Chap 9: Ngày Kỷ Niệm Thành Lập Trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Ngày Kỷ Niệm Thành Lập Trường

Beta: Hana

"Từ rất lâu trước đó, anh đã thích cậu rồi"

-

【Có ai ở hiện trường hội đấu giá Kỳ Hải không? Úc Hòe đi thật đó!】

[ Tui ở hiện trường, qua hôm đó tui đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa của việc rời xa cuộc sống thần tượng, xin khuyên các vị anh em cách xa người thật xíu, nếu không mạng chó khó giữ được. ]

[ Đồng ý. Nói thật trong nháy mắt ảnh lộ diện thì tui cam lòng cả đời này không theo đuổi ngôi sao thành công, tui còn tưởng là hai chân mình bước vào suối vàng mẹ nó rồi. ]

[ Thân phận của vị ở lầu hai là gì thế? Xem giọng điệu này là đi hội đấu giá ngầm phải không? ]

[ Tui bằng lòng! Chết trong tay anh đẹp trai thì đáng giá hết! ]

[ Vừa nhìn là thấy bác không biết kết cục bị ma tộc giết chết phải không, cho rằng chỉ chết đơn giản như vậy? ]

[ Tin lớn đây các người bạn! Từ Dĩ Niên cũng đến hội đấu giá đó, còn chạm mặt với Úc Hòe luôn! ]

Lại là một tiết lý thuyết như thiên thư chủ nhiệm Tần đang ở trên bục giảng giảng về sáu ứng dụng của trận trói buộc, Từ Dĩ Niên nghe đến hai mắt mơ màng, theo thói quen lấy điện thoại ra vào cộng đồng liên kết.

Mới vừa vào, cậu đã bị một bài post vừa đăng thu hút ánh nhìn.

[ Úc Hòe không giết cậu ta? ]

[ Úc Hòe không nghiền xương cậu ta thành tro? ]

[ Không chỉ không giết, còn cứu nguy cho cậu ấy nữa. ]

[ Trời đệch, thế mà lại có chó trà trộn vào nói chuyện giúp trai đểu, quản trị viên đâu? Xóa ngay xoá ngay! ]

[ Đừng vội mắng, lầu trên một mình xử lý tên cầm đầu được không? ]

[ Tôi mù rồi hả, Từ Dĩ Niên còn có con trai hiếu thảo vầy á? ]

[ Bình tĩnh mà xem xét, Từ Dĩ Niên cũng là người không tồi, chuyện tình cảm không có đúng hay sai, chỉ có không thích hợp, có khi trước đây cậu ta với Úc Hoè có hiểu lầm gì đó thì sao? ]

Lần đầu tiên Từ Dĩ Niên thấy có người nghiêm túc nói chuyện giúp cậu ở cộng đồng liên kết, đang xem chăm chú, bạn cùng bàn Hạ Tử Hành chọc chọc cậu: "Anh tiểu Từ, xem cái gì đó?"

"Xem mấy tên ngốc."

"Mà cậu cười vui vẻ vậy luôn?"

"...." Từ Dĩ Niên ho một tiếng, thu lại biểu cảm trên mặt.

Chủ nhiệm Tần để ý hai người họ nãy giờ, không thể nhịn được nữa: "Hạ Tử Hành! Vừa về trường học đã không tập trung! Rốt cuộc em tới trường để học hay để nói chuyện vậy hả? Trả lời câu hỏi! Điều kiện để sử dụng ứng dụng thứ năm của trận trói buộc là gì?"

Hạ Tử Hành đứng dậy, đã ngốc còn tự tin mỉm cười: "Em không biết."

Chủ nhiệm Tần bĩnh tĩnh hít thở, nhắm mũi nhọn vào bạn cùng bàn của Hạ Tử Hành: "Từ Dĩ Niên?"

Từ Dĩ Niên đứng dậy: "Có tay là được."

Chủ nhiệm Tần thở hắt một hơi, giận dữ gào: "Cút hết ra ngoài phạt đứng cho tôi!"

Từ Dĩ Niên với Hạ Tử Hành một trước một sau ra khỏi phòng học.

Trong bốn gia tộc, nhà họ Từ và nhà họ Hạ có quan hệ tốt nhất, từ nhỏ Từ Dĩ Niên đã quen biết Hạ Tử Hành, tên này cũng được xem như bông hoa lạ trong thế hệ trẻ: Nếu bảo cậu ta chọn giữa "Trở thành trừ yêu sư mạnh mẽ" và "Nhị thế tổ ăn no chờ chết", chắc chắn Hạ Tử Hành sẽ không buồn do dự chọn cái thứ hai.

Cũng vì nguyên nhân đó, vị thiếu gia chẳng có tư chất tự nhiên này thường xuyên xin phép nghỉ học, từ lý thuyết đến thực hành phương diện nào cũng nát bét.

"Chân cậu ổn chưa?" Từ Dĩ Niên vẫn nhớ rõ Hạ Tử Hành lấy lý do trên đường làm nhiệm vụ bị ngã gãy chân để xin nghỉ một tuần.

"Không có gãy đâu."

"...."

"Ở nhà chán rồi, đến học viện dạo một vòng." Hạ Tử Hành nhìn về phía sân khấu dựng tạm thời phía xa, "Ngày mai kỷ niệm thành lập trường, chắc là thú vị lắm nhở?"

Mỗi năm Phong Kiều tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường một lần, lần nào cũng cực kì có tiếng, vô cùng náo nhiệt. So với cục trừ yêu, học viện Phong Kiều giống cửa sổ giao diện của giới trừ yêu trong mắt người bình thường hơn. Học viện sẽ sắp xếp các hoạt động trong ngày kỷ niệm, mời những người bình thường đến thăm trường, không chỉ để thuận tiện cho bên ngoài hiểu biết hơn, còn có thể hấp dẫn các nguồn đầu tư và thu hút học sinh.

Từ Dĩ Niên nhìn theo tầm mắt Hạ Tử Hành.

Cậu trông thấy sân khấu chuẩn bị cho ngày mai, phía xa hơn còn có một con đường hoa anh đào, anh đào cuối xuân nở rộ như tuyết hồng, nặng trĩu đan chen đầu nhành cây.

Học sinh tụm năm tụm ba đi dưới tán cây anh đào, cạnh con đường là bảng biểu ngữ học sinh ưu tú. Năm năm trước, ảnh Úc Hòe đã được dán vào vị trí dễ thấy nhất, rất nhiều cô gái đi qua luôn cố ý ngừng lại nhìn anh thêm một lát.

Rất lâu sau khi thảm án xảy ra, học viện cũng không gỡ ảnh Úc Hòe trên đó xuống, vẫn có rất nhiều người tụ tập ở đây, bọn họ nhìn vào ảnh Úc Hòe, thấp giọng bàn tán những tin tức mới vừa nghe được.

Bao lâu nữa thì anh ta chết?

Nhanh đi.

Nhiều người muốn mạng của anh như vậy, anh cũng sắp chết rồi.

.....

.....

Khi gặp lại Úc Hòe ở hội đấu giá, thật ra Từ Dĩ Niên có một câu rất muốn nói với anh.

Em rất vui.

Rất vui vì anh còn sống, cũng rất vui....Vì anh sống tốt như vậy.

Tốt hơn em mong muốn rất nhiều.

-

Ngoại trừ các hoạt động, trong ngày kỷ niệm thành lập trường học sinh còn phải làm hai bài kiểm tra lý thuyết và thực hành, trong đó có bài kiểm tra thực hành thi đấu công khai trên sân, cũng là một trong những cách học viện biểu diễn cho bên ngoài xem.

Để huy động toàn bộ tính tích cực, thể hiện ra phong cách của học viện, không biết vị hiệu trưởng thiên tài nào đã nghĩ ra chủ ý: tổng hợp lại thành tích lý thuyết và thực hành, học sinh nào đứng cuối danh sách sẽ phải chịu phạt, các hình phạt cụ thể do chính giáo viên quyết định.

Ngày kỷ niệm năm ngoái Từ Dĩ Niên đứng đầu bài thực hành, mà bài lý thuyết kém đến không nhìn nổi, cuối cùng bị bắt đi quét nhà kho, cùng với mấy chục bạn học khác hít vào cả phổi bụi.

Ngày kỷ niệm thành lập trường, Từ Dĩ Niên bị bạn cùng phòng gọi dậy.

Bạn cùng phòng Diệp Tiễu vỗ đầu giường cậu, bỏ lại một câu rồi rời giường. Từ Dĩ Niên buồn ngủ không mở nổi mắt, tự sa ngã: "Không kiểm tra đâu, lý thuyết tôi làm kiểu gì điểm cũng chỉ có một số thôi."

"Năm nay giáo sư chọn hình phạt là phó hiệu trưởng." Giọng điệu Diệp Tiễu bình tĩnh, hiệu quả lại tựa như sấm sét giữa trời.

Từ Dĩ Niên đang giãy chết hoảng sợ bật dậy, quyết định vùng vẫy thêm một lát.

Lực sát thương của cái tên Nguyên Mộ không hề tầm thường, lúc Từ Dĩ Niên đi vào lớp, tất cả bạn học ai nấy cũng tập trung cấp cứu lý thuyết, ngay cả Hạ Tử Hành cũng lấy sách giáo khoa ra, nước đến chân mới nhảy: "Tôi mới biết là phó hiệu trưởng, phắc!"

Từ Dĩ Niên cầm sách giáo khoa, ba giây sau quăng luôn sách đi, thản nhiên đối mặt với sóng to gió lớn: "Không phải chỉ phạt thôi à? Có cái gì ghê gớm."

Hạ Tử Hành: "....Tốc độ cậu cam chịu số phận cũng nhanh quá đó."

Giọng Nguyên Mộ truyền ra từ loa phát thanh, mọi người cùng ngẩng đầu lên.

Lão yêu quái sống hơn trăm năm dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Các học sinh, trong tiết trời vạn vật sinh trưởng, sắc xuân dạt dào, học viện chào đón kỷ niệm 98 năm ngày thành lập. Giáo viên biết tất cả các em không muốn tới ngày này, dù sao kỷ niệm trường thực chất lại là kiểm tra...."

Hạ Tử Hành khiếp sợ: "Thầy ấy thế mà còn nói vậy thật hả?!"

"....Để cổ vũ mọi người tích cực đối diện, những học sinh từ năm thứ năm trở lên nếu có thành tích nằm trong top 7% từ dưới đếm lên, sẽ phải làm nhân viên phục vụ trong buổi tiệc dã ngoại tối nay, nam nữ thế vai nhau."

*Học sinh năm năm có nghĩa là học sinh đã học ở học viện năm thứ 5 rồi.
**Giả sử trong trường có 100 học sinh, những học sinh đứng từ hạng 93 trở xuống được gọi là nằm trong top 7% đếm ngược.
***Nam nữ thế vai: Nam phải đóng giả nữ, còn nữ phải đóng giả nam.

Bảo là cổ vũ, thật ra lại đang ép buộc.

Mọi người lặng ngắt như tờ, bốn phía lâm vào yên tĩnh.

Các nữ sinh còn đang tự hỏi làm phục vụ có gặp phải phiền phức gì không, các nam sinh đã sụp đổ trong lòng.

"Cứu! Tôi không nghe nhầm chứ, là cái ý mà tôi nghĩ đó hả?"

"Bắt một thằng đàn ông mặc đồ nữ còn hơn bắt tôi làm chó nữa....Ha ha, bây giờ nghỉ học còn kịp không?"

Hạ Tử Hành vô cùng đau đớn: "Mắc cái gì tôi lại muốn đến ngày kỷ niệm trường góp vui chứ? Đáng lẽ tôi nên tiếp tục ở nhà giả bệnh mới đúng."

Vẻ mặt Từ Dĩ Niên hoảng hốt, lòng mang theo hi vọng may mắn: "Có khi tôi có thể làm được...."

Cậu vừa nói vừa tự an ủi mình: "Dù sao cũng không có cái gì là tôi không có khả năng làm."

Cậu vô cùng vất vả dựng lên lòng tự tin, chịu bao khó khăn để duy trì, mãi cho đến khi bắt đầu thi lý thuyết, giáo viên giám thị đi vào, phát bài thi đến tay của từng người.

Sách trời.

Thật sự một câu cũng không biết làm.

Từ Dĩ Niên vẫn chưa từ bỏ ý định lật qua lật lại bài thi, bình tĩnh hít thở sâu.

Không sao, vẫn còn cứu chữa được.

Lúc thi thực hành cố gắng liều mạng, lấy hạng nhất, tổng hợp hai môn lại vẫn còn ít hi vọng....

Cậu vừa nghĩ vừa quan sát tình huống của những người khác, ánh mắt vô tình lướt qua cửa sổ, thấy rõ bóng dáng người giám sát thi ngoài cửa, ánh mắt cậu khựng lại, mặt toát ra biểu cảm như gặp phải quỷ.

Úc Hòe đi theo Nguyên Mộ giám sát thi làm cái gì vậy hả?!

Cứ xem như Nguyên Mộ để cho Úc Hòe đại diện học viện điều tra những chuyện khác trong hội đấu giá, mà tại sao ngay cả việc giám thị nhỏ nhặt này cũng muốn anh tham gia? Đừng nói học viện, năm năm nay Úc Hòe rất ít khi đặt chân tới khu vực của nhân loại, nếu biết anh còn đến trường cũ để giám sát thi nữa, đám yêu ma quỷ quái trong cộng đồng liên kết chắc đồng loạt bùng nổ mất.

Nghĩ đến đây, Từ Dĩ Niên bỗng nhận ra được một vấn đề trí mạng.

Nếu đã nhận được lời mời tham gia, vậy tiệc dã ngoại buổi tối chắc chắn Úc Hòe cũng có mặt.

"Hạ Tử Hành!" Từ Dĩ Niên nóng nảy, "Cho tôi copy tí."

"Cậu tìm tôi copy đáp án?" Hạ Tử Hành nghi ngờ chỉ chỉ mình, "Anh tiểu Từ, cậu cảm thấy tôi giống học giỏi hơn cậu lắm hả?"

Từ Dĩ Niên quyết đoán quay đầu, nhìn nam sinh ngồi cách một đường đi bên kia. Nam sinh đó để ý thấy tầm mắt Từ Dĩ Niên dừng trên bài thi của mình, vội vàng giải thích: "Anh lớn ơi đừng có copy! Tôi đoán mò hết đó!"

Từ Dĩ Niên hỏi: "Tại sao không chăm chỉ học tập thế hả?"

Đối phương lập tức giải thích: "Xin lỗi nhiều lắm! Là lỗi của tôi cả!"

"Bạn học Từ Dĩ Niên," Giọng Nguyên Mộ vang lên từ phía cửa sau, "Thì thà thì thầm trong phòng thi, ý đồ gian lận. Nếu lặp lại hành vi này lần nữa, thành tích lý thuyết của em sẽ bị đánh dấu 0 điểm."

Ngay lập tức, ánh mắt của cả lớp cùng tập trung trên người Từ Dĩ Niên.

Người bị nhắc tên sững sờ sửng sốt, nhìn sang bên cạnh Nguyên Mộ theo bản năng. Ánh mắt Úc Hòe lướt một vòng quanh bài thi trống trơn của cậu, khóe môi thoáng cong lên, giống như đang nói 'Đánh dấu 0 điểm hay không cũng đâu có gì khác nhau?'

"...." Mẹ nó, xấu hổ chết mất.

Bên tai Từ Dĩ Niên nóng đến bốc cháy, hận không thể dụi luôn đầu vào bài thi. Lúc này Hạ Tử Hành mới nhìn thấy ai đang đứng bên cạnh phó hiệu trưởng, sau hết lần này đến lần khác chắc chắn mình không hoa mắt, cậu ta suýt nữa thì không thở nổi.

Vất vả mãi mới chờ được Nguyên Mộ và Úc Hòe rời đi, Hạ Tử Hành vội đè nặng giọng gào lên: "Anh tiểu Từ!"

"Ngậm miệng," Từ Dĩ Niên cũng không ngẩng đầu, hung tợn nói, "Làm bài của cậu đi."

"...."

Kiểm tra xong lý thuyết, Từ Dĩ Niên chịu đủ tra tấn ra khỏi phòng thi. Trong đầu cậu lặp lại hình ảnh mình bị Nguyên Mộ bắt được, nhớ đến Úc Hòe ở ngay bên cạnh, độ nóng trên mặt đã lắng xuống dần có xu thế ngóc đầu trở lại.

Khác với loại gà mờ lệch môn nghiêm trọng như cậu, thành tích ở học viện của Úc Hòe cực kì nổi bật, giáo viên yêu cầu cao tới đâu mà gặp anh cũng hớn hở cả mặt, moi không ra tí tẹo sai lầm nào.

Khi đó ma tộc còn rạng rỡ không đâu sánh bằng, mẹ Úc có địa vị rất quan trọng trong hai giới, Úc Hòe là con trai duy nhất của bà ấy, là thiếu chủ của ma tộc, còn có tư chất và huyết thống, anh giống như ngôi sao xa không thể với tới. Từ Dĩ Niên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có quan hệ với một vị đàn anh như vậy, mãi cho đến khi hai giới muốn thúc đẩy hòa bình tiến thêm một bước, lựa chọn kết giao thông gia để củng cố quan hệ.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Từ Dĩ Niên vẫn luôn nhớ tới lần đầu tiên gặp Úc Hòe ở thư viện.

Bởi vì qua đi nhiều năm, Từ Dĩ Niên đã quên mất vì sao hôm đó mình bị giáo viên phạt chép nội quy trường học, nhưng cậu nhớ rõ đó là một ngày cuối thu. Chạng vạng chiều, tà dương màu cam hắt vào song cửa sổ, Từ Dĩ Niên chán nản chép lại nội quy vừa dài dòng vừa phiền phức. Cậu ngồi đối diện với một đàn anh học cuối cấp, cả chiều cũng chỉ yên tĩnh đọc sách.

Thấy cậu buông bút, nghiêng cổ sang một bên hoạt động, đàn anh chợt mở miệng: "Trước đây chưa từng thấy cậu chịu khó như vậy đấy."

Từ Dĩ Niên thắc mắc hỏi: "Anh biết tôi hả?"

"Cả học viện không ai không biết cậu."

Từ Dĩ Niên nghe xong, không khỏi hơi đắc ý xíu: "Tôi nổi tiếng thế á?"

"Ừm," Nắng chiều tan vào trong ánh mắt đàn anh, khiến cho đường nét gương mặt anh vô cùng nhu hòa, "Nổi tiếng là không chịu học."

"...." Từ Dĩ Niên bị anh chặn nghẹn họng, trong chốc lát không phân biệt được có phải người này đang lấy mình ra làm trò vui hay không. Đang định tiếp tục cúi đầu chép nội quy, đàn anh nhìn theo cậu, mỉm cười hỏi: "Có cần chép giúp không?"

Từ Dĩ Niên ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt màu tím sẫm, là đôi mắt đặc biệt của yêu tộc.

Yêu tộc đến học ở học viện Phong Kiều đã ít lại càng ít, đáng tiếc từ trước đến nay Từ Dĩ Niên không quan tâm đến chuyện bên ngoài, không nhận ra đây là đại thiếu gia của ma tộc. Cậu rất chi là không khách khí gật đầu, bất thình lình, đàn anh trông thành tích cực tốt này triệu hồi ra rất nhiều linh hồn.

Mấy chục linh hồn nửa trong suốt chen vào góc thư viện, khó tránh khỏi hiện ra vẻ vừa âm u vừa kỳ quái, nhưng bọn họ đồng loạt ngay ngắn cầm bút lên lại khiến cho cảnh tượng trở nên hết sức buồn cười.

"Còn thiếu bao nhiêu lần nữa? Bảo bọn họ chép giúp cậu đi."

Ánh mắt Từ Dĩ Niên sáng lên, ánh mắt nhìn anh cũng không giống vừa nãy nữa: "Cảm ơn đàn anh! Ài, anh tên gì thế?"

___Úc Hòe.

Mẹ Từ nói với cậu như vậy.

"Đối tượng xem mắt của con đấy." Mẹ Từ thấy con mình bày ra vẻ mặt chấn động, chỉ cảm thấy sao mà thú vị quá, "Để thúc đẩy chung sống hòa bình, hai giới quyết định kết thông gia. Yêu giới cũng chọn người rồi, sắp tới sẽ sắp xếp cho con gặp mặt cậu ấy."

Từ Dĩ Niên khó hiểu: "Tại sao lại là con?"

"Hình như bởi vì con còn nhỏ tuổi, cứ thử xem trước đã, không đến với nhau được thì thay người khác sau."

"...." Nhớ tới vị đàn anh từng gặp mặt một lần đó, trong lòng Từ Dĩ Niên dâng lên vẻ đồng tình. Ấn tượng của cậu với Úc Hòe không tồi, cũng bởi vì phần ấn tượng tốt này, lúc Úc Hòe khổ não nói với cậu không muốn cứ phải lần lượt đi xem mắt từng người từng người một, có thể giả vờ làm người yêu ứng phó với thúc giục kết hôn hay không, đầu Từ Dĩ Niên nóng lên, đồng ý giúp đỡ.

Bọn họ cứ vậy mà thân thiết nhau, mãi cho đến lúc sau, Úc Hòe mới thẳng thắn nói sự thật cho cậu biết.

Lúc trước hai giới quyết định kết thông gia, mẹ Úc hoàn toàn không hề có ý định đặt con mình vào, là Úc Hòe chủ động đề nghị tham gia. Sở dĩ chọn Từ Dĩ Niên đi xem mắt, không phải bởi vì tuổi còn nhỏ, mà là người nào đó đã chỉ rõ phải là cậu rồi.

Khi cậu vẫn không biết bất cứ cái gì, một người khác đã có tâm tư riêng.

Úc Hòe đã thích cậu từ rất lâu, trước cả ngày thu ấm áp trong thư viện đó nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Là thích được mưu tính từ trước.
*Hai chương tiếp theo có tình tiết mặc trang phục nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro