8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chờ ngày mai làm xong xét nghiệm ADN, chúng ta lại chậm rãi thương lượng biện pháp." Park Phùng Minh thở dài nói.

Ở phòng ngồi một lúc, Park Jihoon chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí một chút, cậu ra khỏi phòng, một mình hướng hoa viên Park gia đi đến.

Hoa viên Park gia ở trong, chỗ sâu nhất có một cái dòng suối nhân tạo, dòng suối nhân tạo này, đem toàn bộ Lâm gia phân cách thành hai bộ phận. Kiếp trước thời điểm Park Jihoon trong lòng bực bội ngủ không được, liền thích một mình ngồi dưới ghế đá tàng cây phát ngốc, nhìn dòng suối chậm rãi chảy, có thể làm nội tâm cậu được bình tĩnh.

Park Jihoon liền ngồi như vậy tự hỏi, cách dòng suối 4 5 mét xa đối diện có hành lang dài, đột nhiên có một đám người đi qua, đi phía trước là một nam nhân nhìn rất cao lớn tràn đầy quý khí, khí tràng cực kỳ lớn, sau khi y chú ý tới Park Jihoon, bước chân dừng lại quay đầu nhìn cậu.

Park Jihoon ngẩng đầu xem, lập tức đứng dậy gọi: "Chú Tư."

Hai người ánh mắt đan xen, Park Jihoon nhìn đôi mắt đối phương, cách một cái dòng suối, cậu cũng có thể rõ ràng cảm nhận khí tràng cường đại của nam nhân đối diện.

Park Woojin đối với Park Jihoon khẽ gật đầu, xem như đáp lại cậu, sau đó tiếp tục đi phía trước.

Nhìn đám kia người biến mất ở chỗ ngoặt hành lang dài, Park Jihoon mới lại lần nữa ngồi xuống, người nọ là chú tư Park Bác Lỗi, cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ của Park Phùng Minh, Park Woojin là con trai út của Park lão gia tử.

Park lão gia tử ở vài năm trước, bởi vì cùng vợ trước cảm tình bất hòa mà lựa chọn ly hôn, hai người sinh hai trai một gái. Vài năm sau ly hôn, Park lão gia tử cùng người vợ hiện tại kết hôn, mấy năm sau mới sinh hạ con trai út là Park Woojin, cho nên Park Woojin chỉ lớn hơn Park Bác Lỗi mười tuổi.

Giữa những người con của Park lão gia tử, Park Woojin năng lực mạnh nhất, nhà hào môn khác hâm mộ vô cùng, nằm mơ đều mơ không tới người thừa kế ưu tú như vậy. Nhưng là Park lão gia tử vô cùng thiên vị một nhà lão đại, vẫn luôn vì một nhà lão đại an bài tốt nhất, bất quá Park gia có thể có cục diện hiện tại, nhà mẹ đẻ Park lão thái thái xuất lực không ít, hơn nữa bản thân Park Woojin thủ đoạn cũng vô cùng lợi hại, Park gia mặt ngoài bình tĩnh, đằng sau tranh giành gia sản vô cùng mãnh liệt.

Park Woojin cùng mẹ y ở tại bên kia dòng suối, nhưng hai mẹ con bọn họ lại không có hoàn toàn ở cùng nhau, cho nên Park Woojin nếu muốn đi xem mẹ y, nhưng nếu đi quá muộn, liền sẽ đi ngang qua đây cho gần.

Park gia tình huống rất phức tạp, nói vài câu sẽ không rõ, nhưng nghĩ đến vài chuyện phát sinh ở kiếp trước, Park Jihoon lại nhịn không được nhìn thoáng qua phương hướng Park Woojin rời đi, trong lòng đột nhiên lại nhiều ra một ít ý tưởng.

Chờ Park Jihoon phục hồi tinh thần, nhìn thời gian phát hiện đã 10 giờ, cậu cư nhiên bất tri bất giác ở chỗ này ngồi hơn một giờ. Lại nhìn phương hướng Park Woojin rời đi nhìn thoáng qua, cậu mới đứng dậy trở về, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, đủ tinh thần mới ứng phó nổi với những người đó.

Kiếp trước cậu một mình ở bên trong căn phòng khóc đến sáng, một đời này cậu nên ngủ liền ngủ nên ăn liền ăn, mặc kệ người khác thế nào, cậu đều không bạc đãi chính mình. Mặc kệ chọn kế hoạch nào, mục tiêu lớn nhất của cậu, chính là sống thật tốt.

Ngày hôm sau, buổi sáng Park Jihoon ra cửa một chuyến, cậu đi làm một ít chuyện quan trọng, lại đi một vài nơi lấy vài thứ, tới buổi chiều, mới trở lại Park gia.

Park Jihoon trở lại Park gia, phát hiện không chỉ có một nhà ba người Park gia đều ở nhà, Lâm Dật Cẩm cũng ở.

"Anh hai." Lâm Dật Cẩm nhìn về phía Park Jihoon nói: "Park bá bá cùng Park bá mẫu luyến tiếc mấy đứa nhỏ trở về, giữ chúng tôi ở lại vài ngày, bất quá nếu anh hai để ý, tôi......."

"Tôi có gì đâu mà để ý?" Park Jihoon cười cười nói: "Anh muốn ở bao lâu liền ở, tốt nhất là giúp tôi cùng nhau khuyên Park bá bá cùng Park bá mẫu, làm cho bọn họ sớm đồng ý điều kiện của tôi, như vậy anh cùng đứa nhỏ là có thể có danh có phận mà ở lại đây, còn nữa đừng gọi tôi anh hai, chúng ta đều bằng tuổi được không."

Lâm Dật Cẩm bởi vì Park Jihoon nói sửng sốt một chút, hắn cho rằng Park Jihoon sẽ vô cùng tức giận phản đối hắn ở lại, sẽ mắng hắn không biết xấu hổ linh tinh, nhưng hắn không nghĩ tới Park Jihoon cư nhiên không chỉ có không có sinh khí, còn chẳng hề để ý, cũng rất hoan nghênh hắn ở lại.

Trong mắt Park Phùng Minh cùng Tần Tú có chút mất tự nhiên, bọn họ đương nhiên biết giữ Lâm Dật Cẩm ở lại, sẽ bị bên ngoài người ta nói khó nghe nhưng bọn họ thật sự là luyến tiếc hai đứa nhỏ dễ thương này, mặt khác, bọn họ cố ý giữ Lâm Dật Cẩm ở lại cũng vì muốn tạo áp lực cho Park Jihoon, muốn cho cậu ta sớm đồng ý ly hôn, cho nên cũng tạm thời không quan tâm lời nói khó nghe ngoài kia, chỉ là bọn họ cũng không nghĩ tới Park Jihoon cư nhiên hoàn toàn không để bụng.

Nếu là kiếp trước, Park Jihoon khẳng định là sẽ tức giận nhưng hiện tại cậu chỉ cảm thấy hành vi của bọn họ vô cùng buồn cười. Kiếp trước Lâm Dật Cẩm không có trực tiếp ở lại nhưng sẽ thường xuyên mang theo đứa nhỏ tới Park gia, hiện tại xem ra, bởi vì cậu ở trên hôn lễ trực tiếp vạch trần một ít sự thật, bọn họ vì buộc cậu ly hôn, dứt khoát bất chấp tất cả, dù mất mặt cũng chỉ có thể trước tiên nhịn một chút, dù sao Park Jihoon một ngày không đồng ý ly hôn, lời đàm tiếu bên ngoài sẽ không dừng lại.

Tới thời gian ăn bữa tối, Tần Tú cố ý đem Lâm Dật Cẩm an bài ở bên cạnh Park Bác Lỗi, Lâm Dật Cẩm có chút ngượng ngùng cự tuyệt một chút, sử dụng ánh mắt bất an nhìn Park Jihoon nhưng do Tần Tú kiên trì, hắn vẫn là ngồi ở bên cạnh Park Bác Lỗi.

Park Jihoon ngồi xuống đối diện Park Bác Lỗi, mừng rỡ không cần cùng Park Bác Lỗi ngồi cùng nhau, chỉ là hình ảnh này nhìn phân không rõ Park Bác Lỗi đến tột cùng là cùng ai kết hôn, bọn họ vì làm Park Jihoon khó chịu, ngay cả thể diện cũng từ bỏ, thật đúng là việc gì cũng đều làm được.

"Dật Cẩm thích ăn cái gì liền ăn nhiều một chút, không cần xấu hổ, coi như mình đang ở nhà." Tần Tú vẻ mặt quan tâm nhìn Lâm Dật Cẩm nói: "Mang thai rất vất vả, con nhất định phải ăn no mới được, buổi tối nếu như đói bụng liền nói phòng bếp, kêu bọn họ làm cho con."

"Con đã biết, cảm ơn bá mẫu." Lâm Dật Cẩm mỉm cười nói lời cảm ơn.

"Con sinh hai đứa nhỏ Park gia chúng ta, đối với nhà của chúng ta chính là có đại công lao, chỉ tiếc tình huống hiện tại......." Tần Tú bất đắc dĩ thở dài nói: "Cũng chỉ có thể tạm thời ủy khuất con.". Truyện Điền Văn

Lâm Dật Cẩm lôi kéo khóe miệng mỉm cười một chút, phảng phất bị cái gì đó làm cho ủy khuất lớn lắm:)), nhưng cố nén tận lực không biểu hiện ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro