Chap 15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ còn vài ngày nữa là Hanbin tốt nghiệp, vì thế đang trong lúc cậu hết nằm lại ngồi trên sofa chăm chỉ viết luận văn tốt nghiệp thì ông bà Koo đến. Hai người họ bàn về việc tổ chức tiệc tốt nghiệp cho cậu, thế nhưng cậu từ chối.

"Dạ không cần đâu ạ, trước giờ con chưa từng tổ chức tiệc gì cho mình nên thấy rất ngại còn phiền ba mẹ nữa, nên con nghĩ cứ để con đi ăn với bạn bè một bữa là được rồi."

"Hầy, con nói vậy sao được. Dù sao con cũng là "con dâu" của Koo gia ta, sao để con làm sơ sài trong ngày quan trọng như vậy được?" Bà Koo hiền hòa nói.

"Dạ con hiểu ba mẹ lo cho con, nhưng là ở trong nhà thì mọi người xem con là "con", nhưng người ngoài họ không biết, với lại con thấy mấy chú mấy bác cũng không thích con lắm nên nếu mời họ tới thì chỉ làm họ thêm khó chịu mà thôi." Hanbin giải bày.

BonHyuk lúc này mới lên tiếng: "Nếu cậu ấy không thích thì chúng ta cũng đừng ép, hay hôm đó con nói chị bếp làm một bàn thức ăn, mời ba mẹ đến được không?"

"Không được." Ông Koo phản đối. "Hôm đó ba đặt nhà hàng, tới giờ thì hai đứa đến, được chứ?"

Thế là buổi tiệc tốt nghiệp của Hanbin đã được sắp xong.

Hyuk nhận được điện thoại của LEW, anh ta hỏi vì sao đã rất lâu rồi không thấy hắn tìm đến cùng anh ta nói chuyện, lại còn cắt đứt nhiều mối quan hệ với mỹ nữ bên ngoài. Hyuk thấy anh ta trách móc, liền đến quán Bar cùng anh ta chén tạc chén thù rồi tâm sự.

"Sống chung được nửa năm rồi, ông thấy sao?" LEW thâm tình hỏi.

Hyuk lắc lắc ly rượu trong tay, đáp: "Tôi cũng không biết nói sao nữa. Có lẽ bây giờ đã quen."

"Yêu rồi đúng không?" LEW cưòi khà khà. "Nói cho ông biết, thói quen đôi khi còn đáng sợ hơn cả yêu. Bởi vì khi có người nào đó tạo cho mình một thói quen nhìn thấy họ mỗi ngày, rồi đến khi họ rời đi, mình sẽ không thể trở lại cuộc sống như ban đầu được nữa."

Hyuk nói: "Ông đừng nói quá, tôi không nghĩ phức tạp đến vậy. Chỉ là quen rồi không khó chịu nữa thôi."

"Thế sao ông bỏ mỹ nữ?" LEW thấy khó hiểu ở điểm này, trước đây Hyuk một tuần không gặp mấy cô ấy ba lần sẽ không tập trung làm việc được, nói chuyện thì cáu gắt vô cùng.

"Không thích nữa." Hyuk đáp rất dửng dưng.

"Vậy đổi vị đi, tôi giới thiệu cho cậu vài em trai đáng yêu dễ thương." LEW chỉ tay. "Đằng kia đó, thấy không? KiYoung, SeungJi, hai cậu đó là MB xuất sắc của quán."

Hyuk nhìn theo tay của LEW, thấy hai cậu trai kia thì lắc đầu ngao ngán. Cả người dẻo quẹo, nói giọng buồn nôn. Hắn phất tay bảo không cần.

"Vậy giờ cậu muốn thế nào?" Hyuk chịu khó hỏi.

"Không muốn thế nào cả. Tôi về đây, giờ chắc Hanbin đã về rồi." Hắn đứng dậy, bỏ xấp tiền lên bàn.

LEW nhìn mấy tờ tiền mệnh giá lớn, hơi mỉm cười. Người bạn này vô cùng sòng phẳng, nhiều lần anh bảo là anh em đến uống rượu thì không cần trả tiền, mấy người bạn khác thì vô tư đến đi, riêng hắn thì lần nào cũng trả tiền, mà toàn trả dư. Có điều câu cuối mà hắn nói khiến anh nổi lên nghi vấn trong lòng, chẳng lẽ...người anh em của anh đã yêu cậu trai kia rồi sao?

Hyuk tinh thần thoải mái lái xe về nhà, dường như bộ não của hắn đang phát tín hiệu có người chờ ở nhà nên phải mau về. Trong lòng vui vẻ, hắn thậm chí còn huýt sáo.

Đến ngã tư thì phải dừng xe chờ đèn đỏ. Khu phố sầm uất, người qua kẻ lại nườm nượp, mấy quán ven đường kinh doanh rất thuận lợi. Hắn vô tình lướt mắt qua một cửa hàng trà sữa nọ, trông thấy ai hệt như Hanbin đang ngồi ở đó. Cậu không ngồi một mình, bên cạnh còn có người nhưng vì phần đó bị cánh cửa gỗ khắc hoa văn che khuất. Tuy rằng cách khá xa nhưng hắn trông thấy cậu cười rất tươi, còn cầm muỗng đút cho người kia ăn cái gì đó nữa.

Còn định tiếp tục theo dõi, xe ở đằng sau đã bóp còi inh ỏi, bởi đèn đã chuyển sang xanh rồi. Hắn đành phải lái xe rời đi.

Khi về nhà, Hanbin vẫn chưa về. Hắn vô cùng tức giận, gọi điện thoại cho cậu, cậu bảo sẽ về ngay.

Khi Hanbin về đến, vẫn là chiếc áo thun trắng đen ban nãy hắn nhìn thấy, khiến tâm tình hắn càng nặng nề hơn

"Cậu đi đâu về?"

"Gì, anh quản tôi à?" Hanbin hỏi lại.

"Tôi chỉ muốn biết cậu đi đâu về?" Hyuk gần như gầm lên.

"Anh đi đâu về, có bao giờ anh báo cho tôi biết không? Mà tôi cũng không hỏi, cớ gì anh hỏi tôi?" Hanbin đi thẳng lên lầu.

Hyuk đứng bên dưới, tâm tư hoàn toàn trống rỗng. Rõ ràng ban nãy còn rất tốt, chỉ nói chuyện vài câu đã trở nên tồi tệ thế này.

Nhưng cũng phải thôi, hắn đâu có quyền gì quản cậu. Bản hợp đồng kia...haizz, mỗi lần nghĩ tới, hắn thấy thật giống như lấy đá đập chân mình.


Sau khi dự xong lễ tốt nghiệp, Hanbin cùng bạn bè đi ăn, sau đó hát karaoke cho đến tối.

Hyuk mặc quần áo chỉnh tề, xem đồng hồ đã 19h mà Hanbin vẫn chưa thấy về đến. Hẹn ba mẹ là 20h thì đến nhà hàng, bây giờ không về tắm rửa chuẩn bị, lát nữa đi làm sao kịp?

Hắn lấy di động ra gọi cho cậu, gọi đến tận năm cuộc mà vẫn không ai nghe máy. Ngồi chờ 20' vẫn không thấy gọi lại, hắn bắt đầu gọi tiếp.

Lần này thì cậu nghe máy, nhưng bên kia rất ồn ào, dường như là ở hàng quán ven đường nào đó.
"Gì vậy?"

"Cậu đang ở đâu?"

"Tôi không thích nghe câu này." Hanbin hơi cáu, cậu đã nói nhiều lần với hắn rằng cậu không muốn tiết lộ chuyện riêng tư như "ở đâu, làm gì".

"Gần tới giờ hẹn với ba mẹ rồi, cậu không về chuẩn bị làm sao kịp?" Hyuk tuy muốn tức giận nhưng lại không thể tức giận.

"Lát nữa tôi về."

"Lát là chừng nào? Cậu đang ở đâu, tôi đến đón."

"Không cần." Sau đó tự động tắt máy.

Hanbin vô tư ngồi nói chuyện rồi ăn uống với bạn, hoàn toàn không để ý gì đến chiếc điện thoại kia nữa. Không phải là cậu không sợ thất hẹn với ba mẹ, chỉ là hôm nay cậu đang cao hứng vui chơi cùng bạn bè, không thích bị quấy rầy.

Những tưởng còn có thể ở lại lâu hơn, nào ngờ chỉ trong vòng 15' sau, Hyuk đã lái xe tới "phố ăn vặt", còn đi vào ngay quán mà Hanbin đang ngồi.

"Hanbin." Hắn gọi.

Hanbin ngồi đưa lưng về phía cửa nên không thấy, chỉ có ba người bạn ngồi cùng đều nhìn thấy Hyuk.

Trông thấy hắn đến, cậu có chút mất tự nhiên, còn bạn bè cậu đều gật đầu chào hắn, hắn chỉ lo nhìn cậu, không có đáp lại.

"Sắp trễ giờ rồi, cùng tôi về." Hyuk nói.

Hanbin trong lòng tràn ngập bực bội, nhưng cũng đành đứng lên. Lúc Hyuk quay đi, cậu nhỏ giọng nói với một trong hai cô gái ngồi cùng bàn:

"Anh về nhé!"
Cô gái khẽ gật đầu, Hanbin gửi lại một nụ cười rồi mới chịu rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro