Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Văn Hi cõng Mục Tiểu Mạn đi trên đường về Mây Tía Cư ,Mục Tiểu Mạn vừa mới còn lộn xộn hiện tại liền lẳng lặng mà ghé vào trên lưng Tuyết Văn Hi, đầu gối lên trên vai nàng

Tuyết Văn Hi thường thường nhìn xem Mục Tiểu Mạn phía sau, nhìn xem nàng có hay không khó chịu hoặc là trạng thái khác

“Tiểu Khiết, Mục cô nương đêm nay uống rượu nhiều hay ít a? Như thế nào uống say như vậy”

“Văn công tử, từ khi huynh đi lúc sau, tỷ tỷ vẫn luôn ở đó uống rượu, uống không dưới mười mấy bình, hôm nay tỷ ấy cũng không có uống thuốc giải rượu, cho nên liền say”

“Aiya,như thế nào cô không ngăn cản cô ấy, uống nhiều như vậy có bao nhiêu khó chịu”

“Ta nơi nào ngăn được a, tỷ tỷ vẫn luôn uống. Nhưng thật ra công tử, tỷ tỷ cái dạng này, vẫn là trách huynh a, lời nói đêm nay của huynh thật sự có chút đả thương người”

Tuyết Văn Hi nghe được Tiểu Khiết chỉ trích cũng mặc không lên tiếng. Đúng vậy, đêm nay lời nói của nàng xác thật có chút đả thương người.

Nàng muốn buộc Mục Tiểu Mạn rời đi mình, nàng muốn không thèm để ý Mục Tiểu Mạn, có thể thấy được bộ dáng Mục Tiểu Mạn uống đến say vẫn là có chút khó chịu.

“Xin lỗi a”

“Công tử muốn thật sự muốn xin lỗi, vậy đêm nay liền làm ơn huynh hảo hảo chiếu cố tỷ tỷ, bộ dáng tỷ tỷ uống say, chúng ta nhưng chịu không nổi, thỉnh cầu công tử không cần để ý a.”

Tuyết Văn Hi quay đầu lại nhìn nhìn Mục Tiểu Mạn, nghĩ thầm nàng uống say có thể là dạng gì, xem hiện tại an tĩnh như vậy, nghĩ hẳn là cũng chính là ở trên giường an tâm ngủ đi.

Trở lại Mây Tía Cư, Tuyết Văn Hi đem Mục Tiểu Mạn lên giường, mình muốn rời khỏi Mẫu Đơn Các.

Tiểu Thanh tiến lên thay đổi quần áo cho Mục Tiểu Mạn, đắp chăn lên cho nàng, mà Tiểu Khiết ngăn Tuyết Văn Hi đang muốn rời đi.

“Công tử, vừa mới nãy chính là nói tối nay chiếu cố tỷ tỷ, hiện tại huynh muốn đi đâu a?”

“Ta một đại nam nhân như thế nào chiếu cố Mục cô nương, vẫn là các cô đến đây đi”

“Văn công tử, huynh đã tiếp tú cầu tỷ tỷ, theo đạo lý, cũng coi như là cùng tỷ tỷ đính hôn, dù sao sớm muộn gì cũng thành thân, không có liên quan. Tóm lại giao cho huynh”

Dứt lời, lôi kéo Tiểu Thanh rời khỏi Mẫu Đơn Các.

Tuyết Văn Hi xoay người nhìn nhìn Mục Tiểu Mạn nằm ở trên giường ngủ đến an ổn, đây là nàng lần đầu tiên cẩn thận dụng tâm quan sát Mục Tiểu Mạn.

Mục Tiểu Mạn bình thường chính là cực bình dị gần gũi, ôn nhu săn sóc, nhưng bộ dáng ngủ trừ dịu dàng khả nhân còn nhiều chút ngày thường không có khuôn mặt u sầu. Cũng không hiểu được nàng là mơ thấy cái gì, hơi nhíu mày.

Tuyết Văn Hi lẳng lặng mà ngồi vào mép giường, muốn dùng tay vuốt phẳng giữa mày khuôn mặt u sầu của nàng, nhưng vừa muốn đụng tới, Mục Tiểu Mạn phảng phất chấn kinh giống nhau ôm chặt lấy thân thể của mình, cuộn tròn ở trên giường, trong miệng còn không ngừng mà nói cái gì.

“Cha…… Mẹ, cha…… Mẹ”

Tuyết Văn Hi nhìn Mục Tiểu Mạn trước mắt có chút đau lòng, nguyên lai trong mộng nàng đều là chuyện thương cảm như vậy sao.

Tuyết Văn Hi nhẹ nhàng vỗ vỗ Mục Tiểu Mạn cuộn tròn thân thể, qua một hồi, nàng tựa hồ cảm nhận được an toàn, nàng mới chậm rãi thả lỏng thân thể.

Tuyết Văn Hi lúc này mới nắm tay Mục Tiểu Mạn, cầm lấy khăn lông nhẹ nhàng chà lau cho nàng, nhưng không sát vài cái, Mục Tiểu Mạn liền mở mắt. Nàng thấy Tuyết Văn Hi trước mắt liền trực tiếp ngồi dậy.

Bị Mục Tiểu Mạn làm hoảng sợ Tuyết Văn Hi ngốc ngốc nhìn nàng, cho rằng nàng tỉnh rượu

“Mục cô nương,cô tỉnh rồi a, đầu còn đau không, có thoải mái không”

Nhưng nói nửa ngày Mục Tiểu Mạn cũng không có đáp lại nàng, chính là vẻ mặt vô tội nhìn Tuyết Văn Hi.

Tuyết Văn Hi nghĩ có thể là động tác của mình đánh thức nàng, vừa định đỡ nàng nằm xuống, Mục Tiểu Mạn lại trực tiếp ôm lấy eo nàng

“Văn công tử,huynh có phải hay không không cần Tiểu Mạn? Tiểu Mạn là nơi nào làm huynh sinh khí sao? Huynh vì cái gì trốn tránh ta? Vì cái gì không thích ta……”

Mặt sau đều đã nghe không rõ Mục Tiểu Mạn nói cái gì nữa, dù sao chính là tính lý lộc cộc nói một đống lớn.

Nguyên lai nàng tự trách mình là vấn đề sao, Tuyết Văn Hi vốn định làm Mục Tiểu Mạn rời đi mình, nhưng hiện tại nàng biết cách mình làm vô hình nhưng bên trong rất thương nàng

Tuyết Văn Hi ôm ôm Mục Tiểu Mạn, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng nói :

“Nàng rất tốt, không phải nàng sai, là ta, ta không muốn làm nàng đi theo ta chịu khổ, ta cũng…… cho không được thứ nàng muốn”

“Công tử là bởi vì thân phận mình là nữ tử sao?”

Tuyết Văn Hi kinh ngạc nhìn Mục Tiểu Mạn, kinh ngạc vì sao nàng lại biết thân phận mình

Mục Tiểu Mạn tựa hồ biết Tuyết Văn Hi nghi ngờ.

“Lần trước thời điểm công tử phát sốt, ta ngẫu nhiên phát hiện. Kỳ thật, ta căn bản không thèm để ý thân phận của huynh, chỉ cần có thể cùng huynh ở bên nhau, ta căn bản sẽ không để ý này đó thế tục”

Nguyên lai gần đây Tuyết Văn Hi sợ hãi vấn đề này, Mục Tiểu Mạn thế nhưng không chút nào để ý, Mục Tiểu Mạn đối với mình chính là yêu, là nàng xem nhẹ thâm tình Mục Tiểu Mạn.

“Ta biết rồi, cô yên tâm, ta sẽ không lại đẩy cô ra”

“Đây là huynh nói, công tử cũng không nên đổi ý. Vậy…… Ta muốn uống nước, ngươi đi lấy đi”

“Hảo,cô ngoan ngoãn ngồi ở đây trước, ta đi lấy nước cho cô”

Dứt lời Tuyết Văn Hi đi đến trước bàn, vừa muốn lấy nước, cửa liền truyền đến tiếng đập cửa, nàng mở cửa thấy Tiểu Khiết đứng ở cửa, cầm canh giải rượu.

“Công tử, uống xong tỷ tỷ sẽ tỉnh, còn có…… Tỷ tỷ uống say trạng thái tương đối không ổn định, khả năng cùng bộ dáng bình thường không quá giống nhau,mời công tử không cần…… Để ý”

“Mục cô nương cùng trạng thái bình thường không sai biệt lắm a, cô vì sao nói như vậy?”

“Tóm lại công tử chú ý nhiều hơn thì tốt rồi”

Tuyết Văn Hi không có nhận thức vào phòng, đem canh giải rượu đặt ở trên bàn, xoay người phát hiện Mục Tiểu Mạn không ở trên giường, nàng vội vàng tìm kiếm khắp nơi.

Lúc này một đoàn hắc ảnh nhào hướng Tuyết Văn Hi, trực tiếp đem nàng ấn đến trên mặt đất.

“Văn công tử, huynh muốn đi đâu a?”

Tuyết Văn Hi thấy rõ, nàng mới phát hiện người trước mắt nói chuyện đúng là Mục Tiểu Mạn.

“Mục cô nương làm sao vậy?”

“Công tử lấy nước mà đi lâu như vậy, ta ra nhìn xem mà thôi.”

“Ta không phải đã trở lại sao.”

“Công tử, ta vừa mới chính là nghe được thanh âm nữ nhân khác. Tiểu Mạn có phải hay không gần đây đối với huynh không tốt? Công tử đã quên chúng ta đều đã đính hôn, cho nên công tử liền tính toán di tình biệt luyến”

“Ta không có a, vừa mới là là Tiểu……”

Không đợi Tuyết Văn Hi mở miệng, Mục Tiểu Mạn liền cúi người hôn nàng.

Tuyết Văn Hi trừng lớn hai mắt, thân thể cũng cứng lại rồi, qua hồi lâu, Mục Tiểu Mạn mới buông nàng ra.

Tuyết Văn Hi ngốc lăng nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, ý thức được Mục Tiểu Mạn vừa mới làm nàng gì đó, mặt đỏ đến tai.

Nhìn bộ dáng Tuyết Văn Hi thẹn thùng, Mục Tiểu Mạn tựa hồ rất vừa lòng, nhưng là nàng không có muốn đứng lên, trực tiếp leo lên cổ Tuyết Văn Hi

“Không biết như vậy, Văn công tử vừa lòng hay không a, còn muốn đi xem nữ tử khác không? Tới đây chúng ta tới chút càng thú vị”

Dứt lời, nàng kéo Tuyết Văn Hi, đem nàng đè trên giường

Tuyết Văn Hi cho tới bây giờ nghĩ tới Mục Tiểu Mạn uống say lúc sau cư nhiên là cái dạng này, ngày thường nàng dịu dàng ngoan ngoãn như thế , hiện tại thế nhưng trở nên…… Khó có thể hình dung.

Mục Tiểu Mạn hôn đánh gãy ý nghĩ Tuyết Văn Hi, che trời lấp đất hôn dừng ở trên mặt trên cổ Tuyết Văn Hi

Vốn dĩ Tuyết Văn Hi chính là cố nén nội tâm cảm tình của mình, nhưng tựa hồ mùi rượu trên người Mục Tiểu Mạn  cũng làm nàng có chút hơi say. Nàng bắt đầu dần dần đáp lại Mục Tiểu Mạn  chủ động, một lát sau liền lật kèo nằm trên

Tuyết Văn Hi xoay người ngăn chặn Mục Tiểu Mạn, bắt đầu đoạt lấy tất cả của Mục Tiểu Mạn , nàng cởi bỏ những thứ trên người Mục Tiểu Mạn  còn sót lại áo lót, hôn theo mà xuống.

Tuyết Văn Hi tựa hồ đã trầm mê ở trong đó, động tác cũng càng thêm lớn gan, ở Vân Thượng mấy ngày nay, thân thể của nàng tố chất cũng tăng lên không ít, này ngạnh sinh sinh lăn lộn hơn phân nửa đêm.

Hôm sau

Ánh mặt trời chiếu vào Mây Tía Cư, hỗn độn đầy đất cũng chiếu rọi rõ ràng.

Mục Tiểu Mạn mở mắt trước, nàng nâng tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, hôm qua thật sự không nên uống nhiều rượu như vậy, hiện tại còn cảm thấy đầu có chút choáng váng hoa mắt

Nàng nhớ tới rửa mặt chải đầu một phen, nhưng thân thể tựa hồ thực đau nhức, như thế nào cũng không ngồi được, hơn nữa nàng cũng chú ý tới Tuyết Văn Hi ngủ ở bên người nàng.

Tuyết Văn Hi đêm qua có chút mệt, còn không có tỉnh lại.

Mục Tiểu Mạn nhìn Tuyết Văn Hi, tựa hồ cũng hồi tưởng bộ dáng mình đêm qua say rượu. Lại nhìn nhìn đến trên người mình không ít dấu hôn, không cần nhớ cũng biết đêm qua đã xảy ra cái gì.

Mục Tiểu Mạn dùng chăn che mặt lại, xoay đầu nhìn Tuyết Văn Hi. Đây là Mục Tiểu Mạn vẫn luôn ở ảo tưởng, mở to mắt liền nhìn đến người trong lòng mình,liền cảm thấy thực hạnh phúc.

Tuyết Văn Hi an tĩnh ngủ giống một con tiểu bạch thỏ, tựa hồ đêm qua điên cuồng chỉ là ảo giác.

Mục Tiểu Mạn dần dần vọng xuất thần, nàng để lại một nụ hôn trên môi Tuyết Văn Hi quá mức nhẹ nhàng,động tác tuy rằng không lớn, nhưng cũng đánh thức Tuyết Văn Hi, nàng xoay đầu cười nhìn về phía Mục Tiểu Mạn.

Mục Tiểu Mạn thấy Tuyết Văn Hi đột nhiên tỉnh lại, trực tiếp đem đầu chui vào trong chăn.

Tuyết Văn Hi dùng cánh tay sờ sờ đầu mình, dùng ánh mắt buồn ngủ nhìn Mục Tiểu Mạn.

“Nàng vừa mới nãy là trộm hôn ta sao, hahaha. Đừng trốn nữa, có cái gì thẹn thùng đâu, chuyện đêm qua Mục cô nương chắc chưa quên”

Dứt lời nàng kéo ra chăn Mục Tiểu Mạn ra. Mục Tiểu Mạn muốn cướp lại, nhưng không được Tuyết Văn Hi sức lực mạnh, cũng không kéo về được, chỉ có thể xoay đầu không nhìn nàng.

Tuyết Văn Hi khóe miệng gợi lên một tia cười xấu xa, nàng từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Mục Tiểu Mạn.

“Hảo, không đùa nàng nữa,ta đỡ nàng đứng lên, đem canh giải rượu uống đi, bằng không hôm nay đầu nàng sẽ đau”

“Ân”

Tuyết Văn Hi cầm lấy quần áo của mình,khoác trên người cho Mục Tiểu Mạn, mình đứng dậy buộc lại áo lót, phủ thêm áo ngoài đi lấy canh giải rượu muốn đưa cho Mục Tiểu Mạn, nhưng cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Tuyết Văn Hi vừa định qua đi mở cửa, liền nghe thấy được thanh âm nàng chán ghét .

“Tiểu Mạn, nàng ở đâu, sớm như vậy tới quấy rầy nàng thật là xấu hổ, ta đưa chút đồ vật cho nàng,xong ta liền đi.”

Mục Tiểu Mạn nhìn sắc mặt Tuyết Văn Hi từ bạch đến hắc, ánh mắt trở nên sắc bén. Nàng sợ Tuyết Văn Hi hiểu lầm quan hệ mình cùng Hàn Thắng Trí, liền lôi kéo tay áo Tuyết Văn Hi, tưởng nói cho nàng chính mình cùng cái kia vô lại không có gì quan hệ.

Tuyết Văn Hi quay đầu lại đem canh giải rượu đưa tới trong tay Mục Tiểu Mạn, ôn nhu sờ sờ đầu nàng,liền đứng dậy đi hướng cửa, mở cửa Mẫu Đơn Các ra

Hàn Thắng Trí cầm một phần lễ vật chờ Mục Tiểu Mạn, hắn muốn dùng phần lễ vật này tới vãn hồi Mục Tiểu Mạn, hắn nghĩ phần lễ vật này nhất định có thể giúp hắn vãn hồi tâm Mục Tiểu Mạn.

Nhưng hắn không nghĩ tới người mở cửa cư nhiên không phải Mục Tiểu Mạn, mà là Tuyết Văn Hi.

“Văn Bân, ngươi như thế nào ở đây? Tiểu Mạn đâu?”

Tuyết Văn Hi mắt trợn trắng, giận dữ nhìn Hàn Thắng Trí.

“Học trưởng, lời này ngươi hỏi liền kỳ quái đi, ta vì cái gì không thể ở đây, mấy ngày trước đây Tiểu Mạn trích cẩm diễn tú cầu chính là ta nhận được, theo lý thuyết 2 chúng ta liền tính là đính hôn. Ta đến nơi này của hôn thê không được sao? chẳng lẽ phải thông báo với học trưởng.”

Hàn Thắng Trí muốn phát hỏa, lại nhìn đến áo ngoài trên người Tuyết Văn Hi   đều không có mặc tốt.

“Ngươi đã làm cái gì với Tiểu Mạn, ta đánh chết ngươi”

Dứt lời một quyền đánh hướng mặt Tuyết Văn Hi, Tuyết Văn Hi lảo đảo hai bước, xoa xoa máu từ khóe miệng chảy ra.

Mục Tiểu Mạn ở thời điểm Tuyết Văn Hi cùng Hàn Thắng Trí nói chuyện với nhau liền đổi quần áo của mình, nhưng nàng vẫn là khoác quần áo Tuyết Văn Hi.Nàng nghe được thanh âm Hàn Thắng Trí động thủ vội vàng từ nội thất đi ra.

Nàng tiến lên đỡ Tuyết Văn Hi, nhìn khóe miệng Tuyết Văn Hi đỏ tươi, Mục Tiểu Mạn dùng ánh mắt oán hận nhìn Hàn Thắng Trí.

“Hàn công tử, ta mặc kệ ngươi hôm nay là tới Mây Tía Cư làm gì, mời ngươi trở về đi, về sau ngươi cũng không cần lại đây tìm ta, nếu không lần sau đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.”

Hàn Thắng Trí nhìn đến trên người Mục Tiểu Mạn khoác quần áo Tuyết Văn Hi, lại xem trên cổ nàng có ấn ký màu đỏ. Hắn dù chưa trải qua nhân sự, nhưng cũng biết đại biểu cái gì.

“Tiểu Mạn, nàng vì cái gì muốn ủy thân với Văn Bân, hắn là một thư sinh nghèo, có thể cho nàng cái gì? Ta sẽ đối với nàng tốt, nàng tin tưởng ta đi”

Mục Tiểu Mạn lạnh lùng nhìn Hàn Thắng Trí, khóe miệng xả ra một tia cười lạnh.

“Hàn công tử làm như đã quên, ta cùng Văn công tử sớm đã đính hôn. Liền tính không có đính hôn, chúng ta cũng không thể quay về từ trước, về sau không cần đến quấy rầy chúng ta.”

“Tiểu Mạn, nàng đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta sẽ khổ sở, cầu xin nàng tha thứ ta đi, cho ta một cơ hội, lần này ta khẳng định sẽ đối tốt với nàng”

“Hàn công tử, ta không muốn lặp lại lần thứ hai. Chuyện quá khứ ta không trách ngươi, cũng chưa bao giờ hận ngươi. Nhưng là, hôm nay ngươi làm người ta yêu nhất bị thương,ta sẽ không tha thứ ngươi”

Hàn Thắng Trí nghe Mục Tiểu Mạn nói, tâm như tro tàn, hắn hung tợn nhìn Tuyết Văn Hi.

“Hảo, Văn Bân, ngươi chờ đi, ta sẽ biến Vân Thượng trở thành địa ngục của ngươi”

Tuyết Văn Hi cười cười nói : “Ta đây liền chờ ngươi đối ta không khách khí”

Hàn Thắng Trí rời đi, Tuyết Văn Hi ngồi vào trước bàn, Mục Tiểu Mạn có chút lo lắng, nàng sờ sờ khóe miệng Tuyết Văn Hi bị thương .

“Văn công tử, còn đau không? Thật xin lỗi, hôm nay sự là ta sai, về sau ngày huynh ở Vân Thượng, khẳng định sẽ rất khó”

“Không liên quan, từ lúc ngày đầu tiên ta tiến vào học đường hắn liền không đối ta khách khí quá, ta còn sợ hắn đối ta khách khí đâu”

Mục Tiểu Mạn cười cười “Huynh nha, thật là, ta đây cũng không lo lắng, có Phong công tử Vũ công tử bọn họ ở bên cạnh huynh, ta cũng yên tâm. Đúng rồi ta có đồ vật muốn tặng cho huynh”

Dứt lời Mục Tiểu Mạn đứng dậy muốn đi lấy đồ vật đặt ở bên gối, mới vừa đi hai bước trong quần áo Tuyết Văn Hi liền rớt ra một đồ vật.

“Đây là…… Khắc gỗ, khắc chính là ai a?”

Tuyết Văn Hi vội vàng tiến lên, đem khắc gỗ lấy tới giấu ở phía sau.

“Không phải, liền…… Tùy tiện khắc.”

“Ta không tin, lấy ra ta xem.”

Trải qua một phen tranh đoạt, Tuyết Văn Hi vẫn là không giữ được Mục Tiểu Mạn, ngoan ngoãn tước vũ khí đầu hàng.

Mục Tiểu Mạn cầm khắc gỗ nhìn nhìn, tuy nói có chút trừu tượng, nhưng nàng cũng nhận ra tới đây là bộ dáng mình.

“Văn công tử,huynh biết khắc gỗ a, huynh khắc chính là ta sao?”

“Đúng, vốn dĩ sinh nhật nàng ta không có tặng lễ vật, nghĩ nên đưa hạ lễ. Chính là ngày trước cùng Phong ca học một trận, bất quá ta không phải đặc biệt thông minh, học đã lâu, cái này xem như ta khắc tốt nhất một cái. Có phải hay không thực xấu a,hay là vứt bỏ đi!”

“Không có a, rất đẹp, ta rất thích, đa tạ công tử”

“Nếu không vẫn là thôi đi, hôm nào ta lại khắc cái càng đẹp mắt tặng cho nàng”

Tuyết Văn Hi muốn lấy lại, Mục Tiểu Mạn lại giữ tay nàng lại. Nàng chú ý tới trên tay trái Tuyết Văn Hi còn có rất nhiều vết thương nhỏ

“Miệng vết thương trên tay huynh là khắc gỗ lộng thương sao? Kỳ thật huynh không cần cố ý chuẩn bị cái này, ta nói huynh đã tặng ta lễ vật sinh nhật tốt nhất rồi,đó chính là tiếp tú cầu ta. Cho nên công tử, huynh về sau có thể hay không không trốn tránh ta”

“Hảo, về sau sẽ không. Tiểu Mạn, ta nhất định sẽ nỗ lực đọc sách, sớm ngày thi đậu con đường làm quan, sau đó tới cưới nàng, cho nàng một gia đình”

“Hảo, ta đây chờ công tử”

“Tiểu Mạn, về sau thời điểm không có ai, không cần kêu ta công tử, tên thật ta là Tuyết Văn Hi, nàng về sau gọi ta Văn Hi là được”

“Văn Hi, tên này thật là dễ nghe, đúng rồi ta còn có cái chưa đưa cho nàng”

Dứt lời Mục Tiểu Mạn từ dưới gối đầu lấy ra một cái đồng tâm kết.

“Đây là ta đi trong chùa cầu đồng tâm kết, có thể chúc phúc người yêu nhau  vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão. Văn Hi, nàng cầm đi, nhớ rõ phải mang ở trên người a”

“Hảo, ta sẽ mang ở trên người. Thời gian không còn sớm, ta phải chạy về học đường, chờ ngày mở cửa ta lại đến xem nàng”

Tuyết Hăn Hi để lại một nụ hôn ở trên trán Mục Tiểu Mạn liền mặc quần áo rời đi Mây Tía Cư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro