Phiên ngoại 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước ba mươi Tết ba ngày, tuyết rơi bao phủ cả thành phố N, đường phố náo nhiệt, mọi người rộn ràng, vạn vật đều đắm chìm vào trong bầu không khí đón năm mới.

Vừa mới sáng sớm tiếng chuông cửa đã vang lên hai lần, Chaeyoung vừa mở cửa ra đã nhìn thấy quản gia Kim gia đứng bên ngoài.

Nói ông ta là quản gia cũ của Kim gia thì đúng hơn.

Hai tay Lee Sun duỗi thẳng nhẹ gật đầu với nàng, có chút cung kính: "Tiểu thư Chaeyoung."

Chaeyoung sửng sờ hai giây, không ngờ ông ta lại đến đây.

Nhưng cũng biết ông ta tìm ai, ra hiệu nói: "Jennie ở trong thư phòng."

Cửa thư phòng không đóng, trong nhà này giữa Chaeyoung và Jennie không có bí mật nào cả.

Cho nên nàng có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói bên trong truyền ra.

"Cô chủ, phu nhân bị bệnh rồi."

Chaeyoung dừng động tác lau chén trong tay, kìm lòng không đặng nhìn về phía thư phòng, nếu như không phải hôm nay Lee Sun đột nhiên tìm đến cửa thì có lẽ Chaeyoung cũng sắp quên đám người kia luôn rồi.

Kim phu nhân, Lee Sun còn có Jiyeon.

Giọng của Jennie rất thấp, hoàn toàn bình thản như trước đây: "Bị bệnh thì đi bệnh viện đi."


Lee Sun muốn nói lại thôi, cách một cánh cửa và một bức tường mà Chaeyoung cũng có thể tưởng tượng được tình cảnh chật vật của Lee Sun bây giờ.

"Bà ấy muốn gặp cô một lần."

Giọng của Lee Sun bị ép xuống rất thấp, thấp đến độ có thể nghe thấy ngữ khí khẩn cầu hèn mọn bên trong: "Cô chủ, phu nhân... bà ấy đã biết sai rồi. Ba bốn năm này, một mình bà ấy ở Đài Châu không có chỗ nương tựa, vô cùng mong nhớ cô chủ."

Trong thư phòng im lặng rất lâu.

Một lúc sau, giọng Jennie đột nhiên cất lên: "Cút ra ngoài."

Ngay sau đó nàng nhìn thấy Lee Sun cúi đầu ra tới.

Chaeyoung nhàn nhạt liếc nhìn ông ta một cái.

Lee Sun bắt gặp ánh mắt của nàng, dường như muốn nói lại thôi chớp chớp mắt, Chaeyoung không biết ông ta muốn nói cái gì thế là thu hồi tầm mắt lại.

Cả một buổi sáng Jennie tự nhốt mình trong thư phòng không thèm ra ngoài.

Chaeyoung lo lắng ngồi ở bên ngoài, nàng vừa bốc quýt vừa nhớ lại chuyện lúc trước.


Lúc đầu giữa nàng và Jennie đã có cuộc chiến gây gắt, cộng thêm Kim phu nhân quá đáng lúc nào cũng ác ý cay nghiệt nàng, cho nên Chaeyoung cho rằng lúc trước Jennie đưa Kim phu nhân về Đài Châu là kế hoãn binh.

Từ sau khi Kim phu nhân về Đài Châu, trải qua quá nhiều chuyện nên nàng cũng đã ném chuyện đó qua sau đầu, bây giờ xem ra từ lúc đó Jennie chưa từng đến thăm bà ta.

Suy nghĩ kỹ lại thì ngoại trừ xích mích giữa nàng và Kim phu nhân ra thì bức tường ngăn cách giữa hai mẹ con Jennie và Kim phu nhân mới là sợi dây dẫn nỗ lớn nhất.

Nhất là khi Lee Bum còn vu khống hãm hại bảo Jennie không phải cốt nhục của Kim gia, mà là con riêng của ông ta, có lẽ ông ta đã khiến lòng Jennie căm thù bọn họ đến cực hạn, mới quyết định đuổi tận giết tuyệt Lee gia, nhốt Kim phu nhân ở Đài Châu như thế.

Mặc dù cô không thích cha Kim, nhưng trong dòng máu của cô đang chảy trong người là của cha Kim, nên cái chết của cha Kim cô đổ lên mối tư tình của Lee Bum và Kim phu nhân. Nếu hai người bọn họ không có tư tình, có lẽ cha Kim sẽ không bị người ta châm ngòi sau lưng hoài nghi thân thế của Jennie.

Chaeyoung thở dài, nàng bưng dĩa hoa quả đã được cắt gọt sắp xếp gọn gàng đứng dậy đi vào thư phòng.

Cửa thư phòng không đóng kỹ, vẫn như lúc Lee Sun rời đi.

Chaeyoung nhẹ nhàng đi vào thấy Jennie ngồi trên ghế sofa gần ban công ngẩn người.

Không có công việc, không có nhắm mắt dưỡng thần mà chỉ đơn giản ngồi đó ngẩn người.

Jennie trong trí nhớ của nàng hiếm khi có dáng vẻ như thế này, cô dành phần lớn thời gian để làm việc y như một con robot nào đó phát huy hết hiệu xuất cao của mình, giống như hôm nay ngồi đó thư giản chẳng có mục đích gì, lãng phí thời gian như thế không giống với Jennie chúc nào.


Hiển nhiên là có tâm sự.

Chaeyoung vừa đi vào hai bước Jennie đã nghe thấy động tĩnh phía sau lập tức hoàn hồn lại.

Sau đó ngược ánh sáng bên ngoài cười cười với nàng.

Trong lòng Chaeyoung thở phào nhẹ nhõm, cũng cười lại với cô.

Jennie vẫy gọi nàng: "Đến đây."

Chaeyoung đặt dĩa hoa quả lên bàn, đi về phía cô.

Jennie ôm nàng, tư thế ôm người của cô vô cùng bá đạo, đầu tiên là chặn ngang eo nàng ôm toàn bộ người vào trong lòng, sau đó đưa tay từ sau gáy nàng vòng qua trước, ôm lấy toàn bộ phần trên cơ thể nàng.

Chaeyoung gần như là bị cô ôm chặt trong lòng không thể nhúc nhích động đậy.

Jennie cứ thế ôm nàng không nói lời nào, bầu không khí trong phòng hơi ẩm thấp.

Chaeyoung ra vẻ bình thường hỏi: "Chị sao vậy? Không vui sao?"

Jennie vẫn im lặng không nói gì, chỉ là ôm Chaeyoung càng thêm chặt.

Nội tâm yếu ớt, Chaeyoung có thể cảm nhận được nội tâm Jennie đang giãy dụa.

"Em biết vì sao chị cảm thấy có con là chuyện có cũng được mà không có cũng chẳng sao không?"

Chaeyoung ngạc nhiên khi đột nhiên cô lại nhắc đề tài đó: "Vì sao?"

Jennie nhẹ xoa xoa cổ Chaeyoung, nàng đưa tay nhẹ vỗ vỗ lưng cô.

"Khi còn bé, có một khoảng thời gian rất dài chị cảm thấy mình là đứa nhỏ có cũng được mà không có cũng chẳng sao cả."

Nhịp tim Chaeyoung tăng lên nhanh chóng, nàng nhẹ giọng: "Ông nội đặt tên chị là Jennie, chắc chắn nội đã đặt nhiều kỳ vọng vào chị mới đúng, sao chị lại nói mình có cũng được mà không có cũng chẳng sao như thế?"

Jennie lắc đầu, cười khẽ đến độ nàng không nghe thấy tiếng: "Chị không cảm nhận được cái gì gọi là huyết thống tình thân cả."

Cô đỡ lấy bả vai của Chaeyoung, chậm rãi nói: "Khi chị còn nhỏ, mẹ chị chưa từng vì quan hệ máu mủ mà bảo vệ chị hay thể hiện tí tình thương nào, ba chị càng là vì hoài nghi chị không có quan hệ huyết thống mà có ý đồ muốn giết chết chị."

Chaeyoung được cô ôm chặt lấy, không nói chuyện không động đậy nghe cô nói.

Cô vẫn cười nói như cũ: "Quan hệ huyết thống với chị mà nói, giá trị thậm chí chẳng qua chẳng đáng là bao."

Chaeyoung cảm thấy ý nghĩ của Jennie hơi cực đoan: "Ông nội... ông nội đối xử chúng ta rất tốt không phải sao?"

Jennie đột nhiên ngẩng đầu, Chaeyoung không kịp chuẩn bị dung nhập vào trong ánh mắt cô.

Chaeyoung nhìn thấy tia mãnh liệt trong ánh mắt cô, mạnh mẽ đến mức đâm vào nội tâm nàng để nàng hiểu ra được gì đó.

Cuối cùng Jennie cũng chỉ lắc đầu không nói thêm gì.


Làm sao ông nội không bận tâm cho được? Ngay từ đầu đến cuối ông không bao giờ biết rằng bọn họ sẽ không bao giờ có con.

Kim gia căn bản sẽ không có hậu duệ.

Jennie che giấu tâm trạng trong lòng rất nhanh, sau đó cả ngời đột nhiên trở nên nhẹ như mây gió.

"Em nói không sai, ông nội rất tốt với chúng mình, bất kể chúng mình có đưa ra quyết định gì ông ấy đều sẽ ủng hộ chúng mình."

Jennie lại ôm chặt nàng thêm một lần nữa, sau đó giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

Vẻ bối rối dù chỉ hiện lên một giây trong ánh mắt cô thôi nhưng cũng đã bại lộ quá nhiều điều rồi, Chaeyoung cũng giả vờ như không biết gì cả.

Trong lòng bọn họ đều có bí mật, cô cho là nàng không biết, nàng cũng cho là cô không biết nàng đã biết rồi.

Đi đến một bước ngày hôm nay đã không cần phải xoắn xuýt về vấn đề đó nữa.

Ngay cả khi ông nội Kim phản đối họ ở bên nhau vì chuyện đó, thì dựa theo tình hình hiện tại Jennie nhất định sẽ không buông tay.

Lúc trước khi ông nội Kim còn khỏe mạnh cô cũng chưa từng buông tay nàng, huống chi bây giờ ông còn nằm trên giường bệnh.

"Chị có đói bụng không? Ăn chút trái cây nhé?"

Jennie gật đầu.

Hầu hết trái cây trong dĩa đều là quýt, buổi sáng hôm nay Chaeyoung vừa mới oder nguyên một thùng quýt.

Tay nàng sau khi lột quýt tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, khứu giác Jennie nhạy cảm ngửi ngửi: "Hôm nay em đã ăn bao nhiều quả quýt rồi?"

Chaeyoung cúi đầu nhìn ngón tay nàng một tí, đầu ngón tay đều bị nhuộm vàng hết cả rồi: "Không có ăn nhiều lắm. Năm nay quýt ngon lắm chị."

Jennie nửa tin nửa ngờ: "Em sẽ không... mang thai chứ?"

Chaeyoung kinh hãi hít vào một hơi, một lúc sau mới thở ra thật mạnh: "Em đâu biết đâu, em chưa từng mang thai mà."

Hai người liếc nhau một cái, lập tức khởi hành đến bệnh viện.

Bệnh viện tư nhân, giá cả tuy cao nhưng phục vụ chu toàn.

Làm một loạt các cuộc kiểm tra, Chaeyoung chóng mặt bơ phờ trở lại phòng bác sĩ.

Jennie ra vẻ bình tĩnh hỏi bác sĩ: "Gần đây cô ấy vô cùng thích ăn chua, chu kỳ cũng muộn hơn mười mấy ngày rồi."

Hơn mười ngày sao?

Chaeyoung cúi đầu nhìn lịch trong điện thoại, chính nàng cũng không để ý đến đã bị trễ nhiều ngày như vậy rồi.

Bác sĩ đọc hết bản báo cáo bệnh án, nhìn Chaeyoung: "Ừm, mang thai được bốn tuần rồi."

Bác sĩ chỉ một nơi trong tấm hình siêu âm trên bản báo cáo bệnh án: "Ở vị trí này nè."

Chaeyoung vừa nghe thấy thế đã muốn điên lên rồi, đại não trống trơn một hồi mới lấy lại được tinh thần, miệng thì cười nhưng nước mắt lại tự động chảy ra.

Jennie cũng ngu ngơ một hồi lâu, đưa tay ra cầm lấy bản báo cáo, nhìn thấy điểm đen không rõ ràng trên đó, đầu ngón tay đều đang run rẩy hết cả lên.

Bác sĩ cười cười: "Chúc mừng hai vị."

Lúc về nhà, trên đường đi Jennie biểu hiện rất bình tĩnh, nếu không phải lúc mở cửa nhà sai mật khẩu mấy lần thì Chaeyoung thật sự không nhìn ra được nội tâm cô cũng đang kích động vô cùng.

Ngay khi vào được nhà, Jennie lập tức bế nàng lên nằm xuống ghế sofa.

Thân ảnh nhẹ nhàng bao phủ lấy nàng, che lấy ánh sáng bốn phía, nhưng Chaeyoung vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô, hoàn toàn khác với hình ảnh mất tinh thần buổi sáng kia.


Sau khi trải qua trận phấn khích kia thì bây giờ Chaeyoung bình tĩnh hơn Jennie nhiều.

"Chị còn ổn đó chứ?" Nàng đưa tay nhẹ đẩy đẩy cô.

Jennie cúi đầu nhẹ cọ lên trán nàng: "Ừm, chị ổn mà."

Tên này rõ ràng đang lừa thần gạt quỷ, ánh mắt sáng quắc muốn thiếu đốt người khác này của cô cùng với nhiệt độ nóng bỏng ở lòng bàn tay kia bán đứng cô không hề ổn chút nào.

"Nếu không, chị ngồi dậy đi được không? Em sợ chị đè chết em mất."

Thế là Jennie ngay lập tức ngồi dậy, nhưng một giây sau đã đổi Chaeyoung nằm lên người cô.

Chaeyoung"..."

Được rồi, nàng nên im lặng được rồi.

Hưng phấn của người phụ nữ này hôm nay nhất định không thể dừng lại được.

Jennie lẳng lặng ôm ôm nàng, qua một lúc sau Chaeyoung nhịn không được nữa nhẹ giọng hỏi: "Chị có đói bụng không? Em hơi đói rồi."

Jennie hỏi: "Trong nhà còn gì ăn không em?"

Chaeyoung gật đầu: "Trong tủ lạnh còn sủi cảo á chị."

Jennie nhíu mày.

Bình thường hai người bọn họ ở nhà cũng khá lười biếng, lúc nào không muốn xuống bếp nấu ăn sẽ đặt đồ ăn bên ngoài.

Jennie gật gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân đặt nàng nằm xuống sofa: "Em chờ tí chị đi gọi điện đã."

Chaeyoung gật đầu, nàng liếc nhìn quả quýt trên bàn, vừa định với tay ra lấy đã bị cô bắt được, bóp bàn tay mềm mại trong lòng bàn tay mình một cái.

Chaeyoung rút tay về: "Chị làm gì đó?"

"Hôm nay em ăn nhiều quýt quá rồi, ngày mai ăn tiếp nhé."

Jennie gọi điện thì hơn mười phút sau thì chuông cửa vang lên.

Chaeyoung đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy Top dẫn một đám người đứng ở cửa, ngay khi thấy nàng lập tức đồng loạt mở miệng chúc mừng nàng, xém chút nữa đã làm Chaeyoung đứng tim, rồi bắt đầu chỉ huy đám người chuyển đồ.

"Chúng ta dọn đi đâu vậy chị?" Nàng ngồi trong phòng bếp vừa ăn vừa nhìn đám người khiêng đồ ra ra vào vào nhà mình kia.

Jennie ngồi đối diện nàng, đeo kính đọc những điều cần lưu ý khi mang thai mà bác sĩ vừa đưa: "Về biệt thự Kim gia."

Chaeyoung không phản đối việc về đó, chỉ là sao lại đột ngột như thế.

Jennie xem đó là điều hiển nhiên: "Ở đó lớn, có quản gia, đầu bếp, hộ lý chuyên môn còn có chuyên gia dinh dưỡng nữa, về rồi bác sĩ gia đình cũng sẽ đến khám đều đặn hằng ngày."

Chaeyoung cúi nhìn bụng còn phẳng lì của mình: "Chị... có phải quá khẩn trương rồi không?"

Jennie chối bỏ: "Không có." Nói xong cô nhìn thoáng qua Chaeyoung, dưới mắt kính trong suốt kia là ánh mắt nóng như lửa đốt: "Chị chỉ muốn đảm bảo rằng mọi thứ đều an toàn."

Từ sau khi dọn về biệt thự Kim gia, ăn ở quả thật thoải mái hơn trước nhiều, chỉ là thế giới hai người triệt để bị quấy rầy.

Người ở Kim gia nhiều, lại rộng lớn, Chaeyoung nhìn một đám người bận tíu tít khiêng đồ chuyển đồ qua lại mà chóng hết cả mặt, bỏ cuộc đi ra nhà kính trồng hoa lúc xưa kia.

Từ lúc mang thai đến giờ Chaeyoung không có cảm giác gì, ngược lại là Jennie như lâm đại địch.

Tuy miệng cô nói không căng thẳng khẩn trương, nhưng luôn cẩn thận từng li từng tí trong mọi việc có liên quan đến nàng.

"Lỡ bị dị ứng phấn hoa rồi sao?"

Chaeyoung trợn mắt: "Chị đủ rồi nha."

Đêm đi ngủ đầu tiên khi biết tin Chaeyoung mang thai, Jennie hết sức chăm chú hỏi nàng: "Em cảm thấy tư thế nào có thể ngủ thoải mái nhất?"

Đi ngủ mà thôi còn nghiên cứu tư thế làm gì?

Chaeyoung không muốn phiền phức như vậy, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngay khi vừa mới nằm xuống giường.

Mà Jennie quả thật quan sát tư thế ngủ của nàng một hồi lâu mới nằm xuống theo.

Nhưng mà sau khi nằm xuống lại không tài nào ngủ được.

Lần đầu làm mẹ đứa nhỏ, trong lòng Jennie chỉ hận không thể dành tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới đến cho sinh mệnh nhỏ sắp chào đời kia.

Dù sao cũng không ngủ được nên cô lại ngồi dậy kéo áo của Chaeyoung lên nhìn bụng nhỏ của nàng.

Bụng dưới phẳng lì không nhìn ra được bất kỳ dấu vết nào của việc mang thai, thời khắc ấy Jennie đột nhiên hiểu ra được điều gì đó.

Vì sao cha Kim từ bỏ cuộc sống ăn chơi choáng ngợp vàng son hơn hai mươi năm qua của ông ta để về với gia đình sau khi cô được sinh ra, cũng đột nhiên hiểu ra vì sao khi ông ta nghi ngờ mình không phải con ruột của ông ta lại chạy về nước Pháp ngay trong đêm rồi không bao giờ trở về như thế.

Đã từng, có lẽ ông ta đã từng mong chờ mình đến với thế giới này.

Hai ngày trước ba mươi Tết.

Vì một ngày trước đã trở về Kim gia nên sáng hôm sau thức dậy nàng có chút không quen.

Điều kiện ở Kim gia đương nhiên tốt hơn ở chung cư nhiều, bữa sáng cũng rất phong phú.

Không thấy Jennie ở nhà, Chaeyoung vừa ăn sáng vừa hỏi Won quản gia: "Chị Jennie đâu?"

Won quản gia đáp: "Cô chủ ra ngoài rồi ạ."

Chaeyoung gọi điện thoại, từ chỗ Top biết được hai ngày trước Kim phu nhân đã chuyển đến bệnh viện thành phố N rồi, tình huống buổi sáng không tốt lắm, Lee Sun cũng nhiều lần đến tìm Jennie đến bệnh viện thăm Kim phu nhân.

Nàng biết Lee Sun không phải lần đầu tiên đến tìm Jennie, nhưng không mời nổi người đến bệnh viện, lần này Jennie đột nhiên đến bệnh viện, không biết có liên quan gì đến chuyện nàng mang thai hay không.

Giữa trưa Jennie mới về, Chaeyoung vẽ một buổi nên có hơi đau lưng, cô massage cho nàng một tí.

Chaeyoung biết điều không hỏi nhiều, xem như không biết cô đến bệnh viện, vẻ mặt Jennie nhìn vẫn bình thường không có gì khác thường.

Đã trải qua nhiều năm như vậy rồi nàng cũng không làm khó cô, nhưng nàng không có rộng lượng đến độ khuyên nhủ cô hòa giải với mẹ mình.

Rất nhiều người đều cảm thấy bà ta đã bị trừng phạt, cũng biết sai rồi, vì sao nàng không chịu tha thứ cho bà ta?

Chaeyoung cũng không muốn giải thích vì sao không muốn tha thứ.

Trên đời này vốn có rất nhiều chuyện, chỉ những người từng bị tổn thương rồi mới biết tha thứ so với tổn thương, cái nào đau đớn khổ sở hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro