Chap 43: Nhìn Cho Rõ Ông Đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Văn Toàn tỉnh lại đã là giữa trưa, người đàn ông ngồi đối mặt với cô, ôm chặt eo cô, tư thế rất hung hăng.

Ca đêm Ngọc Hải không ngủ, anh mở mắt ra, trong mắt toàn là tơ máu đỏ tươi, nhìn chằm chằm cô gái, nét mặt có phần dữ tợn doạ sợ cô.

“Đi với tôi.” Sáng sớm Văn Toàn đã nghe thấy người đàn ông ra lệnh.

“Không thể.”

Ngọc Hải nắm cằm cô, mang theo du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh, anh nói: “Tối hôm qua tôi đã nói, không thể cho phép em rời xa tôi.”

“NgọcHải, thật sự là càng ngày tôi càng không hiểu nổi chú.”

Văn Toàn gọi cả tên lẫn họ anh, dường như nếu vậy thì khí thế sẽ mạnh hơn chút.

“Em không cần phải hiểu tôi, chỉ cần đi với tôi là được.” Ngọc Hải giờ đang trong trạng thái chán chường sa sút, chỉ mình Văn Toàn có thể khiến anh bình thường chút.

“Tôi sẽ không đi với chú.” Văn Toàn muốn giãy giụa ngồi dậy, nhưng sức lực của người đàn ông quá lớn.

“Tiểu Toàn, tối hôm qua không phải em đã tha thứ cho tôi rồi sao?” Ngọc Hải ngửi mái tóc của cô một cách biếи ŧɦái, anh thở ra hơi nóng, giống mùi của giống đực theo đuổi giống cái.

“Tuyệt đối không thể tha thứ cho chú.” Văn Toàn tát anh một cái.

Ngọc Hải không thấy đau, thậm chí anh còn cảm thấy mình nên bị đánh, hôn mặt cô, anh nói: “Chỉ cần em tha thứ cho tôi, có đánh chết tôi cũng không sao cả.”

“Không thể nào, cả đời này cũng không thể.” Văn Toàn còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông cắn vào miệng.

Ngọc Hải chặn môi cô, anh dùng sức hôn, hơi thở nóng bỏng quấn quít lấy nhau, tìиɧ ɖu͙© tối hôm qua bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nỗi dậy, anh nắm bờ mông cô xoa nắn, cây gậy thịt dưới háng phồng lên chĩa vào bụng cô rồi ma sát.

Lúc đầu lưỡi của anh luồn vào khoang miệng cô, Văn Toàn liền cắn mạnh một cái, cô nhân cơ hội này, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lao xuống giường, rồi chạy như bay tới cửa, cô vội vàng muốn thoát khỏi nơi này.

Cô gái cứ ngỡ mình sẽ chạy được, nhưng vẫn bị bắt lại ở cầu thang,

Hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cây gậy thịt tím đen của Ngọc Hải to khoẻ đáng sợ, qυყ đầυ tiết ra tuyến tiền liệt dịch, anh đè cô gái ở trên bậc thang một cách không có giới hạn, cây gậy thịt cưỡng ép cắm vào nụ hoa.

“Sao chú lại có thể... Tôi muốn về... Ưʍ...” Văn Toàn khẩn trương nhìn đường cầu thang, cô sợ có người bất chợt xuất hiện, lúc này đang là giờ hành chính, nụ hoa mẫn cảm kẹp chặt, hai chân run rẩy.

Ngọc Hải đè cô gái thọc vào nút ra, chỗ kết hợp ở mép nụ hoa mở rộng, anh thấy rõ được phần thịt mềm mại béo mập bị đẩy ra, cây gậy thịt tím đen phối với cửa mình trắng nõn, sự tương phản rõ ràng đánh sâu vào du͙© vọиɠ của anh.

“Tiểu Toàn, em muốn nhìn ©ôи ŧɧịŧ của chú đâm hυyệŧ nhỏ của em thế nào sao?” Ngọc Hải ưỡn ẹo đầm sâu vào, chất lỏng bắn vào tối hôm qua bị bài trừ ra, mép nụ hoa bị đâm hồng phân ra hai nơi, số chất lỏng tràn ra đọng ở chỗ kết hợp, viên tiếng dái của người đàn ông ướt đẫm, bóng loáng tỏa sáng.

“Biếи ŧɦái, chú... A!” Văn Toàn mắng một câu, người đàn ông liền nhấc cô lên, ôm vào trong lòng đâm mạnh.

“Có biết không? Em chưa bao giờ biết hυyệŧ của mình đẹp thế nào, chú thật muốn chơi chết em.” Ngọc Hải ôm cô gái thọc vào rút ra đi về phòng, anh đứng trước tấm kính lớn ở phòng khách, nhìn thấy rõ mồn một cảnh hai người quấn quýt trên cây gậy thịt.

“Không... Ưʍ... Mạnh quá...” Tính cách biếи ŧɦái của anh khiến Văn Toàn sợ hãi, cô bị ôm vào lòng với tư thế đi tiêu của con nít, hai chân gập lại một nửa, bờ mông vênh cao, chờ người đàn ông kéo chân ra, chỗ kết hợp liền lộ | hết trong gương.

Cơ thể màu đồng cổ của người đàn ông oai phong rắn chắc, cả người cô gái lơ lửng trên không dựa vào ngực anh, một đen một trăng, bổ trợ cho nhau, cương dương và âm nhu dung hợp, thân thể quấn quýt phơi bày nɧu͙© ɖu͙© trần trụi.

“Nhìn cô bé của em đi, bị ©ôи ŧɧịŧ lớn của ông đây đâm lòng cỡ nào.” Ngọc Hải ưỡn ẹo cắm mạnh, nụ hoa nhỏ mở rộng, thịt non bên trong bị chèn ra, mép nụ hoa đỏ ửng, anh tách ra, dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong bắn “Phụt phụt” ra ngoài.

“Không... Không...” Văn Toàn nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ của mình chút nào, nhưng người đàn ông đâm quá mạnh, hình ảnh nụ hoa nhỏ bị đâm tách ra khắc sâu vào đầu.

Trong gương, cửa mình của cô gái bị thân gậy lớn tím đen banh ra cực hạn, hai cánh hoa ứ máu sưng lên, Ngọc Hải tách miệng nụ hoa, anh nhìn của mình bắn dâʍ thuỷ rải rác trong gương, đầm vừa vội lại nhanh, hơi thở nóng bỏng, là cái đồng dâʍ đãиɠ này của cô gái đã quyến rũ khiến tâm trí anh lạc lối.

“Xít! Toàn là nước, thật muốn suốt đời này em không thể rời xa ©ôи ŧɧịŧ lớn của chú.” Ngọc Hải dùng đầu lưỡi vừa liếm vừa ma sát cổ cô gái, anh rất muốn cắn xuống, nuốt sống cô gái.

Du͙© vọиɠ chiếm hữu của người đàn ông thật đáng sợ, Văn Toàn bị chấn động, cô nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh, cặp mông vểnh cao bị đóng chặt ở phần đáng người đàn ông không thể động đậy, cây gậy thịt tím đen to khoẻ về vài vòng vào ra cửa mình.

Ngọc Hảicắn lỗ tai cô gái, nước miếng ấm áp thấm ướt vành tai, vóc người cường tráng phồng lên cơ bắp cuồn cuộn, trong gương hai chân anh hơi khuỵu xuống, vênh mông đụng vào nụ hoa nhỏ, anh đâm quá mạnh, một lượng lớn dâʍ thuỷ bắn ra, ướt hết gương.

“Đi theo tôi được không, Tiểu Toàn, chú sẽ trao cả tính mệnh cho em.” Giọng nói của Ngọc Hảichứa đựng tình cảm bị thương sâu đậm, nhưng động tác lại càng lỗ mãng hơn, cây gậy thịt căng cứng lần nào cũng cắm vào chỗ sâu nhất, hai viên trứng gái cực lớn dưới háng cũng nóng lòng muốn chen vào nụ hoa nhỏ ma sát.

“Tôi không cần... Ưʍ... Chú đúng là khốn kiếp...” Văn Toàn hận người đàn ông không tuân thủ ước định của hai người, hận người đàn ông không tìm cô trước, cũng hận mình ti tiện, lúc này còn thích anh.

“Tôi không chỉ khốn kiếp, mẹ nó tôi còn không biết xấu hổ, chỉ cần em theo tôi và tha thứ cho tôi, cái gì tôi cũng cho em.” Ngọc Hải chẳng quan tâm được nhiều vậy nữa, anh có thể không cần bất cứ thứ gì, nhưng cô gái thì cần.

Văn Toàn không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ chết người này, cô mở to mắt, người đàn ông thọc vào nút ra trong gương đầy ngỗ ngược, nụ hoa nhỏ của mình bị đâm tách ra, có thể nhìn thấy cả phần thịt hồng dâʍ đãиɠ, cửa mình nới lỏng lộ ra hết dưới ánh mắt của anh, cô không chịu được lực đạo này, run rẩy nói: “Chú đừng đâm, tôi... Ưʍ... Tôi...”
Ngọc Hải tách mép nụ hoa, ngón tay khay lên xuống, thân gậy to thọc vào rút ra nhanh hơn, viên trứng dài cực lớn đụng mép nụ hoa phát ra tiếng “Bạch bạch”, cường độ mạnh khiến bờ mông cô tê dại, cô rêи ɾỉ ra tiếng, cả người co giật.

“Tiểu Toàn, mẹ nó cái gì tôi cũng cho em, vì sao không thể tha thứ cho tôi chứ.” Ngọc Hải cắn răng đong đưa vòng eo, miệng của mình bị gậy thịt đâm ra bọt trắng, dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra, qυყ đầυ đâm sâu vào điểm mẫn cảm trong cơ thể, cô gái lắc lư cơ thể, nụ hoa nhỏ bị ma sát dữ dội.

“Không được... Được rồi... Ưʍ... Tha cho tôi đi...” Văn Toàn trợn trắng mắt, cơ thể run rẩy, người đàn ông liên tục đâm sâu, xỏ xuyên gần một tiếng rồi, cô kêu ra tiếng, mép nụ hoa chấn động.

Trong khoảnh khắc cô gái bắn xối xả, Ngọc Hải rút cây gậy thịt tím đen ra, đồng thời, nụ hoa nhỏ của cô cũng mở rộng, bắn lượng lớn chất lỏng ra từ cái đồng dâʍ đãиɠ, tưới hết lên trên giường, cơ thể trắng nõn co giật, phun mười mấy giây mới dừng lại.

Qυყ đầυ sát ở mép nụ hoa bị nhỏ giọt toàn là nước, Ngọc Hải nhìn nụ hoa nhỏ mở rộng, anh cắn răng đút nguyên cây vào.

“Ưʍ... Chú rút ra đi... Đừng...” Văn Toàn không dám lộn xộn, cô cảm thấy người đàn ông lại đâm vào thêm chút, nụ hoa nhỏ lại muốn bắn.

Ngọc Hải vẫn còn sót lại chút nhân tính, sau mấy trăm cái đâm mạnh, có xúc động bắn tinh, vội vàng rút ©ôи ŧɧịŧ ra.

Thà cô gái xuống, dựa vào gương, anh nhanh chóng tuốt, qυყ đầυ chĩa vào khuôn mặt cô.

“Hừ... Phụt... Phụt... Ưʍ...” Côи ŧɧịŧ tím đen của Ngọc Hải căng phình cực hạn, gân xanh nổi lên, anh gầm gừ ồm ồm, lỗ tiểu nhắm vào cô gái, lực bắn mạnh mẽ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đục phun lên mặt, toà ra mùi tanh tươi nồng nặc, một ít bắn lên gương, nhưng vẫn nhỏ giọt trên mái tóc cô.

Ca người toàn là mùi đàn ông, có lẽ Văn Toàn đã tắm bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙, cô không còn sức đâu để động đậy, người đàn ông bóp qυყ đầυ, dường như muốn tống hết tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro