Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phổ nhị xá, Tuyết Văn Hi xoa eo đi qua đi lại đi tới đi lui trong sân. Từ ngày ấy Hàn phủ yến hội lúc sau ngủ lại Mây Tía Cư, Mục Tiểu Mạn xem như tìm được cơ hội trả thù mình, đêm đó cư nhiên thật đúng là cho không mình ngủ (Zừa =))))) này thì ăm dấm bậy =))))))))

Trước kia cùng mình ở bên nhau, Mục Tiểu Mạn vĩnh viễn là bị mình ăn xương cốt đều không dư thừa, chính là không nghĩ tới khi nàng chủ động, cũng không thể so nàng kém cỏi, thậm chí thể lực hơn mạnh mình không ít. Kết quả, Tuyết Văn Hi eo đau đau vài ngày.

Hơn nữn gần đây vẫn luôn tự hỏi sự tình phụ thân mình, vài ngày không có ngủ tốt, nghĩ tả hữu cũng ngủ không được, liền khắp nơi đi một chút, hít thở không khí.

Mới vừa đi đến sau đình, liền nghe được trong bụi cỏ truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt

“Ai a? Ai ở kia?”

Tuyết Văn Hi cảnh giác hướng đi bụi cỏ, chỉ thấy một hắc y nhân tay cầm kiếm  nghiêng ngả lảo đảo đi ra.

Mục Tiểu Mạn cũng không nghĩ tới mới vừa trốn vào tới liền gặp người, nàng chịu đựng đau đớn giơ kiếm lên chỉ  người trước mặt

Tuyết Văn Hi bị hành động Mục Tiểu Mạn làm hoảng sợ, nàng dựa vào tường không dám thở một chút.

“Ngươi là ai a?”

Nghe rõ âm thanh, Mục Tiểu Mạn mới phát hiện người tới không phải người khác, đúng là Tuyết Văn Hi.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, buông kiếm kéo xuống che mặt.

Tuyết Văn Hi nhờ ánh trăng thấy rõ mặt hắc y nhân

“Tiểu Mạn! Nàng như thế nào……”

Có lẽ là nhìn thấy Tuyết Văn Hi, làm Mục Tiểu Mạn cảm nhận được an toàn, thân thể của nàng từ độ cao căng chặt trạng thái nháy mắt lơi lỏng, miệng vết thương đau đớn cũng làm nàng rốt cuộc chịu đựng không nổi.

Tuyết Văn Hi không đợi hoãn quá thần, mắt thấy Mục Tiểu Mạn liền ngã xuống, nàng ba bước cũng làm hai bước chạy tiến lên đỡ nàng. Vừa định dò hỏi liền nghe được ngoài tường nghe tới âm thanh.

“Như thế nào không thấy? Lục soát cho ta, không được bỏ qua 1 góc nào”

Tuyết Văn Hi ngẩng đầu nhìn nhìn bên ngoài tường, nàng biết những người này khẳng định là tới tìm Mục Tiểu Mạn, liền vội vội mang theo nàng rời đi.

Phòng tạp vật

Tuyết Văn Hi tìm chỗ sạch sẽ đỡ Mục Tiểu Mạn ngồi xuống

“Tiểu Mạn, nàng ở đây chờ ta trở lại, ta đi Phúc Trạch Đường lấy thuốc cho nàng. A, đúng rồi, nàng ngàn vạn đừng lên tiếng.”

Mục Tiểu Mạn nhìn Tuyết Văn Hi, suy yếu gật gật đầu.

Tuyết Văn Hi ra cửa liền hướng cửa lớn đi đến, lại nhìn đến Hàn Chính Lương đã dẫn người vào Vân Thượng. Tình huống hiện tại định là ra không được môn, vì chi kế này chỉ có thể tìm người hỗ trợ yểm hộ

Trong đầu Tuyết Văn Hi hiện ra người đầu tiên chính là Hàn Thắng Trí, hiện tại cũng chỉ có hắn mới có thể giữ được mạng Mục Tiểu Mạn.

Trong yến hội, Hàn Thắng Trí đang cùng khác đường sinh khác uống rượu mua vui. Thấy Tuyết Văn Hi chạy tới, Hàn Thắng Trí đứng dậy muốn kéo nàng cùng uống rượu.

“Học trưởng, trước đừng uống. Ta yêu cầu huynh trợ giúp.”

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Huynh đừng hỏi, đi với ta.”

Tuyết Văn Hi kéo Hàn Thắng Trí đi tới phòng tạp vật. Hắn liếc mắt một cái liền thấy được Mục Tiểu Mạn dựa vào góc bất tỉnh nhân sự

“Tiểu Mạn, sao muội như thế nào lại ở đây?”

“Học trưởng, bên ngoài có người ở điều tra Tiểu Mạn, ta xin huynh yểm hộ chúng ta”

“Hảo, ta đi ứng phó, các đệ tránh ở này, ngàn vạn lần đừng ra”

Hàn Thắng Trí đi ra ngoài ứng phó quan binh, Tuyết Văn Hi liền ngồi xổm trên mặt đất chăm sóc Mục Tiểu Mạn. Mình mới rời đi một hồi, Mục Tiểu Mạn trên trán đã tất cả đều là mồ hôi lạnh, cổ áo cũng đã bị sũng nước.

Tuyết Văn Hi cẩn thận kiểm tra miệng vết thương Mục Tiểu Mạn, tuy rằng mũi tên đã rút ra ngoài, chính là còn ở có máu không ngừng chảy ra. Hàn Thắng Trí nếu là giải quyết không được, Mục Tiểu Mạn khả năng thật sự sẽ kiên trì không được.

Đang nghĩ ngợi tới, Hàn Thắng Trí liền đẩy cửa vào

“Văn Bân, ta tạm thời đem bọn họ dẫn dắt rời đi, mang theo Tiểu Mạn đi phòng ta đi, quan binh này đó là phụ thân ta mang đến, bọn họ không dám tùy tiện điều tra phòng ta đâu”

“Hảo, đa tạ học trưởng.”

Tuyết Văn Hi ngồi xổm xuống cõng Mục Tiểu Mạn lên liền đi phòng Hàn Thắng Trí

“Học trưởng, làm phiền huynh đi phòng ta lấy quần áo, ta thay quần áo cho Tiểu Mạn”

“Lấy quần áo là có thể, bất quá như thế nào giúp Tiểu Mạn đổi, rốt cuộc…… Chúng ta hai cái đại nam nhân đều không quá phương tiện.”

“Học trưởng, ta làm là được”

“Nhưng đệ……”

“Ta giúp nàng đổi là được. Thực ra, ta cùng Tiểu Mạn…… Sớm đã làm Chu Công chi lễ, cho nên, huynh không cần lo lắng cho ta sẽ huỷ hoại trong sạch Tiểu Mạn, ta là khẳng định sẽ cưới nàng”

“…… Hảo.”

Nguyên lai quan hệ hai người đã tới loại trình độ này, mình còn có cái gì lưu luyến đâu. Hàn Thắng Trí nội tâm chua xót, nhưng vẫn là đáp ứng Tuyết Văn Hi, đi phổ nhị xá.

Tuyết Văn Hi nâng Mục Tiểu Mạn dậy, cởi trên quần áo người nàng đã bị dính máu. Nhìn trên lưng Mục Tiểu Mạn trúng 2 mũi tên, Tuyết Văn Hi cảm giác tâm mình đều ở co rút đau đớn. Nàng cố nén xử lý miệng vết thương đơn giản xử lý cho Mục Tiểu Mạn

Sửa sang xong, Tuyết Văn Hi đẩy cửa ra, Hàn Thắng Trí vội vàng nói

“Văn Bân, Phong Thừa Tuấn bị bắt rồi”

“Sao lại thế này?”

“Phong Thừa Tuấn gánh hạ tội danh, nói hắn chính là hắc y nhân Phụ thân ta đang điều tra. Hơn nữa ta vừa mới đi phổ nhị xá, Phong Thừa Tuấn bị mang đi,sau ta thấy được Lôi Trạch Tín tựa hồ cũng bị thương”

“Phong ca hẳn là thay sư huynh cùng Tiểu Mạn gánh chịu tội, trước đừng lộ ra. Hôm nay nháo ra chuyện lớn như vậy, Vương Sư cùng Phong viện trưởng nhất định sẽ điều tra. Hiện tại việc cấp bách là đem Tiểu Mạn dàn xếp tốt, chính là hiện tại cũng không thể mang nàng về Mây Tía Cư.”

“Như vậy, đệ đem quần áo thay cho Tiểu Mạn trước, ta mang các đệ đi một chỗ, sẽ không bị phát hiện.”

Hàn Thắng Trí mang theo Tuyết Văn Hi cùng Mục Tiểu Mạn đi tới vùng ngoại ô Vân Quốc

Tuyết Văn Hi nhìn phòng trong bày biện, có chút tò mò, nhưng hiện tại Mục Tiểu Mạn thương thế cũng làm nàng bất chấp để ý này đó.

“Học trưởng, hôm nay đa tạ huynh”

“Không cần khách khí, chúng ta đã giải hòa, hiện tại chúng ta cũng coi như là bằng hữu, bằng hữu chi gian không cần khách khí. Đệ lưu tại này chăm sóc Tiểu Mạn, ta về Vân Thượng trước lấy quần áo cùng đồ vật sinh hoạt cần dùng”

“Hảo.”

“Bất quá, Văn Bân, ngày mai đệ vẫn là về Vân Thượng một chuyến, tối hôm qua nháo đến lớn như vậy, đệ không ở cũng không giải quyết tốt”

“Huynh nói đúng, ta sẽ về, không thể làm Phong ca bị oan uổng, chuyện Tiểu Mạn cũng yêu cầu thương thảo xử lý như thế nào.”

Hàn Thắng Trí rời đi, Tuyết Văn Hi cẩn thận xử lý miệng vết thương cho Mục Tiểu Mạn, lại canh nàng đến thiên tờ mờ sáng.

Vừa băng bó xong, Mục Tiểu Mạn ít nhất trước giữa trưa sẽ không tỉnh, Tuyết Văn Hi mới yên tâm vội vàng chạy về vân thượng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tuyết Văn Hi rời đi vân thượng, nghĩ về nhà ở vùng ngoại ô của Hàn Thắng Trí đi xem Mục Tiểu Mạn, trên đường lại bị Tiểu Thấm bên người Hàn Thục Mẫn kêu đi biệt uyển.

“Văn công tử, huynh đến rồi.”

“Hàn tiểu thư, cô tìm ta. Mặt cô làm sao vậy? Sao lại sưng lên?”

“Ta vốn định cứu Phong công tử, phụ thân không chỉ có không đồng ý còn đánh ta. Văn công tử, huynh nghĩ cách cứu cứu Phong công tử đi. Cầu xin huynh, ta không thể không có Phong công tử.”

Trở lại nơi, Mục Tiểu Mạn còn chưa có tỉnh, nhưng cũng ra một thân hãn, tha quần áo cho nàng, lại lau mồ hôi cho nàng,liền đi phòng bếp nấu một ít canh bổ.

Không bao lâu, Mục Tiểu Mạn từ từ chuyển tỉnh, nàng đứng dậy đánh giá bốn phía, vừa định hoạt động, vai phải liền đau

Tuyết Văn Hi nghe thấy phòng ngủ tiếng vang, vội vàng đi đến trước mặt Mục Tiểu Mạn, có chút lo lắng.

“Tiểu Mạn, nàng tỉnh rồi, nàng cẩn thận miệng vết thương một chút”

Mục Tiểu Mạn thấy Tuyết Văn Hi ở đây, cũng thả lỏng không ít.

“Văn Hi, đây là nơi nào? Ta như thế nào lại ở đây?”

“Nàng đêm qua ngã ở Vân Thượng, ta đem nàng mang lại đây. Nàng yên tâm, đây là nhà học ở ngoại ô của học trưởng,rất an toàn, sẽ không có người tìm được nàng, nàng an tâm ở đây dưỡng thương.”

“Ân, cảm ơn nàng”

“Cùng ta nói này đó làm gì, nàng dưỡng thân thể tốt là được. Ta nấu chút canh, đợi nguội là ăn được,sẽ giúp giúp miệng vết thương của nàng hồi phục.”

Tuyết Văn Hi lấy chút canh, một muỗng một muỗng đút cho Mục Tiểu Mạn. Mục Tiểu Mạn uống canh có chút cảm khái, hốc mắt cũng trở nên ửng đỏ.

Tuyết Văn Hi thấy vẻ mặt Mục Tiểu Mạn liền hoảng hốt, cho rằng nàng có vết thương đau, liền mở miệng dò hỏi :

“Tiểu Mạn, có phải hay không miệng vết thương lại đau?”

“Không có, chính là cảm thấy nàng đối đãi ta thật sự rất tốt.”

“Tiểu Mạn, nàng nói cái gì ngốc vậy, ta đương nhiên sẽ đối với nàng tốt a.”

“Vậy nàng sẽ vẫn luôn rất tốt với ta sao? Cả đời?”

“Ân, sẽ, ta nhất định sẽ làm nàng hạnh phúc....nếu ta còn có cơ hội nói”

Câu nói kế tiếp Tuyết Văn Hi nói rất nhỏ, nhỏ đến Mục Tiểu Mạn căn bản nghe không thấy.

Mục Tiểu Mạn nghe được Tuyết Văn Hi trả lời, cười cười, chậm rãi dựa tiến vào  trong lòng ngực Tuyết Văn Hi

Tuyết Văn Hi đã nghĩ ra biện pháp đi cứu Phong Thừa Tuấn, đó chính là giả tạo chứng cứ thay hắn gánh chịu tội danh. Một phương diện là có thể cứu hắn ra, về phương diện khác, cũng có thể thay Mục Tiểu Mạn gánh tội.

Gánh tội, Tuyết Văn Hi biết chờ mình chính là cái gì, nhưng là nàng không hối hận. Chỉ cần có thể bảo vệ Mục Tiểu Mạn, chẳng sợ nhận hết tra tấn, nàng cũng không quan tâm

Chính là nàng không làm được, không bỏ được người trong lòng ngực.Tuyết Văn Hi nắm thật chặt ôm ấp, tham lam hưởng thụ đối với nàng mà nói là thời gian cuối cùng.

Nàng hôn hôn trán Mục Tiểu Mạn, cố nén nước mắt ở hốc mắt. Chính là để lại cho Tuyết Văn Hi thời gian không nhiều lắm, lại không nỡ cũng muốn tách ra.

“Tiểu Mạn, ta còn có chuyện muốn xử lý, nàng ở đây hảo hảo dưỡng thương, ta làm xong liền tới thăm nàng. Nàng phải nghe lời, không được tùy tiện đi lại.”

“Hảo, vậy nàng đi sớm về sớm”

Tuyết Văn Hi đứng dậy, cũng không quay đầu đi ra cửa lớn, nàng sợ nàng quay đầu lại liền nhịn không được.

Nàng sửa sang lại đồ vật “Chứng cứ” bước vào nha môn, quỳ gối

“Đại nhân, ta đến đầu thú”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro