7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn tôi đồng ý ly hôn thì cũng không khó." Park Jihoon nói: "Nhưng tôi có hai điều kiện."

"Điều kiện gì?" Mọi người nghe vậy đồng thời mở miệng hỏi.

"Điều kiện đầu tiên, tôi muốn một nửa tài sản của một nhà ba người các người." Park Jihoon nhìn về phía phu thê Park Phùng Minh cùng Tần Tú nói: "Lần sau tôi kết hôn chính là lần thứ hai, tôi không phải là người sai lầm trong hôn nhân này, là Park Bác Lỗi cùng người khác có con, mà tôi là bên bị yêu cầu ly hôn, nhà các người đương nhiên là phải bồi thường tôi."

"Không có khả năng!" Tần Tú lập tức giận dữ nói: "Ngươi thật đúng là dám công phu sư tử ngoạm(*), cư nhiên muốn một nửa tài sản của chúng tôi, ngươi nằm mơ đi!"

(*)Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to.

"Ngài đừng có gấp, điều kiện của tôi đã nói xong đâu." Park Jihoon quay đầu nhìn về phía Park Nghiên Phương cùng Lâm Đức Phong nói: "Điều kiện thứ hai, tôi muốn các người đem tất cả di sản bà ngoại đều trả lại cho tôi."

Park Jihoon mới là người thừa kế Park gia,thời điểm bà ngoại cậu còn sống đã nói qua, về sau hết thảy Park gia đều do cậu kế thừa nhưng tài sản Park gia hiện tại đều ở trong tay Park Nghiên Phương, nàng cũng hoàn toàn không có ý định đem tài sản Park gia trả lại Park Jihoon.

Park Nghiên Phương sắc mặt khó coi cùng Lâm Đức Phong nhìn nhau liếc mắt một cái, điều kiện này bọn họ cũng không có khả năng đồng ý.

Ở đây tất cả mọi người nghe ra, điều kiện để Park Jihoon ly hôn chính là tiền, bọn họ cảm thấy Park Jihoon tuổi còn trẻ lại há mồm ngậm miệng chính là tiền, trong lòng đối với cậu càng thêm coi khinh, khinh thường.

Park Jihoon căn bản không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, cũng sẽ không bởi vì ý nghĩ của bọn họ mà đã chịu ảnh hưởng, cậu vốn dĩ không muốn tiếp tục đoạn hôn nhân này, nhưng nhất định phải từ trên người bọn họ lấy được lợi ích sau đó lại ly hôn.

"Lúc trước nghe nói ngươi tuổi còn trẻ vừa tham tài vừa ích kỷ." Tần Tú nhìn Park Jihoon trào phúng nói: "Hiện tại xem ra lời này một chút cũng không sai."

"Hy vọng ngài có thể lý giải." Park Jihoon bàn tay đảo qua tất cả mọi người ở Lâm gia nói: "Ngài xem sắc mặt những người này, ngài cảm thấy trừ bỏ tiền, có cái gì khiến tôi xem là có thể đáng tin đâu? Chẳng lẽ muốn dựa vào thân tình căn bản là không tồn tại sao? Đổi vị trí tự hỏi một chút, nếu là ngài, ngài sẽ làm như thế nào?"

Park Jihoon bởi vì trước kia quá muốn tài sản Park gia, đã bị nói là ích kỷ tham tài, mà tất cả những lời đồn về cậu cơ hồ tất cả đều là từ Lâm gia truyền ra.

"Các người cũng suy nghĩ một chút." Park Jihoon nhìn những người khác nói: "Nếu các người là tôi, giờ phút này tâm tình các người sẽ là cái gì? Các người sẽ làm như thế nào?"

Những người đó bởi vì Park Jihoon nói mà sửng sốt một chút, sau đó đều bởi vì chột dạ mà tự giác né tránh ánh mắt, vừa rồi bọn họ đương nhiên cảm thấy Park Jihoon sẽ đồng ý ly hôn vô điều kiện, nhưng lúc sau bị nói như vậy, tâm tình lập tức liền không tốt lắm.

Hôm nay chắc chắn không thể có kết quả mà mọi người đều muốn, cho nên chỉ có thể từng người ra về.

Đồ vật quan trọng và cần thiết của Park Jihoon đều đã đưa đến Park gia, hơn nữa mặc kệ hôn lễ như thế nào thì trên pháp luật cậu cùng Park Bác Lỗi trạng thái là đã kết hôn, cha mẹ Park Bác Lỗi cũng lo lắng cậu sẽ đi tìm Park lão gia tử nói cái gì đó, cho nên đem cậu cùng nhau trở về.

Park Jihoon một mình ngồi ở hôn phòng mà Park gia đã chuẩn bị cho cậu cùng Park Bác Lỗi, cậu cùng hắn về Park gia là bởi vì biết Park Bác Lỗi sẽ không tới phòng này, kiếp trước mãi cho đến khi bọn họ chính thức ly hôn, đều không có ở cùng phòng. Lúc trước là bởi vì Park Bác Lỗi không thể quên được bạch nguyệt quang trong lòng hắn, lúc sau là bởi vì Park Bác Lỗi yêu Lâm Dật Cẩm.

Park Jihoon nghĩ thầm, đồng ý ly hôn tránh xa bọn họ? Tránh xa hào quang nhân vật chính? Cậu càng không tránh! Cậu không chỉ muốn báo thù, còn phải được những thứ mà đáng lẽ là của cậu.

Hôm nay xảy ra chuyện như vậy Park gia cùng Lâm gia buổi tối đương nhiên không thể nào ngủ được.

Park Bác Lỗi cùng cha mẹ hắn còn ngồi ở phòng trà, vẻ mặt ba người đều nghiêm túc.

"Ba hiện tại còn ở nằm viện, chuyện này không biết nói như thế nào với ba nữa." Park Phùng Minh có chút lo lắng nói.

"Em cảm thấy ba bên kia khẳng định không có vấn đề, có cái gì có thể quan trọng bằng cháu chắt?"

Tần Tú lập tức nói: "Lúc trước ba một hai phải cùng Park gia đính hôn, là bởi vì Park Jihoon là người thừa kế mà Park lão thái thái định ra cho Park Gia Tửu phường nhưng sau khi Park lão thái thái qua đời, bí phương ủ rượu của Park gia thất truyền, Park Gia Tửu phường bây giờ đã sớm không phải là Park Gia Tửu phường năm đó, hà tất một hai phải làm cho bọn nó kết hôn?"

Park Bác Lỗi không nói một lời, cũng không phát biểu ý kiến cùng ý muốn của mình, bởi vì mặc kệ là cùng Park Jihoon kết hôn hay là cùng Lâm Dật Cẩm kết hôn, với hắn mà nói đều không khác nhau.

Park Phùng Minh nói: "Bởi vì năm đó, Park gia chúng ta thiếu Park gia một nhân tình rất lớn, ba đã đáp ứng Park lão thái thái sẽ chiếu cố Park Jihoon. Hơn nữa trong chuyện này, Park Jihoon cũng không có làm sai cái gì, xác thật là chúng ta đuối lý."

"Nhân tình có thể dùng phương thức khác trả, vì sao nhất định phải dùng hôn nhân của Bác Lỗi tới trả?" Tần Tú dùng tay che ngực nói: "Tưởng tượng đến lời đồn Park Jihoon sẽ mang đến bất hạnh cho người bên cạnh, em liền luôn lo lắng đề phòng, thật sự sợ hãi nó sẽ mang đến bất hạnh cho Bác Lỗi cùng nhà chúng ta. Lúc trước vài lần đã cùng ba nói hủy bỏ hôn ước, ba không đồng ý, nếu ngay từ đầu đồng ý, hiện tại đã không có nhiều chuyện như vậy."

Lúc Park Jihoon mới về Lâm gia, Lâm thái thái liền đi tìm một người đoán mệnh vô cùng chuẩn xác, người kia nói Lâm Dật Cẩm là gia phúc tinh(*)của bọn họ, sẽ mang đến vận may, nói Park Jihoon trời sinh bát tự ngạnh, không chỉ có chính mình cả đời vận khí không tốt, còn sẽ liên lụy người bên cạnh. Sau lại phát sinh một chút chuyện, làm người Lâm gia đối với lời vị này nói, càng ngày càng tin tưởng không nghi ngờ.

(*)"Gia" trong gia đình, ngoài ra còn thể hiện sự thông minh, nhẹ nhàng

"Phúc" là hạnh phúc, là niềm vui.

"Gia Phúc" có nghĩa là gia đình luôn có nhiều điều may mắn, hạnh phúc, được yên vui và đầm ấm

"Này là do mê tín, không cần nói ở đây, chúng ta việc nào ra việc đó, hết thảy đều vì con suy xét." Park Phùng Minh nói."Thà tin còn hơn không, hơn nữa đây chính là từ Lâm gia truyền ra, tám chín phần mười là sự thật."

Tần Tú nói: "Anh ngẫm lại những chuyện xảy ra mấy năm nay đi, chính nó từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, sau khi Park gia nhân nuôi thì Park gia xảy ra hỏa hoạn, mới vừa cùng Bác Lỗi lãnh giấy hôn thú, ba buổi tối liền nằm viện, hôn lễ đều không thể tham gia. Em cảm thấy vẫn là nên ly hôn, bằng không xảy ra chuyện gì ai mà biết được, Lâm Dật Cẩm mang theo con trở về, chúng ta vừa lúc có lý do để ly hôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro