Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mây Tía Cư

Từ lúc Văn Bân rời đi Mây Tía Cư,Mục Tiểu Mạn vẫn luôn đứng ở vị trí vừa rồi

Nàng không rõ vì sao Văn công tử sẽ nói ra những lời này đó, nàng cũng không hiểu ý nghĩ của hắn, rõ ràng đã tiếp tú cầu nàng, rõ ràng ngày ấy còn hôn nàng, nhưng vì sao hôm nay lại đột nhiên trở nên xa cách như thế.

Hơn nữa vừa mới nãy mình muốn chạm vào hắn, ngữ khí hắn lạnh như băng  thật là làm Mục Tiểu Mạn bị tổn thương. Nàng muốn tìm Văn Bân hỏi rõ ràng, nàng đối với mình rốt cuộc là nghĩ như thế nào, cho dù là…… Cự tuyệt, cũng muốn nói rõ.

Nghĩ vậy, Mục Tiểu Mạn vội vã ra Mẫu Đơn Các, nhìn hướng Mộ tới thư quán đi đến.

Mới ra cửa không bao xa, rất xa ở trong đám người thấy được Văn Bân, vừa định tiến lên, liền thấy hắn thẳng tắp ngã xuống trên mặt đất.

Mục Tiểu Mạn vội vàng chạy đến bên người Văn Bân, nâng hắn dậy, kêu hắn, nhưng bất luận không có cái phản ứng gì. Chỉ thấy hắn gương mặt ửng đỏ, trên trán tất cả đều là mồ hôi. Nàng dùng tay dò xét trán Văn Bân một chút.

“Vũ công tử, Văn công tử hẳn là phát sốt.”

Vũ Lạc Huyên vội vàng ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Văn Bân, xác thật thực nóng. Khó trách hắn hôm qua ngủ sớm, hôm nay lại dậy muộn. Buổi sáng phát hiện thân thể hắn không tốt, nhưng hắn chỉ nói là không nghỉ ngơi tốt, mình cũng không để trong lòng.

“Như vậy đi, Vũ công tử huynh mang Văn công tử về Vân Thượng trước, ta cho người đi Phúc Trạch Đường mời Lý đại phu lại. Ta đổi quần áo, một hồi đi Vân Thượng xem huynh ấy”

“Hảo, tại hạ liền dẫn huynh ấy trở về. Mục cô nương khi tới hãy đi từ nam sườn tường tiến vào, nhớ rõ phải cẩn thận đường sinh tuần tra”

Mục Tiểu Mạn xoay người liền kêu nha đầu bên người đi Phúc Trạch Đường, mình liền về Mẫu Đơn Các thay đổi quần áo tiện di chuyển, đi vào tường vây chỗ theo như lời Vũ Lạc Huyên. Nhẹ nhàng nhảy vào vân thượng.

Hôm nay vốn chính là ngày học đường mở cửa, người lui tới xét duyệt thân phận cũng không phải thực nghiêm khắc, ở bên trong tuần tra người cũng không phải rất nhiều, cho nên nàng rất dễ dàng lăn lộn đi vào.

Thời điểm đến phổ nhị xá,Phong Lôi Vũ ba người đều ở phòng trong, thấy Mục Tiểu Mạn tới, trừ Vũ Lạc Huyên, dư lại hai người đều thập phần kinh ngạc.

Mục Tiểu Mạn không rảnh để ý tới mặt khác hai người nghi vấn, thẳng tắp đi hướng mép giường Văn Bân.

“Lý đại phu, Văn công tử không sao chứ”

“Công tử này bệnh là tim đập nhanh khiến cho, tuy không nguy hiểm, nhưng là cũng không không đáng lo ngại. Ngày thường các ngươi cũng phải khuyên bảo hắn không cần suy nghĩ quá nhiều. Phương thuốc ta đã viết, các ngươi theo ta đi Phúc Trạch Đường lấy thuốc đi”

Mọi người nghe được lời này của Lý đại phu đều nhẹ nhàng thở ra, Vũ Lạc Huyên thấy Mục Tiểu Mạn còn ở, liền nói :

“Thừa Tuấn, huynh đi lấy thuốc đi, Trạchn Tín, huynh đi phố nam mua điểm Văn Bân thích, một hồi thuốc về tới sẽ cho huynh ấy uống”

Phong Thừa Tuấn nhưng thật ra cũng không dị nghị, Lôi Trạch Tín nhìn Mục Tiểu Mạn từ trên xuống dưới, mở miệng nói :

“Ta không đi, ta muốn ở lại chiếu cố sư đệ, nữ nhân này bất quá ta có thể tin”

“Aiya nha, huynh có thể yên tâm, đây là Mục cô nương Mây Tía Cư, sư đệ huynh chính là tiếp tú cầu của cô ấy, không chừng không lâu nữa sẽ cùng sư đệ huynh thành hôn, huynh cũng đừng lại này hạt nhọc lòng”

Dứt lời đẩy Lôi Trạch Tín ra phổ nhị xá.

Mục Tiểu Mạn cũng không để ý tới Lôi Trạch Tín nói, nàng ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng đem khăn lông trên đầu Văn Bân lấy xuống,tẩm lạnh, ở thả lại trên trán hắn

Chi khai hai người, Mục Tiểu Mạn hướng Vũ Lạc Huyên gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, Vũ Lạc Huyên tự nhiên cũng biết mình không nên ở trong phòng.

“Mục cô nương, Văn Bân liền giao cho cô nương chiếu cố. Xem tình trạng huynh ấy hôm nay cũng không tham gia được hội ký tên, ta muốn chạy đến mộ tới thư quán cùng triều chưởng quầy xử lý việc này”

Dứt lời cùng Mục Tiểu Mạn, đứng dậy đi tới Mộ tới thư quán

Vũ Hạc Huyên đi rồi, Mục Tiểu Mạn quay đầu lại tiếp tục chiếu cố Văn Bân.

Nàng kéo chăn Văn Bân ra, muốn rút đi nàng áo ngoài, làm hắn có thể thoải mái chút. Tuy nói vừa mới hắn nói như vậy lời nói, chính là hắn vẫn là chính mình nhận định hôn phu, tương lai luôn là muốn đối mặt.

Tư bãi, nàng cởi bỏ áo ngoài Văn Bân, trước mắt một màn làm Mục Tiểu Mạn ngây dại.

Nhìn áo ngoài bên dưới hơi hơi phồng lên bộ ngực, cùng với vòng eo mảnh khảnh. Này không thể nghi ngờ đang nói minh một cái chân tướng —— Văn công tử là nữ tử.

Mục Tiểu Mạn lúc này mới cẩn thận đánh giá nhân nhi trước mắt.Mới gặp liền cảm thấy hắn diện mạo tuấn mỹ, dáng người nhỏ xinh, màu da trắng nõn, như là tiểu nương tử.

Hiện giờ, nhưng thật ra đúng chính mình phỏng đoán, quả thật là nữ tử. Vậy mình cùng nàng cảm tình lại nên xử lý như thế nào đây?

Mục Tiểu Mạn nghĩ Văn Bân nếu không nói cho mình thân phận của nàng, liền trước làm bộ không hiểu rõ bộ dáng, huống hồ nàng hiện tại cũng không biết nên như thế nào đối mặt nàng. Vì thế đem nàng áo ngoài một lần nữa sửa lại, đắp chăn lên, lẳng lặng mà nhìn cái người mà mình đặt trong tim.

Chỉ thấy hắn cau mày, trong miệng giống như còn đang nói chút cái gì. Mục Tiểu Mạn nghe không rõ, chỉ phải đưa lỗ tai qua

Tuyết Văn Hi phát sốt cao, đặt mình trong đám cháy, nàng thấy Mục Tiểu Mạn bị kéo hướng về phía mặt khác một chỗ. Mấy cái nha dịch đem nàng cột vào trên cây cột,dưới chân nàng có rất nhiều tưới mãn du củi gỗ.

Nha dịch bậc lửa củi gỗ dưới chân Mục Tiểu Mạn, tức thì lửa lớn đem nàng vây quanh.

Tuyết Văn Hi liều mạng kêu, nhưng người chung quanh lại đứng ngoài cuộc.

“Tiểu Mạn, Tiểu Mạn…… Đừng rời khỏi ta”

Nghe rõ Văn Bân lời nói, Mục Tiểu Mạn đứng dậy nhìn về phía nàng, phát hiện không biết khi nào khóe mắt Văn Bân đã để lại nước mắt.

Nguyên lai ở trong mộng nàng là lo lắng cho mình sao? Đó có phải hay không nói nàng cũng là để ý mình, mình tình yêu nàng cũng là có đáp lại đâu.

Mục Tiểu Mạn đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, hôm nay ở Mây Tía Cư Văn Bân đối với mình nói những lời này đó, có lẽ chính là thân phận nữ tử này mới làm nàng cự tuyệt mình. Đúng là thân phận nữ tử này mới làm nàng ở trước mặt mình rối rắm do dự như thế.

Như vậy hỏi lại mình đã biết thân phận nữ tử của nàng còn sẽ đối với nàng sinh ra cảm tình sao? Mình sẽ để ý giới tính nàng sao?

“Tiểu ngốc tử, chính là bởi vì việc này nàng mới cùng ta nói những lời này đó sao? Thật là ngốc đáng yêu. Nàng rõ ràng có thể cùng ta nói lời thật lòng”

Kỳ thật nói lời thật lòng, Mục Tiểu Mạn nội tâm là có chút hỗn loạn, hôm nay phát sinh sự quá nhiều, đầu tiên là bị Văn công tử từ chối tâm ý mình, lại biết thân phận Văn công tử. Này hết tất cả làm nàng không biết đi đâu về đâu. Nàng muốn cho mình bình tĩnh lại, hảo hảo loát một chút những việc phát sinh gần đây.

Mục Tiểu Mạn dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt Văn Bân. Dùng tay nhẹ nhàng đẩy nàng trói chặt mày ra. Cúi đầu nhìn nhân nhi kia ngủ say, không chịu được cúi đầu ở trên trán nàng rơi xuống 1 nụ hôn như lông chim mềm nhẹ.

Ý thức được chính mình đang làm cái gì Mục Tiểu Mạn vội vàng đứng dậy, tựa hồ bị mình hành động hoảng sợ. Mình vừa mới làm cái gì?

Mục Tiểu Mạn muốn chạy nhanh rời đi đi, liền thay cho Văn Bân khăn lông khác. Làm xong này đó, Mục Tiểu Mạn nhìn trên giường Văn Bân nói:

“Văn công tử, ta nghĩ chúng ta lẫn nhau đều yêu cầu hảo hảo tự hỏi một chút quan hệ chúng ta, ta cũng yêu cầu thời gian đi bình phục tâm tình, ta cáo từ trước, huynh phải sớm khỏe nếu không ta sẽ lo lắng”

Nói xong vội vàng chạy ra phổ nhị xá.

Đợi đám người Phong Thừa Tuấn trở về, mới phát hiện Mục Tiểu Mạn đã đi rồi. Lôi Trạch Tín vốn là không thích Mục Tiểu Mạn này, hắn cảm thấy nàng giống loại lớn lên quá mức mỹ mạo nữ tử chính là thư thượng viết hồng nhan họa thủy.

Từ lúc nàng xuất hiện, sư đệ mình động bất động liền ngây ngô cười, nếu không nữa thì chính là rối rắm phát điên, hiện tại cư nhiên bởi vì tim đập nhanh mà sinh bệnh.

Tuy rằng Lôi Trạch Tín không biết sư đệ này bệnh có phải hay không bởi vì nàng, nhưng nhiều như vậy tội đều là nàng khiến cho. Hảo hảo sư đệ đều biến thành một người tinh thần có vấn đề.

“Ta nói rồi Mục Tiểu Mạn sẽ không hảo hảo chiếu cố sư đệ, lúc này mới bao lâu cô ta không kiên nhẫn, người đều không thấy nữa”

“Huynh đừng nói như vậy, Mục cô nương đối với Bân đệ có cảm tình là thật sự, không có khả năng mặc kệ huynh ấy. Có lẽ là có việc mới rời đi.”

Vũ Lạc Huyên đi đến mép giường Văn Bân, bắt lấy khăn lông xem xét hắn cái trán, quả nhiên độ ấm giảm xuống đi không ít.

“Hảo, các người đừng nói nữa, Văn Bân đã hạ sốt, chúng ta đem thuốc nấu đi, chờ huynh ấy tỉnh hảo sẽ dùng.”

Lôi Trạch Tín nhìn thấy sư đệ không có việc gì, cũng không hề nói thêm cái gì.

Thời điểm Tuyết Văn Hi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau,nàng không nhớ rõ đã xảy ra cái gì, chỉ mơ hồ nhớ rõ mình giống như đi Mây Tía Cư tìm Mục Tiểu Mạn, dùng lời nói đả thương nàng. Mặt sau giống như liền cái gì đều không nhớ rõ.

Nàng cường chống đứng dậy, đi xuống giường, nhìn nhìn ngày, đã là giờ Tỵ, nghĩ đến cũng là Phong ca giúp chính mình tố cáo giả, lại trở về nằm trên giường.

Tuyết Văn Hi nhìn trần nhà, có chút xuất thần, nàng mơ hồ nhớ rõ chính mình ngủ trong khoảng thời gian này giống như có người chiếu cố nàng, ở nàng bên tai nói nhỏ cái gì đó, là Mục Tiểu Mạn sao? Hương vị dễ ngửi hẳn là thuộc về nàng.

Nhưng mình đối nàng nói như vậy, nàng khả năng sẽ đến sao, nàng sẽ không để ý sao? Về sau còn sẽ lại để ý mình sao? Nhưng thân phận mình lại có thể xa cầu cái gì đâu.

Tuyết Văn Hi còn rối rắm thân phận nữ tử như thế nào cùng Mục Tiểu Mạn nói, nhưng nàng không biết chính là, Mục Tiểu Mạn đã biết được thân phận của nàng.

Mây Tía Cư

Mục Tiểu Mạn cùng bình thường giống nhau, ở phía trước cửa sổ phát ngốc, chẳng qua lần này nàng không có nghĩ Văn Bân,nghĩ chính là mình.

Nàng không biết chính mình đối với Văn công tử hiện tại là cảm tình gì,đã biết nàng là nữ tử, mình không phải hẳn là không hề chấp nhất với việc cảm tình  sao? Nhưng vừa mới nãy mình lại không cầm lòng được liền hôn nàng, hơn nữa vì sao trong lòng nghĩ ngược lại càng ngày càng nặng.

Hiện tại vẫn là tạm thời không cần đi gặp Văn công tử đi, rốt cuộc hiện tại trong lòng quá loạn, nhìn thấy hắn, ngược lại không biết nên nói cái gì.

Vân Thượng học đường

Giữa trưa, mọi người trở lại phổ nhị xá, phát hiện Văn Bân đã tỉnh. Phong Thừa Tuấn xem xét trán hắn, đã hạ sốt.

“Bân đệ, thân thể đã hạ sốt nhưng còn chút không khoẻ”

“Ta khá hơn nhiều, hiện tại cũng có sức lực, đa tạ Phong ca quan tâm.”

“Văn Bân,huynh ngày hôm qua chính là hù chết chúng ta, cũng may hiện tại thân thể huynh đã tốt. Bất quá huynh có biết hay không ngày hôm qua hội ký tên của huynh đổi thành mọi người thả bồ câu, chúng ta tổn thất ít nhiều cơ hội kiếm tiền”

“Lạc Huyên Quân ta đã bị như vậy, huynh như thế nào còn nghĩ kiếm tiền a. Bất quá nếu hôm nào chúng ta lại một lần nữa tổ chức hội ký tên, lần này ta nhất định đi”

“Hảo, một lời đã định, vậy hai ngày nữa đi.”

“Hảo.”

Tuyết Văn Hi nhìn Lôi Trạch Tín bên cạnh một câu cũng không nói, người sau chính nổi giận đùng đùng nhìn mình,Tuyết Văn Hi run run rẩy rẩy hỏi đến :

“Sư huynh a, người nào chọc huynh giận? Muốn hay không sư đệ giúp huynh xả giận a.”

Lôi Trạch Tín không phải mở mắt nhìn nàng, từ từ mở miệng:

“Còn có thể có ai? Còn không phải là sư đệ không làm cho chúng ta bớt lo sao, còn có kia Mây Tía Cư cái gì Mục Tiểu Mạn. Cho đệ mê thành bộ dáng gì.”

Vốn dĩ nghĩ cùng Lôi Trạch Tín xin lỗi Tuyết Văn Hi nghe được hắn trách tội Mục Tiểu Mạn, vội vàng nói :

“Lần này sinh bệnh là ta sai, huynh trách ta là được rồi, vì cái gì muốn trách tội Mục cô nương, chuyện này cùng cô ấy không có liên quan. Còn có cái gì kêu cô ấy cho ta mê……”

“Mục Tiểu Mạn chính là cái họa thủy, đệ cách xa cô ta một chút cho ta”

Văn Hi vẫn luôn nghe thấy Lôi Trạch Tín bôi nhọ Mục Tiểu Mạn, tức khắc sửa vẻ mặt ngoan ngoãn, nhảy xuống giường đối hắn kêu lên :

“Huynh có thể nói ta, nhưng là huynh không thể mắng cô ấy, xin lỗi đi!”

“Ta vì cái gì phải xin lỗi!”

“Ta làm huynh xin lỗi cô ấy!”

Thấy hai người không khí có chút khẩn trương, Phong Thừa Tuấn cùng Vũ Lạc Huyên vội vàng kéo hai người ra, một người nói 1 câu, tuy rằng hai người cũng bất mãn cách làm đối phương, nhưng cũng chỉ có thể một sự nhịn chín sự lành, hôm nay bình tĩnh vượt qua.
------------------
1/10 đến 8/10 sẽ bận,đu idol =))))))),có thể sẽ ra chương trễ =))))~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro