CHAP 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"THANH XUÂN CÓ CẬU LÀ NẮNG"
🎀CHAP 43

Trên đường đi về,
- Phồn Tinh:"Lão đại có nghĩ được ai muốn hại Lão Đại Tẩu không?"
- Nhất bác nhìn Tiêu Chiến đang gối đầu trên vai mình, khép đôi mi nặng nề nhưng cong cong mảnh nhẹ, thật đẹp. Nhất Bác ngẫm nghĩ thật lâu, nhắm mắt lại, nghiêng đầu vào đầu Tiêu Chiến:" Chuyện này không thể bỏ qua, điều tra giúp tao". Nói rồi Nhất Bác cũng thiếp đi
- Đàn em của Nhất Bác:" được" họ nhìn hai người cảm thấy lòng cũng nhẹ nhảm. Hy vọng hai người họ có thể mãi bên nhau như vậy.

Đến nhà, Tiêu Chiến vừa thức dậy, thấy Nhất Bác còn ngủ, cậu ra hiệu đàn em im lặng, ngồi xuống cõng Nhất Bác vào nhà. Đàn em xách đồ đạc theo sau.
-"Các cậu vào nhà nghĩ ngơi một lát, uống ly nước rồi hẵn về". Tiêu Chiến quay lại nói.
-" Được".

Tiêu Chiến đưa Nhất Bác lên phòng, đặt xuống giường kéo mền lên đắp cho cậu ngủ. Quay lại đi xuống tiếp khách, nhưng đột nhiên Nhất Bác cầm chặt lấy tay Tiêu Chiến nói trong mộng:" Bảo Bối, đừng đi".
Tiêu Chiến không biết chuyện gì, nhưng lòng nhói lên một chút cay cay, như gợn sóng mặt hồ. Ngồi xuống bên cạnh Nhất Bác. Hôn lên trán cậu khẽ nói:" Cún Con đừng sợ, em vẫn luôn ở đây."
Nhất Bác đã thả lòng đôi tay chìm vào giấc ngủ, Tiêu Chiến khẽ ra khỏi phòng, xuống tiếp đám đàn em.

Một thời gian sau.

Tới ngày sinh nhật của Nhất Bác, Tiêu Chiến đã chuẩn bị tươm tất, một bàn tiệc chỉ dành riêng cho hai người. Những món Nhất Bác thích Tiêu Chiến đều tự tay làm cả ngày
Đêm hôm đó Nhất Bác lại mới đi tiệc về, nhưng vẫn rất tỉnh.
-" Bảo bối ơi, anh về rồi" vừa vào nhà đã gọi Bảo Bối, nhưng anh lại chớm sợ hãi khi căn nhà tối om, anh đứng người, cố gắn tự trấn an bản thân. Gọi khẽ :" Bảo Bối, Lão Pà,.... ".
Anh đi mò lên tới phòng mà không dám bật điện.
Mở cửa phòng ra khiến anh chói cả mắt, giơ tay lên nhìn qua kẽ tay là những anh nến lung linh tỏa xung quanh một chiếc bánh kem ló ra khỏi bức tường cùng với gương mặt mà anh luôn trân trọng, yêu thích. Giọng hát nhẹ mà trong, cao, ấm cất lên từng câu hát:" happy birthday to you... happy birthday to you....." dần dần tiến lại gần Nhất Bác.
-" Cún Con, sinh nhật vui vẻ." Tiêu Chiến mỉm cười nhìn Nhất Bác. Ánh mắt lấp lánh tỏa cả bầu trời sao, Nhất Bác chỉ nhìn khôn mặt mà không nhìn chiếc bánh kem, tiến lại gần, dang tay ra để ôm lấy bầu trời ấy. Nhưng Tiêu Chiếc đưa bánh kem về hướng Nhất Bác:"ước đi rồi thổi nến nào"
- không chần chừ Nhất Bác thổi:" phùzzzz... "
- Tiêu Chiến tròn mắt:"sao không ước gì hết vậy?"
-" Có em đây, anh chẳng cần gì cả, khỏi ước" nói rồi đỡ lấy chiếc bánh kem đặt xuống bàn rồi cần tay Tiêu Chiến:"nào, Bảo Bối lại đây anh thưởng"
Tiêu Chiến giữ tay Nhất Bác lại:"khoan, ăn đi đã, lại đây cắt bánh đi".
Không muốn vợ buồn, Nhất Bác quay lại bàn ngồi.
-" Đưa tay cho anh" Nhất Bác đưa tay ra nói.
-Tiêu Chiến ngạc nhiên:" để làm gì?"
- Nhất Bác đứng dậy, đỡ Tiêu Chiến lại gần chiếc bánh, đứng phía sau, vòng tay qua eo của Tiêu Chiến, đặt con dao vào tay Tiêu Chiến rồi cả hai cùng cắt bánh. Con dao bổng không xuống nữa, một vật gì cứng cứng, Nhất Bác nhao mày:" Bánh này em làm sao?". Tiêu Chiến đỏ mặt, cười mỉm, gật đầu. Nhất Bác ôm siết vào bụng Tiêu Chiến:" anh có thể đoán được cái gì trong bánh này, nhưng mà..." đang nói Nhất Bác bỗng ngừng lại, giọng nặng nề. Tiêu Chiến vẫn đang mỉm cười nhưng nghe tới đây lại tắt hẳn nụ cười, quay lại nhìn vào đôi mắt Nhất Bác như muốn hỏi chuyện gì.
Nhất Bác chỉ mỉm cười cầm hai tay Tiêu Chiến đưa ra phía sau, hôn lên môi Tiêu Chiến. Một vật gì đó nhỏ nhỏ, tròn tròn được lồng vào ngón tay của Tiêu Chiến, cảm nhận được đó là cái gì, Tiêu Chiến mở mắt tròn nhìn Nhất Bác, vẫn chẳng nói được gì, khi Nhất Bác lại thích enzim đến vậy, đẩy lùi Tiêu Chiến đến giường, nằm xuống trên chiếc đệm êm ái.
-" vào tiệc được chưa Bảo Bối" Nhất Bác áp sát tai hỏi khẽ.
- Tiêu Chiến mỉm cười khẽ gật đầu.

[[🚫 CẢNH BÁO. BẠN ĐANG TIẾN ĐẾN VÙNG NGUY HIỂM,
-------------CẦN BACK NGAY LÚC NÀY----------------]]









- một khuy áo hai khuy áo.. " tít... tít...tít..." điện thoại Nhất Bác bổng reo lên, nhanh chóng được tắt đi, ba khuy áo, bốn khuy áo " tít.. tít... tít...." Nhất Bác phải thả miếng thịt, nhìn vào điện thoại rồi khóa máy.
-" ai vậy?" Tiêu Chiến hỏi.
-" không quan trọng" Nhất Bác nói xong lại gặm lấy miếng thịt nóng hổi, thơm phức trước mặt mình. " roẹtttt...." một chiếc áo đã ra đi.


[[🚫 CẢNH BÁO NGUY HIỂM,
VIRUT H+ ĐANG XÂM NHẬP NÃO BẠN ĐỌC.

--- CÓ CHẮN CHẮN BẠN MUỐN ĐỌC TIẾP??-----]]








Tay Nhỏ nâng niu hai cục mochi, đôi môi mềm mại được phũ lấy, vuốt ve bởi đôi môi của "Cún Con"
Đôi tay lớn lại xung trận đầu, đi dẹp gọn các mảnh vải còn lại, mở cổng cả hai thành đã xong. Đôi tay lớn kéo mây phũ lên tạo bầu trời đen tối cho trận chiến diễn ra thêm hấp dẫn. Chiếc súng đại bác đang đẩy vào cổng thành. Vừa qua cửa thành, kì lạ, tiếng của phải là" rét. Két" mới đúng nhưng cửa này mở ra lại phát lên tiếng "ưmmm aaaaaa...".
Thành dưới cố chịu, vươn người lên, cắn răng rên rĩ, thành trên lại lợi thế, rút quân rồi lại tấn công theo nhịp. Đôi tay lớn đang nhồi bọt, không phải bọt, mà là 2 ngọn núi già, tròn như cái bánh bao, mềm mịn như mọng nước, nó mềm hơn cả tấm nệm của hai thành đang ngự.
Đôi tay nhỏ ghì vào hai bả vai, mỗi lần quân vào thành thì lại riết chặt làn da căng chắc, đang toát ra hơi ấm, dễ chịu. thành đang bị công phá mãnh liệt. Cố gắn chịu đựng, không thốt lên tiếng nào, chỉ thở mạnh từng hơi. Thành trên chiếm thế lớn, dùng đôi môi masage khắp cả người thành dưới, đau đớn nhưng không đến nổi gọi là đau, đã quen rồi. Hai eo tê rên rỉ như sắp liệt, bàn tay to phải nâng giữ cái eo nhỏ đó. Quân vào thành càng lúc càng mạnh. Nhanh lên rồi chậm chậm thành như sắp đổ vỡ. Hai tay siết chặt chiếc đệm như sắp xé nát, vướng cả người lên, cổ theo đó mà ngước lên làm lộ rõ yết hầu tuy nhỏ mà lại cuốn hút đôi môi căng mịn đấy, con sâu đang luồng lách từ dưới bụng lên dần, lên dần cắn vào yết hầu để lại vết đỏ. Đương nhiên thành dưới cũng phải tấn công thành trên một lần. Khi quân kéo ra khỏi thành chuẩn bị đợi tấn công tiếp theo, thành dưới từ đôi môi đưa hạ xuống đến cái yết hầu khá lớn, không cần phải kéo căn cổ vẫn đủ để cắn vào. Vừa lúc đó quân lại ùa vào cổng thành, sức ép dồn vào lực cắn khiến thành trên bị động :" Aaaaa.." tưởng chừng có thể hoãn binh. Nhưng không ngờ lại khiến quân phản công mãnh liệt, mạnh mẽ hơn lúc đầu. Enzim lại tiết ra quá nhiều, nhưng cũng được con sâu thành trên lấy đi.

{{Não của bạn đã bị virus xâm nhập, chỉ số trong sáng đã trở về More. vui lòng tẩy não ngay bây giờ}}

Đã xảy ra sự cố, vui lòng kiểm tra lại internets.

  Rất tiếc, tín hiệu internets của bạn không bắt kịp nhịp độ của diễn biến câu truyện này.

    Xin vui lòng chờ chap mới hết chap 43

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro