nhanh chóng khởi động máy xe muốn chạy. Nhưng mà người của Bạch Dạ Kình đã lấy tốc độ ánh sáng bắt lấy bọn họ.

"Đứng im hết cho tôi, một chút cũng đừng nhúc nhích!" Bạch Dạ Kình nghiến răng nghiến lợi, âm trầm phân phó một tiếng, cất bước đi qua phía Hạ Thiên Tinh.

Thân người cô đau đến khó chịu, cả người đều phát run. Anh mới tới gần, hai chân cô liền mềm nhũn. Hô hấp Bạch Dạ Kình khẩn trương, cánh tay dài ôm lấy eo nhỏ của cô, chặt chẽ đem cô bảo hộ vào lòng. Như cũ có thể cảm giác được cô run đến lợi hại.

"Thế nào?" Thanh âm của anh đè nén, áo khoác trên người đã khoác trên vai cô, đem một thân lam lũ của cô chặt chẽ che lại.

Chỉ cần anh đến chậm một bước......

Thật không dám tưởng tượng! Cho dù là muộn một phút đồng hồ, cô gái nhỏ đáng thương này, cũng không thể kiên trì trụ vững được!

"......" Cô nói không nên lời, kinh hãi quá độ, nước mắt lập tức tựa như trân châu bị đứt. Cô như vậy, cùng với cô lúc nãy như nữ chiến sĩ, hoàn toàn bất đồng.

Bạch Dạ Kình nắm thật chặt súng trong tay, mu bàn tay gân xanh đều nổi lên.

"Nhắm mắt lại!" Âm thanh anh vững vàng ra lệnh. Một tay kia từ đầu vai choàng qua che lại mắt của cô. Cô nước mắt đầy mặt, chôn sâu vào ngực anh.

"Phanh ——" một tiếng súng vang......

"A!" Trong đó một người đàn ông thảm thiết kêu rên một tiếng, che lại đũng quần, lăn lộn trên mặt đất. Máu từ đũng quần chảy ra nhìn đến ghê người, tiếp theo nháy mắt, lại là hợp với "bang bang ——" vài tiếng vang, đôi tay hắn run lên vài cái, trúng mấy viên đạn, tiếng kêu rên càng thêm thê lương, làm người sợ hãi.

Mấy người khác vừa thấy tư thế của người này sợ tới mức quỳ thẳng trên mặt đất cầu xin tha thứ.

Bạch Dạ Kình đem súng ném cho Lãnh Phi, không mang theo một tia cảm xúc, "Giữ lại một người sống, còn lại, xử lý giống như vậy!"

  Chương 105: Sớm đã yêu đến tận xương tủy (2)  

Mỗi một chữ nói ra đều mang theo lạnh lẽo cùng tàn khốc khiến cho người ta sợ hãi. Dứt lời, anh đem Hạ Thiên Tinh đã ngất bế lên, bỏ vào bên trong xe.

Trên đường trở về, trong xe tràn ngập áp lực đến nỗi làm người ta không thể hô hấp được. Bạch Dạ Kình gắt gao ôm cô, từ đầu đến cuối, nắm tay đều cứng ngắc, không dám thả lỏng.

Toàn bộ hành trình Lãnh Phi cũng không dám hé răng, chỉ là yên lặng gọi điện thoại cho bác sĩ Phó, bảo anh ta lập tức đến phủ tổng thống.

..................

Hạ Thiên Tinh cảm thấy chính mình lâm vào trong bóng tối vô hạn. Ác mộng cứ lặp đi lặp lại, cô gắng sức kêu cứu mạng. Phía sau giống như có đàn dã thú đuổi theo cô, làm cô muốn trốn cũng không thể trốn. Lúc cô tuyệt vọng nhất, người đàn ông kia giống như là thiên thần từ trên trời giáng xuống...... Khí lực anh cao lớn, ngực dày rộng, chỉ là đứng ở kia, liền giống như vì cô mà mở ra một mảnh an toàn giữa không trung, làm cho cô thật an tâm.

"Cô ấy thế nào?" Bạch Dạ Kình mặt lạnh lùng hỏi Phó Dật Trần. Cho tới bây giờ, mặt anh vẫn căng thẳng, không có chút nào lơi lỏng.

"Miệng vết thương trên người đều xử lý tốt, cũng may tất cả chỉ là bị thương ngoài da. Chẳng qua là kinh hãi quá độ, tâm lý chịu tổn thương sẽ tương đối nghiêm trọng, khả năng cần tĩnh dưỡng một thời gian."

Bạch Dạ Kình gật đầu, mắt lại nhìn người trên giường, trên mặt âm trầm lúc này mới thoáng dịu một chút, cộng thêm mấy phần thương tiếc. Mặt cô vẫn còn trắng bệch, một bên mặt sưng vù.

Nhóc con hốc mắt đỏ lự dựa vào trên mép giường, vẫn luôn cẩn thận thổi thổi vào gương mặt của cô, phảng phất như vậy mẹ sẽ không đau nữa.

Trong đầu Bạch Dạ Kình có vài phần rung động. Bọn họ mẫu tử tình thâm như vậy, cũng khó trách cô sẽ nguyện ý vì con trai mà ăn nói khép nép, không màng khuất nhục, bất kể hậu quả là tới cầu xin anh.

Trong chốc lát sau, anh quay đầu lại nhìn Phó Dật Trần một cái, dừng một chút, gian nan mở miệng: "Cô ấy...... Có hay không......"

Nói đến chỗ này, thì anh không nói thêm nữa.

"Không có." Phó Dật Trần biết anh muốn hỏi cái gì, "Lúc nãy người hầu giúp cô ấy tắm rửa, tôi đã cho y tá vào kiểm tra qua, xác nhận Hạ tiểu thư bình yên vô sự."

Có những lời này, lòng dạ nặng trĩu của Bạch Dạ Kình lúc này mới thật sự thoáng buông một ít, khói mù giữa hàng mi cũng tan đi.

Anh căn bản là không dám nghĩ tới nếu anh tới trễ một bước, sẽ có hậu quả gì!

Ngay vào giờ phút này, Lãnh Phi gõ gõ cửa, tiến vào.

"Tổng thống!" Anh hướng tổng thống đại nhân ra hiệu bằng ánh mắt.

Bạch Dạ Kình nói với Phó Dật Trần: "Ghi toa thuốc, tôi lập tức quay lại."

Phân phó xong một tiếng, liền đi thẳng ra ngoài.

........................

Thư phòng.

Bạch Dạ Kình khoanh tay đối lập với cửa sổ, sắc mặt đông lạnh.

Lãnh Phi nói: "Tổng thống, tuy rằng mấy người này một mực chắc chắn, đem tội hoàn toàn ôm vào người. Nhưng là......"

"Nhưng là, chuyện này, cùng Tống gia không thoát được có quan hệ?" Dù là câu hỏi, lại càng là câu khẳng định.

Ánh mắt lạnh lẽo của anh hướng ra bên ngoài cửa sổ, trầm mặc trong đêm tối, càng ngày càng sâu không lường được.

Lãnh Phi cũng không suy đoán ra tâm tư của anh. Anh biết, rất nhiều chuyện trong lòng tổng thống anh đều hiểu rất rõ."Xác thật là cùng Tống gia không thoát được có quan hệ. Cho nên...... Tổng thống, tôi cho rằng chuyện này, không thể lại tra tiếp." Một khi tra tiếp, tất nhiên sẽ tra ra Tống gia, nhưng trước mắt Dư Trạch Nghiêu ở bên như hổ rình mồi, lúc nào cũng có thể hành động, bọn họ nếu cùng Tống Quốc Nghiêu xé rách da mặt, tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt. Anh cũng tin tưởng tổng thống sẽ suy tính toàn diện, sẽ không xúc động mà hành động.

"Người sống cuối cùng giữ lại ở đâu?" Bạch Dạ Kình không có trả lời Lãnh Phi, chỉ là hỏi.

"Còn đây."

"Đưa qua Tống gia, giao cho Tống phó tổng thống tự mình giải quyết!"

Lãnh Phi ngẩn ra, vội vàng lên tiếng, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Kể từ đó, việc này cũng coi như là cảnh cáo!

........................

Lúc Bạch Dạ Kình trở lại phòng, đội chữa bệnh của Phó Dật Trần đã đi rồi. Hạ Thiên Tinh ngủ thật sự không an ổn, vẫn luôn ra mồ hôi, lông mi yếu ớt giống như cánh bướm run đến lợi hại. Người hầu không ngừng vắt khăn lông tới tới lui lui hầu hạ.

Hạ Đại Bạch ngồi xổm trên mép giường, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm cô, mày nhỏ của Hạ Đại Bạch vẫn luôn lo lắng nhíu chặt. Vừa thấy anh tiến vào, rốt cuộc cảm xúc lo lắng như là có chỗ để phát tiết, nhóc "thình thịch" chạy tới, hai tay nhỏ ôm hai chân của anh, khuôn mặt chôn trên người anh, từng giọt từng giọt nước mắt lớn lăn ra khỏi hốc mắt, lập tức làm ướt áo ngủ trên người anh.

"Không cho phép khóc!" ngữ khí Bạch Dạ Kình nghiêm túc, "Nếu là nam tử hán thì đem nước mắt thu hồi lại!"

"Nhưng mà...... Nhưng mà, con lo lắng cho Đại Bảo......" nhóc con tựa như cực lực ẩn nhẫn không cho nước mắt rớt xuống, nhưng lại càng khóc càng lớn. Thân mình nho nhỏ run rẩy đến lợi hại.

"Yên tâm đi, chú Phó nói mẹ con chỉ là bị thương ngoài da, đêm nay ngủ một giấc, ngày mai sẽ hết."

"Đại Bảo đau lắm...... Con biết mẹ nhất định rất đau."

"......" Môi mỏng của anh nhấp khẩn một chút, đôi mắt sâu nặng nề nhìn mắt Hạ Thiên Tinh. Một hồi lâu, sờ sờ đầu nhóc con, "Đừng ở chỗ này mà khóc. Con muốn lo lắng cho mẹ con thì bây giờ trở về phòng của con đi ngủ. Mẹ nếu biết con như vậy sẽ lại lo lắng."

"Nhưng mà, con đi rồi, Đại Bảo không ai chăm sóc thì làm sao bây giờ?"

Bạch Dạ Kình không nói gì, chỉ là đem con trai bế lên, đem nhóc đưa vào phòng trẻ con.

............

Thật vất vả mới trấn an được nhóc con, sau đó anh trở về phòng của cô.

Anh lệnh cho người hầu đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người là anh cùng Hạ Thiên Tinh. Anh mặc áo ngủ, nằm xuống bên cạnh cô. Tựa như cô không yên giấc, tay lung tung múa may trong chăn, bàn tay to lớn của anh giữ chặt lấy, đè lòng bàn tay cô ở trên ngực. Tiện đà, một tay kia của anh xuyên qua từ phía dưới cổ cô, gối đầu cô lên cánh tay của mình. Anh hơi hơi nhích người một chút, đem cô kéo vào trong lòng ngực.

Hạ Thiên Tinh mơ mơ màng màng ngửi được hơi thở quen thuộc kia, sợ hãi trong lòng thật vất vả mới tan đi một ít. Cô ở trong mộng thân thể căng thẳng, theo bản năng dần dần trở nên mềm mại, như là tìm kiếm được sự an toàn che chở như vậy, một tay kia với qua, ôm vòng lấy cái eo tinh tế của người đàn ông.

Bạch Dạ Kình thở dài, vén sợi tóc cô lên, đặt lên trán cô một cái hôn.

........................

Một đêm, như vậy mới tính là an bình.

Hôm sau.

Lúc Hạ Thiên Tinh tỉnh lại, vị trí bên người cô trống không. Cô ngơ ngẩn nhìn bên cạnh rỗng tuếch, chỉ cảm thấy tối hôm qua cùng anh ôm nhau chỉ có thể là hình ảnh trong mơ. Chính là, duỗi tay sờ qua, bên kia rõ ràng vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể chỉ thuộc về anh.

Cô ngửi ngửi, trong không khí phảng phất còn có hương vị của anh, làm người ta cảm thấy bỗng dưng rất an tâm.

"Hạ tiểu thư cô tỉnh rồi?" Người hầu đẩy cửa tiến vào, thấy cô tỉnh lại, cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Ừ." Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy trên mặt rất đau, cô duỗi tay sờ soạng một chút, còn sưng. Giơ tay lên cả người cũng đau đến lợi hại. Ngày hôm qua khi cùng đám người kia đối kháng, cơ hồ là cô không tính giữ lại mạng mình, cho nên bây giờ bị thương cũng không kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro