26. Cấu kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại còn thống kê còn có người mua vé từ nước ngoài, đặt vé máy bay hợp tác của Vạn Vân, còn có phiếu xác nhận chặng bay, nhưng khi tới sân bay lại bị báo là vé không có giá trị, người dùng này đặt máy bay cất cánh lúc bốn giờ, nhưng đến bây giờ Vạn Vân bên nay vẫn chưa có biện pháp đối phó trả lời khách hàng. Hiện tại đã là 7 giờ tối. Cũng không có cách khác bồi thường chuyến cho họ, bọn họ cũng đợi mệt rồi.

Nếu xuất hiện vài trường hợp như vậy còn có thể bồi thường một phần hoặc toàn bộ để xử lý, nhưng nhiều người như vây, đã không chỉ dùng bồi thường là có thể xử lý.

Phương Bình cười ngồi ở một bên, nhìn bộ dáng nhíu mày suy tư của Thanh San, khóe miệng giống như lơ đãng mà cong lên một chút. So với Thanh San đang bối rối, cô ta lại có vẻ bình tĩnh thanh thản hơn nhiều, giống như công ty lâm vào nguy cơ cũng không làm cô ta thấy lo lắng. 

Từ Nhiên của bộ phận kỹ thuật ngẫu nhiên nhìn cô ta, đều bị tươi cười của cô ta trấn an lại, hai người lén lút giao lưu qua lại, vô cùng bí ẩn.

"*Nghiêm tổng, hiện tại không ngừng có điện thoại của bên truyền thông đến hỏi về sự cố lần này, chúng ta cần phải phát tin tức thanh minh để trấn an dư luận nếu không sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới sự hợp tác với các bên!"

* CHÚ Ý:

Thực tế cách sử dụng họ để xưng hô đối với tuyến nhân vật công sở, ở Việt Nam chúng ta không sử dụng, tuy nhiên đôi khi mình đổi xưng hô để tỏ ý xã giao, có thể làm mọi người không hiểu ý đồ. Nhân vật của mình đã để tóm tắt ở phần giới thiệu tác phẩm.

Nhân vật Thanh San - Nghiêm Ngọc Thanh San

Nhân vật Triệu Minh - Hoàng Triệu Minh

Vì vậy có đôi chỗ mình đã sử dụng "Nghiêm tổng""Hoàng cơ trưởng" gây hiểu sai ý nghĩa cho mọi người khi đọc. Mọi người giúp mình góp ý, nếu như không thích cách xử lý này, mình sẽ nhất quán dùng một cách. Cảm ơn mọi người!

Tầm mắt của cô nhanh chóng chuyển sang phía Phương Bình ngồi cùng Từ Nhiên, anh ta bị cô nhìn chằm chằm có chút chột dạ, nhưng Phương Bình lại vô cùng bình thản.

Sao vậy, Nghiêm tổng cảm thấy vấn đề ở trên người chúng tôi sao? Mỗi một hợp đồng Vạn Vân đặt vé hoặc là công ty hàng không đều qua ngài ký tên mới có hiệu lực, mặc dù công ty là chúng tôi làm việc nhưng ngài đối với việc này cũng không thể trốn tránh trách nhiệm." - Cô ta vừa mở miệng liền nói bóng gió như vậy.

"Phó tổng gấp như vậy làm gì, tôi cũng chưa nói gì, cô lại nói nhiều như vậy, cô đang chột dạ sao?"- Thanh San cười cười đáp lời.

"Cô có ý gì? Phiền Nghiêm tổng dùng từ cẩn thận một chút, tuy rằng chúng ta là đồng nghiệp nhưng nếu cô có ý quy chụp lên người tôi, thì tương tự tôi cũng có thể buộc cô tội bôi nhọ cũng như phỉ báng!!"

Thanh San khinh thường nhìn lại, kéo kéo khóe miệng nói với Từ Nhiên:

"Đi tra xem những người dùng này đặt vé là lựa chọn công ty nào, làm một cái danh sách cho tôi, tôi muốn biết bên đó bọn họ xử lý như thế nào, sao có thể xảy ra chuyện này."

Thanh San và Phương Bình đều không dễ chọc, Từ Nhiên đương nhiên hoảng hốt, anh ta nhanh chóng gật đầu đi chuẩn bị, danh sách này không có ai rõ hơn anh ta, thậm chí anh ta đã tổng kết ra từ sớm, chỉ chờ Thanh San hỏi đến.

Cũng chỉ vài phút, Từ Nhiên mang theo tài liệu quay trở lại phòng họp, những đồng nghiệp khác mắt sáng quắc mà nhìn chăm chú, anh ta đem danh sách giao cho Thanh San, cô mở ra nhìn, kỳ thật số lượng công ty không nhiều lắm, cũng chỉ có 5 cái, trong đó vé giả xuất hiện nhiều nhất là hãng... SWA.

"SWA?" Thanh San nhăn mặt, không thể tưởng tượng được.

"Sao lại là SWA?"

Là công ty hàng không hợp tác chiến lược, cũng là công ty do chính tay cô ký hợp đồng, địa vị và ý nghĩ của SWA ở Vạn Vân không cần nói cũng biết quan trọng và tín cẩn tới đâu. 

Nghi vấn của Thanh San cũng là thắc mắc của mọi người, Từ Nhiên liếc mắt một cái nhìn Phương Bình, cố gắng nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy Nghiêm tổng, chính là hãng bay SWA, lần này 70% vé giả đều là hãng bay SWA, người sử dụng trả tiền đặt vé của SWA, nhiều chuyến bay trong nước và quốc tế, hệ thống của chúng ta hiển thị bọn họ đã xử lý chấp nhận vé nhưng tới sân bay lại báo vé này không có giá trị, vấn đề này rất lớn, tôi suy đoán có thể là SWA bên kia xảy ra vấn đề cũng nên."

Thanh San không tin,nhưng số liệu hiện ở đây, cô muốn không tin cũng không được.

"Giúp tôi chuẩn bị xe, cả phó tổng, cô cùng tôi đến SWA một chuyến, bộ phận xử lý truyền thông chờ điện thoại của tôi, phương án xử lý. và đính chính cũng nên bắt đầu đề xuất cho tôi giải phảm đi!" 


***
Hôm nay Triệu Minh bay trong nước, sau khi tan tầm đang chuẩn bị đến phòng chuẩn bị thủ tục rời máy bay nộp tài liệu, vừa lúc nghe đồng nghiệp đang bàn luận.

"Cô có nghe nói không, khách của Vạn Vân đặt vé ở chỗ chúng ta, thanh toán xong đã có email xác nhận nhưng đến sân bay lại không có giá trị, người dùng không lên được máy bay, khách hàng Vạn Vân nói đây là trách nhiệm của chúng ta."

"Cô không cảm thấy buồn cười sao? Công ty chúng ta thành lập đã bao nhiêu năm, chưa từng xảy ra tình huống như vậy, vừa mới hợp tác với bọn họ liền gặp sự cố, họ như vậy ám chỉ chúng ta bán vé giả, này không phải là vu khống sao?"

Bán vé giả? Rốt cuộc tại sao lại thế này?

***
Đoàn người Thanh San tới hãng bay SWA đã là 8 giờ tối.

24 giờ đầu tiên sau khi sự cố xảy ra chính là lúc tất cả các tin tức ác liệt giống như virus truyền bá.

Thanh San cảm thấy mệt, hình như gần đây làm việc quá sức, thân thể không chịu nổi, bây giờ đi nhanh như vậy, chân đều muốn nhũn ra. Cô theo bản năng che bụng lại, sau đó nhanh chóng bỏ tay ra, cảm giác mơ hồ không khỏe làm cô nhíu nhíu mày, nhưng cô biết chuyện gì lúc này cũng phải nhịn, chờ giải quyết vấn đề.

Người của hãng bay SWA nhận được tin đã sớm đợi bọn họ, Thanh San cùng Phương Bình trước sau bước vào phòng khách của đối phương, bên trong đặt máy tính, hai người quản lý cùng vài nhân viên, cùng với người phụ trách hệ thống đặt vé điện tử đều ở đây,trong đó có Thống tổng - người ăn cơm cùng Thanh San buổi tối hôm đó.

Trước khi Thanh San tiếp nhận dự án hợp tác với SWA, Phương Bình chính là người trực tiếp làm việc với SWA, cho nên bọn họ cũng đều quen biết nhau cả.

"Nghiêm tổng, phó tổng , hai người tới rồi!"

Thống tổng đứng lên chào hỏi, sắc mặt nghiêm túc, đương nhiên đối với chuyện này để ảnh hưởng ác liệt đến SWA cũng vô cùng bất mãn, không chỉ là không cảm thấy bọn họ có xảy ra vấn đề, còn muốn tìm Vạn Vân nghe lời giải thích thỏa đáng.

Phương Bình quay đầu nhìn Thanh San, thấy cô không hề có chút hoàng loạn.

"Nghiêm tổng, sự việc hôm nay bên này chúng tôi cũng đều nghe nói, cấp trên cũng rất coi trọng Vạn Vân, chúng ta xem như vừa mới bắt đầu hợp tác, tôi phải nói thật hội đồng quản trị công ty chúng tôi rất bất mãn..."

Vừa nghe đối phương trực tiếp luận tội, không hề đề cập đến sai lầm của chính mình, người Vạn Vân bên này ít nhiều cũng trở nên bất bình. Nhưng Thanh San cũng không bất mãn với việc này, Thanh San bưng ly nước trên bàn uống một ngụm, nước ấm vừa vặn, uống xong cảm giác không khỏe ở bụng hình như giảm bớt một ít, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không.

"Thống tổng, tôi rất xin lỗi xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, đây cũng là chuyện chúng tôi không ngờ được, cho nên sự việc vừa mới phát sinh liền đến đây gặp mọi người!"

Thái độ của Thanh San vô cùng tốt, ông ta thấy vậy, biểu tình bĩnh tĩnh lại , nhưng vẫn cau mày nói: "Bên quý công ty hiện tại muốn giải quyết như thế nào? Chuyện này ảnh hưởng vô cùng lớn, tôi hy vọng bên quý công ty có thể giải thích với bên ngoài, thẳng thắn nói đây là do sơ hở trong quản lý của bên công ty cô."

Thanh San nghe vậy nhướng máy, nhấc ngón tay trên mặt bàn gõ một chút.

"Tư Nhiên, anh tới nói cho ngài Thống đây nguyên nhân sự việc đi. Giới thiệu một chút, đây là người phụ trách bộ phận kỹ thuật công ty chúng tôi, Từ Nhiên."

Lý tổng nhìn về phía Từ Nhiên ngồi bên cạnh Thanh San, đối phương khoảng hơn 30 tuổi, sắc mặt khó coi, nghe thấy Thanh San nói xong, chần chờ một chút mới nói: "Thống tổng, sự việc là như thế này, chúng tôi tra được người dùng đã đặt vé ở SWA bên này, SWA cũng đã làm phiếu xử lý, sao cuối cùng vé ở sân bay lại mất giá trị?"

Thống tổng trừng lớn đôi mắt nói: "Không thể, tôi đã hỏi qua nhân viên phía dưới, hơn nữa cũng tự mình xem xét hệ thống, khẳng định không nhận được bất kỳ thông báo đặt vé nào."

Từ Nhiên cũng là vẻ mặt kinh ngạc nói: "Sao có thể? SWA bên này chúng tôi cũng đã điều tra qua số vé được đặt trong 48 giờ, đều rất bình thường, nếu toàn bộ không thu được còn có thể giải thích, nhưng cũng có những người đặt được vé!"

Thống tổng còn chưa nói gì, người phụ trách hệ thống đặt vé điện tử của SWA đã lên tiếng:

 "Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra cẩn thận, hoàn toàn không hề có đơn khiếu nại nào về việc khách hàng không đặt được vé!"

Nói xong, đối phương liền đem laptop trong tay xoay lại phía này, hướng về Thanh San để cô kiểm tra đối chiếu. Thanh San kéo notebook qua bắt đầu xem xét lịch sử đặt vé, trong tay đều là đơn khiếu nại của khách hàng, trên đó có số chuyến bay được đặt, thời gian đặt vé và email xác nhận. Một lần kiểm tra này tốn không ít thời gian, chờ cô kiểm tra đối chiếu xong liền phát hiện, đúng là trên hệ thống của SWA không có đơn khiếu nại.

Như vậy những vé đó đã chạy đi đâu? Thanh San đem máy tính đẩy cho Từ Nhiên

"Anh cần phải giải thích cho tôi, đối với tình huống này, hệ thống có người động tay chân hay không, cắt bỏ lịch sử đặt phiếu, hoặc là hệ thống bên trong công ty chúng ta xảy ra vấn đề, không liên quan đến công ty hàng không. Tôi không cần biết có bao nhiêu khả năng, anh cũng đều phải gánh vác trách nhiệm, kể cả tôi phải gánh trách nhiệm quản lý không tốt, anh cũng không thoát được quan hệ. Đột nhiên phát sinh chuyện này, nếu không phải có người cố tình động tay, tôi cũng không tin, cho nên Từ Nhiên, anh phải suy xét rõ ràng!"

Cô gằn từng chữ một, hạ giọng, dùng ngữ điệu chỉ hai người họ nghe thấy nói. 

Từ Nhiên nhăn mặt lại, mặt lộ vẻ khó xử mà nhìn Thanh San, trên tay đã bắt đầu đụng vào bàn phím notebook. Phương Bình ngồi ở bên cạnh Từ Nhiên, không nhìn ra cô ta có chút hoảng loạn nào, ngược lại giống như đang xem trò hay.

Thật ra đúng là như thế, chuyện này nếu cuối cùng tra ra là trách nhiệm bên trong Vạn Vân, vậy muốn gánh vác trách nhiệm trực tiếp chính là bộ phận kỹ thuật, Từ Nhiên là người đứng đầu chịu tội. Tiếp theo, đó là người phụ trách hoạt động của công ty tổng giám đốc Thanh San, cô có trách nhiệm quản lý, không phát hiện vấn đề sớm để giải quyết vấn đề.

Khi Từ Nhiên xem máy tính, ngẫu nhiên liếc qua máy tính phản quang nhìn thấy nụ cười của Phương Bình mà lạnh người. Anh ta kiểm tra vô cùng cẩn thận, cuối cùng ra kết quả là:

 "Khả năng thật là hệ thống công ty chúng tôi xảy ra vấn đề."

Anh ta nói xong lời này, lại đẩy máy tính trở về trước mặt Thanh San, cô nhìn anh ta cười cổ quái một chút, trực tiếp đem máy tính đẩy ra đứng lên.

"Vậy xem ra đây là vấn đề nội bộ công ty chúng tôi."

"Chúng tôi làm phiền các ngài rồi, mang đến vấn đề như vậy cho SWA chúng tôi thật sự không thể thoái thác trách nhiệm , sau khi trở về tôi sẽ nhanh chóng phát tin tức thanh minh thanh danh cho SWA, cũng mong ngài tha thứ cho sơ hở lần này của chúng tôi, lại cho chúng tôi một lần cơ hội nữa!"

Thái độ của Thanh San như vậy làm người ta không dễ cự tuyệt ra mặt, nhưng vấn đề như vậy xảy ra một lần ai có thể đảm bảo không xảy ra lần thứ hai? Vạn Vân có thể vượt qua nguy cơ hay không còn phải suy xét, SWA bên này không có khả năng dễ dàng mà đáp ứng hợp tác tiếp như vậy.

"Có một số việc chúng tôi còn phải mở họp mới có thể quyết định, những việc thanh minh mong Nghiêm tổng  có thể nhanh chóng triển khai!"

Từ phòng khách hãng bay SWA đi ra, Thanh San để những người khác đi về công ty trước. Cô đứng ở kia nhìn bọn họ rời đi, Từ Nhiên đi ở phía trước Phương Bình, hai người cũng không nói chuyện, nhưng cô tuyệt đối không tin bọn họ không cấu kết với nhau.

Phương Bình rốt cuộc muốn làm cái gì?

 
Là Hải Thanh tuyến bố với mọi người việc giải trừ hôn ước nên đã kích động cô ta? Vậy cô ta cũng không cần đưa công ty vào chỗ chết? Tương lai cô ta phải làm sao bây giờ? Cô ta không sợ thất nghiệp sao?

Không.

Phương Bình có lẽ không thất nghiệp được. Thanh San hít sâu một chút, chậm rãi ngồi dậy, cau mày che kín bụng, cảm giác hơi đau đớn quanh quẩn ở hạ thân cô, cô có chút lo lắng, muốn đi bệnh viện, cho nên mới để những người khác đi trước, cô muốn xác định đứa nhỏ không có việc gì mới trở về xử lý nguy cơ công ty, nhưng khi cô vừa xoay người chuẩn bị đi liền nhìn thấy Triệu Minh đứng ở đằng kia, đang nói chuyện với Thống tổng.

"Nghe nói ba cháu sắp về nước." - Thống tổng tổng cười nói.

"Ba cháu chính là bạn tốt của chú, nếu năm đó không ra nước ngoài, chỉ sợ hiện tại không chỉ là giáo viên phi hành, có khi còn thành viên cổ đông công ty."

Ba của Triệu Minh?

Đối với lời nói của Thống tổng, Triệu Minh phản ứng rất nhạt nhoà, cô nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Thanh San.

"Đúng rồi, chuyện thăng chức thành giáo viên của cháu đã bắt đầu chuẩn bị chưa? Thời gian bay của cháu hẳn là đủ rồi, nhưng sự cố chuyến bay 591 lần trước là vấn đề lớn, cháu muốn lên làm giáo viên sợ là không quá thuận lợi, chắc vẫn phải đợi một hai năm, so với tuổi tác của ba cháu lúc đó, vẫn còn kém hơn nha!"

Thống tổng còn đang nói chuyện nhưng Triệu Minh đối với đề tài của ba cũng không hứng thú lắm, vội vàng gật đầu nói tạm biệt liền rời khỏi.

Thống tổng rất buồn bực, nhìn theo bóng dáng Triệu Minh, liền thấy cô đi về phía Thanh San.

"Kia không phải là tổng giám đốc Vạn Vân sao?"

Tống tổng cảm thấy có chút nghi hoặc, không rõ bọn họ sao lại có liên hệ, bên này Thanh San cũng không quá hy vọng ai hiểu rõ quan hệ của bọn họ, cho nên khi thấy Triệu Minh đi đến liền vội vàng rời đi.

Mấy ngã rẽ, xuống thang lầu, hai người một trước một sau, người sau từng bước ép sát, Thanh San không ngừng tăng nhanh tốc độ, rời khỏi công ty hàng không. Thế nhưng một lúc không thấy Triệu Minh,  đi ra hướng giao lộ bắt xe, chờ xe đến, lại là Triệu Minh cầm lái.

"Em lên xe đi!"

Bụng Thanh San càng thêm không thoải mái. Cô thật sợ hãi đứa nhỏ có vấn đề gì đó. Nếu không phải bởi vì chuyện này cô cũng sẽ không một mình ở lại nơi này, sẽ cố chấp đánh xe rời đi, không lên cái "đi nhờ xe" này. Nhưng hiện tại cô không chần chờ mà mở cửa xe.

"Không cần đưa tôi về nhà, tôi muốn đến bệnh viện, tôi....."

Cô hơi hơi mỉm cười gượng gạo che giấu tình hình.

"Tôi bị cảm một chút, muốn đi mua thuốc."

Triệu Minh không nói gì, nhìn cô, trang điểm tự nhiên, tươi cười lại ngọt ngào, ánh đèn đường buổi tối phủ lên người cô chút sắc thái nhu hòa, cô giống như đang lo lắng cái gì đó, không ngừng đẩy mắt kính, là bởi vì nguy cơ của Vạn Vân sao?

Hay là bởi vì.....cái gì khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro