10 To Bloom In Darkness-Selkie_de_Suzie

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Selkie_de_Suzie

Bóng tối vẫn ngự trị trong phòng ngủ khi Marianne tỉnh dậy, đôi mắt lờ đờ chớp chớp vẫn còn đọng nước mắt. Đã muộn, rất lâu sau khi cô lần đầu tiên đâm vào Rừng, nỗi đau khổ khiến cô trở nên vụng về và mù quáng trước màn đêm xung quanh...

Cô duỗi người, cột sống cong lại và căng ra như một cánh cung. Không có gì ngạc nhiên khi cô đã ngủ như vậy, xét đến việc cô và Bog đã nói chuyện quá lâu và sự mệt mỏi về mặt cảm xúc của cuộc trò chuyện đó. Từ cửa sổ, Marianne có thể thấy màu xanh tím của bầu trời báo hiệu chạng vạng đã đậm dần thành màu xanh đen như mực của ban đêm thực sự, màu bạc của mặt trăng tắm Khu rừng bên dưới trong ánh sáng phát quang quen thuộc. Nụ hoa cô lấy ở Biên Giới nằm trên bậu cửa sổ, những cánh hoa vẫn hơi khép lại nhưng mềm mại và đáng yêu dưới ánh trăng...

Marianne thở dài thật sâu, bị kẹt giữa cơn buồn ngủ còn lại và lòng biết ơn thuần khiết, chân thành. Cô đã lo trời đã gần rạng sáng nhưng dường như chỉ mới khoảng nửa đêm. Thời tiết mát mẻ hơn nhiều so với trước đây và cô khá thoải mái, không muốn quay lại Vương quốc Tiên vào lúc này. Cô muốn ở lại đây, quấn chặt trong bóng tối và ở gần Bog càng lâu càng tốt...

Bog...

Cô nhẹ nhàng lùi ra để nhìn về phía Vua Rừng Bóng Tối đang nằm bên cạnh, vẫn chìm trong giấc ngủ sâu.

Bog nằm dài trên giường, cao gầy và chân tay lỏng lẻo mà chỉ có một giấc ngủ mới có thể làm cho anh được. Một cánh tay dài vẫn cuộn về phía cô từ nơi anh đã ôm cô vào lòng, ôm cô vào lòng để an ủi cô, cử chỉ đó là một lời hứa ngầm.

"Đừng rời xa em."

" Không bao giờ. "

Marianne im lặng quan sát anh, đôi mắt cô ngắm nhìn khuôn mặt anh, giấc ngủ mang đến cho anh một sự cởi mở chưa từng xảy ra khi anh còn thức. Đôi mắt màu hạt dẻ khó hiểu nhìn vào anh - quai hàm rắn chắc, rắn chắc, chiếc mũi thon gọn, đôi lông mày rậm che khuất đôi mắt tuyệt đẹp đó, giờ đã khép lại trong giấc ngủ, góc nhọn của gò má cao, mái tóc dài thanh lịch. đường cổ họng của anh...

Đôi mắt cô dừng lại ở miệng anh, vào đôi môi đầy đặn đó là sự kết hợp kỳ lạ giữa thô ráp và mềm mại. Đôi môi mở ra khi anh thở, lặng lẽ và đều đặn, để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn đã vô số lần đánh dấu cô trong lời tuyên bố ban đầu về ham muốn và tình yêu, và Marianne cảm thấy tim mình thắt lại dữ dội đến mức cô phải hít một hơi dài, chậm và sâu.

Thật kỳ lạ...cô chắc chắn đã không nghĩ anh đẹp trai, hay bất kỳ sự hấp dẫn nào, khi họ gặp nhau lần đầu, cái đêm cuồng nhiệt đó cách đây rất lâu.

Thành thật mà nói, cô sẽ tự hỏi về sự tỉnh táo của mình nếu cô làm vậy , nhìn anh bước ra từ bóng tối và sương mù để đe dọa gia đình và bạn bè cô như một con thú mà truyền thuyết luôn miêu tả về anh. Anh từng là nỗi kinh hoàng của Rừng Tối, Vua Bog hung dữ, tàn nhẫn và đáng sợ, kẻ có vùng đất khiến cô sợ hãi.

Chắc chắn không ai có thể buộc tội họ yêu từ cái nhìn đầu tiên. Lờ mờ trước cô, hung dữ và kiêu ngạo trong cơn thịnh nộ của anh khi cô đấu tranh vô ích với lũ yêu tinh của anh, tái nhợt trước sự bất lực của cô, Bog có vảy và đen sạm, gầm gừ và đáng sợ, đôi mắt xanh của anh trừng trừng nhìn cô khi anh đưa ra các ý kiến của mình.

Anh vẫn là những thứ đó... nhưng gớm ghiếc?

"Anh không ghê tởm."

"Bog, anh là người đẹp nhất mà em từng biết."

Lúc đó cô đã có ý như vậy và bây giờ cô cũng có ý như vậy. Gai góc, đáng sợ và hung dữ, nhút nhát, vụng về và dịu dàng, Bog chính là Bog, yêu tinh đã chiếm được lòng tin của cô và khiến cô dám yêu lần nữa, tất cả chỉ sau một đêm. Bog là Bog, và...

Marianne ngước nhìn anh, và ngắm nhìn khuôn mặt đó, từng đường nét. Một tiếng thở dài run rẩy, chân thành và choáng ngợp, thoát ra từ trái tim cô qua đôi môi.

Với tất cả trái tim và tâm hồn, cô muốn anh.

Bog đột nhiên cựa quậy, lẩm bẩm ngái ngủ và nhăn nhó, trước khi rùng mình thở dài thật sâu và mở mắt ra. Anh nheo đôi mắt buồn ngủ trước khi dán mắt vào Marianne khi cô tiếp tục quan sát anh, ánh mắt cô mãnh liệt và đầy cảm xúc.

"...Chào,"

Cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng anh khàn đặc như tiếng thì thầm trong cơn buồn ngủ. Trái tim Marianne co thắt một cách kỳ lạ khi nhìn thấy đôi mắt xanh vô cùng dịu dàng và ấm áp của anh ngay cả khi anh chớp mắt để xua đi giấc ngủ, và cô thấy mình không thể trả lời được.

Anh nhấc mình lên khỏi giường một chút và duỗi người, trước khi bẻ cổ như thường lệ, rên rỉ khe khẽ. Anh nhìn cô, và sự im lặng liên tục của cô cuối cùng dường như cũng ghi nhận được ấn tượng của anh. Vẻ mặt vẫn còn choáng váng của anh trở nên tỉnh táo hơn cùng một chút với sự lo lắng, quan tâm.

"...Em có thấy ổn không? Em...em có cần rời đi sớm không?

Cô muốn nói rằng mặc dù cô vẫn còn mệt mỏi sau cuộc nói chuyện tự vấn tâm hồn mà họ đã có, nhưng gánh nặng về bí mật bị chôn vùi từ lâu cuối cùng đã không còn đè nặng lên cô, vì vậy đúng vậy, cô thực sự ổn.

Cô muốn nói rằng cô không muốn quay trở lại Vương quốc của mình, với cha cô và hậu quả của cuộc đối đầu giữa họ, cho đến khi bình minh ló dạng trên bầu trời, và điều đó vẫn còn rất xa.

"Em yêu anh" Marianne nói.

Cô không có ý nói thế.

Trái tim, ruột gan và mọi thứ của cô thắt lại vì sốc, và cả hai đều cứng đờ, cả hai đều nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cô thực sự nói điều đó với riêng anh.

Đôi mắt mở to của Bog đã không còn chút buồn ngủ nào còn sót lại và má Marianne đỏ bừng khi cô điên cuồng nhìn đi chỗ khác.

"Em - ừm - ý em là - kiểu như, trong trường hợp bây giờ nó chưa rõ ràng , mà - ừ - anh biết gì không? Chúng ta có thể coi như đây là em đang nói mớ. Chúng ta hoàn toàn có thể làm điều đó và không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa -"

"Marianne -"

"...Hoặc chúng ta có thể nói rằng đây chỉ là sự tưởng tượng của chúng ta, và mọi thứ sẽ..."

"Marianne."

Anh vương tay nắm lấy mặt cô và nhẹ nhàng kéo lên để nhìn anh, còn Marianne đứng yên khi cô nhận ra vẻ mặt của Bog. Đúng là có sự lo lắng, và đôi mắt anh ánh lên vẻ dễ bị tổn thương, nhưng có một sự chắc chắn ở đó khiến cô nghẹt thở.

Giọng của Bog nhẹ nhàng và thô ráp, tất cả là vì cô.

" Ta cũng yêu em."

Và bây giờ đến lượt Marianne nhìn chằm chằm, mắt mở to và sửng sốt. Anh ấy...

Bog nhìn vào đôi mắt mở to và khuôn mặt lạnh lùng của cô, anh dường như co rúm lại, mắt liếc xuống, cắn môi.

"Ta... ta chỉ..."

Anh nhìn cô lần nữa và giọng anh nghẹn ngào. Anh nhăn mặt và rút tay lại, mặt anh đỏ bừng.

"Điều đó - đừng bận tâm, em nói đúng, cả hai chúng ta đều.."

"Anh yêu em?"

Giọng của Marianne thật khó đọc, đó vừa là một câu khẳng định vừa là một câu hỏi. Đôi mắt cô rực cháy một cách kỳ lạ trên khuôn mặt khi cô nhìn chằm chằm vào anh, gần như tàn nhẫn.

Bog lùi lại một chút, nhưng Marianne đã tóm được cổ tay anh, cô nắm chặt một cái kẹp. Anh nhìn vào mặt cô, rõ ràng là đang định đưa ra một lời bào chữa lóng ngóng khác, sắp bào chữa cho bất kỳ sự sỉ nhục nào nữa, thì có điều gì đó trên nét mặt cô, điều gì đó đã thoát ra khỏi sự tuyệt vọng mãnh liệt, cháy bỏng, khiến anh dừng lại.

Ánh xanh biển sâu thẳm của anh nhìn sâu vào màu hổ phách rực sáng của cô và Bog dường như mềm lòng hơn khi nhìn thấy cô, Cô gái cứng rắn của anh với tất cả sự dịu dàng được giấu kín một cách tuyệt vọng.

" Với tất cả trái tim ta"

Anh thì thầm, giọng thô ráp của anh trầm trầm và chắc chắn. Sau đó miệng anh nhếch lên thành một nụ cười nghiêng nghiêng mà cô vô cùng yêu thích.

"Và...ừ..ta...hgm"

Miệng Marianne nghiền nát miệng anh, nuốt chửng lấy lời của anh và ngay sau đó, tất cả những gì Bog có thể làm là theo kịp cô khi cô hôn anh - không, cô không hôn anh. Nụ hôn là ngụ ý tình cảm nhẹ nhàng, ngọt ngào và uể oải. Cô thì đang ngấu nghiến anh, chiếm đoạt và khám phá từng tấc miệng anh bằng môi, răng và lưỡi của cô, nóng bỏng, sâu sắc và tham lam đến mức thèm khát như bất kỳ con yêu tinh nào, những ngón tay hung dữ cào cấu anh trong thèm muốn.

Bog rên rỉ dày đặc và bất lực trong miệng khi Marianne nhận và đưa ra thành từng phần bằng nhau, lưỡi cô vuốt ve lưỡi anh, quắn chặt lấy lưỡi anh, răng cô cắn chặt môi anh, mở miệng anh sâu hơn để nếm anh, chiếm hữu anh, tất cả của anh, cô muốn anh.

Cuối cùng khi họ tách ra sợi chỉ bạc nối liền cả hai ánh lên trong bóng đêm huyền ảo, hơi thở của cả hai trở nên nặng nề, Marianne run rẩy dựa vào ngực anh, đôi mắt của Bog có màu xanh sáng choáng váng tuyệt đẹp đến nỗi cô quay cuồng khắp nơi. Cô bám chặt vào anh, cố thở, cố diễn đạt bằng lời những gì anh đã làm với cô, những gì anh khiến cô cảm thấy, nhưng những từ duy nhất có thể bắt đầu bao hàm chiều sâu tuyệt đối của điều đó là...

"Em yêu anh"

cô vừa nói vừa ngước lên nhìn anh, đôi mắt cô mờ đi bởi ham muốn, giọng cô thở hổn hển, gần như vỡ òa vì xúc động.

"Em yêu anh, Bog , em...em yêu anh rất nhiều..."

Bog nghiêng đầu ngắm nhìn lại cô như thể cô không có thật, như thể cô là một phép thuật đẹp đẽ và nguy hiểm hơn bất kỳ loại Thuốc độc nào. Khi anh thì thầm tên cô, nó giống như một câu thần chú.

" Marianne... Marianne..."

Quá choáng ngợp và không biết nói gì khác, Marianne chìm vào hành động chắc chắn, nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt, nghiêng đầu lên hôn anh như thể đó là điều duy nhất giữ anh ở đó.

Lần này cô hôn anh rất nhẹ nhàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy môi anh, khóe môi, đôi môi hơi hé mở đang chờ đợi cô, Bog luôn thích sự chủ động của cô và cảm giác mà cô mang lại cho anh. Lưỡi Marianne dễ dàng xâm nhập vào miệng Bog, ném hương vị của anh, hương vị khiến cô nghiện ngập, lưỡi cô khéo léo quấn vào lưỡi anh, liếm và mút nhẹ, Bog ấn vào lưỡi cô và dùng tay vuốt ve cô, nụ hôn bắt đầu sâu hơn. Cô dịu dàng và đói khát, móc những ngón tay tuyệt vọng vào sau đầu anh trong khi bàn tay còn lại của cô cào vào lưng anh, kéo anh lại gần nhất có thể và đúng vậy , được rồi, cô chắc chắn đang cưỡi trên người anh, điều đó hoàn toàn đã xảy ra. Cả hai ậm ừ rên lên chấp nhận niềm đam mê ham muốn dần lớn lên của nhau.

Đôi cánh của họ điên cuồng, đôi cánh của anh co giật và đập như điên, còn đôi cánh của cô run rẩy và rung rinh như thể bị cuốn vào cơn bão của chính họ, và có lẽ họ cũng như vậy, những cảm xúc của cô cũng bùng nổ trong cô như vậy. Cô bị cuốn vào cơn bão tố của dục vọng, ham muốn...

"Em yêu anh"

Cô hơi tách khỏi anh mà thì thầm vào tai anh trước khi cắn vào đó và kéo những nụ hôn xuống cổ anh, Bog phát ra một tiếng rên nhỏ, móng vuốt của anh ôm vào hai bên eo cô.

"Em yêu anh"

Cô rên rỉ giữa hai hàm răng nghiến chặt khi móng vuốt của anh kéo mạnh xuống giữa đôi cánh của cô, đầu cô cúi xuống trong sự đầu hàng cuồng nhiệt, thở hổn hển khi miệng anh cắn vào cổ cô, đánh dấu độ dốc mượt mà, thanh lịch của cổ cô, những chiếc răng nanh của anh chạm cổ cô, ngọt ngào, tương phản sắc nét với chiếc lưỡi mềm mại của anh khi nó lướt qua làn da đó, nếm thử cô một cách triệt để.

"Em yêu anh"

Cô thì thầm trên môi anh khi cô ngồi dậy, áp mặt mình vào anh, trước khi chiếm lấy miệng anh một lần nữa trong một nụ hôn tuyệt vọng, thống trị và cầu xin, vẫn chưa đủ, cô vẫn phải nói với anh -

"Bog, em yêu anh , em yêu anh nhiều lắm -"

Bog cắn môi cô kéo mạnh khiến cô thở hổn hển khi cơn đau ngọt ngào xuyên qua người cô, giữa môi anh, răng nanh và bàn tay anh, anh biết phải làm gì để khiến cô yếu đuối vì ham muốn, ướt đẫm vì ham muốn, hoàn toàn mềm yếu với niềm vui -

"Ta yêu em"

Anh gầm gừ trong miệng cô, và Marianne héo rũ trong vòng tay anh, run rẩy như một chiếc lá. Giữa những lời đó và giọng nói đặc sệt của anh - cô đã nghĩ trước đây mình đã khốn khổ vì thiếu thốn tình yêu, nhưng giờ...

Bog tiếp tục, giọng khàn khàn và tuyệt vọng.

"Ta yêu em nhiều lắm,...Marianne , ta..."

Giọng Bog lắp bắp khi cô trườn mình lại gần anh hơn, trượt và cọ vào anh, và khi anh nói lại, nó vỡ vụn một cách đẹp đẽ, tan vỡ một cách lộng lẫy.

"Ugh...Cô gái cứng rắn, em là tất cả..."

Lời cuối cùng đó gần như là một tiếng nức nở, và Marianne bóp nghẹt nó bằng môi mình, những nụ hôn của cô nồng nàn và nóng bỏng khắp mọi nơi , đường cong của mũi anh, góc nhọn của má anh, đường quai hàm rắn chắc của anh, độ nghiêng của tai anh, sự tắc nghẽn trong cổ họng anh, ở mọi nơi cô có thể chạm tới. Không có gì bị bỏ quên, cô muốn thể hiện tình yêu lên từng tấc cơ thể của anh, cho anh thấy...

Cả hai đều thích hành động hơn lời nói, tham lam hơn những câu nói vấp váp, nhưng giờ đây họ không thể im lặng , khao khát bù đắp cho mọi cơ hội đã bỏ lỡ để nói điều này, mọi cơ hội bị bỏ lỡ. Những tiếng thì thầm và rên rỉ chồng lên nhau, đuổi theo nhau giữa những hơi thở rời rạc, thở hổn hển và những nụ hôn sâu, tuyệt vọng, đói khát và chân thành -

"Ta yêu em...ta yêu em, ta yêu em nhiều lắm, em là tất cả của ta... em thật tuyệt vời đến lạ thường, em thật hoàn hảo...ta không bao giờ muốn ngừng chạm vào em, ta không bao giờ muốn ngừng nếm thử..."

"uh... Bog...ugnh..."

" uhh... Cô gái cứng rắn...làm ơn làm ơn... "

Marianne há miệng để thở, toàn thân cô run lên dữ dội, còn Bog thì chẳng giúp được gì cả, ngoại trừ việc anh tuyệt vọng ôm chặt cô vào lòng, không hề phản đối việc cơ thể cô ghim anh vào rêu. Cô cố gắng tập trung, cô thực sự đã làm được.

"Bog, em..."

Bog tiến tới như một con rắn, ngoạm lấy tai cô, cắn nó với một tiếng gầm gừ đầy dục vọng.

Marianne rên rỉ, đôi mắt cô chớp chớp và đôi cánh cô run rẩy khi lưỡi anh vuốt ve đường cong của tai cô. Bằng cách nào đó cô xoay sở để nghiêng người đi, lờ đi cơn đau nóng rát ở dưới. Tuy nhiên, sẽ sớm thôi, sớm thôi...

"Bog, đợi đã, làm ơn...em cần..."

Bog vừa cắn vào cổ cô, và Marianne đẩy anh ra nhẹ nhàng nhất có thể khiến anh ngã phịch xuống giường với một cú đập không thương tiếc răng nanh nhe ra, đôi mắt sáng rực và xanh lam đầy khao khát đầy dục vọng. Anh trông thật hoang dã một cách cuồng nhiệt, vậy mà anh lại ở đây, ở bên dưới cô, để cô đối xử thô bạo với anh...

"Hả...-"

Bog cố gắng thoát ra, hơi thở dồn dập, nóng bừng, lời nói đứt quãng

"...Sao thế?"

Marianne cố gắng bình tĩnh lại, trái tim cô lúc này đang đập loạn vì những lý do hoàn toàn khác với mọi ham muốn thiêu đốt. Nhưng cô muốn anh và cô chắc chắn rằng anh muốn cô, và cô cảm thấy đúng, cô phải chấp nhận rủi ro đó, cô phải làm vậy, có lòng dũng cảm trước sự tổn thương và cô muốn trở nên dễ bị tổn thương với anh, chỉ với anh..

Cô chưa bao giờ yêu ai hơn thế. Cô chưa bao giờ tin tưởng ai hơn thế.

Cô chưa bao giờ sẵn sàng nắm lấy cơ hội này hơn thế.

Và nếu anh nói không...

Marianne nhắm mắt lại trước cơn đau nhói mà ý nghĩ mang đến cho cô, và hít vào thở ra, chậm rãi và đều đặn ngay cả khi tim cô đập mạnh và mạch cô đập mạnh. Cô có thể làm điều này. Có một số thứ đáng để mạo hiểm, đáng để mạo hiểm.

Cô yêu anh, yêu tất cả của anh.

Và bây giờ...cô đã sẵn sàng. Thôi nào, cô gái cứng rắn .

Marianne mở mắt và nhìn xuống anh, màu hạt dẻ rực rỡ sáng rực và sâu lắng đầy cảm xúc khi cô nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn khao khát nhưng giờ bối rối và lo lắng.

"Bog...Em yêu anh."

Ngay lập tức đôi mắt anh trở nên dịu dàng đến mức Marianne muốn khóc, và anh giơ một móng vuốt về phía cô.

"Ta cũng yêu em..."

Nhưng cô vẫn chưa xong.

Marianne nắm lấy tay anh bằng một tay cô, trong khi tay kia của cô nhẹ nhàng đẩy anh vào giường, những ngón tay lướt qua ngực anh, ngay trên tim anh, mạch anh đập mạnh dưới lòng bàn tay cô. Cô hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục, trái tim cô như thắt lại trong cổ họng.

"Em Yêu Anh. Và...em muốn anh."

Cô hít vào một lần nữa, má đỏ bừng nhưng đôi mắt cô sáng lên trong bóng tối một cách chắc chắn, và một tay cô lướt xuống ngực anh, những ngón tay lướt trên vảy của anh, vừa dịu dàng vừa ngập ngừng và khẳng định.

" Tất cả của anh."

Đôi mắt của Bog mở to và tiếng hớp dài chậm rãi của anh ta vang lên rõ ràng trong phòng.

"Chỉ là..."

Marianne nói, ngồi thẳng dậy, chải những ngón tay qua tóc theo một cử chỉ bình thường và cố gắng kiềm chế sự căng thẳng, lo lắng đã len lỏi vào giọng nói của cô. Cô hắng giọng và rời mắt khỏi ánh mắt vẫn mở to của Bog, cắn môi trước khi tiếp tục.

"Em nghĩ... em biết em... em..."

Cô dừng lại và thở dài chán nản trước khi thử lại.

"Em...em đã sẵn sàng. Vì điều này. Và sau đêm nay, sau tất cả mọi chuyện, điều này chỉ...có vẻ ổn phải không? Và ừ, được thôi, em đoán là em luôn nghĩ nó sẽ trở thành một trong những thứ hấp dẫn nhất thời , nhưng em nghĩ thế này có thể tốt hơn -"

...Lan man, cô hoàn toàn lan man-

"Và...và em biết em không phải là người duy nhất trong chuyện này, em không muốn... chuyện này không chỉ liên quan đến em, Bog, em thề rằng em sẽ không bao giờ muốn thúc ép anh hay bất cứ điều gì tương tự, nhưng em chỉ , em muốn anh và em đã sẵn sàng và nếu anh cũng cảm thấy như vậy..."

Marianne dừng lại và thở dài.

"Nghiêm túc đấy. Bog, chớp mắt đi."

"Khó làm được lắm"

Bog cố gắng nói ra, giọng anh căng thẳng.

Marianne trườn tay ra khỏi ngực anh, má cô đỏ bừng và đôi cánh rung nhẹ đầy lo lắng.

"Bog, em thề, em không bao giờ cố... ​​làm ơn, em không có ý tỏ ra quá mạnh mẽ, em thề là em sẽ không cố gắng ép buộc anh hoặc..."

"Ta biết điều đó"

Bog đảm bảo, ngồi dậy, giọng anh chân thành ngay cả khi cảm xúc sốc vẫn là cảm xúc chủ yếu trên khuôn mặt anh. Anh hít một hơi thật sâu, móng vuốt của anh đập vào nhau một cách lo lắng khi anh đưa tay lên da đầu.

"Ta... ta chỉ..."

Marianne ngồi lùi lại và cắn môi, đôi mắt mở to và ánh lên vẻ lo lắng, tim cô đập thình thịch một cách đau đớn.

"Anh...anh...anh có muốn không?"

Bog ngay lập tức đỏ mặt, một cuộc chiến cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt anh khi anh cố gắng trả lời.

Tim Marianne ngừng đập theo hướng muốn trở thành chì. A

Nhưng cô đã có ý đó. Nếu anh chưa sẵn sàng thì cô cũng sẽ không...

Giọng cô vẫn dày đặc một cách phản bội khi cô nói.

"Không sao đâu"

"Không không không, Marianne, đợi đã, làm ơn đợi đã..."

Bog tóm lấy vai cô, móng vuốt của anh không được kiểm soát trong sự tuyệt vọng, giọng anh điên cuồng.

"Ta không cố ý... ta không định nói..."

Marianne nhìn anh, bị giằng xé giữa đau khổ và bối rối.

"Và sao? Bog, làm ơn đi , em muốn biết chắc chắn nếu anh..."

"Ừ"

Bog nói, và sự chân thành của anh ấy lớn đến mức gần như quẫn trí.

" Cô gái cứng rắn, Ta muốn em... em không biết thế nào đâu..."

Giọng anh vỡ ra, và thính giác của Marianne lại đập dồn dập, máu cô nóng lên và chảy nhanh trong huyết quản khi nghe giọng nói đặc sệt của anh, một dấu hiệu rõ ràng về ham muốn của anh.

" Vậy hãy nói cho em biết tại sao -"

"Ta muốn em."

Những móng vuốt vuốt ve trên khuôn mặt cô, sắc nhọn, uốn cong và dịu dàng, nhẹ nhàng như vệt sương.

"Nhưng...Ta... em có nghĩ là em cần việc này không."

Marianne chớp mắt nhìn anh, bối rối.

"Rằng em cần...?"

Bog thở dài một cách thô bạo, trông có vẻ bị giằng xé giữa sự khó chịu và sự quyết tâm.

"Marianne...trước đó...em đã nói với ta điều gì đó cực kỳ - thân mật - đối với em, và- và bây giờ en đang nói rằng em muốn điều này, nhưng..."

Bog lại dừng lại, trông có vẻ thất vọng, trước khi tiếp tục, giọng anh ấy trầm và nhanh.

"Marianne, Ta yêu em. Ta yêu em, nhưng... Ta chỉ không muốn em làm điều này khi em dễ bị tổn thương và cuối cùng em phải hối hận..."

"Em sẽ không bao giờ hối hận về anh"

Marianne nói một cách quyết liệt, gần như gầm gừ.

"Bây giờ thì có thể nói th...," Bog phản đối, và một thoáng tự buồn rầu hiện lên trên khuôn mặt anh, nhưng bị cắt ngang....

Marianne hơi quạo và tóm lấy anh, ấn môi cô lên miệng anh, quyết tâm đuổi cái nhìn đó đi bằng một nụ hôn nghiêm túc. Chết tiệt, sự bất an của anh, cô ghét cái gốc rễ của nó đã ăn sâu đến thế nào, thậm chí sau tất cả mọi thứ...

Khi cô thả anh ra, Bog trông như thể vừa bị một thùng rượu yêu tinh đánh vào đầu rồi uống hết thứ bên trong, anh choáng váng vô cùng, đôi mắt mở to. Tuy nhiên, anh vẫn cố gắng tiếp tục, một thành tích mà Marianne có lẽ sẽ thấy vô cùng ấn tượng nếu cô không quá nóng nảy vì anh.

"T-ta không muốn em nghĩ rằng em... nợ ta điều này, em yêu à, điều...này, em không cần phải làm điều này bởi vì em đã chia sẻ điều gì đó nên..."

Marianne đặt hai ngón tay lên môi anh, trái tim cô đập thình thịch với sự pha trộn tuyệt vọng giữa lòng biết ơn và tình yêu.

" Em nói với anh điều đó bởi vì em muốn thế"

Cô nói, trầm và không hề dao động.

"Bởi vì em tin tưởng anh. Em muốn điều này vì những lý do tương tự. Bởi vì em có thể dễ bị tổn thương với anh"

Marianne hơi tan chảy, vai cô rũ xuống khi tay cô ôm lấy mặt anh.

"Bog, em muốn anh. Em yêu anh. Em đã sẵn sàng."

Bog nhìn cô chằm chằm, tình yêu, ham muốn và sự nghi ngờ tê liệt bùng lên trong mắt anh.

"...Marianne, làm sao ta có thể trở thành điều em muốn? Ta chỉ không -"

"Được rồi, rõ ràng em là chưa đủ rõ ràng,"

Marianne thở dài nói, đẩy anh trở lại giường và vung một chân qua người anh, đè lên anh một lần nữa.

"Hãy để em thử cái này."

Những ngón tay của cô lần vào chiếc áo dài, nhanh chống xử lý những chiếc cà vạt, khéo léo, nhanh nhẹn và chắc chắn. Chỉ trong tích tắc vài nhịp tim, cô đã cởi nó ra và quàng nó qua vai.

Đôi mắt của Bog mở to khi anh nhìn cô, làn da mịn màng và bạc trong ánh trăng, bóng tối bám vào bộ ngực nhỏ nhắn, cân đối của cô, vạch ra hõm xương đòn và che khuất mặt phẳng cứng cáp của bụng cô. Bị kẹt giữa ranh giới sáng và tối, Marianne gần như qor ảnh. Nhưng đôi mắt của cô ấy là ngọn lửa màu hổ phách, và đôi cánh của cô ấy lấp lánh khi chúng bay ra phía sau cô ấy, màu tím óng ánh.

Marianne chắc hẳn sẽ vô cùng hài lòng trước tiếng thở ra đầy sợ hãi gần như đau đớn của Bog, nhưng cô sẽ không bị phân tâm.

"Anh cứ quên... "

Cô thì thầm, ngồi lùi lại một chút, cọ xát bộ phận tuyệt mật của vào nhau, khiến tim Bog đập nhanh hơn, hơi thở nặng nề...

Bog rên rỉ và cô tiếp tục, không hề nao núng.

"...Rằng em không làm bất cứ điều gì em không muốn làm."

Cô đặt tay lên ngực anh, ưởn ngực và nhướng mày, cố tình phớt lờ cách chuyển động hất ngực cô lên.

"Phải không?"

Bog vẫn rất bận tâm giữa việc uống rượu trong đường cong của ánh trăng và bóng tối trên ngực cô và cố gắng giữ cho hông anh không rung lên trước cô, nhưng cố gắng nhận ra rằng anh phải nói điều gì đó.

"P-phải..."

"Và em biết em muốn gì ."

Marianne chống tay lên trên hai bên đầu Bog, những ngón tay cô dài và nhợt nhạt trên lớp rêu sẫm màu khi cô nghiêng người về phía anh, mắt cô không rời khỏi anh. Màu hổ phách trong ánh mắt của cô tan chảy và tinh khiết, đốt cháy anh bằng sự thật sâu thẳm trong chúng.

" Em Muốn Anh."

Bộ xương ngoài của anh đầy vảy, sắc và nứt nẻ khi họ đến, nhưng Marianne chưa bao giờ thấy ai tan chảy như Bog trong khoảnh khắc đó, hơi thở của anh phả ra từ anh trong một hơi thở dài, đứt quãng khi anh nhìn chằm chằm đắm đuối vào cô, bất lực ôm lấy eo cô.

Marianne dịu lại, và cô không thể ngăn được sự bất an thoáng qua trong giọng nói của anh.

"...Em muốn ta?"

"Anh có muốn điều này không?"

Giọng anh là một lời thì thầm khàn khàn của sự trung thực đến đau lòng.

"Hơn bất cứ điều gì."

Trái tim Marianne nảy lên một niềm vui nho nhỏ của tình yêu, hạnh phúc và phấn khích, và một nụ cười tươi hiện trên môi cô, choáng váng và khó thở.

Cô cúi xuống ngay khi anh nghiêng người lên, nụ hôn của họ làm cả hai nóng người. Họ nhanh chóng chìm đắm trong đó. Marianne điên cuồng nắm lấy tay anh, và Bog ngay lập tức biết cô đang theo đuổi điều gì và nhanh chóng bắt chước, một tay ôm lấy eo mảnh khảnh và khỏe mạnh của cô trong khi tay kia ôm lấy ngực, sự ma sát của làn da thô ráp của anh thật tuyệt vời làm tan chảy tâm trí khi anh vuốt ve cô, chậm rãi. và ngọt ngào.

Marianne rên rỉ không hề nao núng, đầu cô ngửa ra sau với cảm giác đó tay ôm chặt anh, và Bog để cho sự chăm sóc của anh trở nên thô bạo và đói khát, đôi mắt anh nhắm nghiền và miệng anh ngậm lấy cổ họng cô khi những ngón tay anh nhào nặn và vuốt ve, kéo mạnh và trêu chọc.

Một móng vuốt lướt qua sự mềm mại sang trọng và Marianne phát ra một tiếng rên, niềm vui và nỗi đau trộn lẫn. Bog ngay lập tức ngả người ra sau, rút ​​tay ra, tia cảm giác tội lỗi và sợ hãi thay thế cho ham muốn đờ đẫn.

" Ta xin lỗi..."

"Không sao đâu, em không sao..."

Marianne xoa dịu, kéo tay anh lại về phía cô.

Bog vẫn lùi ra, và khuôn mặt anh đã trở nên lo lắng đến căng thẳng.

"Marianne, nếu chúng ta làm việc này..."

"Nếu như?!"

" ... Ta không muốn làm tổn thương em."

Marianne trợn mắt.

" Anh sẽ không."

Hơn nữa, không phải trước đây anh chưa từng dùng móng vuốt của mình tóm lấy cô, cắn hơi quá mạnh bằng răng. Anh chưa bao giờ thực sự làm tổn thương cô, và cô chắc chắn bây giờ anh cũng sẽ không làm vậy. Cô luồn lách lại gần anh vừa cố gắng an ủi anh vừa như một phương tiện để khơi dậy ngọn lửa trong anh.

"Bog, em đã nói rồi, em không ngại bạo lực-"

Và mặc dù cô vẫn không thể nói thẳng ra điều đó, nhưng đôi khi ranh giới giữa niềm vui và nỗi đau thực sự rất mong manh, và cô bắt đầu tự hỏi liệu với tất cả sự lịch sự mà cha cô đã cố gắng truyền cho cô, cô có thích thú không?

Hai tay anh đưa ra nắm hai bên vai cô, không phải để tóm lấy cô mà giữ cô lại. Đôi mắt xanh gần như trừng trừng nhìn cô, anh nghiêm túc quá.

"Có sự khác biệt giữa thô bạo và làm tổn thương em, Marianne. Điều cuối cùng ta muốn là..."

Marianne nghiêng người qua khoảng không giữa họ và hôn anh, dịu dàng và chân thành.

"Em biết điều đó"

Cô khẽ nói, giọng chân thành nhưng vẫn hơi hổn hển.

"Em biết và em thích việc anh muốn giữ em an toàn, nhưng Bog, em biết anh sẽ không làm tổn thương em..."

"Ta không muốn."

Những móng vuốt siết chặt vào vai cô.

"Nhưng ta có thể."

Như để nhấn mạnh sự nghiêm trọng trong câu nói của anh, móng vuốt của anh đâm vào da cô. Những hạt máu nhỏ nhất nở rộ, sáng rực như hồng ngọc trên làn da trắng nõn của cô.

Giọng anh trầm thấp và tuyệt vọng.

"Ta sẽ chết trước khi làm tổn thương em, Cô Gái Cứng Rắn."

Marianne cắn môi, không phải vì đau đớn mà vì suy nghĩ khi cô nhìn Bog, một dòng tình yêu cuộn tròn trong cô trước sự nghiêm túc đến đau đớn trong lời nói của anh.

"Điều...điều gì sẽ giúp được? Có điều gì em có thể làm được không?"

Móng vuốt của anh càng ôm cô chặt hơn, và ánh mắt anh rất hung dữ.

"Hãy thề với ta rằng nếu ta làm tổn thương em, em sẽ nói cho ta biết."

Marianne thở dài.

"Và nếu em làm vậy...?"

"Vậy thì ta sẽ dừng lại."

Marianne rên rỉ.

"Em không muốn anh dừng lại!"

"Sự an toàn của em quan trọng hơn."

Giọng của Bog kiên quyết và kiên cường, như một vị vua đang ra lệnh.

"Marianne, hứa với ta nhé."

Marianne quằn quại trong lòng anh, đã mất kiên nhẫn.

" Được rồi, bây giờ..."

Đôi mắt anh rực sáng nhìn cô, và giọng anh trở nên khắc nghiệt vì tuyệt vọng.

"Hứa với ta nhé, Marianne."

Cô dừng lại và thở dài, vai cô rũ xuống. Thật không công bằng khi cô lại ung dung như vậy khi trước đó cô đã bắt anh phải thề như vậy với cô. Cô ngẩng đầu lên để anh có thể nhìn thấy khuôn mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc và chân thành.

" Em hứa, Em biết anh sẽ không bao giờ làm vậy, nhưng em hứa...nếu quá nhiều, em sẽ cho anh biết."

Bog quan sát khuôn mặt cô rồi gật đầu, chậm rãi và cẩn thận.

"Đó là tất cả những gì ta yêu cầu..."

Marianne gật đầu đáp lại nhanh chóng và có vẻ công việc.

" Tốt."

Sau đó, cô kéo cổ áo bộ xương ngoài của anh, kéo anh thật chặt vào cô. Đôi môi cô mềm mại và ngọt ngào như những cánh hoa hồng sẫm màu nhất khi chúng lướt qua môi anh trước khi nở một nụ cười nham hiểm.

"Bây giờ hãy im lặng và hôn em đi, Bog King toàn năng."

Mọi nếp nhăn lo lắng còn sót lại đều biến mất khỏi lông mày anh, và Bog nhếch mép cười nguy hiểm với cô, móng vuốt ngoằn ngoèo dọc theo lưng cô.

"Em thật là hống hách, dám ra lệnh cho một vị Vua về.."

"Em quá bị kích thích bởi sự iu kiều của anh và em thậm chí không phủ nhận điều đó"

Marianne thì thầm nóng bỏng vào miệng anh, dựa vào lực kéo nặng nề tuyệt đẹp của bàn tay anh khi anh trượt nó xuống và qua eo cô, ấn cô vào anh.

"Dối trá và khống hách"

Bog nheo mắt lẩm bẩm, giọng nói dày đặc của anh là sự phản bội tột cùng, và Marianne phát ra một tiếng rên rỉ khích lệ bừa bãi khi đầu anh gục xuống ngực cô, tay siết chặt lấy cô. Anh rúc vào cô trước khi quay trở lại với mối bận tâm trước đây là mút, hôn và cắn dọc theo ngực cô, và cô rùng mình khi cảm thấy cái miệng mềm mại và quai hàm đầy gai của anh cọ vào cô. Anh bắt đầu với chiếc cổ thon thả của cô, sau đó là đường nét mảnh mai của xương đòn, trước khi tiến tới xương ức của cô. Cuối cùng khi anh đến đích cuối cùng, miệng anh nóng bỏng với sự tận tâm khao khát, dồn sự chú ý vào bộ ngực mềm mại, căng mọng và nhạy cảm như nụ hoa của cô.

Tiếng rên rỉ của Marianne tuôn ra từ cô, một bản hòa nhạc của ham muốn trái ngược với những âm thanh thô ráp của sự sùng bái cuồng nhiệt mà Bog đang tạo ra, bị bóp nghẹt và rên rỉ, miệng anh tham lam trên da cô. Quằn quại bên trên anh, Marianne cong người cứng khi anh lướt một tay lên đường cong của mông cô và thở hổn hển vì sốc khi anh bóp nó không hề nao núng, ôm chặt cô vào lòng với một tiếng gầm gừ khích lệ trầm khàn. Tiếng gừ gừ tán thưởng của cô gần như biến thành một tiếng cười khúc khích. Đầu tiên là ngực, bây giờ là mông. Có lẽ anh thực sự đã dần đánh giá cao giải phẫu của Tiên.

Sự hài hước vui vẻ của cô tan biến ngay thành ham muốn mơ hồ khi Bog tiến về phía cổ cô lần nữa, có mục đích và đầy đam mê. Miệng Marianne há hốc trong một tiếng thở hổn hển không thành tiếng, và lông mày cô nhíu lại khi cô dựa vào anh, hông cô cuộn tròn cứng rắn và gợi cảm một cách không thương tiếc. Âm thanh mà Bog tạo ra là sự kết hợp giữa tiếng gầm gừ và tiếng rên rỉ, những chiếc răng nanh của anh gặm nhắm vào làn da cổ mềm mại như cánh hoa của cô trước khi lưỡi anh liếm theo chúng, sự thô ráp nóng và ẩm ướt tiếp theo một vết chích ngọt ngào say đắm.

Tiếng rên rỉ của Marianne khiếm nhã đến mức cô sẽ đỏ mặt nếu cô không bị đẩy đến mức không thể quan tâm bởi sự đụng chạm của Bog, cảm giác khó tin về răng, lưỡi anh và những ngón tay thô ráp của anh, mạnh mẽ, thông minh và dỗ dành một cách độc ác

Những ngón tay được nói đưa ra một sự vuốt ve đặc biệt khéo léo càng vuốt càng xuống phần dưới, ngay trước đó là lưỡi của anh, và Marianne cong người mạnh đến nỗi đầu cô quay cuồng.

Cô kéo anh vào một nụ hôn, và anh háo hức đáp ứng cơn đói của cô bằng chính nụ hôn này, tiếng gầm gừ dữ dội và chiếm hữu của anh. Marianne cũng yêu mến sự lưỡng lự ngọt ngào, nhút nhát của Bog và khi anh trở nên thống trị và không nao núng trong những gì anh muốn, quá rõ ràng trong những điều khiến anh bị kích thích, nó khiến cô nóng lên, ẩm ướt đến nhức nhối, khiến mật nguyệt cô rung lên điểm đau khổ -

Trên thực tế,...

Bàn tay của Marianne kéo ra khỏi nơi chúng đang gãi và vuốt ve lưng Bog một cách đáng yêu, khiến đôi cánh của anh run lên một cách ngon lành, xuống đến nơi cô bắt đầu đau nhức và bỏng rát trong sự thất vọng ngọt ngào đến mức những ngón tay cô chạm nhẹ vào dây giày, quần của cô khiến cô phải cắn môi để rên rỉ, nghiến răng nghiến lợi.

Bog gầm gừ đau đớn vì khoái cảm, Marianne lè lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai anh, rồi xuống môi anh trao cho anh một nụ hôn để xin lỗi...

Nhưng những ngón tay của cô, vốn thông minh trước đây, thì giờ đang lóng ngóng, và cô không định thử và quyết định xem liệu ham muốn hay thần kinh đã khiến chúng trở nên dày đặc và vụng về như vậy -

Chết tiệt, cô cần móng vuốt.

Cô ngả người ra sau nụ hôn, đôi môi bỏng rát, hất tóc ra sau và thở dài đầy thất vọng, thiếu kiên nhẫn và ham muốn.

"Anh yêu, em xin lỗi, anh có thể..."

Cô dừng lại, mắt mở to.

Anh vội vàng lùi lại và cúi đầu xuống một chút.

"Hả?"

Dựa vào đôi má đã ửng hồng của anh, anh biết rất rõ điều gì đã thu hút sự chú ý của cô.

Giọng Marianne tràn ngập niềm hân hoan khó tin.

"Em làm anh thoa mắt à?"

"Không"

Giọng của Bog đầy thách thức, gần như nóng nảy, nhưng má anh nóng bừng và đôi vai anh lộ rõ ​​vẻ xấu hổ. Đôi mắt xanh của anh, giờ đã dứt khoát không nheo lại, tránh đi khỏi cái nhìn của cô. Bog à, anh có thể nói rõ hơn được không?

Marianne cố gắng nhịn cười, nhưng vẫn thoát ra được một tiếng cười khúc khích vui vẻ, nóng bỏng. Cô cười toe toét trêu chọc anh.

"Đồ ngốc. Điều đó - điều đó thực sự rất đáng khen đấy, nghiêm túc mà nói, em không thể tin được là em đã làm điều đó với anh-"

"Nếu em định chế nhạo..."

Bog nói, giọng anh có chút gầm gừ và anh định tách mình ra khỏi cô.

Marianne ngay lập tức kéo anh lại hôn anh, nhẹ nhàng, chậm rãi và ngọt ngào, lưỡi cô cuốn lấy lưỡi anh. Bog phát ra một tiếng rên nhẹ, nghèn nghẹt, và cô lùi lại một chút để rúc vào mũi anh.

"Ai nói gì về việc chế giễu thế?"

Marianne hỏi, nụ cười của cô bây giờ có vẻ chân thành dịu dàng.

"Ta nói thật với em rằng nó cực kỳ đáng khen."

Trông anh vẫn còn hơi bỏng nên cô vuốt ve cổ anh, ngón tay mềm mại vuốt ve. Bog nghiêng đầu anh ra sau để cho cô tiếp tục dư thừa, và Marianne hôn xuống cổ anh, khiến anh gầm gừ nhẹ nhàng.

"Em muốn biết em có thể làm điều đó với anh. Anh nghĩ rằng anh là người duy nhất cảm thấy bất an?"

Cô thì thầm, sự thừa nhận của cô nóng bỏng, mềm mại và bí mật trên làn da anh.

"Em không cần..."

Bàn tay của Bog siết chặt lấy cô.

"Em không biết em sẽ làm gì với ta đâu, Cô gái Cứng rắn."

Marianne mỉm cười, ngọt ngào và nguy hiểm, biết rằng anh có thể cảm nhận được cô đang dựa vào anh.

"Em nghĩ là em có ý tưởng nào đó..."

Cô đáp lại một cách tinh quái, sau đó liếm một đường nóng nóng từ cổ đến tai anh, kéo dài và chậm rãi và độc ác. Nếm hương vị của anh.

Bog rùng mình co giật bên dưới cô, giật nảy lên, và tất nhiên đùi của anh đã cọ xát ngay vào điểm ngọt ngào của cô, khiến cô hít vào thật mạnh và nhanh và hông cô giật giật không kiểm soát.

Bog rên rỉ trước khi nhìn cô, sự lo lắng lấn át ham muốn.

"Sao thế?"

"Em..."

Marianne thở hổn hển, cô có thể cảm thấy nó tệ đến mức nào, phần dưới cô nóng rát và ẩm ướt. Đó hoa trong cô đang phát ra một nhu cầu khao khát và dồn dập để được nhiều hơn nữa, lúc này bây giờ, nó gần như đau đớn.

"Em..uh...em cần giúp đỡ."

Cô chỉ vào chiếc quần của mình một cách không duyên dáng.

"Ừm, dây buộc? Em không thể cở được chúng, những ngón tay của em run... thật ngốc"

Bog nghiêng đầu, tia sáng trong mắt anh ta vừa do ham muốn vừa tò mò. Đến bây giờ anh đã nhìn thấy cô cởi áo rất nhiều lần và để chân trần mỗi khi cô chọn mặc váy ngủ thay vì quần đi ngủ, nhưng lần này...

Dưới mắt anh, Marianne đỏ bừng khi ánh xanh di chuyển dọc theo chân cô, và cô kín đáo cố giấu cách cô ấn chúng lại với nhau để giảm bớt cơn đau. Bog ngồi dậy thêm một chút, và trước khi Marianne kịp nhận ra, anh đã đưa một bàn tay ra, những ngón tay dài, xương xẩu đó dễ dàng trải dài theo chiều rộng và đường cong của đùi cô. Marianne rùng mình và nhích lại gần anh khi anh từ từ vuốt ve lên xuống, và cô cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ khi nhìn thấy anh.

Không phải là anh không quen với quần áo của cô, nhưng vẫn...đây là...đây là một điều gì đó mới mẻ, một điều gì đó mà dù họ có đau nhức và khao khát cháy bỏng đến thế nào, họ cũng phải tự chuẩn bị cho mình.

Không sao đâu, đừng lo lắng.

Nhưng sự căng thẳng của cô không ngăn được ham muốn của cô, sức nóng của cô đang lên đến mức phát sốt, và ở dưới đó..., cô không thể phớt lờ nó được nữa. Cưỡi lên người anh và đu đưa dựa vào anh là một chuyện, điều cô cần bây giờ là sự tiếp xúc, sự chú ý và sự nhẹ nhõm ngọt ngào, sảng khoái. Và sau vô số đêm chỉ với sự quen thuộc của những ngón tay giúp xoa dịu ham muốn của mình, Marianne cần và muốn sự đụng chạm của Bog và chỉ sự đụng chạm của Bog mà thôi.

Cô lùi lại một chút, sốt ruột cở đôi ủng của mình ra, đôi ủng rơi xuống khỏi giường với hai tiếng thịch nhẹ. Cô khó thở khi quỳ dậy, bàn tay của Bog thả xuống phía sau đùi cô, và bàn tay cô rơi xuống phía trước quần, và sự tiếp xúc đơn giản đã khiến nụ hoa nhỏ thiếu kiên nhẫn đó phát ra một tiếng kêu dữ dội độc ác và đau -

Marianne nén lại một lời chửi rủa, nghiến răng. Ừ, được rồi, quần đang cởi ra, quần phải cởi ra ngay bây giờ -

Cô lóng ngóng một lần nữa và lẩm bẩm thề trước khi nhìn Bog một cách nóng nảy và cầu xin.

"Nhìn thấy? Tay vô dụng, em không biết tại sao..."

Móng vuốt tiến đến tháo chúng ra, trước khi dừng lại, lơ lửng trên những ngón tay của chính cô khi Bog nhìn cô dò xét, thật tha thiết.

"Marianne, ta thề, nếu em muốn dừng lại -"

"Em muốn."

Marianne nói, đảo mắt.

"Em không có ý trì hoãn , dây buộc chỉ được thắt nút và khó khăn, anh chỉ cần..."

Nhận thấy tay anh vẫn chưa chạm tới cô, Marianne thở ra khó chịu và nắm lấy nó, kéo về phía cô. Bog hơi rút lại, nhưng Marianne chỉ dùng móng vuốt ngón trỏ của anh để giật sợi dây đầu tiên. Cái nhìn cô dành cho anh vừa bực tức vừa dịu dàng.

"Bog, em biết anh sẽ nghe em. Nếu em muốn dừng lại, em sẽ cho anh biết. Bây giờ, làm ơn"

Bog có vẻ như muốn nói điều gì khác khi Marianne lắc nhẹ hông cô, chạm nơi giữa hai chân cô vào tay anh, và anh thở hổn hển.

Marianne cắn môi và cười toe toét với anh, ruột gan cô run lên vì ham muốn và căng thẳng.

"Giúp một tay cho một cô gái?"

Trò đùa khập khiễng đến mức cô sẽ không trách Bog chút nào nếu anh rên rỉ. Nhưng thay vào đó, đến lượt cô thở hổn hển, cao và rách rưới, khi Bog cắt đứt dây buộc của cô chỉ bằng một cú vuốt, để chúng lủng lẳng tự do. Phía trước quần của cô chỉ hé ra một chút, không khí mát lạnh trên da cô.

Marianne bật cười khúc khích.

"May là anh không xé chúng hoàn toàn, em vẫn phải mặc"

Những ngón tay xương xẩu vòng lấy sau cổ của cô và cô đột nhiên bị kéo về phía anh, Bog kéo cô lên trong một nụ hôn cuồng nhiệt đến mức Marianne phải thút thít. Cô lóng ngóng giữa việc mò mẫm vào cổ anh để kéo anh lại gần để nụ hôn sâu hơn và kéo quần cô xuống. Nhưng Bog đang khiến cô hoàn toàn mất tập trung. Anh hương vị thật tuyệt vời, sự thuần khiết hoang dã trong nụ hôn của anh khiến cô choáng váng nghĩ đến rêu, ánh trăng và gió đêm đuổi theo đôi cánh của cô -

Cô lùi lại, gỡ hai tay ra và thở hổn hển khi tim cô đập thình thịch. Những ngón tay cô trượt vào quần, giờ lỏng lẻo hơn vì không có dây buộc, quá dễ để kéo xuống và chuyện này đang xảy ra. Ngay cả khi cô muốn nó, điều này thật căng thẳng, và cô không thể ngừng run rẩy, đôi cánh của cô xào xạc như Cánh đồng trong gió, không thể kiểm soát được...

Bàn tay của Bog vuốt ve cánh tay cô một cách an ủi, và cô ngay lập tức bám lấy chúng, dẫn chúng đến eo quần của cô. Móng vuốt của anh lướt qua nơi vải mềm chạm vào làn da thậm chí còn mềm hơn, và anh phát ra một tiếng động nhỏ vì muốn và lo lắng. Tim Marianne thoáng rung lên một chút cảm thông và biết ơn khi cô ngước lên nhìn anh, nhìn vào đôi mắt mở to và nuốt khan lo lắng của anh. Anh cũng lo lắng như cô, cô không đơn độc, họ có thể làm điều này, cùng nhau...

Cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay anh, những ngón tay lần theo các đốt ngón tay của anh để nhẹ nhàng kéo lòng bàn tay thô ráp của anh áp sát vào cô. Bog để cô điều khiển anh, quan sát bàn tay cô, vẻ mặt anh ở đâu đó giữa sự hoài nghi và ham muốn. Hơi thở của anh nghẹn lại khi cô bất ngờ trượt những ngón tay của anh vào dưới ống quần của cô, chỉ một chút thôi. Lớp vải hơi vướng vào những đốt ngón tay thô ráp của anh, và Bog lại nuốt một ngụm đầy lo lắng. Marianne cọ má cô dọc theo má anh, dịu dàng và an ủi.

Không sao đâu anh yêu, em ổn mà.

"Giúp em?"

Cô thở ra, giọng nhẹ nhàng và chân thành.

Một cơn rùng mình nhẹ lướt qua Bog, nhưng anh gật đầu, và Marianne hôn lên mũi anh trước khi ngả người ra sau để tiếp cận dễ dàng hơn. Tay cô vẫn trong tay tay anh, họ bắt đầu kéo quần áo xuống, lớp vải mềm mại khiến cô cắn chặt môi khi nó bong ra khỏi cô, dễ dàng như vỏ trấu từ một nụ hoa...

Ngay khi không khí mát mẻ chạm vào da cô, làn da nhợt nhạt đến mức phát sáng trong bóng tối, mềm mại và không ai có thể nhìn thấy trước đó. Marianne tựa đầu vào ngực anh, cổ họng thắt lại và tim đập mạnh, đập nhanh, choáng ngợp. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của Bog bên dưới má mình, âm vang của nó vang vọng khắp cơ thể cô. Cô nhắm mắt lại, chìm vào nhịp điệu.

Bog bên dưới rít lên một tiếng bối rối và đau khổ, còn Marianne bật cười khó thở trước khi cúi xuống giúp anh, sự đụng chạm của cô ngượng ngùng và ngọt ngào. Cô vặn vẹo một chút, và sau đó lớp vải bó lại trượt qua đầu gối và xuống bắp chân cô và đột nhiên -

Chiếc quần của cô ấy đọng lại dưới chân, móc vào ngón chân, và cô phải đá một cú vụng về để cởi chúng ra, và sau đó -

Và rồi cô hoàn toàn trần truồng, hoàn toàn lộ ra trước anh.

Tim cô thắt lại và cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên bị choáng ngợp bởi sự vĩ đại của khoảnh khắc này - cô chưa bao giờ lộ liễu như vậy trước mặt ai , anh có thể nhìn thấy mọi thứ -

Marianne buộc mình không khom lưng, thở sâu và đều đặn nhất có thể. Cô kiên quyết ngả vai ra sau, ngay cả khi các dây thần kinh của cô đang râm ran và bò khắp người, luồn xuống các ngón tay khiến chúng run rẩy. Ngực cô phập phồng khi trái tim cô thắt lại trong lồng ngực, và đôi mắt cô ngập ngừng lướt qua nhìn anh trước khi lảnh đi, ánh sáng màu hạt dẻ trong chúng lấp lánh vẻ khao khát và lo lắng. Làm ơn, làm ơn đừng nghĩ điều này quá kỳ lạ.

Tiếng thở ra rời rạc, đầy cảm xúc của Bog đã khiến Marianne phân tâm khỏi những suy nghĩ điên cuồng của cô, và trái tim cô đập thình thịch khi cô đón nhận anh.

Cách anh nhìn cô...

Đôi mắt của Bog say mê, và say mê cô như thể cô là một thứ ma thuật không thể diễn tả và không thể chạm tới, mê hoặc trong trạng thái tự nhiên của cô. Anh nhìn cô như thể mỗi tấc da và đường cong của tay chân đều là thứ gì đó thiêng liêng, ánh mắt anh như một hình thức tôn thờ khi nó lướt dọc theo cơ thể cô, đi theo con đường của những đường cong và đường nét của cô như thể chúng là cuộc hành trình duy nhất anh từng muốn hãy thực hiện, cuộc phiêu lưu duy nhất mà anh có thể muốn có...

Marianne cảm thấy tim mình co thắt mãnh liệt khi tình yêu, mãnh liệt và mãnh liệt, tràn qua cô, khiến cô run rẩy. Khi anh nhìn cô như vậy, thật dễ dàng để tin rằng cô xinh đẹp...

Bog thở ra và chậm rãi lắc đầu, như thể đang cố gắng chấp nhận rằng đây là sự thật, rằng cô là thật và cô muốn trao tất cả bản thân cô, tất cả những điều này, cho anh. Ánh mắt anh hạ xuống, theo vòm bàn chân cô, chạy dọc theo những đường nét cơ bắp mảnh mai của bắp chân cô, lần theo đường cong mềm mại của đùi cô, và màu xanh sáng trở nên mờ ảo và mờ ảo.

Giọng anh nhẹ nhàng và rời rạc, tràn ngập sự kinh ngạc đau đớn, dày đặc ham muốn.

" ... Marianne, Em... Em thật sự...-"

Mắt anh chạm tới điểm nối giữa hai chân cô và mở to.

"Em cũng có tóc ở đó à?!"

Đầu Marianne ngửa ra sau, âm thanh cô tạo ra đâu đó giữa tiếng rên rỉ và tiếng cười.

"Ôi Chúa Bog Của Em, anh đúng là quái đản"

"Thật không thể tin được," Bog thì thầm, không để ý đến cô khi anh tiến lại gần hơn, hoàn toàn bị mê hoặc, móng vuốt của anh co giật như thể chúng đang sống dậy với cơn đói kỳ lạ -

Marianne đỏ bừng mặt và gài một chiếc khóa sau tai, cử chỉ đó là một cái cớ hời hợt và run rẩy để giải tỏa chút năng lượng bồn chồn.

"Chỉ là tóc thôi -"

"Là của em"

Bog nói, tiến lại gần cô hơn, và hơi thở của cô nghẹn lại trước giọng thô ráp của anh, không thể hiểu được với sự chân thành và ham muốn đến nhức nhối.

"Không có gì, chỉ là của em, Cô Gái Mạnh Mẽ -"

Marianne đỏ mặt từ đầu đến chân, niềm khoái cảm ấm áp chạy dọc đôi cánh cô, khiến chúng rùng mình. Và trời giúp cô, sức nóng đó đã đi sâu vào. Cô cảm thấy cơ thể mình càng nóng hơn, âm ỉ và ẩm ướt hơn, một sự thật càng không thể phủ nhận được khi cái lạnh dịu dàng của màn đêm đang bao phủ toàn bộ cơ thể cô -

Cô mỉm cười bẽn lẽn nhưng không thể ngăn được tiếng cười khúc khích thoát ra khi cô chạm vào anh.

"Thật đáng ngạc nhiên là anh có thể trở nên trơn tru đến vậy -"

Bog đỏ mặt, trông vừa xấu hổ vừa khá tự hào.

"À đừng thử ta -"

"Đó là điều khiến nó trở nên tuyệt vời..."

Marianne thì thầm, nắm lấy móng vuốt của anh để quấn chúng quanh eo cô, và Bog nhanh chóng làm theo, kéo cô lại gần và ngửa đầu ra sau để ấn những nụ hôn nóng bỏng, cào vào cổ cô. Cô rên rỉ và rùng mình thích thú khi cảm thấy làn da thô ráp của anh cọ vào da eo và lưng cô, móng vuốt chọc vào lãnh thổ mới để anh đưa ra lời tuyên bố đầy đam mê của mình.

Sự tương phản giữa sự ma sát say đắm đó với cái cọ mềm mại trên đôi cánh của cô thật tuyệt vời, và Marianne háo hức áp mình vào anh, bắt lấy miệng anh. Bog dường như cũng thích thú với những cảm giác mới mẻ như vậy, tạo ra những âm thanh khoái cảm trầm khàn trong cổ họng họ, lọt vào giữa miệng họ.

Họ chìm vào nụ hôn cuồng nhiệt, ôm chặt lấy nhau, cuồng nhiệt, dò dẫm và mò mẫm, tuyệt vọng để có được bàn tay mình trên từng inch của đối phương. Bog kéo cô về phía anh để nụ hôn sâu hơn, và khi Marianne dựa vào anh, những lọn tóc xoăn nhỏ của cô cọ thẳng vào đùi anh, mùi xạ hương ẩm ướt của chúng trượt hoàn toàn hoàn hảo trên những phần có vảy của anh, sượt qua cô ngay trên cô -

Marianne kêu lên một tiếng vui sướng, mắt cô nhắm nghiền.

"Uhg... đúng vậy."

Bog lùi lại, và Marianne khẽ rên lên khó chịu khi cô thấy nỗi lo lắng quay trở lại trong mắt anh.

"Bog, không! Làm ơn đừng , em không - đó không phải...em -"

Cô dừng lại và thở ra một cách thô bạo, vai cô hơi chùng xuống và đôi mắt cô cầu xin.

"Bog, nghiêm túc mà nói, anh không cần phải tiếp tục lo lắng cho em -"

"Ai đó đã bắt được ta, em yêu à,"

Bog đáp lại, ngay cả khi móng vuốt của anh ta quay trở lại hai bên sườn cô, lần theo những đường hẹp trên lồng ngực cô, dịu dàng và điên cuồng.

"Anh bắt em thề phải nói với anh nếu em bị thương,"

Marianne nghiến răng, cố gắng móc một chân quanh anh, nhưng Bog nghiêng người ra khỏi cô, trông vẫn dữ tợn với quyết tâm và lo lắng. Cái nhìn cô ném cho anh cháy bỏng với cả ham muốn lẫn sự khó chịu.

"Em đã làm vậy, vì em biết anh sẽ lắng nghe. Nhưng bây giờ anh cần phải nghe em - em muốn anh. Bog King"

Và đó là sự thật, cô muốn anh ở đây và ngay bây giờ, không phải chờ đợi nữa. Cô muốn đè anh xuống rêu và ghim lại, muốn bóng tối và ánh trăng bao trùm lên cơ thể đang quằn quại của họ, khiến đôi cánh của họ trở nên hoang dã, ngón tay và móng vuốt bấu chặt và bầm tím, miệng đói khát và nóng bỏng và tuyên bố-

Tim cô đập thình thịch và vâng, cô vẫn hơi lo lắng, nhưng sự chắc chắn của cô vẫn mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô biết cô muốn gì và cô muốn anh , vị Vua này, người luôn háo hức đầu hàng khi cô chinh phục anh trong niềm đam mê, Yêu tinh này, người khiến cô cảm thấy xinh đẹp, được khao khát và mạnh mẽ, coi sự khác biệt của cô là điều đáng mơ ước

Nhưng một ý nghĩ chợt thoáng qua tâm trí cô, một tia lạnh lẽo xuyên qua làn sương mù nóng bỏng của ham muốn trong cô.

Anh ấy đã sẵn sàng chưa?

Ý nghĩ đó khiến cô bất động, và Marianne dừng nỗ lực tuyệt vọng của mình để đến gần anh hơn, đôi mắt cô mất đi phần nào vẻ lo lắng âm ỉ. Sẽ giống như anh thử một số cách được cho là tinh tế để đề nghị họ dừng lại ...

Tim Marianne đập mạnh một cái, nhưng cô nghiến răng quyết tâm. Nếu anh chưa sẵn sàng thì cô cũng sẽ không -

Nhưng cô phải biết chắc chắn -

Marianne ngước nhìn anh, đôi mắt cô mở to tìm kiếm, cố gắng phớt lờ việc cơ thể cô vẫn đang kêu gọi anh.

"Bog... anh có muốn dừng lại không? Em hứa sẽ không sao nếu anh chưa sẵn sàng..."

Anh há hốc mồm nhìn cô.

"Hả? Không Marianne, không có chuyện đó đâu! Đây là về em, à chỉ là em không muốn... em cảm thấy -"

"Chuyện này không chỉ liên quan đến em,"

Marianne vặn lại, chọc một ngón tay vào ngực anh.

"Đây là về chúng ta. Bog..."

Cô nhìn vào đôi mắt đẹp của anh và thở dài, mềm lòng.

"Em muốn anh, và em đã sẵn sàng, nhưng ý em là điều em đã nói trước đó. Em sẽ không bao giờ muốn thúc đẩy anh nếu điều này là quá nhiều -"

Nếu em quá đáng

"Em không cần phải lo cho ta đâu."

Giọng của Bog là một tiếng gầm gừ kiên quyết, và tay anh càng ôm cô chặt hơn. Marianne thấy mình bị giằng xé giữa việc tập trung vào sự nghiêm túc tuyệt đối của anh và cố gắng kìm lại một chút khoái cảm khi cơ thể cô trượt vào anh. Cô đã nghĩ lớp vảy của anh cực kỳ dễ chịu trên ngực cô, nhưng, ở đùi trong của cô, điều đó thực sự là

Bog tiếp tục, trầm thấp và nghiêm túc, đôi mắt xanh đến nhức nhối và đầy lo lắng.

"Điều này thật quá đáng, và..., Cô gái cứng rắn, sao em có thể nghĩ ta không muốn em, và ta chưa sẵn sàng..."

Marianne rúc sát vào anh, mắt cụp xuống ngay cả khi tim cô rung động.

"Anh cứ dừng lại"

"Bởi vì ta muốn ta chắc chắn rằng em ổn!"

"Và em ổn."

Marianne nắm lấy cằm anh, những chiếc gai đâm vào tay cô và kéo anh xuống để trừng mắt ra lệnh.

"Bog, em tin tưởng anh. Bây giờ hãy tin em. Anh không cần phải tiếp tục lo lắng. Nếu em muốn anh dừng lại, em sẽ nói."

Cô cười toe toét và hôn nhẹ lên miệng anh trước khi tiến lên rúc vào tai anh khẽ nhẹ nói.

"Hơn nữa, anh biết em ồn ào đến thế nào rồi đấy. Em rên rỉ là một điều tốt ..."

Cô thở ra, trước khi ghé vào tai anh thì thầm theo cách thực sự bẩn thỉu. Cô cảm thấy một sự minh oan mãnh liệt, ngọt ngào trước tiếng rên rỉ choáng váng của Bog, lưng anh cúi xuống mạnh mẽ để đầu anh có thể gục xuống vai cô một cách bất lực.

Cảm thấy mình đã đưa ra quan điểm của mình, Marianne kéo anh vào một nụ hôn khác, sâu, có hồn và ngọt ngào, trước khi tách ra để ngửa đầu ra sau, để lộ cổ họng như một sự hy sinh tự nguyện, ngay cả khi những ngón tay cô vuốt ve anh gần hơn. Một ký ức chợt lóe lên trong cô, thanh kiếm của cô chạm vào cổ họng tên khốn nào đó, mượt mà khi cô gầm gừ một câu hỏi mang tính khoe khoang hơn.

"Ai là quái vật?"

Marianne cười khúc khích rồi rên rỉ khi Bog bắt đầu dành sự chú ý của anh lên cổ cô, cắn vào cổ cô. Rõ ràng là cả hai người họ.

Và nếu đúng như vậy thì cô cũng có thể sống xứng đáng với cái tên đó, phải không? Cô cũng hoang dã như Bog, và đã đến lúc anh phải nhớ điều đó để không còn do dự, không còn bị kìm hãm bởi sự nghi ngờ hay quan tâm sai lầm. Cô có thể tự chăm sóc bản thân mình, mặc dù bây giờ vấn đề là họ phải chăm sóc lẫn nhau...

Suy ngẫm thế là đủ rồi, thêm những cái vuốt ve và những nụ hôn làm tan chảy tâm hồn nữa.

Cảm thấy giọng nói bên trong mình có lý, Marianne rên rỉ khi cô cảm thấy răng của Bog cắn vào điểm mạch đập của cô, cắm sâu vào phần da thịt mà cô đã vui vẻ nhe ra cho anh, một kẻ săn mồi đang đùa giỡn với con mồi. Bog gầm gừ sâu trong cổ họng, và cô có thể thề rằng đôi cánh của anh đã xòe ra, niềm vui sướng của anh trước sự sung sướng không bị ngăn cản của cô quá lớn, gần như kêu gừ gừ trên da cô khi anh đi dọc theo chiếc cột mảnh khảnh. Marianne nhắm mắt lại khi cảm nhận được điều đó, dây thần kinh của cô như bị thiêu đốt.

Marianne thút thít, chỉ một chút suy nghĩ đó thôi cũng khiến cô càng nóng hơn vì ham muốn và bên trong mật nguyệt của cô nhói lên. Cô cần được giải thoát, ngay tại đây, ngay bây giờ -

Nhưng ngay cả khi cơ thể cô run rẩy vì muốn, Marianne vẫn cắn môi, một chút lo lắng xuyên qua cô. Bog vẫn chưa chạm vào dưới thắt lưng cô, ít nhất là bằng tay, anh thích sự thoải mái của sự quen thuộc và luôn lo lắng về việc đi quá xa.

Nhưng...có lẽ...nếu anh nhìn thấy cô...

Má cô đỏ bừng và tai cô nóng bừng, Marianne nghiến răng quyết tâm không cảm thấy xấu hổ, cũng như ngăn chặn tiếng rên rỉ mà Bog đang gây ra với quyết định bắt đầu mút và cắn vào tai cô. Cô không xấu hổ, cô không hề xấu hổ, trước đây cô đã chạm vào cơ thể mình rất nhiều lần, đã nỗ lực rất nhiều để có được sự thoải mái và quen thuộc với cơ thể mình, thử nghiệm những gì cô thích. Những cô gái đứng đắn không được phép làm vậy, đừng bận tâm đến vụ bê bối về việc một công chúa làm điều đó, nhưng Marianne chưa bao giờ coi trọng phép tắc. Hơn nữa, chỉ vì cô đã từ bỏ Tình yêu một thời gian không có nghĩa là cô phải chối bỏ cơ thể mình...

Nhưng...chạm vào mình...như thế ...trước mặt Bog,...

Marianne rên rỉ, và Bog lặp lại nó, mặc dù vì những lý do khác, tiếp tục trải những nụ hôn há hốc cuồng nhiệt dọc theo xương đòn của cô. Hơi thở của anh phả ra nóng và đặc trên làn da giờ đây đã phủ sương của cô, và Marianne quằn quại dưới sự vuốt ve chậm rãi của lưỡi anh, bị giằng xé giữa khoái cảm và những cảm xúc mâu thuẫn của cô. Cô lơ đãng nhận ra rằng mình đang ướt đẫm mồ hôi, niềm đam mê của họ đã làm mọi thứ nóng lên như thế nào. Căn phòng đầy mùi xạ hương và oi bức với mùi hương ham muốn của cả hai, nồng nặc trong không khí đến nỗi cô gần như có thể nếm được nó...

Đầu Marianne choáng váng. Tập trung tập trung tập trung. Giữ một tay quanh cổ Bog, cô để tay còn lại di chuyển dọc theo cơ thể, gần như ngập ngừng, và chẳng mấy chốc, đầu ngón tay của cô đã chạm vào lớp lông mềm mại của những lọn tóc xoăn của cô, và được rồi, rõ ràng là cô thậm chí còn sẵn sàng hơn cô nghĩ-

Marianne cầu nguyện Bog sẽ không nhận thấy cơn nóng bừng chạy dọc sống lưng cô. Không phải là cô không biết phản ứng của cơ thể mình. Những ngón tay cô đã vuốt ve, vuốt ve và thỏa mãn nhiều vết cháy âm ỉ kéo dài, thậm chí còn hơn thế kể từ khi Bog bước vào cuộc đời cô hơn là trong nỗi cô đơn của cô, những dây thần kinh nhỏ bé của cô nóng bừng, sưng tấy và nhức nhối khi nghĩ về anh, tất cả những viễn cảnh tưởng tượng của cô và những hồi ức nóng bỏng. Hồi đó cô luôn trở nên tử tế và ham muốn, nhưng điều này -

Đây là mật hoa phun ra từ một nụ hoa, mật ong nhỏ giọt từ một chiếc lọ. Nó... ẩm ướt và giữa cơn hưng phấn chói mắt, Marianne cảm thấy hơi xấu hổ. Cô không biết Yêu tinh cái trông như thế nào, ngay cả khi Bog không có kinh nghiệm về việc đó, điều đó cũng không làm nó bớt đáng sợ hơn chút nào.

Không còn lo lắng, không còn là tù nhân của sự nghi ngờ. Marianne hít một hơi thật sâu, run rẩy và để những ngón tay cô luồn qua cánh hoa cho đến khi họ tìm thấy hơi ấm quen thuộc đó, tiến sâu vào mật nguyệt đó. Và Chúa giúp cô, giữa những cái chạm và cuộn tròn của những ngón tay cô và cái miệng đói khát của Bog trên ngực, cổ và tai cô, nó thật là suy đồi một cách huy hoàng

Nhưng... vẫn chưa phải điều cô mong muốn. Cái chạm của anh và cái chạm của anh thôi...

Với sự miễn cưỡng tột độ, Marianne ngừng trêu chọc những ngón tay của mình và cố gắng thu hết mọi can đảm trong cơ thể say mê dục vọng của mình. Bog thậm chí còn không để ý, quá chìm đắm trong việc khám phá theo chủ nghĩa khoái lạc. Cô phải dũng cảm lên, cô phải nói với anh, cho anh thấy -

Cô nghiêng người đi, và Bog theo sau cô trước khi cô vuốt một tay xuống má anh, nâng niu nó để giữ anh lại.

"Bog?"

"Hử?"

Giọng anh trầm nhất mà cô từng nghe, và ngực anh phập phồng khi đôi mắt anh rực lên màu xanh sống động đến mức gần như đau đớn khi nhìn anh, anh rất -

Marianne cố gắng tập trung, cắn môi khi cô nhấc bàn tay còn lại lên để đan những ngón tay của mình vào những ngón tay của anh, quan sát những đốt ngón tay to, xương xẩu và những móng vuốt sắc nhọn đầy đe dọa, kết cấu, kích thước và chiều dài đầy gai của chúng. Giống như cô nhìn thấy họ lần đầu tiên, bị ấn tượng bởi sự khác biệt và nguy hiểm của họ, anh ...

Những thứ đó sắp chạm vào cô, làm cô thỏa mãn...?

"Cô gái cứng rắn?"

Bog có vẻ tò mò, nhưng sự lo lắng len lỏi vào giọng nói của anh.

Tim Marianne đập mạnh và cô nghiến răng.
Cô ngước nhìn anh, đôi mắt to, nghiêm túc và rụt rè.

"Bog, anh có thể..."

Cô cau mày, khó chịu vì đã lỡ lời như vậy. Cứ nói đi.

"Anh có thể...ừ..."

"Dừng lại?"

Bog nói xong, giọng anh lặng lẽ và đôi mắt anh tối sầm, nỗi tuyệt vọng trong đó khiến anh vô cùng khủng khiếp khi anh đang cố gắng hết sức để che giấu nó.

"KHÔNG"

Marianne thở hổn hển, kinh hoàng. Chết tiệt, điên thật, tất nhiên anh sẽ suy đoán điều đó từ tất cả chất giọng cô.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời và hung dữ, hai tay cô nắm chặt vào vai anh.

"Bog, làm ơn đi, chúng ta vừa đến bước này... em chỉ muốn anh..."

Anh vẫn cúi người, đôi mắt vẫn đau đớn.

"Marianne, ta đã thề với em -"

"Anh đã thề với em là anh sẽ tin tưởng em,"

Marianne gay gắt nói. Cô bắt đầu cảm thấy rất thất vọng về mọi mặt, và nếu anh cứ khăng khăng trở thành một tên ngốc cao quý mà thậm chí không lắng nghe cô, cô cảm thấy mình có quyền được bực tức một chút.

" Đừng nghi ngờ em nữa, Bog."

Đôi mắt anh rực sáng nhìn cô.

" Ta...ta không nghi ngờ em, ta chỉ cố gắng không trở thành con thú mà cả Vương quốc em nghĩ...ta..."

"Dẹp bỏ những gì họ nghĩ đi,"

Marianne vặn lại, và trước khi Bog có cơ hội đáp lại, Marianne đã kéo anh vào một nụ hôn, nụ hôn mãnh liệt nhất mà cô có thể trao.

Răng cô cắn vào miệng anh và những ngón tay cô nắm chặt đầu anh đến mức cô chắc chắn mình đang làm anh đau, dù có vảy hay không, và khi Bog rên rỉ bên dưới cô, cô không biết và không quan tâm đó là vì khoái cảm hay vì nỗi đau. Có lẽ bây giờ anh sẽ tin cô, xét cho cùng thì hành động có ý nghĩa hơn lời nói và cô luôn là cô gái của hành động.

Và cô sẽ có được anh.

Bog vùng ra, thở hổn hển nhưng vẫn kiên quyết, đôi mắt xanh lam cầu xin.

"Marianne, làm ơn. Ta sẽ không bao giờ nghi ngờ em đâu, ta thề là không, nhưng chúng ta phải cẩn thận, chúng ta không cần Vương quốc của em....tình yêu, chỉ là...em có chắc chắn muốn điều này không? Ta thề là ta sẽ không..."

Marianne cắt đứt mọi lời lan man một cách hiệu quả bằng cách nắm lấy một tay của Bog, sốc và hồi hộp trước sự táo bạo của chính mình, ấn nó vào phần ham muốn cô hiện đang ở trạng thái nóng bỏng, nhạy cảm đến nhức nhối đến mức cô sắp ngã nhào. Quả thực, hành động có ý nghĩa hơn lời nói.

Bog đứng yên như tượng đá. Sau đó, một cơn chấn động chạy qua người anh, và anh nhìn cô với đôi mắt mở to, hoàn toàn loạng choạng.

"Trong trường hợp...những nghi ngờ còn sót lại..."

Cô cố gắng cất giọng với anh bằng một tiếng thì thầm thở hổn hển vừa hình thành, đôi mắt cô tan chảy.

Rõ ràng là đang cố gắng nói - chưa nói đến thở - Bog vô tình co duỗi các ngón tay của mình trong một cử chỉ lo lắng, và Marianne hít một hơi thở hổn hển khi cô cảm thấy những ngón tay dài và thô ráp của anh áp vào cô.

"Ugh...mn"

Bog định rút tay anh lại, thần kinh căng thẳng trở lại, nhưng Marianne chỉ nắm chặt tay anh, ép anh gần hơn nữa, mắt cô nhắm nghiền và lông mày cô nhíu lại khi cảm thấy bàn tay anh cọ xát nhẹ nhàng vào cô, chuyện này chỉ là liên hệ đơn giản! Cô chỉ có thể tưởng tượng anh sẽ giải phóng những giác quan của cô như thế nào nếu anh để ý định dục vọng tiếp sức cho những ngón tay đó, đầy mục đích và đam mê -

Sự e ngại vẫn đang trút xuống Bog, nhưng có một điều gì đó mới mẻ sắc bén trong không khí, một sức nóng mới, và theo bản năng Marianne biết rằng anh đang phản ứng mạnh mẽ trước một dấu hiệu rõ ràng như vậy về sự hưng phấn của cô cho dù anh có nhận ra điều đó hay không. Cô hơi nghiêng hông, và khó có thể tưởng tượng điều gì đẹp đẽ đến hài lòng hơn tiếng rít lên của sự ngạc nhiên và ham muốn mà Bog đưa ra khi lòng bàn tay anh, to lớn, thô ráp và ấm áp, kéo qua cô, bao bọc cô hoàn toàn.

Đầu Marianne ngửa ra sau, cô đã nghĩ tim mình đã đập loạn nhịp trước đây

Cô đã đợi anh, vì điều này, quá lâu

Nói với anh...

Marianne hít vào thở ra một cách rời rạc, cố gắng trấn tĩnh trái tim mình trước khi mở mắt nhìn anh. Giọng cô vẫn còn hổn hển khi nói.

"Anh cảm thấy điều đó?"

Bằng cách nào đó Bog đã có thể gật đầu nhẹ, đôi mắt mở to và dán chặt vào tay mình.

Bàn tay Marianne vuốt ve nó, trấn an nhưng dữ dội, ôm chặt anh vào lòng.

"Tất cả là do anh."

" Hử!?..."

Vua Rừng Bóng Tối đang cố nói, nhưng lời của Bog như bị nghẹt lại, trầm thấy thoát ra một tiếng. Cô tiếp lời

"Bởi vì..."

Marianne ngước nhìn anh, cũng cố gắng hết sức để thốt ra những lời của mình khi những ngón tay của anh lại uốn cong vẫn còn co giật và ma xát một cách tuyệt vời

"...Anh làm điều này...với em. Vì...em muốn anh...muốn anh chạm vào em."

Đôi mắt cô lóe lên khi nhìn anh, rực rỡ với ham muốn tuyệt vọng và tình yêu mãnh liệt .

Cuối cùng, Bog cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, vẫn còn choáng váng, và bất cứ điều gì anh nhìn thấy trên khuôn mặt cô đều khiến anh nuốt khan và nhìn xuống. Marianne có thể thấy cơn đỏ bừng của anh dâng lên tận gáy, giọng anh khàn khàn và không chắc chắn.

"Ta...ta không biết gì nữa... ta... -"

"Đó là lý do tại sao em ở đây. Chúng ta đang làm việc này cùng nhau."

Giọng của Marianne dịu dàng đến nhức nhối, trong đó vang lên sự trấn an vô tận bất chấp giọng điệu rời rạc của cô. Cô vuốt ve má anh một cách đầy yêu thương trước khi hất cằm xuống bàn tay anh, móng vuốt của anh vẫn chưa sượt qua làn da mềm mại.

"Và...ch-chúng ta sẽ cẩn thận..."

Đôi cánh của Bog run lên một chút mà Marianne sẵn sàng đánh cược là do căng thẳng cũng như do ham muốn, nhưng sau đó anh vòng tay quanh eo cô, quay cô lại về phía anh để lưng cô áp vào ngực anh.

Đôi cánh của cô là một rào cản mỏng, mượt mà giữa họ, không làm gì để ngăn được những vết xước đáng yêu của lớp vảy của anh trên xương sống cô khi anh uốn cong cơ thể mình một chút để khiến cô thoải mái hơn, nhịp tim đập thình thịch của anh như sấm sét dưới lớp áo giáp của ngực anh và thông qua cô. Nó được vang vọng bởi nhịp tim nhanh của chính cô, và Marianne hít vào nhanh và sắc nét khi tay kia của anh thả xuống để giữ hông cô, giữ chặt cô với anh.

Trong khi đó, bàn tay còn lại vẫn đang chạm lấy cô vuốt ve cánh hoa e ấp và mềm mại của cô, và Marianne phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ nhoi khốn khổ vì ham muốn, hơi thở gấp gáp và hông cô giật giật. Chỉ dấu vết mềm mại của móng vuốt của anh đã hoàn toàn -

Hơi thở của anh nóng hổi bên tai cô, giọng anh khàn khàn và lo lắng.

"Cái...cái gì tiếp theo?"

Marianne cũng không chắc lắm, và trạng thái ham muốn choáng váng của cô không khiến cho việc suy nghĩ mạch lạc trở nên quá dễ dàng. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng vuốt ve những ngón tay của một bàn tay ở nơi anh chạm vào cô, sắp xếp chúng tốt nhất có thể khi cô để tay kia lướt lên cổ anh, cảm nhận mạch đập của anh nhảy lên dưới lòng bàn tay cô. Cô nhắm mắt lại và nhấp một ngụm nhỏ yếu ớt, nghĩ lại tất cả những khoảnh khắc một mình đó, thèm muốn anh và đau đớn vì một chút cảm giác nhẹ nhõm ngọt ngào nào đó...

Nói một cách thực tế thì đó là một thử thách mà cô thậm chí không thể suy ngẫm được, và một lần nữa Marianne vô cùng biết ơn vì cả hai đều thích biểu diễn hơn là kể lại .

Cô tựa má mình vào cổ anh và hít một hơi run rẩy khi cô dẫn những ngón tay anh cuộn tròn mềm mại vuốt ve cô. Móng vuốt của mộy ngón tay anh tiến từ từ sâu vào phần mật nguyệt nóng bừng, ướt đẫm của cô, hơi rút ra rồi tiến vào, khiến Marianne ngay lập tức cắn chặt và rên rỉ.

"Ugnhm..mhnh..."

Bog phát ra một chút lo lắng trong cổ họng anh, và cô vuốt ve cổ anh một cách nhẹ nhàng, thì thầm vài lời thì thầm nhỏ nhẹ an ủi trong khi cố gắng tập trung vào vấn đề trước mắt theo đúng nghĩa đen, trong trường hợp này .

Nhưng điều đó ngày càng khó thực hiện, với những cảm giác tuyệt vời mà Bog đang khơi gợi, những tia khoái cảm lấp lánh lan khắp người cô thành những đợt sóng nhanh chóng, cô luôn yêu đôi bàn tay anh, luôn ngưỡng mộ vẻ đẹp xương xẩu kỳ lạ, sự khéo léo thông minh và sức mạnh lừa dối của chúng, cách chúng biến cô thành trạng thái hạnh phúc tan chảy, khi anh vuốt ve, trêu chọc và tôn thờ cô...

Cô có thể cảm thấy sự lo lắng trong từng đường nét trên cơ thể Bog, sự đụng chạm của anh vẫn ngập ngừng ngay cả dưới sự hướng dẫn không lời của cô. Nhưng anh là người học hỏi nhanh và luôn luôn quan sát không ngừng khi phát hiện ra tất cả những dấu hiệu vui thú nho nhỏ của cô. Marianne chắc chắn sẽ làm theo anh, một việc quá dễ dàng để làm, rên rỉ ngọt ngào và khàn khàn khi Bog để những ngón tay của anh trở nên bạo dạn hơn. Ngón tay cái của anh vuốt ve một cách đặc biệt khéo léo vài vật nữ tính của cô còn và đầu Marianne ngửa ra sau với một tiếng rên rỉ thô bạo và nóng bỏng.

"Ughm...Bog...mghh...anh yêu...uhgh..."

Hơi thở của Bog lúc đó trở nên gấp gáp, và Marianne cười toe toét đến mức thở hổn hển khi anh di chuyển ngón tay trong cô một cách nhẹ nhành chẩm rãi ra vào và xoa những vòng tròn ngập ngừng cô. Anh vẫn còn hơi vụng về, nhưng cô không quan tâm. Ngay bây giờ cô chắc chắn đang chìm đắm trong làn da thô ráp và sức ép nặng nề của lòng bàn tay lên hông và phần lõi của cô, những móng vuốt sắc nhọn đang chơi đùa với cô một cách vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận khám phá từng inch mới trên làn da nhạy cảm này. Những móng vuốt hoàn toàn có khả năng xé nát cô nhẹ nhàng lướt qua nữ tính của cô, và lạ lắm, cô mở to mắt, rên lên một tiếng, cô ngã hẳn mạnh vào anh và cắn môi dữ dội đến mức cô chắc chắn rằng mình có nguy cơ chảy máu.

"Ughhmm...!"

"T...ta có làm em đau không?"

Bog rít lên, giọng nóng bừng và lo lắng.

"Nghh...Không..."

Marianne bằng cách nào đó cố gắng lấy lại nhịp thở, hơi thở cô ngắn lại, anh chạm vừa chạm điểm nguyệt của cô... cơ thể run rẩy khiến giọng cô run run.

"Chỉ là...anh...thật tuyệt vời..."

Bog lầm bầm và cong người vào cô trước âm thanh say mê trắng trợn của cô, còn Marianne khẽ rên khi hông anh chạm vào mông cô. Móng vuốt của anh tiếp tục trêu chọc trong cô, chỉ vừa đủ chạm vào điểm ngọt ngào của cô, sáng rực và âm ỉ như một cục than hồng, và Marianne chắc chắn rằng ngọn lửa khoái cảm sẽ lại bùng lên nếu ngón tay anh di chuyển gần hơn một chút -

Đó là hình thức tra tấn tuyệt vời nhất mà cô từng nghĩ ra, và cô tách chân ra để có thể tiếp cận nhiều hơn. Cô cảm thấy nữ tính của mình đau nhức dữ dội khi những ngón tay dài của Bog lướt đến gần nó hơn, và tiếng rên rỉ của cô nhỏ và to, đầu cô tựa vào ngực anh.

"Ughmn...Bog...uah... -!"

Bog cắn vào tai cô, kéo mạnh nó, và cô phát ra một tiếng meo vừa vui vừa đau. Cảm giác giọng nói của anh vang lên trong xương tủy, đôi cánh, trái tim và tâm hồn cô.

"Em có chắc chắn là...? Đây... có thực sự tốt không...?"

Cô nở một nụ cười khó tin.

"Anh còn phải hỏi à?"

Cô ở đây, hài lòng, gần như tan chảy trong anh, đôi cánh của cô run rẩy trước sự tấn công dữ dội của sự sung sướng mà anh đang phóng thích vào cô, và anh vẫn rất lo lắng.

Marianne rúc vào sâu cổ anh, giọng nói rời rạc của cô đầy trìu mến.

"Đồ ngốc. Anh hoàn hảo."

Bog cắn vào tai cô vì điều đó, và cô vặn vẹo người anh để trả đũa, mông cô va vào anh theo cách mà cô chắc chắn sẽ khiến anh phát điên. Cô nhanh chóng được chứng minh là đúng khi Bog gầm gừ những lời từ cổ họng mà cô khá chắc chắn là từ Cổ Lưỡi của Rừng Tối. Vui sướng vì đã khiến anh rơi vào một kiểu nói tục tĩu kỳ lạ đến đáng kinh ngạc như vậy xuyên qua Marianne theo một vòng xoắn ốc ngọt ngào, chóng mặt, và cô cười không thở.

Tiếng cười nghẹn lại trong cổ họng cô khi hai ngón tay của Bog cuộn tròn dọc trong mật nguyệt nhạy cảm đến đau đớn của cô, và ngực Marianne phập phồng trong một hơi thở gấp gáp, choáng váng, mắt cô mở to.

Bog gầm gừ trầm và đói trong cổ họng, rồi bắt đầu chà xát thật chặt, vòng tròn cứng trên nụ của cô, ngón tay cái của anh thô ráp và móng vuốt của anh vạch ra da thịt cô.

Đầu Marianne đập mạnh vào ngực anh đến nỗi cô có thể thề rằng có một tiếng lạo xạo từ bộ xương ngoài, hơi thở hổn hển của cô bị xé toạc.

Rõ ràng là anh đã nghe được tất cả những tiếng rên rỉ của cô hoặc anh đã trêu chọc cô suốt thời gian chết tiệt đó và đã quyết định với sự do dự. Dù là gì đi nữa, Marianne cũng không đặc biệt quan tâm, miễn là anh không bao giờ ngừng làm việc này, không bao giờ -

Cô lao vào vòng tay của anh, và Bog ôm chặt cô khi anh tiếp tục sự chăm sóc tàn nhẫn, tuyệt vời đến tội lỗi của mình, dùng ngón tay ra vào không ngừng mật nguyệt cô còn ngón cái, búng và cọ xát vật nữ tính cô, móng vuốt của anh chỉ cào một chút vào cô. Marianne rên rỉ trước khi cong người mạnh mẽ, đôi cánh của cô xào xạc theo bản năng bùng lên, và cô tuyệt vọng vòng tay lên vòng qua cổ Bog. Anh khẽ rên khi cô kéo anh lại gần, kéo cô thật chặt để cằm anh vùi vào hõm cổ cô. Anh bám lấy cổ mịn màng bằng cái miệng tham lam của mình, hàm răng cắm sâu vào trong cô, nhức nhối và ngọt ngào.

Cô rên lên, giọng cô vỡ ra, liệu các giác quan có thể bị phá hủy chỉ vì trạng thái xuất thần thuần túy không? Phải có một mối nguy hiểm thực sự là có thể chết hàng triệu cái chết nhỏ bé tuyệt vời với trái tim cô đang đập thình thịch, toàn bộ cơ thể cô bị kéo căng và nóng lên nhanh chóng - niềm hạnh phúc dâng trào

Bog gầm gừ trong miệng, đen tối và tuyệt đẹp. Lưỡi anh lướt qua những vết cắn mềm mại mà anh đã ban cho cô - anh hoàn toàn thích máu của cô, mặc dù anh chưa bao giờ thừa nhận điều đó và Marianne rùng mình, nghiến răng để tiếng than khóc của cô phát ra. Thật tốt là họ đã ở xa Vương quốc của cô. Người của cô sẽ nghĩ rằng có một vụ giết người đang diễn ra, cô đang gây chuyện như vậy.

Lạ lắm. Cô cảm thấy mình...không thể kéo dài được...

Marianne rên rỉ, cao ngất và bất lực.

"Bog...ughn...."

Anh gầm gừ đáp lại, liếm vòm cổ cô để lau sạch máu đang tuôn ra, những ngón tay của anh không ngừng chuyển động bên dưới cô một cách chậm rãi và mạnh mẽ khiến toàn bộ cơ thể cô quay cuồng. Nhịp thở cô càng ngày càng nhanh hơn, chiếc miệng nhỏ cô không đừng phát ra tiếng rên rỉ, cô khôbg muốn anh ngừng lại, cô cong hông để những ngón tay anh có thể tiến sâu hơn. Cô mở to mắt, rên lớn lên...

"Agh...uhmm..Bog...ah...ah"

Bog ngay lập tức ngừng vuốt ve, mặc dù hơi thở của anh phả rất nặng nề và nóng bỏng.

"Sao thế?"

Marianne vặn vẹo một chút, cổ họng cô khô khốc đến mức không thể trả lời ngay lúc đó, và anh thả cô ra. Không có sự hỗ trợ nào khiến Marianne nằm sấp xuống giường, lớp rêu bám chặt bên dưới khi chân tay cô co lại, run rẩy. Cô thở hổn hển, cố gắng tập trung lại những suy nghĩ khi chúng bơi quanh cô trong làn sương mù của ánh trăng và ham muốn...

Bog tính đỡ lấy Marianne nhưng cô đã nằm xuống, khiến anh cũng quán tính ngã người về phía cô, anh liền chống hai tay bên cạnh cô để không đè lên cô và điều này khiến cả hai tạo nên một tư thế đầy ái tình. Bog cũng như đang thở dốc, mặc dù đôi cánh của anh vẫn đập nhẹ, cũng như đôi cánh của cô vẫn đang run rẩy. Anh nhìn xuống cô, sự quan tâm mạnh mẽ trong mắt anh ngay cả khi lớp ham muốn làm mờ đi màu xanh lam.

"Em sao thế?"

Marianne lắc đầu thật nhanh, và một cơn đau nhẹ thoáng qua ở cổ của cô, vết cắn của Bog vẫn còn đau, và cô lơ đãng nhận ra rằng một dòng máu nhỏ xíu đã bò dọc theo sườn của nó.

" Không sao... Em...em vừa mới...đến.."

Cô dừng lại và hít một hơi thật sâu, đều đặn, một lần nữa nếm mùi xạ hương thuần khiết của không khí cùng với hương rêu của giường, một loại nước hoa tỏa ra từ nhiệt và mồ hôi và một thứ gì đó, một thứ gì đó không thể diễn đạt bằng lời. Tất cả những thứ đó dày đặc trên lưỡi cô khi cô hít vào, cố gắng tập trung.

Cô đành phải thở dài, lắc đầu ngơ ngác. Nhận ra sự sung sướng tột độ của cô, Bog nở một nụ cười ngượng ngùng đầy kiêu hãnh khiến một luồng tình cảm mãnh liệt lan tỏa khắp người cô.

Marianne lật người lại nằm nửa phía dưới anh, ngạc nhiên khi thấy tay và chân của mình đang hoạt động, trước khi để mình nhìn lên Bog. Marianne chống tay lên ngồi dậy tiến tới ôm lấy Bog, người cũng ngồi phịch xuống giường ôm cô sát vào người anh. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách sáng lên vẻ độc ác sôi sục khi chúng nhìn vào màu xanh lam dịu dàng và tò mò.

"Điều này... thật tuyệt..."

Cô thì thầm, những lời nói nóng bỏng và mềm mại thoát ra từ môi cô, bàn tay cô nhẹ nhàng chạy lên xuống ngực anh, và Bog chỉ hít một hơi nhỏ nhất.

"Bây giờ đến lượt em "

Bog nhướng mày nhìn cô, thoáng bối rối.

"Hả?"

Giọng anh đột ngột vỡ ra khi những ngón tay của Marianne đi sâu hơn dọc theo thân anh và xuống hông anh, xuống sâu hơn đến gần phần dưới anh để...

Anh ngồi dựa vào tường giường, hơi thở phả ra một cách nặng nhọc, và tên cô là một lời cầu xin rời rạc trên môi anh.

"Marianne..."

"Em chỉ..muốn..."

Marianne tiếp tục, giọng cô nhẹ nhàng và nóng bỏng đối lập với sự cọ xát mềm mại của lòng bàn tay cô cọ xát giữa hai chân anh, âm thanh khiến cô cảm thấy lo lắng và muốn cuộn lên lưng cô khi những ngón tay cô tiếp tục kéo vào anh. Cô nói tiếp, hai má nóng bừng.

"Em muốn... nhìn thấy anh Bog, em cũng muốn làm anh thoải mái..."

Cô nhìn xuống rồi quay đi, hình ảnh những ngón tay cô chạm vào anh theo cách đó khiến cô cảm thấy một cảm giác bẽn lẽn và nóng bỏng kỳ lạ xuyên qua cô. Cô nói liên tục, giọng hơi cao và luôn có xu hướng lảm nhảm khi lo lắng.

"Em - ý em là, em chỉ đoán là anh khá nhạy cảm và khi chúng ta - anh có vẻ thích điều đó..."

"Ta thích.."

Bog thở hổn hển, khuôn mặt căng thẳng, đôi mắt nhắm nghiền và móng vuốt của anh nắm mạnh vào giường rêu, xé nát nó trong tay anh.

Marianne cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm và khoái cảm dâng trào trong cô, và cô mỉm cười dựa vào ngực anh.

"Điều về cột sống vẫn tốt hơn phải không?"

"'Tốt thôi -"

Bog nghiến răng, lời nói bị giằng xé giữa những chiếc răng nanh nghiến chặt.

"Nhưng...cái này...ughm...cái này..."

Anh ngửa đầu ra sau khi Marianne miết nhẹ, phần lớn là vì tò mò. Vẫn chưa có gì xuất hiện , và cô tự hỏi điều gì sẽ xảy ra , xét đến phản ứng cực đoan của anh cho đến nay và dường như chẳng có gì cả -

Bàn tay cô chạm vào một phần da mà vảy của anh không che phủ, và sự tiếp xúc bất ngờ khiến Bog rơi như một hòn đá vào rêu với một tiếng kêu chói tai, nghiến răng khi anh cong người vào tay cô

Marianne đi theo, không dám dừng lại, hình ảnh anh chìm đắm trong sự say mê dưới sự đụng chạm của cô thực sự quá say mê, quá mê hoặc. Cô cảm thấy say sưa với quyền lực, choáng váng vì dục vọng khi cô nhìn từng nhịp thở phập phồng của lồng ngực anh, nhìn thấy mạch đập nhanh của anh, cổ họng anh nghẹn lại và móng vuốt của anh vật lộn với lớp rêu bên dưới, khuôn mặt nhăn nhó dữ dội, răng nghiến lợi, và anh thật hoàn toàn hoàn hảo ở cách anh hoàn toàn bị hủy hoại...

"Thật đáng yêu..."

Marianne thì thầm, từ ngữ im lặng, nóng bỏng và bất giác rơi ra khỏi môi cô.

Lúc đó Bog ngước lên nhìn cô, vẻ mặt anh vừa đói khát vừa bất lực, còn Marianne cắn vào má để ngăn tiếng cười thích thú của mình.

Cô tiến tới vòng hai tay sau đầu anh rồi trao cho anh nụ hôn. Bog gần như muốn nuốt chửng cô, móng vuốt của anh dính đầy đất và rêu khi chúng bám chặt vào cô. Có một khoảnh khắc ngắn ngủi Marianne không hoàn toàn biết chuyện quái gì đang xảy ra, và sau đó Bog tạo ra một âm thanh đầy say mê đến mức cô không chắc nên gọi đó là tiếng gầm gừ hay tiếng rên rỉ, và cô nhận ra trong một tia nhiệt nóng bỏng. rằng chân cô đã bị kẹt giữa anh, đùi cô trượt thẳng vào giữa hai chân anh...

Cô hơi dịch chuyển, để chân di chuyển vào anh một cách chậm rãi và êm dịu, và -

Bog giơ tay nắm lấy cô, nắm lấy cổ tay cô, cô cũng cuộn những ngón tay mình quanh cổ tay anh rồi nhìn anh.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Và dường như trái tim cô đã ngừng đập, như thể thời gian đã tĩnh lặng trong màu hổ phách ngay cả khi máu cô hát trong cô một bài hát nóng bỏng, ngọt ngào. Bog cũng cứng đờ, vẫn thở gấp và theo bản năng Marianne biết ngay rằng anh cũng cảm thấy điều tương tự.

Ngay bây giờ.

Không còn những lời trêu chọc ngọt ngào, không còn việc nhóm lại ngọn lửa đã cháy bùng từ từ

Là bây giờ.

Những ngón tay của Marianne đan vào ngón tay anh, và đôi mắt cô rực cháy những lời nói. Cô khó thở đến mức không thể nói nên lời nhưng vẫn có ý nghĩa bằng cả tâm hồn.

Không ai trong số họ biết chính xác phải làm gì tiếp theo, vì vậy Marianne chỉ đơn giản để hành động của cô được điều khiển bởi mong muốn của cô. Và điều cô muốn là cảm thấy anh áp vào cơ thể cô, những gai nhọn và những vảy thô ráp trên làn da mịn màng và nóng bỏng

Marianne đẩy mình lên một chút, để hai chân qua hai bên người Bog để cô có thể ngồi lên anh một cách đàng hoàng. Cô khẽ rên khi phần ham muốn của họ lại ma xát vào nhau, ngực cô áp vào ngực anh, họ cùng cảm nhận nhịp tim của đối phương.

Những móng vuốt tóm lấy hai bên hông cô, di chuyển xuống đùi cô, và cái nhìn mà Bog dành cho cô đã gửi đến một ngọn lửa mới chạy đua trong máu cô, đó là một sự kết hợp mạnh mẽ giữa sự tin tưởng, sự lo lắng và ham muốn. Ngực anh phập phồng nhanh chóng và đôi mắt đẹp của anh phản chiếu ánh trăng trong phòng, sáng và xanh và đốt cháy cô bằng ham muốn trong đó.

Marianne cảm thấy một sự rung động gần như đau khổ của tình yêu và ham muốn xuyên qua trái tim cô. Bog của Marianne thật đẹp.

Tim cô thắt lại, Marianne lại trao cho anh một nụ hôn, dài, sâu, chậm rãi và dịu dàng, một sự trấn an cho cả hai người - lưỡi cô lướt quéo lưỡi anh và tiếng rên rỉ của anh lọt vào miệng cô... trước khi để cơ thể cô chà xát vào anh, một nhẹ nhàng nhưng vẫn đu đưa tuyệt vọng, hông cô lắc lư gần như dỗ dành.

Bog đột nhiên đẩy Marianne nằm nửa ra giường nâng hai chân cô lên hai chân anh, và cô cảm thấy một luồng nhiệt rực rỡ thiêu đốt trong cô khi cô bị ghim vào giường rêu ẩm ướt và mềm mại và mềm nhũn bên dưới cô và Bog hiện ra lờ mờ phía bên trên Marianne, trông rõ ràng là một kẻ săn mồi.

Marianne chỉ có một vài khoảnh khắc mơ hồ để thưởng thức vẻ hung dữ tuyệt vời của anh, những chiếc răng nanh của anh nhe ra và đôi mắt rực lửa thèm khát thèm khát, trước khi đầu cô ngả ra sau khi anh cuối xuống cổ cô tiếp tục nhịp điệu đáng yêu đến nhức nhối, gầm gừ gần như bất lực theo từng hơi thở.

Mắt cô nhắm nghiền và miệng cô khé mở ra trong một tiếng kêu không thành tiếng, cơn khoái cảm tiếp theo của Marianne làm cổ họng cô căng ra. Bog cắn cổ cô, lưỡi và răng áp vào cô, mút vào da mạnh đến mức cô biết ngày mai sẽ có dấu ấn rõ rệt. Tiếng rên rỉ của cô dường như được rút ra từ tận tâm hồn cô, và cô để những ngón tay mình bấu chặt vào da đầu anh, tham lam và cứng rắn, ôm chặt anh hơn.

Cô choáng váng tự hỏi liệu anh có bị choáng ngợp bởi ham muốn của mình không, liệu anh có để thứ gì đó nguyên sơ, dữ dội và tàn nhẫn chiếm lấy không, Marianne cảm thấy choáng váng, sợ hãi và vui sướng đen tối khi cô nhận ra rằng cô sẽ không bận tâm.

Nhưng sau đó

Có một sự chuyển đổng đột ngột của anh, một tiếng rên rỉ sâu và dữ dội trong cổ họng anh, và cô nghe thấy các vảy và các mảnh chuyển động, mở ra...

Và cô cảm thấy thứ gì đó, cương cứng, ấm áp và trơn trượt hơn phần còn lại của anh, đang nằm trên bụng cô. Dài và to đó là hai từ liền bật ra khỏi đầu Marianne khi cô chỉ cảm nhận nó trên người cô. Chết thật.

Bog cứng người trước khi thốt ra những gì có thể là một lời thề hay một lời cầu xin, Marianne không thể phân biệt được, nghe có vẻ như vậy.

Một cơn rùng mình sâu sắc xuyên qua anh, và cô có thể nghe thấy anh, cảm nhận được anh đang cố gắng thở. Marianne buộc phải mở mắt để nhìn anh, và anh trông thật khao khá, tuyệt vọng vì cô và sợ hãi .

Ngực cô phập phồng, Marianne đưa mắt nhìn anh.

Tất cả mọi thứ của anh.

Cô hít vào đều đặn nhất có thể, tim cô đập mạnh. Cô đã từng nghe những lời nhận xét tàn nhẫn và thô lỗ về việc anh khác biệt như thế nào, lẩm bẩm suy đoán từ các cận thần về việc liệu nàng công chúa quá tò mò vì lợi ích của cô có sống sót khi ở bên anh hay không.

Nhưng khi cô nhìn trọn vào anh, Marianne thấy không có gì phải sợ hãi. Đôi mắt của cô có thể chỉ lóe lên trong vài nhịp tim, cô có thể đỏ mặt, nhưng không có gì ở đó mà cô không mong đợi, chắc chắn không có gì có thể ngăn cản cô. Đơn giản đó là Bog, tất cả là của anh và cô muốn điều đó.

Cô bắt gặp ánh mắt anh, sự khao khát, bất lực và sợ hãi bị từ chối trong mắt anh khiến cô rùng mình.

"Có phải..."

Anh cố gắng thoát ra, liếm môi và nuốt nước bọt, đường cổ săn chắc của anh hoạt động, ngay cả khi hông anh nhít tới chạm vào hông cô, ngay cả khi móng vuốt của anh bắm chặt vào rêu trên đầu cô

"Em có chắc không Marianne...?"

Marianne để hành động của mình lên tiếng thay cô, vòng một tay lên cổ anh trong khi tay kia hạ xuống hông anh, ấn anh xuống cô. Bog hít một hơi thật sâu. Marianne để bàn tay đang ở hông Bog lướt dọc lên cơ thể anh rồi cũng để lên cổ anh.

"Bog à....Làm ơn"

Cô thì thầm, mắt cô gần như nhắm lại nhưng không muốn mất dấu anh. Cô không muốn gì có thể làm cô phân tâm khỏi khoảnh khắc này, cô đang trao thân mình cho anh, đầu hàng chính mình, nhưng đây không phải là đấu tranh, đây là sự tin tưởng tuyệt đối, đây là tất cả những gì cô có thể mong muốn, cô muốn anh.

Đôi mắt tối sầm của Bog tìm kiếm khuôn mặt Marianne trước khi anh thở ra, run rẩy, nông cạn và chậm rãi, chậm rãi đến nhức nhối, nếu cô không biết rõ hơn cô có thể đã buộc tội anh trêu chọc cô.

Tim Bog đập một ngày nhanh hơn khi anh cảm thấy cô nâng hông cọ xát bộ phận tuyệt mật của họ với nhau. Marianne chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy. Phần nam tính của anh nóng bỏng áp vào mật nguyệt đang nhỏ giọt của cô. Phần thân dưới của cô như đang bốc cháy. Cô lắc lư hông dựa vào phần dưới của anh. Âm thanh dính dính của phần dưới cơ thể khiến Marianne càng hưng phấn hơn. Không thể chịu đựng được.

"ughm...ngh"

Marianne khẽ run lên, anh lấy tay ôm eo cô. Bog từ từ tiến tới chìm đắm trong mật nguyệt ngọt ngào của Marianne, lấp đầy sự ấm áp, mượt mà, chặt chẽ ấy của cô, phần ham muốn của anh có phần khó khăn khi tiến vào trong cô, Bog lớn quá.

Bog cắn môi cố gắng làm chậm chuyển động dưới cơ thể, Marianne có thể cảm nhận được ham muốn dần dần tràn ngập cơ thể, cảm giác nóng bức và mật nguyệt hoàn toàn được lấp đầy, từng chút một. Có một áp lực chèn ép, Marianne không thể thôi thở dốc, thở một cách nặng nề.

Những động tác chậm rãi của Bog, làm Marianne phải nao núng vì cô có thể cảm nhận rõ rệt anh trong cô, thật sự lớn quá cô vẫn chưa thích nghi được, thực sự rất khó chịu. Bog có thể cảm nhận được sự nao núng của Marianne

Bog liền không khỏi lo lắng mà dừng cử động lại và run rẩy, thở ra một lời nguyền bất lực trước khi nói tên cô, thật dịu dàng nhưng cũng đầy dục vọng.

" Marianne"

Không đau, thực sự không đau, cô có thể làm điều này, cô có thể, chỉ là cô chưa quen...

"Marianne, em...làm ơn... nói cho ta biết"

"Em.... -" cô thở hổn hển, ngực phập phồng

"Em ổn, em ổn em ổn , em chỉ...em chưa bao giờ nghĩ..." Anh có thế lớn đến thế...

Cô vô thức dịch chuyển một chút, cố gắng giảm bớt cơn đau. Chuyển động nhỏ bé đó gợi ra một phản ứng mà Bog không thể kìm lại được, và anh đẩy mình vào trong cô sâu hơn, ôm chặt lấy hông cô và nghiến răng.

Marianne kêu lên, cơ thể cô cong lên và cô không thể biết đó là vì sung sướng hay phản đối.

" Đừng"

Anh ngước lên nhìn cô, đôi mắt xanh run rẩy rực cháy.

"Đừng?"

Marianne rùng mình, bị choáng ngợp bởi cuộc chiến của cảm giác khó chịu và ham muốn sôi sục dưới da cô.

"Bog...đừng..."

Bog định lùi ra, hông cô dịch chuyển bên dưới anh, và đột nhiên một nhịp khoái cảm đập mạnh vào người cô, và mặc dù nó rất yếu ớt, nhưng nếu đó chỉ là khởi đầu của những gì sẽ xảy ra.

Cô siết chặt lấy cổ anh, giữ anh ở đó.

"Xin đừng dừng lại,"

Cô rên rỉ vào tai anh giữa những hơi thở hổn hển, tuyệt vọng hôn lên má anh, cố gắng xoa dịu nỗi sợ hãi mà cả hai có ngay cả khi vết chích nhẹ trong cơ thể cô dần dần nhưng chắc chắn bắt đầu tan biến thành một thứ gì đó hoàn toàn

"Hãy tin tưởng...em. Em muốn...điều này ... anh..."

Lúc đó Bog khẽ rên lên, sự khao khát khốn khổ và ham muốn tuyệt vọng run rẩy trong người anh, và Marianne vuốt ve lên xuống lưng anh, xoa dịu anh, thì thầm những lời an ủi anh, áp môi mềm mại lên lớp vảy thô ráp.

Marianne hôn lên trán Bog khi anh lắc lư phía trên cô, từng cái rung chuyển, rung chuyển và run rẩy nhỏ khiến ngón chân cô cong lại và răng cô cắn chặt vào môi, mỗi cú đẩy và kéo nhẹ cướp đi hơi thở của cô, và cô thực sự có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang đồng bộ với nhịp tim của anh.

Anh cũng cảm thấy thế...

Cô ngập ngừng ngọ nguậy bên dưới anh một chút, lắc lư người lên, và cổ họng cô nghẹn lại trước những cảm giác dâng trào trong cô, một tiếng thút thít thoát ra khỏi cô. Nếu những trải nghiệm trong quá khứ của họ đã làm cho ham muốn và sức nóng nảy nở trong cô chắc chắn như những bông hoa trên Cánh đồng của cô, thì đây chính là một khu vườn.

Bog thở nặng nề trong cổ họng trước cơn quằn quại mềm mại của cô, vảy của anh kêu lạch cạch, đôi cánh run rẩy.

"Marianne "

Anh cố gắng thoải mái hơn một chút, nhưng cô lại bất ngờ dịch chuyển một chút vào đúng thời điểm đó, và chuyển động đó khiến anh thậm chí tiến sâu hơn vào cô, hơi thở của anh trở nên gấp gáp, Bog cố gắng di chuyển chậm nhất có thể để Marianne nghi thích với anh mặc dù phần dưới anh sắp bùng nổ đến nơi rồi, nhưng anh không muốn cô đau hơn nữa.

Marianne thốt ra một tiếng kêu bên tai rồi dần dần biến thành tiếng rên rỉ gọi tên anh.

"Bog...uhh...ah..Bog.."

Từ chút một cơ thể của họ hòa quyện vào nhau, và mỗi cú đẩy của cơ thể anh khiến hông cô run lên và uốn cong theo đường cong của hình thể anh một cách bất lực. Marianne để mình bám vào anh, da anh bám chặt vào da cô, không còn một khoảng cách nào giữa họ khi cô tuyệt vọng ôm lấy anh.

Anh hôn lên trán cô, mềm mại, dịu dàng và mãnh liệt, hơi thở nóng hổi và răng nanh hơi châm chích, và Marianne muốn khóc một chút vì trong giây lát điều đó chẳng có gì mới mẻ đến đáng sợ cả, Bog dù thế nào đi nữa cũng vẫn là Bog, luôn khiến cô cảm thấy được trân trọng, được bảo vệ và được vô cùng yêu thương

Cô muốn môi mình đặt trên môi anh, muốn cảm nhận hương vị anh. Cùng lúc đó, Bog di chuyển xuống, nghiêng đầu về phía cô, đôi mắt căng thẳng và đôi môi hé mở.

Và đột nhiên mặt họ gần nhau, mũi và môi họ chạm vào nhau, hơi thở nóng bỏng của họ hòa quyện vào nhau. Màu hạt phỉ rực rỡ, mơ hồ nhìn vào màu xanh lam xuyên thấu tâm hồn, âm ỉ và trái tim Marianne đập thình thịch mạnh mẽ.

Họ sẽ làm điều này. Không có đường quay lại, và quan trọng nhất là không có mong muốn quay lại.

Đây chỉ đơn giản là một cuộc phiêu lưu khác của họ. Cả hai trao nhau nụ hôn nhẹ rồi tách ra.

Marianne nhắm mắt lại và đẩy hông thực sự lần đầu tiên, gần như rụt rè.

Bog rùng mình, trước khi đáp lại tương tự, đẩy mình vào trong cô sâu nhất, đầu anh gục xuống ngực cô khi Marianne ngả lưng, và họ bắt đầu di chuyển cùng nhau, làn da nóng bỏng và những chiếc vảy trượt vào nhau tạo nên sự hòa hợp chậm rãi

Hơi thở của Marianne trở nên ngắn lại, những ngón tay của cô nắm lấy vai anh, nắm chặt lấy vảy của anh khi Bog bắt đầu đẩy những nhịp điệu đều đặn và mạnh mẽ vào cô. Cơ thể cô ngày càng trở nên dễ tiếp nhận anh hơn. Cô không còn đau nữa mà hoàn hoàn cảm thấy khoái cảm đang đang dâng trào bên trong. Marianne thở hổn hển khi Bog di chuyển vào một góc khiến anh tiến vào trong cô dễ dàng hơn, mạnh hơn và nhanh hơn.

Bàn tay cô siết chặt lấy anh, những ngón tay của một bàn tay vật lộn với những chiếc vảy trên vai anh trong khi tay kia nắm chặt vào sau đầu của anh, đôi mắt cô mở to lên, bên tai thì vang vẫn nhịp tim đập thình thịch.

Cô không đơn độc trong niềm vui. Răng của Bog nhe ra, một tiếng gầm gừ kéo dài, sâu trong cổ họng vang vọng khắp căn phòng và vang vọng khắp toàn bộ cơ thể anh ta, đôi cánh của anh giật giật và bùng lên như thể bị kích thích quá mức để quyết định xem phải làm gì.

Marianne có thể cảm thấy một luồng nhiệt gần như nóng rực tỏa ra từ anh, thiêu đốt làn da cô khi lớp vảy của anh thay đổi theo mỗi lần cuộn và duỗi cơ thể anh, và cô choáng váng tự hỏi liệu sau đó mình có bị bỏng không

Nhưng chính những cảm giác đang bùng lên từ nơi cơ thể họ giao nhau, một ngọn lửa hạnh phúc lỏng lan tỏa rực rỡ, nóng bỏng và cuồng nhiệt bên dưới làn da cô đã khiến đôi môi Marianne không ngừng rên lên những âm thanh ngọt ngào và cô chắc chắn rằng cổ họng cô sẽ bị rát vào ngày mai.

Marianne luôn ngưỡng mộ cơ thể của Bog, không ngừng bị mê hoặc bởi vẻ đẹp kỳ lạ của từng phần nhỏ có vảy của anh, tận hưởng cảm giác thô ráp của anh và vết bỏng màu hồng anh thảo kéo dài trên da cô khi bộ xương ngoài của anh cọ vào da thịt cô.

Cảm nhận được phần thân mật của anh trong cô, không ngừng dâng trào trong cô, đưa cô đến tận cùng khoái cảm.

Nó không có gì quá xa lạ đối với cô, nhưng nó đủ lớn để đòi hỏi từng chút một ở cô. Mặc dù không gai góc hay thô ráp như phần còn lại của cơ thể anh, nhưng kích thước của anh, sự ma sát và kết hợp với lực đẩy nhịp nhàng ngày càng tuyệt vọng của anh, khiến Marianne không khỏi cong người, cắn vào môi để kiềm chế tiếng rên rỉ ngày càng nhanh trước khoái cảm nguyên sơ, thuần khiết mà nó đang khơi dậy. Tuy nhiên, một tiếng rên rỉ vẫn thoát ra.

"Ughn...B-Bog...uhhm...Bog ơi~..."

"Hử..."

Là câu trả lời duy nhất mà anh dường như có thể trả lời vào lúc đó, giọng anh khàn khàn trầm thấp, nhưng cô biết anh đang cố hỏi điều gì.

"Cảm giác...ughm..."

Một cú chạm sâu đặc biệt khiến cô quay cuồng

"Em...ughn...Bog...làm ơn -"

Cảm giác anh trong cô hoàn hảo.

"...Thật tuyệt"

Marianne rên rỉ và cuồng nhiệt và gần như không mạch lạc trong niềm hạnh phúc.

"Cảm giác...thật tuyệt...ungh...Bog...làm ơn... Bog, làm ơn..."

Bog gầm gừ trước sự cầu xin điên cuồng của Marianne. Giờ mỗi âm thanh phát ra từ đôi môi cô đã trở thành liều thuốc kích anh. Khiến Bog không khỏi đói khát và bất lực mà bắt đầu di chuyển mãnh liệt hơn, vào sâu cô hơn, chiếm hữu và ham muốn cô hơn.

Khẳng định Marianne là của Bog và Bog là của Marianne.

Cô đang tạo ra đủ loại âm thanh, những tiếng rên rỉ và những tiếng thở dốc nghẹn ngào trộn lẫn, nóng bỏng và chân thành, thì thầm vào cổ vào môi anh.

Bog đáp lại tiếng gọi của cô bằng tiếng gầm gừ của chính anh, khớp với âm lượng của cô nếu không muốn nói là mạch lạc, những âm thanh nguyên thủy đứt quãng của anh càng khiến giọng của anh trở nên khó hiểu hơn. Họ luôn ồn ào khi nói đến những khoảnh khắc nóng bỏng và đam mê, những cuộc đấu khẩu của họ vang vọng khắp lâu đài, ồn ào và không hề xấu hổ. Và bây giờ

Marianne rên rỉ, vùng vẫy một chút khi anh giữ chặt hông cô để thực hiện một cú đâm sâu tuyệt vời khác, giọng cô thô ráp và gần như tiếng nức nở. Marianne không biết, không biết chút nào...Bog sâu tận cùng trong cô, khiến bụng cô co thắt, cơ thể cô bừng cháy vì khoái cảm, chất lỏng hạnh phúc nóng bỏng cuộn trong cô thành những đợt sóng tuyệt vọng, rùng mình và cong người trước mỗi lần chạm, mỗi cảm giác, sự trượt nhịp nhàng của cơ thể họ khiến cô rơi vào trạng thái ngây ngất tự do.

Bog cũng lạc lối, anh không ngừng chuyển động nhịp nào, một tay đan chặt vào tay của cô, trong khi tay kia luồn vào tóc cô. Đây lần đầu của Bog, dù thiếu kinh nghiệm nhưng anh muốn làm cho người phụ nữ của mình cảm thấy hài lòng nhất có thể. Anh luôn quan sát từng biểu của Marianne, cố tìm điểm nguyệt của cô mà đâm vào ấy, khiến cô sung sướng đến tê người.

Trên lớp vảy, làn da đẫm mồ hôi, đôi môi hòa vào nhau đam mê, những chiếc răng nanh cắn vào môi nhau, những chiếc lưỡi quấn lấy vuốt ve nhau, nếm hương vị trong cơn đói khát tuyệt vọng của nhau. Tất cả đều là những nốt nhạc hòa vào một bài hát dành riêng cho họ, một niềm hạnh phúc dâng trào không ngừng.

Thật gần

Có điều gì đó đang xảy ra, một điều gì đó còn hơn cả những gì họ từng làm trước đây, điều mà cả hai người đều dám mơ ước. Niềm vui dâng trào trong một làn sóng say mê và cuồng nhiệt, một điều không biết, không thể đặt tên, một điều gì đó tuyệt vời , một điều gì đó huy hoàng, một điều gì đó kỳ lạ và huyền diệu.

Móng vuốt của Bog vuốt ve đôi má của cô, trước khi trượt xuống ngực cô, rồi tiếp tục di chuyển xuống vòng quanh chiếc eo thon của cô. Marianne cảm thấy bên trong rất lạ, có gì rất kỳ lạ nhưng điều đó chỉ tiếp sức cho niềm hạnh phúc đang dần tăng lên trong cô, một nốt nhạc ân sủng hoang dã và vinh quang cho bài hát của họ.

Cô đang bùng cháy, và anh cũng vậy, chìm trong ngọn lửa mà họ cùng nhau tạo ra, chỉ anh, chỉ cô, chỉ họ, luôn luôn, cô yêu anh và anh cũng yêu cô và tình yêu của họ sẽ đốt cháy mọi đau đớn, bất an, nghi ngờ và tổn thương, bùng cháy mạnh mẽ, hoang dã và chân thực, nở rộ cho tất cả mọi người thấy.

Marianne có thể cảm nhận được nó, thứ gì đó đẹp đẽ và kỳ lạ, các cơ của cô căng cứng và cơ thể cô bắt đầu co thắt. Cô ngửa đầu ra sau trong sự đầu hàng cuồng nhiệt, cột sống cong lại, đôi cánh dang rộng bên dưới trên rêu trong tất cả vinh quang của chúng khi cô kêu gào với bóng tối, với anh.

"Bog...ugh...!"

Bog rùng mình trong những cú đâm tiếp theo đưa mình đến tận cùng trong cô,đôi cánh anh đập thình thịch và quai hàm nghiến chặt, toàn bộ cơ thể anh run rẩy phía trên cô. Giọng anh khàn khàn khi anh nhìn xuống cô, đôi mắt anh rực sáng màu xanh và vô tận với tình yêu.

"Marianne... "

Marianne run rẩy bên dưới Bog. Anh nhìn cô, hai ánh mắt mờ đục bởi tình bởi yêu nhìn quắn chặt lấy nhau rồi khẽ đóng lại. Nụ hôn của họ thật tuyệt vọng và kháo khát, đôi lưỡi hòa quyện vào nhau, nếm lấy hương vị ngọt ngào của nhau, dành cho nhau hơi ấm đen tối và sự tin tưởng tuyệt đối cùng một tình yêu đẹp đẽ hoang dã vô tận tuyệt vời và kỳ lạ.

Cơn cực khoái của họ ập đến cùng lúc, cuốn cả hai đi dưới làn sóng giải phóng nóng chảy, tràn ngập các giác quan và thiêu đốt họ trong vinh quang chinh phục dã man, đẩy cả hai vào một thế giới nơi lửa bùng lên dưới da họ, những ngôi sao nổ tung sau lưng họ. đôi mắt, nơi hạnh phúc, niềm tin và tình yêu hòa quyện vào anh, vào cô.

Cơ thể gắn chặt lấy nhau, tứ chi xoắn lại và cả hai bộ cánh đều xòe ra, và Bog phát ra một âm thanh nghèn nghẹn nghe như tiếng gầm nghẹn trong cổ họng anh khi anh tiến sâu và nhanh hơn trong cô.

Marianne đã nghĩ cô sẽ hét lên, rên lên niềm vui sướng to lớn của cô nhưng...

Marianne không ngờ chính hơi thở của mình cũng bị cướp đi, khoái cảm quá lớn khiến cô rên trong im lặng, đầu óc quay cuồng và cơ thể cô run rẩy trước những điều đó. Marianne có thể cảm nhận rõ dòng chảy nóng ấm của Bog tuôn trào trong cô.

Miệng cô thở hổn hển khi cô cong người lại trong vòng tay anh, môi run rẩy, chân tay mềm nhũn và nặng trĩu, niềm hạnh phúc thấm vào từng tấc cơ thể cô. Sự run rẩy khi được giải phóng vẫn làm cô rung đông tận sâu bên trong. Khiến cô ngã ngửa xuống rêu. Họ đã làm được điều đó, trao trọn bản thân cho nhau ...

Cô mở đôi mắt choáng váng, cố gắng hết sức để lấy lại hơi thở khi cô nhìn lên anh, màu hổ phách mơ hồ khi cô chớp mắt, nhìn anh.

Bog đang rùng mình, thở dốc phía trên cô, như thể khoái cảm của chính anh đã khiến anh mất kiểm soát. Lưng anh cúi xuống và cánh tay anh run rẩy khi anh tựa người lên trên cô, rõ ràng là đang cố gắng không ngã đè lên cô, đầu anh cúi thấp khi nó chạm vào ngực cô...

Bog hít một hơi run run nữa rồi nhìn Marianne, hình ảnh của cô dường như khiến anh hoàn toàn bị hủy hoại một lần nữa, hơi thở của anh phả ra khỏi người anh và cánh tay anh hơi khuỵu xuống. Marianne đưa tay lên, vuốt ve nhẹ nhàng và chậm rãi trên vai anh trước khi vuốt ve má anh. Anh nghiêng người vào đó, vẻ mặt ở đâu đó giữa kiệt sức và ngưỡng mộ, đôi mắt anh khép hờ, một ngọn lửa thỏa mãn cháy âm ỉ trong màu xanh sáng thay vì khao khát cháy bỏng.

Marianne ngay lập tức kéo anh lại gần cô, dịch chuyển để anh có thể nằm trên cô một cách thoải mái hơn. Bog để mình bị chiếm lấy, nặng nề trải rộng trên người cô, và tựa đầu vào bộ ngực đẫm mồ hôi của cô với một tiếng thở dài thô ráp, khàn khàn dường như đến từ chính con người anh. Marianne vuốt ve những ngón tay dịu dàng trên trán anh, đôi mắt cô cảm thấy nặng nề vô cùng, trái tim cô tràn đầy vô cùng.

Bog rúc vào người cô, ngọ ngậy một chút rồi anh chống tay lên lại nhìn xuống cô. Marianne nhìn ngơ ngác, bỗng cô cảm thấy bên dưới vẫn cảm giác...cô di chuyển đôi mắt từ trên mặt Bog rồi dần dần xuống phía dưới, cả hai vẫn còn kết nối nhau và anh vẫn còn cứng trong cô. Ồ là thế à. Marianne thật sự đơ rồi, cô lại nhìn lên anh. Ánh xanh của Bog vẫn còn rực lên sự dục vọng, anh nhẹ nhàng di chuyển, bên trong cô vẫn còn rất nhạy cảm khiến cô rên lên tiếng nhỏ. Bog từ từ cuối xuống khẽ thì thầm và tai Marianne...

"Một lần lại... có được không? Marianne?"

Lúc này Marianne chỉ biết gật đầu ngại ngùng quang tay lên anh. Bog từ từ di chuyển rồi lại càng nhanh dần, anh đưa cô đến cơn say mê của ham muốn.

Một lần nữa của Bog là yêu Marianne đến thêm ba bốn lần gì đó của cô và lần nào cũng kết thúc bằng việc Marianne rên rỉ đến tê ngại vì khoái cảm. Anh đã chịu đựng quá lâu, nên vừa bắt đầu được chạm vào cô, anh liền không thể buông ra. Họ thăng hoa trong niềm yêu thương cho nhau. Đến khi Marianne cầu xin, Bog mới chịu dừng lại. Anh hôn lên trán lắm mô hôi của cô lần nữa, rồi để mình lại chìm vào vòng tay cô. Sự mệt mỏi tột độ đã khiến mắt anh nhắm lại, và vòng tay của anh ôm chặt vào cô khi cơn buồn ngủ xâm chiếm anh. Marianne bằng cách thần kỳ nào đó cô vẫn còn một chút sức để cô suy nghĩ về những điều vừa qua.

Họ đã thực sự làm điều đó.

Và nó không hề giống như những gì cô tưởng tượng, không hề giống những gì trái tim thiếu nữ của cô đã mơ ước trước khi bị tổn thương, những gì cơ thể cô đã cháy bỏng trong suốt thời gian đó, không giống bất cứ điều gì cô có thể hình dung, có thể mơ ước...

Cô đã bác bỏ những tưởng tượng như vậy khi cô tuyên bố rằng cô đã xong việc với Tình yêu. Dục vọng chỉ là một lời nói dối khác nhân danh nó, một sợi dây khác trói buộc người ta. Cơ thể cô có thể đã tuyệt vọng, nhưng trái tim cô, vốn đã tan vỡ và đầy sẹo, vẫn vững vàng.

Ngoài ra, người ta không thể bỏ lỡ những gì mình chưa từng có. Roland chưa bao giờ tiến xa đến thế, mặc dù hắn đã có vài lần cố gắng dỗ dành. Nhưng Marianne, với tất cả sự lãng mạn, ngây thơ trong ánh mắt lấp lánh của mình, đã muốn chờ đợi, muốn giữ cho nó trở nên đặc biệt. Cảm ơn Thượng Đế...

Sau khi suy sụp và khôn ngoan hơn, cô quyết tâm không để thêm bất kỳ ảo tưởng nào ăn sâu vào trái tim mình nữa, và việc nghiền ngẫm những viễn cảnh tưởng tượng không phải là điều cô cần lãng phí thời gian...

Marianne nhìn xuống anh, và môi cô nhếch lên thành một nụ cười nhẹ nhàng, ngọt ngào.

Những tình huống tưởng tượng ...đoán xem cô thực sự không cần những thứ đó nữa.

Nụ cười của cô chuyển thành nụ cười buồn ngủ. Nhưng lên kế hoạch cho tương lai thì sẽ vui lắm...

Nụ cười nhếch mép của Marianne thành những nếp nhăn mềm mại và đôi mắt cô trầm ngâm khi cô tiếp tục vuốt ve lông mày của Bog, khiến anh gầm gừ nhẹ nhàng hài lòng. Cô luôn muốn lần đầu tiên của mình thật đặc biệt, nuôi dưỡng niềm hy vọng đó...

Từ rất lâu trước, cô từng nghĩ sẽ thật hoàn hảo nếu trao thân mình cho Roland và để vẻ đẹp trai của hắn cuốn cô vào một niềm vui sướng choáng váng.

Và bây giờ...

Cô ngắm nhìn Bog, và đôi mắt cô vốn buồn ngủ, trở nên vô cùng dịu dàng, sáng ngời với lòng biết ơn.

Thật đặc biệt. Không. Rất hoàn hảo, thậm chí còn rất tuyệt.

Điều này có thật .

Bởi vì Marianne đã có Bog ở bên.

Marianne thở dài, nhẹ nhàng và chân thành, rồi vòng tay chặt hơn quanh Bog và nép mình vào lớp rêu. Đôi mắt cô nhắm nghiền khi cô ôm anh thật chặt, ôm chặt anh sau trong cô, đường xương gò má anh ấn vào ngực, và Marianne mơ màng thoáng qua tâm trí rằng chỉ có vài inch xương, da và gân là những thứ ngăn cách anh với trái tim cô...

Nụ cười của Marianne lúc đó vẫn ở trên môi cô ngay cả khi những dây leo của sự mãn nguyện kiệt sức cuốn cô vào giấc ngủ sâu hơn, và cơ thể của Bog là sức nặng an ủi cô khi cô buông mình vào giấc ngủ, trái tim cô đập thình thịch bên dưới anh trong một bài hát ru nhẹ nhàng, nguyên sơ...

___________

Bóng tối vẫn ngự trị trong phòng ngủ khi Bog tỉnh dậy, chớp mắt lờ mờ trong bóng tối lờ mờ. Trời vẫn còn muộn, bầu trời vẫn tối và mặt trăng vẫn tỏa ánh bạc, mặc dù anh có thể cảm nhận được trong vảy của mình rằng chỉ còn vài giờ nữa là bình minh sẽ đến.

Cơ thể anh kêu răng rắc khi anh duỗi người, vảy của anh ta chuyển và anh cọ xát một móng vuốt trên mặt mình. Thật tuyệt vời. Theo cách say mê nhất, tuyệt vời đến tê dại mà anh từng mơ tới, tiếng vọng của khoái cảm vẫn vang vọng trong anh...

Bog bật ra một tiếng cười nhẹ, một nụ cười yếu ớt hiện lên trên môi anh. Anh duỗi người thêm lần nữa, gầm gừ nhẹ nhàng trước khi nhìn xung quanh, một vẻ nhăn nhó bối rối thoáng qua trên khuôn mặt. Điều gì đã đánh thức anh...?

Mắt anh nhìn vào cửa sổ vẫn mở, và anh khẽ khịt mũi. Không khí ban đêm không hề lạnh cóng, nhưng chắc chắn một sự mát mẻ nào đó của buổi tối đang tràn vào. Anh đã quá quan tâm đến nỗi đau buồn trước đó của Marianne nên không thể khép lại, và rồi sau đó...

Bog mỉm cười. Sau đó, anh đã quá bận rộn với những việc cấp bách khác , những người có đôi mắt đen rực vàng và độc ác, những người có đôi môi ngọt ngào, những cái miệng không ngừng thèm khát và đôi bàn tay thông minh, thông minh...

Nhưng bây giờ, anh đã tỉnh. Và anh lạnh cóng, giường rêu của anh không còn phù hợp để giúp anh nữa.

Bog thở dài và càu nhàu khi đứng dậy khỏi giường, đôi chân phản kháng khi đi đến cửa sổ. Các vị vua luôn phải gánh những nhiệm vụ khó chịu, và việc rời khỏi chiếc giường ấm áp vào một đêm mát mẻ rõ ràng là một trong số đó...

Anh vừa mới kéo chốt xong thì có thứ gì đó đập vào mắt anh, bị thu hút bởi một mảnh ánh trăng dịu dàng đã tìm được đường vào phòng...

Đóa hoa Marianne mang theo tối qua nằm trên gờ cửa sổ. Nó không còn khép chặt nữa mà đã mở ra hoàn toàn, những cánh hoa sẫm màu nở rộ và thấm đẫm từng chút trong đêm, đậm đà, mượt mà và bạc dưới ánh trăng, lan tỏa dưới ánh hào quang của nó, hương thơm của nó quấn quanh các giác quan của anh. Nở rộ trong bóng tối, đó là một điều hiếm có và đẹp đẽ.

Bog nhắm mắt lại và hít một hơi, choáng ngợp không thể giải thích được. Anh mở mắt ra nhìn chiếc giường, rêu trên đó đã bị xé nát hoàn toàn. Nó sẽ cần phải được thay thế...

Cuộn tròn giữa đống đổ nát, một tấm chăn rách bao phủ cơ thể, Marianne nằm, hàng mi xòe ngang đôi má đỏ bừng, đôi môi vẫn còn sưng tấy nhẹ nhàng hé ra, hơi thở sâu và đều.

Vẫn tắm trong bóng tối, ánh trăng soi lên tứ chi trần trụi của cô một thứ ánh sáng dịu nhẹ, đôi cánh xòe ra lung linh dịu dàng trong ánh sáng mờ ảo, đôi chân duỗi ra dưới lớp rêu, một bàn tay mảnh khảnh đặt dưới cằm. Tóc cô hoàn toàn lộn xộn, bụi bẩn từ rêu rách và mồ hôi vẫn còn trên từng tấc cơ thể cô, những vết hằn của anh có màu tía và hằn rõ trên da cô.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Marianne là sinh vật đẹp nhất mà Bog từng thấy.

Cô trông thật yên bình khi ngủ, nép mình vào giường anh một cách hoàn hảo đến nhức nhối, đến nỗi anh cố gắng không đánh thức cô khi anh đến gần, bước chân chậm rãi và nhẹ nhàng ngồi xuống giường, ánh xanh vẫn không ngừng ngắm nhìn cô...

Nhưng cô đột nhiên cựa quậy, lẩm bẩm một cách buồn ngủ trước khi chậm rãi mở mắt ra và nhìn anh.

Mỗi người đều nhìn chằm chằm, im lặng uống rượu trong tầm mắt của người kia. Bog nhìn sâu vào đôi mắt ấm áp của cô, vàng như hổ phách dưới ánh trăng, và cảm thấy trái tim anh thắt lại trong lồng ngực với vẻ hoài nghi gần như đăm chiêu. Anh vẫn không thể tin được cô lại sẵn lòng trao thân cho anh như vậy, trái tim, thể xác và tâm hồn cô đều dâng hiến với sự tin tưởng như vậy...

Anh có nên nói gì đó không? Có thể nói gì sau chuyện như vậy?

Sau đó

Marianne đột nhiên mỉm cười dịu dàng, khuôn mặt cô sáng lên niềm hạnh phúc dịu dàng đến mức khiến trái tim Bog đau đớn vì một lý do hoàn toàn khác. Nếu anh không biết rõ hơn, anh có thể thề rằng cô đã bị phủi bụi Tình dược...

Chống mình lên bằng một khuỷu tay, cô đưa tay về phía anh, đôi mắt cô ấm áp vì buồn ngủ và trìu mến.

Bog siết chặt nó, những ngón tay của họ đan vào nhau và để mình được kéo nhẹ nhàng xuống người cô. Trán họ nhẹ nhàng chạm nhau, tận hưởng cảm giác dành cho nhau, sự thân mật dịu dàng và thiêng liêng của khoảnh khắc này...

Bog nhận ra rằng không cần phải nói gì, không cần phải dùng lời nào. Mọi thứ quan trọng đều đã được nói ra giữa họ bằng một ngôn ngữ vượt ra ngoài vương quốc của họ, vượt ra ngoài Rừng hay Cánh đồng, một trái tim và thể xác, nhiệt huyết và khao khát, nhu cầu và tình yêu...

Anh hít cô vào, hơi ẩm mềm mại của mái tóc cô khiến mùi hương của cô càng nồng nàn hơn, và cô nhẹ nhàng đưa tay dọc theo vai anh, những ngón tay lướt qua lớp vảy thô ráp của anh trước khi siết chặt lại và ôm lấy đầu anh, nhẹ nhàng kéo anh về phía cô.

Nụ hôn của họ nhẹ nhàng và sự tin tưởng dịu dàng hơn là cơn đói dữ dội và khi họ nhẹ nhàng rời ra, Bog thở dài thật sâu và tựa đầu vào ngực cô. Dựa lưng vào giường với anh một lần nữa, Marianne hôn và vuốt ve lông mày anh, sự im lặng giữa họ đầy những điều không nói ra nhưng được hiểu theo bản năng.

Mọi thứ đã thay đổi, không có sự quay trở lại từ những gì đã xảy ra. Sau đêm nay, họ sẽ không bao giờ trở lại như cũ nữa.

Khi Bog cuộn tròn cơ thể anh quanh người cô và Marianne rúc vào vòng tay anh, nhẹ nhàng chậm rãi để cả hai lại nằm trên giường, bộ xương ngoài của anh cắn vào da cô bằng vết cắn quen thuộc, sự kiệt sức thỏa mãn xâm chiếm cả hai, trái tim đập như một, cả hai đều biết bằng từng tấc tâm hồn mình...từng nhịp thở, từng nhịp tim...đã hòa lẫn vào nhau thành một.

Cảm ơn người, bạn đời. I Love You.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro