Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bùi Ngọc Nhi muốn lấy khăn che mặt, đây vốn ngay từ đầu là ý của Vu Lạc Vũ, nói cho cùng, Vu Lạc Vũ tuy muốn khoe khoang một phen, nhưng cũng không muốn để những ánh mắt bẩn thỉu trong triều đình tiết độc Bùi Ngọc Nhi. Nhưng cố tình sự tình chính là như vậy, vô xảo bất thành thư*, khăn che mặt vốn là để che mặt, thế nhưng nó lại không phát huy hiệu dụng, khiến tất cả mọi người trên đại điện kinh động đứng hình.

(*chỉ sự "trùng hợp một cách kỳ lạ")

Nhìn Bùi Ngọc Nhi lưu loát như tiên tử đem khăn che mặt một lần nữa đeo lên, trên điện tất cả mọi người một trận thất vọng, trong đó tự nhiên cũng bao gồm Vu Lạc Vũ. Ngồi trên cao Vu Lạc Vũ quả thực xem có chút quên hết tất cả, nàng gặp qua Bùi Ngọc Nhi múa, thế nhưng lần đó cũng chỉ là nhất thời quật khởi mà thôi. Mà hiện nay? Hiện nay Bùi Ngọc Nhi một thân trang phục lộng lẫy, khiêu vũ, mà quan trọng chỉ vì chính mình mà nhảy.

Một thoáng kinh hồng kia, Vu Lạc Vũ cảm giác thấy được một Bùi Ngọc Nhi mới mẻ, nàng mặc dù còn mặc một thân bạch y, lại tỉ mỉ trang điểm một phen, khiến người khác thấy mà yêu, làm cho Vu Lạc Vũ nhịn không được muốn đem nàng ôm trong ngực, cứ như vậy yêu thương nàng một phen. Trong lòng liên tiếp nhảy lên, nhìn Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ quả thực cảm thấy khó mà tin nổi! Cùng Ngọc Nhi một chỗ, thời gian không tính ngắn, cảm giác tim đập lúc nào cũng có, Vu Lạc Vũ thậm chí cảm thấy, càng ở gần nàng thêm một ngày, yêu thương lại càng thêm một ngày, cho đến khi tình yêu tràn đầy trái tim, trầm luân vào đó mới ngưng. Bùi Ngọc Nhi rốt cuộc là người như thế nào?

Dù điệu múa có đẹp đến đâu, nhưng cũng sẽ đến thời khắc chấm dứt, vũ khúc hoàn tất. Nhưng không có người vỗ tay, tất cả mọi người ngồi ở vị trí của mình, cũng không nhúc nhích. Bùi Ngọc Nhi có chút không biết làm sao ngẩng đầu nhìn Vu Lạc Vũ đang ngồi trên cao, lại phát hiện nàng cũng một bộ gần như si ngốc. Có chút lúng túng lại có chút buồn cười, hiện tại nên làm như thế nào? Vu vương không hé răng, dưới đài đại thần cũng không có hé răng, mình một vũ nữ nho nhỏ không có biện pháp tự mình đi xuống, rồi lại không thể lên tiếng nhắc nhở gì đó. Bùi Ngọc Nhi có chút thẹn thùng, cũng không thể cứ giằng co như vậy, vẫn tiếp tục đứng sao?!

Đương lúc Bùi Ngọc Nhi đang rối rắm không biết phải làm như thế nào, đột nhiên trên đại điện tĩnh lặng, Vu Lạc Vũ 'bốp bốp bốp' chậm rãi vỗ ba tiếng, âm thanh kéo về tâm tư các đại thần đang ngồi, tiếng vỗ tay mới đinh tai nhức óc vang lên, tuy là cổ vũ hơi trễ, nhưng so với những màn biểu diễn lúc trước cao hơn mấy lần. Lần đầu tiên tham gia vãn yến, Bùi Ngọc Nhi đem những tiết mục phía trước cùng phản ứng đều ghi tạc trong lòng, hiện giờ so sánh, Bùi Ngọc Nhi tự nhiên là vui sướng ngàn vạn.

Vu Lạc Vũ đầy mặt ý cười trong suốt nhìn Bùi Ngọc Nhi dưới đài, đợi khi tiếng vỗ tay dần dần nhỏ, nàng mới chậm rãi mở miệng, nói:

"Mỹ nhân múa như hoa sen nở, thế nhân có mắt nhưng không thấy, múa rất tốt".

Bùi Ngọc Nhi đứng trên điện cũng đón nhận ánh mắt Vu Lạc Vũ, trong mắt là vô tận ôn nhu.

"Tạ bệ hạ khen ngợi." Bùi Ngọc Nhi cúi người, ngôn ngữ tuy là bình thường, nhưng Vu Lạc Vũ vẫn nghe ra tình yêu ẩn bên trong.

Vu Lạc Vũ bật cười, nhẹ vung tay.

"Thưởng!"

Bùi Ngọc Nhi cũng mỉm cười nhìn Vu Lạc Vũ, đôi môi kia mặc dù bị che mất, nhưng ý cười nơi khóe mắt cũng đều hiển lộ. Lại cúi người tạ an, Bùi Ngọc Nhi mới dẫn theo tám vị cung nữ, nhẹ nhàng lui ra cung điện.

Bùi Ngọc Nhi đi rồi, phía trên đại điện lại khôi phục vẻ huyên náo như vừa rồi, mà mục tiêu lần này văn võ bá quan tranh cãi ầm ĩ chính là một khúc múa kinh động toàn trường của Bùi Ngọc Nhi vừa rồi, hỏi nàng là ai, hỏi nàng phương linh*, hỏi nàng khuê danh, tất cả mọi người đều thay nhau hỏi. Vu Lạc Vũ lỗ tai rất thính, những lời này tự nhiên một tia không sót toàn bộ rơi vào trong tai nàng, khẽ câu khóe miệng bất động thanh sắc cười nhẹ, Vu Lạc Vũ trong lòng rất đắc ý, không cần nói cũng biết.

(*hỏi tuổi của nữ.)

"Bệ hạ."

Đương lúc đại điện đang tranh cãi ầm ĩ, đột nhiên một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, thoáng chốc tất cả tiếng vang trên đại điện chợt biến mất không còn, có thể thấy được người nói chuyện địa vị rất cao.

Vu Lạc Vũ đem ánh mắt chuyển hướng đến Vưu Lăng Vi, nàng cũng không nói chuyện, mà chỉ không chớp mắt, nhìn chằm chằm Vưu Lăng Vi. Không biết vì sao trong lòng Vu Lạc Vũ chính có một tia cảm giác không rõ.

"Bệ hạ, ngày mai là lúc ký lập hiệp ước, nhưng tiểu vương còn có một chuyện muốn nhờ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là dự định nói ra trên yến hội hôm nay đi."

Vu Lạc Vũ hé miệng cười.

"Vương gia chính là vương gia Diệu Nghiêm, thân phận tôn quý. Từ sau Vu Diệu hai quốc nghị hòa, Vương gia có việc muốn nhờ nhưng lại nói không rõ sao." Vu Lạc Vũ trêu ghẹo nói, cũng là cố ý làm cho Vưu Lăng Vi ngậm miệng không nói chuyện yêu cầu của nàng.

"Bệ hạ nói đùa, tiểu vương mặc dù quý vì Vương gia, mà hiện nay dù sao cũng là ở Vu quốc. Huống hồ lần này chuyện tiểu vương sở cầu không thể so từ trước, tiểu vương thực coi trọng nàng, cho nên nhất định muốn cầu được nàng, mong rằng bệ hạ thành toàn." Vưu Lăng Vi nói xong, cung kính chắp tay, thái độ thành khẩn, hoàn toàn không có dáng vẻ ngông cuồng tự đại như trước.

Vu Lạc Vũ thấy dáng vẻ khiêm tốn lại nhất định phải đạt được kia, cũng vô pháp cùng nàng đánh thái cực gì, lập tức thản nhiên mở miệng:

"Vương gia mời nói."

"Tiểu vương muốn nữ tử tên Bùi Ngọc Nhi kia!".

Vu Lạc Vũ bỗng chốc căng thẳng, bàn tay nắm thành quyền, hiện tại phía trên đại điện im lặng như tĩnh mịch bình thường. Không người nói chuyện, các đại thần đang ngồi đều hai mặt nhìn nhau, đúng là không rõ ràng lắm lời nói Vưu Lăng Vi có ý gì. Vu Lạc Vũ bất động thanh sắc hướng trên điện đảo qua, bình chân như vại mỉm cười, nói ra nghi hoặc trong lòng các đại thần.

"Vương gia là nữ tử, Bùi Ngọc Nhi cũng là nữ tử, không biết Vương gia muốn nàng có tác dụng gì?".

Vưu Lăng Vi nhìn ngồi trên cao Vu Lạc Vũ, cũng không định giấu diếm.

"Tiểu vương thích nàng, muốn dẫn nàng hồi Diệu Nghiêm. Diệu Nghiêm đồng ý nữ tử thành hôn, cho nên bệ hạ không cần lo lắng nàng ở Diệu Nghiêm sẽ chịu ủy khuất, làm trái luân lý."

Không còn cười đùa như vừa rồi, sắc mặt Vu Lạc Vũ dần dần trở nên ngưng trọng, nàng ta đây là muốn cướp Bùi Ngọc Nhi, cướp từ mình sao?

"Nếu cô vương không đồng ý cho ngươi mang đi thì sao?" Vu Lạc Vũ lạnh lùng nói.

Thanh âm của nàng tựa như băng, đâm một cái vào lòng Vưu Lăng Vi, nàng biết mang đi Bùi Ngọc Nhi phi thường khó khăn, nàng là công chúa Đại Vu, mà không phải vũ nữ hoặc là cung nữ bình thường. Cũng chính bởi vì như vậy, Vưu Lăng Vi mới quyết định ở trên yến hội đem chuyện này nói ra, nhiều người như vậy, đây không thể nghi ngờ là để gia tăng phần thắng, nhưng thực sự không được, Vưu Lăng Vi cũng không tin, Bùi Ngọc Nhi có thể quan trọng hơn việc ký lập hiệp ước.

Xem bộ dáng không chút động dung của Vu Lạc Vũ lúc này, Vưu Lăng Vi hơi thở dài, nói:

"Bệ hạ, tiểu vương biết Ngọc Nhi tiểu chủ đối với ngươi mà nói vô cùng quan trọng, nhưng tiểu vương là thật tâm thích nàng, ngươi yên tâm, tiểu vương sẽ dụng tâm đối đãi nàng, nàng muốn cái gì tiểu vương sẽ cho cái đó!".

Vu Lạc Vũ hí mắt, gắt gao nhìn chăm chú Vưu Lăng Vi ở đối diện, nàng rốt cuộc có biết Bùi Ngọc Nhi là người của mình hay không? Nàng biết tiểu Ngọc Nhi đối với mình mà nói vô cùng quan trọng vậy mà còn muốn cướp?
Vu Lạc Vũ cùng Vưu Lăng Vi cứ như vậy bốn mắt trực diện, thẳng đến một lúc lâu sau, trên đại điện tĩnh mịch, thanh âm Vu Lạc Vũ chợt vang lên.

"Không có khả năng! Ngoại trừ tiểu Ngọc Nhi, cái gì cô vương đều đáp ứng ngươi."

Vu Lạc Vũ một lời nói xong, toàn bộ đại điện ồ lên, các nàng tuy là không biết Bùi Ngọc Nhi có thân phận gì lại quan trọng như vậy, tuy nhiên cũng biết một câu nói này của Vu vương ý vị như thế nào. Chỉ một thoáng, tất cả ánh mắt đều vây quanh trên người Vưu Lăng Vi, Vưu Lăng Vi vẫn chỉ nhàn nhạt hơi ngẩng đầu nhìnVu Lạc Vũ đang ngồi trên cao , đúng mực nói:

"Ngoại trừ nàng, tiểu vương cái gì cũng không muốn."

Lại là một trận xôn xao vang lên, toàn bộ phía trên đại điện nháy mắt có chút xao động. Hiện tại là cái tình huống gì, Vu vương cùng Diệu Nghiêm Vương gia phân tranh, đến tột cùng là vì người như thế nào?

"Xem ra Vương gia là cố ý muốn như thế? Nhưng ngươi đã có hỏi qua nàng chưa? Nàng có bằng lòng cùng ngươi cùng nhau cùng đi Diệu Nghiêm hay không? Ngươi cũng biết dưa hái xanh không ngọt?"

Những lời này của Vu Lạc Vũ, cũng làm cho trong lòng Vưu Lăng Vi lộp bộp một cái, không sai, nàng vẫn chưa hỏi Ngọc Nhi. Nhưng việc trước mắt này quan trọng nhất, trước mắt chính là Vu Lạc Vũ, Vưu Lăng Vi tin tưởng, chỉ cần Vu Lạc Vũ có thể đồng ý để mình mang Ngọc Nhivề Diệu Nghiêm, nàng nhất định sẽ làm Ngọc Nhi yêu thương mình! Vừa nghĩ đến đây, nháy mắt Vưu Lăng Vi liền phân rõ bên nào nặng bên nào nhẹ

"Chỉ cần bệ hạ đáp ứng là được, tất cả những chuyện khác đều dễ làm".

"Cô vương đã nói..." Vu Lạc Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn Vưu Lăng Vi một cái, sau đó gằn từng chữ.

"Không - thể - đươc." Vu Lạc Vũ tuy bận tâm yến hội lúc này, nhưng cơn giận trong lòng vẫn cứ không ngừng trào ra, Vương gia này xem ra mắt bị mù, cướp nữ nhân lại cướp đến trên đầu mình, nàng tuy là vương gia, nhưng đừng quên mình mới là Vu vương, mà lúc này nơi nàng đang đứng là Vu Quốc!

Không nghĩ tới Vưu Lăng Vi nghe thấy lời này chẳng những không giận, ngược lại là nhếch miệng cười.

"Vu vương không đáp ứng, sẽ không sợ tiểu vương cũng theo đó đổi ý chuyện nghị hòa sao?!".

Vưu Lăng Vi lời này vừa nói ra, lại là một trận thanh huyên náo. Vu Lạc Vũ âm thầm nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi. Hay cho một nữ vương gia, lấy việc nghị hòa ra uy hiếp, thật đúng là đủ ngu xuẩn! Vu Lạc Vũ đang nộ hỏa, đột nhiên một vị đại thần từ một bên đi ra, hắn đến gần Vưu Lăng Vi, thỉnh an.

Vu Lạc Vũ ánh mắt chuyển tới trên người hắn, thâm trầm cất tiếng:

"Nói".

"Khởi bẩm bệ hạ, chúng thần mặc dù không biết người bệ hạ cùng vương gia tranh giành đến tột cùng là ai, nhưng vẫn thỉnh bệ hạ cân nhắc, hết thảy nên lấy quốc gia đại sự làm trọng."

Ý tứ trong lời nói của đại thần đã phi thường sáng tỏ, Vưu Lăng Vi nghe xong cũng là cười đắc ý.

"Không sai, bệ hạ vẫn là mau mau đáp ứng tiểu vương, chờ ngày mai Diệu Vu hai nước ký hiệp ước, tiểu vương cam đoan lập tức liền rời đi."

"Ha ha ha.." Vu Lạc Vũ đột nhiên cất tiếng cười to, uy hiếp? Nàng thực tại là non, Vu Lạc Vũ nói rồi, chuyện gì nàng đều có thể đáp ứng, duy chỉ có tiểu Ngọc Nhi là không được! Vu Lạc Vũ cười xong, vẫn thản nhiên.

"Cô vương nói lần cuối, ngươi đừng mơ đem Bùi Ngọc Nhi mang ra khỏi Vu Quốc một bước!" Ngữ khí của Vu Lạc Vũ mang theo áp bách, kiên định, không thể nghi ngờ. Chỉ cần Vu Lạc Vũ nàng còn sống một ngày, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ từ bên người Vu Lạc Vũ mang Bùi Ngọc Nhi đi!

"Hừ" Vưu Lăng Vi hừ lạnh một tiếng.

"Ngày mai mới ký lập hiệp ước, đêm nay còn thỉnh Vu vương ngẫm nghĩ lại, tiểu vương tin tưởng, đại thần Vu Quốc cũng sẽ giúp đỡ bệ hạ cẩn thận ngẫm lại."

Vưu Lăng Vi nói xong, cũng không màng đến nét kinh ngạc của những người trên đại điện, nàng phất tay áo, xoay người sãi bước rời đi.

Nàng lúc này hoàn toàn không cần phải đi bận tâm Vu Lạc Vũ, mặc dù nàng là vương, nhưng nàng vẫn có thời điểm bất lực, Vưu Lăng Vi đã định liệu trước, cuối cùng Bùi Ngọc Nhi nhất định là của mình, Vu vương nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của mình. Bởi vì nàng cũng biết rõ chuyện quốc sự, một người nhất định không thể so sánh cùng chính sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro